Chapter 82
Dỗ
ngon dỗ ngọt, là thứ cậu khinh thường nhất từ trước tới nay.
Cậu không tin người, nên cũng không tin người ta sẽ nói sự thật.
Nhưng
khi hắn nói ra, cậu lại cảm thấy ấm áp.
Thật
sự, vì quá mức giống nhau, mới có thể bị hắn sắp xếp ư…
“Vậy nên, tôi mang cậu về nhà nhé…”
Lúc Yunho hôn cậu, Jaejoong nghe thấy
Yunho nói một từ mà cậu chưa từng cảm nhận, nói đúng ra, cậu không nghĩ trên đời
này, có sự tồn tại của nhà cậu.
Nhưng hiện tại, Yunho lại nói, hắn dẫn
cậu về nhà, đáng sợ hơn là, cậu vậy mà không ghét…
Nhìn chằm chằm hai mắt đầy nghiêm túc
của Yunho, chuông điện thoại kêu khiến Jaejoong thừa cơ lựa chọn trốn tránh, nhặt
điện thoại bị ném xuống nền, Jaejoong vừa định ấn nút nghe, Yunho đã đoạt mất.
Thấy rõ tên người gọi, Yunho liền bá đạo
ấn từ chối!
“Jung Yunho!” Nhìn chằm chằm Yunho,
Jaejoong hoàn toàn không hiểu vì sao hắn phải làm như vậy, cho dù người gọi tới
có là Yoochun đi chăng nữa…
“Việc Park Yoochun muốn nói chỉ là
Junsu thôi, cậu không cần dây vào, hiện tại, cậu chỉ cần quan tâm tôi là đủ rồi.”
Ôm eo Jaejoong, thứ phấn khởi của Yunho lại đang rục rịch trong thân thể
Jaejoong.
Nhiệt độ cùng ánh mắt Yunho như vậy,
Jaejoong đương nhiên hiểu rõ là có ý gì, chỉ có điều, tính tình bướng bỉnh lại
khiến cậu muốn cướp di động của mình lại, Yunho đương nhiên không đồng ý, hai
người cứ như vậy dùng tư thế quỷ dị mà tranh chấp trong xe.
Nếu là lúc bình thường, Jaejoong tự
tin mình sẽ không thua Yunho, nhưng…
Mệt mỏi tựa trong ngực Yunho ngủ,
Jaejoong gần như ngất đi, ngược lại, Yunho vô cùng thanh tỉnh.
Xác nhận Jaejoong triệt để chìm vào giấc
ngủ, Yunho mới ra khỏi phòng, Carr cùng Kara hai người sắc mặt nghiêm túc ở
phòng khách chờ hắn.
“Sao rồi?” Tỉnh táo của Yunho, giờ
phút này hoàn toàn biểu lộ.
“Vừa mới nhận được tin, quán của Park
Yoochun hình như bị đập phá, có người nổ súng, cảnh sát đã đến hiện trường xử
lý, về phần Park Yoochun thì tất nhiên bị bắt đi rồi.” Carr báo cáo.
“Những người khác thì sao?”
“Không có việc gì, mục tiêu của mấy kẻ
kia chỉ là Park Yoochun… Yunho, anh quả nhiên đoán không sai, Kwon Ji Kyu thật
sự tìm tới Park Yoochun.” Hai đầu lông mày Kara tràn ngập lo lắng.
“Bởi vì muốn đối phó một người, phải
ra tay từ thứ mà người đó quan tâm nhất ── Đây là thứ ba
nuôi tôi dạy khi còn sống, Kwon Ji Kyu lúc nào cũng là người hiểu rõ nhất.” Từ
Junsu đến mẹ nuôi của hắn, Yunho đã quá hiểu rõ Kwon Ji Kyu rồi.
Đừng nói đến việc, hắn đã giết Hee
Chul!
Yunho không phải kẻ ngu, không thể nào
không phát hiện cảm tình của Kwon Ji Kyu với Hee Chul, cũng bởi vậy, cậu ta sẽ
hận càng sâu…
“Nếu như vậy, cậu ta hẳn phải tìm Kim
Jaejoong, vì sao…” Carr khó hiểu nhìn Yunho.
“Bởi vì muốn Jaejoong chủ động tìm tới
nó, chỉ có biện pháp này ── Đối với Jaejoong mà nói, cậu ấy không
có ba mẹ, không có người thân, người có thể khiến cậu quan tâm, chỉ có bạn bè…”
Mà bạn bè của Jaejoong, ngoài Han
Kyung ra, chỉ còn Park Yoochun…