Chương 90
Mấy cảnh sát trong
phòng vội vàng chạy qua xem, có người nói, “Thưa ông, là Duke nhận được báo động,
cậu ta ngất rồi.”
“Mau gọi tỉnh cậu ta,
con gái tôi đâu, tôi muốn gặp con gái tôi.” Bà Clinton rốt cuộc không còn tỉnh
táo nữa, cầm một ly cà phê vẫn còn bốc hơi trên bàn dội lên mặt người kia.
“Cậu ta nghĩ đó là
báo động giả nên không dẫn người về cục mà để họ đi theo cô bé vào bệnh viện rồi,
lại còn bắt hai người đàn ông báo động lại.” Một cảnh sát nhanh chóng nói.
“Tra, tra ngay cho
tôi xem là bệnh viện nào, sao mấy cậu dám để kẻ bắt cóc ở cùng xe cứu thương với
con gái tôi, OMG!!” Ông Clinton bứt mấy sợi tóc chẳng còn bao nhiêu của mình,
suy sụp. Bà Clinton ban nãy còn cảm thấy có lỗi với hành động giội cà phê của
mình, nay chỉ muốn đạp cho người cảnh sát đang hôn mê này mấy nhát.
“Nhưng mà, nghe nói
cô gái kia rất giống cô bé, còn có ảnh chụp chung, nhìn như mẹ con vậy.” Một
người cảnh sát thân thiết với Duke nói.
“Kẻ bắt cóc là cháu
gái tôi với gã bạn trai độc ác của nó! Cậu thắc mắc vì sao cô ta giống con gái
tôi ấy hả? Giống nhau cũng có thể coi là chứng cứ à?” Ông Clinton như một con
khủng long nổi giận, phóng hỏa bốn phía, hận không thể thiêu chết đám người ăn
chùa tiền thuế này.
Có người khôn khéo nhanh
chóng gọi điện thoại cho các bệnh viện.
Những việc này chẳng
liên quan gì tới lãnh sự Trung Quốc, sau khi ông xác nhận Lôi Sâm vẫn bình an
vô sự, trực tiếp đi vào phòng thẩm vấn giam giữ Lôi Đình, thống đốc và cảnh sát
trưởng nhắm mắt đi theo.
Tuy tay bị còng lại
trên bàn, nhưng Lôi Đình không hề chật vật, tay bị còng đặt lên mép bàn, tay
kia tùy ý dựa vào thành ghế, hai chân
dài vắt chéo, mắt khép hờ như đang nghỉ ngơi, động tác lười biếng chẳng khác gì
một con sư tử đang ngủ say. Nghe thấy tiếng bước chân, anh đột nhiên mở mắt,
ánh mắt sâu thăm thẳm mang theo khí thế mạnh mẽ đến đáng sợ đập vào mặt. Con sư
tử vừa rồi đang nghỉ ngơi nháy mắt biến thành mãnh thú giương nanh múa vuốt.
Không hổ là Lôi trung
tướng được coi là ‘binh khí hình người’! Thống đốc vừa ra lệnh cho cảnh sát trưởng
mở còng tay, vừa cung kính xin lỗi.
Người đàn ông này
nhìn thoáng qua đã biết không phải người thường, cũng chỉ có tên Duke ngu ngốc
mới không biết nhìn người! Cảnh sát trưởng chửi thầm, nghĩ đến vợ chồng Clinton
còn đang làm ầm ĩ bên ngoài lại càng đau đầu.
“Con có sao không?”
Lôi Đình ôm lấy con trai đang nhào tới.
Lôi Sâm lắc đầu.
“Cháu của tôi ở đâu?”
Anh vừa hỏi vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, biểu cảm rất đáng sợ.
“Mời đi bên nay!” Cảnh
sát trưởng vội vàng dẫn đường.
Hàn Trác Vũ một tay bị
còng trên mặt bàn, một tay rủ xuống bên người, hai chân thon dài duỗi thẳng, mắt
không tiêu cự đang thông qua ‘râu’ của 9527 để xem tình trạng của Lôi Sâm và Lôi
Đình. Thấy Lôi Sâm được một người đàn ông Trung Quốc dắt đi; thấy Lôi Đình được
thả ra, ôm Lôi Sâm ra khỏi phòng; thấy họ đi qua hành lang, vào một căn phòng
nào đó…
“Tiểu Vũ, cháu làm
sao vậy?” Mùi thuốc lá nhàn nhạt ập tới, giọng nói lo lắng vang lên bên tai, Hàn
Trác Vũ giờ mới rời khỏi màn hình giám sát của 9527, đôi mắt bịt kín sương mù dần
dần khôi phục tiêu cự.
Cảnh sát trưởng lập tức
mở còng tay.
Lôi Đình ôm lấy bờ
vai thon thả của thiếu niên, mày nhíu chặt. Bảo bối bị kích thích à? Hai mắt đã
mất tiêu cự rồi. Nếu là thật, anh không ngại tự tay dỡ luôn căn phòng giam này.
“Chú Lôi?” Thấy rõ
gương mặt đẹp trai sát sàn sạt kia, Hàn Trác Vũ bất an gọi một tiếng, sau đó chủ
động ôm lấy cổ đối phương, vùi đầu vài hõm vai của anh, tâm trạng nôn nóng dần
bình tĩnh lại.
“Không sao rồi, chú ở
đây.” Lôi Đình vỗ nhẹ lên lưng thiếu niên.
“Anh đừng sợ, Tiểu
Sâm sẽ bảo vệ anh!” Lôi Sâm nắm chặt ống quần anh Tiểu Vũ.
“Đinh ~ Nhận được 200
điểm chính năng lượng!”
Dòng nước ấm mạnh mẽ
chảy khắp cơ thể, khiến thiếu niên thoải mái thở hắt ra, ôm lấy đứa nhỏ bên
chân, dùng sức hôn một cái.
Bé con cười khanh
khách hôn lại.
Một nhà ba người ôm
chặt lấy nhau.
“Chuyện ngày hôm nay,
hi vọng cục cảnh sát có thể cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không chúng
tôi không ngại dùng quan hệ ngoại giao để đối thoại trực tiếp với mọi người.
Xin hãy chờ thư mời của chúng tôi.” Lãnh sự bắt đầu quay sang đàm phán với thống
đốc.
“Xin các anh hãy tha
thứ cho sơ suất của chúng tôi!” Thống đốc thành khẩn mở miệng, “Đợi điều tra rõ
ràng mọi việc, chúng tôi nhất định sẽ có câu trả lời thích đáng cho Lôi trung
tướng! Tôi thay mặt cục cảnh sát xin lỗi mọi người!”
Cảnh sát trưởng vội
vàng phụ họa, trong phòng rõ ràng đang bật điều hòa mà lưng ông đã ướt đẫm.
Nhà họ Lôi đang trong
giai đoạn quan trọng, Lôi Đình đương nhiên không muốn làm to, khiến người khác
có cơ hội lợi dụng. Anh liếc nhìn lãnh sự một cái, một tay ôm con, một tay ôm thiếu
niên đi ra ngoài.
Đi qua văn phòng, ông
Clinton còn đang gào lên, “Có người báo động mà các cậu không biết đường dẫn cả
hai bên về cục điều tra à? Vì sao chỉ giam một bên? Cô ta nói mình là mẹ mà mấy
cậu cũng tin à, sao mấy cậu ngu vậy? Đường kia rõ ràng là đường ra cao tốc rời
khỏi bang, nào có phải đường đến bệnh viện? Mấy cậu không biết động não à? Hả?”
Cảnh sát tinh anh bị
mắng đến sợ hãi, bà Clinton ôm mặt khóc nức, hai nữ cảnh sát đang nhẹ giọng an ủi.
“Người báo động đâu?
Tôi muốn gặp họ, chính tai nghe tình huống lúc đó!”
“Ông Clinton, họ đã đến
rồi.” Một viên cảnh sát chỉ ra sau lưng ông.
“Hử?” Clinton nhìn lại,
sau đó lập tức hiểu ra, giơ chân nói, “Giờ tôi hiểu rồi, vì họ là người da
vàng, vậy nên các cậu mới không tin lời họ đúng không? Đây là kì thị chủng tộc,
kì thị chủng tộc trắng trợn! Tôi nhất định sẽ kiện lên tòa án tối cao, nếu con
gái tôi có mệnh hệ gì, các cậu nhất định sẽ không được yên! Tôi thề với chúa!”
“Ông bạn Jafferson à,
ông hãy bình tĩnh lại nào. Một khi vào đến bệnh viện, con gái hai người sẽ an
toàn thôi!” Thống đốc vội vàng bước lên trước trấn an.
“Don, ông đến đây khi
nào vậy?” Ông Clinton giờ mới nhìn thấy bạn tốt.
“Tôi đến nộp tiền bảo
lãnh cho mấy vị khách quý. Để tôi giới thiệu.” Ông quay sang Lôi Đình, “Đây là
Lôi trung tướng của Trung Quốc, tháng tới sẽ nhận chức phó cục trưởng cục thiết
bị. Đây là con cậu ấy, đây là cháu cậu ấy. Là họ báo cảnh sát, cũng kịp thời
ngăn cản bọn bắt cóc.”
“Tôi rất cảm ơn mọi
người!” Clinton cố nở nụ cười, dùng sức nắm chặt tay Lôi Đình và Hàn Trác Vũ, vừa
định xoa đầu Lôi Sâm thì lại bị bé né tránh.
“Đinh ~ Nhận được 100
điểm giá trị cảm ơn từ vợ chồng Clinton!”
Phó cục trưởng cục
thiết bị Trung Quốc? Cảnh sát ở đây đồng thời châm nến cho Duke. Duke vừa tỉnh
táo lại liền ngất xỉu luôn, anh ta biết mình xong rồi.
Clinton còn định hỏi Lôi
Đình rõ ràng hơn, một nữ cảnh sát đã hô to, “Tìm được rồi, 20 phút trước bọn họ
đã đến bệnh viện St. Paul, Jessica đang cấp cứu!”
“Honey, mình mau qua
thôi.” Bà Clinton lập tức đứng lên, lại bị trượt chân trên giày cao gót.
Hàn Trác Vũ đúng lúc
vươn tay đỡ, dịu dàng an ủi, “Thưa bà, con gái bà rất an toàn.”
“Cảm ơn, cảm ơn cậu!”
Nhìn thẳng vào đôi mắt mênh mông như trời cao của thiếu niên, tâm trạng lo lắng
của Clinton bỗng được xoa dịu, được chồng đỡ nhanh chóng chạy đi.
“Đinh ~ Nhận được 100
điểm giá trị cảm ơn từ vợ chồng Clinton!”
Tại bệnh viện St.
Paul, cô bé được đẩy vào phòng cấp cứu. Cô ả kia sợ bác sĩ kiểm tra ra thuốc
phiện bị tiêm vào người cô bé, tìm cớ chuồn đi với bạn trai. Thang máy lúc đầu
hoạt động rất bình thường, mọi người đã ra ngoài hết, khi chỉ còn hai người họ
bỗng nhiên kẹt ở giữa tầng 11 và tầng 12, ấn còi báo động mà không thấy kêu,
màn hình còn hiện ra chữ ‘Đang bảo trì’, chẳng khác nào gặp quỷ! Chẳng lẽ nhân
viên bảo trì không phát hiện ra trong thang máy còn người à?
9527 cười ha hả. Nhốt
mấy người đó!
Cảnh sát đến bệnh viện
cùng họ nhận được điện thoại của đồng nghiệp thì lại càng hoảng sợ, phát hiện bọn
bắt cóc chạy trốn thì thiếu chút nữa ngất đi như đồng nghiệp của mình. Cố chống
đôi chân mềm nhũn chạy đến cửa thang máy, phát hiện thang máy hỏng, đúng lúc
giam bọn bắt cóc ở bên trong, trong lòng hò hét ‘Thượng đế phù hộ’!
Ăn một bữa cơm với
lãnh sự và thống đốc xong, Lôi Đình dẫn bọn nhỏ đã rất mệt mỏi về khách sạn.
Hàn Trác Vũ cẩn thận
tắm cho Lôi Sâm, sấy khô tóc rồi thay cho bé bộ đồ ngủ hình con gấu, nhét vào trong
chăn. Chuyện kể trước khi ngủ vừa mới bắt đầu, bé con đã nghiêng đầu nhắm mắt,
còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
“Ngủ ngon.” Hàn Trác
Vũ hôn nhẹ lên trán bé, sau đó đi về phía người đàn ông đang ngồi hút thuốc
ngoài ban công.
“Xin lỗi.” Cậu nhẹ giọng
xin lỗi, bất an tiến lên hai bước, sau đó tai đỏ bừng ngồi lên đùi anh, còn ôm
cổ anh.
Lôi Đình đang tự hỏi
chuyện ban nãy. Thân phận Clinton không đơn giản chút nào, ân huệ lần này sẽ là
trợ lực cho nhà họ Lôi, nhưng cũng có thể trở thành lý do để đối thủ chính trị
của nhà họ Lôi công kích họ. Anh phải tính toán cho kĩ quan hệ với đối phương.
Chờ anh hoàn hồn, trong lòng trống rỗng đã bị cơ thể mềm mại của người yêu lấp
kín, đầu óc rất tự nhiên chuyển sang xoay quanh người yêu.
“Sao phải xin lỗi
anh?” Dập tắt điếu thuốc, Lôi Đình ôm chặt vòng eo thiếu niên.
“Cháu lại gây phiền
phức cho chú!” Giọng nói buồn bã để lộ tâm trạng uể oải, bất an của thiếu niên.
“Kỳ thật anh rất vui
khi em gây phiền phức cho anh.” Lôi Đình khẽ cười.
Thiếu niên nghiêng đầu,
mắt lộ vẻ nghi hoặc.
“Điều này khiến anh cảm
nhận được em cần anh.” Lôi Đình nhéo nhéo mũi cậu.
“Đúng vậy, cháu rất cần
chú.” Thiếu niên lặng người giây lát, sau đó thẳng thắn bổ sung, “Cực kì cần!”
“Giờ anh lại càng vui
hơn!” Lôi Đình ôm lấy hai má thiếu niên, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi mềm mại của
cậu.
Hai người ôm chặt lấy
nhau, trao đổi một nụ hôn tràn ngập mùi thuốc lá, dịu dàng đến tận xương tủy. Cảm
giác dưới mông có một vật vừa to vừa cứng, nhiệt độ nóng bỏng đang không ngừng
truyền tới qua lớp vải, Hàn Trác Vũ cứng đờ trong giây lát, sau đó khẽ cắn môi,
nhắm mắt lại, bày ra biểu cảm sẵn sàng dâng hiến.
Lôi Đình đã sớm động
tình, nhưng thoáng nhìn lông mi đối phương đang run nhè nhẹ vì sợ hãi, đồng thời
lại thấy con trai đang ngủ say trên giường, anh khẽ thở dài, gian nan chấm dứt
nụ hôn ngày càng nóng bỏng này, ôm thiếu niên lên giường, cùng nhau nằm xuống.
“Ngủ đi.” Anh vỗ về bờ
vai cứng ngắc của thiếu niên.
Vì sao không tiếp tục?
Kỳ thật cháu đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể vào phòng tắm, làm một lần trong
bồn tắm. Ngày hôm qua vừa xem một video rất hữu ích mà!
Hàn Trác Vũ mơ màng
nghĩ như vậy.
“Kí chủ, cậu cuối
cùng cũng thông suốt (sa đọa) rồi, tôi mừng quá.” Nghe thấy tiếng lòng của kí
chủ, 9527 cười vô cùng đáng khinh.
No comments :
Post a Comment