Jun 25, 2014

[NGC] Chapter 22.2

Kim Junsu líu ríu nói không ngừng, Park Yoochun cũng không cắt ngang, chỉ nghiêng đầu lắng nghe, khóe miệng mang theo mỉm cười thỏa mãn, Kim Jaejoong nhìn thấy hết thảy, im lặng nửa ngày mới nói: “Cũng tốt, chung quy kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.”
“Ngươi vừa rồi thật giống một ca ca tốt nha.” Jung Yunho thấy Kim Jaejoong thần sắc phức tạp, biết rõ cậu vẫn đang băn khoăn với quyết định vừa rồi của mình, vì vậy vươn tay xoa xoa đầu cậu nói, “Vậy mà lúc ở cạnh ta thì vô lại mười phần, chẳng có lễ phép gì cả.”
“Ngươi có thể so với Junsu sao?” Kim Jaejoong tức giận né tránh bàn tay của Jung Yunho, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, mở miệng nói, “Lại nói, ngươi gần đây đang làm gì thế? Chẳng thấy bóng dáng đâu cả.”
“Nghĩ tới ta à?” Jung Yunho cười vô cùng rực rỡ.
“Ta là đang nghĩ sao ngươi còn chưa chết.”
“Nếu ta chết thì ngươi lại phải thủ tiết, ta sao nỡ, tân quân xinh đẹp dịu dàng, ta sao cam lòng.” Jung Yunho vui vẻ trêu chọc cậu, Kim Jaejoong đang định mở miệng phản bác, người kia lại nói, “Ta mấy ngày nay đang bận tu kiến phòng tân hôn của chúng ta.”
“Phòng tân hôn?”
“Ừ.” Jung Yunho cười vười, vươn tay vuốt ve cổ Kim Jaejoong, lại điểm nhẹ vào chóp mũi cậu, “Người ta muốn đón vào cửa là quý nhân Kim phủ, dù thế nào cũng phải xây một cái kim ốc, mới tàng kiều được đúng không?”
“Ngươi bảo ai là kiều?” Kim Jaejoong nhìn chằm chằm động tác của Jung Yunho, rõ ràng là hành động hạ lưu của hoa hoa công tử vậy mà hắn làm lại mang theo phong lưu tiêu sái, nơi bị hắn chạm vào cũng bắt đầu nóng rực, “Ngươi lặp lại lần nữa đi, xem ta…”
“Được rồi được rồi, ngày mai vào phủ rồi, còn sợ không có cơ hội thân mật sao?” Jung Yunho cười vô cùng vô lại, bắt lấy tay Kim Jaejoong đang vươn tới, hôn một cái thật kêu, thấy sắc mặt Kim Jaejoong càng khó nhìn, cười ha ha đi ra ngoài cửa, miệng lẩm bẩm, “Chiêu dương đệ nhất khách khuynh thành, không giẫm sen vàng không chịu ra. Jung mỗ lát về cũng phải lót sen vàng mà chờ gót sen tới, nếu không, vị khách khuynh thành này không chịu ra, ta lại chỉ biết ôm hận.”
Kim Jaejoong tuy không giống Jung Yunho say mê sách vở, nhưng nhưng điển cố mà nhà nhà đều biết thì cậu cũng hiểu, “Chiêu dương đệ nhất khách khuynh thành, không giẫm sen vàng không chịu ra.”, câu thơ này là nói về sủng phi Phan phi của ông vua thời Lục triều Tiêu Bảo Quyển, Tiêu Bảo Quyển vì nàng mà xây ba tòa cung điện Thần Tiên, Vĩnh Thọ, Ngọc Thọ, xa hoa cùng cực, nền cung điện được lát bằng ngọc trắng, dùng hồng ngọc khảm hình những bông hoa sen nổi bật, để Phan Ngọc Nhi chân trần đi lại như thể bước đến đâu là sen nở đến đó.
Người kia so với cậu với sủng phi còn chưa tính, lại còn dám cười nhạo cậu chân bé.
“Jung Yunho, ngươi đứng lại đó cho ta.” Kim Jaejoong giận dữ, vội vàng chạy ra, không nghĩ tới Jung Yunho lần này lại thật sự ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa, cậu thì chạy không kịp phanh lại, đầu liền lao vào lòng người ta.
“Jae Jae, trước đêm đại hôn, chúng ta không nên gặp nhau, ta biết rõ ngươi không nỡ rời xa ta.” Jung Yunho nói dối vô cùng nhuần nhuyễn khiến Kim Jaejoong chỉ biết trợn mắt há mồm, “Ngươi nhìn mình xem, y phục cũng không mặc cẩn thận, không sợ người ta chê cười à, mau về giường nghỉ ngơi đi, cẩn thận mai không dậy nổi.”
Jung Yunho cười chiều chuộng, vươn tay bóp mũi Kim Jaejoong, mập mờ tột đỉnh.
Kim Jaejoong còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông này đã phong độ nhẹ nhàng đi xa.
Hạ nhân Kim phủ làm việc gần đó hay đi ngang qua vội vàng cung kính chào, sau đó quay đầu lại nhìn đương gia nhà mình mặt ửng hồng, mặc áo ngoài của Jung đương gia, ngây người đứng ở cửa ra vào, nhịn không được cười trộm.
Thật đúng là vợ chồng son, xa một ngày cũng không nỡ.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng cười trộm của mấy hạ nhân, Kim Jaejoong mới suy nghĩ cẩn thận, hạ nhân hẳn là hiểu lầm cậu và Jung Yunho lưu luyến không rời rồi.
Chết tiệt, cậu lại bị Jung Yunho lừa một lần nữa!!
Tháng bảy năm Tường Thụy thứ tư của Đông triều.
Hơn nửa năm mới có một ngày hoàng đạo, thích hợp để kết hôn.
Bình thường, không ít người Tây Vực tới Kinh thành nguy nga phồn hoa này để giao dịch mua chút đồ vật bên họ thiếu, đồng thời bán ít đặc sản của mình.
Hôm nay cũng như thường lệ, thương đội xuất phát từ Tây Vực đã sớm tới phố Cô Tô, chờ giờ khai trương.
Chỉ là phố Cô Tô trước vốn náo nhiệt nay yên lặng không có một sạp hàng nào buôn bán, thậm chí cả cửa hàng hai bên đường cũng không mở.
Ánh mặt trời ấm áp, thời gian chậm rãi trôi, giờ Tỵ canh ba, những người Tây Vực này chỉ nghe thấy một đầu phố Cô Tô truyền đến một tiếng hô hữu lực, sau đó là một tiếng chiêng đinh tai nhức óc.
Đang kinh hoảng tưởng xảy ra chiến loạn hay có việc lớn gì, lại thấy đầu kia phố Cô Tô có hai hàng hạ nhân ăn mặc chỉnh tề đi tới, từng người trong tay đều cầm một chiếc cờ rất lớn, nền hồng chữ vàng, bên trên đều là chữ hỷ, cứ cách mười bước lại cắm một chiếc cờ xuống.
Cắm xong hết, những hạ nhân này lại nhanh chóng đi mất, nếu không phải vẫn còn những chiếc cờ đỏ thẫm tung bay theo gió, mấy người Tây Vực kia thật sự nghĩ mắt mình có vấn đề.
Gió nổi lên, thổi vào những chiếc cờ đang tung bay phấp phới kia, còn không đợi người Tây Vực hỏi thăm người dân Kinh thành vừa đi theo thì lại nhìn thấy một đám tráng hán ôm vật màu đỏ còn cao hơn người, đứng đầu bên kia phố Cô Tô.
“Đây là định làm gì vậy?”
Một người Tây Vực nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.
“Liệu có phải Hoàng đế đi tuần phố không?”
“Các ngươi đoán sai rồi…” Một người dân Kinh thành đứng phía sau bị đám người Tây Vực cao lớn che khuất, không nhìn thấy cái gì, đầu đầy mồ hôi chen lên trên, lời còn chưa nói xong, mấy tráng hán kia liền bắt tay vào công việc.
“Phịch.”
Một tiếng động không lớn không nhỏ vang lên, vật màu đỏ kia liền bị người đẩy ra, màu đỏ như thủy triều mãnh liệt lăn tới, trải từ đầu này đến đầu kia phố Cô Tô, khiến mấy người Tây Vực cả kinh liên tiếp lùi ra phía sau.
“Oa.”
Mắt thấy cả phố Cô Tô bị thảm đỏ phủ kín, đừng nói là người Tây Vực, dù là dân chúng sống ở Kinh thành cũng chưa từng thấy khung cảnh khí thế như vậy, tất cả sợ hãi cảm thán liên tục.
“Nhanh, nhanh, vào vị trí của mình.” Tráng hán làm xong công việc của mình liền lui sang một bên, để lộ một đội thị nữ mặc áo hồng đào, búi tóc sang hai bên, mỗi người trên tay cầm một lẵng đựng đầy cánh hoa, nhẹ nhàng đứng cạnh từng chiếc cờ lúc trước.
“Đây, đây là định làm gì vậy?” Người Tây Vực bị khung cảnh này làm cho cả kinh thiếu chút nữa không tìm thấy đầu lưỡi của mình.
“Các ngươi từ bên ngoài đến à, chắc không biết, hôm nay nhà giàu nhất Kinh thành là Jung Yunho chuẩn bị đón công tử của Kim phủ về.” Người dân Kinh thành mặt mày hớn hở, hoa chân múa tay, vui sướng như nhà mình có người chuẩn bị kết hôn, “Các ngươi đến thật khéo, hoàng đế gả công chúa cũng không được hoành tráng thế này đâu.”
“Là vị thương nhân nổi danh kia sao?”
“Đúng vậy, đây chính là cường cường liên hợp mà.”
Người trên phố Cô Tô càng ngày càng nhiều, không ít người nhón chân nhìn về phía Kim phủ, chờ kiệu hoa xuất hiện.
Giờ Tỵ sắp qua, một chiếc kiệu đỏ xa hoa được khiêng ra khỏi Kim phủ, Kim Junsu cưỡi con ngựa cao to đứng trước cỗ kiệu, chậm rãi đi về phía trước, tuấn mã màu trắng được đeo thêm một bông hoa đỏ cực lớn, nhìn vô cùng rực rỡ.
Mà cỗ kiệu phía sau thì cả màn kiệu treo đầy minh châu nho nhỏ, trong lúc đi lại, ánh nắng chiếu vào vô cùng chói lóa, ngay cả thành kiệu cũng dát vàng khiến người líu lưỡi.
“Đã đến đã đến.” Dân chúng vây xem kích động nắm chặt tay, nhìn cỗ kiệu phía xa xa đi tới.
Trước sau cỗ kiệu Kim gia có hai đoàn người, đoàn đi phía trước tất cả đều cầm vật có ý cát tường, chẳng hạn như ngọc như ý, thủy tinh cầu, nến mã não, mà phía sau thì bưng hoa tươi, tơ lụa, khí thế như thể tiên tử trên trời hạ phàm.
Đoàn người đi qua phố, phục trang đẹp đẽ khiến người nhìn mà choáng váng.
“Tấu nhạc.”
Quản sự Jung phủ canh giữ ở đầu phố Cô Tô, nhìn thấy cỗ kiệu Kim phủ, lập tức quát to.
Đoàn nhạc công của Jung phủ đứng phía sau lập tức biểu diễn những bài hát đám cưới, cả con phố liền sôi động hơn hẳn, thị nữ Jung phủ bắt đầu vung hoa trong lẵng, cỗ kiệu đi đến đâu, những thị nữ xinh đẹp kia liền chậm rãi đi theo tới đó, vừa đi vừa tung hoa.
Đợi đến lúc đi đến đầu kia phố Cô Tô, đội ngũ thật dài này gần như làm chật kín phố Cô Tô, trên đường tràn đầy hương hoa, quả thật là như cảnh trong tranh.
Jung Yunho cùng Park Yoochun sớm đã mặc một thân hỉ phục đứng ở cửa Jung phủ, Jung phủ từ trước đến nay giản dị cũng giăng đèn kết hoa, không ít dân chúng đi theo cỗ kiệu, đứng xung quanh Jung phủ, chờ xem hôn lễ của hào phú trăm năm khó gặp.
“Kiệu đã đến.”
Không biết là hạ nhân nào tinh mắt, thấy cỗ kiệu xa xa, cao giọng nói.
“Mời tân lang xuống.” Thấy cỗ kiệu đến, lễ quan lập tức dẫn Jung Yunho xuống, Jung Yunho ngày thường luôn cười bình thản nay cũng nhịn không được cười vô cùng thoải mái, đuôi lông mày và khóe mắt đều mang theo thỏa mãn vui vẻ.
Người trong kiệu, là bạn đời tương lai của hắn.
Rốt cuộc đã tới.
“Mời tân quân xuống kiệu.”
Lễ quan đưa cho Jung Yunho một cây gậy, để hắn nhấc màn kiệu lên.
Jung Yunho nhiều năm qua chưa từng khẩn trương như vậy, lúc này ngay cả tay cũng run rẩy, góc áo không chỉ vì gió mà còn vì tâm tình khẩn trương của hắn mà khẽ rung rinh.
“Jae…”
Giọng vui vẻ của Jung Yunho còn chưa nói hết đã kẹt lại, ngay cả Yoochun cũng sững sờ đứng đơ tại chỗ.
“Lão Phúc đầu?” Lâm quản gia là người chủ sự lúc này mới chạy tới, nhìn thấy Phúc bá trong kiệu bị khăn tay nhét vào miệng, tay cũng bị trói chặt, kinh ngạc vô cùng.
“Ư ư ư ư…”
Kim Junsu cũng bị cảnh này làm cho hoảng sợ, nhanh chóng nhảy xuống ngựa, Phúc bá gần như là một nửa phụ thân của bọn họ, tình nghĩa vô cùng thâm hậu, hạ nhân Kim gia lanh lợi cũng chạy tới giúp Phúc bá cởi trói.
“Ai, cái thân già khọm của ta.” Phúc bá vịn cỗ kiệu, nhìn Jung Yunho vẻ mặt lo lắng, thiếu chút nữa nước mắt tuôn đầy mặt, “Jung chủ tử, lão nô thực xin lỗi ngươi, ta buổi sáng vào phòng gọi đại thiếu gia, kết quả bị đại thiếu gia cùng Shim tiên sinh cùng nhau trói lại rồi nhét vào trong kiệu.”
“Hắn ở đâu?” Jung Yunho vội vàng hỏi, từng chữ từng câu đều lạnh lùng như băng.
“Đại thiếu gia, đại thiếu gia, hắn chạy!”
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, khắp nơi liền xôn xao, sắc mặt Jung Yunho càng khó nhìn.
Kim Jaejoong, chết tiệt, bé hồ ly của hắn cũng dám đào hôn à.
“Đi đâu?”
“Lão nô không biết.” Phúc bá mờ mịt, đột nhiên nhớ ra cái gì, lấy một phong thư trong vạt áo ra, “Đây là đại thiếu gia để lại cho ngươi.”
Jung Yunho đoạt lấy, bất chấp lễ nghi thông thường, xé mở phong thư, bên trong là một tờ giấy còn thơm mùi mực, bên trên là chữ viết thanh tú của Kim Jaejoong.
Jung gia đại đương gia, Jung Yunho:
Hừ hừ, không nghĩ tới ngươi cũng có thời điểm này, hiện tại đối mặt với Phúc bá có cảm tưởng gì không?
Mặc dù nói bổn thiếu gia đã nương thân cho ngươi, đã có chuyện vợ chồng, nhưng ai nói ta nhất định phải vào cửa nhà ngươi, Kim Jaejoong ta đâu phải là không ai cần.
Chiêu thay mận đổi đào này là chiêu thứ tám trong quyển sách gia truyền của Jung gia các ngươi, hôm nay sử dụng vô cùng thuận lợi, phải cảm tạ ngươi đã tặng ta.
Nhưng mà, nếu ngươi thật muốn vào Kim phủ ta, vậy phải đấu với ta một ván, nếu ngươi thắng, ta liền mở lòng từ bi cho ngươi vào cửa, được không?
Kim Jaejoong nhân từ.
Jung Yunho càng nhìn mặt càng lạnh lùng, Park Yoochun đứng cạnh nhịn không được cười nhạt, Kim Jaejoong này thật sự rất giỏi, khó trách có thể ngang hàng với Jung Yunho.
“Người tới, chuẩn bị ngựa cho ta.”
“Chủ tử, ngài…” Ryu Ryu ra đón, nhất thời có chút mê mang.
“Yunho, hiện tại, hôn lễ này làm sao bây giờ?”
Jung Yunho mím môi, nửa ngày sau mới nói, “Đừng lãng phí hôn lễ này, việc của ngươi với Junsu cũng làm luôn đi.”
Park Yoochun không nghĩ tới Jung Yunho lại sắp xếp như vậy, vốn kinh ngạc, lập tức gật đầu nói: “Ý kiến hay, nếu không việc hôm nay lại thành trò cười.”
“Yoochun, ở đây giao cho ngươi.” Jung Yunho giật hỉ phục trên người ra, kín đáo đưa cho Park Yoochun, “Có việc gì thì thương lượng với Lâm quản gia, không cần hỏi ta, công việc buôn bán, ngươi tự giải quyết với các chưởng quỹ.”
“Này, ngươi đi đâu?” Park Yoochun thấy Jung Yunho vừa nói vừa đi liền vội vàng hỏi.
Jung Yunho quay đầu lại cười cười, phong độ tư thái đều rất nổi bật, giọng lại càng trong vắt:

“Một thợ săn giỏi, sao có thể để con mồi của mình chạy trốn quá xa!”

No comments :