Dec 4, 2013

[GO33N] Chapter 20

Chapter 20 —— DAY 20

—— Tức! Mặc! Đại! Thần! Anh! Có! Thích! Em! Không!
Thành phố B vào buổi chiều đường phố cũng không phải ồn ào lắm, từng dòng xe cộ đang lần lượt vụt qua, để lại vài tiếng nổ máy, ánh nắng chiều tà vàng đậm chiếu lên gương mặt mang nét cười của chàng trai, nghịch ngợm vụt qua hai má lúm đồng tiền, gió đêm thổi tung bay vạt áo sơmi của cậu như đang ở trên con thuyền đón gió, chàng trai lấy hết dũng khí lớn tiếng hỏi, thoang thoảng đâu đó là hương rượu truyền đến từ quán ăn không xa…
Jung Yunho đứng giữa đường, híp mắt nhìn cậu nhóc đối diện cười nói, tóc đen bị gió thổi tán loạn, mũi chân hơi kiễng lên, nụ cười không chút ra vẻ, chân thành xuất phát từ nội tâm khiến anh bất giác cười theo.
Người kia đang nghiêng đầu, mắt sáng rực trông chờ nhìn anh, người kia là người trong lòng mà anh đợi bao lâu nay.
Cơ hồ không chần chừ phút nào, Jung Yunho cũng vui vẻ mở miệng, “Có, anh yêu…”
Anh còn chưa nói xong, một siêu thị mini ven đường đột nhiên bắt đầu bật loa quảng cáo, lấn át mọi âm thanh khác:
—— Là con gái thật tuyệt, Diana siêu thấm mới, cho bạn một ngày mới năng động!
O()o
Kim Jaejoong!
Jung Yunho!!
Một đám người đang hóng đằng sau cũng!!!
Việc này chẳng khác gì lúc siêu nhân đã mặc xong đồ lót định ra ngoài thì mới có người nói cho siêu nhân biết cậu đang mặc quần chữ T hoặc là đã mặc ngược vậy, tên đã lên dây, vậy mà phải nghẹn lại là sao?!
Jaejoong giậm chân, WTF!!
Không biết lúc đang chiếu phim thì không thể xen quảng cáo vào sao!!
Cậu khó được khi lấy dũng khí, giờ thì bị chọc thủng rồi, điểm HP vừa mới đầy giờ đang rớt liên tục, hình như có rất nhiều người đang nhìn cậu nha, còn có, đại, đại thần hình như đang đi tới chỗ cậu, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?!
Jung Yunho nhìn bé cải cắn môi, định bỏ chạy, vội vàng giơ tay lên, chỉ thẳng cậu, thanh âm rõ ràng: “Kim Jaejoong, em…”
Sau đó…
——  Mì Omachi, rất dai lại không sợ nóng!
%>_<%
WTF! Cậu nhất định lúc ra ngoài đã không xem hoàng lịch, hôm nay không hề thích hợp để thổ lộ, không thích hợp để gặp mặt, không thích hợp để hôn tang cưới gả!!
Đặc biệt là không thích hợp để đại thần và bé cải gặp nhau!!
Jaejoong vô lực nhìn đại thần đã hai lần nói lại bị quảng cáo cắt đứt, lại nhìn một đám người đứng hóng đằng sau vô lương tâm cười…
~~~~(>_<)~~~~
Cậu không chơi nữa!!!
Quay người định chạy thì một đôi tay to rộng bắt được vai cậu, giọng nói tràn ngập vui vẻ của đại thần vang lên bên tai, hơi thở phả ra khiến cổ cậu ngứa ngáy:
“Không muốn nghe anh nói hết à?”
Jaejoong theo phản xạ có điều kiện xuyên qua khe hở giữa hai tay đại thần mà nhìn về siêu thị mini đã hai lần phá rối kia, may mắn, không bật loa nữa rồi, phù ~~~~
“Cái kia, em, em, em, em đại khái đoán được.” Kim Jae Jae căng thẳng nhìn mũi chân mình.
“Nhưng mà anh vẫn muốn nói thì làm sao bây giờ?” Jung Yunho nhìn bé cải trong ngực tai đỏ bừng, bật cười nhẹ, từng biểu cảm của cậu nhóc này đều luôn khiến cho anh vui vẻ.
Ôm mặt cậu, mắt đối mắt, cảm nhận được run rẩy của cậu nhóc, nhớ lần đầu gặp bé cải cũng là một buổi chiều như thế này, ngày đó ánh mặt trời ấm ấp, một cậu nhóc kéo rương hành lý đi theo sau người nhà, bĩu môi cầm một cọng cỏ đuôi chó đâm đâm mũi mình, sau đó liền hắt xì hơi mấy cái, tính trẻ con bộc phát lại đi đâm đâm mặt bố mẹ, cuối cùng bị mẹ nhéo tai, oai oái kêu đau.
Lúc đầu chỉ là cảm thấy cậu nhóc này rất đáng yêu, về sau…
“Kim Jaejoong, anh, thích em lâu rồi.”
Thật sự rất lâu rồi, kể từ ngày em vào trường học, cho đến bây giờ, và mãi đến tương lai sau này…
Thời gian như ngừng lại, trong nắng chiều tà, hai chàng trai thâm tình nhìn nhau, dùng lời hứa làm nền cho hạnh phúc vĩnh viễn sau này của hai người.
“Phụt.”
Trong bầu không khí đẹp mà dịu dàng ấy, Jaejoong đột nhiên bật cười, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người ngồi xổm xuống, ôm bụng cười ha ha, thiếu chút nữa là lăn qua lăn lại trên mặt đất.
-_-!
Lúc này không chỉ đám người vây xem sửng sốt ngay cả đại thần mặt liệt cũng cứng đơ tại chỗ, lời thổ lộ của anh buồn cười lắm à?!
“A ha ha ha ha, ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha, bóng, bóng tớ trong, trong mắt đại, đại, đại thần…. Biến hình nha, ha ha ha, ha ha, thật buồn cười.”
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì bạn Kim Jae Jae đã chết vài lần rồi, tên nhóc này rốt cuộc não cấu tạo như thế nào vậy, người bình thường nghe thấy lời tỏ tình nồng nàn như vậy, lại còn là của đại thần thì liệu có ai phản ứng thế này không?!
Lãng phí của trời là đây a!
“Nhưng mà, em như vậy, anh cũng thích nha.”
!!! ~\(▽≦)/~
Mọi người bái phục!!!
Không hổ là đại thần nha, chủ đề thiếu muối như vậy mà cũng có thể xoay lại vấn đề, Bệ Hạ anh minh!!
Bé cải đang cười vui vẻ liền bị sặc nước miếng! Thật là! Sao ngay cả lời tỏ tình của đại thần cũng cao hơn một bậc so với người ta vậy.
Bạn Kim Jae Jae vốn không rõ cơ chế thẹn thùng hoạt động như thế nào nay nghe những lời này lại đỏ bừng mặt, dưới ánh nắng chiều tà lại càng thêm đáng yêu, tay được đại thần cầm mà toát mồ hôi, dinh dính như tâm tình của cậu.
“A, mông à, anh, thích em, từ lâu rồi.”
“A, Bỉm Pampers, em cũng vậy, dù anh là BVS, em vẫn thích anh.”
“A, Tuyền Thủy cup A, chị, thích em, từ lâu rồi.”
“A a, Không rời không xa cup D, em cũng vậy, dù cho chị có ngực phẳng, em vẫn thích chị.”
Nhìn hai người phía trước nắm tay nhau, một đám bang chúng vô lương của Hiệp Cốt Nhu Tràng lập tức bắt đầu diễn kịch nhập vai, đùa đến vui vẻ.
Kim Jaejoong nhịn!
Thế giới đang đẹp thế này, cậu không thể bùng phát!
“A, Diana, tớ, thích cậu, từ lâu rồi.”
“A a, Omachi, tớ cũng vậy, cho dù cậu không dai, tớ vẫn thích cậu.”
KAO! Vĩ nhân nào đó đã từng nói, nếu không thể nhịn được nữa thì không cần phải nhịn!!
“Các cậu…” Kim Jaejoong tay chống nạnh quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi làm ra vẻ ác bá.
… Sau đó trơ mắt ếch nhìn đám người vốn lén lút đi theo đằng sau đột nhiên nghiêng đầu 45 ° nhìn trời.
KAO! Các cậu cho rằng mình là mười tám vị La Hán à!!
Jaejoong tức giận quay đầu, bĩu môi ủy khuất, Jung Yunho thấy vậy nhịn không được vuốt vuốt đầu cậu, bắt nạt nương tử nhà anh là một việc rất thú vị, nhưng mà, chỉ mình anh được làm (= =?!)
“Tôi bảo này…” Đại thần chậm rãi mở miệng.
“Ai nha, Không rời không xa, chị nhìn xem mặt trời hôm nay tròn thế nào kia, nó còn đang cười với em đấy.” Tuyền Thủy ngắt lời giả ngu.
“Ừ, giống mông Junsu vậy.”
“Này, em là người vô tội mà!!!” Kim Junsu vô tội trúng đạn, lập tức xù lông.
“Đúng đấy, mông Junsu nhà em không hồng như vậy đâu.” Park Yoochun cũng nhảy ra phản bác.
“Pamper, hyung nhìn thấy rồi sao.” Hiệp Cốt anh hùng khinh bỉ.
“Ừ, hyung ấy thường đến vườn bách thú xem khỉ mà.” Shim Changmin tận dụng cơ hội.
Này! Đám yêu nghiệt kia, lần một lần hai đổi chủ đề thì thôi, mấy người đã là lần thứ ba rồi đấy, đừng có từ thị thiếp leo thẳng lên vợ cả như vậy có được không, không sợ ngã sái cổ à!
Kim Jaejoong囧囧 ngẩng đầu nhìn mặt trời cơ hồ đã biến mất khỏi bầu trời, bạn Tuyền Thủy, xin hỏi cậu làm thế nào mà thấy được mặt trời vừa lớn vừa tròn vậy, được rồi! Cho dù cậu có mắt Âm Dương nhưng cũng làm sao thấy được mặt trời cười với cậu?!
Cậu cho rằng mình là đài thiên văn thế giới à, có cần tớ tặng cậu kính thiên văn không!
“Còn nháo nữa là không có cơm ăn đâu.” Đại thần cầm tay người yêu đứng trước một nhà hàng sang trọng, một câu chặn được mồm tất cả mọi người, “Phòng 610, mấy người lên trước đi.”
“Lão đại, sao anh có thể vứt bỏ chúng em.”
“Em không biết nhìn số phòng.”
“Thề sống thề chết đi theo lão đại.”
Một đám người muốn tiếp tục hóng chuyện không ai chịu lên tầng trước, nhất quyết đòi đi xem JQ.
“Tùy mấy người.”
Jaejoong không hiểu gì bị đại thần kéo tay đi vào siêu thị gần đó, một đám người kia liền đi theo, chỉ cần cậu hay đại thần quay đầu lại, tập thể kia liền tan tác ra như bầy chim bay tán loạn, giả bộ đang chọn đồ.
Chỉ là, xin hỏi, bạn Park Yoochun, tuy nick bạn là Bỉm Pampers nhưng bạn có cần thiết phải thích thứ gọi là Bỉm Pampers như vậy không?! Còn có, Tuyền Thủy, bạn chắc là mình cần uống sữa dành cho phụ nữ có thai?! Bạn Không rời không xa, xin bạn đừng có lấy dao cạo râu che mặt, bạn cho rằng làm như vậy thì không ai nhìn thấy mình sao?!
“Đám người kia!!!” Kim Jae Jae xù lông, giậm thình thịch trên đất.
Mắt thấy nương tử nhà mình bị bắt nạt, đại thần kéo cậu chậm rãi đến một gian hàng, sau đó cẩn thận nghiên cứu một phen đống BCS đủ màu sắc nào là siêu mỏng an toàn, nào là mát lạnh sảng khoái, vị hoa quả, dành riêng cho người châu Á.
Jaejoong!
Đại thần, sao anh lại muốn xem mấy thứ… Đồ dùng phòng the này?!
Chẳng lẽ, không phải một mình cậu bất mãn với cách động phòng của Phong Vân sao?! Đại thần mua cái này là muốn… A a a!!!
Não Jaejoong hoạt động liên tục, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cậu có nên đồng ý không?!
Nhưng một lát sau, nhìn đại thần cơ hồ lấy toàn bộ số hàng trên giá bỏ vào một giỏ chứa đồ rỗng gần đó, Jaejoong cảm giác mình tựa hồ đã hiểu sai, số này đủ để hai người bọn họ dùng đến khi chết nha!
Đám quần chúng vây xem hít vào một hơi, bàn tán gì mà đại thần thật mạnh mẽ, bé cải sắp toi rồi, Jaejoong vẫn chưa rõ ý đồ của đại thần ngoan ngoãn đứng nhìn cái giỏ ngày một nhiều, lại nhìn một đám người mắt sáng lấp lánh phía sau, sao cậu đột nhiên lại muốn chạy vậy?!
“Yoochun, tới.” Đại thần mở miệng.
“Có có, lão đại, em biết gần đây có một khách sạn, khụ khụ, điều kiện không tệ.” Park Yoochun cùng một đám người cười hèn mọn bì ổi.
“Cầm mấy thứ này đi tính tiền.” Nhét giỏ đồ vào trong tay Yoochun, đại thần quét mắt nhìn mọi người một lượt, sau đó chậm rãi mở miệng, “Xem như quà tặng bang offline, mỗi người mười hộp.”
... ()
Mọi người co rúm lại, bọn họ một đám cả trai lẫn gái đến quầy thu ngân tính tiền nhiều áo mưa như vậy, liệu có bị tổ phòng chống tệ nạn xã hội quét sạch không!
Quả nhiên, bắt nạt bé cải thì không sao, nhưng tuyệt đối không được làm trước mặt đại thần.
Lão đại, bọn em sai rồi! *Quỳ*
“Bọn họ đi như vậy liệu có bị bắt không?” Jaejoong lo lắng nhìn một đám người vẻ mặt cầu xin đang lê bước về phía cửa.
Mặc dù nói bán sỉ là chuyện tốt, nhưng thứ kia mà mua nhiều như vậy thì liệu có bị coi là có vấn đề không?!
“Không cần phải quan tâm đến bọn họ.” Đại thần tâm tình rất tốt chỉ chỉ khay đồ đựng quả đông lạnh, “Lấy một ít đi.”
Vì vậy, đại thần đưa cậu đến siêu thị chỉ là để mua cho cậu quả đông lạnh ăn?!
“Ăn quả đông lạnh?”
“Ừ.”
Kim Jaejoong mơ hồ!
Đại thần bộc phát thiện tâm giải thích: “Ngày hôm qua lên YY, nghe em nói chuyện với Mập mạp bọn họ.”
Jaejoong cố gắng nhớ lại, hóa ra là sau trận chung kết giải quyết đấu vợ chồng, cậu và đại thần mở YY, về sau vẫn không thoát ra, Mập mạp buổi chiều mua quả đông lạnh, không cho cậu ăn, cậu đã oán niệm bao lâu, lầm bà lầm bầm trong ký túc xá.
Vậy mà, đại thần lại nhớ chuyện nhỏ này đến bây giờ, sau đó giờ đưa cậu đến đây mua quả đông lạnh?!
Đợi một chút, nếu đại thần nghe thấy cậu đòi Mập mạp quả đông lạnh, vậy cậu nói chuyện điện thoại với Tuyền Thủy cùng với đoạn độc thoại lúc sau anh ấy đều nghe hết sao?!
Sét! Đánh! Giữa! Trời!
Jaejoong cảm giác cả người mình như vỡ tan ra, thả tay đại thần lẩn thẩn bước đi.
“Không ăn nữa à?” Đại thần mang theo ý cười hỏi.
“Em vẫn nên trở về gặm giày thì hơn.”
Người này nhất định là cố ý, cố ý dẫn cậu đi mua quả đông lạnh để ngầm nói với cậu —— Bé cải, em nói cái gì anh đều nghe thấy hết.
A a a a a! ~~~~(>-<)~~~~, sao lại có thể gian trá như vậy?!
Bắt nạt bé cải rất thú vị sao?! Nhìn bé cải xù lông phát triển thành cây cải rất thú vị sao?! Đáng ghét!
Náo loạn đến khi trời tối đen, mọi người tham gia bang offline lần này rốt cuộc mới được ăn cơm, bạn bé cải hôm nay hết xù lông lại được vuốt lông cố ý chọn một vị trí cách đại thần rất xa, một tay cầm đũa dùng sức chọc bò bít tết trên bàn.
Đâm đâm đâm, cả đám đều trêu cậu!!
Rõ ràng thích cậu, còn hết lần này tới lần khác bắt cậu mở lời trước, nói nhiều một câu sẽ chết sao, sẽ chết sao?!
Có phải đèn sạc điện đâu, một lời nói thì tốn bao nhiêu điện a, phun được có mấy chữ ra là sao?!
Đại thần thì rất giỏi à?! Chẳng phải chỉ là đẹp trai xuất sắc một chút, dáng chuẩn một chút, kỹ thuật máy tính lợi hại một chút, thành tích học tập cao một chút…
Hình như giỏi thật nha! (Này!!)
“Hyung, bò của hyung sắp thành cái sàng đan rồi.” Junsu ngồi bên Yoochun, nhìn hyung nhà cậu.
“Hừ!” Jaejoong nghiêng đầu, tiếp tục đâm.
“Tiểu Bạch Bạch, nếu cậu không ăn thì đưa tớ ăn, béo gia đây đang đói.”
“Không! Muốn!”
… Hôm nay ai lại trêu chọc tên nhóc này vậy, tính tình bạo phát như ăn phải thuốc nổ.
Tập thể quăng ánh mắt nghi ngờ về phía đại thần ngồi đối diện bé cải đang ưu nhã cắt bò bít-tết, rồi chỉ thấy vị đại thần nào đó nhướn mày, uy hiếp, một đám liền quay đi.
Bọn họ không nghĩ lung tung gì cả, bọn họ không muốn lại nhận được dầu bôi trơn làm quà nữa đâu!!
“Đúng rồi, Là Kim hoa không phải cúc hoa, cậu học trường nào vậy?” Ăn được một nửa, mọi người bắt đầu hỏi chuyện.
“Đại học T, tớ là sinh viên năm nhất hệ Y.” Nhét đầy rau xà lách vào miệng khiến cho quai hàm phình ra, Jaejoong tiếp tục đâm cà chua trong đĩa.
“Hệ Y sao!!!” Mọi người xôn xao, thực nhìn không ra, một tên nhóc vừa manh vừa đáng yêu như vậy lại là bác sĩ xem bệnh cho mọi người sau này?!
Cảm giác này thật sự rất kì lạ, giống như có một ngày Doremon đột nhiên mọc ra hai cái tai chuột vậy.
“Quả nhiên, người không thể nhìn bề ngoài nha.” Không rời không xa nói một câu trúng suy nghĩ của tất cả mọi người.
“Vậy đại thần thì sao?”
“Phát thanh viên.”
Tất cả mọi người, kể cả Jaejoong đều mờ mịt ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đại thần lúc nói chuyện không mang theo cảm xúc, sau đó, tập thể cúi đầu im lặng:
Đại thần, anh như vậy thì làm phát thanh viên kiểu gì, nhiều nhất chỉ có thể làm kỹ thuật viên thôi nha!
“Tiểu Hoa Hoa, cậu có thể đừng ăn rau nữa không, cậu đâu phải thỏ.” Không rời không xa nhìn Jaejoong ăn hết rau xà lách lại quay qua ăn rau cải, bất đắc dĩ gắp một cái cánh gà nướng định đưa cho cậu, kết quả bị chặn giữa đường, đại thần lạnh nhạt dùng đũa cướp miếng gà, sau đó mở miệng:
“Cậu ấy không ăn cay.”
Ồ, sao đại thần biết cậu không ăn cay?!
Jaejoong mắt đầy sao ngẩng đầu, đại thần thật là lợi hại!!
Sau đó lập tức thấp đầu tiếp tục đâm cà chua, hừ! Cậu vẫn còn tức giận mà, tức giận tức giận, ít nhất phải tức giận đến khi ăn cơm tối xong mới để ý đến anh ấy. (^).
Lần đầu gặp chuyện mọi người nói chuyện rất HIGH, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một nữ sinh mặc váy hồng phấn cài nơ quét mắt một lượt, sau đó trực tiếp đi tới chỗ các cậu.
Người đầu tiên nhìn thấy là Park Yoochun liền dừng nói chuyện, đẩy đẩy Changmin đang vùi đầu vào ăn, sau đó Changmin huých Mập mạp đang gặm dưa hấu, Mập mạp đập Dae Chil uống trà…
Rất nhanh, cả bàn đều nhìn về phía sinh vật màu hồng phấn đang đi tới chỗ đại thần, cô gái này ngoài tất trắng ra thì còn lại đều mặc đồ màu hồng, nghĩ mình là Hello Kitty sao!
“Yunho, vì sao offline lại không gọi em?” Sinh vật phấn hồng mở miệng, âm thanh như sóng siêu âm, Không rời không xa buồn nôn phun rượu ra.
OMG! Jaejoong cũng kinh ngạc, cô gái này sao điệu vậy, ngay cả nhân vật Anime cũng thua xa cô ta.
Cà chua thật vất vả đâm chọt một hồi lăn một vòng rồi rơi xuống gầm bàn, Jaejoong nhìn nhìn, sau đó chậm rãi dịch mông khỏi ghế, chui xuống bàn tìm cà chua, quả cà chua hình cầu lăn a lăn, lăn a lăn trên mặt đất, Jaejoong đuổi theo, sau đó nhìn thấy một đôi giày thể thao trắng.
Ài, sao nhìn giống giày thể thao trắng của đại thần vậy?!
Kế đó, Jaejoong cười gian tháo dây giày, sau đó còn buộc thắt nút hai bên vào nhau.
Meow ha ha ha (Mèo hóa rồi sao?!), lần này cho anh thấy hậu quả của bắt nạt bé cải, hừ hừ hừ!
Dưới bàn, người nào đó chơi đến vui vẻ, trên mặt bàn, sinh vật phấn hồng làm bộ bị vứt bỏ, chất vấn đại thần: “Vì sao, anh lại hợp tác với người khác lừa gạt em, em vì anh ngay cả bang phái sát nhập cũng đồng ý, anh còn muốn em làm thế nào?”
Mọi người rốt cuộc bừng tình, không ngờ vị này chính là Phương Hoa tuyệt thế nha!
Đại thần trầm mặc ING, mọi người vây xem ING.
“Jung Yunho, anh nói đi, trước kia anh đâu có thế này.”
“Cô trước kia quen tôi sao?”
“Anh!!!”
“Được, em chỉ hỏi anh một câu, Là Kim hoa không phải cúc hoa ở đâu?”
“Có việc?” Đại thần nhướn mày.
“Em chỉ muốn nhìn một chút em đã thua ai, em muốn nói chuyện trực tiếp với cô ta.”
“Được.” Đại thần vậy mà dứt khoát đáp ứng, sau đó cánh tay xoay tròn, tìm nửa vòng trên bàn, cuối cùng chỉ… Không rời không xa?!
Không rời không xa hoảng sợ!!!
Đại thần sao có thể như vậy, vì bảo vệ bé cải nhà anh mà lấy cô ra làm bia đỡ đạn?! Nhưng mà, bạn bé cải lúc này chạy đi đâu rồi?!
“Tôi nói chuyện với cô.” Phương Hoa tuyệt thế hung dữ khiêu chiến Không rời không xa đang uống rượu tiêu thực.
“Được.”
Hừ, dám khiêu khích cô sao, cho cô ta biết cái gì là lễ độ!!!
Không rời không xa chậm rãi đứng dậy, một chị gái chân dài cao 1m8 đi cùng Phương Hoa tuyệt thế 1m6…
Ồ! Mọi người che mặt, thật sự rất… Chênh lệch nha.
Cái này chính là cuộc đọ sức giữa Người lùn với Người khổng lồ xanh Hulk nha!!! Phương Hoa tuyệt thế có ăn rau chân vịt cũng không bì kịp!
“Vừa rồi ai gọi tôi vậy?” Jaejoong đầy bụi đất chui khỏi gầm bàn, nhìn một đám người lặng im hỏi.
“Không có việc gì, cậu nghe nhầm.” Mập mạp bình tĩnh trả lời.
“Ủa, Không rời không xa đâu rồi?”
“Trừ bạo an dân rồi.” Tuyền Thủy nhìn có chút hả hê.
“Kia là ai vậy?” Jaejoong chỉ hai người một cao một thấp đang đi ra khỏi cửa.
“… Công chúa Bạch Tuyết và mẹ kế.” Changmin vô cùng đau đớn.
Đám người kia sao kì lạ vậy, sao tất cả đều vẻ mặt kính sợ nhìn đại thần là sao?!
“Jaejoong, tới.” Đại thần đột nhiên lên tiếng.
“Làm, làm gì vậy?”
“Tới.”
Trong ánh mắt chuyên chú của mọi người, Jaejoong không tình nguyện đi tới phía đại thần! Cậu không phải sợ đại thần đâu, đây là đang cho anh ấy mặt mũi, mặt mũi mà thôi!!!
“Làm gì vậy?” Jaejoong đứng bên người đại thần, sau đó nhìn đại thần xoay người, buông đĩa bò bít-tết đã cắt xong trong tay, chống bàn đứng dậy.
Sau đó…
KAO! Cậu lại bị hôn rồi!!!!
Lần này là do đại thần vì dây giày bị buộc mà ngã xuống đất, trước mặt bao nhiêu người vừa vặn hôn cậu.
Mọi người kinh hô trêu chọc, cảm thụ xúc cảm tê dại trên môi, Jaejoong chỉ có một cảm giác là:
Đại thần nhất định là cố ý!
Cậu chỉ buộc dây giày, không phải buộc chân đại thần, sao có thể vừa đứng lên đã ngã được, hơn nữa lại vừa vặn hôn cậu.
Muốn hôn thì cứ hôn, sao phải bày trò như vậy!!!
Mơ mơ màng màng trở lại ký túc xá thì đã mười giờ tối, cố ý cự tuyệt lời đề nghị đưa cậu về ký túc xá của đại thần, Jaejoong kéo Mập mạp cùng Dae Chil vội vã chạy trốn về ổ nhà mình.
Nói nhảm, hôm nay đã bị hôn hai lần rồi, nếu cậu để đại thần đưa đến ký túc xá tối tăm như vậy, sao cậu biết liệu mình có biến thành món ngon dâng tới miệng không nữa!
Rửa mặt xong, Jaejoong ôm gối nằm trên giường, gió thổi làm rèm cửa trên ban công bay bay, ánh trăng sáng rực lúc ẩm lúc hiện, sticker sao vừa đổi trên trần hấp thụ ánh sáng mà nhấp nháy, nhìn giống hệt mắt đại thần, khắc sâu trong lòng cậu.
Bang offline lần này như một giấc mộng, vì một cú lừa gạt mà gặp mặt, vì một nụ hôn mà hiểu ra, vì dũng khí nhất thời mà bày tỏ, cũng vì lời nói của đại thần mà khiến cho cậu rơi vào tay giặc.
Người ưu tú như vậy, thật sự thích cậu lâu rồi sao?!
Nhéo nhéo Ji Ji nằm ngáy o o bên cạnh, Jaejoong thì thào tự hỏi: Mày bảo xem, đến cùng anh ấy thích tao ở điểm nào.
“Tớ cũng nghĩ không ra, cậu tự gọi điện cho anh ấy hỏi không được sao?” Một giọng nói đột nhiên vang lên, Jaejoong sợ tới mức rụt người lại.
OMG! Cậu còn cho rằng JiJi nhà cậu biết nói chuyện nha, cầm gối đầu quăng về phía Mập mạp, mãi đến khi lông vũ bay loạn mới thôi.
“A, cái kia, Mập mạp.”
“Cả miệng tớ toàn lông thôi.” Mập mạp ngồi xuống, “Làm sao?”
“Giờ tớ mới nhớ ra tớ đã quên xin đại thần số điện thoại rồi, làm sao bây giờ?”
“Nếu tớ nói nén bi thương, cậu có đánh tớ không?”
“Không biết.”
“Phù, vậy, Tiểu Bạch Bạch, nén bi thương.”
“Tớ sẽ không đánh cậu, nhưng tớ sẽ thiến cậu.” Jaejoong nhảy xuống giường, quơ lấy cái kéo đuổi theo Mập mạp đang bỏ chạy.
“A a a a a a, Tiểu Bạch Bạch, bình tĩnh đã, bình tĩnh đã.” Mập mạp sợ tới hoa dung thất sắc, tên nhóc này thật đáng sợ, định khiến cậu đoạn tử tuyệt tôn sao, “Đại thần nhất định sẽ tìm được cậu, này này, nói không chừng ngày mai sẽ hẹn cậu đi chơi đấy.”
“Thật sự?” Jaejoong giơ kéo lên đe dọa.
“Thật, còn thật hơn răng giả của tớ.”
“Hừ!”

Chỉ là, bọn họ đều không ngờ tới, lần gặp mặt mấy ngày sau lại là ở một nơi vô cùng đặc biệt.