Part
22
Yunho
nổi giận thật sự, Jaejoong biết càng dông dài như vậy kết quả chỉ đem châm thêm
ngòi nổ mẫn cảm cháy càng mạnh, cuối cùng đốt thành tro, kết cục không cái gì
ra cái gì, sao lại ăn quả đắng vậy chứ, vì vậy kéo chăn lên che kín đầu, buồn bực
nói: “Anh, ngủ đi, em mệt, em sẽ không làm điều xằng bậy đâu.”
Yunho
thở hổn hển, trong đầu vừa hoảng hốt lại tỉnh táo, nhìn Jaejoong vừa rồi còn bướng
bỉnh giờ mềm nhũn ra như bông vậy, tinh tường Jaejoong đối vấn về này có lẽ
chưa đủ dũng khí dám đối mặt, Yunho cũng không nói gì nữa, chui vào trong chăn,
đưa lưng về phía Jaejoong, gương mặt trong bóng tối đầy u sầu, mắt mở thao láo không
cách nào nhắm lại được.
Em
trai, em nói anh hiểu, anh cảm thấy anh hiểu, cũng có thể là không hiểu, loại cảm
xúc yêu vô tri vô giác lẳng lặng sinh sôi, hai mắt Yunho đầy mông lung, một
hình ảnh mơ hồ thoáng qua, tuổi thơ thành thục của hắn, hắn biết rõ cái gì nên
làm, cái gì không nên làm, hắn luôn suy tính kỹ càng mọi khả năng kết cục trước
khi quyết định một chuyện, hắn sao lại không muốn được làm theo ý thích mình cơ
chứ. Thoải mái một chút, vui vẻ một chút, sống ở đời, ai mà không muốn tận hưởng
tuổi trẻ, tận hưởng lạc thú, say sưa hoa lá một phen, nhưng hắn không thể chỉ
vì mình mà sống, hắn còn muốn nhìn thấy một Jaejoong chân thật tự tại. Hắn muốn
nhìn thấy một Jaejoong vui vẻ, hạnh phúc, chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy hắn
đã bảo vệ được tuổi thơ cùng tuổi thanh xuân của em trai, có một số việc, hắn không
muốn hiểu, dù hiểu cũng phải làm bộ không hiểu, bởi vì hắn không thể hủy hoại Kim
Jaejoong, hắn càng không cho phép Kim Jaejoong tự hủy hoại mình, cho dù sẽ đau
lòng như không cam lòng, hắn không thể nới tay.
Jaejoongie,
chuyện khác anh có thể tùy ý em, nhưng lúc này, anh muốn ích kỷ một lần.
Đêm
tối dài đăng đẳng, tiếng hít thở đều đều bên tai Yunho, đột nhiên nhớ lại hồi
còn bé có một lần nguyên nhân thế nào cũng không nhớ rõ, chỉ biết vì Jaejoong mà
hắn đã thức trắng một đêm.
Ngày
hôm sau, Yunho đưa Jaejoong đi giải quyết thủ tục ở trường học, lúc hai người đến
ký túc xá thu dọn hành lý, Seo Iha không có ở đấy, những người khác rất ngạc
nhiên, tới hỏi han, Jaejoong chỉ tìm một lý do hời hợt cho qua, đi ra cửa, Yunho
hỏi có phải là người đó không, Jaejoong nói không phải, Yunho à một tiếng, rồi
nhắc nhở Jaejoong phải tránh xa người đó một chút.
Hai
người đem đồ đạc về nhà, buổi chiều Jaejoong trở lại trường học. Jaejoong vốn học
luật, nguyên nhân cậu học ngành này thực ra rất đơn giản lại xúc động, hồi cấp
ba, cậu luôn mộng mơ làm ca sĩ, vì Yunho nói cậu hát rất dễ nghe, một buổi tối,
cậu và Yunho ở trong nhà xem một chương trình pháp luật, có nêu tình huống rằng:
Một cậu con trai nhà giàu buổi tối say rượu còn lái xe gây tai nạn, lúc đưa đến
bệnh viện đã hấp hối. Dù bác sĩ có ra sức cấp cứu nhưng vẫn không kịp, cậu trai
kia chết, người nhà đổ mọi trách nhiệm lên đầu bác sĩ trưởng, muốn bác sĩ kia
đi tù. Vị bác sĩ nọ liền tìm luật sư biện hộ cho mình, nhưng cuối cùng vị luật
sư đó cũng bị người nhà nạn nhân dùng tiền mua chuộc, kết quả là bác sĩ ngồi
tù.
Jaejoong
càng xem chi tiết càng cảm thấy tức giận không thể hiểu được, muốn mắng đời, chửi
cái xã hội vì đồng tiền dơ bẩn, không còn chút công lý, quyền thế tiền tài điều
khiển thiên hạ, quả thực bi ai… Đột nhiên cậu giật bắn mình, nghĩ đến anh trai
cậu cũng học y. Jaejoong quyết định thay đổi ước mơ mình nhanh chóng, một lần nữa
dựng lên mục tiêu mới, cậu muốn học luật, cậu muốn làm luật sư, muốn sau này
khi Yunho không may dính phải tình huống này, cho dù có những kẻ lòng dạ hiểm độc
muốn dùng tiền chôn người cũng không làm cậu lung lay, cậu muốn là người bảo vệ
cho quyền lợi và sự an toàn của anh trai, quyết định như vậy đi!
Sau
khi quyết định, Jaejoong kích động vô cùng, nhưng cậu không hối hận.
Lớp
tiếng Anh buổi chiều, Seo Iha không biết trốn đâu rồi, Jaejoong tối hôm qua cả
đêm không ngủ được, bị người mình yêu nhất cự tuyệt, cậu làm gì còn tâm tư mà
đi ngủ. Trên bục giảng cô giáo già vẫn miệng đầu tiếng Anh xì xồ, Jaejoong mệt
mỏi rã rời, mí mắt càng ngày càng nặng, bắt đầu gật gù như gà con mổ thóc, chưa
đầy một phút đã ngủ thiếp. Đến hết tiết, Jaejoong lưng đeo ba lô đi bộ trên đường
bấm điện thoại, bên kia chậm chạp không có người trả lời, Jaejoong thầm chửi một
hồi mới có người nhấc máy.
Seo
Iha còn chưa nghĩ ra nên mở miệng thế nào, chợt nghe tiếng Jaejoong cực kỳ không
kiên nhẫn:
“CMM,
trốn cái gì hả?”
Seo
Iha nhất thời không kịp phản ứng, không phải Jaejoong đã nói coi y như người
qua đường, không quen biết sao, sao hôm nay lại chủ động gọi điện thoại, hơn nữa
khẩu khí còn có cảm giác thân thiết.
“Jae…
Jaejoong?”
“Nói
nhảm! Mày xóa số tao à?”
“Hả,
không phải.”
“Mày
ở đâu?”
“Ah…
à.?”
“Ông
nội hỏi mày, mày còn lắp bắp cái gì? Ở đâu?”
“Ah,
ah, ở, ở ký túc xá.”
“Giữa
trưa mày chết ở chỗ nào vậy?”
“Ở…
Đang ăn cơm mà.”
“Mày
xuống đây, ở tầng một ký túc xá chờ tao, tao lập tức qua.”
“Hả?”
Jaejoong
không cho đối phương cơ hội suy nghĩ lập tức cúp điện thoại, cậu cảm giác mình
bị coi thường, rõ ràng ngày hôm qua vừa đá người ta, hôm nay lại kéo lại, khiến
chính bản thân cũng hoảng hốt, nhưng cậu biết rõ cậu đang làm gì, cậu đánh mất Jung
Yunho rồi, không có nghĩa là cậu không còn quyền phóng túng. Jaejoong cười, cậu
để hắn chạy trốn chỉ là tạm thời, cậu muốn đánh một canh bạc cuối cùng, cậu không
phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Jung Yunho mười tám năm nay đều thuộc về cậu,
làm sao cậu có thể dễ dàng buông tay, nhưng Yunho còn có cuộc sống mà hắn muốn,
nếu như… Nếu như lần này vẫn thất bại, vậy cậu từ bỏ, từ bỏ hoàn toàn, bằng
lòng là em trai của Yunho cả đời.
Lúc Jaejoong
đến ký túc xá, từ xa đã thấy Seo Iha bất an đứng nguyên tại chỗ, tay chà xát
vào nhau, hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thấy Jaejoong, cơ thể lập tức cứng
ngắc, Jaejoong bĩu môi, bước đến, đập tay vào vai y, nhìn thẳng vào mắt y,
nghiêm túc nói: “Tao bị cự tuyệt rồi.”
Seo
Iha đầu như bị lừa đá vậy, phản ứng chậm hơn so với bình thường, nghe Jaejoong nói
vậy, mở to miệng “à” một tiếng.
Jaejoong
thở dài: “Tao nói tao bị từ chối rồi, tâm tình không tốt, đi chơi với tao.”
“Mày
muốn đi đâu chơi?”
“Ah…
Đi bar.” Cuối cùng lại thêm một chữ “Gay.”
Seo
Iha giật mình nhìn Jaejoong, không kịp hoàng hồn liền bị thêm một kích, miệng mở
lớn không thể nói gì. Jaejoong giữ chặt y, “Đi thôi, tao tìm trên mạng tra được
một nơi, trong thành phố, cũng không quá xa.”
Seo
Iha đơ người, Jaejoong nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, lạo kéo y, lặp lại: “Đi!”
Seo
Iha giật giật khóe miệng, biểu lộ mất tự nhiên, nhìn Jaejoong, có chút đắng
chát nói: “Jaejoong, tôi thật sự thích cậu.”
Jaejoong
ngẩn người: “Tôi biết.”
Jaejoong
và Seo Iha lần đầu tiên tới chỗ như thế, tên quán Gay bar này rất đơn giản,
tươi mát, chỉ một chữ “Cool”, đi vào phát hiện bên trong cũng không khác gì
quán bar bình bường, chỉ là nơi nam nữ hỗn tạp thành một nơi chỉ có đàn ông mà
thôi. Bây giờ là xế chiều, người không có nhiều, thời gian hoạt động vẫn chưa đến,
Jaejoong và Seo Iha vừa bước vào, liền thu hút sự chú ý của người bên trong. Jaejoong
có chút không tự nhiên, cậu hôm qua mới thừa nhận mình là Gay, hôm nay đã bị một
đám đồng loại nhìn chăm chú, thật sự khó có thể thích ứng.
Kéo
Seo Iha còn chưa tìm thấy chỗ ngồi xuống, chọn hai ly rượu cocktail, Jaejoong quét
mắt từ trên xuống dưới một lượt, “Này.”
Seo
Iha hoàn hồn: “Hả?”
Jaejoong
nhếch miệng, “Tôi bị đá, cậu muốn tôi không?”
Seo
Iha nghe xong, mặt mũi ửng hồng, không dám tin hỏi lại: “Cậu nói thật?”
“Đương
nhiên là thật, ai lại đùa giỡn chuyện này chứ.”
“Không
phải, không phải, ý tôi là, nửa câu sau cậu…”
Jaejoong
gật đầu, thần sắc nghiêm túc: “Tôi nghĩ, tình cảm có thể bồi dưỡng, tuy hiện tại
tôi không thích cậu, nhưng tôi thấy chúng ta có thể thử, tôi biết tôi làm vậy rất
khốn nạn, nhưng nếu cậu từ chối tôi, tôi chắc chắn sẽ không nửa lời oán trách.”
“Nguyện
ý! Tôi nguyện ý!”
Jaejoong
ha ha cười, “Bộ dạng cậu như vậy thật ngốc.”
Seo
Iha đỏ mặt, dáng tươi cười ngượng ngùng, thấp đầu khẽ nói: “Jaejoong, tôi thật
sự thích cậu, thấy cậu liền rất vui, ngày hôm qua còn tưởng rằng, cậu sẽ không bao
giờ… để tôi vào mắt…”
“Ngày
hôm qua, xin lỗi, về sau tôi sẽ đối tốt với cậu.”
Jaejoong
hiện tại mới phát hiện, Seo Iha là người đơn thuần cỡ nào, nhưng đồng thời, cậu
lại cảm giác mình không còn là người nữa, dùng người khác để đạt được mục đích
của mình, làm như vậy có phải là quá thất đức, lợi dụng tình cảm của người ta đối
với mình, như vậy có phải là quá tàn nhẫn với Seo Iha?
Jaejoong
cảm giác mình càng ngày càng lệch quỹ đạo, tại sao cậu lại thích Jung Yunho như
vậy? Yêu hắn đến mức tình nguyện biến mình thành người ác, nhưng khi đặt Jung
Yunho và Seo Iha ở hai đầu cán cân, bên Yunho sẽ rơi xuống, đây là người chiếm
sức nặng trong lòng cậu, Jaejoong cho dù cầm miếng vải che kín mắt mình cũng không
thể chối bỏ được tiếng lòng cậu.
Cho
nên, cậu phải xin lỗi Seo Iha rồi, không muốn nhắc đến hậu quả, nếu như cố gắng
đến cùng vẫn không thu lại kết qủa gì, vậy cậu chỉ có thể giống như thằng hề, không
đành lòng nhìn cái cách hoang đường mình làm, tìm không được người thuộc về cậu,
tự sinh tự diệt thôi.
Jaejoong
vào Seo Iha ở Cool đợi đến buổi tối, thì ra ban đêm mới là thời gian hoạt động
náo nhiệt nhất của bar.
Jaejoong
uống không nhiều lắm, cậu tự khắc chế bản thân, cậu không dám uống nhiều, cậu tự
biết mình uống nhiều sẽ trở thành cái dạng gì, lần họp lớp cấp 3, cậu như một
thằng điên cưỡng hôn Yunho, kỳ thật ngay từ đầu thật sự cậu cũng say, ý thức mơ
hồ hôn Yunho, nhưng hương vị của Yunho vẫn rõ ràng lan truyền qua môi vào nổ
tung trong miệng cậu, lúc đó cậu đã tỉnh táo mình đang làm gì, sau đấy thì nghĩ
muốn ích kỷ một lần, chân thật tận đáy lòng mà cướp đi nụ hôn của Jung Yunho vốn
thuộc về người yêu của hắn.
Buổi
chiều trong Bar vốn im lặng không biết từ bao giờ đã trở nên ồn ào, náo nhiệt… Jaejoong
cầm ly rượu, qua thành ly, cậu phát hiện có người nhìn chằm chằm cậu, âm hiểm
xinh đẹp, Jaejoong thoáng chốc hiểu ra, đây là MB mà. Mấy người MB trát phấn đầy
mặt, ăn mặc hở hang, đi lại vung vẩy y như phụ nữ, không ngừng ngó nghiêng nhìn
xung quanh, câu khách chờ có kẻ mắc câu.
Nhìn
mấy người đàn ông này, Jaejoong cảm thấy trái tim như bị ai hung hăng nhéo một
cái, Hyo Shin… Lúc trước không phải cũng như vậy sao? Jaejoong thật sự không cách
nào tường tượng được, một người luôn miệng cười vô tư như Tiểu hói đầu, làm thế
nào để giống bọn họ, vứt bỏ tôn nghiêm một người đàn ông, cứ như vậy cầu hoan.
Jaejoong
nhất thời tâm đầy ưu phiền, nhấc ly rượu một hơi uống cạn, đặt ly xuống, phát
hiện có một người đàn ông bước từng bước nhịp nhàng phóng điện tới chỗ cậu, Jaejoong
kinh ngạc, suýt chút nữa còn sặc rượu trong mồm.
“Khụ!”
Jaejoong
vỗ vỗ ngực, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy kẻ kia đứng trước mặt Seo Iha, Jaejoong còn
muốn nói gì đó, kẻ kia đã dùng một ngón trỏ nâng cằm Seo Iha, cười mị hoặc, Jaejoong
còn cảm thấy nụ cười này mười phần là yêu khí.
Seo
Iha quá kinh hãi, há hốc mồm, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm người đàn ông
trước mặt, kẻ kia nhìn y chốc lát, đột nhiên che miệng cười, cười đến run cả
người.
“Ai
ôi! ! ! Thật khó gặp, nhìn cưng e lệ như vậy, thật sự là đáng yêu chết người,
ai, lâu rồi không gặp được người như cưng, khẩu vị đột nhiên tăng vọt a~~~”
Từ
cuối cố tình được kéo dài nồng đậm ý làm nũng, Jaejoong nghẹn cười, nhìn Seo
Iha hết đỏ mặt rồi xanh lè, sau đó đẩy tay người đàn ông ra, trên mặt tỏ vẻ giận
rỗi.
“Đừng
chạm vào tôi! Bẩn chết rồi!”
Tay
người đàn ông bị đẩy ra giữa không trung, trên mặt xẹt qua một tia khó chịu,
nhưng rất nhanh tiếp tục cười khoa trương, lắc lắc tay Seo Iha.
“Sao
lại ngây thơ như vậy cơ chứ, không phải là chim non sao, ha ha.”
Người
đàn ông cười lớn khoa trương, ánh mắt đánh vòng, dừng lại trên người Jaejoong,
tức thì như minh bạch cái gì, đối với Jaejoong càng trở nên ý vị thâm trường,
trước khi quay người đi còn để lại một câu với Seo Iha: “Hóa ra đã có bạn, vậy không
quấy rầy ~~~” rồi lúc lắc thân hình như rắn nước bỏ đi, tìm một con mồi mới.
Jaejoong
thấy người đi xa rồi, cười cười, nhìn thấy Seo Iha mặt đen liền vỗ vai y một
cái, “này, đó cũng là công việc của người ta, không muốn liền bảo không muốn, không
cần phải hung hăng như vậy! Người ta cũng không có ác ý mà.”
Seo
Iha nhíu mày, trên mặt biểu lộ sự buồn nôn, chán ghét nói: “Móa, đàn ông mà bán
hoa, nghĩ lại thật đáng sợ, vừa rồi hắn còn chạm vào tôi, như thể có vô số con
kiến bò trên người, thật bẩn! !”
Lời
của Seo Iha khiến cho Jaejoong có chút không thoải mái, đại khái nguyên nhân vì
Tiểu hói đầu từng trải qua chuyện này, Tiểu hói đầu bị người lừa gạt mới phải
làm chuyện này, có lẽ những người đàn ông kia, cũng có không ít bất đắc dĩ mới
đến đây làm…
Jaejoong
đột nhiên phát hiện trong góc bar không quá rõ ràng, có một cậu trai mặc áo sơ
mi trắng đơn giản, quần dài học sinh, tóc xếp mềm mại dán vào gương mặt, nhìn không
rõ mặt, chỉ thấy một màu thuần trắng, Jaejoong buồn bực, liền thấy một người
đàn ông cao lớn đi đến, nói chuyện với cậu trai kia vài câu, đưa tay sờ sờ mặt
rồi dắt cậu bé lên lầu hai quán bar, Jaejoong trong chốc lát cũng hiểu, cậu bé
này cũng là MB…
Lần
đầu tiên Jaejoong tiếp xúc với cuộc sống mưu sinh thật sự của MB trong Gay bar,
hóa ra… Cũng không phải tất cả MB đều trang điểm đậm như phụ nữ khoe khoang
dáng dấp, cũng tồn tại kiểu người này… Nhìn bề ngoài giống như học sinh trung học.
Seo
Iha liên tục dùng tay chà xát cằm của mình, Jaejoong cảm thấy y có chút không đúng,
như thể căm ghét đồng tính luyến ái vậy? Bị đồng tính đụng một chút đã bài xích
đến dạng này? Vậy cmn lúc y bắn trong tay cậu không phải là vẻ mặt hưởng thụ
sao? !
Ca
sĩ hát trên sân khấu vừa xuống đài nghỉ ngơi, Jaejoong đột nhiên nghĩ muốn điên
cuồng một lần, đặt ly rượu “cạch” lên mặt bàn, bỏ lại Seo Iha còn đang èo xèo
bên cạnh, xông lên sân khấu.
4 comments :
vui quá..ngày nào mình cũng hóng fic này bữa nay lại có chap
cảm ơn chủ nhà nhé =))
Ko hiểu là anh Yun nghĩ thế nào.....lâf jae jo yeu con trai hay là yêu anh mà anh mà anh cố lờ đi?
Tình yêu khiến con người ta mù quáng, nhất là khi tuổi trẻ ngông cuồng. Nhưng ss lại cảm thây rất thích một jaejoong như vậy: ngang tàng, trẻ con nhưng lại rất nhân hậu. Nếu ko nhân hậu thì sẽ ki áy náy khi lợi dụng tình cảm của Ilha như vậy đâu.
Jae chỉ yêu Yun mà o_O đi Bar vốn chỉ muốn kích động một chút, còn kích cái gì thì mọi người tự hiểu ha xDD Tính cách Jae trong truyện rất được phải không :">
Post a Comment