Chương 85
Lúc Hàn Trác Vũ chạy
được lên đến sân thượng, Văn Tuấn đã ngồi vắt vẻo trên lan can, hai chân đong
đưa, mắt nhìn chằm chằm phía trước, gương mặt vương đầy nước mắt, chứa đầy tuyệt
vọng. Chỉ cần buông hai tay đang bám ra, cậu ta sẽ rơi thẳng xuống từ trên cao
gần 30m, người sẽ vỡ nát.
Nghe thấy tiếng cửa mở
két một cái, cậu ta nhìn lại, hoảng sợ hét lên, “Cậu đừng ra đây.”
Hàn Trác Vũ dừng bước,
giơ cao hai tay tỏ vẻ mình vô hại, trán ướt đẫm mồ hôi.
“Kí chủ mau khuyên cậu
ta đi.” 9527 nóng lòng nói.
“Khuyên như thế nào?”
Hàn Trác Vũ lần đầu tiên cảm thấy gấp gáp với khả năng ăn nói kém cỏi của mình.
“Đợi tí, tôi mở video
chuyên gia đàm phán ra. Chúng ta vừa học vừa làm!”
“Không kịp rồi!”
Văn Tuấn run rẩy đứng
lên, cúi đầu nhìn chằm chằm phía dưới. Cơn gió nóng thổi qua hất phần tóc mái bết
dính trên trán cậu, để lộ đôi mắt u ám. Cậu ta thử vươn một chân, vì chưa đủ
dũng khí rồi lại từ từ rụt về, thở hổn hển.
Nếu đã chuẩn bị tinh
thần xong, cậu ta lúc nào cũng có thể nhảy xuống.
Phía dưới đã có người
phát hiện, tụ tập lại chỉ trỏ, cách xa như vậy, Hàn Trác Vũ vẫn có thể nghe thấy
tiếng hét bối rối của một bạn nữ nào đó. Cậu không kìm được bước lên trước một
bước, Văn Tuấn thấy vậy liền rất kích động, “Cậu đừng có tới đây, cậu bước nữa
là tôi nhảy đấy!” Cùng lúc đó, người cậu ta run run, thiếu chút nữa rơi xuống.
Tiếng la hét phía dưới
đột nhiên cất cao, bầu không khí khô nóng dần đông cứng lại.
Lôi Đình chạy ra xem,
chủ nhiệm lớp đi theo sau anh hét lên, “Á, đấy là Văn Tuấn lớp mình mà! Mau,
mau gọi điện cho bố mẹ em ấy!”
Trực giác cảm thấy bảo
bối của mình chắc chắn đang ở trên, Lôi Đình lập tức gọi cho đội phòng cháy chữa
cháy, sau đó cấp tốc chạy lên sân thượng, chủ nhiệm lớp tỉnh táo lại, cũng dẫn
các bạn cùng lớp chạy theo, định khuyên nhủ.
Hàn Trác Vũ vẫn đang
đôi co với Văn Tuấn, cậu không muốn lùi ra sau, nhưng cũng không dám tiến lên,
9527 đang bật video chuyên gia xử lý tình huống này trong đầu cậu, dưới tầng
truyền đến tiếng la hét, hết thảy đập vào tai cậu. Miệng khép mở mấy lần, cậu
nghe thấy mình bình tĩnh nói, “Tôi cũng đến để nhảy lầu.”
Văn Tuấn ngây người,
không dám tin hỏi lại, “Cậu, cậu cũng nhảy lầu? Điểm cậu cao thế kia, sao phải
nhảy lầu?”
Hàn Trác Vũ cái khó
ló cái khôn, trong đầu thì ra sức suy nghĩ, trên mặt lại không để lộ dấu vết
gì, nhíu mày hỏi lại, “Chẳng lẽ điểm cao là đủ à?”
“Đương nhiên!” Văn Tuấn
dùng sức gật đầu, biểu cảm rất kích động.
Hàn Trác Vũ biết rõ cậu
ta chưa nói xong, kiên nhẫn chờ đợi, đồng thời nhích từng bước lại gần lan can.
Lôi Đình cùng các bạn
lớp 12A đúng lúc đó chạy tới. Nhưng họ không dám lên tiếng quấy rầy thiếu niên.
Nếu cắt ngang quá trình suy nghĩ của Văn Tuấn, rất có thể cậu ta sẽ nhảy xuống
luôn.
Như thể đã giằng xé hồi
lâu, chừng năm sáu phút sau, Văn Tuấn mới khàn giọng nói, “Điểm cao thì bố mẹ mới
thường xuyên lên thủ đô thăm tôi; mới gọi điện cho tôi nhiều hơn. Điểm cao bố mẹ
mới có động lực làm việc, tâm trạng cũng vui vẻ hơn. Điểm cao tôi mới có thể đi
xa hơn, đứng cao hơn, có tương lai tốt đẹp hơn. Tôi muốn bố mẹ kiêu ngạo vì
tôi, mà không phải trở thành nỗi sỉ nhục của bố mẹ! Cậu có biết không, hàng
xóm, đồng nghiệp, họ hàng, tất cả đều đang chờ cười nhạo nhà chúng tôi, vì tôi
khiến bọn họ mất thể diện!”
Hàn Trác Vũ đã tới
bên lan can, cố gắng không nhìn xuống dưới, trèo lên ngồi cạnh Văn Tuấn, từ từ
mở miệng, “Vậy sao? Nhưng dù điểm tôi có cao, bố mẹ tôi cũng sẽ không quan tâm
tôi.”
Những lời này dường
như đã thu hút sự chú ý của Văn Tuấn, cậu ta nghiêng đầu nhìn thiếu niên.
“Tuấn Tuấn, mau xuống
đi con! Con là niềm tự hào của bố mẹ! Con không hề khiến bố mẹ mất mặt! Lần này
không đỗ thì học lại, con đừng nghĩ quẩn mà!” Bố mẹ Văn Tuấn để con trai đi một
mình thì cũng hối hận, đã sớm lên đường đến trường, lúc nhận được điện thoại của
chủ nhiệm lớp thì thiếu chút nữa hồn phi phách tán, chạy vội lên sân thượng,
nghe những lời tuyệt vọng của con trai, tim hai người như rỉ máu. Họ không nên
đặt nhiều áp lực như vậy lên con mình.
Nhìn thấy bố mẹ đến, Văn
Tuấn lại càng hoảng sợ, cơ thể loạng choạng gần rơi xuống, may mà Hàn Trác Vũ nhanh
tay kéo lại.
“Văn Tuấn, mày có chết
thì cũng đừng có liên lụy người khác, mày là thằng hèn!” An Minh Hoài hổn hển
hét lên. Người trên lan can kia là anh trai cậu đấy, trong giờ phút sinh tử
này, cậu cảm nhận được tình cảm ruột thịt dâng trào trong mình.
“Mọi người im lặng hết
cho tôi! Đừng có quấy rầy hai đứa.” Ánh mắt sắc như dao của Lôi Đình đảo qua mọi
người, dưới đáy mắt chất đầy sợ hãi cũng giận dữ đang cố kìm nén, không muốn để
người khác thấy.
Mọi người nhất thời
câm như hến.
Khâu Vạn Ba kinh ngạc
nhìn hai tay anh rũ xuống. Người đàn ông này đã thực hiện vô số nhiệm vụ quan
trọng, bước qua bao gió tanh mưa máu, ý chí vững chắc như sắt thép, vậy mà vì
chút việc nhỏ này mà lòng rối bời! Mu bàn tay anh nổi gân xanh, ngón tay nắm chặt
đến trắng bệch, hiển nhiên là đang chịu áp lực rất lớn.
Trên lan can cao ngất,
hai thiếu niên vẫn đang nói chuyện.
“Vì sao bố mẹ cậu lại
không quan tâm cậu? Điểm cậu cao thế kia cơ mà!” Văn Tuấn kỳ thật rất quý người
bạn cùng lớp mới tới này, nhưng cậu ta là kiểu mọt sách, không biết giao lưu với
bạn bè, vậy nên chưa từng nói chuyện với cậu.
Hàn Trác Vũ hít sâu,
chậm rãi kể rõ, “Cậu đã bao giờ chịu cảnh này chưa? Bố cậu trút hàng chục cú đấm
lên người mẹ, mẹ vừa khóc nỉ non, vừa đẩy cậu vào trong phòng ngủ rồi khóa trái
cửa, dặn cậu đừng nghe, đừng nhìn gì cả?”
Văn Tuấn ngơ ngác lắc
đầu. Bố mẹ cậu rất tình cảm.
“Lúc ấy tôi mới ba tuổi.”
Hàn Trác Vũ thở ra, tiếp tục nói, “Cậu đã bao giờ chịu cảnh này chưa? Bố cậu tổ
chức sinh nhật cho em trai khác mẹ, mà cậu chỉ muốn một chiếc ô tô đồ chơi nho
nhỏ thôi đã bị tát một cái, máu mũi chảy mãi không ngừng, nhuộm đỏ cả một chiếc
áo khoác?”
Văn Tuấn lắc đầu. Bố
mẹ cậu chỉ có mình cậu, không có em trai khác mẹ nào cả, hơn nữa cũng không đánh
cậu ta.
An Minh Hoài cúi đầu,
mắt đỏ bừng.
Vương Văn Hiên nắm
tay, lòng rung động.
“Lúc ấy tôi mới bốn
tuổi. Cậu đã bao giờ chịu cảnh này chưa? Đi theo mẹ đến một nơi hoàn toàn xa lạ,
không hiểu mọi người nói gì, bị bạn bè cười nhạo nhục mạ, bị nhốt trong WC tối
đen cả đêm, giữa mùa đông còn bị giội một thùng nước lạnh, sốt đến 40 độ, hôn
mê thời gian dài?”
Văn Tuấn mặt tới nhợt
lắc đầu. Cậu ta chưa bao giờ bị bạn bè bắt nạt cả.
“Lúc ấy tôi mới mười
tuổi. Cậu đã bao giờ chịu cảnh này chưa? Mẹ cả người toàn máu nằm trên giường,
dùng ánh mắt dịu dàng mà tuyệt vọng nhìn cậu, tay dần dần lạnh như băng rồi tuột
khỏi tay cậu, sau đó nhắm mắt vĩnh viễn?”
Văn Tuấn lắc đầu liên
hồi. Bố mẹ cậu vẫn còn rất khỏe mạnh!
“Lúc ấy tôi 14 tuổi. Cậu
đã bao giờ chịu cảnh này chưa? Về nước, người thân duy nhất mà cậu chờ mong bấy
lâu, người cậu hi vọng sẽ mang đến cho cậu sự dịu dàng quan tâm, nhưng chỉ vì
tài sản lại không chút do dự muốn hạ độc giết cậu?” Tuy chú Lôi vẫn cố gắng giấu
diếm, nhưng có 9527 ở đây, cậu vẫn biết. Tim cậu như bị xé làm đôi, đau đớn không
cách nào xoa dịu.
Hàn Trác Vũ cúi đầu
nhìn xuống đám người lúc nhúc như kiến dưới chân, buồn bã nói, “Tôi đã muốn chết
rất nhiều lần!”
Văn Tuấn không thể
nào lắc đầu nữa rồi, nước mắt cứ thế tuôn trào, không thể nào kìm được. So với thiếu
niên, chút khó khăn cỏn con của cậu ta có là gì?! Nếu hôm nay nhảy xuống, cậu mới
đúng là trò cười! Đúng là thằng hèn! Bỗng nhiên, cậu ta không muốn chết nữa. Cậu
cảm thấy mình kỳ thật rất hạnh phúc, chỉ là mình có phúc mà không biết hưởng
thôi.
Con người là vậy, nhất
thời nghĩ quẩn, chết thì chết thôi, nhưng nếu có người kéo lại, sau này nhìn lại
chỉ cảm thấy lúc đó sao mình ngu xuẩn đến thế.
Mọi người đứng yên
cách đó không xa đã sớm khóc không thành tiếng. Không ngờ thiếu niên ấm áp như
ánh mặt trời kia lại có quá khứ u ám như vậy. Cậu là đóa hoa hi vọng nở rộ giữa
vực sâu, cố gắng khoe vẻ đẹp của mình.
Lôi Đình phải kìm nén
hết sức để không xông lên, ôm chặt thiếu niên vào trong lòng. Theo lời kể của cậu,
trái tim anh bị xé đôi hết lần này tới lần khác.
Nhưng giờ khắc này,
tâm trạng Hàn Trác Vũ lại khác hẳn mọi người. Góc tối bị khóa kín trong lòng cậu,
sau bao nhiêu năm chìm dưới đáy biển nay đã lộ ra dưới ánh mặt trời, góc tối ấy
tưởng chừng đã bị phong tỏa vĩnh cửu, vậy mà giờ cậu mới nhận ra, khóa sắt bên
ngoài đã sớm vỡ tan, hòa vào theo gió. Nếu không có những kỉ niệm đau đớn này,
sao cậu có thể nhận ra tầm quan trọng của cuộc sống? Quá khứ u ám đã dần dần
phai nhạt, giờ chỉ còn lại tương lai rực rỡ mà tươi đẹp thôi.
Thiếu niên nhìn về
phía người đàn ông mắt đỏ bừng, cố kìm nén cảm xúc, mắt khẽ cười.
Mau xuống đi – Lôi
Đình dùng khẩu hình miệng thúc giục.
Hàn Trác Vũ không để
ý, nghiêng đầu nhìn Văn Tuấn, nghiêm túc hỏi, “Cậu có thảm hơn tôi không?”
“Không, không thảm
hơn.” Văn Tuấn đang nghẹn ngào lập tức tỉnh táo lại, biểu cảm trên mặt rất kỳ lạ,
vừa khóc lại vừa cười.
“Vậy cậu còn muốn chết
không?” Hàn Trác Vũ hỏi lại.
“Không muốn chết nữa,
chúng ta mau xuống đi, ở đây nguy hiểm lắm!” Văn Tuấn cẩn thận liếc dưới tầng,
lính phòng cháy đang sơ tán đám người, đệm màu cam đã chuẩn bị sẵn sàng, độ cao
không tưởng này khiến cậu ta choáng váng.
“Vậy chúng ta xuống
đi. Chỉ cần cậu còn sống là vẫn còn hi vọng!” Hàn Trác Vũ nhảy xuống lan can,
vươn tay với Văn Tuấn.
Hai thiếu niên tay cầm
tay trở lại khu vực an toàn, sau đó lập tức bị mọi người vây quanh.
“Tuấn Tuấn, bố mẹ xin
lỗi con! Bố mẹ không nên đặt áp lực nặng nề lên con như vậy! Không phải chỉ là
thi trượt thôi sao! Con muốn học đại học luôn thì học, không cần biết là loại một
hay loại hai gì cả; muốn ôn thi lại thì ôn thi lại, cần gì quan tâm xem có chậm
hay không chứ! Trong lòng bố mẹ, con mãi là người xuất sắc nhất!” Bố mẹ Văn Tuấn
ôm con trai nghẹn ngào khóc nức. Chỉ nhần nhìn con khỏe mạnh bình an, vậy là đủ
rồi!
Văn Tuấn yên lặng
khóc, sự sợ hãi đè nén dưới đáy lòng bỗng ùa ra, khiến toàn thân cậu run lên. Nếu
như cậu chết, bố mẹ sẽ rất đau lòng đúng không? Tương lai ai sẽ chăm sóc hai
người? Cậu cảm kích nhìn về phía thiếu niên, phát hiện đối phương được một người
đàn ông cao lớn ôm chặt trong lòng, gạt đám người chen chúc ra nhanh chóng rời
đi.
“Đinh ~ Nhận được 500
điểm chính năng lượng!”
“Đinh ~ Nhận được 300
điểm giá trị cảm ơn từ Văn Tuấn!”
“Đinh ~ Nhận được 1000
điểm giá trị cảm ơn từ bố mẹ Văn Tuấn!”
“Đinh ~ Nhận được 100
điểm giá trị cảm ơn từ chủ nhiệm!”
“…”
“…”
Giá trị cảm ơn vọt tới
như thủy triều cũng không khiến 9527 hưng phán hét lên. Hiện giờ nó đang khóc
như mưa, không nói được gì. Nó đau lòng cho kí chủ của mình, nhưng lại càng tự
hào vì cậu.
Rời khỏi đám người, Vương
Văn Hiên lặng lẽ lau nước mắt vương trên khóe mắt, lúng túng hồi lâu rồi nói, “Khâu
ca, mình đừng động đến Hàn Trác Vũ nữa được không?” Trải qua bao điều u ám như
vậy mà vẫn giữ mãi tấm lòng son, cậu ta không thể không thừa nhận suy nghĩ của
mình về cậu đã thay đổi hoàn toàn. Dù lập trường bất đồng, cậu ta cũng không muốn
coi cậu là địch, cậu ta hiện giờ không thể nào xuống tay được.
“Lớn lên trong hoàn cảnh
éo le như vậy mà vẫn có thể thành người thế kia, nhuộm đen cậu ta là điều không
thể rồi. Tạm thời đừng động cậu ta, sau này tính sau.” Khâu Vạn Ba xua tay, biểu
cảm rất phức tạp.
No comments :
Post a Comment