Apr 18, 2018

[LPHT] Chương 133 - Phiên ngoại 5

Chương 133 – Phiên ngoại 5

Mặt trời sắp lặn hẳn, ánh nắng vàng óng trải khắp đường, xe chạy như bay, tiếng gió thổi qua tai ào ào, hàng cây bạch dương lùi dần ra phía sau, hết thảy đều rất bình thường, rồi lại vô cùng xinh đẹp.
Chỉ những người đã từng gặp hiểm cảnh mới cảm nhận được vẻ đẹp bình dị này.
“Chúng ta trốn thoát rồi!” Darin thì thào, khi cậu hiểu rõ đây là sự thật mà không phải ảo giác, cậu ta hú lên một cách quái dị, nhào tới thiếu niên châu Á, lắc lắc cánh tay cậu, “Chúng ta trốn thoát rồi, Lôi! Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu nhiều lắm! Cậu giỏi quá!”
Không biết làm thế nào để biểu đạt sự biết ơn vô vàn trong lòng, cậu vùi đầu vào vai Lôi, cọ cọ liên hồi, còn chu môi định hôn đối phương.
“Ngoan, nghe lời, ngồi xuống, tôi còn phải lái xe.” Lôi Sâm lạnh nhạt đẩy đầu cậu ra.
“Được, tôi ngoan, tôi ngồi xuống.” Darin cười ngu, biểu cảm nịnh nọt như cún con đang lấy lòng chủ nhân, nhưng yên tĩnh được một lát lại bắt đầu ngọ nguậy, nhìn ngang nhìn dọc, cuối cùng theo tiếng động cơ, hú một một tiếng thật dài.
Lôi Sâm liếc cậu ta, trong mắt ánh lên sự vui vẻ. Người này khôi phục nhanh thật, thoáng cái đã sức sống bừng bừng rồi. Cậu còn tưởng cậu ta phải sa sút tinh thần vài ngày, đúng là không tim không phổi.
Sắc trời tối dần, Darin giải phóng sự hưng phấn xong liền yếu ớt ngã vào ghế dựa.
Lôi Sâm nhìn qua kính chiếu hậu, đột nhiên thấy đoàn xe đang lao tới, vội vàng ấn phanh.
“Sao vậy?” Darin khẩn trương túm chặt vạt áo cậu.
“Bố tôi đến.” Lôi Sâm đỗ xe xong liền cởi dây an toàn.
Darin rất mò mò không hiểu phải là gia đình kiểu gì mới nuôi được quái vật như Lôi. Cậu ta tựa vào cửa sổ, nhìn thấy Lôi đi đến bên một chiếc Hummer dáng dài, nói mấy câu với người ngồi trong liền ra hiệu với mình.
Darin nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo, bồn chồn đi tới.
“Lại đây đi, chú đã liên hệ với bố mẹ cháu rồi, hai người sẽ qua đón cháu nhanh thôi.” Giọng nói trầm thấp mà rất giàu từ tính, khiến tai người tê rần. Thảo nào giọng Lôi cũng dễ nghe vậy, hóa ra là do di truyền. Darin vừa nghe vừa thầm nghĩ.
Ngồi xuống xong Darin mới nhìn rõ gương mặt người kia, lập tức kinh hãi. Đây, đây không phải là Lôi Đình, thần tượng của cậu sao? Vua lính đánh thuê, binh khí hình người Lôi Đình đấy! Anh chỉ ngồi yên ở đó thôi mà đã như một thanh kiếm rời khỏi vỏ, khí chất sắc bén dị thường, như thể chỉ lại gần thêm đôi chút thôi là bị thương ngay. Anh mặc áo sơ mi trắng, vest đen, bộ vest vừa vặn làm nổi bật cơ bắp cuồn cuộn của anh, hai chân thon dài rắn chắc vắt chéo, đang híp mắt, mặt không cảm xúc quan sát mình, rõ ràng đã ngoài 40, mà gương mặt đẹp trai kia lại không thể nào nhìn ra dấu vết của năm tháng.
Darin lập tức cúi đầu, rụt vai, ngoan ngoãn như chim cút. Lôi đang ngồi cạnh cũng giống cậu. Trên thế giới này, không ai có thể đối mặt với người được xưng là binh khí hình người như Lôi Đình quá năm giây, chỉ có một ngoại lệ, đấy là bạn đời của anh Elius Han, nhà y học vĩ đại nhất thế kỉ.
“Elius Han!” Darin kích động hú lên. Đây là thần tượng cậu hâm mộ nhất đấy! Cậu phát minh ra dung dịch ion hoàn nguyên, máu nhân tạo, trái tim bằng máy, hơn nữa thành công lắp cánh tay robot cho người tàn tật, kéo dài tuổi thọ của nhân loại đến 150 tuổi.
OMG! Hóa ra cặp chồng chồng nổi tiếng nhất thế giới này là bố Lôi, thảo nào Lôi ngầu thế!
Lúc trước sao mình lại muốn gây sự với Lôi nhỉ? Chỉ muốn tát cho mình mấy cái thôi. Darin đau đớn che mặt.
Lôi Sâm buồn cười nhìn cậu ta, thấy ánh mắt nghiêm khắc của bố lại ngoan ngoãn cúi đầu.
“Có bị thương không?” Lôi Đình từ từ mở miệng.
“Chân bị thương, đã uống thuốc rồi, không có vấn đề gì.” Lôi Sâm vội vàng lắc đầu.
Lôi Đình: “Lần này con khiến bố rất thất vọng.”
“Con xin lỗi, con sai rồi!” Lôi Sâm thành khẩn nhận lỗi.
“A? Vậy mà vẫn khiến chú thất vọng ạ? Lôi giỏi lắm ạ, một mình cậu ấy giải quyết cả tám người!” Darin chẳng thèm buồn bực nữa, vội vàng đứng ra bảo vệ bạn.
Lôi Đình bình tĩnh liếc cậu một cái.
Thiếu niên tóc vàng sợ hãi, hậm hức cúi đầu, tay làm động tác khóa miệng lại.
“Nói xem con sai ở đâu?”
“Con có ba chỗ sai: Thứ nhất, lúc nghi ngờ thân phận của Emily phải nói cho bố ngay, mà không nên tự mình đi điều tra, lãng phí thời gian; thứ hai, biết rõ chuyến đi hồ Mật sẽ nguy hiểm, lại không chuẩn bị đầy đủ; thứ ba, không thông báo cho gia tộc Burns chuyện mình nghi ngờ, tự ý hành động, tự cho mình rất giỏi.” Lôi Sâm càng nói càng cúi thấp đầu.
“Biết sai rồi thì đừng có giẫm lên vết xe đổ nữa. Mấy tên bắt cóc kia, bố đã xử lý rồi, muốn biết chuyện thì mai tự đi cục cảnh sát mà hỏi.” Lôi Đình gật đầu, không tỏa ra khí thế đáng sợ nữa.
Xúc động, nhiệt huyết, kiêu ngạo, tự đại, thích mạo hiểm… Đây toàn là bệnh chung của thiếu niên 16, 17 tuổi. Con mình nhìn bên ngoài tình bình tĩnh, trưởng thành nhưng cũng chẳng phải ngoại lệ. Chắc hẳn qua việc lần này, thằng bé sẽ chín chắn hơn.
Darin cảm thấy kính nể từ tận đáy lòng với cách giáo dục của vua lính đánh thuê. Ngầu quá! Đây là thái độ của người bình thường khi con mình vừa mới trốn thoát bọn bắt cóc à? Nếu là bố mẹ cậu, sớm đã ôm cậu khóc rống lên từ lâu rồi!
Lôi Sâm kiểm điểm xong, lo lắng hỏi, “Bên ba…”
“Ba con chưa biết.” Lôi Đình nhìn hai người, giọng nghiêm khắc, “Nghe rõ này, hai đứa leo núi bị ngã, nên về sớm, chuyện bắt cóc không hề xảy ra.” Nếu không còn việc gì thì không cần phải nói cho Tiểu Vũ, miễn cho cậu lo lắng. Gia tộc Burns cũng sẽ phong tỏa tin tức, để tránh làm lớn chuyện ảnh hưởng đến giá cổ phiếu công ty.
Hai người ngoan ngoãn gật đầu.
Bên ngoài đã mưa từ lúc nào, xe chạy vào trong thành phố, dừng lại trước cổng chính sở nghiên cứu cao cấp nhất. Nhìn thấy thanh niên xuất sắc đứng ở cửa, Lôi Đình mặt không cảm xúc cuối cùng cũng thay đổi, lo lắng lấy ô từ tay vệ sĩ rồi chạy vội tới.
Thanh niên thu ô lại, chui vào trong cái ôm dịu dàng mà mạnh mẽ của người đàn ông, hai người ôm nhau nhỏ giọng nói gì đó, người đàn ông cao lớn cúi xuống hôn lên sườn mặt ướt nước mưa của người yêu, sau đó cởi áo khoác choàng lên người cậu, tay vẫn ôm chặt cậu.
“Oa, hai người họ quả nhiên là tình cảm như lời đồn!” Darin tựa vào cửa, hào hứng quan sát.
Lôi Sâm không đáp lời, kéo mở cửa xe vội vàng chạy tới. Hai bố con giơ hai chiếc ô, một trái một phải che chở thanh niên.
“Cháu là bạn Tiểu Sâm à?” Vừa lên xe, Hàn Trác Vũ đã quay sang hỏi Darin. Con trai trưởng thành sớm quá, chẳng có sức sống tuổi trẻ, càng chẳng có bạn bè. Thấy thằng bé càng ngày càng lặng lẽ, cậu thấy rất lo.
“Dạ, tiến sĩ Hàn. Bọn cháu quen nhau ở giải roboter. Lôi giỏi lắm ạ!” Darin giơ ngón cái lên, Elius Han rất thích làm từ thiện, gương mặt xuất sắc, khí chất dịu dàng, ở cạnh cậu, người ta bất giác liền thả lỏng.
“Vậy à? Giải đấu đấy thằng bé rút giữa chừng vì gặp chút phiền phức. Nghe nói cháu lấy được quán quân đúng không?” Hàn Trác Vũ hiển nhiên rất mừng khi thấy con mình có bạn.
“Dạ, tuy cháu giành quán quân nhưng cháu chẳng thấy vui chút nào, vì cháu cảm thấy đấy là Lôi bố thí cho cháu.” Thần tượng quá thân thiện, làm Darin mừng đến quên hết đông tây nam bắc, cậu ta múa may chân tay, nhanh chóng khai sạch, “Lúc thấy cậu ấy chuyển tới lớp cháu, cháu bất ngờ lắm. Cậu ấy ngầu lắm, chẳng chịu nói chuyện với cháu, cháu dùng mấy trò đùa dai để thu hút sự chú ý của cậu ấy, cậu ấy còn thiếu chút nữa đánh cháu một trận…”
Darin chọn những chuyện thú vị của Lôi ở trường kể cho tiến sĩ Hàn nghe, khiến cậu cứ cười mãi.
Lôi Sâm buồn cười nhìn thiếu niên tóc vàng tràn đầy sức sống, cảm thấy cậu không tệ chút nào. Tất cả những người có thể làm ba người đều không tệ.
Bốn người trở lại biệt thự ở ngoại ô, Lôi Sâm ôm ngang người Darin, đưa cậu ta về phòng ngủ tắm rửa thay quần áo.
“Mau để tôi xuống, chân cậu cũng bị thương mà!” Darin vô thức ôm cổ thiếu niên, hai má đỏ rực, không biết là sợ hay xấu hổ.
“Chân tôi không sao.” Lôi Sâm cười nhẹ.
“Tiểu Chính, tôi lấy hòm thuốc cho cậu rồi này.” Một con chó robot màu bạc chui vào phòng, miệng ngậm một cái hộp.
“Đây là cậu lắp à? Nhìn có vẻ rất thông minh.” Darin lập tức bị con chó robot kia hấp dẫn.
“Không, đây là bạn ba tôi tặng, chắc là chú ấy lắp. Lôi Phong ấy, cậu có biết không?” Lôi Sâm nhận hòm thuốc, vỗ đầu chú cún robot.
“Tôi đương nhiên biết Lôi Phong rồi, thần hacker mà! Nghe nói người này rất thần bí, chỉ làm việc cho tiến sĩ Hàn. Cậu gặp người đó chưa? Chắc người đó là người nhà họ Lôi đúng không?” Darin tò mò.
Cún robot ưỡn ngực, kiêu ngạo vô cùng, đáng tiếc không ai nhìn ra biểu cảm đó từ gương mặt nó.
“Tôi chỉ nói chuyện với chú ấy trên mạng thôi, chú ấy không phải người nhà họ Lôi, nhưng chú ấy là bạn tốt nhất của tôi. Tính chú ấy đáng yêu lắm, hơi ngốc…” Như nghĩ đến cái gì, Lôi Sâm thấp giọng cười.
Rất ít người có thể làm Lôi Sâm có biểu cảm như vậy, không biết vì sao, Darin cảm thấy ghen tị vô cùng.
“Cậu mới ngốc!” Cún robot bỗng mở miệng nói, dùng chân đạp Lôi Sâm một cái.
“Được rồi, tôi ngốc, chủ nhân của cậu thông minh nhất.” Lôi Sâm ôm lấy cún con, để hai mắt nó nhìn thẳng vào vết thương của Darin, dỗ dành, “9527, kiểm tra cho cậu ấy đi.”
Hai mắt nó bắn ra ánh sáng đỏ, 9527 nói, “Xương mác đã gãy, nhưng không bị lệch, bôi thuốc rồi bó bột, một tuần sau là khỏi. Xương ống chân cậu cũng bị nứt, chắc không phải ngã đâu đúng không?”
“Suỵt, đừng nói với ba, tôi mua đĩa ném cho cậu.” Lôi Sâm đưa tay lên môi, nhỏ giọng thương lượng.
“Mua xong phải chơi với tôi cơ.” 9527 đàm phán điều kiện.
“Được, chơi với cậu.”
“Ít nhất hai giờ mỗi ngày.”
“Được, ít nhất hai giờ mỗi ngày.”
9527 lắc lắc đuôi, cao ngạo đi ra ngoài.
“Đây là cún robot thật à? Không phải người chứ? Lôi Phong đại thần xây dựng chương trình kiểu gì vậy?” Darin ngạc nhiên vô cùng.
“Tôi chưa từng tháo nó ra. Nó là người nhà của chúng tôi.” Lôi Sâm mỉm cười, mở hộp, lấy thuốc mỡ màu trắng ngà bên trong, bôi đều lên vết thương sưng đỏ của Darin.
Đau đớn lập tức được thay thế bằng cảm giác mát lạnh, Darin thở hắt ra, giờ mới nhận thấy biểu cảm của Lôi tập trung cỡ nào, ngón tay dài linh hoạt, động tác bôi thuốc rất dịu dàng, khiến da cậu run lên. Cậu co chân lại, tai đỏ bừng.
“Đừng động đậy, bôi thuốc xong là không đau đâu.” Lôi Sâm nắm chặt mắt cá chân trắng nõn của cậu.
“Cảm, cảm ơn. Không hổ là thuốc của tiến sĩ Hàn, chỗ vết thương không đau nữa rồi, nhìn kìa, không, không sưng nữa, mát, mát lắm, rất thoải mái.” Darin lắp bắp.
Bó bột xong, vợ chồng Burns cũng vừa đến nơi. Vì trước khi đến đã thương lượng với Lôi Đình, hai vợ chồng cũng không để lộ trước mặt tiến sĩ Hàn, gọi vệ sĩ đưa thiếu gia bướng bỉnh về nhà.

Darin rất thất vọng, cực kì thất vọng. Đây là lần đầu cậu cảm thấy ghét bỏ việc bố mẹ mình đến nhanh quá. Cậu muốn ở bên Lôi lâu hơn, hiểu cậu hơn.

5 comments :

Unknown said... [ Trả lời ]

Hai bạn nhỏ này rất dễ thương a, tui chắc Darin là tiểu ngạo kiều thụ

Tống Hạo Luân said... [ Trả lời ]

Mặt than tinh anh công × biệt nữu nữ vương thụ

jali said... [ Trả lời ]

Sao tui lại muốn ngốc manh công x cường thụ nhỉ:)

Tống Hạo Luân said... [ Trả lời ]

Thím Jali ăn mặn dị có sao ko???

Anonymous said... [ Trả lời ]

Darin làm tui chết chìm trong sự đáng yêu này mất