Chương 19.2
Sau khi Thẩm Xương Mân ra ngoài không lâu, Trịnh
Duẫn Hạo cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Quả nhiên, Xương Mân đứng bên ngoài đã hứng đầy
tuyết lạnh. Hắn đi qua, đứng bên cạnh Xương Mân: “Đạp Tuyết rất giống Thiên
Duyên.”
“Đúng vậy.” Xương Mân nhếch khóe miệng, trên mặt
lại toàn sầu khổ bi ai, “Biết như vậy là không đúng, đối với ngươi... Bệ hạ,
lòng ta rất loạn.”
“Loạn như thế nào?”
“Ta biết bản thân không bỏ được Thiên Duyên, cũng
không có suy nghĩ muốn buông. Đối với ngươi, đối với Đạp Tuyết...” Y dừng lại
một chút, nói tiếp: “Nhìn thấy nàng bị thương, nhìn thấy nàng bị đau, có khi
chỉ cần nhìn thấy nàng như vậy, lòng ta sẽ rất khó chịu. Biết rõ như vậy đối
với Thiên Duyên là không công bằng, lại để Đạp Tuyết sinh lòng lưu luyến. Có lẽ
nào, thời gian có thể khiến con người ta thay lòng?”
“Ngươi quá mức lưu luyến Thiên Duyên, ngươi có
từng nghĩ rằng, nàng đã không còn cách nào trở về nữa không?”
Nhân duyên của hai người, đã sớm cắt đứt từ ngày
nàng quyết tuyệt bỏ đi, dường như là trời nam đất bắc mỗi người một nơi.
“Ta không bỏ được.” Xương Mân cười to thê lương.
“Thậm chí ngay từ lúc bắt đầu cũng không phân rõ, ta đối với Đạp Tuyết như vậy,
rốt cuộc là vì nàng giống Thiên Duyên hay ta thật sự đã thay lòng đổi dạ. Nếu
là thay lòng đổi dạ, lúc trước ta tích đủ mọi hứa hẹn với Thiên Duyên là vì gì?
Lòng ta là cái gì?” không buông được chung quy vẫn là không buông được, cho dù
là Đạp Tuyết, nhưng Thiên Duyên mãi là hình bóng trong trái tim y. Cho dù nàng
cả đời này cũng không có cơ hội trở về, tấm lòng này vĩnh viễn là của nàng,
không ai có thể thay thế.
Trịnh Duẫn Hạo tản ra một ngụm khí: “Nếu lúc này
có vò rượu ngon thì tốt rồi. Hai chúng ta thật lâu không được thoải mái nhâm
nhi.”
“Bệ hạ...”
“Trẫm không phải có ý muốn ép buộc ngươi, chính
là, nếu ngươi muốn, trẫm liền tứ hôn cho ngươi.” Hắn vỗ vỗ bả vai của Xương
Mân. “Lần này, trẫm không muốn ngươi lại bỏ lỡ.”
Gió thổi ngày càng lớn, tuyết bắt đầu rơi lác
đác, như muốn tưởng niệm, Thẩm Xương Mân vươn tay đỡ lấy vài bông tuyết trắng
mềm mềm, giống như là tiếp được một giấc mộng, đã rất dài, rất lâu. Duẫn Hạo
thản nhiên cười cười, sau đó quay vào bên trong, để lại một mình Xương Mân ở
bên ngoài ngây dại với tuyết rơi đầy trời.
Y đứng yên hồi lâu, si ngốc nói: “Thiên Duyên,
ngươi hận ta sao?”
“Còn không phải tên Thẩm Xương Mân kia, rõ ràng
có ý với Đạp Tuyết, lại không chịu thừa nhận. Còn nữa, Đạp Tuyết cũng thật là,
thích người ta thì không nói ra, lúc nào cũng rụt rè sợ hãi ~~ thế nhưng, may
mà nàng thích Thẩm Xương Mân, ha ha~~” Tại Trung ngừng lại như chỉnh giọng “Mỗi
lần nhìn Thẩm Xương Mân, ánh mắt của nàng quả thực như tích đầy nước! không
bằng ngươi ban hôn, gả Đạp Tuyết cho Xương Mân. Tuy rằng trong lòng Xương Mân
luôn có Thiên Duyên, thế nhưng làm người phải hướng tới tương lai.”
Hốt hoảng, y cười lắc đầu, dường như rơi lệ,
“Ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy, mấy trăm năm liền cũng không nhớ ta.”
Tốt nhất là không gặp, như thế liền không thương.
Mà nếu gặp lại, đương nhiên là tình thâm duyên
hẹp.
Kim Tại Trung nhìn xung quanh bên ngoài, chờ Duẫn
Hạo đi vào, cậu lại làm bộ như không quan tâm đến, đưa tay kéo chăn. Duẫn Hạo
đi qua, ôm cậu vào lòng: “Nghĩ cái gì vậy?”
“Ngươi cho rằng trẫm không nghĩ vậy? Chính là
Xương Mân không quên được Thiên Duyên...” Mà như vậy Đạp Tuyết sẽ lại bị tổn
thương, nghĩ đến đây hắn lại nhíu mày.
“Ta đã sống hơn một nghìn năm, năm nào cũng mở
tiệc chẳng phải quá nhàm chán sao? Trăm năm làm một lần thôi, chờ ngươi thích
ứng được công sống ở đây, cũng sẽ như thế.” Nói xong, hắn thản nhiên nói:
“Hoàng cung này không giống những nơi khác, trẫm cũng chỉ có thể bảo hộ ngươi
một thời gian. Hàng năm, nhắc nhở đến sinh thần của ngươi là để ngươi nhớ kỹ,
mình đã lớn thêm một tuổi, phải rèn luyện thân thể thêm để trưởng thành.” Trịnh
Duẫn Hạo nói rất nghiêm túc, Kim Tại Trung nghe cũng rất nghiêm túc.
“Đạp Tuyết như vậy chẳng phải thật đáng thương?”
Tại Trung thương tiếc nói, “Thích rồi lại không thể ở bên nhau.”
Duẫn Hạo nắm tay cậu, nhẹ nhàng xoa bóp, hạ giọng
nói: “Được rồi, việc này cũng không thể miễn cưỡng. Sắp đến sinh nhật ngươi
rồi, năm nay ngươi muốn tổ chức như thế nào?”
“Sao lại nhanh như vậy, ta sắp hai mươi tuổi rồi.
Ở chỗ ta coi như thành cáo già rồi. Haha, nhưng mà, Duẫn Hạo à, sao ta không
thấy có sinh nhật ngươi vậy?” Trong lòng Tại Trung sinh tò mò, không khỏi buồn
bực hỏi. Rõ ràng là Thiên Đế hẳn hoi, ngay cả ngày sinh nhật cũng không thấy,
chẳng phải rất kỳ quái sao?
Cậu gật đầu: Ta nhất định học, ngươi yên tâm, ta
sẽ cố gắng trở thành người có thể đứng bên cạnh ngươi.”
Cứ vậy thích, cứ vậy yêu.
Đó là tình yêu của ta.
Mặc dù là vì ngươi ta phải thay đổi bản tính,
cũng vẫn muốn cùng ngươi sống cuộc sống này.
Vốn tưởng rẳng nhân cơ hội đó có thể tung lưới
bắt gọn Thập tam Vương gia, nhưng hiện giờ Thập tam Vương gia ẩn quá kỹ, bọn họ
lại không có chứng cứ, cũng chỉ có thể bỏ qua.
Nhưng mà làm cho Tại Trung không ngờ, là ở ngày
sinh nhật của cậu, chuyện bất thình lình xảy ra khiến cậu trở tay không kịp,
cùng với trái tim vỡ nát, nhưng lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu ngày xưa lại hóa thành
bọt biển.
Nói bên kia Phác Hữu Thiên mang binh gấp rút trở
về, trực tiếp lấy tội mưu phản đại nghịch áp chế Kiều tri huyện. Cuối cùng Duẫn
Hạo cũng không cần phải kiêng kị an toàn của bọn họ, lấy thân phận Thiên Đế an
bài chỗ ở cho dân nạn, lại phái vị tú tài mới đỗ đảm nhận chức vụ tri huyện.
Thập tam Vương gia, vì bo bo giữ mình, quyết đoán loại bỏ Kiều tri huyện. Hại
người thành ra hại mình, Kiều tri huyện cũng là kẻ có lòng mà không cam, chính
là một tên tri huyện nho nhỏ mà dã tâm quá lớn, làm nhiều việc ác, gieo gió tất
gặt bão.
Ước chừng một tháng không gặp, hai người vô cùng
thân thiết. Đặc biệt đứa nhỏ Hi nhi này, miệng ngọt lại thông minh, làm cho
Thiên Hậu cười rất vui vẻ. Nhưng dù sao Hi nhi cũng không phải con cháu Hoàng
gia, không thể phong tước Hoàng tử, chỉ có thể làm Quận vương. Hi nhi tuổi còn
nhỏ, chưa có tên danh, thế nhưng Duẫn Hạo đã ban cho cậu bé cái tên Trịnh Viêm
Hi.
Trịnh Duẫn Hạo cho đóng cửa thanh lâu, chỉnh đốn
nhà cửa cho dân ở, cả thôn xóm như sống lại. Quá khứ là xa hoa, mà mới cũng có
một phen nhân tình ý vị. Hi nhi trước kia chưa từng được mặc quần áo tơ lụa
đứng bên cạnh Tại Trung, ngây ra như phỗng nhìn mọi người trước mặt Duẫn Hạo và
Tại Trung quỳ xuống. Tuổi còn quá nhỏ để cậu bé có thể hiểu được cái gì là
hoàng quyền, nhưng mà cậu vẫn hiểu được Trịnh Duẫn Hạo là người rất giỏi. Mà
Kim Tại Trung, một nam nhân dịu dàng, đến tận khi trưởng thành, cũng không thể
quên.
Đến khi hồi cung, việc đầu tiên Tại Trung làm đó
là đến Ngự Lân điện thỉnh an Thiên Hậu.
Khuynh quốc khuynh thành, lúc mới mặc quần áo
vào, Duẫn Hạo liền ôm cậu vào lòng, không chịu buông tay.
Mà sinh thần của Tại Trung càng lúc càng gần,
Hồng Lăng đã sớm chuẩn bị mảnh tơ lụa đỏ thẫm, tính làm đồ cho Tại Trung mặc
ngày sinh nhật. Phường may trong cung từ trước đến nay vẫn vô cùng tốt, Tại
Trung cũng thật vừa lòng với y phục của cậu. Tại Trung mặt mũi thanh tú, thay
hồng sam liền trở nên khuynh quốc khuynh thành, cũng không cần dùng son bột
phấn nước như nữ tử, cậu chưa bao giờ thích. Thường ngày cậu chỉ mặc màu xanh
lam nhạt hoặc màu trắng, chợt bây giờ thay hồng sam, cũng một phen phong tình.
Nhưng Tại Trung lại chịu buông tay Duẫn Hạo, nhẹ
giọng nói: “Không đau. Bên ngoài lạnh lắm sao? Ngươi cởi áo khoác ngoài ra, vào
đây ta ôm ngươi.”
Hắn đối với cậu sủng ái, ánh mắt mọi người đổ dồn
vào. Tự nhiên, địa vị của Tại Trung trong cung càng lúc càng tăng, cái danh
Hoàng phi này cũng thật tốt, phàm là cung nhân của cung Bồng Lai, địa vị cũng
cao hơn cung nhân ở các cung khác. Tính tình Tại Trung rất tốt, đối với hạ nhân
không hà khắc, tiếng tốt cứ như vậy mà truyền đi. Năm nay lập xuân đến muộn,
chính là qua tháng một rồi vẫn còn tuyết rơi vụn vặt. Tại Trung rúc trong chăn
đệm không muốn dậy, mông lung suy nghĩ. Tối hôm qua cùng Duẫn Hạo miệt mài cả đêm,
làm cho cậu ngay cả mở mắt cũng không có sức. Hồng Lăng cũng không đánh thức
cậu, cùng Đạp Tuyết ra ngoài xem Hi nhi tập võ. Trịnh Duẫn Hạo vì Hi nhi liền
mời thái phó dạy võ cho hắn và Xương Mân trước đến chỉ bảo cho Hi nhi, coi như
đối với cậu bé là thật lòng quan tâm, bảo vệ. Duẫn Hạo quay về tẩm cung, nhìn
thấy Tại Trung còn đang quấn chặt trong chăn, không nhịn được cúi người hôn
trán một chút, hắn còn chưa kịp rời đi, đã bị Tại Trung ôm vòng qua cổ. Cậu mới
thức dậy, nói không lớn, cũng bởi một lúc lâu chưa nói, giọng có hơi khàn: “Đã
trở lại ~” “Còn đau phải không?” Duẫn Hạo một thân toàn khí lạnh, cũng không
dám ôm cậu chặt. Duẫn Hạo không từ chối, sau đó khiến Tại Trung buông tay, tự
mình cởi áo ngoài và giầy, chui lên giường. Tại Trung tiến lui trong lòng hắn,
một tay khoác lên ngực hắn, khẽ cười nói: “Sinh nhật lần này ta muốn tự mình
mời phụ thân tới đây.” “Sao?”
Bên ngoài Hi nhi được nghỉ ngơi, cùng Hồng Lăng
ngồi ở đình ăn bánh sen ngọt, còn hỏi đủ mọi chuyện khó hiểu trong cung. Hồng
Lăng sớm đã coi đứa nhỏ này như con của Tại Trung mà đối đãi, cẩn thận chăm
sóc, ngày sau trưởng thành cũng có thể là hậu thuẫn vững chắc cho Tại Trung.
Triều đình hậu cung luôn có mối quan hệ mật thiết, quan lại trong triều đình ai
chẳng có hoàng hoa khuê nữ, tương lai chẳng lường trước, nếu có một nữ tử khác
vào hậu cung, tất nhiên sẽ có đứa nhỏ.
“Sau khi ca ca qua đời, Liên phủ quạnh quẽ không
ít. Phụ thân cũng sắp gần đất xa trời, một mình cô độc trong phủ. Còn nữa, lúc
sinh nhật, quần thần sẽ tụ họp, ta không tiện gặp phụ thân, nếu ta tự mình đi
hẳn sẽ có nhiều thời gian bên cạnh phụ thân hơn.” “Nếu là như vậy, hôm nay
ngươi phải xuất phát. Mà ngày sinh nhật, ngươi còn phải ở trong cung chuẩn bị.”
Duẫn Hạo cảm thấy không được ổn, hơi nhíu mày. Tại Trung xuôi tai, rũ mắt:
“Điều này cũng đúng, là ta nghĩ không chu toàn.” Trong lòng cũng mất mát vạn
phần, vốn chuyện tốt như vậy lại bị ngâm nước nóng. Chính cậu đã nói, muốn có
thể xứng đôi với Duẫn Hạo, cần gì phải vì việc nhỏ mà tranh chấp với hắn. Cậu
thấp giọng thở nhẹ, “Người ngươi giờ mới ấm lên chút, vừa rồi lạnh quá, làm vua
cũng chẳng dễ dàng gì.” Cậu mở lời chuyển đề, híp mắt ôm chặt Duẫn Hạo. “Tại
Trung...” “Được rồi, ta không nói. Ta ôm ngươi, để người ngươi ấm lên.” Cậu mỉm
cười, “Ngươi mỗi ngày đều phải vào triều, sau đó về đây, ta sẽ ôm ngươi.” Duẫn
Hạo nghiêng người, ôm lấy cậu: “Trẫm sẽ phái người hộ tống ngươi, đi sớm về
sớm.” “Duẫn...” “Hửm, ngoan ngoãn ôm trẫm, chuyên tâm một chút.” Hắn nói nhỏ,
lại hôn lên mi tâm của cậu. Nguyện quân tâm giống ta, quyết không phụ tâm ý. Mà
sau này, nếu không có đứa nhỏ để dựa vào, phi tử nào có thể tốt được? Lãnh cung
vô tình, gần vua như gần cọp, sáng nay ngươi được sủng ái, ngày mai lại là
ngươi treo cổ tự tử. Trong cung không có đường lui, tự mình đâu thể chọn lựa.
“Quận vương, một lát nữa còn phải luyện chữ, có thấy mệt không?” Nàng ôn hòa
hỏi.
Đạp Tuyết chỉ hơi cúi đầu nói: “Nô tỳ gần đây
không hiểu sao ngủ không yên giấc, cho nên cả người mệt mỏi, nhưng ngày hôm qua
nô tỳ đã đến chỗ ngự xin chút thuốc an thần, đêm nay chắc sẽ tốt hơn. Phiền tỷ
tỷ quan tâm rồi.”
Hi nhi lắc đầu: “Không sao! Mệt mỏi cũng có bánh
hoa sen của ngươi ăn, hơn nữa Hi nhi muốn sau này có thể trở thành người có ích
bảo vệ Hoàng phi ca ca.” “Quận vương, không phải nô tỳ đã nói nhiều lần người
không thể gọi Hoàng phi ca ca sao?” Hồng Lăng trong lòng vui mừng, nhưng vẫn
nghiêm túc nhắc nhở cậu bé. “Ngươi cũng không cho ta gọi Hoàng phi ca ca, ca ca
lại nói ta không thể gọi hắn là Hoàng phi.” Hi nhân cảm thấy rối rắm, nghẹn
miệng nhìn Hồng Lăng. Bộ dạng tuấn lãng còn thực ngây thơ, có thể thấy dáng dấp
đứa nhỏ này về sau hẳn là không tồi. Hồng Lăng bị bộ dáng vô tội kia cưỡng chế
đến không còn cách, cũng không miễn cưỡng, lắc đầu tùy cậu bé. Lại nhìn Đạp
Tuyết, một mình ngồi ở bên kia không biết đang nghĩ gì, lúc này hồi cung đã gần
hai tháng, nàng lại trở nên trầm lặng, thường xuyên một mình ngẩn người, làm
việc gì cũng phạm sai lầm, hiển nhiên là có tâm sự. Hồng Lăng có hỏi thăm nàng
không chỉ một lần, Đạp Tuyết cũng chỉ ngây người, đặc biệt khi Thẩm Xương Mân
vào cung, ánh mắt nàng sẽ dị thường mất mát, như là đã đánh mất cả một bầu
trời. Hồng Lăng tuy lo lắng, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, Tại Trung thấy Đạp
Tuyết như vậy, cũng phân phó Hồng Lăng phải chăm sóc Đạp Tuyết nhiều một chút.
Nhưng gần đây, sức khỏe của Đạp Tuyết ngày càng kém, thường xuyên choáng váng,
còn không ăn vào cái gì. Hồng Lăng vốn muốn để ngự y xem bệnh, nhưng Đạp Tuyết
nói là không cần, cho là mình ngủ không tốt. “Đạp Tuyết, sao sắc mặt ngươi kém
như vậy, rốt cuộc là làm sao?” Lúc Hồng Lăng và Đạp Tuyết cùng đưa Hi nhi đến
chỗ thái phó học viết, nhịn không được mà quan tâm hỏi nàng.
Chính là, ân tình của Kim Tại Trung đối với nàng
không ít, Đạp Tuyết trong lòng cười khổ, cảm thấy bất đắc dĩ, kiếp khổ này
chính là một mình nàng thôi.
“Đầu không phải là ta quan tâm ngươi, là Hoàng
phi dặn riêng ta. Người thấy ngươi không khỏe, vô cùng lo lắng.” Hồng Lăng cười
cười, “Ngươi cũng biết Hoàng phi thiện tâm, đối với ngươi, ta cũng vậy vô cùng
tốt.” “Nô tỳ hiểu.” Đạp Tuyết cúi đầu, “Ân tình ... của Hoàng phi... Nô tỳ ghi
nhớ trong lòng.”
Đêm khuất nhục đó, nếu không phải Hoàng phi khư
khư cố chấp, sao có thể phát sinh?
2 comments :
Ôi, gần cả năm em mới comeback, chị cứ nghĩ là phải hết kì thi đại học em mới xuất hiện cơ. Không ngờ được gặp em sớm hơn. Thời gian qua chị vẫn ra vào nơi đây đó nha, chờ em đó. Không biết sau lần này có biến cố gì ko nhỉ? Duẫn Tại chưa được bao lâu bên nhau mà, đừng có xa nhau nha. Tội Đạp Tuyết, số phận y chang mẹ, Changmin à, anh lầm lỡ với 2 người con gái rồi đấy.
@Anonymous Cảm ơn bạn vẫn theo dõi, cả năm vừa rồi mình bận việc chứ mình thi đại học cách đâu lâu lắm rồi :)) dù sao cũng xin lỗi và cảm ơn rất nhiều.
Post a Comment