Chương 34
Lôi Đình vốn chỉ định
chơi cho đủ người, để con trai tự ngồi chờ trong chốc lát, nhưng thấy biểu cảm
của thiếu niên từ quật cường không chịu thua biến thành sùng bái cùng hâm mộ, đầu
anh đột nhiên nóng lên, thể lực như dùng mãi không hết, càng ra sức chạy, truyền
bóng, ném bóng.
Ba điểm, hai điểm, cướp
bóng, úp rổ… Điểm số vốn xấp xỉ nhau nay càng ngày càng xa, trên sân chỉ thấy
bóng anh chạy tới chạy lui, trận đấu 10 người nay thành sàn diễn của riêng anh.
“Nhị thiếu gia đang
khoe kỹ thuật à? Làm vậy trước một đám trẻ con có ổn không? Sao mình cứ có cảm
giác như một người lớn đang chơi giải toán với một đám trẻ mẫu giáo nhỉ?” Lục
Bân xấu hổ che mặt.
Bé con ánh mắt sáng rực,
lúc nhìn bố, lúc lại nhìn anh trai, đầu quay trái quay phải liên tục, bận rộn
vô cùng.
Tiếng còi vang lên
thông báo hết trận đấu, tỷ số cuối cùng là 98:56, Thạch Hâm chịu trách nhiệm
ghi lại tỷ số vẻ mặt đau khổ.
Lâm béo và các thành
viên trong đội đỡ người to cao kia vào sân chúc mừng thắng lợi khó khăn này.
Lôi Đình cười tủm tỉm đập tay với bọn họ, khóe mắt lại liếc nhìn thiếu niên
đang đứng phía xa xa.
“Đi, hôm nay tao
khao!” Lâm béo hứng khởi phất tay, thậm chí còn hào phóng mời thành viên đội Thạch
Lỗi. Về phần Hàn Trác Vũ, ai cũng biết cậu không tham gia hoạt động tập thể, vậy
nên không đi mời nữa.
“Chú à, lần sau lại đến
chơi bóng với bọn cháu đấy!” Thấy Lôi Đình khoát tay từ chối, chậm rãi đi về
phía Hàn Trác Vũ, Lâm béo còn gọi với theo.
“Được.” Lôi Đình cười.
“Đi ăn đi! Mày đừng lắm
lời nữa!” Thạch Lỗi choàng tay lên vai Lâm béo, kéo cậu ta đi xa. Được chơi một
trận với thủ trưởng là đã quá đủ rồi, đừng có được voi đòi tiên!
“Chúng ta về nhà đi.”
Đi đến bên người thiếu niên, Lôi Đình vươn tay định xoa mái tóc đen ẩm ướt mồ
hôi của đối phương, lại bị tránh.
“Giận à?” Anh ghé sát
vào, giọng dịu dàng trầm ấm.
Thiếu niên khẽ lắc đầu,
trong đôi mắt sáng hiện ra thần thái sùng bái. Mấy cậu trai tuổi này hâm mộ nhất
là đàn ông mạnh mẽ, cậu cũng không ngoại lệ.
“Vậy là tốt rồi.” Lôi
Đình cười, ôm lấy bóng rổ, đi ra chỗ con trai và sĩ quan phụ tá đang ngồi.
“Nhị thiếu gia, tôi
thấy anh đúng là bảo đao chưa già!” Lục Bân giơ ngón cái.
“Tôi già lắm à?” Lôi
Đình nhíu mày, theo phản xạ liếc thiếu niên.
“Nào có nào có! Đàn
ông bốn mươi như hoa trên cành, anh mới là nụ thôi!” Vỗ mông ngựa mà lại chụp
phải đùi ngựa, Lục Bân vội vàng bổ sung.
Lôi Đình cười mà như
không cười, đang định xoay người bế con, con trai lại chủ động chạy tới chỗ
anh, mắt sáng rực. Có Hàn Trác Vũ ở đây, vậy mà con trai lại chạy tới chỗ mình
trước, đây đúng là tiến bộ lớn, Lôi Đình bất giác ngừng thở.
Lôi Sâm dừng lại trước
mặt bố, đôi mắt trông mong nhìn quả bóng trong lòng anh.
“Con muốn chơi?” Lôi
Đình thăm dò hỏi.
Lôi Sâm do dự hồi lâu
mới khẽ gật đầu.
Lôi Đình hít sâu một
hơi, đưa bóng cho con, “Biết chơi không? Bố với anh Tiểu Vũ dạy con nhé?”
Lôi Sâm ôm bóng không
biết làm sao, quay đầu cầu cứu Hàn Trác Vũ.
“Nhìn anh.” Thiếu
niên ôm bóng, đập vài cái trên mặt đất, dẫn bóng chạy một vòng, sau đó truyền
cho Lôi Đình.
Lôi Đình rất ăn ý đón
bóng, cũng dẫn bóng chạy một vòng, sau đó tăng tốc vào vòng trong, úp rổ.
(⊙o⊙)
Đây là biểu cảm của Lôi Sâm.
Lôi Đình cười cười,
truyền bóng lại cho thiếu niên cũng đang trợn mắt há mồm, nói, “Làm lại lần nữa
đi.”
“Ném cho anh.” Hàn
Trác Vũ trả bóng lại cho bé con, dặn dò đơn giản.
Bé con không biết làm
sao, đứng đờ người trong chốc lát, dưới sự cổ vũ của anh trai cùng bố, rốt cuộc
ném bóng trong tay ra. Hàn Trác Vũ nhanh tay bắt được, chạy theo hình chữ S đến
vòng trong, truyền bóng cho Lôi Đình đang đứng dưới rổ, Lôi Đình một tay bắt lấy
bóng, mạnh mẽ bật nhảy úp rổ, khung rổ không chịu nổi sức mạnh của anh, phát ra
tiếng kẽo kẹo.
“Làm lại nhé?” Lôi
Đình hỏi con trai.
Bé con chủ động nhặt
bóng, rất ra dáng đập bóng vài cái, ném cho anh trai.
Hàn Trác Vũ dẫn bóng
chạy, truyền bóng ở vòng trong.
Lôi Đình tiếp được,
nhảy lên úp rổ.
Chính diện, hai bên,
phía sau, trong ánh mắt càng ngày càng sùng bái, càng ngày càng sáng của hai đứa
trẻ, Lôi Đình một mình úp rổ, biểu diễn đủ tư thế khác nhau. Rổ bóng kêu kẽo kẹt
không ngừng, tiếng bóng rơi xuống đất bịch bịch, khiến Lục Bân đứng bên dùng di
động quay lại không ngừng giật giật miệng.
Nhị thiếu gia, tôi biết
hiện giờ anh nhất định cảm thấy rất tự hào, nhất định cảm nhận được niềm kiêu
ngạo của người bố. Nhưng anh đừng có kích động như vậy được không? Cứ thế này
anh làm hỏng cả bóng và rổ luôn ấy chứ!
Nửa giờ sau, Lôi Sâm
vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn, Lôi Đình lại khoát tay nói, “Không còn sớm nữa,
về thôi.” Nếu tiếp tục chơi sẽ quá giờ ăn tối của Tiểu Vũ.
Lôi Sâm ngoan ngoãn gật
đầu, nhặt bóng, nắm chặt tay anh trai, đứng ven đường chờ SUV đi tới. Lôi Đình
cầm áo khoác của mình cùng hai đứa trẻ, đứng phía sau bọn họ.
Lục Bân quay đầu lại
nhìn vòng rổ lệch hẳn sang một bên như sắp rơi, nghĩ ngày mai hẳn nên gọi người
đến sửa, nếu không sẽ chẳng ai chơi được.
Trong xe, Lôi Đình lấy
khăn mặt lau mồ hôi trên mặt và cổ cho hai đứa trẻ, lau xong còn bóp bóp hai má
đỏ bừng của con. Mấy tháng trước, anh không thể nào tưởng tượng được một mặt hoạt
bát như vậy của con.
“Đinh ~ Nhận được 10
điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Tôi vừa làm gì à?”
Hàn Trác Vũ ngại ngùng liếc người đàn ông.
“Tin tưởng tôi, cậu
làm được rất nhiều!” 9527 nói, “Không có cậu, nào có được đồng chí Tiểu Chính
như ngày hôm nay. Đúng rồi, bước tiếp theo chúng ta sẽ dạy bé nói chuyện! Phải
giúp bé có thể sinh hoạt như người bình thường, nếu không sau này cậu rời đi
thì bé phải làm sao?”
Hàn Trác Vũ trầm mặc,
trong lòng cảm thấy có chút rầu rĩ.
“Kỳ thật cậu không rời
khỏi họ cũng được, cậu có thể làm bạn đời của đồng chí Đại Chính mà. Theo kết
quả kiểm tra, đồng chí Đại Chính thể lực là 10 điểm; trí tuệ 90 điểm, tinh thần
lực 100 điểm, sức chịu đựng 10 điểm, mức độ khai thác não là 15%; Đánh giá tổng
hợp đạt loại S; chắc chắn là nhân loại ưu tú nhất mà tôi gặp được. Biết vì sao
giá trị cảm ơn của anh ta lại nhiều như vậy không? Kỳ thật giá trị cảm ơn có
quan hệ mật thiết với tình cảm của người được trợ giúp dành cho kí chủ. Người
càng quý mến kí chủ, giá trị cảm ơn lại càng nhiều. Đồng chí Đại Chính lần nào
cũng cho 10 điểm, 20 điểm, 30 điểm, phiên dịch ra là – Rất thích Hàn Trác Vũ, cực
kỳ thích! Vậy nên, cậu kết hôn với đồng chí Đại Chính đi! Đáng tiếc tôi không
có thuốc cải tạo gen, nếu không kí chủ có thể sinh con cho đồng chí Đại Chính,
dùng gen ưu tú của hai người, đứa bé nhất định sẽ đáng yêu như đồng chí Tiểu
Chính…” 9527 mắt lấp lánh.
“Làm ơn im miệng đi!
Tam quan của cậu đâu rồi?” Hàn Trác Vũ cảm thấy mặt mình sắp nóng đến bốc hơi rồi,
chỉ có thể cúi đầu thấp hơn. Cậu đột nhiên rất hoài niệm 9527 lúc nào cũng nhắc
đến Lôi Phong hồi trước.
“Tam quan bị tôi ăn hết
rồi!” 9527 nghiêm túc nói.
“Về sau không được
vào mấy cái diễn đàn khác người nữa!” Hàn Trác Vũ suy yếu hạ lệnh. Trái đất
đúng là một nơi nguy hiểm, ngay cả trí não đơn thuần cũng bị nhuộm đen rồi.
9527 giả chết, không
đáp lời.
“Làm sao vậy? Không
thoải mái à?” Thấy thiếu niên mãi không ngẩng đầu lên, Lôi Đình lo lắng hỏi.
Rất thích Hàn Trác
Vũ, cực kỳ thích! Lời của 9527 không ngừng quanh quẩn trong đầu cậu, Hàn Trác
Vũ cảm thấy cả người mình sắp bốc hơi rồi, ra vẻ trấn định nghiêng người nhìn
ra ngoài cửa sổ, đôi mắt trong trẻo lại phủ một tầng hơi nước.
“Sao mặt đỏ thế?” Lôi
Đình nhíu mày, định vươn tay xoa hai má thiếu niên lại bị né tránh, đáy lòng có
chút mất mát.
“Lục Bân, tăng nhiệt
điều hòa lên, nhiệt độ chênh lệch quá nhiều giữa trong xe và ngoài trời dễ khiến
hai đứa nhỏ ốm lắm.” Anh thấp giọng nói.
“Được rồi, nhị thiếu
gia.” Lục Bân làm theo.
Bốn người không nói
gì, lặng lẽ trở về khu nhà quân đội. Tắm rửa, ăn cơm tối xong, Lôi Đình rất yên
tâm giao con trai cho thiếu niên, mình thì về phòng chỉnh sửa video và ảnh mà Lục
Bân chụp được.
“Mẹ: Đây thật là bảo bảo à? Mẹ nhìn mà sắp rớt nước mắt rồi!”
“Bố: Đừng vội quay về, đợi đến khi bảo bảo khỏi hẳn rồi
tính. Đúng rồi, cảm ơn Hàn Trác Vũ hộ bố.”
“Ông nội: Khi nào về thì dẫn Hàn Trác Vũ đến ông gặp.”
“Anh trai: Lôi Đình, sao em trẻ con thế?”
Lôi Đình vừa trả lời
tin nhắn của người nhà, vừa chỉnh sửa video, trên mặt nở nụ cười thản nhiên.
“Nhị thiếu gia, bát rửa
xong rồi, tôi về đây.” Lục Bân gõ cửa phòng, lấy lại di động của mình.
“Ừ.” Lôi Đình thấp giọng
đáp, mắt vẫn dính chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm mồ hôi của con trai và Hàn
Trác Vũ. Anh chỉ vào màn hình máy tính, kiêu ngạo nói, “Cậu xem, Tiểu Sâm biết
cười rồi, còn đáp lại lời tôi nói, biết chơi bóng rổ. Sau này bé sẽ còn học được
nhiều thứ nữa, có lẽ ngày nào đó, tôi sẽ được nghe bé gọi bố; tôi còn có thể
đưa bé đến trường tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học… Nếu
tôi có chết, bé vẫn có thể sống tốt.”
Rõ ràng là giọng vui
vẻ, nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi cùng ánh mắt mơ ước của nhị thiếu gia, Lục Bân
lại cảm thấy chua xót. Không ai biết được đau khổ và tuyệt vọng trong lòng nhị
thiếu gia, người đàn ông mạnh mẽ này đã không ít lần rơi nước mắt vì con. Giờ
thì tốt rồi, Hàn Trác Vũ đã đến, nhị thiếu gia rốt cuộc có hi vọng rồi.
“Kỳ thật, trước tiên
chúng ta có thể đưa Tiểu Sâm đến trường dành riêng cho trẻ mắc bệnh tự kỷ, chờ
bệnh của bé giảm bớt lại thử đưa bé đến trường học bình thường. Chúng ta cứ làm
từng bước thôi, mẹ Hàn Trác Vũ cũng làm vậy mà. Hôm trước tôi hỏi được ở thành
phố H có nhà trẻ dành riêng cho trẻ mắc bệnh tự kỷ, tên là mái ấm Vũ Nhân, liên
tục nhận những trẻ mắc bệnh tự kỷ, chúng ta có thể dẫn Tiểu Sâm đến đó xem.” Bất
kì tin tức nào có liên quan đến bệnh tự kỷ, Lục Bân đều rất để ý.
“Mái ấm Vũ Nhân?” Lôi
Đình trầm ngâm.
Lục Bân cầm điện thoại,
tìm thông tin về Mái ấm Vũ Nhân. Đây là một tổ chức từ thiện, do một đôi vợ chồng
tuổi trung niên mở, không thu bất kì chi phí nào từ gia đình những đứa trẻ mắc
bệnh tự kỷ, hơn nữa đã có vài trường hợp khỏi bệnh, rất nổi tiếng ở thành phố
H.
Lôi Đình nhướn mày, đọc
tài liệu xong liền nói, “Tôi sẽ thương lượng với Tiểu Vũ, nếu cậu bé đồng ý,
chiều mai chúng ta sẽ qua Mái ấm Vũ Nhân.”
“Tiểu Vũ nhất định sẽ
đồng ý đi cùng anh.” Lục Bân gật đầu.
Lôi Đình trả di động
lại cho sĩ quan phụ tá, đứng dậy đi vào phòng ngủ của thiếu niên.
Lục Bân đứng ở cửa
trong chốc lát, mang biểu cảm kỳ lạ mà rời đi. Sao anh cảm thấy, hình thức ở
chung của hai chú cháu này càng ngày càng giống một đôi vợ chồng trẻ thế? Vấn đề
giáo dục con, chồng và vợ phải có chung quan điểm. Ha ha… Chắc là mình tưởng tượng
nhiều quá… Đúng không?
No comments :
Post a Comment