Jun 25, 2014

[NGC] Chapter 22.1

Chapter 22 —— Đào hôn, cần lý do sao?
—— Park Yoochun tới cầu thân.
Kim Jaejoong vừa nghe thấy câu này liền tỉnh hẳn, mở to mắt nhìn xà ngang trên trần nhà làm từ gỗ trầm hương khắc hoa, nhất thời đầu óc không hoạt động, Park Yoochun tới cầu thân, nhưng Kim gia chỉ có hai người con trai, không có con gái mà?
Cho nên, chẳng lẽ Park Yoochun là hướng về phía Junsu nhà cậu?
Kim Jaejoong miên man suy nghĩ, nhớ đến mấy ngày nay, Kim Junsu gần như thường trú ở chỗ Park Yoochun, lúc bình thường trong Kim phủ cũng không hề thấy bóng dáng tiểu thiếu gia, vì vậy càng thêm chắc chắn.
Im lặng ngồi dậy, Kim Jaejoong thậm chí còn không đổi sang thường phục gặp khách, chỉ mặc đồ ngủ bằng tơ tằm màu đỏ nhạt, kéo mạnh cửa ra, không thèm nhìn Phúc bá đang khoanh tay đứng một bên, xỏ giày đi thẳng tới chính sảnh.
Ngày xuân sắp qua, hải đường hai bên hành lang đã nở không ít, cánh hoa rụng xuống tạo thành một lớp thảm tuyết trắng điểm hồng trên đất, cuối xuân, ánh nắng xinh đẹp mà đậm đặc, xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá xanh dày đặc trên cành mà chiếu xuống mặt đất, những chùm tia sáng nhàn nhạt này tựa hồ mang theo cả vài phần xanh tươi, mơ hồ có thể thấy hạt bụi li ti trong không khí.
Hạ nhân Kim gia đang cầm chổi cẩn thận quét dọn lá rụng cùng cánh hoa trên đất, thấy Kim Jaejoong quần áo không chỉnh tề vội vàng đi qua thì vẻ mặt kinh ngạc, cúi gằm mặt, không dám liếc nhìn.
Kim Jaejoong vừa ngủ trưa, trên người mặc bộ áo ngủ mỏng như cánh ve, một cơn gió thổi qua, vạt áo bồng bềnh, búi tóc tán loạn, tóc rơi xuống phủ lên vai, lộ ra chiếc cổ tuyết trắng, trắng cạnh đen lại càng nổi bật, kinh diễm mị hoặc người.
Chính sảnh Kim phủ vẫn vàng son lộng lẫy như trước.
“Jung đương gia, Park tiên sinh, mời uống trà, đây là trà Tuyết đính mao tiêm mới hái năm nay.”
“Đa tạ.”
Kim Jaejoong đi tới cửa thì đúng lúc trông thấy tiểu tư nhà mình đang cung kính dâng trà cho hai người, Jung Yunho vẫn một thân áo trắng nhẹ nhàng, mà Park Yoochun trong mắt cậu luôn bệnh tật, ốm yếu nay ngoài mặc áo gấm màu lam sẫm, trong mặc áo tơ tằm loại thượng hạng, một bộ khí chất của công tử phú quý.
Dù sao cũng là bạn của Jung Yunho, sao có thể để người xem thường được.
“Không biết nhị vị giá lâm hàn xá làm gì?” Kim Jaejoong nhấc chân bước qua cửa, biểu cảm vô cùng lạnh nhạt, chỉ là trong giọng mang theo chút châm chọc cùng tức giận, nếu không nghe kĩ chắc sẽ không nhận ra.
Cậu mấy ngày nay đang hờn dỗi Jung Yunho với màn cầu hôn hao tâm tổn trí ngày đấy, tuy mừng rằng Jung Yunho vì cậu mà nhọc công như vậy, nhưng vẫn cảm thấy có chút không cam lòng, Kim Jaejoong cậu sao có thể là người dễ đối phó như vậy, hừ.
Huống chi Jung Yunho thật sự không biết điều, như thể sợ người khác không biết hắn và Park Yoochun quan hệ thân thiết vậy, gã kia ngấp nghé đệ đệ cậu mà tới, hắn cũng đi theo chẳng lẽ là muốn làm phù dâu cho Park Yoochun à?
“Jae Jae, ngươi càng ngày càng giảo hoạt.” Jung Yunho cùng Park Yoochun vốn đang đưa lưng về phía cửa ra vào, thưởng ngoạn bức tranh sơn thủy từ thời Tống trên tường chính sảnh, nghe thấy câu hỏi mỉa mai của Kim Jaejoong, không khỏi cười ấm áp, xoay người, không ngờ lại trông thấy bộ dạng xinh đẹp của Kim Jaejoong, “Ngươi…”
Park Yoochun nghe thấy giọng điệu Jung Yunho có chút khác thường, cũng xoay người lại, chỉ là còn chưa nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra liền cảm thấy hoa mắt, Jung Yunho không biết dùng tốc độ gì đã tới trước mặt Kim Jaejoong, nhanh nhẹn cởi áo ngoài của mình xuống, khoác lên người Kim Jaejoong.
“Ngươi mặc cái gì vậy?” Jung Yunho chau mày, ánh mắt lộ ra vài phần phiền muộn, một ngọn lửa nho nhỏ đang âm ỉ cháy trong lòng, cảm giác như thể bảo bối của mình bị người khác nhòm ngó.
Bé hồ ly của hắn, sao có thể để người ngoài nhìn thấy, cho dù đó có là Park Yoochun thân như huynh đệ cũng không được.
“Ta ở nhà mình, mặc cái gì thì liên quan gì tới ngươi?” Kim Jaejoong lúc này cũng mới nhận ra mình chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, quả thực là cảnh xuân hé lộ, nhưng bao nhiêu năm qua đã có thói quen luôn làm trái lời Jung Yunho khiến cậu nhịn không được mạnh miệng, vươn tay định cởi áo choàng mà Jung Yunho khoác lên người cậu.
“Kim Jaejoong!” Jung Yunho lạnh giọng, vươn tay đè chặt tay không thành thật của Kim Jaejoong, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm, Kim Jaejoong ngay lập tức không chút yếu thế trừng lại.
“Ồ, ca, ngươi cùng Yunho ca đang làm gì vậy?” Trong cảnh giằng co này, Kim Junsu cười toe toét đi tới, nhìn thấy Kim Jaejoong cùng Jung Yunho đối mặt nhìn nhau, lại hỏi, “Đấu mắt à?”
“Xùy…” Kim Jaejoong chu cặp môi đỏ mọng, xùy một tiếng như khinh thường, xoay người đi, cũng không kiên trì cởi áo ngoài của Jung Yunho ra, nhẹ nhàng đi qua người Park Yoochun, ưu nhã ngồi lên ghế chủ vị ở chính sảnh, chậm rãi nhấp một hớp trà mà hạ nhân vừa đưa lên, nửa ngày mới giương mắt nhìn Park Yoochun, “Park thiếu gia, có việc gì à?”
“Kim đương gia ngày lành, tiểu sinh lần này đến là vì muốn cầu thân.” Park Yoochun cười nhẹ một tiếng, hoàn toàn không để cuộc đấu đá của Kim Jaejoong cùng Jung Yunho vào trong lòng, “Ta cùng Junsu lưỡng tình tương duyệt, mong rằng Kim đương gia cho phép.”
Kim Jaejoong rũ mắt xuống, làm bộ như đang hết sức chuyên chú nghiên cứu chén sứ men xanh trang trí mây trong tay, lông mi thật dài như cánh quạt khẽ rung động.
“Kim đương gia?”
“Jaejoong.” Lần này Park Yoochun tới đương nhiên đã dự liệu được Kim Jaejoong sẽ rất khó tính, không biết sẽ đưa ra yêu cầu gì để dằn vặt người, vì vậy đặc biệt đến Jung phủ gọi Jung Yunho đi cùng cổ vũ, “Yoochun là người đáng để phó thác…”
Kim Jaejoong lúc này lại rất nể tình ngẩng đầu lên liếc xéo Jung Yunho, đuôi mắt nhếch lên, chứa đựng vui vẻ, miệng nhẹ nhàng nói: “Thành ngữ có câu là rắn chuột một ổ, đúng rồi, còn có cái gì nhỉ, ah, cấu kết với nhau làm việc xấu, Jung Yunho, làm sao bây giờ, lúc ta nhìn ngươi thì cảm thấy có bảy phần giống sói, ba phần còn lại giống lang.”
Giọng cậu từ trước đến nay cực dễ nghe, róc rách như dòng suối nhỏ chảy, lúc này lại thêm vài phần mềm mại, mặc dù không phải lời khen gì, nhưng lại như lời làm nũng giữa tình nhân, mang theo chút tinh nghịch mà cao giọng ở âm cuối.
Jung Yunho thấy Kim Jaejoong lườm mình một cái, biết rõ cậu hôm nay tuyệt đối không dễ dàng đồng ý, lông bé hồ ly không phải cứ vuốt là sẽ xuôi, vì vậy quay đầu nhìn Park Yoochun nhún nhún vai, tỏ vẻ mình bất lực.
“Được thành như mắt từ nào mất. Thà làm uyên ương chẳng làm tiên.[1]” Park Yoochun nhìn Kim Junsu, giọng mang theo chút lưu luyến, “Park Yoochun không cầu gì nhiều, chỉ cần một Kim Junsu.”
“Thật ngại.” Kim Jaejoong  bày trò, mắt đảo vòng quanh, mang theo vài phần hoài nghi, “Ta không phải người đọc sách, nghe không hiểu mấy lời cao siêu kia.”
“Yoochun hôm nay mang theo mười phần thành ý mà đến.” Park Yoochun nhìn Kim Jaejoong không bằng lòng, cũng không nhụt chí, “Ta sẽ chăm sóc tốt cho Junsu, nhất định không để hắn chịu chút oan ức nào.”
“Vậy nếu ta…” Kim Jaejoong cong khóe môi cười, dừng một chút, gằn từng chữ, “Không đồng ý thì sao?”
“Ta…”
“Vì sao?”
Còn không đợi Park Yoochun mở miệng, Kim Junsu đã nhảy ra, dùng sức thiếu chút nữa lao vào Kim Jaejoong, kéo ống tay áo cậu hỏi liên tục.
Kim Jaejoong xưa nay lười nhác, nào có nhanh nhẹn, khỏe mạnh như Kim Junsu, lúc này thì lung lay đến ngã trái ngã phải, sợ hãi kêu liên tục, Jung Yunho thấy thế vội vàng tiến lên, giải cứu Kim Jaejoong đã mệt rã rời ra.
“Này, Kim Junsu, ngươi định mưu sát huynh ruột của mình à?” Kim Jaejoong trừng mắt, Kim Junsu co lại sau lưng Park Yoochun, khí thế nhất thời yếu đi, “Ta nói không đồng ý thì chính là không đồng ý.”
“Tại sao chứ?”
Kim Junsu từ nhỏ chỉ sợ ca ca này, ca ca so với phụ thân còn lợi hại hơn vài phần, chỉ là hiện tại vì lợi ích của mình thì không thể không đứng lên đấu tranh, chống eo bĩu môi chất vấn.
Trong chính sảnh, hai huynh đệ không ai chịu nhường ai, trừng mắt nhìn nhau.
Lại nói đến hai huynh đệ Kim gia, kỳ thật cũng không phải giống nhau hoàn toàn, Kim Jaejoong ngũ quan tinh xảo, tựa như được trời cao ban ân, có quý khí cao cao tại thượng, một cái nhăn mày hay một nụ cười đều là cảnh đẹp không thuộc về nhân gian, khiến người chỉ có thể đứng xa mà nhìn, không dám lại gần, sợ làm ô uế cậu.
Mà Junsu lại trái ngược, đôi mắt không giống ca ca như làn thu thủy mà lại mang theo vui vẻ tinh nghịch, tỏa ra sức sống mãnh liệt, truyền sang mọi người xung quanh, nụ cười tủm tỉm kia hết sức vui vẻ, khiến người nhịn không được muốn tiếp cận.
Trước tới nay, ánh mắt mọi người luôn đặt trên Kim gia đại thiếu gia thành danh từ khi còn trẻ, được mọi người tôn sùng ngưỡng mộ, lại không hề nghĩ tới Kim gia nhị thiếu gia, thiếu niên năm xưa vẫn thích theo đuôi ca ca nhà mình giờ cũng trưởng thành xinh đẹp như ngọc, tìm được người mình yêu.
“Vẫn nói huynh trưởng như cha, hôm nay phụ thân không còn, Kim phủ đương nhiên là ta làm chủ.” Kim Jaejoong hếch mũi, phất ống tay áo, “Ngươi cùng Park Yoochun bèo nước gặp nhau, nào biết được lâu hay chóng, chưa rõ ràng như vậy mà đã để hắn đón ngươi về nhà, ta làm ca ca thật sự không yên tâm.”
“Huống chi…” Kim Jaejoong nhếch cặp môi đỏ mọng, cười nhà như không liếc nhìn Park Yoochun đứng cạnh, giọng mang theo vài phần trêu chọc, “Người Kim gia chúng ta không thể dễ dàng rước đi như vậy.”
“Huynh trưởng như cha?” Kim Junsu mắt đảo một vòng, hắn dù sao cũng là con cháu Kim gia, cũng phải biết nói năng, quay người thi lễ với Jung Yunho, “Ta đây có phải nên gọi Yunho ca một tiếng mẫu thân không?”
Kim Jaejoong không nghĩ tới việc này, nhìn thấy Jung Yunho đối diện hai mắt ngập ý cười, cảm xúc xấu hổ liền dâng trào, hun đỏ hai gò má.
“Nhưng mà, thấy thế nào cũng là Yunho ca giống phụ thân hơn.”
Những lời này của Kim Junsu như chọc vào tổ ong vò vẽ, Kim Jaejoong a một tiếng, cầm đĩa đựng điểm tâm trên bàn định đuổi theo, Jung Yunho tay mắt nhanh nhẹn, kéo người vào trong ngực, cánh tay hữu lực giữ chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, vật nhỏ này thật là, nóng tính kinh người, cứ lại gần cậu là kiểu gì cũng gặp nạn.
Jung Yunho sờ sờ cái trán bị ngộ thương, bất đắc dĩ cười khổ, Yoochun nói không sai, đều là một tay hắn chiều chuộng, đoán chừng sau này tự hắn lại phải chịu khổ thôi.
Chỉ có điều, bé hồ ly luôn giương nanh múa vuốt, ngang ngược không nói đạo lý, thỉnh thoảng lại xấu hổ thẹn thùng, so với Kim đương gia trước mặt người ngoài luôn ưu nhã không chút sai lầm, thái độ cao ngạo mà mạnh mẽ, thật sự thú vị hơn rất nhiều.
“Junsu cũng đã lớn, ta biết rõ ngươi muốn che chở hắn, nhưng mà, hắn cũng muốn tự mình chọn người mình thích mà đúng không?” Jung Yunho vĩnh viễn là người hiểu rõ Kim Jaejoong nhất, nói một câu liền trúng tim đen của Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong luôn là người như vậy, đối với người thân cận bên mình, từ trước đến nay luôn dùng thái độ không được tự nhiên mà đối xử, chẳng hạn như đệ đệ mà bình thường cậu thích bắt nạt, luôn chèn ép hắn, thỉnh thoảng còn mắng hắn, đánh hắn, nhưng trên thực tế, cậu lại cực kỳ cưng chiều Kim Junsu, thậm chí sớm đã vạch ra tương lai cho Kim Junsu.
Park Yoochun, thật sự có thể tin tưởng sao?
“Park Yoochun, vì sao ngươi thích Junsu?” Kim Jaejoong mắt thấy Kim Junsu đã quyết tâm, quay người lại hỏi, “Junsu nhà ta không học rộng hiểu sâu, lại càng không biết ngâm thơ vẽ tranh.”
“Ta thích hắn không phải vì những thứ này, chỉ cần hắn vui vẻ, ta có thể cùng hắn lên núi thả diều, xuống sông bắt cá, cho dù bảo ta từ nay không được đụng vào sách vở, chỉ được ở bên hắn, Yoochun cũng không hề oán hận.”
Park Yoochun thần sắc bình thản, nhưng những lời này lại vô cùng chắc chắn, vang vọng khắp phòng, Kim Jaejoong cũng bị lay động, mấy ngày nay chỉ lo đấu đá với Jung Yunho, không để ý tới Park Yoochun cùng Junsu đã tình thâm như vậy.
“Yoochun…” Kim Junsu từ trước tới nay chưa từng nghe thấy Park Yoochun nói lời bày tỏ tình cảm như vậy, nghe xong liền cảm động không thôi, hốc mắt đỏ hồng, nhịn nửa ngày mới ấp úng nói, “Ngươi thật tốt, ta về sau không bao giờ ép ngươi ăn đồ ta nấu nữa.”
Kim Junsu nấu ăn?
Kim Jaejoong khóe miệng co giật, liếc nhìn Jung Yunho cũng đang vẻ mặt ngạc nhiên, đồng thời quăng một ánh mắt bội phục cho Park Yoochun.
Kim Junsu vốn tham ăn vậy mà lại đi nấu ăn, thật sự là không tưởng được!
“Vậy nếu ta nói, nếu muốn ở bên Junsu, ngươi nhất định phải vào cửa Kim gia ta, sửa thành họ Kim ta, ngươi có chịu không?”
Đông triều từ trước tới nay đã có truyền thống nam nam kết hôn, nhưng dù là cùng giới tính cũng phải có một người vào cửa nhà kia, Kim Jaejoong nói lời này vốn là định gây khó dễ, cảm thấy Park Yoochun chưa chắc đã chịu.
“Chỉ cần ở bên Junsu, mấy thứ hư danh này, ta không quan tâm.” Không nghĩ tới Park Yoochun đồng ý ngay, vô cùng nhẹ nhàng nói.
Kim Jaejoong lúc này mới cẩn thận đánh giá Park Yoochun, cậu lúc bắt đầu không có hảo cảm với Park Yoochun, người này trái ngược hoàn toàn với cậu, điềm đạm quá mức, lại gầy như thể không chịu được sức nặng của quần áo trên người, vậy làm sao có thể đảm bảo tương lai của hắn và Junsu.
Chỉ là, hiện tại xem ra, cậu đã đánh giá thấp Park Yoochun rồi.
Người này giống như Jung Yunho, tuyệt không được chỉ nhìn bề ngoài.
“Ta tâm vững như bàn thạch, không thể lay chuyển.” Park Yoochun thấy Kim Jaejoong dò xét hắn hồi lâu, lại cúi đầu trầm tư, cho rằng cậu vẫn không đồng ý, đột nhiên quyết đoán nói, “Ta sẽ dùng thực tế chứng minh…”
“Park Yoochun, ta chỉ có một đệ đệ, nếu ngươi không thể đối xử tốt với hắn, vậy sớm chia tay đi.” Kim Jaejoong cắt ngang lời hắn nói, giọng trở nên kiên quyết mạnh mẽ, khiến người có ảo giác như nhìn thấy Kim Jaejoong không chút lưu tình lúc đàm phán việc buôn bán, “Nếu để ta biết ngươi đối xử với hắn không tốt, ta sẽ khiến ngươi sống không được mà chết cũng không xong, Kim Jaejoong ta từ trước đến nay nói được là làm được.”
“Xưa có Ngô Khởi giết vợ để được tin tưởng, liệu ngày nay có đảm bảo chuyện này không xảy ra?”
“Nếu ta hai lòng, chết không có gì đáng tiếc.”
Park Yoochun hạ mắt, tuy nói rất bình tĩnh nhưng thái độ lại quyết đoán.
“Ca, ngươi là tốt nhất.” Kim Junsu tuy không biết ca ca nhà mình cùng Yoochun ngươi tới ta đi đang đàm phán việc gì, nhưng lại hiểu rõ Kim Jaejoong đã đồng ý, hoan hô một tiếng, trên mặt ca ca hôn một cái thật kêu, vươn tay kéo Park Yoochun, “Đi ra đây một lát, ta dẫn ngươi đi xem thảo dược ta mới trồng, có thể chữa được bệnh thở gấp của ngươi đó…”

[1] Trích từ bài “Đường” của Lô Chiếu Lân. Nguyên gốc: Đắc thành bỉ mục hà từ tử, chích tiện uyên ương bất tiện tiên

No comments :