Sep 17, 2013

[KBKNDON] Chương 10 - 12

Chương 10

 Dudley học theo bộ dạng của Harry, Harry vừa nói vừa chỉnh lại động tác của Dudley: Dudley ca ca, hai chân phải cách nhau độ dài bằng ba bước, mũi chân phải song song về phía trước, đầu gối không thể vượt quá mũi chân, bắp đùi cũng phải song song với mặt đất. Còn có, hông không thể nhô ra, ngực đừng cố gắng ưỡn ra, cứ thả lỏng, tay hướng xuống dưới giống như đang ôm một quả bóng.”

Nhìn Harry sửa lại động tác của Dudley, mắt lão nhân gia càng sáng hơn, ông nhìn nhất cử nhất động của Harry, đối với cậu càng cảm thấy hứng thú.

Giúp Dudley sửa tư thế xong, Harry liền đứng trung bình tấn ngay bên cạnh Dudley. Thời gian dần trôi qua, hai người lúc đầu còn thoải mái nay bỗng dưng khó chịu, nhất là Dudley, mồ hôi trên mặt thi nhau rơi, dường như chuyện này không có dễ dàng như Dudley nghĩ.

Harry thoạt nhìn so với Dudley thoải mái hơn nhiều, mặc dù mặt cũng có vẻ khó chịu, nhưng không giống Dudley chảy đầy mồ hôi, vô luận là tay hay chân đều có vẻ thực ổn định.

“Duddie bảo bối, Harry, các con ở trong này sao?” Từ cửa truyền đến tiếng Petunia, xem ra bọn họ đã đi thời gian dài, người giám hộ đã tìm tới cửa.

Dudley cùng Harry nhìn lẫn nhau, Dudley hiện tại hoàn toàn không có khí lực trả lời, có thể kiên trì bảo trụ tư thế đứng tấn không thay đổi đã là toàn bộ khí lực của Dudley rồi. Harry thì có thừa sức, nhưng khi đứng trung bình tấn tuyệt đối không thể mở miệng, quy củ này Harry phi thường rõ ràng. Cho nên cả hai người đều không ai trả lời Petunia.

Lão nhân hiển nhiên không muốn khó xử hai người ở phương diện này, ha ha cười nói: “Phu nhân, mời vào đi, chúng ta ở đây hiện đang có hai vị khách nhỏ.”

Petunia cùng Vernon nghe thấy trả lời, theo cái cửa nhỏ lúc trước Harry bọn họ đi vào. Vừa vào đã thấy hai đứa nhỏ đang đứng trung bình tấn.

“Thằng nhóc, bày ra tư thế kỳ quái này làm cái gì?” Vernon đi tới, quát Harry: “Còn dám dạy hư cả Duddie.”

“Được rồi, người trẻ tuổi, không cần nóng nảy.” Lão nhân cười nắm bả vai Vernon, đem hắn đẩy sang một bên, như thể Vernon không phải người cao to khoẻ mạnh mà chỉ là một tiểu hài tử nhẹ cân mà thôi. Lão nhân cười nói với Vernon: “Đây không phải tư thế kỳ quái a, đó là động tác quan trọng nhất của công phu Trung Quốc. Hai đứa nhóc đang cố gắng chứng minh mình, cậu cũng ngoan ngoãn chờ một chút đi, được không?”

Mắt Vernon cơ hồ sắp rớt ra, không thể tin được nhìn lão nhân, lắp bắp nói: “Cụ… Cụ… Này… Đây… Cũng là công phu Trung Quốc sao? Quá thần kỳ!”

Dì Petunia một bên không dám tin vào mắt mình, một tay che miệng phòng ngừa mình buột ra tiếng thét chói tay.

Dudley đứng ở một bên vốn dĩ hai chân đã có điểm run rẩy lại đột nhiên như được tiếp thêm sức lực, hai mắt loé sáng nhìn lão nhân, ý niệm bỏ cuộc nguyên bản trong đầu cũng sớm bị vất đi nơi nào.

Tuy rằng tư thế đứng tấn cơ bản nhất này đối với Harry Cửu Cửu mà nói là phi thường quen thuộc, nếu ở kiếp trước đừng nói là 10 phút, đến 30 phút cậu vẫn đứng nhẹ nhàng như thường, đáng tiếc hiện tại… thân thể năm tuổi thật sự có điểm yếu, cho dù cậu có nội lực chống đỡ cũng chỉ có thể kéo dài thêm một ít mà thôi.

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, chân hai người bắt đầu run rẩy, trên trán, trên lưng mồ hôi ướt đẫm. Harry mở to hai mắt, cậu không biết mình đã đứng bao lâu, có đến 10 phút không, nhưng nhìn thấy Dudley vẫn còn kiên trì thì bất kể như thế nào cậu cũng sẽ vẫn chịu đựng.

Không biết đã qua bao lâu, dù sao Dudley nghĩ đã thật lâu rồi, lâu đến mức hai chân run rẩy đã không thể chống đỡ chính mình, Dudley không quan tâm đây là đâu liền đặt mông ngồi xuống đất, Petunia xông tới, đau lòng nói: “Duddie bảo bối đáng thương của mẹ.”

Dudley không để ý lời nói Petunia, ngửa đầu nhìn lão gia gia râu bạc, chớp chớp mắt đầy nước nói: “Lão gia gia, ta thông qua không?”

Lão nhân không trả lời, vuốt vuốt râu, cười híp mắt chỉ Harry vẫn còn đang kiên trì nói: “Chờ một chút a, đợi nhóc kia xong ta sẽ nói cho hai đứa biết.”

Dudley nhất thời cứ nằm dài trên mặt đất, cảm giác toàn thân mình đều đau. Petunia vội vàng bảo Vernon lại gần ôm lấy con trai, nén giận nói: “Trên mặt đất bẩn như vậy, sao con lại nằm xuống, mà mặt đất cũng rất lạnh, nếu bị bệnh thì làm sao bây giờ? Con vừa mới khỏi bệnh xong.” Cằn nhằn liên miên khiến cho Dudley đến cả đầu cũng đau.

Harry nhìn Dudley, tiếp tục kiên trì trong chốc lát mới chậm rãi thu lại thế đứng, cẩn thận thay đổi vị trí hai cái đùi đã không còn cảm giác, khởi động vài cái cho thông máu, mới đi đến trước mắt lão nhân, cười híp mắt nói: “Lão gia gia, ta cùng Duddie ca ca đều thông qua sao?”

Lão nhân sờ sờ râu, cũng cười híp mắt nói: “Ngươi nói cho ta biết, vì cái gì ngươi không giống ca ca ngươi nằm xuống, ta sẽ nói cho ngươi biết thông hay không thông.”

“Trên TV nói, sau khi vận động không thể lập tức nghỉ ngơi a.” Harry chớp mắt xong rồi lại tiếp tục cười híp mắt nói: “Lão gia gia, chúng ta có thông qua không a?”

“Thông qua, đều thông qua.” Lão nhân vừa lòng gật đầu, nhìn cậu nháy mắt, ghé vào sát tai Harry nói: “Tiểu tử kia, bí mật của ngươi cũng không ít nha.” Lập tức đứng lên, đi đến bên dượng Vernon cùng hắn thương lượng cho Harry cùng Dudley đến đây học công phu Trung Quốc.

Một lát sau, dượng Vernon đi tới, vẫn mang bản mặt hiếm khi tươi cười với Harry nói: “Hoa sư phó nói muốn dạy hai đứa công phu Trung Quốc, thứ sáu hàng tuần ta đưa hai đứa đến đây sớm, đến chiều chủ nhật, Hoa sư phó sẽ phái người đưa hai đứa về. Mặt khác bây giờ, Hoa sư phó cùng cũng ta về nhà, thiết kế cho hai đứa một sân tập luyện.”

Harry cùng Dudley hoan hô một tiếng, đi đến trước mặt lão nhân râu bạc cùng nhau cung kính cúi đầu nói: “Sư phụ khỏe!”

Hoa sư phó sờ sờ râu, thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Ta vẫn chưa có thu các ngươi làm đồ đệ, các ngươi vẫn cứ gọi ta là Hoa sư phó thì tốt hơn.” Ông dừng, nhìn hai tiểu bánh bao đang nghi hoặc tự hỏi, ho nhẹ nói: “Khi nào chính thức thu các ngươi làm đồ đệ thì cần xem biểu hiện của các ngươi nha.”

Hai người nhất thời gật đầu liên tục như gà mổ thóc, trăm miệng một lời nói: “Chúng ta nhất định biểu hiện thật tốt.”

Hai người bọn họ trả lời khiến cho Hoa sư phó trên mặt cười tươi như hoa, đưa tay xoa nhẹ đầu hai đứa.

“Harry, đệ đang nhìn cái gì vậy?” Dudley tò mò nhìn đệ đề đang ngắm cảnh phía ngoài cửa sổ, kỳ quái hỏi: “Vì cái gì sau khi nghỉ hè, đệ mỗi ngày đều nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài rốt cuộc là có cái gì hấp dẫn lấy đệ.” Dudley tiến đến bên cạnh cậu, cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không có cái gì đặc biệt a.

“Không nhìn cái gì a.” Harry thuận miệng trả lời: “Chính là ở nhà thực nhàm chán nên nhìn bên ngoài xem sao.” Harry tuy rằng nói như vậy, ánh mắt lại vẫn như cũ gắt gao nhìn bụi cây trong công viên nhỏ ngoài cửa sổ, chờ đợi có thể thấy góc áo màu đen phất lên ở nơi này, chứng minh chính mình vừa rồi không có nhìn lầm.

Không biết từ khi nào thì bắt đầu, mỗi lần lễ Giáng sinh, Haloween cùng với nghỉ đông, nghỉ hè, Harry luôn cảm thấy xung quanh mình thường có một thân ảnh màu đen, nhưng đến khi cậu muốn nhìn rõ ràng thì lại không có gì, giống như hết thảy đều chỉ là ảo giác, khiến Harry không thể xác định được.

“Được rồi, Harry đừng nhìn nữa.” Dudley nhìn một lát, không phát hiện cái gì liền lôi kéo tay Harry, nói: “Đi thôi, hôm nay còn phải đến nhà sư phụ.”

Đúng vậy a, còn phải đi đến nhà sư phụ, Harry nghĩ lại hành trình đến phố người Hoa hai năm trước, trong lòng cười, không ngờ lần xuất hành đó lại có thể bái một lão ngoan đồng làm sư phụ, sau đó lại được chỉ dạy tận tình.

Cũng là bởi vì sư phụ để mình tham gia công việc bên trong Hoa Bang, hiện giờ mình cũng từ từ đem Duddie kéo vào trong thế giới kia không biết là tốt hay không tốt, thật không dám tưởng tượng nếu dì Petunia và dượng Vernon biết thì sẽ có hậu quả gì. Harry run lên, phục hồi tinh thần, nói với Dudley: “Duddie, ca đi trước đi, ta đi thay quần áo rồi chúng ta đi ngay.” Harry lưu luyến nhìn ra ngoài cửa sổ, xoay người đi.

Hai người đã từ lâu cự tuyệt yêu cầu đưa tiễn họ của Petunia và Vernon, tự mình đi đến phố người Hoa. Lần này bọn họ cũng không phải đi võ quán tìm sư phụ mà là đi Hoa Bang nên càng không thể để Petunia cùng Vernon biết.

London là nơi các ngân hàng tài chính tập trung, nhà cao tầng san sát, nên sẽ không có người nghĩ đến tổng bộ Hoa Bang sẽ đặt trong này. Hai người theo thông đạo chuyên dùng đi qua nhà lớn, trực tiếp đến bãi bắn bia ngầm, nghịch súng một lát, rồi dưới sự bắt ép mới ngoan ngoãn theo Đại sư huynh đi vào văn phòng.

“Hai đứa bây thật là, đến đây kiểu gì cũng phải chạy vào bãi bắn bia trước.” Hoa Vân Long chỉ Harry cùng Dudley lúc này đã ngoan ngoãn cúi đầu, trong mắt mang theo ý cười nhưng vẫn cố tình nghiêm khắc nói: “Ta cho hai đứa đến đây làm gì, hai đứa không biết sao, a! Lại có thể đi chơi, gan lớn nhỉ, súng có phải là đồ chơi của hai đứa không?”

Harry và Dudley nhìn lẫn nhau, Harry đi lên trước, kéo vạt áo Hoa Vân Long, mắt xanh nhu hoà nói: “Đại sư huynh, chúng ta đã biết, sau này chúng ta chơi ít đi được không?”

“Chơi ít đi?” Hoa Vân Long nhìn Harry, phất phất tay, đau đầu nói: “Quên đi, quên đi, ta không quản được mấy đứa. Hiện đang nói chuyện chính sự, hai đứa chú ý cho ta một chút.” Hắn trừng mắt nhìn hai tiểu tử cư nhiên trắng trợn liếc mắt trao đổi với nhau trước mặt mình.

“Đệ mấy hôm trước nói, Trung Quốc sẽ bắt đầu từ London tuồn phiếu công trái vào châu Âu, đệ nói tường tận cho ta.” Hoa Vân Long dừng một chút mới nói tiếp: “Harry, ta không hỏi tin tức này từ đâu ra, đệ chỉ cần nói cho ta tin này có tin được không? Hiện tại đích xác có lời đồn này, nếu chuẩn xác, chúng ta, ha ha ha...” Hoa Vân Long cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cười gian.

“Đương nhiên chuẩn xác, hẳn vào khoảng tháng 10 đi.” Harry dưới đáy lòng cười trộm, đương nhiên chuẩn xác, cậu còn biết rõ cả ngày nữa cơ mà. Harry nhìn Hoa Vân Long đang tiến lên trước mặt mình, nói: “Đại sư huynh, có muốn phát tài hay không a?”

“Phát tài ai lại không muốn. Nói! Đệ lại có mưu ma chước quỷ gì đây.” Hoa Vân Long buồn cười nhìn tiểu sư đệ tinh quái trước mặt, thật không biết đệ ấy lấy tin tức từ nơi nào mà nhiều như vậy, lại còn phi thường chuẩn xác, ngẫm lại hơn một năm nay, nếu không nhờ nguồn tin tức này, Hoa Bang còn lâu mới phát triển nhanh như hiện giờ.

“Năm nay thị trường chứng khoán New York sẽ sụt, có thể nói sụt rất lợi hại nhưng rồi sẽ lên nhanh, thế nào, chúng ta liên thủ mua một ít đi.”

Hoa Vân Long ánh mắt sáng ngời, trêu chọc nói: “Liên thủ? Đệ có bao nhiêu tài chính mà cùng ta liên thủ?”

Harry nhất thời giống quả bóng cao su bị chọc thủng, xẹp lại. Hai năm qua mặc dù cậu cùng các loại tin tức mà lấy của Đại sư huynh không ít tiền, nhưng là chút tiền ấy mà chơi chứng khoán thì hiển nhiên còn xa mới đủ.


Chương 11

Được rồi, không cần bày ra vẻ mặt đấy.” Hoa Vân Long xoa nhẹ tóc Harry, cười nói: “Nếu tin tức này chính xác thì chia cho đệ 1% thế nào?”

“Hiện tại cũng chỉ có cách đấy thôi.” Harry cúi đầu có điểm chán nản nói.

Dudley đi tới vỗ nhẹ vào bả vai Harry, Harry quay đầu lại nhìn rồi nói với Hoa Vân Long “Đại sư huynh, chúng ta lần trước nói muốn tự mình lập một công ty nhỏ…”

“Đã chuẩn bị xong cho hai đứa.” Hoa Vân Long cầm lấy túi văn kiện trên bàn, đưa cho cậu.

Harry tiếp nhận gói to, mở ra cẩn thận nhìn, gật gật đầu, lại đem túi văn kiện đưa cho Dudley, nói: “Chuyện này, cám ơn Đại sư huynh.”

“Không có gì, bất quá hai đứa lập công ty làm cái gì?” Hoa Vân Long có điểm tò mò hỏi: “Hai đứa làm gì biết kinh doanh.”

Harry cùng Dudley nhìn nhau cười, đồng thời nói với Hoa Vân Long: “Đó là một bí mật, không thể nói cho sư huynh biết.”

“Được rồi, được rồi, hai thằng nhóc này, mau về đi, ta không đãi hai đứa ăn cơm trưa đâu.” Hoa Vân Long cười nói.

“Ok, Ok, chúng ta lập tức lăn đi.” Dudley trả lời, lôi kéo tay Harry, vừa đi vừa nói: “Đại sư huynh, chúng ta đi xử lý việc của công ty chúng ta trước.

“Đại sư huynh, huynh không thể dễ giận như vậy, huynh còn vậy nữa, chúng ta mượn nữ nhi bảo bối của nhà huynh đến công ty chúng ta.” Harry bị Dudley kéo ra ngoài nói với vào trong.

“Đệ dám!” Hoa Vân Long sau khi thấy thì rít gào nói, đáng tiếc hai người kia đã sớm chuồn đi, căn bản không nghe thấy những lời này của hắn.

“Harry, hiện tại chúng ta đi đâu?” Ly khai Hoa Bang, Dudley vừa đi vừa hỏi.

Khó được hôm về sớm như vậy, tâm tư Harry liền mở, có một nơi luôn rất muốn đi, hôm nay có lẽ là cơ hội tốt, suy nghĩ rồi nói với Dudley: “Ta hôm nay mang ca đi một nơi chơi rất vui, nhưng mà ca phải giữ bí mất, ai cũng không thể nói cho, thế nào?”

“Chuyện của đệ, ta vẫn luôn giữ bí mật đó thôi, đệ xem có khi nào ta nói ra đâu.” Dudley đập nhẹ lên bả vai Harry, bất mãn nói.

“Duddie ca ca, ca đừng trách ta, chính là nơi chúng ta đi hôm nay không tầm thường nên ta mới nói nhiều.” Harry vội vàng giải thích.

“Không tầm thường? Không tầm thường như thế nào?” Dudley nhất thời tò mò, hỏi.

“Đến rồi ca sẽ biết.” Harry cười như vừa trộm được thứ tốt nhưng vẫn không nói cho Dudley biết. Suy nghĩ một lát, Harry dặn dò: “Tới nơi đó thấy cái gì tuyệt đối không được ngạc nhiên, có nghi vấn gì cũng không được hỏi, về nhà hỏi sau, nếu không lần sau ta sẽ không dẫn ca đến đó nữa.”

Hai người đón xe đến một ngã tư đường rất bình thường, Harry đứng trước cửa một hiệu sách, nhìn trái phải, giống như xác định cái gì.

Harry cần thận phủ tóc trên trán xuống, che đi vết sẹo tia chớp – dấu hiệu của “Kẻ Được Chọn” rồi mới an tâm. Đối với tướng mạo của mình, Harry hoàn toàn không lo lắng, không biết là vì cái gì, cậu không giống cha James như trong truyện mà ngược lại có điểm giống mẹ, còn thêm rất nhiều sự dịu dàng của người phương Đông, mái tóc rối loạn đặc trưng của nhà Potter vì đã dài nên cũng ngoan ngoãn nằm ẹp xuống.

Nhìn bề ngoài của mình không có sơ hở gì, Harry mới mang Dudley đi vào một quán bar rất rách rưới.

“A, nơi này có quán bar, sao vừa rồi ta không chú ý tới.” Dudley kì quái hỏi: “Nơi này thực bẩn, chúng ta tới đây làm gì?”

“Ca đáp ứng ta rồi đó, đừng quên.” Harry căn bản không trả lời vấn đề của Dudley, dặn dò lại.

Ban ngày, trong quán bar phù thuỷ cũng không nhiều, cho dù ngẩng đầu nhìn thấy hai đứa bé nhưng cũng không chú ý mấy. Harry kéo Dudley trực tiếp đi qua quán ăn, đến một cái sân sau khá nhỏ, đến tường gạch bên cạnh thùng rác, cẩn thận dùng ngón tay gõ ba cái, cả tường gạch mở ra, một cổng vòm hiện lên trước mắt hai người.

“Thượng Đế a, đây… Đây quá thần kỳ.” Dudley buột miệng nói ra, mắt bận rộn nhìn ngắm con được. Vô luận là người trên đường hay các cửa hàng hai bên đều khiến cho cậu khó có thể tin.

“Được rồi, chúng ta trước đi đổi ít tiền, rồi để cho ca xem đã mắt luôn.” Harry cười nhìn Dudley mở to hai mắt, kéo tay Dudley đến nhà cao tầng màu trắng.

“Đây… Đây là…” Trước cửa ngân hàng Gringotts, Dudley miệng mở rộng, nhìn yêu tinh, cà lăm hỏi.

“Ca đã đáp ứng ta rồi.” Harry ghé vào tai Dudley nhẹ giọng nói. Hai người đi vào Gringotts trong ánh mắt xem thường của yêu tinh.

Dudley lúc này cảm thấy may mắn, Harry không hề buông tay cậu ra, nếu không khẳng định mọi thứ trước mắt cậu liền như một thế giới ảo rồi sẽ tan biến mất, nghĩ đến lúc trước Harry dặn dò, hiện tại cuối cùng cũng hiểu được vì cái gì.

Khi Dudley chăm chú nhìn yêu tinh, phù thuỷ, Gringotts rồi cả những thứ mà Dudley chưa từng nghĩ sẽ tồn tại, Harry đã đổi xong Galleons với yêu tinh, kéo tay Dudley đi ra ngoài cửa.

“Harry, hiện tại chúng ta đi đâu?” Dudley nhìn Harry đang không ngừng quan sát các cửa hàng hai bên phố, nhưng không đi vào mà giống như đang tìm kiếm cái gì, không khỏi tò mò hỏi.

“Chúng ta đi mua quần áo trước, y phục bây giờ của chúng ta rất bắt mắt.” Harry sớm đã có kế hoạch nên đi thẳng đến mục tiêu của mình.

Không bao lâu, hai đứa trẻ mặc áo chùng phù thuỷ đi ra khỏi cửa hàng trang phục của phu nhân Malkin, bắt đầu một ngày của họ tại Hẻm Xéo.

Để giữ lời hứa của mình, Dudley nhịn một bụng thắc mắc, cố gắng không hỏi Harry khi còn ở Hẻm Xéo. Nhưng khi về đến nhà, tâm Dudley sôi nổi lên, vội vàng ăn bữa tối cho xong, kéo Harry trở về phòng mình để hỏi cho rõ ràng.

Dudley chờ một chút.” Harry vẫn chưa có ăn xong bị Dudley lôi kéo đành dừng bữa tối của mình lại.

Chạy một mạch về phòng ngủ, Dudley nhanh chóng đóng cửa lại, nói với Harry: “Địa phương kỳ quái hôm nay đi là nơi nào? Làm sao đệ lại biết? Nơi đó có những người gì vậy?”

“Chậm một chút, ca hỏi một lúc nhiều như vậy, ta làm sao trả lời được.” Harry lấy đồ ăn lót dạ ra, ngồi trên ghế vừa ăn vừa nói: “Thiệt là, gấp gáp như vậy làm cái gì, ta còn chưa ăn cơm tối xong.” Nhìn thấy Dudley đã bắt đầu xắn tay áo lên, Harry vội vàng nói: “Dừng, dừng, ta nói không được sao, ca ngồi xuống chậm rãi nghe đi.”

“Được, đệ nói đi.” Dudley kéo bừa một cái ghế dựa, ngồi xuống trước mặt Harry nhìn cậu nói.
Harry nghĩ nghĩ, cắn đồ lót dạ trong tay nói: “Nơi chúng ta đi hôm nay là Hẻm Xéo, người thường sẽ không thể nhìn thấy, chỉ có người có năng lực đặc thù mới có thể thấy, mà những người có năng lực đặc thù đó gọi là “Phù thủy”.”

“Harry, không phải đệ cũng là…” Dudley chần chờ hỏi.

“Đúng a.” Harry gật đầu, thực sảng khoái đáp: “Cha mẹ ta đều là phù thuỷ, ta tất nhiên cũng vậy.”

“Làm sao đệ biết?” Dudley hỏi: “Đệ nhỏ như vậy đã tới nhà của ta, làm sao biết chuyện về ba mẹ?”

“Duddie, chuyện từ khi ta còn nhỏ ta đều nhớ rõ.” Harry cúi đầu, nặng nề nói: “Duddie, có phải hay không ca nghĩ ta là một quái vật.”

“Làm sao có thể, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.” Dudley đứng lên đi đến trước Harry, nâng mặt cậu lên, đối diện với Dudley nói: “Đệ là đệ đệ của ta, không phải quái vật.” Rồi lời nói lập tức thoải mái: “Siêu năng lực a, ta phi thường hâm mộ đệ.”

Harry nhìn Dudley, hoàn toàn không giống Dudley trong sách, từ bé tới giờ luôn giống như ca ca che chở cậu, hiện tại biết cậu là phù thuỷ cũng không có xa lánh cậu: “Duddie…” Harry nhẹ nhàng kêu.

“Ân, chuyện gì?” Dudley trả lời.

“Không có việc gì, chỉ là đột nhiên muốn kêu tên ca.” Harry nói: “Duddie, có ca ở đây thật tốt.”

“Đó là đương nhiên, ca ca của đệ mà.” Dudley tự hào nói: “Đúng rồi, Harry, hôm nay đệ mua nhiều thứ như vậy, giấu ở chỗ nào, mau lấy ra đi.”

Harry cầm ba lô ra, đem mấy thứ mua hôm nay ra, đưa cho Dudley một ít đồ ăn vặt, chính mình cũng cầm lấy ăn.

“Harry, đệ mua nhiều sách làm cái gì?” Dudley nhìn sách đã xếp thành một chồng trên bàn, tuỳ tiện rút một quyển, hỏi.

Harry cầm quyển Lịch sử Hogwarts, vừa nhìn vừa nói: “Phù thuỷ cũng có trường học, tầm đến khi ta 11 tuổi sẽ đi đến trường Hogwarts này, hiện tại ta cái gì cũng đều không hiểu, nên tự nhiên muốn mua nhiều để biết trước. Ta cũng không muốn tới trường học thành đứa cái gì cũng không biết.”

“Cái gì?” Dudley để sách trên tay xuống, hỏi: “Đệ muốn đến cái trường học này? Đệ không cùng ta lên trung học sao?”

Dudley, ca hãy nghe ta nói.” Hary nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định tin tưởng Dudley, dù sao sau này muốn đến Hogwarts cũng cần Dudley tiếp nhận. Dừng một chút, Harry mở miệng nói: “Ca có biết, cha mẹ ta đều qua đời, bọn họ là bị người giết hại, mà người đó lại ở trong giới phù thuỷ, ta muốn báo thù tất nhiên phải học tập tri thức phù thuỷ.”

“Harry, cái này quá nguy hiểm.” Dudley lo lắng nói: “Dì Lily mong muốn đệ sống bình an, khoái hoạt hơn.”

Dudley, ca yên tâm, ta sẽ không tự nhiên mà đi báo thù, ta sẽ cố gắng học, làm cho mình cường đại lên, đến khi có đầy đủ năng lực đã.” Harry ngoài miệng nói như vậy nhưng nghĩ đến những việc phát sinh khi vào Hogwarts, cảm thấy có chút đau đầu.

“Quên đi, đệ đã quyết định, ta sẽ không nói gì nữa.” Dudley vỗ nhẹ lưng Harry, nói nhẹ: “Chỉ cần đề đừng quên, ta là ca ca của đệ, nơi này còn có nhà cho đệ về.”

“Được.” Harry gật đầu, không nói gì. Dudley cầm lấy quyển sách trên bàn, tò mò đọc, giống như lúc trước không hề thấy Harry trộm lau nước mắt.

Chương 12

 Sáng sớm, khi sương vẫn còn bao phủ khắp đường phố cùng nhà cửa, sân sau số nhà 4 đường Privet Drive đã vang lên tiếng cười “Ha ha” của Harry và Dudley đang đứng luyện công. Từ khi bắt đầu học võ đến nay đã được 6 năm, trên bãi cỏ nhà Dursley bố trí đầy đủ người gỗ, bao cát, cọc cùng dụng cụ linh tinh, bãi cỏ chỉnh tề dĩ vãng mà Petunia vô cùng tự hào nay sau khi bọn họ luyện tập thì lưa thưa, nham nhở, khiến Petunia vô cùng đau lòng.

Người dân ở đường Privet Drive thích nhất là nhìn thấy hai thiếu niên tuấn tú ở nhà số 4 luyện tập công phu Trung Quốc, quả thật trông rất giống diễn xuất, mà so với phim còn muốn uyển chuyển hơn, đã thế người biểu diễn lại còn rất đáng yêu nữa.

Dudley Dursley đã 11 tuổi, dáng người to cao, đầu tóc vàng cùng với đôi mắt màu lam khiến cho hắn đã có vẻ một chàng trai anh tuấn, ở trường học lại thường nhận được một ít thư tình, lễ vật nhỏ linh tinh khiến hắn rất là phiền não.

Còn Harry thấp hơn Dudley tận nửa cái đầu, tóc dài màu đen, mắt to xanh biếc, da thịt trắng mịn so với trẻ con còn đáng yêu hơn, theo lời Dudley nói thì cậu là nhi đồng chưa phát triển. Điều này khiến cho Harry phi thường khó hiểu, cậu không có bị nhà Dursley ngược đãi, sao lại mãi không lớn?

“Duddie bảo bối, Harry, các con xong chưa? Nhanh đi tắm rửa đi còn ăn điểm tâm.” Petunia ở trong phòng bếp nhô đầu ra ngoài cửa sổ, hô to với hai người con trai.

“Đã biết, mẹ.” Dudley lau mồ hôi trên trán, cao giọng trả lời.

“Đã biết, dì.” Harry dùng khăn tay lau mồ hôi, quay đầu hướng phòng bếp nói với Petunia.

Hai người đi bộ quanh sân vài vòng rồi mới về phòng tắm, cười đùa cãi nhau ầm ĩ, tắm rửa, thay đổi quần áo sạch sẽ rồi vọt tới phòng bếp.

“Mẹ ơi, có món gì ngon sao?” Dudley ôm eo Petunia, thăm dò nói: “Hôm nay là sinh nhật của con nha, quà tặng của con đâu?”

“Duddie ca ca, có người nào như ca, lại đi đòi hỏi quà, không biết xấu hổ à?” Harry ngồi ở góc bàn, trêu chọc nói.

Dudley hướng cậu làm cái mặt quỷ, cãi lại: “Ta cứ như vậy đấy, đệ làm gì được à?” Nói xong tiếp tục cọ đầu trên người Petunia, đòi quà sinh nhật của hắn.

“Được rồi, được rồi.” Petunia nhẹ nhàng đánh lên đầu Dudley, yêu thương nói: “Đừng đùa nữa, nhanh ngồi xuống bàn ăn điểm tâm. Quà tặng của con mẹ đều cất cẩn thận rồi, để ở trong phòng nhỏ cạnh phòng các con đấy, để cho con tự mình xem. Trừ quà của chúng ta, còn có của Hoa sư phó, sư huynh các con, bạn bè đưa cho đều ở trong đó hết.”

Trong lúc nói chuyện, Vernon đi vào phòng bếp, Dudley và Harry đồng thời chào hỏi: “Cha/Dượng buổi sáng tốt lành.”

Vernon đi đến bên cạnh Dudley, hôn nhẹ lên gương mặt Dudley rồi nói: “Sinh nhật vui vẻ, bảo bối.” Nói xong hắn ngồi xuống ghế chờ Petunia đem bữa sáng ra.

Ăn hết điểm tâm, Vernon nói với Dudley: “Duddie bảo bối, hôm nay sinh nhật con sao không mời bạn bè qua, mọi người cùng nhau đi vườn bách thú không phải sẽ rất vui sao?”

“Bọn họ a, đều quá ngây thơ.” Dudley kéo khoé miệng, những năm gần đây hắn và Hary cùng nhau quản lý công ty cùng công việc của Hoa Bang nên hắn làm sao có thời gian gian để ý mấy người bạn cùng lớp.

“Dượng muốn đến vườn bách thú để chúc mừng sinh nhật Dudley sao?” Harry có điểm tò mò hỏi, mấy năm trước đều đi ra ngoài du lịch, sao năm nay lại đơn giản như vậy.

Vernon có điểm xấu hổ cười, đánh nhẹ lên đầu cậu: “Tiểu hài tử hỏi vậy làm cái gì.”

Harry và Dudley nhìn lẫn nhau, cùng nói với Vernon: “Chúng con lên lầu chuẩn bị một chút rồi sẽ xuống.”

“Được, nhanh lên, chúng ta còn phải lên đường sớm.” Vernon gật gật đầu nói.

Hai người chạy trở về phòng, Harry nói với Dudley: “Duddie, ca có biết vì cái gì không? Kinh tế trong nhà thiếu à?”

Dudley nhíu mày, nghĩ nghĩ nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá theo ta được biết, hình như mấy năm gần đây công ty của cha hoạt động không tốt lắm. Hơn nữa, đệ để ý xem cũng một thời gian dài rồi mẹ không có mua thêm quần áo linh tinh, trước kia mẹ rất hay đi dạo phố mua đồ mà.”

“Nếu vậy, chúng ta lấy một ít tiền đi.” Harry ngồi ở mép giường nói: “Công ty chúng ta lợi tức luôn không tồi, lấy một chút để giúp đỡ gia đình cũng có thể a.”

“Nhưng mà dùng lý do gì đây?” Dudley tuỳ tay cầm lấy ba lô, ngồi bên cạnh Harry nói: “Không thể nói với cha mẹ rằng chúng ta mở công ty kiếm tiền được.”

“Vì cái gì không được, trước kia không nói là vì sợ bọn họ lo lắng, hiện công ty hoạt động phi thường tốt vậy cũng nên để cho họ biết.” Harry nghĩ nghĩ nói tiếp: “Hơn nữa, phỏng chừng mấy ngày nữa thư gọi nhập học của ta sẽ đến, nếu ta đi đến trường Hogwarts, công ty phải nhờ vào một mình ca, như vậy không để họ biết cũng khó. Lần này phải dứt khoát nói rõ ràng ra, nếu không thư của ta đến đây, không biết họ sẽ như thế nào. Dudley, ca nghĩ có phải không?”

Dudley ngẫm lại, nếu tự mình phải xử lý chuyện công ty mà vẫn tiếp tục gạt trong nhà thì sợ không được, hơn nữa với tính cách của cha mẹ, nếu thư của Harry tới, nhất định sẽ khiến cho bọn họ bị kinh hách, không bằng nói ra trước để chuẩn bị chu đáo, vì thế gật gật đầu nói: “Cũng được, vậy ta nói hay đệ nói?”

“Ta nói đi, phần lớn đều là chuyện của ta mà.” Harry nhảy xuống giường, mở ngăn kéo bàn học ra, cầm tờ chi phiếu nói: “Đi, đi xuống lầu, chúng ta cho dì dượng kinh hỉ một phen.”

Duddie co quắp mặt, không biết lần này là kinh hỉ hay kinh sợ đây.

“Các con mau xuống đi, chúng ta sắp phải đi rồi.” Petunia nhìn thấy hai người từ trên lầu đi xuống, vội vàng nói.

“Chờ một chút, dì.” Harry mở miệng nói: “Con có chuyện muốn nói với hai người, có thể trì hoãn một chút được không?”

“Chuyện gì?” Vernon trừng mắt liếc cậu một cái: “Tiểu tử có chuyện gì đâu, đừng có chậm trễ Duddie bảo bối tới vườn bách thú chơi.”

“Cha, con nghĩ chậm trễ một chút cũng không có vấn đề gì, vườn bách thú tối nay đi cũng được mà.” Duddie nói với Vernon.

Vernon ngồi trở lại chỗ cũ, Petunia ngồi bên cạnh hắn nói với Harry: “Nói đi, con có chuyện gì muốn nói cho chúng ta.”

“Con nghĩ cho hai người biết…” Harry mắt nhìn bọn họ, có chút khẩn trương nói: “Con và Dudley cùng nhau lập một công ty nhỏ, mấy năm gần đây hoạt động cũng không tệ lắm, có chút lời lãi.”

“Cái gì? Hai đứa mở công ty?” Vernon cùng Petunia trăm miệng một lời, vẻ mặt khó tin.

Dudley cùng Harry ngoan ngoãn gật đầu, Dudley lén lút nuốt nước miếng, lui về phía sau một chút, chuẩn bị nếu tình huống xấu thì kéo Harry nhanh chóng chạy.

Vernon và Petunia nhìn lẫn nhau, Vernon nói: “Hai đứa mở công ty gì, mở khi nào, vốn lấy từ đâu? Nói thật ra, không cho phép nói dối!”

Harry cả người đứng nghiêm, thanh âm có điểm run lẩy bẩy, nhìn Vernon cùng Petunia nói: “Mở công ty thiết kế ba bộ phận, đồ dùng gia đình, trang sức và trang phục.”

Vernon cùng Petunia đồng thời hít một hơi sâu, Harry vội vàng giải thích: “Là do phát triển nên mở thêm thôi, lúc ban đầu chỉ có mảng trang phục, không phải ngay từ đầu đã mở nhiều như vậy.”

“Trả lời vấn đề khác.” Vernon giống như đã trấn định lại, tiếp tục truy vấn.

“Mở từ bốn năm trước.” Harry cúi đầu xuống, tránh đi tầm mắt của Vernon, nói tiếp: “Lúc ban đầu là vốn Đại sư huynh cấp cho, xem như là cho vay không tính lãi.” Harry cúi thấp hơn, nói: “Toàn bộ tiền vay đã trả hết trong năm hoạt động thứ hai của công ty.”

“Quả nhiên không hổ là con trai của ta, Duddie bảo bối a.” Vernon và Petunia cười khích lệ, vui mừng nhìn Dudley.

“Hai đứa luôn lén gạt đi, như thế nào đột nhiên lại nói cho chúng ta biết?” Petunia tâm tình tốt hỏi bọn họ.

“Mẹ à, trong nhà có phải kinh tế đang khó khăn đúng không?” Dudley đi lên trước vài bước, nhìn hai người lớn hỏi.

“Kinh tế trong nhà do cha quan tâm sẽ tốt hơn, tiểu hài tử không cần lo lắng.” Petunia né tránh vấn đề.

“Dì, chúng con đã trưởng thành, nếu trong nhà có khó khăn cũng có thể nói với chúng con, hiện giờ không phải chúng con cũng có năng lực giúp đỡ đó sao?” Harry nhìn Petunia nói.

” Được rồi, nói cho hai đứa rồi đó thôi.” Vernon nói xen vào: “Công ty của ta gần đây kinh tế hơi đình trệ, lợi nhuận giảm nhưng rất nhanh sẽ tốt.”

Dudley và Harry nhìn lẫn nhau, Harry lấy ra tờ chi phiếu từ trong túi, đưa cho Petunia nói: “Dì, dì nhận lấy đi.”

“Cái gì?” Petunia nhìn tờ chi phiếu trong tay Harry, nói: “Đem cái này đưa cho ta làm gì? Ta còn nuôi được hai đứa.”

“Dì, con không phải ý này.” Harry vội vàng giải thích: “Con chỉ muốn cố gắng vì gia đình thôi.”

Sắc mặt Petunia dễ nhìn hơn, nhưng vẫn đem tờ chi phiếu trả về: “Tâm ý của hai đứa ta cùng Vernon nhận. Bất quá tiền trong nhà, hai đứa còn nhỏ không cần phải quan tâm, biết không?”

Harry không trả lời, nhìn Petunia và Vernon nói: “Mặt khác, con… Con có thể sẽ nhận được một phong thư gọi nhập học.”

“Thư gọi nhập học?” Petunia nghi hoặc nhìn cậu: “Vậy thì sao?”

“Trường học gì?” Vernon ở một bên hỏi: “Ta không đồng ý cho mày đi vào trường học không đứng đắn.”

“Dạ… Là… Là Hogwarts.” Harry nổi lên dũng khí, một hơi nói ra.

“Cái gì?” Petunia và Vernon cả kinh đứng lên, trợn to mắt nhìn Harry.

“Không có khả năng, con chưa từng có kỳ quái chuyện tình, sao có thể có thư.” Petunia khó tin chất vấn: “Con… Làm sao con biết?”

“Dì, khi con tới đây đã một tuổi, kí ức trước đó con nhớ rất rõ.” Harry lui về phía sau giải thích: “Chỉ cần con có phép thuật thì từ khi sinh ra đã có tên ở Hogwarts rồi, nên sẽ có thư gửi đến cho con.”

“Thượng Đế a, ta tuyệt đối không cho con đi.” Petunia có điểm hung dữ nói: “Trường học cổ quái kia đã hại chết Lily, ta tuyệt đối cho con tiếp tục đi.”

“Không, dì, dì nghe con giải thích…” Harry sốt ruột muốn nói.

“Tiểu tử, mày hiện tại cút về phòng cho ta.” Vernon xanh mặt, cắt đứt lời của Harry, lớn tiếng nói: “Mày kiểu gì cũng không được đi, có nghe hay không!”

Harry uể oải gật đầu, cậu vẫn đánh giá thấp sự căm ghét của dì Petunia và dượng Vernon với pháp thuật, xem ra cuộc sống của mình sau nay sẽ không tốt lắm.

No comments :