Chương 7
Hàn Trác Vũ sững sờ đứng
tại chỗ, ánh mặt trời hắt vào gương mặt tái nhợt của cậu, nhìn cậu vừa ngơ ngác
vừa đáng thương.
Thạch Lỗi vừa chạy vừa
quay đầu nhìn cậu, sau khi xác nhận cậu sẽ không đuổi theo liền quẹo vào một
con hẻm nhỏ, biểu cảm mức tạp thầm chửi một tiếng thằng ngốc.
Giơ tiền ra trước ánh
sáng kiểm tra thật giả, sau đó thỏa mãn cất đi, Thạch Lỗi vụng trộm thò mặt ra
nhìn bên ngoài.
Thiếu niên gầy yếu dường
như đang ngẩn người, vài phút sau mới chậm rãi quay người, đi về nhà, đầu cúi
xuống, bả vai rụt lại, khiến người có cảm giác rất yếu ớt.
Thạch Lỗi quay mặt
đi, một lần nữa chửi thằng ngốc, lấy điện thoại ra ấn một lát, tìm một trang
web gửi đi.
Cùng lúc đó, điện thoại
Hàn Trác Vũ thông báo nhận được tin nhắn. Cậu coi như không nghe thấy chuống,
9527 lại kết nối để đọc ngay.
“… Trời xanh phụ ta!”
Nửa phút sau, một giọng nam cao sôi sục bi tráng nổ tung trong đầu thiếu niên,
văng vẳng suốt bao nhiêu lần… Đau đớn cũng chua xót trong giọng đó quả thật khiến
người phải thương tâm, rơi lệ.
Hàn Trác Vũ run lên,
khuôn mặt nhỏ trắng bệch, “9527, là cậu à?”
“Là tôi.” 9527 khôi
phục lại giọng điện tử lạnh như băng.
“Cậu làm sao vậy?”
Hàn Trác Vũ bước vào lề đường, lưng dính sát vào biển quảng cáo, cố gắng giữ vững
bình tĩnh.
“Mời kí chủ mau chóng
đọc tin nhắn vừa nhận được!”
Hàn Trác Vũ lấy di động
ra ấn mở, một dãy số lạ gửi địa chỉ một trang web tới. Người phụ nữ ôm con ăn
xin, đứa trẻ phần lớn là đi bắt cóc; phụ nữ mang thai, bụng mười phần là độn
lên, đứa trẻ mất bố mẹ, kỳ thật bố mẹ đang đứng cạnh nhìn; những người nhìn như
khốn khổ, kỳ thật lại dựa vào tiền ăn xin để xây biệt thự, mua xe hơi ở quê;
nhìn thấy người bị lừa giúp đỡ họ, họ sẽ không cảm kích, ngược lại đắc ý, thậm
chí còn thầm mắng ngu thế…
Hàn Trác Vũ bừng tỉnh,
trong lòng lại không vui không buồn. Chuyện này vốn chẳng liên quan tới cậu.
“Kí chủ, cậu đã rõ
chưa?” Giọng 9527 nghe bứt rứt vô cùng. Thân là trí tuệ nhân tạo, nó cảm thấy
mình hoàn toàn thất bại, nó không nên nóng lòng thúc giục kí chủ, mà hẳn phải
lưu trữ toàn bộ tin tức trên mạng vào kho dữ liệu của mình, như vậy chuyện hôm
nay đã không xảy ra! Quả nhiên rất thất bại.
Hàn Trác Vũ yên lặng
gật đầu.
“Từ hôm nay, hàng
ngày kí chủ đều phải theo dõi tin tức thời sự, để gia tăng kiến thức xã hội.”
9527 ho hai tiếng, chột dạ bổ sung, “Đương nhiên, hệ thống sẽ theo dõi cùng kí
chủ. Chúng ta phải tích cực hưởng ứng lời hiệu triệu của đồng chí Lôi Phong – Học
tập chăm chỉ, tiến lên phía trước.”
“Đây hình như là lời
hiệu triệu của Mao chủ tịch.” Hàn Trác Vũ có chút do dự nói.
9527 hừ một tiếng, tự
gửi tin nhắn cho lái xe nhà họ An.
Lúc Hàn Trác Vũ được
đưa về nhà đã là hơn bảy giờ. Người nhà họ An đã sớm ăn tối xong, đang ngồi
trong phòng khách nói chuyện. An Quốc Nhân vốn đang cười tủm tỉm, nhìn thấy con
trai cả về thì lập tức tối sầm mặt.
“Anh hai, sao hôm nay
về muộn thế?” An Minh Hoài ra vẻ quan tâm hỏi thăm.
Ánh mắt Lôi Lệ Trân lạnh
như băng, mang theo vài phần thăm dò. Bà không hy vọng bệnh tự kỷ của con riêng
của chồng chuyển biến tốt đẹp.
“Tiểu Vũ, nghe Minh
Hoài nói điểm thi lần này đã công bố, mau đưa dì xem nào. Nếu thành tích kém
quá, dì sẽ mời gia sư cho cháu.” Giọng bà tràn ngập lo lắng cùng thân mật, như
thể rất quan tâm con riêng.
Hàn Trác Vũ không để
ý đến ai, cúi đầu im lặng về phòng của mình, khóa trái cửa lại. Nhìn thấy đồ ăn
bảo mẫu vụng trộm giữ lại cho cậu trên bàn, cậu rốt cuộc cảm thấy yên tâm hơn một
chút.
Ông An bị chọc giận,
trầm giọng nói, “Mặc kệ nó, nó có thể bằng một nửa Minh Hoài đã là tốt lắm rồi!
Chẳng hiểu Hàn Gia Mỹ dạy con như thế nào, một đứa trẻ bình thường lại dạy
thành cái tính như thế kia! Chờ nó tốt nghiệp cấp ba, tôi sẽ đưa nó vào bệnh viện
trị liệu dài kỳ, đỡ phải đi ra ngoài khiến tôi xấu hổ!”
Lôi Lệ Trân vội vàng
xoa xoa ngực chồng, đáy mắt lóe lên vui vẻ; An Minh Hoài lại càng ngoan ngoãn,
chỉ kể chuyện vui cho bố nghe.
Dưới tầng vợ chồng
tình thâm, ba hiền con hiếu, tất cả đều không liên quan tới Hàn Trác Vũ. Cậu ăn
cơm xong liền bị 9527 ép làm bài tập, làm xong bài tập lại chuẩn bị bài ngày
mai, sau đó luyện chữ, đọc tin thời sự, đúng 9:30 lên giường đi ngủ, một phút đồng
hồ hận không thể dài gấp đôi để dùng, quả thật là mệt mỏi hơn hẳn cuộc sống
nhàn nhã trước đây.
Cô Chu phát hiện Hàn
Trác Vũ thay đổi. Không biết từ bao giờ, cậu không cần lái xe của nhà đưa đón,
bắt đầu đi xe buýt đến trường. Rồi một hôm nọ lại đột nhiên đổi thành đi xe đạp,
nhìn chẳng khác nào những học sinh cấp 3 bình thường khác; cậu chăm chú nghe giảng,
ghi bài, hoàn thành bài tập về nhà đúng hạn, hơn nữa gần một tháng qua vẫn giữ
vững thành tích đúng toàn bộ, đứng đầu cả lớp; chữ cậu cũng ngày càng đẹp hơn,
từ ban đầu cứng nhắc, gượng ép đến mạnh mẽ, hữu lực.
Tuy vẫn nói rất ít,
nhưng có thể nhận ra cậu đang dần dần thoát khỏi thế giới của mình, hòa nhập
vào tập thể lớp 10/6 nho nhỏ này. Cô Chu cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Ngày hôm nay, trường
học tổ chức đại hội thể dục thể thao, cô Chu đang triệu tập những học sinh tham
gia chạy tiếp sức khởi động trước khi chạy, một bạn nữ tóc tai rối loạn, hoảng
hốt chạy tới, la lớn, “Không xong rồi cô Chu, Hàn Trác Vũ và Thạch Lỗi đánh
nhau với đàn anh lớp 12, bị đưa tới phòng y tế rồi!”
Đánh nhau? Đến phòng
y tế? Cô Chu vội vàng gọi ủy viên thể dục đến tiếp nhận công việc của mình, vội
vàng chạy đến phòng y tế! Nhất định là bị Thạch Lỗi ảnh hưởng, lần này kiểu gì
cũng phải đổi chỗ ngồi!
Nữ sinh thấy chủ nhiệm
lớp sắc mặt khó coi, mới chợt nhận ra mình nói không rõ ràng, vội vàng đuổi
theo giải thích cụ thể tình huống.
Hóa ra, lớp trưởng lớp
10/6 Tôn Phương Khiết là người rất có óc buôn bán, rủ vài bạn cùng lớp cùng
nhau hùn vốn, mua mấy thùng nước khoáng, để cạnh sân vận động bán, tiền lời sẽ
trích ra một nửa cho vào quỹ lớp. Không ngờ bán xong nước thì bị vài học sinh lớp
12 nhìn thấy, ý đồ quịt tiền của họ. Thấy Tôn Phương Khiết xinh đẹp, một người
còn tiến lên kéo váy cô.
Mấy nam sinh này vốn
quen thói bắt nạt học sinh khác trong trường, cả đám đã từng bị phê bình kiểm
điểm nhiều lần, hơn nữa đã sắp tốt nghiệp, nếu không thi đỗ đại học thì gia
đình sẽ bỏ tiền ra chạy. Bọn họ không sợ gì, bởi vậy càng thêm ngang ngược, coi
trời bằng vung. Tôn Phương Khiết bị vây quanh trêu chọc, không ngừng hét lên
kêu cứu, nhưng bạn học xung quanh đều sợ hãi, không ai dám bước lên. Đúng lúc
đó, Hàn Trác Vũ bình thường vốn chẳng bao giờ lên tiếng lại đột nhiên xông vào,
cứu Tôn Phương Khiết.
Hàn Trác Vũ người gầy
teo, chỉ biết kéo Tôn Phương Khiết ra sau lưng, không có khả năng phản kháng lại
đòn của mấy nam sinh. Thạch Lỗi dẫn một đám anh em đi ngang qua, thấy cảnh này
thì mắt đỏ bừng, quơ lấy băng ghế cạnh đó nện vào lưng của nam sinh cầm đầu.
Hai bên xông lên, hỗn chiến một hồi, cuối cùng tất cả bị thầy giáo thể dục vừa
chạy tới ngăn lại, đưa vào phòng y tế.
Nghe kể xong, kinh sợ
trong lòng cô Chu đã được khen ngợi cùng cảm động thay thế hoàn toàn. Tuy
phương thức giải quyết vấn đề có chút bạo lực, nhưng không thể phủ nhận một điều
họ chỉ muốn giúp bạn. Hành động này tuy không thể khen ngợi, nhưng tinh thần
này thì rất cần phát huy.
Trong phòng y tế, Hàn
Trác Vũ đang ngửa đầu, để cô y tế bôi thuốc lên khóe miệng xanh tím của mình.
9527 đang không ngừng lải nhải trong đầu cậu, “Trời đất! Kí chủ, sức khỏe cậu
kém quá, mấy tên nhóc thôi mà cũng không đối phó được! Từ hôm nay, kí chủ phải
học kĩ thuật chiến đấu để sau này có thể anh hùng cứu mỹ nhân hay tay không bắt
cướp! Ngoài ra, hệ thống nhiệt liệt đề nghị kí chủ mau chóng kiếm giá trị cảm
ơn để đổi điểm thuộc tính! Tăng cao sức chịu đựng, kí chủ có thể chịu mấy trăm
đấm mới ngã xuống.”
Hàn Trác Vũ không để
ý tới nó. 9527 suốt ngày nghĩ linh tinh, toàn bảo cậu đi học mấy thứ kỳ quái. Mấy
hôm trước còn bảo cậu học cơ khí, lý do là những kỹ năng đồng chí Lôi Phong có
thì cậu cũng nhất định phải có, sau đó còn lôi một bức ảnh đen trắng chụp một
thanh niên mặc quân phục, cầm cờ lê đứng cạnh xe tải lớn ra làm bằng chứng. Có
trời mới biết thanh niên kia có phải Lôi Phong hay không!
“Hàn Trác Vũ, mày vô
dụng thế! Chỉ biết chịu đựng thôi, không biết đánh lại!” Đợi cô y tế đi rồi, Thạch
Lỗi ngồi trên một chiếc giường bệnh khác, ghét bỏ nói.
“Cảm ơn.” Hàn Trác Vũ
đã học được biểu đạt lòng biết ơn với người giúp đỡ mình.
Khuôn mặt thiếu niên
xanh xanh tím tím, nhìn chật vật, nhưng biểu cảm lại chân thành vô cùng. Thạch
Lỗi nhìn cậu, khẽ nói, “Không cần cám ơn! Lần trước tao lấy phí bảo kê của mày,
bảo vệ mày là đương nhiên!”
Hàn Trác Vũ gật đầu,
ý bảo mình đã biết.
“Mày thật đúng là giỏi
gây chuyện! Nhìn mắt tao này, lát về em tao lại lo lắng! Chỉ lấy mày 100 đồng bảo
kê thật đúng là lỗ vốn!” Thạch Lỗi chỉ vào khóe mắt tím thẫm của mình, phàn
nàn, kỳ thật đang cố gắng che giấu sự chột dạ. Hành động lần trước của cậu chẳng
khác gì cướp giật, nhưng nhìn tên đầu đất này cầm biết bao tiền cho mấy kẻ lừa
đảo, mà mình sau khi tan học còn phải đến siêu thị làm thêm, khổ cực kiếm tiền
nuôi thân, cậu nhất thời không cam lòng, nổi lên xúc động. May Hàn Trác Vũ ít
nói đến khiến người phát bực, không biết mách người khác. Lần này mình cứu cậu
ta, coi như là thanh toán xong.
“Cậu ta chê ít, cho cậu
ta thêm đi, cậu ta nhất định sẽ cảm ơn cậu.” 9527 hạ lệnh.
Hàn Trác Vũ kế thừa
di sản trị giá hơn 6 triệu đôla từ mẹ, tuy tiền không thể chuyển tới tay cậu
khi cậu chưa đủ 16 tuổi, nhưng người đại diện đáng tin cậy của quỹ tín dụng
hàng tháng vẫn gửi cho cậu một số tiền sinh hoạt xa xỉ. Những thứ khác thì
không nói, nhưng tiền cậu không thiếu chút nào.
Cậu không chút suy
nghĩ móc tờ 100 đồng ra đưa cho Thạch Lỗi, một lần nữa nhẹ giọng nói, “Cảm ơn.”
Thạch Lỗi mặt đỏ bừng,
hất tay cậu ra, hung dữ nói, “Không cần! Mày cho tao tiền thế này có khác nào
tao đòi tiền mày đâu?”
Hàn Trác Vũ nghiêng đầu
nhìn cậu ta giây lát, chậm rãi cất tiền đi.
Nhìn động tác máy móc
của cậu, sự tức giận trên mặt Thạch Lỗi biến mất, bật cười, “Tao quên mất, mày
là người máy, bảo gì làm nấy, chẳng nghĩ nhiều. Tao nói lỗ mày đền bù cho tao
luôn à? Mày dễ lừa thế!”
“Đinh ~ Nhận được 1
điểm giá trị cảm ơn từ bạn Thạch Lỗi!” Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Hàn Trác Vũ kinh ngạc.
Không lấy tiền mà cũng có giá trị cảm ơn, thật sự rất kỳ lạ.
“Thạch Lỗi là đồng
chí tốt! Đề nghị kí chủ kết bạn với đồng chí Thạch Lỗi!” 9527 rất cảm động.
Hàn Trác Vũ không nói
gì, nghiêm túc nghe Thạch Lỗi khoe khoang mình đánh nhau giỏi thế nào, năm đó
lúc còn học cấp 2 đã lấy một địch trăm, không đối thủ trong trường. Hai chàng
trai vết thương đầy người ngồi đối diện nhau, một người khuôn mặt bình thản, im
lặng không nói; một người mặt mày hớn hở, nước miếng tung bay, hình ảnh này
nhìn lại hài hòa vô cùng.
Chừng mười phút sau,
có tiếng bước chân ngoài cửa phòng, cùng lúc đó, tiếng nhắc nhở của hệ thống
vang lên liên tục, “Đinh ~ Nhận được 2 điểm giá trị cảm ơn từ bạn Tôn Phương
Khiết; Đinh ~ Nhận được 1 điểm giá trị cảm ơn từ bạn Tề Mẫn Du; Đinh ~ Nhận được
1 điểm giá trị cảm ơn từ bạn Ngô Tinh Tinh; Đinh ~ Nhận được 1 điểm giá trị cảm
ơn từ bạn Vương Trí Hưng…”
Hạnh phúc tới quá đột
ngột, Hàn Trác Vũ cùng 9527 đều không kịp phản ứng.
1 comment :
đọc tới đây đã thấy nước mắt rưng rưng nè. mình thích đọc mấy kiểu truyện như này, nhẹ nhàng, có hy vọng <3
Post a Comment