Chương 24.2
Xe ngựa lại xóc nảy như lúc đi, chỉ là tâm tình khác hẳn,
tất nhiên không có cảm xúc được giải thoát như ban đầu. Thẩm Xương Mân dặn xa
phu đi chậm một chút, miễn cho Kim Tại Trung ngồi không thoải mái. Nhưng Kim Tại
Trung không nói một lời thật sự khiến người lo lắng, y muốn nói gì đó lại không
biết nên nói gì. Một đường yên tĩnh, nhưng hẳn trong lòng Kim Tại Trung đang
khóc đúng không?
Nếu không có âm mưu này, Trịnh Duẫn Hạo sẽ không lấy cậu,
nếu bí mật bị vạch trần, chỉ sợ trong cung một nơi yên ổn để sống cũng không có
đúng không? Kim Tại Trung bối rối cầm chặt khối ngọc bội trong tay, đây là lúc
trước Thiên Hậu cho hai người, của cậu khắc chữ ‘Duẫn’, ngọc bội này cậu vẫn
mang theo trên người, không nỡ bỏ xuống. Đây là thứ còn quan trọng hơn tính mạng,
mỗi lần nhìn thấy như thể Trịnh Duẫn Hạo chưa bao giờ rời khỏi cậu.
“Ta nghĩ cách đưa ngươi trở về.” Đột nhiên, Thẩm Xương
Mân mở miệng.
Kim Tại Trung ngẩng đầu, nặng nề nói: “Thôi.”
“Vì sao?”
“Mẫu thân vì ta mất mạng, Hồng Lăng cũng vì ta mà mất mạng,
cần gì phải thêm ngươi nữa.” Kim Tại Trung dừng lại một chút, thản nhiên nói,
“Lúc sáng ngươi nói ngươi không muốn chết vì ta, cho nên, không cần phải làm điều
đấy cho ta. Đây tuy là một bí mật, nhưng sớm muộn cũng sẽ có ngày bị biết. Khi
đó, ta có thể xuất cung rồi.”
Dù là hiện đại hay Viêm Thuấn, tất cả đều không phải nơi
cậu có thể sống yên ổn.
“Hoàng phi…”
“Xương Mân, không cần đâu.”
Bất chợt, xe ngựa chấn động, Xương Mân vội vàng xốc màn cửa
lên, không thấy xa phu đâu. Ngay cả ngựa cũng bị thương ở chân, hí lên một tiếng
thê lương, mấy người hắc y che mặt bao vây bốn phía quanh xe ngựa. Thẩm Xương
Mân nhíu mày, dặn Tại Trung không xuống xe ngựa, mang theo kiếm giằng co với bọn
họ, bảo vệ Kim Tại Trung trong xe. Đao quang kiếm ảnh qua lại, mui xe đột nhiên
bị xốc lên, chỉ thấy bên hông có một bàn tay dùng sức ôm lấy cậu ra khỏi xe ngựa.
Thẩm Xương Mân đẩy cậu qua một bên, “Chạy mau!”
“Ngươi…”
“Đi mau! Bằng không chẳng ai đi được đâu!”
Kim Tại Trung cắn răng, quay người chạy đi, nhưng còn
chưa đi được mấy bước đã bị một hắc y nhân chặn đường. Thẩm Xương Mân một mình
khó địch nổi, bản thân lại không biết võ công, chỉ có dựa vào chút Taekwondo học
qua loa lúc trước. Nhưng đây hiển nhiên không phải đối thủ của hắc y nhân, hơn
nữa lúc trước Kim Tại Trung chỉ học mấy buổi đã cảm thấy chán, thôi học. Hiện
giờ nghĩ lại, lúc trước hẳn nên học hành chăm chỉ.
“Buông hắn ra!” Thẩm Xương Mân ném trường kiếm xẹt qua
cánh tay của hắc y nhân kia, tuy khiến hắn bị thương, nhưng vẫn không ảnh hưởng
gì đến việc hắn nắm chặt tay Tại Trung. Mà Thẩm Xương Mân mất đi trường kiếm
nhanh chóng bại trận, bị mấy hắc y nhân một cước đá văng, đầu va vào cành cây.
Kim Tại Trung nhìn thấy Thẩm Xương Mân ngất đi, mình thì bị mang lên ngựa của hắc
y nhân, đi hướng ngược lại. Thẩm Xương Mân hôn mê bất tỉnh, nhưng không mất mạng.
Ánh bình minh đến thật chậm, lâu như cả thế kỉ đã trôi qua.
Một đường xóc nảy, đầu cậu mơ màng, nặng trịch, đường xá
xa xôi không cách nào phản kháng, chỉ đành mặc cho số phận. Gió vùn vụt thổi
qua bên tai, không biết không trung đã rạng sáng hay vẫn còn tối, Kim Tại Trung
nhắm mắt lại, mùi hương trên người đối phương khiến cậu chỉ muốn cứ như vậy nằm
ngủ mà thôi. Đó là cổ hương của người Miêu tộc, có tác dụng khiến người buồn ngủ,
an thần, là xoa dịu cơ thể của rất nhiều người đang trong tình trạng tuyệt vọng.
Hắc y nhân mang Kim Tại Trung đã hoàn toàn hôn mê xuống
ngựa, đặt lên tấm đệm phủ kín tơ lụa trong xe ngựa, như thể muốn mang đến cho
chủ nhân một không gian dễ chịu nhất. Mà người từ trong rèm vươn tay ra nhận Tại
Trung có khuôn mặt tuấn dật, đó là gương mặt mà Tại Trung không hề xa lạ.
“Điện hạ, dựa theo phân phó của ngài, thuộc hạ đã khiến
cho Tuyết phi mất đi đứa bé. Tự Trần cũng đã bị Thẩm Xương Mân xử lý, nhưng dựa
theo phân phó của chủ nhân, thuộc hạ không giết Thẩm Xương Mân.” Hắc y nhân kéo
mặt nạ bảo hộ xuống, vết đao trên má phải nổi bần bật trên gương mặt tuấn dật,
nhưng vẫn không thể nào che giấu được việc hắn từng là một người rất xuất sắc.
“La Dã, lần này vất vả ngươi rồi, giờ cưỡi ngựa về đi.”
Liên Dạ khẽ cười nói, dịu dàng nhìn người trong ngực giãn lông mày vì ngửi thấy
cổ hương. Đầu ngón tay lướt qua mi tâm Tại Trung, Liên Dạ nhẹ nhàng thở dài,
như đang nói với hắc y nhân, lại như đang thì thào tự nói: “Ta từng thể cả đời
sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn hắn, nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại khiến hắn
rơi lệ.”
La Dã khom người, trầm giọng nói: “Đúng vậy, Điện hạ.”
Xe ngựa chậm rãi tiến lên, quay lưng về phía Hoàng thành,
hướng tới Nam Cương phía xa. Nơi đó có tất thảy những thứ hắn muốn cho cậu, chỗ
đó có lẽ không phải nơi cậu mong chờ. Nhưng, hắn không muốn buông tay nữa, Liên
Dạ thở dài: “Tại Trung, ta rốt cuộc có thể mang ngươi rời khỏi hoàng cung lạnh
lùng này rồi.” Tuy dùng phương pháp này phải cẩn thận từng bước, tuy biết có lẽ
cậu cả đời này chỉ yêu Trịnh Duẫn Hạo, nhưng khi cậu một thân áo đỏ khiêu vũ
trong rừng đào, tan nát cõi lòng, lại khiến hắn trộm lẻn vào cung xem cậu đau đớn
vô cùng.
Nam Cương, là nơi duy nhất không thuộc lãnh thổ Viêm Thuấn,
cũng là nơi ở của phụ thân Liên Dạ. Nam Cương Vương kia, là phụ thân ruột của hắn.
Liên vương ngoài Liên Nhã ra căn bản không để ý tới bất luận thê thiếp nào, mà
mẫu thân rõ ràng có một tình nhân Nam Cương, bất đắc dĩ chỉ có thể nghe lời cha
mẹ, gả cho Liên Vương. Ngày nàng gả đi, nàng phát hiện mình mang thai. Liên
Vương cứu nàng trong lúc nàng đang định tìm cái chết, từ đó, nàng đem lòng yêu
mến Liên Vương – người chẳng bao giờ chịu phân chút tình cảm cho thê thiếp
khác.
Trong Nam Cương vương thất cũng có tế tự bảo hộ. Người ở
đây cũng có trăm ngàn năm tuổi thọ, đây là lý do vì sao Liên Dạ bị Trịnh Duẫn Hạo
xóa tên mà vẫn còn sống. Trong thân thể hắn chảy dòng máu của Nam Cương Vương,
ngoài Nam Cương Vương ra, không người nào có thể xóa tên hắn.
Nhắc tới cũng dài, vốn tưởng hắn phải chết nơi tha hương,
lại được công chúa của Nam Cương vương thất cứu, mà bớt trên người hắn giống hệt
công chúa kia cùng gương mặt bảy phần tương tự mẫu thân khiến hắn và Nam Cương
Vương quen biết nhau, trở thành vương tử duy nhất của Nam Cương.
Kim Tại Trung mơ màng mở to mắt, có lẽ là vì lâu lắm rồi
không được ngủ yên, giấc ngủ này khiến cho cậu cảm thấy thoải mái vô cùng. Vuốt
nhẹ chăn mang theo mùi hương dễ chịu, Kim Tại Trung cảm thấy thả lỏng vô cùng.
Cậu đứng dậy, ngắm nhìn bốn phía, phong cách trang trí hoa mỹ này hiển nhiên
không phải là cung Bồng Lai của cậu. Đầu óc cậu vẫn mơ màng, không nghĩ được
gì, cũng không biết tại sao mình ở đây. Cậu dừng lại một chút, hồi lâu mới nhớ
ra mình bị bắt cóc.
Thoáng cái cảnh giác hơn hẳn, cậu lại nhìn quần áo của
mình, đã đổi sang một thân áo trắng sạch sẽ. Cậu bối rối đứng dậy, còn chưa
nghi hoặc, liền có mấy người… Trong mắt cậu là mấy thiếu nữ mặc trang phục giống
như của dân tộc thiểu số trong phim truyền hình đi tới, cung kính cúi người
nói: “Mời công tử rửa mặt rồi dùng ít đồ ăn, ngài đã mê man ba ngày rồi.”
“Các ngươi là ai?” Kim Tại Trung cảnh giác nhìn các nàng,
không để cho các nàng tới gần mình. “Công tử xin yên tâm, chúng ta không có ác
ý. Công tử là người quan trọng của Vương tử Điện hạ, chúng ta không dám khinh
thường.” Một thiếu nữ cười nói, “Công tử không đói bụng sao? Chúng ta đã chuẩn
bị xong mấy món công tử ưa thích, tuy làm không tốt bằng Viêm Thuấn, nhưng
chúng ta cũng đã cố hết sức.”
Kim Tại Trung lúc này mới ngửi thấy mùi bánh sen ngọt
ngào, còn có vài món ăn nóng hổi, đều là món cậu thích. Bánh sen mềm mại kia
khiến cậu chợt nhớ tới Hồng Lăng, từ lúc nàng đi, lâu lắm rồi cậu không ăn món
này. Thiếu nữ nhìn ra Kim Tại Trung thả lỏng, vội vàng sai người mang bánh ngọt
tới. Kim Tại Trung không chút kháng cự cầm lấy một viên, còn chưa cắn xuống,
mũi liền chua xót. Làm ngon như Hồng Lăng, nhưng lại thiếu đi tình cảm ấm áp.
“Tại sao lại khóc? Là ta làm không tốt sao?” Thiếu nữ
nháy mắt mấy cái, lo lắng, “Ba ngày nay ta đã luyện tập rất nhiều lần rồi, vì
Điện hạ nói công tử thích ăn món này nhất.”
“Không phải, chỉ là nghĩ tới một vị cố nhân.” Cậu lắc đầu,
cắn một cái, ngay cả hương vị cũng giống nhau như đúc. Hẳn nha đầu kia cũng phí
không ít tâm tư, Kim Tại Trung cắn thêm một miếng, “Ăn ngon lắm.”
“Đa tạ công tử!” Nàng nhìn rất vui vẻ, “Điện hạ bị Vương
gọi đi bàn vài việc, nhưng hẳn sắp về rồi.” Nàng ngày nào cũng thấy Vương tử điện
hạ luôn ở bên giường vị công tử xinh đẹp này, ánh mắt dịu dàng vô cùng như nhìn
trân bảo của mình.
Kim Tại Trung khó hiểu nói: “Nhưng tại sao ta lại ở đây?”
Còn Xương Mân nữa, không biết y đến cùng ra sao.
“Là Điện hạ mang ngươi về, nói là khách quý.” Thiếu nữ nhẹ
nhàng nói, lấy áo ngoài cho Tại Trung, “Công tử trước đứng dậy rửa mặt, sau đó
ăn vài thứ. Lát điện hạ về nếu thấy công tử còn chưa ăn gì, chắc chắn sẽ trách
cứ chúng ta.”
Tuy mấy thiếu nữ đều rất nhiệt tình, nhưng Kim Tại Trung
vẫn còn có chút mâu thuẫn. Dù sao cậu không biết gì bị mang đến nơi xa lạ này,
nhìn trang phục của các nàng, có lẽ nơi này rất xa Hoàng thành. Kim Tại Trung
không khỏi có chút bận tâm, cậu rất sợ liệu mình có phải đã trở thành tù binh,
sau đó bị dùng để uy hiếp Trịnh Duẫn Hạo. Vì ai cũng biết Viêm Thuấn cần sự tồn
tại của một Hoàng phi là cậu, nhưng… Nếu thật sự đến lúc đó, Thẩm Xương Mân chắc
sẽ nói chân tướng ra, đúng không?
Sự hiện hữu của mình là có cũng được mà không có cũng chẳng
sao, căn bản không gây tổn thất gì với Viêm Thuấn. Mà lúc đó, Trịnh Duẫn Hạo biết
đến những bí mật dơ bẩn kia… Hắn còn có thể để mình trở về sao?
Hậu đại của kỹ nữ, con của **, sự tồn tại trái với thiên
ý.
Có lẽ, đã không trở về được rồi…
Ngủ lâu như vậy, bụng thật sự rất đói. Kim Tại Trung ăn
như hổ đói hết đĩa bánh sen cùng một bát canh ngọt, cơ thể mới khôi phục chút sức
lực. Mấy thiếu nữ thấy cậu ăn không chút làm bộ, đều che miệng nở nụ cười, công
tử này nhìn qua thì thấy nhã nhặn, nhưng kì thật chẳng khác gì một đứa trẻ đói
bụng cả.
“Các ngươi cười cái gì?”
“Không có gì, công tử ăn thêm một chút đi.”
“Ta đã no rồi, đúng rồi, khi nào ta có thể gặp Vương tử
điện hạ của các ngươi?”
Còn không đợi các thiếu nữ trả lời, một giọng nói quen
thuộc đã vang lên: “Tại Trung.” Kim Tại Trung vốn dừng lại một chút, sau đó vội
vàng quay người sang, nhưng không ngờ đã bị nam nhân kia ôm vào lòng. Hơi thở
làm mình an tâm này, thúc giục nước mắt trong cậu, đánh tan chút đề phòng cuối
cùng dưới đáy lòng cậu. Kim Tại Trung mấp máy môi, vươn tay xoa trán Liên Dạ,
mũi, môi, sau đó là hai má của hắn. Cậu cố gắng khiến bản thân hô hấp vững
vàng, cố gắng khiến mình nhìn rõ người trước mặt, nhưng nước mắt đã bịt kín hai
hốc mắt, không còn chỗ dư thừa để nhìn rõ mặt Liên Dạ.
Cậu nhớ nhung đến mức nào, chỉ có mình cậu biết.
“Đừng khóc, ta ở đây.” Liên Dạ vạn phần thương tiếc hôn
lên khóe mắt Kim Tại Trung. Mấy thiếu nữ đều xấu hổ đỏ mặt đi ra ngoài, trong
phòng không có một bóng người, Liên Dạ rất yên tâm, ôm chặt lấy Kim Tại Trung.
“Ta nghĩ ngươi chết rồi, ca ca. Ta đã nghĩ mình sẽ không
bao giờ được gặp lại ngươi nữa.” Cậu cũng vươn tay ôm chặt Liên Dạ, nức nở nói,
“Tốt quá… Tốt quá ca ca… Ta thật sự, thật sự rất nhớ ngươi…”
“Ta cũng nghĩ mình sẽ chết, nhưng Tại Trung, ta sẽ không
bao giờ vứt bỏ ngươi.” Hắn nhíu mày, như rất thương tiếc nói, “Ta sao có thể
cam lòng khiến ngươi rơi lệ.”
Kim Tại Trung cuộn mình trong lòng hắn, khóc rất lâu, như
muốn trút hết tất thảy ủy khuất trong lòng ra. Cậu nắm chặt tay Liên Dạ, sợ
buông tay ra thì hắn sẽ biến mất một lần nữa. Kim Tại Trung thậm chí cảm thấy
mình không thể mất đi bất kì ai nữa, người đang đứng trước mặt cậu, là Liên Dạ
hoàn hảo không chút vết thương. Bình phục lại tâm trạng, Kim Tại Trung mới có
thể nói thành lời: “Ca ca, sao ngươi lại ở đây? Chẳng lẽ nơi này bắt hai ta làm
tù binh?”
“Tù binh?”
“Nơi này nhìn rất giống Hoàng thất, bắt ta đến có phải vì
muốn uy hiếp Viêm Thuấn không. Nhưng mà, kế hoạch của họ thất bại rồi.” Ánh mắt
của cậu có chút cô đơn, “Ta không phải Hoàng phi mệnh định của Viêm Thuấn, hết
thảy đều là do Thiên Hậu các nàng lừa người. Còn có, Xương Mân biết rõ chuyện
này, nếu nơi này lấy ta làm con tin, hắn vì Viêm Thuấn nhất định sẽ nói ra chân
tướng mọi việc, đến lúc đó…” Nói đến đây, Kim Tại Trung đắng chát mấp máy môi.
Liên Dạ đau lòng, vuốt nhẹ lông mày đang nhíu chặt của cậu.
“Nhưng mà ca ca, sao ngươi cũng ở đây? Chẳng lẽ…”
“Không phải.” Liên Dạ ghé vào tai cậu, thở dài, một lần nữa
ôm lấy cậu, “Đừng lo lắng, không có bất kì kẻ nào tổn thương ngươi. Bởi vì, ta
là vương tử Nam Cương.”
Kim Tại Trung mở to hai mắt: “Cái gì?!”
“Toàn bộ Viêm Thuấn chỉ sợ có mình ngươi không biết
thôi…” Liên Dạ có chút bất đắc dĩ, cầm chặt tay Kim Tại Trung, chậm rãi nói,
“Ta và ngươi không hề có quan hệ huyết thống, phụ thân ta là Nam Cương vương,
là mối tình đầu của mẫu thân ta. Mà mẫu thân ta lúc bị ép gả cho Liên Vương đã
có ta.”
Kim Tại Trung rất nghiêm túc nghe hắn nói, cũng không quá
kinh ngạc, chỉ cảm thấy may mắn Liên Dạ còn sống ở Nam Cương. Nhưng mà, Kim Tại
Trung lại hỏi: “Nhưng sao ca ca phải rời khỏi chiến trường mà không về cũng
Xương Mân? Còn có, sao Xương Mân lại nói ca ca chết rồi?! Phụ thân còn vì vậy
mà bệnh hồi lâu…”
“Trịnh Duẫn Hạo muốn Thẩm Xương Mân bày kế khiến ta chết
trên chiến tường, nếu ta không trốn, sợ là đã sớm chết trong âm mưu của Thẩm
Xương Mân rồi.” Nói xong, đáy mắt Liên Dạ hiện lên chút bất đắc dĩ.
Kim Tại Trung kinh ngạc, “Ngươi nói cái gì…”
Mà giờ khắc này, Viêm Thuấn đã sớm rối loạn, Hoàng phi
cùng tế tự đồng thời mất tích, hiện giờ chỉ tìm thấy Thẩm Xương Mân hôn mê bất
tỉnh. Vì trấn an dân tâm, Trịnh Duẫn Hạo chỉ nói Hoàng phi nhiễm phong hàn,
không thể rời khỏi cung Bồng Lai. Nhưng Kim Tại Trung đến tột cùng ở đâu, chỉ
có thể đợi Thẩm Xương Mân vẫn đang mê man tỉnh lại. Mấy ngày nay, hắn gần như
đã lật tung cả Hoàng thành mà vẫn không có chút tung tích của Tại Trung.
Chỉ biết là ngày ấy, bọn họ đến địa lao giam giữ Tự Trần
tế tự, mà đến tột cùng để làm gì, Trịnh Duẫn Hạo cũng đoan được tám chín phần
mười. Trước đây nghĩ mãi không hề ngờ tới người nguyền rủa Kim Tại Trung lại là
tế tự Tự Trần Bị nhốt hơn ngàn năm trước, đây là ân oán từ thời Thiên Hậu.
Nhưng điều khiến Trịnh Duẫn Hạo khó hiểu chính là, Tự Trần đến tột cùng đã nói
gì dẫn đến Thẩm Xương Mân giết hắn. Mà Kim Tại Trung, đến cùng ở nơi nào…
Thẩm Xương Mân mãi không tỉnh, Kim Tại Trung cũng không
có tin tức.
Trịnh Duẫn Hạo bắt đầu lo lắng, có lẽ, là Kim Tại Trung tự
mình rời đi. Nếu thật lòng muốn trốn, thiên hạ to lớn như vậy, hắn làm sao có
thể tìm được. Trịnh Duẫn Hạo bực bội xô đổ bàn, cau mày khiến cung nhân xung
quanh vội vàng quỳ xuống.
“Người đâu! Truyền Phác Hữu Thiên tiến cung!”
No comments :
Post a Comment