Part 13
Khi
Jung Tổng hành ngồi xuống vị trí của BOSS mà bắt đầu cuộc họp, thân là trợ lý
phải chịu trách nhiệm thông báo hội nghị trước, chuẩn bị hội nghị, làm biên bản
hội nghị cùng ghi lại những điều cốt yếu của hội nghị.
Tuy
nhiên đấy là công việc của trợ lý kiểu nghiệp vụ.
Kiểu
bảo mẫu không cần phải phiền toái như vậy, chỉ cần sau khi hội nghị kết thúc
thì thu lại cốc giấy mà người khác đã uống, sắp xếp lại ghế, thu giấy lộn về, dọn
dẹp thảm,… cùng với một đống việc dễ bị người hiểu nhầm là lao công là được rồi.
Jung
Yunho đang họp, tất cả mọi người ngồi nghiêm chỉnh, Kim Jaejoong cũng vậy, chỉ
có điều trong tay vẫn nắm chặt điện thoại chưa hề chuyển sang chế độ yên lặng.
Kim
Jaejoong đang nhắn “Sự thật” Jung Yunho nói là chưa làm gì cậu cả cho Shim
Changmin.
Shim
Changmin buồn bực, nhắn trả lời:
【Không
đúng, theo tớ biết thì người nào đó đã phúc hắc đến cấp độ A lại thêm ba dấu cộng
phía sau, dù cậu là đàn ông, nhưng cái bộ dạng quyến rũ nhiệt tình kia cũng đủ
khiến người không thể nào chống đỡ được. Có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, lẽ ra
anh ta phải biết thời biết thế mới đúng chứ, không lý do gì lại làm cái việc giữ
WC mà không chịu đi vệ sinh cả! 】
Giữ
WC… =_=
Kim
Jaejoong đọc đến câu cuối cùng thì đầu đầy hắc tuyến, nhớ tới cái gì lại cúi đầu
điên cuồng nhắn tin:
【Này cậu
nghĩ thử xem! Liệu có phải là anh ta vốn định đè tớ, kết quả tớ dùng thần lực
đè anh ta xuống dưới, sau đó XXOO anh ta không? 】
【Cậu
nghĩ là tớ chưa thấy anh ta à? Mặc quần áo thôi cũng nhìn ra anh ta cả người đầy
cơ bắp! Một quả hồng mềm như cậu, bị nắn thành hình gì đều do anh ta quyết định,
cậu tin không? 】
【Tin…】
Đầu
Kim Jaejoong trống rỗng ba giây, mắt đột nhiên sáng lên, ngón tay như múa trên
bàn phím 【Hay là
anh ta có bệnh khó nói?! 】
“Trợ
lý Kim?”
Âm
cuối hơi cao lên, như một vũ khí sắc bén, tàn nhẫn đâm vào tai Kim Jaejoong.
Kim
Jaejoong cứng đờ, nhìn về vị trí cao nhất trong bàn hội nghị —— Jung Yunho hơi nâng cằm
đầy kiêu ngạo, mắt đen lườm cậu, biểu cảm bình tĩnh đến đáng sợ.
Bị
phát hiện không tập trung trong lúc họp rồi sao?!
“Cậu
đang nhìn gì mà chăm chú vậy?” Anh nở nụ cười nhưng lại khiến người ta lạnh lẽo.
“Di,
di động.”
“Là
vấn đề gì mà lại khiến trợ lý Kim quan tâm như vậy, mang ra đây tôi xem nào.”
Dây
thần kinh trong đầu Kim Jaejoong đứt phựt, quăng ánh mắt cầu cứu tới trợ lý Lưu.
Kết
quả sự thật chứng minh, trợ lý Lưu đã hiểu sai ý, đứng dậy cầm điện thoại của Kim
Jaejoong đưa cho vị ma quỷ đại nhân đang ngồi trên ghế BOSS.
Kim
Jaejoong im lặng, cứng đờ.
Jung
Yunho nhìn nhìn điện thoại, lại nhìn nhìn vị họ Kim nào đó đã biến thành đà điểu,
như đang suy nghĩ điều gì đó, khóe môi khẽ cong lên:
“Vấn
đề này lát nữa chúng ta sẽ bàn riêng, tiếp tục họp.”
Một
giây sau Jung Yunho lại dời mắt đi, vị họ Kim nào đó lập tức cảm động đến rơi
nước mắt, xem ra cuồng ngược đãi vẫn rất nể mặt cậu trước mặt đồng nghiệp nha!
Kim
Jaejoong quyết định phải báo đáp anh một phen, mua ly cà phê trước rồi nói sau.
Vì
vậy nhẹ nhàng đứng lên, đi đến bên cạnh vị họ Jung nào đó, cúi người nói:
“Em
đi mua cà phê cho sếp.” Hơi thở ấm áp phả ra.
Jung
Yunho liền giật mình, Kim Jaejoong vẫn đang đắm chìm trong câu chuyện YY của
mình, ra vẻ tiêu sái rời khỏi phòng hội nghị.
Chỉ
chốc lát sau, Kim dụ thụ đã trở về, mang theo tình cảm chân thành mình dành cho
phúc hắc tổng tiến công —— Một ly cà phê nóng hổi không có nước miếng.
Đi
về phía anh.
Cậu
cho là ánh mắt mình rất xinh đẹp quyến rũ, nhưng sự thật lại là ánh mắt mê zai.
Jung Yunho vẫn cúi đầu xem tài liệu, không để ý tới bên này.
Một
bước, hai bước, Kim Jaejoong tới gần Jung Yunho, cuối cùng đi thêm nửa bước liền
vươn tay đưa cà phê tới.
Ai
lại đặt dây cáp nối máy chiếu dưới đất thế này?!
Là
ai??!
“Cậu…”
Sườn mặt Jung Yunho bị cà phê giội vào, “Đã ầm ĩ đủ chưa?”
Nếu
như cậu liếm sạch cà phê trên mặt anh, câu chuyện YY vừa rồi có thể tiếp tục không?...
Vốn
dĩ định báo đáp sếp, còn có lòng không nhổ nước bọt vào, ai ngờ lại đổ lên người
anh ta thế này?!
Còn
làm hỏng một thân đồ vest đắt đỏ của người ta?
Còn
thiếu chút nữa hủy mất khuôn mặt xinh đẹp kia?
Ngay
lập tức, toàn bộ phòng họp trở nên áp lực vô cùng, Kim Jaejoong mọc rễ tại chỗ,
lại một lần nữa im lặng cứng đờ.
Mọi
người nhìn Jung Tổng hành mặt đen ngòm, không ai dám thở mạnh, một lát sau người
kia liền thở dài:
“Tạm
thời đến đây thôi, bộ phận hành chính giúp trợ lý Lưu thông báo chỉ tiêu nghiệp
vụ của quý 4, trưởng phòng bộ nghiệp vụ phụ trách kiểm tra hoàn thiện các quy định
của tổ quản lý rồi giao cho tôi.” Mắt chuyển hướng, Kim Jaejoong co rụt cổ lại,
giọng nói lạnh như băng bay tới chỗ cậu, “Cậu, đi với tôi đến cửa hàng bên cạnh
mua âu phục.”
Part 14
Nếu
không phải Jung Yunho đang bị mấy cô bán hàng bao vây giới thiệu các nhãn hiệu
thời trang, Kim Jaejoong sẽ nghĩ rằng mình đã đến nhầm chỗ.
GATEWAY
là trung tâm thương mại dành riêng cho đồ xa xỉ, ngày bình thường cũng chỉ có một
vài ông già sự nghiệp thành công nhưng tướng mạo thì xấu xí đến đây phô bày
giàu sang, không giống như những trung tâm thương mại thông thường thu hút một
lượng lớn khách hàng.
Nhưng
hôm nay, ở đây sao lại đông nghịt người thế này?!
Hơn
nữa người nào cũng cầm máy ảnh, cách 10m lại có một người cầm camera là sao?
Cậu
đang không hiểu gì thì bị tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên làm cho
càng hoảng sợ, hóa ra là của cuồng ngược đãi.
“Jung
Tổng hành, điện thoại anh kêu!” Kim Jaejoong đi đến chỗ chiếc áo vest Jung
Yunho cởi ra vắt trên ghế salon, lấy di động bên trong ra, “Lơ đãng” liếc nhìn:
BOA.
“Gì
cơ?? Boa á! Tên gì lạ vậy!” Di động trên tay đã không còn, Jung Yunho giật điện
thoại, đi qua một bên nghe.
Nhìn
đối phương quay lưng về phía mình mà nói chuyện điện thoại, Kim Jaejoong nhàm
chán bĩu môi, đi đến một bên vừa xem xét đồ vest vừa len lén tìm nguyên nhân
gây náo động ——
Kim
Jaejoong nhìn thấy một đám người đang giơ máy ảnh, camera vây xung quanh một mỹ
nữ tóc dài dáng người thon thả, mỹ nữ đang nghe điện thoại, vừa nói vừa đi về
phía bên này, đoàn người liền đi theo, Kim Jaejoong kinh hãi nghe hai chữ mà bọn
họ gọi nhiều nhất: BoA!
Thiên
hậu của châu Á ——
BoA?!
Tên
trên điện thoại của Jung biến thái —— BOA??!!
“Hi
honey!”
BoA
giang hai tay, chạy tới chỗ Kim Jaejoong, sau đó hoa lệ vượt qua cậu ——
Ôm
lấy Jung Yunho phía sau cậu…
Lúc
cậu quay đầu lại, đèn flash lóe sáng trên người bọn họ tạo lên cảnh tượng mỹ lệ
trong cổ tích, Kim Jaejoong dường như đang nhìn thấy một kết cục hoàn mỹ cho bộ
phim thần tượng.
Công
chúa và hoàng tử từ nay về sau sống hạnh phúc bên nhau.
Hai
người đẹp lại xứng đôi như vậy, Kim Jaejoong cố mở to mắt tránh không khỏi nước
mắt lưng tròng, khung cảnh tươi vui như vậy, vì sao cậu lại yên lặng hát bài: Em
đã khóc và nói trong nước mắt, vì sao cổ tích chỉ toàn là lừa dối…
Lúc
này, cuồng ngược đãi nhìn về phía Kim Jaejoong, đột nhiên nói câu gì đó với cậu.
Kim
Jaejoong không nghe rõ, ồn ào quá rồi, phía sau cậu tất cả mọi người đều lao tới
chỗ hai người kia, đồ trong tay dường như không phải máy ảnh mà là bóng bầu dục,
va vào Kim Jaejoong khiến cậu đau điếng.
Cầm
bóng bầu dục chưa tính là gì, còn có người cầm hung khí, người bị hại Kim
Jaejoong còn chưa thấy phần kết của câu chuyện cổ tích đã bị một vật nặng đập
vào đầu, trước mắt cậu liền tối sầm…