Chương 6
Ăn cơm trưa xong, Thạch
Lỗi chiếm đoạt ghế của mấy người bạn khác, ghép lại với nhau, bắt chéo chân nằm
ngủ.
12:30 cũng là thời
gian ngủ trưa cố định của Hàn Trác Vũ, đồng hồ sinh học chuẩn xác khiến mắt cậu
bắt đầu díp lại. Nhưng 9527 đột nhiên dùng điện giật khiến cậu ngay lập tức tỉnh
táo lại.
“Kí chủ hãy mau chóng
làm bù bài tập còn thiếu, mang đến văn phòng cho giáo viên kiểm tra.”
Thấy kí chủ không có
động tĩnh, 9527 khẽ hừ một tiếng.
Hàn Trác Vũ vội vàng
mở sách bài tập ra.
Giáo dục của nước A
khác hẳn với Trung Quốc, trước khi lên đại học, trường học chỉ là nơi xây dựng
niềm yêu thích học hành cho trẻ, nội dung chương trình nhẹ nhàng hơn Trung Quốc
rất nhiều. Cậu mới về nước được hai năm, hơn nữa gặp đả kích khi mẹ qua đời, bệnh
tự kỷ lại có xu hướng nặng hơn, bởi vậy, cậu không đủ khả năng ứng phó với việc
học nặng nề như vậy.
Hiện tại, cậu đang
nhìn một bài toán, ngẩn người.
“Cậu là hệ thống trí
tuệ nhân tạo, cậu phải biết đáp án chứ.” Thiếu niên cứng nhắc nói.
9527 rất không vui,
“Xin kí chủ đừng quá mức ỷ lại hệ thống. Hệ thống chỉ có thể giúp kí chủ đổi điểm
thuộc tính, đề cao tiềm năng của kí chủ, không thể biến kí chủ thành siêu nhân
chỉ trong một giây! Muốn thật sự mạnh mẽ, kí chủ chỉ có thể không ngừng cố gắng
học tập! Nhưng mà…”
Nó thở dài một hơi,
“Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta chính thức hợp tác, hệ thống có thể trợ giúp
kí chủ đôi chút. Bài toán này cần chia lăng trụ đã cho thành ba lăng trụ nhỏ,
công thức cần dùng xin hãy giở sách giáo khoa trang 65.”
Hàn Trác Vũ mở sách
toán ra, phát hiện những mô hình ngày thường vẫn khiến người hoa mắt nay lại hiện
ra rõ ràng trước mắt cậu, cậu có thể dễ dàng dùng mắt phân tích mô hình này. Chỉ
cần biết công thức là có thể tính được đáp án, dù phép tính phức tạp thế nào
cũng đều có thể hoàn thành trong nháy mắt.
Cậu nhanh chóng vẽ
hình, lại nhanh chóng viết phần suy luận, sau đó nhanh chóng tính ra đáp án, mọi
việc rất trôi chảy, tốn không đến nửa phút đã xong.
“Đã thấy chỗ tốt của
việc bị hệ thống dùng điện giật não bộ chưa? Mỗi lần hệ thống lên cấp, mức độ
khai thác não bộ của kí chủ sẽ tăng thêm 10%, khả năng xử lý thông tin vượt xa
người bình thường.” 9527 đắc ý, sau đó lập tức dùng giọng nghiêm khắc khiển
trách, “Chữ kí chủ quá ngoáy, không phù hợp với yêu cầu của hệ thống! Mời kí chủ
viết lại!”
Hàn Trác Vũ có tai
như điếc, tiếp tục làm bài tiếp theo, sau đó lại bị điện giật rất mạnh. Cậu thở
dài, chậm rãi xé toang tờ giấy tràn ngập bài giải, viết lại từ đầu.
9527 rốt cuộc đã hài lòng.
Đọc lại những công thức
đã học một lần, nhanh chóng làm hết bài tập toán và hóa, Hàn Trác Vũ đã tìm được
niềm vui từ việc này. Cậu phát hiện thêm bớt số, phân tích hình, phản ứng giữa
các chất với nhau quả là một điều rất thần kỳ, khiến cậu mê mẩn không thôi. Cậu
nhịn không được, mở cả phần chưa học ra đọc một lần, không cần nghe giảng cũng
đã nắm được phần nào nội dung. Mãi đến khi 9527 nhắc nhở, cậu mới thoát khỏi cảm
giác kỳ diệu này.
Ngược lại với các môn
khoa học tự nhiên, chính trị cùng lịch sử có vẻ nhàm chán vô cùng.
Câu hỏi này không hiểu,
bỏ qua; câu hỏi này cũng không hiểu, tiếp tục bỏ qua.
“Mời kí chủ làm cẩn
thận tất cả các câu hỏi!” 9527 không nhịn được nữa rồi.
“Sau đây là quan điểm
về người sáng tạo nên lịch sử, quan điểm nào là của những người theo chủ nghĩa
duy vật:
A.
Mọi
người sáng tạo nên lịch sử
B.
Lịch
sử là hoạt động do quần chúng tạo nên
C.
Mọi
người tự sáng tạo nên lịch sử của riêng mình
D.
Mọi
người luôn sống trong điều kiện sáng tạo lịch sử
E.
Tôn
trọng quy luật phát triển của xã hội nghĩa là tôn trọng lịch sử của quần chúng
nhân dân.
Xin hỏi, đáp án A và
C có gì khác nhau không?” Thiếu niên mặt liệt hỏi.
“Được rồi, hình như
không khác nhau.” 9527 lau mồ hôi. Nó cũng bị mấy đáp án này làm cho đầu óc
quay vòng vòng. Loài người quả nhiên rất giỏi chính trị, thảo nào tổng thống
liên bang năm năm liên tục đều do loài người đảm nhiệm.
“Xin hãy đọc sách trước,
sau đó vận dụng khả năng phân tích logic của cậu! Đồng chí Lôi Phong từng nói –
Thời gian để học tập lúc nào cũng có, vấn đề là chúng ta có sẵn sàng hy sinh vì
nó hay không. Một tấm ván gỗ kín đặc, trên không có khe hở nào, nhưng vì sao
chiếc đinh vẫn có thể đâm vào? Nó đã dựa vào áp lực để đâm vào gỗ. Từ đây, ta
có thể kết luận chiếc đinh có hai khả năng: Một là cứng rắn mạnh mẽ, hai là đâm
thủng. Khi học tập, chúng ta cũng phải nêu cao tinh thần ‘Chiếc đinh’, ý chí mạnh
mẽ, dùi mài kinh sử, nghiên cứu chuyên sâu.” 9527 tiếc nuối tổng kết, “Cậu xem,
cậu không có tinh thần chiếc đinh như vậy. Nếu cậu làm theo lời dạy của đồng
chí Lôi Phong, hệ thống dám đảm bảo, trên thế giới này không gì có thể làm khó
cậu.”
Để tránh 9527 tiếp tục
cằn nhằn, Hàn Trác Vũ cảm thấy mình cứ im lặng thì hơn. Cậu cẩn thận đọc lại
sách chính trị một lần, nghiền ngẫm từng câu từ một, cuối cùng cũng làm xong
bài tập.
Khi thấy thiếu niên
chủ động đến văn phòng, cô Chu kinh ngạc vô cùng.
Cậu không nói gì, đặt
bài tập xuống rồi rời đi.
“Tiểu Chu, đấy là em
học sinh bị tự kỷ lớp cô à?” Một thầy giáo tầm tuổi trung niên hỏi.
“A, đúng vậy.” Cô Chu
vừa gật đầu, vừa kiểm tra bài tập thiếu niên mang đến, phát hiện chữ trong sách
bài tập rất cẩn thận, đáp án phần lớn đều chính xác, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Cô giao sách bài tập
cho giáo viên từng môn, chờ mong hỏi, “Làm có được không?”
Giáo viên chính trị
và lịch sử chỉ bình tĩnh gật đầu, giáo viên hóa học cùng toán học thì lại vui mừng
vô cùng.
“Bài toán này Hàn
Trác Vũ dùng một định lý còn chưa học để làm, lời giải còn ngắn hơn cả đáp án
chính thức. Trong lớp không có học sinh nào làm theo cách này, xem ra em ấy học
tập rất chăm chỉ.” Giáo viên toán chỉ chỉ sách bài tập, ngạc nhiên vô cùng.
“Đáp án hoàn toàn
chính xác. Bài tập xác định công thức này, chỉ có mình Hàn Trác Vũ chỉ ra C2H6 cũng
thỏa mãn yêu cầu. Những học sinh khác đều chỉ tìm ra một đáp án là thôi. Em ấy
làm không tệ chút nào, thái độ học tập rất tốt.” Giáo viên hóa học khen ngợi.
“Ai, tôi thấy em ấy
đâu có quái gở như lời đồn đâu!” Một cô giáo thích tám chuyện chen ngang.
“Hừ, mấy scandal trước
đây của An thị trưởng, ai mà chẳng biết! Người ta vẫn nói có mẹ kế thì có ba kế,
huống chi mẹ kế này còn có cừu hận với mẹ ruột? Lôi Lệ Trân cố tình ầm ĩ đến
trường, nhờ giáo viên quan tâm Hàn Trác Vũ, ngày hôm sau lời đồn đầu óc Hàn
Trác Vũ có vấn đề liền truyền khắp nơi, tôi đến chết cũng không tin cô ta làm vậy
là vì tốt cho em ấy! Người mắc bệnh tự kỷ vốn không thích nói chuyện, qua lời của
cô ta lại thành quái gở, đầu óc có vấn đề. Hừ ~” Giáo viên hóa học là người rất
có mắt nhìn người, ông có chút khinh thường phu nhân thị trưởng hiện tại.
“Chiêu này độc thật!
Cậu bé đã bệnh thành như vậy, chẳng gây hại gì cho cô ta, sao còn phải làm vậy!”
Các thầy cô thở dài liên tục, trong lúc vô tình lại càng có hảo cảm hơn với hiếu
niên.
Cô Chu lại càng hạ
quyết tâm nhất định không thể từ bỏ công cuộc giáo dục Hàn Trác Vũ. Từ biểu hiện
hôm nay của cậu, cậu hẳn là một đứa trẻ có nghị lực, có trách nhiệm, chỉ là
không biết cách thể hiện mình mà thôi.
Có đôi khi, chỉ một
việc nhỏ là có thể thay đổi hình tượng của một người.
Hôm nay là khởi đầu
cho cuộc sống đau khổ của Hàn Trác Vũ, sau khi bị điện giật n lần, cậu rốt cuộc
có thể chăm chú nghe giảng. Khả năng thích ứng của người rất mạnh, dưới sự tác
động của yếu tố bên ngoài, chúng ta thường có thể vượt xa cực hạn của bản thân.
Tuy lời này có chút khoa trương, nhưng Hàn Trác Vũ quả thật đã chiến thắng bản
thân, bước một bước nhỏ ra thế giới bên ngoài.
9527 cảm thấy rất
vui.
Chuông tan học vang
lên, thiếu niên thở phào, sắp xếp lại sách vở chuẩn bị ra về.
“Chúng ta đã nhận được
những giá trị cảm ơn đầu tiên. Hôm nay chỉ lấy được 3 điểm, còn thiếu 2 điểm mới
đạt chỉ tiêu. Vừa rồi tôi đã dùng di động của cậu nhắn tin cho lái xe, bảo ông
về trước.” 9527 hồn nhiên nói.
“Giờ đi đâu? Tôi
không biết đường về nhà.” Hàn Trác Vũ chậm rãi đi trong sân trường, thái độ
nhìn có vẻ bình tĩnh vô cùng.
“Đi một vòng xung
quanh đi, nhìn xem có ai cần giúp đỡ không. Xin kí chủ hãy yên tâm, hệ thống có
dữ liệu về bản đồ cả thành phố, đảm bảo sẽ không lạc đường.”
Hàn Trác Vũ yên lặng
gật đầu, ra khỏi cổng trường liền rẽ phải, đi loanh quanh trên đường. Cậu hạ mắt,
rụt bả vai, cố hết sức tránh dòng người qua lại, bóng lưng nhìn cô đơn vô cùng.
Giờ tan tầm đã tới,
dòng người dần dần nhiều lên, sự va chạm là không thể tránh khỏi, điều này khiến
thiếu niên vô cùng nôn nóng. Cậu đứng sát và tủ kính một cửa hàng, mặt tái nhợt,
trán phủ một tầng mồ hôi.
“Tôi phải về.” Thiếu
niên một lần nữa đưa ra yêu cầu, giọng yếu ớt vô cùng.
“Nếu kí chủ kiên trì
muốn về nhà, hệ thống sẽ cho kí chủ thử nghiệm cảm giác phụ nữ sinh con ngay ở
đây.”
Cơ thể thiếu niên cứng
đờ.
“Phát hiện mục tiêu,
200m phía trước có một người phụ nữ cần giúp đỡ.” Một giây sau, 9527 hưng phấn
kêu lên.
Dưới sự thúc giục
liên tục của nó, Hàn Trác Vũ không thể đi đến bên người phụ nữ ôm đứa trẻ đang
đứng trên vỉa hè. Quần áo của cô đã khá cũ, khuôn mặt tiều tụy, đứa trẻ trong
lòng đang ngủ, đầu bé to đến kỳ lạ.
Hàn Trác Vũ mặt không
biểu tình nhìn chằm chằm người phụ nữ, trong lòng không biết làm sao. Cậu không
biết nên làm gì để nhận được giá trị cảm ơn của đối phương.
Thấy ánh mắt tò mò của
thiếu niên, người phụ nữ đã chết lặng bắt đầu khóc lóc, cuống quít dập đầu khẩn
cầu cậu bố thí ít tiền, đi khám bệnh cho con. Cô vừa khóc, người xung quanh xem
náo nhiệt liền dần dần tụ lại.
Hàn Trác Vũ lại bắt đầu
nôn nóng. Cậu chậm rãi lui về phía sau, định rời đi.
“Sinh con.” Giọng người
máy lạnh băng vang lên.
Bước chân dừng lại,
Hàn Trác Vũ nhanh chóng móc tờ năm đồng, ném vào trong bát của người phụ nữ,
sau đó nghi hoặc nhìn cô một cái, im lặng rời đi. Cậu không hiểu tại sao đối
phương miệng thì nói cảm ơn nhiều như vậy, nhưng hệ thống lại không hề có thông
báo.
“9527, hệ thống của cậu
có vấn đề à?” Cậu do dự hỏi.
“Hẳn, hẳn là không có
vấn đề gì.” 9527 biết rõ mình chỉ là thứ phẩm, bởi vậy giọng rất chột dạ. Nhưng
thiếu niên lại rất dễ bị lừa, không nói gì.
“Hay chúng ta thử lại
lần nữa?” 9527 do dự mở miệng.
Hàn Trác Vũ kiên định
lắc đầu.
“Vậy cậu sinh con
đi.” 9527 nhún vai.
Hàn Trác Vũ lập tức cất
bước đi về phía trước. Đây là khu mua sắm đông đúc nhất thành phố H, cứ vài
trăm mét lại có người ngồi bên đường ăn xin. Lần này là một cậu bé chừng mười một
mười hai tuổi, đang dùng phấn viết nguyên nhân xin giúp đỡ lên mặt đất, chữ rất
đẹp.
“Là một cậu bé thất học,
đang xin tiền để đóng học phí. Kí chủ mau giúp người ta đi.” 9527 quét chữ viết
một lượt rồi nói.
Hàn Trác Vũ đi tới, vốn
định lấy tờ năm đồng ra, nghĩ nghĩ lại đổi thành tờ mười đồng, ném vào trong
bát của cậu bé. Cậu bé vội vàng đứng lên cảm ơn, nhìn có vẻ cảm kích, ngoan
ngoãn vô cùng.
Hàn Trác Vũ mím môi
nhìn cậu trong chốc lát, chậm rãi rời đi. Vẫn không nhận được giá trị cảm ơn, vấn
đề ở đâu nhỉ?
9527 khởi động lại hệ
thống một lần.
Đi đến cuối khu phố
mua sắm, cậu gặp tất cả bốn người ăn mày, từ năm đồng đến mười đồng, lại từ hai
mươi đồng đến năm mươi đồng, tiếng thông báo của hệ thống vẫn không vang lên.
9527 sắp khóc rồi, Hàn Trác Vũ thì vẻ mặt đờ đẫn.
“Phía trước có một
người ăn xin, thử lại một lần nữa đi.” 9527 vô tình nói.
Hàn Trác Vũ im lặng lấy
tờ một trăm đồng ra, chậm rãi đi về phía người phụ nữ bụng to.
“Ai, mày có tiền đi
cho ăn xin, không bằng hiếu kính tiền cho tao, sau này tao bảo kê cho mày!” Thạch
Lỗi không biết xuất hiện từ chỗ nào, giật tờ tiền rồi chạy đi. Cậu ta hiển
nhiên đã đi theo thiếu niên suốt từ bao giờ, lúc nên ra tay thì sẽ ra tay, tuyệt
không do dự.
Đúng lúc đó, thông
báo của hệ thống vang lên, “Đinh ~ Nhận được 2 điểm giá trị cảm ơn của bạn học
Thạch Lỗi.”
Hàn Trác Vũ cùng 9527
đều ngây người. Giúp đỡ nhiều người như vậy đều không nhận được giá trị cảm ơn,
bị cướp lại nhận được chính năng lượng từ kẻ cướp, vậy là sao?
No comments :
Post a Comment