Chương 20
“Thiệu Dật Thần, nam,
34 tuổi, nguyên tổng giám đốc công ty cổ phần Thịnh Phong, vì bị cuốn vào một dự
án đầu tư phi pháp ở châu W mà tuyên bố phá sản. Không có tiền án tiền sự, trước
khi phá sản, danh tiếng rất tốt, thường xuyên làm từ thiện… Kết quả đánh giá
nhân cách là A, có thể giúp đỡ.” 9527 nhận được dữ liệu xong liền làm báo cáo
chi tiết, không dám ép buộc kí chủ nữa. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng,
nó xem như đã cảm nhận được rồi.
Hàn Trác Vũ yên lặng
gật đầu, cầm đơn thuốc trong tay Thiệu Dật Thần, đi đến khu nộp phí.
Thạch Lỗi biết tính
cách cố chấp của bạn tốt, vội vàng cầm thuốc của bé con đuổi theo, không quên
lườm người đàn ông vẫn đang ngơ ngác kia.
Nộp đơn, nộp tiền, lấy
thuốc. Khi Thiệu Dật Thần nhận được hóa đơn và thuốc, ông mới giật mình nhận ra
hết thảy không phải mơ.
“Chú, cháu…” Mắt ông
đỏ bừng, dạo gần đây, ông rơi vào tình trạng người tài mà không có đất dụng võ.
Trên thế giới này sao lại có thể có người như vậy? Không chút do dự vươn tay
giúp đỡ một người xa lạ. Suốt hai tháng trời vùng vẫy trong đau khổ và tuyệt vọng,
giờ phút này, ông bỗng cảm thấy trái tim ấm áp, tràn đầy nghị lực để tiếp tục sống.
“Cháu tên là gì? Người
ở đâu? Chú trả tiền cho cháu bằng cách nào?” Nghẹn ngào cả buổi, ông mới miễn
cưỡng bình tĩnh lại để hỏi.
“Số điện thoại.” Giọng
thiếu niên rất cứng ngắc, không trầm bổng du dương, cũng không có ngữ điệu lên
xuống, nhưng giọng nói trong trẻo ấy lại rất đặc biệt, mang theo phép màu khiến
lòng người yên ổn.
“139…” Thiệu Dật Thần
vội vàng đọc số.
Cùng lúc đó, thông
báo của hệ thống vang lên, “Đinh ~ Nhận được 200 điểm giá trị cảm ơn từ Thiệu Dật
Thần!”
“Lại, lại phá kỷ lục
rồi! Hôm nay đúng là một ngày siêu hạnh phúc!” 9527 cảm động nói.
Hàn Trác Vũ gật đầu,
trực tiếp rời đi. Thiệu Dật Thần còn định đuổi theo hỏi cho rõ, nhưng nhớ tới
con gái đang nằm trên giường bệnh thì do dự, cuối cùng vội vàng chạy về phòng
cách ly.
“Sao mày ngu thế! Ai
cũng tin! Mẹ mày có để lại cho mày một núi vàng cũng không đủ mày tiêu xài..”
Thạch Lỗi đi theo sau thiếu niên, lải nhải. Vì cái thằng trời đánh này, cậu ta
đã phải lo ngược lo xuôi suốt hai năm nay!
“Anh ơi, cứu em với!”
Tiếng hô hoảng sợ vang lên trong đầu, Hàn Trác Vũ khựng lại, trong giây lát vội
tăng tốc, chạy lên tầng.
“Ai ~ Chờ tao với!”
Thạch Lỗi vội vàng đuổi theo.
Trong phòng bệnh, bé
con đang ra sức giãy dụa, cổ họng bị tổn thương phát ra tiếng gầm gừ, hai y tá
cùng vị cảnh sát ở lại chăm sóc dùng sức giữ chân tay bé, một bác sĩ đang chuẩn
bị kim tiêm, định tiêm thuốc an thần cho bé. Không biết đứa nhỏ này chịu biết
bao đau khổ, người lạ vừa tới gần liền giương nanh múa vuốt như dã thú vậy.
“Đừng tiêm cháu! Đừng
tiêm cháu…” Bé con trong lòng đang khóc, trên mặt lại mang vẻ phòng bị dữ tợn. Vẻ
phô trương thanh thế này khiến Hàn Trác Vũ vừa bước vào cửa phòng đã nhíu mày.
“Vì nhiều lần bị tiêm
những loại thuốc không rõ nguồn gốc, rất có thể bé mắc chứng sợ vật nhọn.” 9527
chuyên nghiệp phân tích, “Kí chủ mau bảo bé tỉnh táo lại, nếu không cổ họng bé
sẽ bị tổn thương vĩnh viễn đấy.”
Hàn Trác Vũ đẩy bác
sĩ ra, một tay che đôi mắt bé con đang nhìn chằm chằm kim tiêm, một tay giữ chặt
đầu nhỏ đang không ngừng lắc lư, dùng sức đè thấp xuống, lạnh lẽo phun ra một
chữ, “Ngoan!”
Dòng điện nho nhỏ
thông qua lòng bàn tay thiếu niên, chạy vào trong người bé con, thần kinh đang
căng thẳng đến cực hạn được xoa dịu, đánh tan cảm giác sợ hãi tràn ngập trong
lòng bé. Chừng năm, sáu phút sau, bé con yên tĩnh lại như kỳ tích.
Hàn Trác Vũ nhíu mày,
cậu cảm thấy lòng bàn tay ướt át, bé con đang im lặng khóc. Một sinh mạng nhỏ
bé và đáng yêu như vậy, đến cùng là ai nhẫn tâm tổn thương bé? Bố mẹ bé đâu, giờ
phút này đang ở đâu rồi?
“Đinh ~ Nhận được 100
điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
Lúc này, 9527 không cảm
thấy vui vẻ chút nào, nhìn bé con co người lại, núp vào góc, người run run nức
nở khóc, nó cảm thấy khó chịu vô cùng!
Đứa bé còn quá nhỏ,
không phải tiêm thuốc an thần là tốt nhất. Bác sĩ buông kim tiêm, ra hiệu bảo mọi
người rời khỏi phòng, tránh kích thích đứa bé.
Người đều đi hết, chỉ
để lại Thạch Lỗi đứng ngoài cửa, thò đầu vào nhìn lén. Lúc này, Hàn Trác Vũ mới
thu tay lại. Bé con nháy mắt mấy cái, từng giọt nước mắt tuôn rơi, nhưng trên mặt
lại không chút biểu cảm, chỉ máy móc kéo chăn, bao kín toàn thân mình. Giờ ngay
cả mắt cũng che kín, trông chẳng khác nào một cục bông xù.
“Kí chủ, hỏi tên bé
đi, tôi có thể tìm ra bố mẹ bé qua mạng thông tin.”
Hàn Trác Vũ gật đầu,
vươn tay chọc chọc quả cầu bông. Quả cầu bông khẽ run lên như mèo xù lông.
“Tên.” Giọng cậu
trong trẻo mà lạnh lùng, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại chọc chọc quả cầu.
Quả cầu rung rung theo nhịp, nhìn buồn cười vô cùng.
Cái thằng này, giờ
còn nghịch được! Thạch Lỗi đỡ trán, đẩy cửa phòng đi vào, dùng ánh mắt khiển
trách trừng bạn tốt.
“Kí chủ đừng nghịch nữa.”
9527 khó được khi lòng đồng tình trỗi dậy.
Hàn Trác Vũ mặt không
biểu tình thu tay lại, một lần nữa hỏi, “Tên.”
Quả cầu ngừng run
run, chậm rãi lăn một vòng, sau đó nằm ngửa, giả chết.
Thạch Lỗi cùng 9527
không biết nói gì ⊙﹏⊙b
“Không cần hỏi nữa, vừa
rồi tôi đã xâm nhập vào trang web nội bộ của cục cảnh sát, tư liệu về bé bị mã
hóa, không liên quan gì đến chúng ta nên tôi không bẻ khóa. Cảnh sát đã liên lạc
được với người giám hộ của bé rồi.” Lặng im vài phút đồng hồ, 9527 nhẹ nhàng
nói, “Còn có, tôi đã gửi số tài khoản của kí chủ cho Thiệu Dật Thần, ông ta trả
lời rằng cuối tuần sẽ trả tiền cho chúng ta. Ông ta không trả cũng không sao,
tôi sẽ trực tiếp xâm nhập vào tài khoản của ông ta, nuốt toàn bộ tiền của ông
ta, hừ hừ ~”
Hàn Trác Vũ không nói
gì, cầm di động ra chơi games. Thạch Lỗi cùng tìm một chiếc ghế ngồi xuống, lấy
di động ra.
9527 kiêu ngạo lầm bầm
~~ Đúng là nhân loại cấp thấp, không có máy tính thì chỉ có thể dùng điện thoại
giết thời gian, không giống mình, lúc nào cũng có thể xâm nhập vào mạng hô
phong hoán vũ, à không, tung hoành ngang dọc! Hừm, World of Warcraft lại thêm cốt
truyện rồi, hình như rất thú vị, phá đảo thôi nào!
Hai người một máy
tính bận rộn vô cùng, nửa giờ sau, tiếng tít tít của hệ thống lại vang lên liên
tục.
Hàn Trác Vũ ấn tạm dừng
trò chơi, nghiêng đầu nhìn bé con nằm trên giường, 9527 lập tức rời khỏi mạng,
khẩn trương hỏi, “Bé con sao rồi?”
Nhìn cả buổi, Hàn
Trác Vũ cúi người, kéo chăn lông đang che kín toàn thân bé con ra, phát hiện
khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con đã thiếu oxi đến đỏ bừng.
“Đinh ~ Nhận được 10
điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Thiếu oxi.” Hàn Trác
Vũ mặt không biểu tình xoa xoa đầu bé con, chuẩn bị ngồi lại chỗ cũ, lại bị bé
con nắm chặt ngón tay. Trên mặt bé không còn biểu cảm ngơ ngác và hoảng sợ, đôi
mắt mở to, nhìn chằm chằm lòng bàn tay trắng nõn của thiếu niên, lật qua lật lại,
không biết đang tìm cái gì.
“Lúc nãy khi bé rơi
vào tình trạng mất kiểm soát hình như vẫn còn ý thức, chắc chắn đã phát hiện ra
việc tôi phóng điện. Làm sao bây giờ hả kí chủ? Có cần giết người diệt khẩu
không?” 9527 khẩn trương hỏi.
“Cậu chơi games bạo lực
nhiều quá rồi.” Gương mặt liệt của Hàn Trác Vũ dường như sắp tan vỡ.
“Tôi nói đùa thôi mà
kí chủ!” 9527 lập tức đổi giọng nịnh nọt, “Bé còn nhỏ như vậy, dù nói ra cũng
không ai tin tưởng, ha ha ~~”
Hàn Trác Vũ rút tay lại,
lấy di động ra tiếp tục chơi. Bé còn dùng chăn che gần hết mặt, chỉ để lộ đôi mắt
nhìn chằm chằm cậu. Mắt bé vừa to vừa đen, nhưng mặt ngoài lại như phủ một tầng
sương mù, không có sự ngây thơ trong sáng của trẻ con. Thạch Lỗi cảm thấy có
chút sợ, vụng trộm dịch ghế ra ngoài, cách bạn xa một chút.
Cứ nhìn như vậy hơn mấy
giờ, mắt thấy trời sắp tối, hoàng hôn phủ một màu đỏ lên khắp nơi.
“Không còn sớm nữa,
các cháu về đi.” Cảnh sát đẩy cửa phòng ra, thấy bé con hoảng sợ, bắt đầu rên rỉ,
vội vàng lui ra ngoài, bất đắc dĩ vô cùng.
“Chú xem bé con cứ thế
này, bọn cháu mà đi em ấy lại làm ầm ĩ, vậy thì cổ họng làm sao mà khỏi được!”
Thạch Lỗi lo lắng nói.
Cảnh sát cũng có chút
do dự, cấp trên đã nói, thân phận đứa bé này không đơn giản, nhất định phải chăm
sóc thật cẩn thận, nếu xảy ra chuyện gì, cả cục trưởng lẫn chủ tịch huyện đều
không thể giúp.
“Anh ơi đừng đi!” Bé
con mặt không biểu tình, nhưng trong lòng lại đang khóc.
Hàn Trác Vũ nhíu mày,
nói với Thạch Lỗi, “Cậu về, tôi ở lại.”
Trong nhà còn có em
trai ốm yếu cùng ông ngoại cao tuổi cần chăm sóc, Thạch Lỗi cũng không dài
dòng, dứt khoát gật đầu nói, “Tao về nấu cơm, đúng 6h30 sẽ mang đến cho mày. Đợi
ông với Tiểu Hâm ngủ, đêm tao lại đến trông cùng mày.”
Hai người đã tính
toán xong, cảnh sát cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, dặn “Có việc gì thì gọi chú” rồi rời
khỏi phòng.
Bé con kéo kéo chăn
lông trên người, chui vào góc giường, nhìn chằm chằm thiếu niên.
“Đinh ~ Nhận được 20
điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Tiểu Chính quả nhiên
là đồng chí tốt!” 9527 không biết đã cảm thán bao nhiêu lần.
“Tiểu chính?” Hàn
Trác Vũ nghiêng đầu, mắt lộ ra nghi hoặc.
“Đứa bé này chẳng
khác gì chính năng lượng di động, vậy nên tôi gọi bé là Tiểu Chính luôn!” 9527
cảm thấy mình rất thông minh.
Hàn Trác Vũ im lặng
vài giây, dùng ngón tay chọc chọc gáy bé con, giọng trong trẻo ra lệnh, “Tiếp tục
ngủ.”
Bé con liền nằm xuống,
nhưng mắt vẫn cố mở ra, rõ ràng đã buồn ngủ tới cực điểm nhưng không chịu ngủ.
Hàn Trác Vũ không để
ý tới bé, ngồi bên giường tiếp tục chơi games.
10 phút sau lại ngẩng
đầu, bé con đã ngủ, mày nhíu chặt, hai tay nắm chặt góc chăn lông.
Hàn Trác Vũ đặt di động
đã chơi đến nóng rực sang một bên, thở phào một hơi.
6h30, Thạch Lỗi đến,
tránh không khỏi quấy rầy đứa bé dù ngủ cũng rất bất an. Hàn Trác Vũ nhân tiện
đưa cháo đã cắm ống hút cho bé, mình thì chậm rãi ăn cơm.
Dường như nhìn anh
trai này ăn rất ngon, bé con lần này không kháng cự, ngoan ngoãn hút cháo.
“Đinh ~ Nhận được 10
điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!” Lần này chỉ nhận được giá trị cảm
ơn khi bé hút lần đầu, bởi vậy có thể thấy, lần trước bé phải đói đến mức nào.
Đợi hai người ăn
xong, Thạch Lỗi liền về. Hàn Trác Vũ tựa vào một chiếc giường khác, nhìn như
đang ngẩn người, kỳ thật đang làm bài tập mà 9527 giao. Điện thoại vì hết pin
nên đã sập nguồn, trong phòng im lặng vô cùng, ngoài cửa sổ, bóng đêm đã bao phủ
khắp mọi nơi.
“Tít tít tít…” Thông
báo của hệ thống cắt ngang mạch suy nghĩ của thiếu niên, cậu mặt không biểu
tình nhìn bé con, thật sự không đoán được bé con cần gì.
“Có lẽ bé sợ tối.”
9527 chần chừ nói.
“Trong phòng đang bật
đèn.” Hàn Trác Vũ dùng giọng cứng nhắc tự thuật lại sự thật.
“Nhưng bên ngoài trời
tối.”
Hàn Trác Vũ im lặng một
lát, đứng lên, đi đến bên giường bé con, chậm rãi ngồi xuống. Bé con vội vàng
co người lại, lăn vào góc giường, ra vẻ rất sợ hãi, nhưng thông báo của hệ thống
lại biến mất, kèm theo đó là thông báo mới, “Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm
ơn từ người được giúp đỡ!”
Khóe môi Hàn Trác Vũ
khẽ nhếch lên rồi lại hạ xuống, khôi phục mặt không biểu tình, tiếp tục làm bài
trong đầu.
“Đúng là một đồng chí
hay ngại ngùng mà!” 9527 cười ha hả nói.
No comments :
Post a Comment