Chương 66
Không có bảo mẫu Lục
Bân, giờ Lôi Đình mới nhận ra thiếu niên xuất sắc đến mức nào. Cậu chẳng những
học giỏi, biết sửa xe, còn biết nấu ăn, dọn dẹp nhà, có thể nói là cái gì cũng
giỏi. Một hôm tan tầm, thấy thiếu niên đang dẫn con trai mình giặt đồ lót, anh
lại càng hoảng sợ. Nhưng sau khi xấu hổ, anh lại cảm thấy hạnh phúc đong đầy.
Đây mới đúng là nhà.
Nhưng không phải mọi
chuyện lúc nào cũng tốt đẹp, hiện tại Lôi Đình gặp phải chút phiền toái.
“Ngại quá trạm trưởng
à, anh xem, đường đến xã Thông Nguyên rất khó đi, căn tin chúng tôi toàn là hai
tuần mới ra thành phố mua đồ ăn một lần, vậy nên số lượng nguyên liệu đều theo
chỉ tiêu, thật sự không thể lấy thêm ra được nữa.” Sau năm ngày liên tục cung cấp
nguyên liệu tươi sống cho nhà trạm trưởng, bếp trưởng rốt cuộc không thể lấy
thêm được nữa.
“Vậy sao? Xin lỗi,
tôi không biết.” Lôi Đình khẽ khom người.
“Nào có nào có…” Thấy
trạm trưởng không làm khó mình, bếp trưởng khẽ thở phào, nói thêm, “Hay anh qua
nhà lái xe Triệu Đại Dũng hỏi thử xem, vợ cậu ta là Vương Phương ấy, lần nào đi
mua sắm cũng mua rất nhiều đồ, nhà còn nuôi gà vịt với trồng rau. Nhà cậu ta nhất
định sẽ có.”
“Vậy à, cảm ơn.” Lôi
Đình xoay người đi đến nhà Triệu Đại Dũng, nửa đường gặp được Khúc Tĩnh vừa từ
bên ngoài về, hai người vừa đi vừa nói.
Gõ cửa nhà Triệu Đại
Dũng, nói rõ mục đích của mình, Triệu Đại Dũng quả nhiên không hề nghĩ ngợi liền
đồng ý, bảo hai người vào nhà ngồi chờ, mình thì vào bếp tìm. Vợ anh đang nấu
cơm, thấy anh lấy miếng thịt heo to đùng ra, vội vàng ngăn lại, “Ai, anh làm gì
thế? Đây là em để cho bọn nhỏ mà, không được lấy!”
“Chỉ cắt một ít thôi,
trạm trưởng cần.” Triệu Đại Dũng nhìn vợ.
Vương Phương do dự
vài giây, cuối cùng vẫn giật miếng thịt nhét vào tủ lạnh, mím môi nói, “Để lại
cho bọn nhỏ, dù ông trời có đến đây cũng không cho!”
“Vậy ít trứng gà, cải
trắng, bí xanh, cà chua cho người ta một ít được đúng không?” Triệu Đại Dũng rất
nghe lời vợ, đành phải chọn những thứ khác.
“Trứng cũng không được,
bí xanh, cải trắng và cà chua chỉ cho ít thôi, để em tự lấy.” Vương Phương ra vẻ
tiếc nuối.
Tuy hai người đã hạ
giọng xuống, nhưng Lôi Đình từng làm lính trinh sát nên nghe rất rõ, Khúc Tĩnh
tai cũng không kém, nghe được đôi chút. Hai người liếc nhìn nhau, đợi Triệu Đại
Dũng vội vàng khoát tay từ chối, liên tục xin lỗi, sau đó ra căn tin lấy đồ ăn
về.
“Xã Thông Nguyên là
xã nổi tiếng nghèo khó, đường lại khó đi, vậy nên vật tư rất thiếu thốn.” Khúc
Tĩnh thở dài.
Lôi Đình im lặng
không nói.
“Triệu Đại Dũng có một
đứa con trai, đang học đại học trên thành phố.” Khúc Tĩnh tiếp tục nói.
“Vậy bọn trẻ mà hai
người nói đến…” Lôi Đình nhíu mày.
“Ba năm trước, Vương
Phương dẫn con đến thăm Triệu Đại Dũng, sau đó không chịu đi, giờ đang làm cô
giáo ở trường tiểu học xã Thông Nguyên. Vì tài chính thiếu thốn, chính quyền xã
sát nhập toàn bộ các trường học trong thôn thành một cái, mấy đứa bé ở làng xa
phải đi mấy giờ mới đến trường, lại còn phải mang theo củi với gạo để trưa nấu
ăn. Bọn nhỏ ngày chỉ ăn hai bữa, quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi được ăn thịt.
Tiền lương hàng tháng của Vương Phương còn chưa đến một nghìn, nhưng vẫn dành
ra một nửa để cải thiện bữa ăn cho bọn nhỏ. Cô ấy rất nổi tiếng ở đây, cậu đừng
có hiểu lầm.”
Khúc Tĩnh là quân y,
tiếp xúc nhiều người, nghe ngóng được nhiều tin tức hơn, bởi vậy rất kính nể
Vương Phương.
“Hóa ra là như vậy.”
Lôi Đình gật đầu, ngẫm nghĩ.
Hai người vào căn
tin, chọn chút món nhìn không cay quá gói mang về. Lúc về đến nhà, Lôi Sâm đang
chơi xếp gỗ, Hàn Trác Vũ đang phơi ga giường vừa giặt xong. Bất giác, thiếu
niên đã cao hơn hẳn, giờ đã ngoài 1m8 rồi, trên mặt áo sơ mi trắng, dưới là quần
jeans lửng, lúc cậu vươn tay vuốt phẳng nếp nhăn trên ga để lộ vòng eo nhỏ, đặc
biệt quyến rũ dưới ánh chiều tà.
Lôi Đình khẽ ngừng thở,
đặt đồ ăn lên bàn, đi qua giúp đỡ.
“Chú về rồi.” Thiếu
niên nghiêng đầu cong môi, nở nụ cười ngọt ngào để lộ hai má lúm đồng tiền.
“Chú đã về.” Lôi Đình
cố gắng kìm nén xúc động muốn ôm thiếu niên, hôn thiếu niên, nhận mắc áo từ tay
cậu, tiếp tục phơi.
Hàn Trác Vũ vắt khô
quần áo, đưa cho anh. Rõ ràng không có hành động thân mật nào, nhưng bầu không
khí giữa hai người lại dịu dàng vô cùng.
“Hôm nay thấy thế
nào?” Phơi quần áo xong, Lôi Đình lấy thuốc bôi lưu thông máu ra, cẩn thận bôi
lên lòng bàn tay thiếu niên, sau đó dọc theo kinh mạch mát xa ngón út cứng ngắc.
“Hôm nay tốt hơn nhiều
rồi, chú xem.” Thiếu niên giật giật ngón út của mình, sau đó cầm lấy quả cầu tập
xoay xoay, quả nhiên nhanh nhẹn hơn hẳn.
Gương mặt bình tĩnh của
Lôi Đình khẽ nở nụ cười.
Lôi Sâm cất đồ chơi,
dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh Tiểu Vũ.
Khúc Tĩnh đi tới, thỏa
mãn gật đầu, “Khôi phục rất tốt. Sau này làm việc nội trợ nhiều hơn đấy! Mai giặt
luôn ga giường của ông Khúc đi.”
Lôi Đình nhìn qua,
Khúc Tĩnh vội vàng cười lắc tay.
“Đinh ~ Nhận được 300
điểm chính năng lượng!”
“Làm sao giờ kí chủ,
giờ tôi chẳng muốn để ngón út của cậu khôi phục chút nào! Ngày nào cũng nhận được
300 điểm thế này thì thích thật!” 9527 thỏa mãn vuốt bụng.
“Không muốn, không thể
để mọi người lo lắng nữa!” Hàn Trác Vũ kiên quyết từ chối. Mấy ngày nay, cảm
giác áy náy sắp nhấn chìm cậu, cậu chỉ có thể ra sức chăm sóc chú Lôi, ông Khúc
cùng Tiểu Chính, quét dọn nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, vậy mới cảm thấy dễ chịu
hơn đôi chút.
“Được rồi mà.” 9527 lầm
bầm.
Mát xa ngón tay xong,
Hàn Trác Vũ rất tự nhiên cầm tạp dề chuẩn bị nấu cơm, Lôi Đình giữ chặt cậu, chỉ
đồ ăn gói kỹ trên bàn, nói, “Hôm nay không còn nguyên liệu tươi, chúng ta ăn
cơm căn tin luôn đi.”
Bỏ đồ ăn ra bát, người
một nhà ngồi vây quanh bàn ăn. Bốn mặn ba chay, dành cho bốn người ăn có thể
nói là rất phong phú, nhưng dù nhìn thanh đạm thế nào, ăn vẫn cay như thường,
như thể sắp phun ra lửa. Ngoài Lôi Đình ra, ba người khác mặt đều đỏ bừng.
“Món này, món này rõ
ràng là màu trắng mà, sao lại cay thế?” Khúc Tĩnh mặt nhăn như hoa cúc.
9527 quét qua món ăn,
hả hê nở nụ cười, “Thịt xào ớt trắng, đương nhiên là cay rồi!”
Hàn Trác Vũ nuốt hết
đồ ăn trong miệng, nước mắt không ngừng tuôn ra, môi đỏ bừng.
Hai má Lôi Sâm đỏ
lên, miệng ngậm đồ ăn không chịu nhai, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhổ
ra.
“Không được nhổ.” Lôi
Đình quát lớn, “Có biết ở ngay gần đây, những bạn khác bằng tuổi con hàng ngày
chỉ được ăn hai bữa, đến tết mới được ăn thịt không hả. Nhìn con xem, bốn mặn
ba chay mà con còn không chịu ăn, ở trong phúc mà không biết hưởng! Ăn đi, không
được lãng phí một hạt cơm nào cả.”
Lôi Sâm lập tức bật
khóc, đang định nhổ ra, lại thấy anh Tiểu Vũ ngồi đối diện gắp đồ ăn bỏ vào miệng,
vừa khóc vừa nuốt đồ ăn, nhìn rất dũng cảm. Lôi Sâm không dám nhổ ra, dùng tay
mập mạp che miệng, quai hàm nhúc nhích vài cái, gian nan nuốt hết đồ trong miệng.
Khúc Tĩnh nhai từng
miếng, không nói gì cũng cố ăn hết.
Hai đứa nhỏ rõ ràng
cay vô cùng, vừa ăn vừa khóc, nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, khiến người
đau lòng vô cùng.
“Ngoan!” Lôi Đình hôn
lên trán con, lại hôn lên đôi mắt ướt nước của thiếu niên, trong mắt tràn đầy
vui vẻ.
“Ngày mai bảo cô Vương
Phương mang hai đứa đến trường tiểu học xã Thông Nguyên mà xem, các con phải biết
cuộc sống của mình hạnh phúc đến mức nào.” Lôi Đình hi vọng bọn nhỏ có thể kiên
cường hơn. Nuông chiều con không phải truyền thống nhà họ Lôi.
“Ngày mai tôi cũng đi.”
Khúc Tĩnh sớm đã muốn lên núi hái thuốc.
Hôm sau, hỏi được Vương
Phương năm giờ đã đi làm, lúc 4h50’, Lôi Đình xách hai đứa nhỏ còn buồn ngủ đến
nhà cô, nói rõ mục đích. Vương Phương ngoài miệng thì đồng ý, đợi khi trạm trưởng
đi liền thở dài. Hai đứa trẻ này nhìn trắng trẻo nõn nà, nếu chẳng may xây xát
gì thì cô làm sao mà đền nổi. Nhưng ngày hôm qua đã không nể mặt trạm trưởng,
vì tương lai của chồng, cô không thể không cắn răng đồng ý.
“Đường núi không dễ
đi, cô ôm cháu nhé?” Cầm đèn pin đi đầu, sau khi rẽ vào đường núi gập ghềnh, Vương
Phương xoay người nói với Lôi Sâm. Cô đeo một ba lô rất to, trong đựng đầy đồ
mang cho bọn nhỏ, nhìn có vẻ rất nặng.
Lôi Sâm trốn ra sau
lưng anh Tiểu Vũ, lắc đầu.
“Để cháu.” Hàn Trác
Vũ nhìn thì gầy, nhưng thể năng đã tăng đến 8 điểm, cõng một đứa trẻ bốn tuổi rất
dễ dàng, cậu còn thuận tay cầm một túi đồ trong ba lô Vương Phương, khiến Vương
Phương cảm ơn liên tục. Đứa nhỏ này nhìn có vẻ được nuông chiều, không ngờ lại
ngoan ngoãn mà chịu khó như vậy, chẳng giống trẻ con thành phố gì cả.
Khúc Tĩnh đi cạnh họ
chiếu sáng.
Đã cuối tháng 10, dần
sang tháng 11, thời tiết dần dần lạnh hơn, đặc biệt là trên núi cao, lúc thở
còn thấy làn sương mù mỏng, trên lá cây ngọn cỏ còn vương đầy sương, đèn pin
chiếu qua liền sáng long lanh, cảnh sắc rất đẹp, không khí cũng rất dễ chịu.
Im lặng đi hơn 10
phút, Vương Phương quay đầu lại dặn dò, “Mọi người cẩn thận nhẽ, phía trước là
khe núi, đường rất trơn, sườn núi cũng dốc, nhớ nắm chặt lan can đấy.”
Qua một ngã rẽ, tiếng
suối róc rách truyền đến, bùn đất mềm mại dưới chân biến thành núi đá trơn trượt.
Vài đứa nhỏ cầm đuốc đứng bên suối uống nước, thấy Vương Phương vội vàng chạy tới
chào hỏi, giọng địa phương nghe cứ lanh lảnh.
“Mấy đứa nhỏ đốt đuốc
đến trường à? Sao không dùng đèn pin? Chẳng may bị bỏng thì sao?” Khúc Tĩnh thấp
giọng hỏi.
“Ở trong núi sâu, đường
khó đi thế này, mua đèn pin cũng không thể mua pin thường xuyên được, đành phải
dùng đuốc.” Vương Phương cười đáp lời bọn nhỏ, sau đó khẽ nói với Khúc Tĩnh.
Khúc Tĩnh lắc đầu thở
dài.
“Được rồi, mấy em đi
trước đi, cô đỡ các em, đi cẩn thận đấy.” Đi đến một bậc đá do thiên nhiên tạo
lên, Vương Phương nói to.
Bọn nhỏ ngoan ngoãn cảm
ơn, một tay giơ đuốc, một tay bám vào vai cô Vương, cẩn thận leo lên. Bên cạnh
bậc thang là khe núi sâu hun hút, còn có thể nhìn thấy núi đá lởm chởm. Nếu ngã
xuống nhẹ thị bị thương nặng, nặng thì chết, hậu quả không thể lường được.
Khúc Tĩnh chỉ nhìn
thôi chân đã như nhũn ra, mấy đứa trẻ còn cười hì hì, như thể không có việc gì.
Hàn Trác Vũ cũng có
chút sợ hãi, cõng Lôi Đình do dự không bước.
“Mấy đứa trẻ ngày nào
cũng đi học thế này à?” Giọng Khúc Tĩnh khô không khốc.
“Đúng vậy, trong thôn
không có trường, bọn nhỏ bắt buộc phải đến đây đi học, gần thì đi mất một hai
giờ, xa phải đi đến ba bốn giờ, tất cả đều là đường núi hiểm trở lầy lội thế
này. Chú xem lan can này, đây là chúng tôi nhờ bộ đội lắp đấy, chúng tôi định
quyên tiền sửa đường, nhưng lại phải xin giấy phép hết ban này đến ban khác, đợi
ý kiến phản hồi mãi mà không thấy đâu.” Vương Phương thở dài.
“Trong huyện có ngân
sách hỗ trợ người nghèo đúng không? Sao không dùng tiền đó để cải thiện hoàn cảnh
học tập cho bọn nhỏ?” Khúc Tĩnh tiếp tục hỏi.
Vương Phương cười lạnh,
“Hỗ trợ người nghèo cái gì chứ, càng hỗ trợ càng nghèo. Trong huyện có phát tiền,
nhưng chủ tịch xã Thông Nguyên chẳng bao giờ lấy được, đi mấy lần đều không được
một xu nào. Một năm mấy trăm vạn hỗ trợ người nghèo, chẳng biết vào túi ai.”
Khúc Tĩnh im lặng. Việc
thế này ở Trung Quốc cũng không ít.
Hàn Trác Vũ cảm thấy
ngực nặng nề đến đáng sợ.
No comments :
Post a Comment