Sep 15, 2013

[HNNLCCTD] Chapter 1 - 3

Chapter 1: Jung bánh đậu lên thành

“Oa…” Đeo trên lưng một balo đã sờn không nhìn ra màu sắc ban đầu, một nam tử cao ráo xuống xe, nhìn từng dòng xe cộ đi lại trên đường, lại nhìn nhà cao tầng, mở to miệng, “Nơi này chính là Seoul về sau mình sẽ sống a, giống hệt như mẹ miêu tả!”

Giọng nói tràn ngập tiếng địa phương Gwangju khiến người đi đường tò mò nhìn cậu, “Ha ha…”, nam tử cao ráo không để ý, chất phác cười, gãi gãi đầu, sửa sang lại trang phục, đánh giá chung quanh, miệng không ngừng lầm bẩm, “Dì Young Hee bạn mẹ bảo sẽ tới, sao giờ vẫy không thấy đâu?”

“Này!” Cảm giác phía sau có người đập vào vai, nam tử xoay người lại. “A, cô là…”

Cậu hoàn toàn bị người trước mặt dọa, không nói đến đột nhiên gọi mình, trên tay còn cầm một tấm hình rất lớn che gần hết mặt. “Liệu có phải gặp biến thái không, nghe mẹ nói ở thành thị rất nhiều phụ nữ như vậy, chẳng lẽ mình đụng phải sao?” Nam tử bị ý nghĩ này hù dọa, chân bất giác lui lại phía sau, một bước, hai bước, ba bước, thấy mình càng ngày càng cách xa người kia, nam tử có chút hưng phấn, định quay đầu chạy thì một sức mạnh rất lớn lôi cậu lại. “Cô, cô…” Nam tử nhìn cánh tay kéo mình không buông, trong lòng nghĩ, “Làm thế nào để đối phó giờ đây”, khóc không ra nước mắt.

Lúc này, người trước mặt bỏ tấm hình ra. “Yun Yun, sao không nhận ra dì à?”

Nam tử nhìn khuôn mặt đang nở nụ cười yêu kiều, càng nhìn càng thấy quen, liền móc tấm hình trong túi ra, so sánh đối chiếu, vỗ mạnh vào đầu “A! Cô chính là dì Young Hee mà mẹ nói đúng không ạ?”

“Hắc hắc, Yun Yun rốt cuộc nhớ ra dì rồi” Người được nam tử gọi là Young Hee cao hứng huơ chân múa tay.

“A, nhưng dì Young Hee à, sao dì cứ cầm tấm hình kia lúc ẩn lúc hiện trước mặt con, con cũng sắp hôn mê rồi.” Nam tử nhìn dì Young Hee tươi cười, còn không quên tấm hình vừa rồi, nói lên nghi vấn.

“Ha ha.” Người gọi là Young Hee dừng lại, chỉ vào hình, “Xem đi, có đẹp không?”

“Có ạ.” Nam tử gật đầu một cái, vừa rồi không chú ý, giờ nhìn kỹ, thật là một người rất dễ nhìn a, mắt to to, da trắng trắng. “Còn đẹp hơn Thúy Hoa trong thôn con.”

Nghe Yunho nói, dì Young Hee liền hỏi, “Thúy Hoa là ai?”

“Thúy Hoa là hoa khôi trong thôn của con, trong mười dặm xung quanh ai cũng biết, rất nổi danh đấy!”

“Con trai dì khẳng định cấp bậc cao hơn nhiều cái cô mà con nói.” Dì Young Hee đắc ý ngẩng cao đầu.

“A…” Nam tử kinh ngạc, mắt cũng sắp rớt ra. “Đó… Đó là nam, còn là con trai của dì?!”

“Đúng vậy, đây là con trai dì, thế nào, rất thích đúng không?” Dì Young Hee lại gần Yunho, nhỏ giọng hỏi.

“A..” Nam tử đỏ mặt. “Dì Young Hee, dì nói gì vậy a, con… Bọn con cùng là nam mà.”

Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nam tử, Young Hee trong lòng cười cười, ngoài mặt bất động thanh sắc kéo nam tử lên xe. “Yun Yun, chúng ta về nhà đi, người giúp việc đã làm xong cơm rồi.”

Nam tử nghe lời gật đầu một cái, đi theo vào xe.

“Oa… Sao mềm vậy, liệu có thể bị mình làm hỏng không a.” Yunho ngồi trong xe động trái động phải, nhìn trên nhìn dưới. “Đây là xe gì a, thoạt nhìn rất đắt, không biết có thể mua bao nhiêu bánh bao ăn.”

Bên này Yunho đang suy nghĩ chuyện mà cậu cho rằng rất trọng yếu, Young Hee ngồi phía trước lại thông qua gương không ngừng quan sát cậu, vừa nhìn vừa than thở, “Thật là, con mình có phúc mới kiếm được a, mặc dù Yun Yun giờ nhìn có điểm quê mùa, nhưng qua đào tạo nhất định sẽ trở thành tuyệt thế công siêu cấp đẹp trai a!”

Không cần nhiều lời, Yunho lần đầu tiên rời khỏi quê nhà Gwangju vắng vẻ, nhìn thấy biệt thự theo kiểu châu Âu của nhà Kim liền bị rung động mãnh liệt, len lén nuốt một ngụm nước bọt, tay không tự chủ mà nắm chặt quần, nhìn biệt thự ba tầng màu trắng kiểu cách trước mặt, đứng ngu tại chố.

Người đang hăng hái bừng bừng dẫn đường phía trước, a, chúng ta nên gọi cô là bà Kim đi, cảm giác bên cạnh thiếu, quay đầu lại thì thấy Yunho đứng ở cửa, không nhúc nhích.

“Yun Yun, sao đứng sững sờ ở đó, mau tới đây a!”

“A… Vâng.” Cảm giác được động tác của mình có chút ngu, Yunho phục hồi tinh thần, bước theo.

“Kính chào phu nhân, kính chào thiếu gia Yunho!” Vừa mới bước qua cửa lớn huy hoàng, Yunho lại bị hù dọa, sao lại giống hệt cảnh nghênh đón hoàng đế trong phim cổ trang trên tivi a, bên trái là một loạt người hầu nữ mặt trang phục giống nhau, bên phải là nam mặc tây phục.

Yunho thấy bọn họ cúi đầu chào mình, có chút không được tự nhiên, nhưng trải qua mấy lần kinh sợ, cảm giác mình không thể mất mặt nữa, liền âm thầm ngăn chặn tâm tình.

“Jang quản gia.” Bà Kim đột nhiên kéo tay Yunho, gọi.

“Dạ, phu nhân.”

Yunho thuận thế nhìn, chỉ thấy từ trong đám người một lão gia gia chừng hơn năm mươi tuổi hiền lành, mỉm cười với mình. Thấy thế, Yunho cũng cứng ngắc cười đáp lễ, không có biện pháp, là thói quen a.

“Giúp thiếu gia Yunho mang hành lý lên phòng ngủ, sau đó chuẩn bị dọn bữa ăn ra!” Thấy bà Kim vung tay, tất cả mọi người bộ dạng cung kính, Yunho trong lòng rất hâm mộ, thật là lợi hại a, có thể làm cho nhiều người như vậy nghe lời mình. Nhớ lúc mình còn ở trong thôn…

Chưa kịp nhớ lại chuyện trước kia, Yunho liền bị bà Kim kéo đến trước bàn ăn. “Đói bụng không, mau ăn đi!”

Yunho học Bà Kim trước đặt khăn lên đùi, sau đó cẩn thận cẩm chiếc đũa lóng lánh lên, nhưng nghi vấn trong lòng càng ngày càng lớn.

Thấy rõ Yunho giống như có lời gì muốn nói, bà Kim yêu kiều hỏi. “Sao vậy, Yun Yun, không hợp khẩu vị à?”

“Không phải ạ, dì Young Hee, con có thể hỏi một vấn đề không?” Yunho để đôi đũa xuống như buông một gánh nặng, mở miệng nói.

“Uh, con hỏi đi.” Bà Kim đặt tay trên bàn, bắt chéo, rất nghiêm túc nhìn cậu.

“Chính là, chính là, con muốn biết nơi này thật sự là nhà của dì sao?”

“Đúng vậy, về sau cũng là nhà của Yun Yun a!”

“A…” Yunho trong lòng nảy lên vui mừng, “Cũng là nhà của con?!”

“Đúng!”

“Vậy con có thể nói một yêu cầu không?” Nghe nói vậy, Yunho nhất thời hưng phấn lên.

“Uhm, nói đi!”

“Trên đường tới đây, còn thấy trong nhà rất to, chỗ trống cũng nhiều, cho nên con, con muốn ở những chỗ vô ích đó nuôi mấy con heo.” Nói xong, mặt Yunho lại đỏ, cảm giác mình nói điều không nên nói.

“Nuôi, nuôi heo?!” Bà Kim còn tưởng mình nghe nhầm, lặp lại hỏi.

“Đúng vậy, con trước kia cả ngày ở nhà nuôi heo, nuôi lớn thì có thể đem bán, sẽ được rất nhiều tiền, còn có mỗi ngày đều được ăn thịt! A.. Đúng rồi, nuôi thêm mấy con gà nữa, có trứng gà để ăn.” Yunho rất tự hào nói.

Nhìn ra Yunho rất tự hào với mấy chuyện này, trong mắt còn ánh lên tia hạnh phúc, bà Kim cũng không muốn đả kích cậu, gật đầu đáp ứng, dù sao sẽ sớm bắt đầu cải tạo, giờ cứ tạm thời làm theo Yunho đi, bà Kim nghĩ như vậy.

Ăn cơm xong, Yunho liền muốn đi dọn dẹp những chỗ đất trống kia, lại bị bà Kim ngăn cản. “Yun Yun, theo dì lên lầu trước, lát nữa hãy đi!”

“Nhưng, nhưng là…”

“Đừng như là, đây là những thứ liên quan đến chung thân đại sự của con đấy!” Nói xong kéo tay Yunho, vội vàng lên lầu.

“A, đây, đây không phải con trai gì sao?” Yunho nhìn hình khắp căn phòng hỏi.

“Đúng vậy, nhìn kỹ xem, có phải rất đẹp không?” Bà Kim móc một tấm hình trong ngăn kéo giơ lên trước mặt Yunho, trong nháy mắt mặt Yunho hồng rực lên, này, sao lại lõa thể phần trên a?!

“Ha ha ha, thật sự là rất đáng yêu.” Nhìn khuôn mặt Yunho trong nháy mắt hồng rực, Bà Kim trong lòng hô to, đột nhiên nghĩ đến cái gì. “Không đúng a, dễ dàng xấu hổ như vậy, thì sẽ thành thụ đáng yêu chứ làm sao thành tuyệt thế cường công được?!” Nghĩ tới đây, Bà Kim la lớn với Yunho, “Yun Yun, về sau không cho phép con đỏ mặt nữa, nghe không?”

Yunho vốn đang len lén nhìn tấm hình kia bị bà Kim la hoảng quá, lúc này mới ý thức được mình lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông lõa thể phần trên đến nửa ngày, nên căn bản không nghe thấy bà Kim nói cái gì, cho rằng bị bà phát hiện mình nhìn chằm chằm con trai của bà, sợ bị hiểu lầm, liên tục đáp ứng, “Nghe, nghe ạ!”

Bà Kim nghe thấy ngữ khí e dè của Yunho, cho rằng mình vừa hù dọa cậu, liền chậm rãi bình thản lại, ôn hòa nói, “Yun Yun à, vừa rồi không phải dì cố ý quát con, con phải biết rằng con là niềm hi vọng của chúng ta, cho nên… bắt đầu từ bây giờ, con mỗi ngày nhất định phải rút ra một khoảng thời gian, đặc biệt trước khi đi ngủ, cẩm tấm hình này, nhìn mấy vạn lần.” Vừa nói vừa đưa hình cho Yunho, trong lòng nghĩ, “Dì không tin dì không trị được tật dễ xấu hổ của con!”

Yunho không hiểu sao nhận tấm ảnh, nghĩ thầm, “Mình sao lại là hi vọng? Hi vọng gì? Bất quá có quan hệ với việc nhìn tấm hình này sao?” Cúi đầu vô ý liếc nhìn nam nhân lõa thể xinh đẹp kia, mặt lại bắt đầu nóng lên, thì thầm “Mình, mình sao vừa thấy cậu ta lại nóng lên thế này?”

Nghe nói vậy, bà Kim liền cười tươi như hoa, “Ha ha, dì cũng biết. Yun Yun à, nơi này có rất nhiều hình của Jaejoong, con cứ từ từ xem, dì không quấy rầy!” Trước khi đi còn vỗ mạnh lên bả vai Yunho. “Dì rất coi trọng con đấy!”

Yunho đơ người nhìn tấm hình trong tay, nhìn nụ cười xinh đẹp của nam nhân, dường như nghĩ đến điều gì, khóe miệng cong lên, “Thì ra cậu chính là Jaejoong a!”


Chapter 2: Vương tử bồi dưỡng ký

“Mẹ à, Yunho có tới không?”

“Có, vừa tới, sao vậy, bao giờ thì con về?”

“Haizzzz, con còn môn chưa hoàn thành, một thời gian nữa con sẽ về!”

“Ô, mẹ không hề biết con yêu việc học như vậy?! Được rồi, nhất định là xảy ra điều gì ngoài ý muốn đúng không?”

“Hừ ~ Đều tại Kim Junsu, con trai cưng, quả đào yêu quý của mẹ cả, vốn con đã đặt vé xong rồi, nhưng nó lại nói muốn đợi người yêu rồi cùng nhau về, nó một mình ở lại thì được rồi lại cứng rắn không để con đi! Thật là bực mình!”

“Không sao, Yun Yun ở đây cũng sẽ không chạy mất đâu!”

“Mẹ, mấy ngày tiếp theo mẹ chăm sóc Yunho nhà con cẩn thận nha!”

“Ô, đã thành Yunho nhà con rồi sao?!”

“Con muốn vậy đấy, thế nào?!”

“Vậy mẹ cũng nói Yunho nhà mẹ đấy!”

“Mẹ, mẹ không thể tranh giành nam nhân với con trai mình a!”

“Ha ha… Mẹ không có tâm tư đó, thôi không nói chuyện với con nữa, càng nói càng xa chủ đề, mẹ cúp đây!”

“A a, chờ một chút, mẹ, con muốn hỏi, Yunho giờ như thế nào?”

“Nói như thế nào đây…”

“Rất khó nói sao?”

“A… Mặc dù khí chất có điểm quê mùa, nhưng bề ngoài rất đẹp a, ngay cả mẹ nhìn cũng thấy trong lòng ngứa ngáy!”

“Phu nhân Kim Young Hee!!! Không phải mẹ vừa nói không giành nam nhân với con sao!”

“Ha ha, đùa chút cũng không được sao, bất quá, Yun Yun thật sự rất đẹp trai a!”

“Đẹp trai?! Khi còn bé rõ ràng là mặt bánh bao rất dễ thương a!”

“Mẹ nói cho con a, con đừng nghĩ tới việc làm công! Con hoàn toàn không có duyên làm công a!”

“Mẹ…” Thanh âm đầu bên kia đột nhiên nhỏ xuống, sau đó bà Kim liền nghe thấy con trai mình thẹn thùng nói, “Người ta không được làm công, vậy để cho cậu ấy ngoan ngoãn làm công của người ta!”

“Haizzz.” Bà Kim thở dài trong lòng, xem ra con trai mình thật sự thích Yunho, vốn tưởng nó chỉ muốn vui đùa, nhưng như vậy cũng tốt, đứa trẻ Yunho kia vừa nhìn đã thấy là nhân tài, tính cách cũng đàng hoàng, về sau có Yunho chăm sóc Jaejoong, mình cũng yên lòng!

Bên này Yunho đặt hình Jaejoong vào trong túi, đi theo Jang quản gia đến phòng của mình, vừa vào đã bị chiếc giường rất lớn giữa phòng hấp dẫn, lặng lẽ liếc mắt nhìn Jang quản gia, xác định ông đã đi xa liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Động tác kế tiếp chính là cởi giày ra, “Oa~” reo một tiếng nhảy lên giường, lăn qua lăn lại, đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng ngồi dậy, lấy tấm hình trong túi ra, “May quá, không có vết nhăn!”

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên ảnh, Yunho có chút nghi vấn, lẩm bẩm, “Rõ ràng chưa gặp cậu sao tôi lại cảm thấy rất quen thuộc? Tôi chỉ nhìn hình cậu mà cũng muốn bảo vệ cậu?”

Yunho lâm vào trầm tư, ngay cả tiếng bà Kim mở cửa cũng không nghe thấy, mãi đến khi trước mặt xuất hiện một khuôn mặt phóng đại, Yunho mới giật mình, sợ như gặp phải quỷ, nhanh chóng giấu hình xuống dưới gối.

“Dì Young Hee? Dì vào khi nào vậy ạ?”

“Dì vừa mới gọi con mấy tiếng, không thấy con trả lời dì liền đẩy cửa vào.”

Bà Kim cũng cởi giày, ngồi bên cạnh Yunho, “Con vừa nghĩ gì vậy, sao say mê thế?”

“Không có, không có gì ạ.” Yunho đan tay vào nhau, nghĩ thầm, “Cái này không thể nói ra a.”

“Không nóng sao, nhìn mặt con toàn mò hôi kìa!” Bà Kim làm bộ như không thấy động tác của Yunho, vừa nói vừa cầm điều khiển điều hoà bên cạnh, “Đinh ~” một tiếng mở điều hoà lên.

“Con, con tìm nửa ngày, không thấy quạt máy đâu, ở đây không có ạ? Trước kia ở trong thôn chỉ có mình nhà con có quạt máy chạy điện, mọi người thấy ai cũng thèm, đó là do con nuôi heo lên mua được đó!” Có thể thấy niềm kiên trì của Yunho với việc nuôi heo. Trên mặt Yunho là nụ cười tươi rói, hẳn là cậu rất tự hào.

“Điện, quạt máy?” Không nên trách bà Kim ngạc nhiên thái quá, từ nhỏ sống trong nhà vô cùng giàu có, sau lại gả cho gia tộc Kim nổi tiếng đại gia, cũng chưa từng đi đến mấy cửa hàng nhỏ, nên chuyện chưa thấy quạt máy là rất bình thường! o””o

“Dạ!” Yunho dùng sức gật đầu, “Chính là loại có cánh quạt rất dài, chỉ cần ấn nút mở một cái là cánh sẽ chuyển động tạo ra gió, rất mát! A?? Sao tự dưng lại có gió, nóc nhà bị thủng sao?”

Yunho vốn đang hăng hái bừng bừng miêu tả quạt máy cho bà Kim liền bị những trận gió mát thổi qua doạ sợ, cậu ngẩng đầu lên, quan sát nóc nhà, rất tốt, không hề hỏng a!

Yunho không ngồi yên nữa, nhảy xuống giường, đi tới chỗ đang thổi gió.

“Dì Young Hee, nơi này sao lại có quan tài a?!”

“Cái, cái gì?!” Đang cảm thán dáng dấp quạt rất kì quái, bà Kim liền bị những lời này doạ sợ, nhìn theo Yunho, trời đất, sao lại tưởng điều hoà là quan tài!

“Quan tài ạ, bên trong chắc không có người đâu đúng không dì, dì không sợ xui sao.” Yunho sờ sờ bên này, vỗ vỗ bên kia, thở dài nói, “Thành thị thật khác với nông thôn a, quan tài cũng không làm bằng gỗ, dì, dì Young Hee, dì làm sao vậy, sao lại ngã xuống giường vậy? Dì, dì tỉnh đi, dì ơi?!”

Không cần suy nghĩ cũng biết bà Kim đã bị trí tưởng tượng của Yunho làm cho hôn mê bất tỉnh…

Thông qua chuyện này, bà Kim ý thức được việc đầu tiên là phải dạy Yunho thích ứng với cuộc sống hiện đại.

Vì vậy, tuân theo lời dạy của gia tộc Kim đã nghĩ là làm, một đội đột kích  “Bang trợ Yunho thay đổi suy nghĩ, tiến hoá thành cường công” được thành lập, gọi tắt là “Trợ công hành động”, thậm chí còn đặt ra khẩu hiệu, “Trợ công, trợ công, nhất định thành công!”

Từ “Bang trợ” mình không đổi vì tác giả cố ý để thế cho nghe nó thêm phần khí thế, như kiểu phò hoàng tử lên ngôi vua ý. Câu khẩu hiệu từ “Trợ” là viết tắt của “Bang trợ”, cả cụm “Trợ công” vừa có nghĩa là giúp bạn công (bạn Ho), vừa có nghĩa là giúp đỡ, cụm từ thành công cũng có 2 nghĩa, vừa có nghĩa là “Đạt được kết quả như mục đích” (nghĩa bình thường), vừa có nghĩa là bạn Ho sẽ trở thành công kiểu mẫu của thời đại.

Giờ học được sắp xếp như sau:

Buổi sáng chủ yếu dùng cho việc rèn luyện thân thể và học tập lễ nghi căn bản, quan trong nhất là việc rèn luyện, theo như bà Kim nói, đây là việc vô cùng trọng yếu, tại sao ư, vì thân thể cường tráng thì mới tốt cho cuộc sống của Jaejoong và Yunho, khụ khụ ~ Cụ thể mọi người tự hiểu.

Thời gian buổi chiều là dùng cho học tập kiến thức kinh doanh, cái này chủ yếu là chuẩn bị để Yunho sau này tiếp quản công ty, dù sao cũng là người trong nhà cả, dĩ nhiên, Yunho bây giờ vẫn chưa biết mình đã kết thúc cuộc sống độc thân, khụ khụ ~ rất nhanh sẽ biết thôi…

Buổi tối là giờ cho công việc vô cùng trong yếu, chính là việc học tập tiếng phổ thông, việc này đối với bà Kim hay Yunho đều rất khó khăn, dù sao cũng đã nói hai mươi năm tiếng địa phương Gwangju rồi, giờ chỉ trong thời gian ngắn mà sửa đổi cũng không dễ dàng, trong lúc này thường xuyên xuất hiện vài vấn đề a…

Đơn cử như ngày đầu tiên.

Yunho nghiêm túc ngồi trước bàn giống hệt học sinh tiểu học, nhìn tấm bảng đen trước mặt, khuôn mặt nhăn lại, nội dung học là như sau:

Tôi “√” -- Tau “×”

Làm sao thế “√” -- Mần răng rứa “×”

Làm sao bây giờ “√” -- Mần răng giừ “×”

Cái gì “√” -- Cấy chi “×”

Nhà vệ sinh “√” -- nhà xí “×”

Trời ạ “√” -- Má ơi “×”

Má “√” -- Mẹ “×”

Cột bên trái là từ hiện đại chuẩn, cột bên phải là những từ có nghĩa tương tự nhưng đậm chất nhà quê, bình thường Yunho hay dùng từ ở cột bên phải, nhưng vì để dễ hiểu cho mọi người nên mình đổi hết sang cột bên trái. Vì không thể kiếm được từ nghe có vẻ nhà quê nên mình dùng từ địa phương ở miền Trung cho cột bên phải, mong các bạn thông cảm.

“Khụ khụ ~” Bà Kim ho khan mấy tiếng, trong tay cầm một cái thước không biết lấy ở đâu ra, gõ gõ lên tấm bảng đen, “Yun Yun, hôm nay chúng ta học mấy từ đơn trước, đây chính là những từ bình thường con hay sai nhất!”

“Dạ!” Yunho gật đầu.

“Đầu tiên, tôi, không phải tau.”

“Tôi chứ không phải tau?! Tôi không phải là tau sao ạ?” Bắt đầu khó hiểu.

“A… Ý của dì là, chẳng hạn như, bình thường lúc nói chuyện phải là tôi thế này, tôi thế kia, chứ không phải là tau thế này, tau thế kia, hiểu chưa?”

Yunho cầm bút không biết lấy ở đâu ra, cho vào trong miệng cắn, mơ mơ hồ hồ nói, “Có chút khó hiểu!”

“Dù thế nào, con nhất định phải nhớ! Biết không?”

“Con không chắc….” Thấy bà Kim mở to mắt nhìn, Yunho vội vàng đổi lại, “Con biết!”

“Uh!” Bà Kim gật đầu tán thưởng, “Cái này ổn rồi! Được rồi, chuyển sang cái thứ hai, làm sao thế, không phải mần răng rứa, biết không?”

“Dạ.” Yunho hơi bĩu môi, nhưng máy móc nói, “Làm sao thế, không phải mần răng rứa.”

“Kế tiếp, làm sao bây giờ, không được nói là mần răng giừ! Đọc lại theo dì, làm sao bây giờ!”

“Làm sao bây giờ!” Vẫn máy móc đọc theo…

“Kế tiếp, cái gì, không phải là cấy chi! Đọc!”

“Cái gì, không phải là cấy chi, đó là cấy chi vậy ạ?” Vòng tới vòng lui, Yunho vẫn còn mơ màng, ngậm bút, đưa ra nghi vấn.

“A… Chính là cái gì, hiểu không?”

“Vâng.” Mặc dù ngoan ngoãn đáp, nhưng mặt càng ngày càng đơ ra.

“Quan trọng nhất, nhà vệ sinh, nhà xí không phải là nhà xí, a… không đúng, nhà xí là nhà xí, không, phải là…Nhà vệ sinh là nhà xí, nhầm rồi…” Bà Kim hoàn toàn lâm vào vòng luẩn quẩn, nhầm lẫn liên hồi.

“Nhà xí phải gọi là nhà vệ sinh, đúng không ạ?”

“A… Đúng rồi, Yun Yun thật thông minh a!” Bà Kim vỗ đầu một cái, tán dương.

“Ha ha, không có gì.” Yunho gãi gãi đầu, cười cười.

……………………

Cứ như vậy, giờ học kết thúc trong sự thở phào nhẹ nhõm của cả hai người…


Chapter 3: Chậc chậc ~ ~ Sức mạnh của tình yêu

“Đời người a, con người chỉ biết sống mà thôi.” Đây là suy nghĩ của Yunho lúc nằm trên giường sau một ngày đào tạo.

Ai, muốn hỏi tại sao cậu lại nói một câu thâm sâu như vậy sao… Theo lời Yunho nói rằng cuộc sống ở đây quá mệt mỏi, dậy còn sớm hơn ở nông thôn.

“Người thành phố thật đúng là tự rước cực khổ a, lại còn phải tốn tiền đặc biệt mời người đến rèn luyện thân thể, cả ngày phải học nhiều thứ khó như vậy, thật đáng thương a…”

Bởi vậy, sáng sớm ngày thứ hai khi bà Kim đến gọi Yunho rời giường, Yunho trùm chăn kín đầu, nói lầm bầm. “Dì Young Hee ~, có thể không đi tập không ạ, giường ấm áp như vậy, con muốn nằm thêm một lát nữa… Con cũng không béo đầy mỡ a, cũng khá cao, sao phải mệt mỏi cực khổ như vậy?!”

“Ai nha, Yun Yun, dì đều là vì sức khoẻ của con cả!”

“Ngày hôm qua con còn chưa ngủ đủ đã bị gọi dậy, sau đó đến căn phòng gì đó tập luyện, vận động nhiều như vậy, người huấn luyện lại rất kinh khủng, không cười lấy một cái, mệt chết con! Đây là vì tốt cho con sao?!”

“Yun Yun a.” Bà Kim ngồi xuống giường. “Con biết không, Jaejoong sắp về rồi!”

“Cái gì?!” Nghe nói vậy, Yunho hết hẳn buồn ngủ, mở to mắt nhìn bà Kim, sau đó lại cố gắng giả bộ trấn tĩnh, “Cái… Cái đó liên quan gì tới con?”

“Ai… Con không biết.” Bà Kim nhìn nét mặt phong phú của Yunho, vô tình nói, “Con trai của dì a, thích nhất là người có vóc dáng đẹp, còn có cũng thích người dùng những từ ngữ chuẩn của Seoul… Còn có a, hiểu lễ nghĩa, có kiến thức cũng thích!”

Vừa mới nói xong, Yunho liền ngồi dậy, “Con đi! Làm người không thể bỏ dở giữa chừng! Nam tử hán đại trượng phu chịu khổ một chút là cái gì! Dì Young Hee, dì chờ con một lát, con thay quần áo rồi đi ngay.”

“Được, dì chờ con ở bên ngoài!.” Nói xong khoé miệng cong lên, đắc ý đi ra ngoài.

Yunho mặc quần áo xong, lúc này mới phản ứng kịp, lầm bầm, “Sao mình lại để ý người Jaejoong thích nhỉ?”

Suy nghĩ một lất, cuối cùng tận lực đưa ra một kết luận, “Không muốn để lại ấn tượng xấu từ lần đầu tiên gặp mặt.”

Não đã hoàn toàn vứt cảm giác khác thường kia ra khỏi đầu, mặc quần áo cận thận xuống lầu với bà Kim.

Thật ra thì, sức mạnh của tình yêu đôi lúc cũng tạo nên điều vĩ đại… Tại sao đột nhiên lại nói ra câu triết lý buồn nôn này??

Từ lần đầu tiên ở sân ga nhìn thấy hình Jaejoong mà bà Kim đưa, mặc dù loại gặp mặt đó phải gọi là bị đập vào mắt mới đúng hơn, nhưng Yunho đã bị cậu con trai môi hồng, răng trắng, mắt to kia khiến cho có cảm giác khác thường.

Nói như thế nào nhỉ? Văn thơ một chút thì là cơn mưa phùn trong mùa xuân, luồng gió mát mẻ trong mùa hè, hương trái ngọt của mùa thu, ánh mặt trời ấm áp của mùa đông, dĩ nhiên, Jung đầu đất không hề có khiếu văn thơ sao có thể nghĩ ra những lời này?!

Thật ra thì, cảm tưởng lúc ấy của cậu gần giống như khi phát hiện ở trong ruộng lúa nhà mình đột nhiên mọc lên một cây ngô rất to, thích hợp để cho hai con heo Đại Hắc và Tiểu Bạch trong nhà ăn.

Khụ khụ khụ khụ ~ ~ Chúng ta có thể bỏ qua cái suy nghĩ kỳ lạ này.

Chúng ta tiếp tục nha, chính là bởi vì có cảm giác kỳ quái này, Yunho cũng bất giác muốn hiểu rõ người kia, vì vậy, gần như bằng tất cả các biện pháp đào bới tin tức từ bà Kim và người giúp việc, kỳ thật mánh khoé này đều từ bản chất phúc hắc mà ra, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà!

Khụ khụ ~ Lại lệch chủ đề rồi, chúng ta nói tiếp… Vừa rồi nói Yunho muốn tìm hiểu Jaejoong cho nên lập tức hành động.

Bất quá, cậu vẫn cho rằng đây là vì “Để về sau ở chung với Jaejoong tốt hơn thì phải hiểu rõ cậu”, nhưng cậu không nghĩ tới ở trong biệt thự nhà họ Kim này, từ bà Kim đến gã sai vặt quét rác, tất cả mọi người trừ cậu đều trong lòng biết rõ ràng, mọi người đều tận tình giúp sức hai vị thiếu gia sớm thành đôi.

Một ngày nọ, Yunho sau khi rèn luyện xong không tắm ngay mà lén lén lút lút nhìn trước nhìn sau, thận trọng bước xuống lầu, mục tiêu là… Gian phòng Jang quản gia.

“Jang thúc, cháu… Cháu muốn hỏi thúc mấy vấn đề được không ạ?”

“Được, lại hỏi về thiếu gia Jaejoong đúng không?”

Yunho nghe nói vậy, cơ thể đang ngồi trên ghế đột nhiên không tự nhiên, tay xoắn lại.

“A? Thúc, sao thúc biết, thật lợi hại!” Vừa kinh ngạc, vừa bội phục, thiếu chút nữa là vỗ tay.

Jang quản gia trong lòng cười trộm, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết cậu đến làm gì, mấy ngày nay vấn đề cậu hỏi đều về thiếu gia Jaejoong a. Nhưng có kinh nghiệm làm quản gia nhiều năm, tuyệt đối không được biểu lộ tâm tình ra ngoài sắc mặt, rất trấn định nói.

“Tôi biết thiếu gia Jaejoong sắp trở về nên đoán cậu sẽ hỏi.”

“A ~ Ra là vậy.” Yunho gật đầu một cái, căn bản không chú ý tới trong lời nói của quản gia có chữ “Lại”.

Trong nháy mắt liền biến thành học sinh nhờ thầy giáo giảng bài, “Vậy, Jaejoong, Jaejoong cậu ấy thích nhất cái gì?”

“Huh? Thích nhất?”

“Đúng vậy, cháu muốn đợi đến khi cậu ấy về thì tặng quà cho cậu ấy.”

“Thiếu gia thích nhất đương nhiên là cậu, chẳng lẽ cậu muốn gói mình lại, trên đầu còn treo một cái nơ bướm thật to đưa cho thiếu gia Jaejoong?! Bất quá, nếu thực làm như vậy thì nhìn cũng rất hay.”

Nghĩ tới đây, quản gia liền đắm chìm trong thế giới tưởng tượng của mình, không tự chủ được bật cười. “Ha ha ha…”

Tiếng cười này khiến cho Yunho mờ mịt, gãi gãi đầu, vấn đề mình hỏi dường như không hề buồn cười a, cẩn thận chọc một ngón tay vào người cười đến sắp phát điên trước mặt. “Jang thúc, thúc sao vậy, cháu nói sai cấy chi sao?”

Trong lúc bối rối liền nói tiếng địa phương.

“A? Không có, không có sai.” Ý thức được mình thất thố, Jang quản gia ho khan mấy tiếng, vươn tay chỉnh lại nơ ở cổ, nói.

“Chẳng qua là vấn đề cậu hỏi hơi khó trả lời.”

“Sao vậy?”

“Mặc dù nhìn thiếu gia Jaejoong từ nhỏ lớn lên, nhưng không thấy cậu ấy đặc biệt thích thứ gì, bây giờ mới có cậu.” Dĩ nhiên câu cuối cùng chỉ nói trong bụng.

“Vậy ạ.” Yunho nhăn mặt cúi đầu.

Thấy Yunho vì chán nản mà phồng má lên, lộ ra khuôn mặt bánh bao, quản gia trong lòng hô to, thiếu gia Yunho a, van cầu cậu đừng lộ ra vẻ mặt như vậy, cậu chẳng lẽ không biết làm vậy rất dễ thương sao, khí chất công của cậu đâu?! Chạy đi đâu rồi??

“Thật ra thì không cần chuẩn bị cái gì đâu, thiếu gia Jaejoong không đặc biệt thích cái gì, nhưng lại có cảm tình với người vóc dáng chuẩn, có kiến thức, nói lưu loát tiếng Seoul, cho nên, thiếu gia Yunho, cậu cố gắng lên a!”

Thật ra Jaejoong không hề kỳ thị dân quê, nhưng bà Kim vì muốn Yunho rèn luyện nên lan truyền linh tinh.

“Sao giống hệt với gì Young Hee nói a.”

“Dĩ nhiên là giống nhau rồi, là phu nhân bảo tôi nói vậy!” Quản gia ở trong lòng nói.

Yunho nắm tay, cúi đầu suy nghĩ một lát, lúc sau ngẩng đầu lên, nhìn Jang quản gia vô cùng chính trực, vẻ mặt chân thành, trịnh trọng gật đầu một cái, “Cháu sẽ cố gắng!” Nói xong chạy như bay ra ngoài.

Hỏi cậu đi làm gì ư, cái này còn hỏi, dĩ nhiên… Dĩ nhiên là đi cho mấy gia súc mà cậu nuôi ăn rồi… Mấy người nghĩ thành cái gì? Có phải cho rằng cậu đi rèn luyện không? Yên tâm đi, cậu ta không muốn để mọi người biết mục đích của mình, cậu làm xong những thứ kia sẽ đi…

No comments :