Sep 19, 2013

[NL] Chapter 1 - 5

Chapter 1

“Mong chú buông tay, chú làm vậy khiến tôi rất khó xử!”

“Jaejoong ah, em không thể cân nhắc một chút đề nghị của anh sao? Anh sẽ mua mọi thứ em muốn, chỉ cần em chịu đáp ứng ở bên anh.”

Lời nói của người đàn ông trung niên khiến cho gương mặt xinh đẹp khẽ lộ ra cười lạnh, cậu nhìn ông ta, trầm mặc một lát liền bắt đầu giãy dụa, lúc người đàn ông kia buông tay khỏi người cậu, Jaejoong lập tức vung tay hất ra.

“Về đi, muốn lên giường thì tìm chị gái tôi ấy, tôi không bán chính mình.” Trừng mắt nhìn ông ta, trong mắt tỏa ra sự uy hiếp khó nói lên lời.

Giống hệt trước đây, cậu đối phó với những kẻ có hứng thú với mình.

Trong lúc người đàn ông chưa từ bỏ ý định muốn nói thêm vài câu, một nắm đấm chuẩn xác đập vào mũi ông ta, máu phun ra, đồng thời làm cho ông ta chật vật ngã ngồi xuống đất.

“Không phải nói muốn tới chỗ tôi ở nhờ sao? Đi thôi.” Kéo tay người bộ dáng xinh đẹp, Park Yoochun ngay cả liếc cũng không thèm nhìn người đàn ông kia một cái.

Xách ba lô đặt cạnh chân, đeo vào, cậu đi theo Yoochun, trước khi đi, không quên đá người đàn ông kia một cước, sau đó ném chìa khóa lại cho ông ta, một chút lưu luyến cũng không có.

“Đây là lần thứ mấy rồi?” Quay đầu nhìn khuôn mặt khó chịu của cậu, Yoochun không sợ trời không sợ đất hỏi. “Kim Jaejoong, cậu thật đúng là nghiệp chướng.”

“Quản việc của tôi làm gì? Ánh mắt chị gái tôi thật là càng ngày càng kém, tên lần trước còn được nửa năm, lần này mới một tháng đã chạy đến đây.” Dùng góc áo lau tay bị người đàn ông kia nắm, trên mặt Jaejoong tràn ngập buồn nôn.

“Không có biện pháp, ai bảo cậu có “Lực hấp dẫn trí mạng” với bọn họ. Nhưng là chị cậu cũng hay thật, lại dựa vào cậu để chọn người yêu.” Nói đến tư duy của chị gái Jaejoong, Yoochun thật sự không hiểu nổi.

“Chị gái tôi vốn đâu có bình thường.” Lấy điện thoại di động ra soạn một tin nhắn rồi gửi, làm xong, Jaejoong cởi áo đồng phục trên người, ném xuống đất. “Đồng phục vừa mới mua xong, thật là phiền.”

“Đừng mua, tôi vẫn còn, cho cậu đấy.” Ném áo khoác cho Jaejoong chỉ mặc quần áo bên trong, Yoochun đưa tay giúp cậu vén tóc. “Nói thật, tìm người không hứng thú với cậu, dường như không dễ dàng gì a!”

Trắng mắt nhìn Yoochun, Jaejoong bất đắc dĩ thở dài. “Nếu không phải chị tôi cung cấp ăn mặc cho tôi, là người giám hộ của tôi trên danh nghĩa, tôi không làm chuyện này đâu.”

Hiểu rõ khó khăn của Jaejoong, Yoochun chỉ có thể vỗ vỗ vai cậu, lấy một chiếc chìa khóa xe. “Đừng nghĩ nhiều nữa, tôi vừa mua được xe mới, muốn thử không?”

Nhìn chiếc xe thể thao quý báu của Yoochun, Jaejoong nhăn lông mày. “Lại đổi xe rồi à? Cậu thật lãng phí a!”

“Bình thường thôi, chiếc lần trước cậu nói lúc vòng thì hơi gượng, chiếc này tôi đã đặc biệt nhờ người thử qua, đảm bảo cậu hài lòng.” Thần sắc Yoochun tràn đầy khiêu khích.

“Tốt nhất là như vậy.”

Ngồi vào trong xe, hoàn toàn chính xác, vừa mới nổ máy, thanh âm máy vận hành đã khiến cho Jaejoong sôi máu, nắm tay lái, chuẩn bị xuất phát.

Lúc Jaejoong đóng cửa xe, Yoochun làm ra tư thế mời, cơ hồ ngay lập tức, Jaejoong cũng dùng sức đạp chân ga.

Theo tiếng gào thét của động cơ, cảm xúc của Jaejoong cũng vụt theo, tất cả bất mãn, tất cả phẫn nộ, đều theo tốc độ gia tăng mà dần dần giải phóng, đồng thời làm cho gương mặt xinh đẹp của cậu nổi lên chấn động.

Xe hai bên đường chậm chạp đi làm cho cậu cười coi thường, một tay cầm lái, một tay ấn điện thoại, là tin nhắn của chị gái cậu, nói là đã chia tay với người đàn ông kia rồi, về sau còn phải phiền toái cậu….

Mẹ nó, có chị gái nào tìm người yêu lại dùng em trai mình để kiểm tra không a!

Nặng nề vứt di động qua một bên, Jaejoong tiếp tục tăng thêm lực đạo nhấn ga, thân xe truyền đến chấn động, khiến cho cậu bất giác nhớ lại lần đầu tiên, thiết chút nữa bị nam nhân thượng.

Đó là lúc cậu học cấp ba, chị gái cậu dẫn bạn trai đầu tiên về, được sự tán thành của ba mẹ, đồng ý để hai người họ kết giao.

Ngày hôm đó, chị cậu đi mua đồ, nam nhân này liền kéo Jaejoong, cưỡng chế đè lên người cậu, nói cậu thật xinh đẹp, rồi mấy lời rất thương cậu buồn nôn, còn không quên kéo khóa quần cậu xuống, Jaejoong quả thực rất sợ hãi.

Ra sức liều mạng kêu cứu, may mắn, trước lúc nam nhân kia thực hiện, chị gái của cậu trở về, ngăn cản hắn ta, chia tay với người đó, còn hung hăng đánh cho một trận.

Jaejoong còn tưởng rằng chị gái của mình sẽ khóc, kết quả chị gái cậu chỉ vuốt mặt cậu, cười nói:

Nam nhân thích em không đáng để chị trao gửi cả đời, Jaejoong, về sau còn phải phiền toái em giúp chị chọn người yêu.

Cứ như vậy, cậu biến thành công cụ chuyên môn giúp chị gái mình kiểm tra người yêu, mỗi người đàn ông, từ lúc thấy cậu xong, liền sẽ hèn mọn tìm tới tận cửa, mà chị gái cậu tựa hồ cũng quen với việc này.

Tựa như tin nhắn vừa rồi, cô không trách cứ Jaejoong, ngược lại còn cảm ơn cậu, đủ khiến cho Jaejoong cảm thấy dở khóc dở cười.

Đàn ông thích cậu, nên không có giá trị gì sao?

Cậu biết rõ, cậu và chị gái không phải cùng một mẹ sinh ra, cậu được sinh ra lúc ba không cẩn thận để lại nòi giống ở quán rượu, nếu không phải vì cậu là con trai, sợ tuyệt hậu, hẳn ba cậu cũng sẽ không đưa cậu về nhà.

“Khuôn mặt này tôi đâu có muốn? Đều chết hết đi…” Đột nhiên dùng sức bóp còi, khiến cho mọi xe chặn đường phía trước đều bị dọa, Jaejoong tiếp tục xả giận.

Cậu đương nhiên biết rõ chị gái không thích cậu, dùng cách này để làm nhục cậu, thật đúng là kế sách hay.

Mặc kệ cậu chuyển đến đâu, chị gái cậu đều có biện pháp làm cho bạn trai mình nhìn thấy cậu, sau đó lại tái diễn màn vừa rồi, không lần nào là ngoại lệ.

Chẳng lẽ, cậu muốn một cuộc sống yên tĩnh lại khó khăn đến thế sao?

“Đi chết đi!” Khẽ coi thường, Jaejoong vòng tay lái, xe đổi hướng đột ngột khiến hàng xe phía sau vội vàng phanh lại tạo lên thanh âm sắc nhọn.

Khóe miệng cong lên. Nhìn cảnh các xe khác hỗn loạn trên gương, cậu phớt lờ nghênh ngang rời đi, đúng lúc này, bên phải cậu đột nhiên xuất hiện một chiếc xe thể thao màu đen.

Nheo mắt lại, Jaejoong cười lạnh chuẩn bị tăng tốc, chiếc xe kia lại đi trước cậu một bước, đơn giản vượt qua rồi rẽ vào làn xe của Jaejoong.

Cá tính không chịu thua khiến Jaejoong tức giận, tăng tốc đâm vào đèn sau của xe kia, mọi người ai cũng đều có thể thấy Jaejoong đang gây hấn.

Chỉ thấy người lái xe phía trước vươn một tay ra khỏi cửa sổ, lúc Jaejoong nhìn rõ, mới phát hiện, người nọ là giơ ngón giữa.

Chưa từng có người nào dám làm thế với cậu.

Hỏa khí liền xông lên đại não, cắn chặt răng, Jaejoong trực tiếp nhắm ngay một bên chiếc xe kia mà đâm, bất chấp đây là xe Yoochun, Jaejoong thầm nghĩ.

Jaejoong liên tục đâm vài cái, xe đối phương rõ ràng đã lõm, mà ngay cả xe cậu cũng không thoát khỏi có chút trầy xước, Jaejoong tăng tốc, bọn họ ai cũng không chịu thua.

Chân ga đã giẫm đến tận cùng, Jaejoong thật vất vả mới đi ngang hàng với đối phương, đang nghĩ nên làm thế nào để đối phương nhận thua, trong nháy mắt, xe đối phương đột nhiên quay đầu, rõ ràng là muốn đâm cậu.

Theo bản năng đạp phanh xe, giảm tốc độ, đối phương vì trở tay không kịp mà va vào hàng rào, theo tiếng va chạm là tiếng phanh điếc tai, Jaejoong đã khởi động lại, vượt qua chiếc xe bên cạnh.

Ai thua ai thắng, hẳn đã có thể thấy được.

Tiếng còi cảnh sát vang lên bên tai, nhìn động cơ xe tỏa ra làn khói trắng, xuống xe, nam nhân tựa vào cửa xe bấm điện thoại, ưu nhàn nhắn tin bảo người tới đón, trên tay cầm một bộ đồng phục mới tinh.

Huy hiệu trường, giống hệt chiếc mà Jaejoong vừa cởi ra.

“Không nghĩ tới, kỹ thuật của tên Kim Junsu kia tốt hơn rất nhiều….”

Khẽ cười tán thưởng, lúc cảnh sát bước đến, một chiếc xe màu trắng khác đã tới đón hắn.

Ngoại trừ chiếc xe đã hỏng, cái gì cũng không để lại…..

Chapter 2

“Lại làm hỏng một chiếc xe, vừa mới về nước, cậu đã lấy mạng mình ra chơi đùa à?”

Cúp điện thoại, luật sư gia tộc nhìn chằm chằm cậu chủ không chịu nói lý của mình, lắc lắc đầu, nghiễm nhiên ông cũng không có cách nào cầm chân hắn.

“Bọn họ nói như thế nào?” Hỏi điều mình tò mò, Jung Yunho một chút cũng không quan tâm đến việc trả lời câu hỏi của ông.

Hiểu được cá tính Yunho là như vậy, luật sư cũng chỉ có thể thở dài. “Tìm người thừa nhận xe đó là của cậu ta, nộp chút tiền phạt là không việc gì rồi, chỉ có điều, dù sao cậu cũng nên bớt phóng túng đi một chút.”

Nghe luật sư khuyên bảo mình, Yunho chỉ nhún vai, lấy áo khoác chuẩn bị đi.

“Không có việc gì là tốt rồi, tôi phải về ngủ, phòng đã chuẩn bị xong tất cả chưa?”

Lấy ra một bao đồ, luật sư giao nó cho Yunho: “Chìa khóa phòng và hồ sơ đều ở bên trong, đừng quên, sáng ngày mai tới trường học báo danh, ở đây, thân phận của cậu không chỉ là thiếu gia của công ty mà còn là học trò….”

“Đã biết, ông bắt đầu dong dài giống mẹ tôi rồi.” Khoát khoát tay, Yunho xoay người rời đi.

Bất đắc dĩ để Yunho đi, luật sư chỉ cầu Yunho đừng có tiếp tục gây phiền toái gì, tuy nhiên, việc này cũng khó đảm bảo.

Người tự tin kiêu ngạo như hắn, sao có thể chịu làm một học sinh bình thường, nếu không phải đáp ứng nguyện vọng của mẹ mình, chỉ sợ, dù thế nào hắn cũng không trở về a…

Bước ra khỏi phòng luật sư, nhìn mặt trời rực rỡ giữa ban ngày, nhíu mày, Yunho vừa mới lấy điện thoại ra, đã có người vỗ bả vai hắn, quay đầu, hắn lập tức cho người kia một nụ hôn sâu.

Hôn ở ngay đầu đường, dù thế nào cũng sẽ khiến người khác chú ý, Yunho lại hôn rất sâu, người nọ cũng phối hợp ôm lấy cổ Yunho, như thể nụ hôn này, cậu đã khát vọng từ lâu.

Thả đôi môi kia ra, Yunho vuốt hai má hồng của cậu, nhẹ nhàng ma sát.

“Đã lâu không thấy, Su, cậu vẫn đáng yêu như vậy.” Ngón tay không an phận vuốt ve thắt lưng bạn giường cũ, Yunho không hề che dấu sự lưu luyến của mình.

Chỉ có điều, khác với nụ hôn vừa rồi, Kim Junsu mạnh mẽ hất tay hắn khỏi mông mình.

“Tìm tôi đâu phải là vì tán thưởng tôi đúng không? Trở về có nói tiếng nào đâu.” Junsu không chút khách khí đấm Yunho một quả.

“Không có biện pháp, tôi đột nhiên bị gọi về báo danh ở trường, cậu cũng biết, mệnh lệnh của mẹ tôi cứng rắn như thế nào đấy.” Tựa trên vai Junsu, tay Yunho vẫn theo thói quen ôm eo cậu. “Cậu trở về Hàn Quốc rồi không ăn cái gì hết sao? Eo nhỏ thế?”

“Ai cần anh lo, người yêu tôi thích là tốt rồi.” Kéo tay Yunho ra, Junsu nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn. “Nói đi, trong điện thoại nói cái gì mà kỹ thuật lái xe của tôi tốt hơn, muốn ôn chuyện với tôi?”

Nghe thấy vậy, Yunho dí sát mặt vào Junsu. “Cậu đang nói với tôi, buổi sáng người đua xe với tôi trên đường không phải cậu sao?”

“Buổi sáng?” Nghi hoặc nhíu lông mày, Junsu kéo lấy cổ Yunho, cụng trán mình vào trán hắn. “Xin nhờ, anh không có phát sốt, sao vừa mới về đã nói linh tinh rồi? Buổi sáng tôi còn đang ngủ bù, không có chơi gì với anh cả, hơn nữa, anh gọi điện thoại cho tôi thì tôi mới biết anh về mà.”

“Vậy, người buổi sáng là ai?” Vươn lưỡi liếm nhẹ môi Junsu, trong mắt Yunho tràn ngập khiêu khích. “Mùi vị không tệ, non nớt hơn trước kia, sao vậy, bắt đầu thủ thân vì người yêu rồi à?”

“Ai biết anh gặp được ai, hơn nữa, tôi không có thủ thân vì anh ấy, chỉ là không gặp được người nào tốt hơn thôi.” Ôm lấy Yunho, Junsu cười mập mờ. “Không phải ai cũng giống anh, có thể thỏa mãn tôi.”

“Vậy tên kia có thể sao?” Yunho ý đồ sờ mông Junsu lần nữa, lại bị cậu cản.

“Tôi và anh ấy, anh quản không được đâu.” Nói rõ không muốn nhiều lời với Yunho, Junsu trực tiếp hỏi: “Thế còn anh, tại sao lại cho rằng tôi là người đua xe với anh?”

Với tốc độ lái xe của Yunho, cho dù thị lực của hắn có tốt đến mấy, cũng không thể nhìn rõ người ở trong chiếc xe.

“Cùng hãng xe, biển số xe cũng giống chiếc xe mà cậu chụp ảnh gửi cho tôi.” Yunho cũng không quên, lần trước hắn bảo Junsu tìm một chiếc xe có tính năng thật tốt, Junsu còn đặc biệt chụp vài tấm cho hắn.

Junsu bật cười, mơ hồ đoán được, người phân cao thấp với Yunho là ai…

“Chiếc xe kia là của người yêu tôi đấy, anh chỉ bảo muốn xem xe, lại không nói muốn xem xe của ai, tôi liền chụp ảnh xe anh ấy cho anh, người buổi sáng kia… Đại khái là Kim Jaejoong a!”

“Kim Jaejoong?” Nghe cái tên lạ lẫm mà Junsu nói, Yunho nhíu lông mày. “Cậu ta là ai?”

“Bạn bè, giống với anh, làm người có chút kỳ quái, trong nhà có rất nhiều tiền đấy, quan sát kĩ, anh và cậu ấy có điểm giống.” Trong đầu hiện lên phong cách hành xử của Jaejoong, Junsu vừa cười vừa nói.

“Giống thế nào? Đều đẹp trai như nhau à?” Trong lúc thăm dò, Yunho không quên tán thưởng chính mình.

Nhún vai, Junsu lấy điện thoại đang kêu, liếc nhìn Yunho cười.

“Cảm giác a, anh cùng cậu ấy, không nên chọc vào.” Nói xong, Junsu liền nhấc điện thoại lên nghe.

Không dễ chọc vào giống hắn?

Lời này thật khiến cho Yunho hứng thú rồi, nhận thức Junsu từ lâu, kể cả thời gian có quan hệ thân thể, hắn chưa từng nghe qua Junsu nói về người này, ngay cả tình nhân của cậu ta cũng chưa từng nói đến, có người tên Kim Jaejoong không dễ chọc giống hắn sao?

Huống hồ, cái người lái xe ban sáng thật sự nói tên là Kim Jaejoong, hắn thật muốn biết, người có cái tên đó tính cách như thế nào…

Nheo mắt lại, Yunho căn bản không phát hiện trên mặt mình lộ ra mỉm cười, mãi đến khi Junsu đang cầm điện thoại nhìn hắn, liền cười quỷ dị.

“Này, Jaejoong buổi tối sẽ tới nhà anh, cuộc hẹn của chúng ta làm thế nào bây giờ?” Không phải Junsu tức giận mà chỉ là muốn biết rõ ràng thôi.

“Anh sẽ đến, bây giờ em đang ở đâu?” Thanh âm bình tĩnh, hỏi thăm mang theo chút quan tâm.

“Ah, đang gặp bạn cũ.” Thấy nụ cười bên khóe miệng Yunho, Junsu trong mắt lộ vẻ hiểu rõ. “Yoochun, buổi tối dẫn Jaejoong đến đi, em có bạn muốn gặp cậu ấy.”

“Ai?”

“Đến thì biết rõ.” Vứt lại một câu, Junsu trực tiếp tắt điện thoại.

Yunho mặc kệ Junsu có phải vừa nói chuyện với tình nhân hay không, vươn tay, ôm lấy Junsu.

“Tôi có nên tán thưởng cậu hiểu rất rõ tôi không?” Cọ cọ vào cổ Junsu, Yunho tuyệt không quan tâm quan hệ giữa mình và Junsu đã chấm dứt.

“Không cần, làm bạn giường của anh lâu như vậy, tôi học được duy nhất một điều, chính là không nên tin anh, cũng đừng tin lời ca ngợi của anh…”

Nếu được Yunho ca ngợi, bình thường sẽ bị hắn ta coi là kẻ địch, nếu là người khác thì không sao, nhưng Jung Yunho, Junsu tuyệt đối không muốn đối nghịch với hắn.

Chỉ vì việc buôn bán, ở nước ngoài, Yunho đã bức tử không ít người.

Nhưng cũng vì thế, sự nguy hiểm của hắn càng làm cho người ta mê mệt, khiến cho cậu lúc trước đồng ý quan hệ với Yunho.

Chỉ là, càng tiếp cận Yunho, Junsu càng rõ ràng.

Yunho đụng chạm chân tay, bất quá chỉ là thăm dò năng lực của đối phương, nụ cười, mới là lực sát thương lớn nhất của Yunho.

Ah!

Junsu ra vẻ đã hiểu, sau đó, nở nụ cười.

Cậu cuối cùng cũng nhận ra điểm giống nhau giữa Yunho và Jaejoong rồi….

Bọn họ, đều không tin tưởng người khác…


Chapter 3

Nằm dài trên ghế sopha cao cấp, tai nghe không ngừng vang lên các bài hát, khóe môi cậu cong lên nhè nhẹ, cảnh này mà để cho người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ lại gây nên một hồi bạo động.

Mở cửa đi tới, trên tay cầm một tập tài liệu, Yoochun trừng mắt nhìn Jaejoong đã nghiễm nhiên coi nơi này là nhà mình, cái gì cũng không nói.

“Làm sao vậy, biểu tình của cậu khiến tôi khó chịu đấy!” Nheo mắt lại, Jaejoong không chút vòng vèo nói thẳng.

“Không có gì, tôi chỉ là đang nghĩ, khó trách lúc cậu đến quán của tôi luôn khiến cho khách hiểu lầm.” Cầm tập tài liệu đập lên đùi Jaejoong. “Tôi bảo này ngài Kim, bớt phóng túng một chút, chỗ này tốt xấu gì cũng là câu lạc bộ cao cấp, không phải chỗ buôn người.”

“Cậu có tư cách nói tôi?” Nhướn lông mày, Jaejoong rõ ràng không để lời cảnh cáo của Yoochun trong lòng. “Một học sinh trung học mà lại mở loại câu lạc bộ này mới là quá phận a, huống chi, là cậu bảo tôi cúp học mà!”

Vốn cậu còn định, dù tiết buổi sáng không kịp, ít nhất có thể đi bù vào buổi chiều, ai ngờ, Park Yoochun gọi điện một cú liền làm thay đổi dự định của cậu.

“Tôi là học sinh thật, nhưng tôi cũng cần có cơm ăn, tôi chỉ là chọn nghề kiếm tiền dễ dàng thôi! Còn có, đừng đổ việc cúp học lên người tôi, tôi hẹn cậu buổi tối đến ăn cơm, chứ không có giật dây cậu làm việc xấu.” Phản bác xong, Yoochun bắt đầu xem sổ sách trong quán. “Đúng rồi, biên lai sửa chữa chiếc xe kia tí nữa tôi đưa cho cậu.”

Nghe lời này của Yoochun, nụ cười trên mặt Jaejoong lập tức biến mất, dùng tay ngăn trở ánh mắt Yoochun, cưỡng ép Yoochun nhìn vào mình.

“Cái này mà là bạn sao? Chỉ là xước sơn một chút thôi mà, trước đây cậu có keo kiệt thế đâu.” Jaejoong hảo tâm nhắc nhở Yoochun.

“Đây là cảnh cáo, ai bảo cậu lấy xe của tôi làm việc nguy hiểm như vậy, tôi không muốn bị cảnh sát điều tra đâu.” Yoochun cũng không quên, lời người bảo dưỡng xe nói với gã.

Nếu không cố ý va chạm với xe khác, xe sẽ không có dấu vết như vậy.

Bị lời nói của Yoochun làm cho á khẩu, Jaejoong đành phải hậm hực thu tay lại, vuốt vuốt điện thoại, ném ra một câu.

“Nói thật, cậu rảnh rỗi lắm nên mới hẹn tôi đi ăn cơm à, Kim Junsu đâu?”

“Chính cậu ấy muốn tôi hẹn cậu đấy, cậu ấy nói muốn giới thiệu một người cho cậu, hình như là bạn cũ của cậu ấy.” Thành thật khai báo, Yoochun tuyệt không nghĩ đến việc giấu diếm Jaejoong điều gì.

“Là tình nhân cũ à?” Không sợ chọc tức Yoochun, Jaejoong trực tiếp nói.

Jaejoong hiểu rất rõ người yêu kia của Yoochun, bọn họ là quen biết nhau ở quán bar này rồi sau đó tiến tới quan hệ bây giờ, theo lời thẳng thắn của cậu ta, quá khứ của cậu ta cũng giống với Yoochun, hoàn toàn không dính một chút nào đến hai chữ “Sạch sẽ”, cho nên, mới có thể ăn khớp với Yoochun!

“Cậu cho rằng tôi sẽ vì lời này của cậu mà tức giận sao?” Buông tập tài liệu, Yoochun đi đến chỗ Jaejoong, một tay đặt lên thành ghế sopha sau lưng Jaejoong, nhìn cậu. “Tôi và cậu ấy đều tin tưởng đến nhau, chỉ cần không quấy rầy đối phương, yêu thế nào hay chơi thế nào đều không sao cả.”

Đây là sự ăn ý giữa gã và Junsu, cũng là nguyên nhân gã yêu Junsu.

“Thật kì quái, sao cậu lại chưa từng động đến tôi?” Bóp cổ Yoochun, Jaejoong khiêu khích nhìn gã. “Không phải tôi đã từng nói với cậu, tôi có thể làm đối tượng của cậu sao?”

“Bởi vì cậu không dễ chọc, tôi sợ một ngày nào đó, máu ghen của cậu làm tôi sống dở chết dở ấy chứ.” Cười cười, nhưng Yoochun là nói thật lòng.

Bề ngoài Jaejoong thoạt nhìn chỉ có xinh đẹp, nhưng gã hiểu rõ cậu, ẩn giấu trong khuôn mặt này, là một tính tình vô cùng kiêu ngạo và quật cường, muốn chạm vào cậu, phải chuẩn bị một tâm lý tương đương.

Mà gã tự nhận, mình chưa đủ tư cách để làm việc đó.

“Thật đáng tiếc, tôi còn cho rằng mình sẽ là một tình nhân tuyệt vời đấy.” Jaejoong cười sáng lạn.

“Vậy sao cậu không đáp ứng kết giao với bạn trai chị gái mình.” Cố ý kích thích chuyện Jaejoong mẫn cảm nhất, nhìn khuôn mặt chảy dài của Jaejoong, Yoochun liền hiểu được gã đã thắng.

“Cậu đi chết đi!” Đánh một quyền vào bụng Yoochun, đẩy gã ra, Jaejoong trực tiếp đi ra khỏi phòng, trước khi đi, không quên dùng sức đá cửa một cái.

Tên này thật đúng là mắt hỏng rồi, biết rõ cậu ghét nhất cái gì, còn hết lần này tới lần khác lấy việc đó ra trêu chọc cậu, nếu không phải cậu và Yoochun là bạn, Jaejoong thề, cậu nhất định phải đánh gã đến nhập viện.

Đi xuyên qua mê cung trong câu lạc bộ, Jaejoong không thể không bội phục khả năng làm ăn của Yoochun, bởi vì biết rõ khách nhân của mình không thiếu những thương nhân nổi tiếng, để tránh bọn họ gặp phiền toái nên mê cung này mới được thiết kế, thật đúng là hao phí không ít tâm tư.

Thật vất vả tìm được WC, Jaejoong vừa đi vào, đã bị một gương mặt quen thuộc giữ chặt.

“Sao lại là chú?!” Thấy rõ người kia, lại vô cớ bị giữ lại, khẩu khí của Jaejoong đương nhiên không dễ nghe chút nào.

“Lâu không gặp, cá tính em vẫn mê người như vậy.” Không thèm để ý đến sự khó chịu của Jaejoong với mình, hai mắt Heo Seong Kang như trước tràn ngập “Thú tính” với Jaejoong.

“Thả tôi ra, tôi không có tâm tình nghe chú lảm nhảm.” Hất tay người đàn ông kia ra, Jaejoong xoay người vào trong WC.

Heo Seong Kang chưa từ bỏ ý định cũng đi theo cậu vào, lúc Jaejoong mở vòi nước rửa tay, gã liền dán mặt vào lưng cậu, ngón tay còn tự động dịch chuyển xuống thắt lưng.

“Anh là thật tâm mà, tuy rằng bạn của em Yoochun cũng không thiếu tiền, nhưng là, anh thật sự thích em, không thể cho anh một cơ hội sao?”

Ở quán này, người từng tiếp xúc với Jaejoong rất nhiều, số lượng người ham muốn cậu cũng không ít, chỉ tiếc ai cũng không đụng được vào cậu, Heo Seong Kang trước mặt, là một ví dụ điển hình.

“Tôi không cần chú thích tôi.” Hất nước lên mặt và quần áo của gã, Jaejoong ngạo khí mười phần nhìn người đàn ông kia. “Tôi cảnh cáo chú, lập tức biến mất cho khuất mắt tôi, nếu không, mặc kệ chú có phải khách của quán hay không, tôi đều trực tiếp cho chú nhập viện cấp cứu đấy.”

Đây cũng không phải là nói giỡn!

Heo Seong Kang từng thấy có vị khách muốn ép buộc Jaejoong liền bị cậu đánh gần chết, về sau được đưa vào bệnh viện, thiếu chút nữa phải lên cục cảnh sát, gã cũng không muốn trở thành tên thứ hai như vậy.

Giơ hai tay lên cao, Heo Seong Kang lui ra ngoài, trước khi đi còn đặc biệt lưu lại card của mình.

“Nếu đổi ý, gọi cho anh nhé.” Vừa mới dứt lời, gã liền thấy Jaejoong ném tấm card kia vào thùng rác.

Quả nhiên là Kim Jaejoong!

Mang theo tâm tình tán thưởng rời đi, Jaejoong trừng mắt nhìn bóng lưng gã, cầm khăn mặt ở bên lau khô tay, vừa ra khỏi WC, cậu liền nghe thấy có người vỗ tay.

Chậm rãi đưa ánh mắt nhìn về phía người kia, không thể phủ nhận, đây tuyệt đối là một người đàn ông xuất sắc, nhưng, lại thực sự khiến cho Jaejoong tức giận.

“Anh là có ý gì?”

“Tán thưởng cậu.” Đến gần Jaejoong, Yunho đối mặt với ánh mắt của cậu. “Tôi còn tưởng rằng, cậu sẽ bị tên kia ăn hết, không nghĩ tới, cậu càng mạnh mẽ hơn!”

“Muốn ăn được tôi, phải có chút tài năng đó.” Ngón tay khẽ vuốt cánh môi, Jaejoong mỉm cười. “Thế nào, anh muốn thử không?”

Nụ cười càng sâu thêm, Yunho còn chưa kịp mở miệng, điện thoại liền vang lên, hắn khẽ liếc, là Junsu gọi tới.

“Jung Yunho, tôi đến rồi, anh ở đâu vậy?”

Yunho vốn nên trực tiếp trả lời Junsu, nhưng Jaejoong lại cười cười nhìn hắn, chuẩn bị rời đi, khiến cho hắn thay đổi chủ ý, thuận miệng nói một địa điểm, kết quả là nhận được sự thúc giục của Junsu.

Cúp điện thoại, Yunho bước nhanh lên phía trước, kéo cánh tay Jaejoong lại, ngay cả một chút thời gian phản kháng cũng không cho cậu, trực tiếp hỏi:

“Cậu biết cửa sau của quán ở đâu không?”

Chapter 4

Cửa sau!?

Không nghĩ tới Yunho sẽ hỏi Jaejoong vấn đề này, cậu vừa bị kéo đi vài bước liền dùng sức hất tay ra, nghi hoặc nhìn dáng tươi cười của Yunho, Jaejoong cũng mỉm cười khiêu khích lại.

“Anh là muốn mua tôi?” Không phải Jaejoong muốn nói dối Yunho, chỉ là hành vi của Yunho khiến cho cậu bất giác liên tưởng đến những vị khách ở câu lạc bộ của Yoochun.

Nheo mắt lại, Yunho tiến đến gần Jaejoong. “Nếu như cậu muốn bán, tôi liền mua.”

Hắn vứt quyền quyết định lên người cậu!

Nghe ngữ khí tràn ngập khiêu khích của Yunho, Jaejoong kiêu ngạo đối mặt với tầm mắt của hắn, lúc khoảng cách giữa hai người không được mấy cen-ti-mét, Jaejoong liền cười cực kỳ quyến rũ.

“Tôi sợ giá tôi rất cao ah, anh mua không nổi, hơn nữa, khách ở đây bình thường muốn “Phục vụ” đều trực tiếp giải quyết ngay tại chỗ, tôi không thích thế.” Tuy rằng có chút phóng đại sự việc cùng hạ thấp phong cách của câu lạc bộ này, nhưng Jaejoong không thèm quan tâm.

Cậu chỉ muốn biết, người đàn ông này sẽ nói thế nào.

Có chút bối rối nhíu lông mày, Yunho nheo mắt lại, phảng phất như đang nhìn Jaejoong rõ hơn, suồng sã đụng chạm hai mắt cùng bờ môi Jaejoong, Yunho đột nhiên có cảm giác ——

“Cậu không phải nhân viên quán này, đúng không?” Không rõ nguyên nhân, Yunho chỉ là cảm thấy như vậy.

Mắt to không giấu nổi kinh ngạc, Jaejoong nhìn đầu ngón tay Yunho đang chạm vào môi mình, theo bản năng lè lưỡi ra liếm.

“Sao vậy? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi làm việc này là để quyến rũ anh sao?” Jaejoong thề, nếu Yunho dám nói có, cậu nhất định sẽ một quyền đập nát mặt hắn.

Chỉ là, Yunho không thu tay về, còn chủ động vuốt cổ cậu.

“Tôi sợ cậu là đang dẫn tôi vào bẫy, để cậu có lý do đánh tôi sao?” Dồn Jaejoong vào góc tường, Yunho khẽ đảo môi qua chóp mũi của Jaejoong. “Tôi chỉ là cần một người ở bên, một người tôi cảm thấy thuận mắt.”

Đây là cái gì vậy?

Bảo cậu khen ngợi thưởng thức của hắn sao? Hay là bảo cậu nên cảm thấy vinh hạnh?

“Anh đâu phải không có bạn?” Jaejoong cũng không quên, nội dung cuộc gọi vừa rồi đến điện thoại Yunho. “Lừa gạt người khác mà còn chưa tới, muốn trốn cũng đừng có nghĩ sẽ được dễ dàng thế.” Trực giác nói cho Jaejoong biết, quan hệ của Yunho cùng người ở đầu bên kia điện thoại cũng không phải đơn thuần gì.

“Cậu nhầm rồi, người bị đá là tôi, cậu ấy hiện tại đang có người yêu đấy, sao nào, có thể thương xót cho tôi mà đáp ứng đề nghị của tôi không?” Xòe tay mời, Yunho vẫn chưa từ bỏ ý định.

Đưa mắt nhìn phong thái tràn ngập tự tin của Yunho, nói thật, Jaejoong gặp qua không ít người, nhưng Yunho vẫn là người đầu tiên, nhận ra cậu không phải nhân viên trong quán.

Vươn tay đặt lên eo Yunho, lúc Yunho đang tươi cười, Jaejoong lấy chìa khóa xe của hắn, đi lướt qua, không quên ném lại một nụ cười mị hoặc.

“Đi thôi, tôi cũng không có việc gì làm, coi như là giết thời gian.” Nói xong, Jaejoong liền trực tiếp đẩy cửa đi ra.

Còn cuộc hẹn với Yoochun, vứt sang một bên a, dù sao, cậu cũng không quá hứng thú gặp bạn của Kim Junsu….

Trong sự ngầm đồng ý của Yunho, Jaejoong lái xe ra ngoài, thưởng thức của Yunho trong việc mua xe, Jaejoong không thể không thừa nhận, so với những kẻ ngu ngốc hoang phí tiền bạc cho một chiếc xe chỉ đẹp mỗi mặt tiền, Yunho tuyệt đối thuộc về những người hiểu biết về xe sâu sắc.

Đánh giá trang bị trên xe, Jaejoong không che dấu sự tán thưởng trong mắt, quay đầu, lộ ra tươi cười không ai có thể chống đỡ với Yunho.

“Không ngăn cản là muốn nói tôi có thể lái xe của anh sao?” Tuy Jaejoong cũng không phải rất chú ý đến vấn đề lễ phép này, bất quá cậu vẫn có ý tốt nhắc nhở: “Nói trước, tôi không có bằng lái xe đâu!”

“Tôi biết rõ.” Mang theo nụ cười, Yunho cầm lên một thẻ học sinh: “Không có quốc gia nào cho phép trẻ vị thành niên thi lấy bằng lái xe đâu.”

Cái gì vậy….

Theo phản xạ đưa tay ra sau lưng tìm ví, mới phát hiện ví da của cậu đã sớm không cánh mà bay, trừng mắt với Yunho, nhìn hắn chậm rãi đặt ví da của mình trên tay mở ra, Jaejoong không chút do dự vươn tay đoạt trở lại, kể cả thẻ học sinh của mình.

“Không nhìn xem tôi có trộm tiền của cậu không à?”

Kiểm tra đồ vật bên trong ví, Jaejoong chỉ để giấy tờ cá nhân cùng vài thứ linh tinh, còn tiền thì cậu không quan trọng lắm, huống chi….

“Anh không phải loại người đấy, không phải sao?” Vì sao lại nhận định như vậy, nói thật, Jaejoong cũng không biết.

Cậu chỉ là trực giác, Yunho cầm ví da của cậu, giống như cậu cầm chìa khóa xe của Yunho, bất quá là vì thăm dò và khiêu khích, những thứ khác, chẳng ai quan tâm làm gì.

Mỉm cười tán thưởng, Yunho dùng tay nâng mặt Jaejoong lên, để Jaejoong nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Nếu không phải cậu nói cậu không bán mình, tôi nhất định sẽ mua cậu về, Kim Jaejoong.” Nhớ đến cái tên trên thẻ học sinh, nụ cười của Yunho lại sâu thêm vài phần.

Nếu như hắn nhớ không nhầm, người lái chiếc xe mà Junsu nói, dường như tên là Kim Jaejoong…

Nhìn kỹ bộ dạng cười cười của Yunho, Jaejoong vểnh môi, muốn tìm ra chút nghiêm túc trong lời nói của hắn, ngay lập tức, Yunho định hôn cậu, Jaejoong hung hăng tống một cước vào bụng Yunho!

Đau đến mức buông lỏng tay, một giây sau, mặt Yunho liền cảm thấy một cỗ lực va chạm, một nắm đấm lao thẳng đến khiến cho Yunho không kịp né trách, lúc hắn ngã xuống đất, Jaejoong liền ngồi xổm xuống trước mặt hắn.

Ánh sáng mờ nhạt của trời chiều khẽ len lỏi vào trong con hẻm nhỏ, khiến cho cả Jaejoong và Yunho đều không thấy rõ biểu lộ của nhau.

“Có muốn thử chút hay không, liệu anh có đủ bản lĩnh để tôi cam tâm tình nguyện bán mình?”

Yên lặng một lúc, Jaejoong liền khiêu chiến.

“Sao cậu lại cho rằng tôi sẽ mua cậu?” Hai mắt Yunho khóa chặt trên người Jaejoong.

Jaejoong vươn tay vuốt nhẹ gáy Yunho. “Nếu tôi nhận thua, anh muốn thế nào, tôi đều tùy anh.”

“Chơi thế nào?” Nhướn lông mày, Yunho hiển nhiên đã động tâm với đề nghị của Jaejoong.

“Không có giới hạn, chỉ cần ai cúi đầu nói muốn đối phương trước sẽ là người thua.” Cũng giống luật đua xe của cậu, ai dừng xe trước, sẽ là kẻ bại trận.
                                                                                                                                 
Chỉ là cái này thì rất đơn giản.

“Rất thú vị, cậu thường chơi cái này sao?” Không chút sợ hãi đưa tay lên vuốt ve eo Jaejoong, tay Yunho đã chậm rãi chạm vào làn da của cậu.

Thường chơi sao?

Không, nói thật ra, người đàn ông trước mắt này là kẻ đầu tiên mà cậu muốn nhìn thấy hắn bại trận nhất.

Cậu muốn nhìn xem, nếu như hắn cúi đầu nhận thua, sẽ như thế nào đây….

Khẽ cọ trên cổ Yunho như một con mèo nhỏ, trong mắt Jaejoong bắn ra hào quang lợi hại, đồng dạng, cậu thấy được suy nghĩ tương tự trong mắt Yunho.

Là lỗi giác của cậu sao?

Sao lại cảm thấy, người đàn ông này, giống với cậu…

“Vậy thì chơi a, Jaejoong, xem ai bắt được ai…. Nếu là tôi thắng, tôi sẽ khiến cho cậu, toàn bộ cậu, biến thành “Đồ chơi” của tôi!”

Không phải người, chỉ là vật sở hữu, giống như tiền đặt cược…

Jaejoong nở nụ cười, trước tự tin của Yunho, dáng tươi cười tuyệt mĩ của cậu lại mang theo khí tức nguy hiểm, thuận theo ngón tay Yunho đang đặt trên môi Jaejoong, cậu ngậm lấy đầu ngón tay hắn, như có như không liếm mút, lúc ngón tay Yunho đang hướng sâu vào trong miệng Jaejoong tìm kiếm, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng động.

Xuất phát từ bản năng phòng vệ, Yunho kéo Jaejoong đứng dậy, trốn vào một góc tường kín đáo, bỏ qua ánh mắt khó hiểu của Jaejoong, Yunho đưa tay lên môi ý bảo cậu chớ có lên tiếng, Jaejoong còn chưa kịp hiểu được, đã cảm thấy phần bụng dưới của cậu có cảm giác vuốt ve khác thường.

Người đàn ông này!

Dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn hắn ta, ý bảo Yunho dừng lại, không ngờ tới, Yunho dán vào tai cậu nói một câu ——

“Hưởng thụ đi, Kim Jaejoong, trò chơi đã bắt đầu.”

Trừng mắt nhìn hắn, nghe tiếng Heo Seong Kang nói chuyện với những người khác, Jaejoong hoàn toàn không có cách nào phản kháng, chỉ có thể để mặc cho tay Yunho thăm dò vật nóng rực của cậu, khiêu khích thần kinh dục vọng mẫn cảm, dần dần, châm lửa bản năng khát vọng trong cậu.

“Uhmm…” Cắn môi không để cho mình phát ra tiếng, Jaejoong chỉ biết, cậu không thể yếu thế trước mặt Yunho.

Lúc bàn tay Yunho chậm rãi lướt đến lối vào chật kín của cậu, tay Jaejoong cũng đặt lên bộ vị trọng yếu của Yunho, khi Yunho định tiến thêm chút nữa, khẽ đe dọa cầm vật kia lên.

Bốn mắt nhìn nhau, có những điều, bọn họ đều hiểu rõ…

Nên có chừng có mực….


Chapter 5

“Trời ơi! Yunho, mặt anh làm sao vậy?”

Trừng mắt nhìn mặt Yunho nhiều thêm mấy vết sưng tím, Junsu nhịn không được đưa tay định xoa, lại bị Yunho hất ra.

“Không cẩn thận bị mèo cào.” Không thể che hết vui vẻ đọng ở khóe môi, Yunho không hề để ý đến vết thương trên mặt. “Con mèo này thật không ngoan.”

Nhíu lông mày, dựa theo hiểu biết của cậu với Yunho, Junsu hiểu rõ, chỉ khi hắn ta đang nói về thứ mình thấy hứng thú, mới có vẻ mặt này —— Con mèo kia, chỉ sợ không phải mèo bình thường!

“Cho nên anh mới đến muộn?” Giơ tay lên, Junsu là muốn nhắc nhở hắn một chút.

“Không có cách nào, ai bảo con mèo này đáng yêu như vậy, hay tôi hôn cậu để đền nhé?”

Nói xong, môi Yunho liền ấn xuống môi Junsu, lúc đầu lưỡi của hắn không an phận rục rịch, Junsu lại bị người kéo ra!

“Muốn hôn thì đi tìm người khác, đừng quên, cậu ấy hiện tại là của tôi.” Dùng tay lau hương vị Yunho để lại trên môi Junsu, Yoochun hoàn toàn không che giấu ham muốn độc chiếm của mình với Junsu.

“Tôi không ngại chơi ba người.” Buông tay, trong mắt Yunho viết hai chữ khiêu khích. “Dù sao, Junsu không thể không chơi đùa với tôi, cậu đồng ý hay không cũng đâu có quan trọng đúng không?”

Qua Junsu, Yunho đã nghe được không ít chuyện của Yoochun, cộng thêm điều tra của hắn, hắn biết, Yoochun cũng không phải người lương thiện.

“Không sao cả, chỉ có điều, tôi sợ cậu nhóc này không chịu được.” Ôm eo Junsu, Yoochun không chút khách khí cắn lên cổ cậu. “Tôi thích từ phía trước, anh liền ủy khuất một chút, dùng đằng sau nha?”

“Cũng được, trước sau không quan trọng, chỉ cần thoải mái là được….”

“Hai người các anh đủ rồi nha, coi tôi là cái gì vậy?” Lên tiếng ngăn cản Yunho cùng Yoochun thảo luận, mặt Junsu tràn đầy khó chịu. “Nói cái gì mà đằng trước đằng sau, tôi phải được chọn chứ!”

“Bọn tôi cậu đều thử qua rồi mà, chẳng lẽ không tốt sao?” Nói lời khiến cho mặt người ta đỏ hồng, Yunho muốn cười nhưng vết thương nơi khóe miệng lại khiến cho hắn thấy đau nhức.

Trợn mắt nhìn Yunho, Junsu cũng hiểu được, cậu không có lập trường trong cuộc tranh luận này, chỉ là, cậu cũng không quên truy vấn Yunho việc vừa rồi.

“Đừng nhân cơ hội nói sang chuyện khác, Jung Yunho, anh còn chưa nói cho tôi biết, con mèo kia là ở đâu ra?” Không phải cậu muốn xen vào chuyện người khác, nhưng mà Junsu còn nhớ được, tên kia có hứng thú với chuyện về Jaejoong.

Nhún nhún vai, Yunho nói rõ không muốn nhiều lời, Junsu thấy thế định tiếp tục tra hỏi, nhưng Yoochun lại chen ngang.

“Jaejoong gọi điện thoại, nói cậu ấy không đến được, chúng ta cứ từ từ ăn.” Cầm tay Junsu, Yoochun thuận thế kéo cậu ngồi vào trong lòng mình.

“Sao vậy? Không phải đã hẹn trước rồi sao?” Theo hiểu biết của Junsu với Jaejoong, cậu ta không phải là người hứa suông mà!

“Không biết, cậu ấy chỉ nói có việc, không nói gì thêm.” Yoochun cũng muốn hỏi rõ, nhưng Jaejoong hoàn toàn không cho gã cơ hội để hỏi, vừa nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, gã gọi lại cậu cũng không nghe.

Đại khái, đã xảy ra chuyện khiến cậu tức giận rồi!

“Xem ra, người cậu muốn giới thiệu cho tôi có chút cao giá, đúng không?” Vuốt môi, ánh mắt Yunho trở nên sâu sắc.

“Jaejoong chính là kiểu người muốn làm gì thì làm —— Bất quá đây chính là điểm hấp dẫn của cậu ta.” Lông mày Yoochun, bất giác cong lên vui vẻ.

“Cậu thích Kim Jaejoong à?” Thần kinh nhanh nhẹn, khiến cho Yunho một câu liền chỉ rõ việc nghi ngờ.

“Anh hỏi thật là trực tiếp, không sợ Junsu ghen một chút nào ah!” Hôn lên tai Junsu, Yoochun cũng không hề kiêng kị. “Tôi thích Jaejoong, nhưng cậu ấy không để ý đến tôi, cho nên tôi mới ở bên Junsu.”

“Cậu là người thay thế à?” Lời này, Yunho rõ ràng là nói với Junsu.

Bị Yoochun khiêu khích ở vùng mẫn cảm, Junsu đỏ bừng cả mặt, ngay cả đôi mắt nhìn Yunho cũng mang theo chút hương vị dục vọng.

“Tôi…. Cùng Yoochun là cần lẫn nhau…. Không phải anh đã nói, chuyện của tôi và Yoochun, anh không quản đó sao…. Urghh... Đừng liếm…” Junsu định ngăn lưỡi Yoochun, lại bị gã bắt lấy tay, liếm lên các ngón.

“Cái này thật thú vị, Kim Jaejoong kia, mị lực thật là lớn…” Nhìn tay Yoochun không kiêng nể gì cả thăm dò trong quần Junsu, hai mắt Yunho bắt đầu híp lại.

Trong đầu tái hiện lại cảnh ở trong ngõ hẹp ──

Cảm thấy tay Jaejoong đang chuẩn xác đặt ở chỗ yếu hại của mình, Yunho chẳng những không hoảng, ngược lại cười gặm cắn sau tai Jaejoong, động tác tay cũng bắt đầu mạnh hơn.

Ngón tay nhẹ vẽ vòng tròn, gãi gãi da thịt mẫn cảm của Jaejoong, thấy cậu thở càng ngày càng dồn dập, hơi thở Yunho cũng phả lên khắp mặt Jaejoong.

“Nhẹ thôi…. Sờ tôi….” Như đang quyến rũ, Yunho ra mệnh lệnh với Jaejoong.

Dù không bị khống chế, tay Jaejoong lại nghe theo lời hắn, đặt lên vật nóng rực của Yunho, cách mấy tầng quần áo, Jaejoong vẫn có thể tinh tường cảm nhận hình dạng cũng như phản ứng của Yunho, cảm giác ướt át dính vào vải, tay Yunho đặt trên phân thân của Jaejoong xoa nắn.

“Arghh… Anh…. Arghh…”

“Đừng rên lớn tiếng quá, bọn họ có thể chưa đi đâu, nếu mà nghe thấy được, chỉ sợ cậu sau này sẽ có thêm phiền toái đấy.” Yunho hảo tâm nhắc nhở.

Hốc mắt ẩm ướt trừng Yunho, muốn mắng người, lại sợ sẽ bất chợt bật ra tiếng rên rỉ, Jaejoong chỉ biết ra sức cắn môi, không để mình rên ra tiếng, tránh làm cho Heo Seong Kang chú ý.

Thế nhưng vì vậy, các giác quan bị kích thích hơn, khiến cho từng dây thần kinh của Jaejoong đều trở nên mẫn cảm vô cùng, Yunho liên tục trêu chọc, khiến Jaejoong thiếu chút nữa tiết ra.

“Muốn thêm nữa sao? Vậy tay cậu cũng phải động ah….” Xúi giục khát vọng của Jaejoong, đầu lưỡi Yunho khẽ liếm lên vành tai cậu.

Cảm giác mất mặt, cộng thêm bản năng của thân thể đã đánh bại lý trí của Jaejoong, nhìn vật bừng bừng phấn chấn trong tay cậu, đây là lần đầu tiên Jaejoong trải nghiệm, cái gì gọi là thú tính của nam nhân.

Càng cảm thấy xấu hổ, lại càng khiến cho dục vọng kích thích hơn…

“Urggh… Tay của anh…. Không muốn…. Arghh…”

Lúc tiếng Heo Seong Kang đã đi xa, Jaejoong cảm nhận rất rõ ràng nhiệt độ của Yunho trong tay mình, cậu liền phát tiết trong lòng bàn tay Yunho, dịch trắng hiện lên đầy trước mắt, Jaejoong lại nhìn bàn tay mình, đột nhiên đơ người không biết phản ứng thế nào.

Nhìn cậu, Yunho không chút do dự hôn lên, lưỡi quấn vào nhau, Jaejoong thấy một hương vị tanh nồng, còn chưa kịp phản ứng, đã bị ép nuốt vào thứ gì đó, lúc Yunho buông cậu ra, Jaejoong chỉ có thể trơ mắt nhìn Yunho tràn ngập mị hoặc liếm sạch dịch trên mấy ngón tay.

“Ngon lắm, là của cậu đấy…”

Không đợi Yunho nói xong, Jaejoong đã hung hăng nện cho hắn một quyền, Yunho đương nhiên không có khả năng chịu đánh, trả lại Jaejoong một quyền, hai người cứ như vậy đánh nhau.

Ham muốn vừa rồi, giờ phút này đã biến mất hoàn toàn, còn lại, chỉ là cuộc chiến dữ dội để giữ tôn nghiêm cho mình.

Anh tới tôi đi liên tục, Yunho chảy máu, Jaejoong cũng không dễ chịu chút nào.

Chỉ là có một việc, hai người bọn họ, không ai quên!

“Nhớ rõ, không có giới hạn, chỉ cần ai cúi đầu trước nói muốn đối phương sẽ là người thua…”

Bên tai quanh quẩn câu nói cuối cùng Jaejoong vứt lại trước khi rời đi, Yunho cong khóe môi, quay mặt lại, chỉ thấy thân trên Junsu đã sớm trần trụi, giang hai chân ngồi trên người Yoochun, đong đưa eo.

“Ah…. Yoochun…. Ah….”

Nhìn chăm chú, ý cười trên mặt Yunho càng sâu thêm vài phần, toàn thân nóng lên…

*****

Mang theo vết thương, đột ngột đứng trước mặt chủ nhiệm.

Nhìn một tập văn kiện đang cần ký bên cạnh, trộm liếc thần sắc không kiên nhẫn trên mặt cậu, mặc dù rất muốn hỏi, nhưng ngại ba cậu đã giúp đỡ trường học rất nhiều, vị chủ nhiệm cũng chỉ biết kiềm chế một bụng đầy nghi vấn, giả bộ quan tâm.

“Trò Kim, nếu việc trong hội học sinh quá nhiều, không bằng em tìm thêm mấy bạn học hỗ trợ ah, nếu không….”

“Em xử lý được.” Cầm lấy văn kiện chủ nhiệm đã ký, Jaejoong ngay cả cười cũng lười. “Nếu chủ nhiệm không có việc gì, em trở về hội học sinh trước.”

Chủ nhiệm vẻ mặt xấu hổ nhìn Jaejoong lạnh lùng cự tuyệt, khuôn mặt già nua thiếu chút nữa phải đeo mo lên, vì không muốn các đồng nghiệp khác chê cười, đành phải đi theo Jaejoong.

Vốn là muốn hỏi Jaejoong có tham dự hội nghị học sinh tiêu biểu, cũng đành phải để sau…

Trên đường đi đến văn phòng hội học sinh, Jaejoong không ngừng nhận được ánh mắt kinh ngạc của học sinh trong trường, khiến cậu liền bực bội, bất kể có dọa người hay không, trực tiếp dùng chân đạp cửa!

Nhìn Jaejoong tiện tay ném văn kiện lên mặt bàn, Hội phó Hội học sinh vốn đang chuyên tâm giải quyết việc, cũng tràn ngập tò mò đứng lên, đi đến bên cạnh Jaejoong, ôm eo cậu.

“Sao vậy, là ai khiến cho Kim hội trưởng tức giận vậy?” Suồng sã dùng tay vuốt ve thắt lưng cậu, Han Kyung tuyệt không sợ Jaejoong sẽ giận mình.

“Liên quan gì đến anh, cái này cũng cảm thấy hứng thú sao?” Trừng Han Kyung một cái, Jaejoong đặt mông ngồi xuống ghế sopha bên cạnh. “Nói cho anh cũng vô dụng.”

“Không nhất định ah, có vài việc tôi nhiều kinh nghiệm hơn cậu….” Tay nâng mặt Jaejoong lên, Han Kyung hào hứng nhìn cậu. “Thế nào, lần này lại liên quan đến đàn ông đúng không?”

Trợn mắt, Jaejoong không thể không bội phục Han Kyung, trong một vài việc, trực giác của anh ta linh mẫn đến kinh người.

Nở nụ cười, trước sự im lặng của Jaejoong, Han Kyung buông cậu, giúp cậu mát xa hai bả vai. “Xem ra người đàn ông này khó đối phó, bằng không thì sẽ không thể khiến cho Kim hội trưởng của chúng ta lộ ra biểu tình phiền muộn như vậy.”

Điểm này, Jaejoong hoàn toàn không phản bác được.

Khuôn mặt của cậu, thực sự đã mang không ít phiền toái đến cho cậu, nhưng đối phó với những người đàn ông có hứng thú với mình, Jaejoong cảm thấy mình làm khá tốt, có thể nhìn thấy từ việc Jaejoong làm được chức Hội trưởng Hội học sinh.

Cơ hồ một nửa số phiếu bầu, đều là của nam sinh trong trường.

Bọn họ không hẳn là trông chờ năng lực làm việc của Jaejoong, thuần túy chỉ vì mê muội khuôn mặt kia nên mới bỏ phiếu, nói Jaejoong là hội trưởng, chẳng bằng nói người có số phiếu thứ hai Han Kyung càng giống hơn.

Nhưng, Han Kyung cũng là người duy nhất ngoài Yoochun, hiểu rõ Jaejoong.

“Tôi hỏi anh, nếu có người lần đầu gặp mặt đã ra tay với anh, làm việc rất hạ lưu, sau đó lại đánh anh, anh cảm thấy thế nào?” Nói thật, Yunho đánh lại là việc Jaejoong không ngờ tới.

Qua kinh nghiệm của mình, những người đàn ông có hứng thú với cậu bình thường chỉ biết chịu đánh, người không suy nghĩ liền đấm vào mặt cậu như Jung Yunho, Jaejoong gặp lần đầu tiên.

“Cậu có đối thủ.” Đây là tiếng lòng thật sự của Han Kyung. “Hơn nữa còn là kẻ rất khó đối phó.”

Cậu biết….

Tuy rằng vứt lại một câu, tiêu sái rời đi, trong lòng Jaejoong lại không yên.

Tựa như, cậu đã làm một chuyện rất ngu xuẩn…

“Tôi có phản ứng với anh ta, còn để cho anh ta ra trên tay tôi, tôi lại nói với anh ta, ai cúi đầu nói muốn đối phương trước sẽ là người thua —— Quan trọng nhất là, tôi cảm thấy anh ta và tôi rất giống nhau.”

Nghe lời thẳng thắn của Jaejoong, biểu lộ của Han Kyung biến hóa liên tục, từ kinh ngạc đến mập mờ, cuối cùng là suy nghĩ sâu xa, Han Kyung dừng động tác mát xa cho Jaejoong lại, ghé vào tai cậu, nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Nếu tôi nghe không nhầm, người kia là đàn ông đúng không?” Nghiêm túc xác định lại, Han Kyung cũng không hi vọng mình sai.

“Có vấn đề gì sao?” Jaejoong mở lòng bàn tay, phảng phất như nhiệt độ của Yunho còn lưu lại bên trên. “Tôi ngay cả tên anh ta còn không biết, đó là tên đáng chết đến cực điểm!”


Chưa kể đến, Yunho còn không biết xấu hổ để cho cậu liếm thứ kia, việc như vậy, muốn cậu nói ra miệng như thế nào?

No comments :