Chương 28.1
Đây không phải mơ, một
ngày nào đó, ta sẽ trở về bên ngươi.
Đó là mệnh của ta.
Đại học Hoa Nhĩ.
“… Bởi vậy, tôi có suy nghĩ khác về việc xuyên việt. Tôi
phủ nhận việc xuyên việt sẽ đi đến những nơi có liên quan trong lịch sử, ta có
thể đến thế giới khác, cũng có thể đến những không gian song song với lịch sử.
Trên đây là quan điểm luận văn của tôi.” Kết thúc bài thuyết trình, cậu cúi người
chào giáo sư, sau đó đi xuống bục. Mọi người xung quanh dùng ánh mắt không thể
tin được nhìn cậu, như thể đang nhìn một người khác thường.
Mà Kim Tại Trung là sinh viên ưu tú nhất học viện này. Cậu
không chơi thân với ai, tính cách cũng khác hẳn trước đây. Từ bốn năm trước
quay trở lại, Kim Tại Trung như đang sống trong thế giới của riêng mình. Tất cả
mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng không ai biết, cậu chỉ đang tìm kiếm phương
pháp quay trở lại.
“Này, kia là Kim Tại Trung đấy ~”
“Sao mà đẹp trai vậy!! Tớ muốn theo đuổi anh ấy!!”
“Đừng có mà mê trai như vậy, tớ nghe nói bốn năm trước
anh ấy từng biến mất đấy! Vậy nên sau khi trở về, anh ấy bỗng trở nên rất kỳ lạ…”
“Biến mất? Nghĩa là sao…”
“Nghĩa là đột nhiên biến mất thôi, cảnh sát không thể nào
tìm được anh ấy, nhưng không đến nửa năm sau, anh ấy đột nhiên xuất hiện trong
nhà mình, nghe nói còn mặc trang phục cổ đại nữa!”
“Ly kì vậy à?!”
“Đáng sợ ấy chứ, trước kia hình như anh ấy không như vậy,
nhưng từ khi trở về liền trở nên khác lạ!”
Mấy nữ sinh thấy Kim Tại Trung đi qua trước mặt liền
ngoan ngoãn trật tự. Kim Tại Trung không thèm để ý các cô bàn tán, mấy năm gần
đây cậu nghe không ít về việc này rồi. Hiện giờ, có lẽ ngoài ba mẹ ra, không có
người nào muốn nói chuyện với cậu. Bốn năm trước cậu đột nhiên trở lại, có lẽ
vì trang phục của mình mà gây chấn động không nhỏ trong khu chung cư. Rất nhiều
người nói cậu biến mất, nhưng khi cảnh sát hỏi Kim Tại Trung đến tột cùng đã đi
đâu, Kim Tại Trung chỉ lắc đầu, sau đó nói: “Cháu không nhớ rõ.”
Vốn tưởng giả vờ mất trí nhớ có thể tránh chút phiền
toái, nhưng cuối cùng cậu lại bị coi như kẻ lập dị.
Nhưng may mắn, mọi người chỉ bảo cậu lập dị sau khi cậu
trình bày luận văn. Tất cả mọi người coi cậu là thiên tài, nhưng đồng thời cũng
nghĩ cậu là kẻ lập dị. Nam nữ theo đuổi cậu không ngừng, nhưng sau khi biết rõ
nhưng điều cậu gặp phải thì đều từ bỏ. Kỳ thật như vậy cũng tốt, đỡ gây phiền
phức cho cậu.
Hiện tại Kim Tại Trung đã là sinh viên năm ba rồi.
Không biết Trịnh Duẫn Hạo hắn… Còn khỏe không?
Suốt bốn năm, lúc nào cậu cũng thức dậy lúc nửa đêm, ép
buộc mình quên đi giấc mộng lúc trước, tự nhủ đó chỉ là mơ. Nhưng ngọc bội khắc
chữ ‘Duẫn’ lại thời thời khắc khắc nhắc nhở cậu, kí ức đó hoàn toàn có thật. Rõ
ràng là ký ức đau đớn như vậy, khi cậu nghiêng người chắn mũi tên cho Trịnh Duẫn
Hạo, Kim Tại Trung không nghĩ mình sẽ còn sống. Vết trúng tên trên ngực vẫn
còn, nhưng ngày ấy tỉnh lại, cậu không hề chảy máu, ngay chính cậu cũng không
biết tại sao.
Sau khi tìm được tình yêu, cậu lại mất đi Trịnh Duẫn Hạo.
Ngồi trên xe bus về nhà, phòng bên cạnh mở cửa, người người
dọn đồ ra vào tấp nập. Mẹ cậu Lý Trân Nhã đang nấu ăn trong bếp, thấy Kim Tại
Trung trở về, không đợi cậu hỏi đã nói: “Phòng bên cạnh hình như có một cô bé mới
chuyển đến, nhìn có vẻ như lớn hơn con mấy tuổi, đi làm rồi. Vừa rồi, cô bé còn
sang đây chào hỏi, lễ phép lắm, lại còn xinh xắn nữa. Cô bé vừa đến đây, chưa dọn
đồ xong, mẹ bảo ở lại ăn cơm với nhà mình luôn.” Nói xong, liền sai Tại Trung
bưng đồ ăn lên bàn cơm.
Kim Tại Trung ngồi xuống ghế salon, tùy ý cầm lấy điều
khiển: “Ba còn chưa về sao?”
“Cái lão Kim Chính Minh giờ chắc đang chết chìm trong ván
cờ tướng rồi!” Lý Trân Nhã miệng thì cay độc, nhưng vẫn dặn dò, “Con mau gọi
cho ba, dạ dày ông ấy không tốt, không chịu về nhà ăn cơm đúng giờ thì lại khổ
ra!” Bà bận rộn làm món kế tiếp. Kim Tại Trung gọi điện cho Kim Chính Minh đang
mải mê chơi cờ, buông điện thoại xuống, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chưa bao
giờ kéo lên, giống hệt ánh chiều tà hôm đó.
Cậu thất thần một lát, quay đầu đi, đúng lúc đối mặt với
ánh mắt của cô gái vừa đến.
Đôi mắt màu hổ phách.
Tóc dài buông xõa,
hương thơm lan xa.
Kim Tại Trung bối rối đứng đấy, nhìn cô gái trước mặt, mắt
đột nhiên ướt nước. Cô gái bị nhìn đến ngại ngùng, xấu hổ đưa tay sau lưng,
nhún vai cười nói: “Xin chào, chị là Lưu Lăng Hi. Em là Tại Trung đúng không?”
“A, Lăng Hi tới rồi à, mau vào ngồi đi, cô nấu sắp xong rồi.”
Lý Trân Nhã mang đĩa đồ ăn cuối cùng ra, thấy con trai đứng đờ ra đấy, lập tức
nói, “Tại Trung, sao con lại thất thần rồi? Mau xới cơm đi, đã gọi cho ba con
chưa?”
Kim Tại Trung lúc này mới kịp phản ứng lại, dụi dụi mắt,
bỗng nhiên hít hít mũi, quay đầu đi chỗ khác: “Gọi rồi, nói sẽ về ngay thôi.”
Lưu Lăng Hi thấy Kim Tại Trung như vậy, còn tưởng rằng cậu không chào đón mình,
xấu hổ ngồi xuống không biết nói gì thêm. Ngược lại Lý Trân Nhã rất nhiệt tình
với Lưu Lăng Hi. Đợi Kim Chính Minh trở về, ba người đã ngồi xuống ăn cơm. Kim
Tại Trung đứng dậy xới cơm cho Kim Chính Minh, sau đó ngồi xuống bới cơm, không
nói gì.
Vì bạn của con trai ít đến đáng thương, Lý Trân Nhã lại
thấy Lưu Lăng Hi ở nhà ngay cạnh, tuổi cũng không lớn hơn con trai mình là mấy,
không ngừng nghĩ cách gợi đề tài cho hai người có thể nói chuyện. Nhưng hiện tại
xem ra, tính Kim Tại Trung vẫn lạnh lùng như vậy, nghĩ tới đây, trong lòng bà
có chút buồn bã, kể từ lần mất tích bốn năm trước, Kim Tại Trung như biến thành
người khác. Đôi khi nửa đêm bà dậy ra phòng khách uống nước, còn nghe thấy tiếng
khóc cố kìm nén truyền tới từ phòng Tại Trung.
Nhưng khi hỏi cậu, cậu chỉ nói mình không nhớ rõ. Là một
người mẹ, bà cũng từng vụng trộm khóc vì chuyện này rất nhiều lần. Trong nửa
năm mất tích, cậu đến cùng đã trải qua những gì, cậu đến cùng phải chịu những tủi
thân gì, những điều này, Kim Tại Trung chưa bao giờ nói với bà. Gia đình họ
cũng không còn thân thiết như trước, như thể có bức tường ngăn cách ở giữa.
“Tại Trung giờ đang là sinh viên năm nhất sao?” Lưu Lăng
Hi đánh vỡ sự tĩnh lặng.
Lý Trân Nhã vốn tưởng Tại Trung không trả lời, đang định
nói giúp cậu, Kim Tại Trung bỗng nhiên nói: “Năm ba rồi.”
“A ~ Mặt Tại Trung thật sự rất trẻ.” Kinh ngạc nhìn gương
mặt Kim Tại Trung, Lưu Lăng Hi khẽ cười nói, “Thật sự là một gương mặt khiến
người hâm mộ ~”
“Cám ơn.” Ánh mắt dừng lại trên gương mặt thanh tú của cô
gái, Kim Tại Trung dừng một chút, “Con ăn no rồi.”
“Cháu cũng no rồi, cảm ơn cô chú.” Buông bát đũa, Lưu
Lăng Hi đứng dậy, “Cháu còn phải đi thu dọn đồ, không quấy rầy mọi người nữa.”
Nói xong liền đi ra cửa.
Lý Trân Nhã vừa rồi còn liên tục khen ngợi Lưu Lăng Hi
ngoan ngoãn, bà là giảng viên về hưu, rất có thiện cảm với những cô gái như vậy.
Huống hồ Kim Tại Trung còn nói chuyện với cô, điều này khiến cho Lý Trân Nhã cảm
thấy, Kim Tại Trung vẫn còn hi vọng khôi phục sự vui vẻ ngày nào. Nếu có thể,
có lẽ còn nói cho bọn họ biết lúc đó, cậu đã gặp phải chuyện gì.
Kim Tại Trung cũng đứng dậy: “Để em giúp chị.”
Ngay cả Kim Chính Minh cũng trợn mắt nhìn Kim Tại Trung,
hốc mắt Lý Trân Nhã nóng bừng, lập tức phục hồi tinh thần, liên tục nói: “Được
được, Lăng Hi là con gái, con giúp cô bé chuyển đồ nặng ấy.”
Nhìn Lý Trân Nhã như vậy, trong lòng Kim Tại Trung vừa áy
náy lại vừa khó chịu, nhưng vẫn không thể nói ra. Nhà Lưu Lăng Hi còn chưa dọn
xong, vậy nên không cần cởi giày cũng có thể đi vào. Lúc Kim Tại Trung lau nhà
giúp cô, Lưu Lăng Hi hỏi cậu: “Tại Trung, chị… Rất giống ai đó à?” Kim Tại
Trung nghe vậy, lòng giật thót, không biết làm sao ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt
kia vừa mừng rỡ lại vừa kinh ngạc. Quả nhiên… Lưu Lăng Hi nhún vai, “Cảm thấy
ánh mắt em lúc nhìn chị như đang nhớ đến một ai đó… Nhưng mà em có thể không trả
lời câu hỏi này nha ~”
“Rất giống, gần như là không khác chút nào.” Cậu cười.
“Oa, Tại Trung, em cười lên đẹp lắm! Nếu em là người cổ đại,
nhất định là đẹp đến kinh người! Ha ha, chị thích trang phục cổ đại lắm…”
“Nhưng mà tính cách hai người chẳng giống nhau gì cả.” Đặt
gậy lau nhà sang một bên, Kim Tại Trung giúp cô dịch đồ nội thất vào vị trí,
“Cô ấy lúc nào cũng nghĩ cho em, nhưng em lại không nghe lời cô ấy, có khi còn
khó chịu với cô ấy. Hiện tại nghĩ lại, quả thật là không nên.”
Lưu Lăng Hi vừa dọn đồ, vừa hỏi: “Bạn gái của em à?”
“Không, một người như chị gái vậy.” Kim Tại Trung cười nhẹ
nói, “Em rất nhớ chị ấy, nhưng em biết em sẽ không gặp được chị ấy nữa.”
“Sao vậy?”
“Cái này để đây được không?” Kim Tại Trung chuyển chủ đề,
chỉ vào một hộp đựng toàn những dây chuyền rất cổ xưa. Đây là bảo bối của Lưu
Lăng Hi, từ trước đến nay, cô rất thích sưu tầm đồ cổ, không ngờ đã được nhiều
như vậy rồi. Cô vội vàng đi tới: “Cái này để đây là được, bình thường chị thích
sưu tầm, không ngờ được nhiều như vậy… A đúng rồi, lúc chị dọn đến đây, nghe
người trong chung cư nói em rất trầm, không chủ động nói chuyện với người khác,
hiện tại xem ra may mà chị có gương mặt giống với người chị kia của em ~” Cô
nói đùa, phân loại cẩn thận dây chuyền trong hộp.
Kim Tại Trung khựng lại, trên mặt có chút giật mình. Lưu
Lăng Hi tưởng mình nói sai, đang định xin lỗi, lại nghe giọng Kim Tại Trung có
chút bất đắc dĩ: “Em chỉ là… Không muốn quá thân thiết với mọi người, vì một
ngày nào đó, em chắc chắn sẽ rời khỏi đây.”
“Rời khỏi đây? Rời khỏi cả cô chú sao?”
“Đúng vậy. Tuy cảm thấy rất có lỗi, nhưng em không thể
không quay trở lại nơi đó. Dù sao, từ ban đầu, em đã thuộc về thế giới kia.”
“Hả?”
“Đồ còn lại chị tự dọn được đúng không?” Kim Tại Trung nhếch
khóe môi, mãi đến khi Lưu Lăng Hi ngơ ngác gật đầu, cậu mới nói tiếp: “Kỳ thật
em vẫn muốn nói xin lỗi cô ấy. Chị biết không, em còn không được gặp mặt cô ấy
lần cuối, thật sự rất muốn nói câu xin lỗi.” Lúc trước Hồng Lăng bị ban chết
trong lao, cậu không thể đi gặp. Bây giờ, nhìn cô gái gần như giống hệt Hồng
Lăng trước mắt, hai mắt cậu ướt nước, khẽ rung động, “Rất xin lỗi…”
No comments :
Post a Comment