Aug 29, 2016

[RLYJ10Y] Chapter 76

Chapter 76
Thuê siêu thị cả buổi tiêu tốn một khoản không nhỏ, theo kế hoạch có mười cảnh quay ở đây, giờ mới chỉ hoàn thành được ba cảnh.
Kim Jaejoong có thể tiếp tục chờ, nhưng đoàn làm phim không đợi được nữa, dự toán chi phí cho cảnh quay ở siêu thị không thể tăng thêm. Nhà sản xuất cùng phó đạo diễn đã bắt đầu đứng ngồi không yên, Kim Jaejoong không có cách nào, chỉ có thể dùng biện pháp cũ, tự mình ra trận.
Cậu quăng kịch bản sang một bên, đứng dậy, gọi Shim Changmin: “Được rồi, bắt đầu quay đi, cảnh này anh làm mẫu cho em xem.”
Không thể không nói, đạo diễn tự mình làm mẫu trong lúc quay phim chắc chắn là biện pháp kinh điển nhất, cũng hữu hiệu nhất, những diễn viên chỉ cần có chút thiên phú thôi, sau khi xem đạo diễn thể hiện cũng có thể tự mình học hỏi được.
Vậy nên diễn viên hiện giờ đổi thành Park Yoochun và Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong đẩy xe mua sắm đến bên ngoài khu đồ đông lạnh, đợi Park Yoochun chuẩn bị xong liền tự hô bắt đầu.
Diễn viên xuất sắc có thể ngay lập tức nhập vào vai diễn, giống như bây giờ. Dù người đi sóng vai với mình là Shim Changmin hay Kim Jaejoong, ánh mắt Park Yoochun không hề thay đổi. Trong dịu dàng mang theo chút ngại ngùng của chàng thanh niên trẻ, sóng mắt khẽ di động nhưng chưa bao giờ rời khỏi mặt Kim Jaejoong, dù là ai cũng có thể nhìn ra lúc này, Park Yoochun đã rơi vào tình yêu.
Kim Jaejoong đứng bên cạnh quầy đông lạnh, xoay người cầm một túi sủi cảo đóng gói. Động tác của cậu đơn giản dứt khoát, lưng thẳng tắp, dù khom người vẫn thể hiện rõ sự vững vàng rắn rỏi: “Cậu thích vị gì? Thịt heo hay rau củ?”
Park Yoochun nhìn túi sủi cảo: “Cậu thích ăn sủi cảo thì để tớ gói rồi cất trong tủ lạnh, sủi cảo đông lạnh này không tươi đâu.”
Kim Jaejoong nghe vậy dừng lại, trong ánh mắt có vui vẻ lại có chờ mong: “Thật sao?”
Lúc cậu hỏi những lời này, trong giọng có hưng phấn nhưng lại như đang cố kìm nén, Park Yoochun phối hợp gật đầu, sau đó vươn tay cầm lấy túi sủi cảo trong tay cậu, bỏ lại quầy: “Đi thôi, mua thịt heo và cải trắng, tối nay làm vằn thắn ăn.”
Khu rau quả cùng khu thịt tươi ở phía trước, Park Yoochun xoay người đi tới.
Kim Jaejoong đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt đuổi theo bóng dáng Park Yoochun hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Han Hee, nếu ngày nào cũng được ăn cơm cậu nấu thì tốt quá.”
Giọng cậu không lớn, lại rất rõ ràng, xuyên qua đám đông rơi vào trong tai Park Yoochun.
Park Yoochun khựng lại, chậm rãi xoay người. Lúc gã nhìn Kim Jaejoong, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
Kim Jaejoong đột nhiên vỗ hai tay, khí chất trên người lập tức thay đổi. Cậu không đi ngay, thuận thế tựa vào quầy, tay vịn vào thành xe đẩy.
Shim Changmin đứng cách đó không xa, Kim Jaejoong quay đầu hỏi cậu: “Được chưa?”
Xem thì đã hiểu rồi, nhưng không biết mình có thể diễn được như vậy không. Shim Changmin lần này diễn xuất cũng tạm được, nhưng ánh mắt cậu nhìn Park Yoochun, ngoài thích ra còn có chút ngại ngùng.
Ánh mắt này vẫn chưa đạt tới hiệu quả Kim Jaejoong muốn. Phim điện ảnh không giống phim truyền hình, chỉ trong thời gian hơn một giờ ngắn ngủn phải kể lại một câu chuyện diễn ra trong nhiều năm, đây là thách thức không chỉ với biên kịch và đạo diễn, mà quan trọng nhất còn là diễn xuất của diễn viên. Chỉ có một diễn viên giỏi mới có thể khiến nhân vật trở nên sống động trong thời gian ngắn ngủi như vậy, khiến nó đi vào lòng người.
Kim Jaejoong không nói gì thêm, ngón tay giật giật, nói: “Làm lại.”
Shim Changmin một lần nữa làm lại những động tác cùng đối thoại kia, rốt cuộc khiến Park Yoochun không chịu được phất tay với Kim Jaejoong. Kim Jaejoong biết rõ ý của gã, cũng hiểu được cách bắt chước này không có tác dụng gì với Shim Changmin.
“Được rồi, nghỉ thêm 10 phút nữa.”
Kim Jaejoong trở lại khu nghỉ ngơi của mình, xem lại cảnh vừa rồi.
Jung Yunho cầm cốc nước tới cho cậu uống, đột nhiên hỏi cậu: “Sao cậu biết tớ thích cậu từ lúc đó rồi?”
Bị hỏi không đầu không đuôi như vậy, Kim Jaejoong sững sờ, nhưng rất nhanh kịp phản ứng. Trong đầu cậu hiện lên rất nhiều hình ảnh xảy ra trong quá khứ, ánh mắt của Jung Yunho, dù nhiều năm qua đi, cậu vẫn không cách nào quên được.
Kim Jaejoong nhìn thẳng vào mắt Jung Yunho, nhìn thấy tình cảm tràn ngập trong đôi mắt ấy. Hai người đã không còn trẻ, rất nhiều thứ trải qua thời gian đã dần thay đổi, duy chỉ có ánh mắt Jung Yunho khi nhìn cậu, đã rất nhiều năm, vẫn chưa hề thay đổi.
“Bởi vì tớ có thể nhìn thấy.” Kim Jaejoong muốn chạm vào mắt Jung Yunho, ngón trỏ lại bị lông mi ngăn cản, lông mi dày đặc như cánh quạt nhẹ nhàng chạm vào ngón tay cậu, “Chính là đôi mắt này, từ trước tới nay chưa bao giờ lừa tớ.”
Ánh mắt Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho dần dần trở nên mềm mại, dịu dàng dưới đáy lòng như sóng thần cuồn cuộn dâng lên. Ngón tay cậu chậm rãi trượt xuống, cuối dùng dừng lại ở trái tim Jung Yunho: “Dù khi đó chúng ta chia tay, ánh mắt này của cậu cũng không hề thay đổi.” Nói đến đây, Kim Jaejoong dừng lại. Đáy lòng cậu có một niềm thôi thúc kỳ lạ, khiến cậu bất giác tới gần Jung Yunho, cuối cùng hôn nhẹ lên môi anh.
Nụ hôn này rất nhẹ, cũng rất nhanh, còn chưa tới hai giây, Jung Yunho lại không kìm lòng được, vươn tay đỡ lấy gáy Kim Jaejoong. Động tác này là động tác rất được đàn ông ưa thích khi hôn, Kim Jaejoong đột nhiên nghiêng người, tránh thoát.
Jung Yunho không hôn được, khẽ nhíu mày nhìn cậu.
Kim Jaejoong ngửa người ra sau tựa vào thành ghế, cười như hồ ly: “Cậu giờ không thèm để ý hình tượng trước công chúng luôn.”
Câu nói đầy khiêu khích của cậu tựa như một bé hồ ly lông xù, vươn móng vuốt cào cào tim Jung Yunho. Jung Yunho nhận ra bây giờ đang ở trường quay, cách đó không xa còn có rất nhiều quần chúng vây xem, dứt khoát tha cho cậu một lần, nhưng vẫn giả vờ giận dữ nheo mắt lại, thấp giọng nói: “Được lắm, đợi tối nay về nhà xem.”
Tối nay về nhà làm gì? Kim Jaejoong ngây thơ mở to hai mắt, cậu nhìn khuôn mặt Jung Yunho vì nhíu mày mà càng thêm nghiêm túc, tình yêu dưới đáy lòng như bong bóng phấn hồng không ngừng tuôn ra.
Cậu yêu chết bộ dạng nghiêm túc này của Jung Yunho, khí thế đàn ông khiến người ta mê muội này không phải ai cũng có.
Jung Yunho nhíu mày, tỏa ra sức quyến rũ khiến người hít thở không thông, sự quyến rũ này đặc biệt rõ ràng khi Jung Yunho chính diện tiến vào trong cậu. Kim Jaejoong nghĩ đến buổi tối trên giường, Jung Yunho đều dùng biểu cảm nghiêm túc như vậy nhìn cậu, sau đó mạnh mẽ tiến vào trong cậu, những hình ảnh sống động ấy khiến mặt cậu đỏ bừng.
Không ai nói cho Kim Jaejoong biết, bộ dạng cậu hiện tại mê người như thế nào, Jung Yunho có chút không kìm nén được, nắm chặt tay.
“Đừng dùng ánh mắt này nhìn tớ.”
Kim Jaejoong còn chưa hiểu rõ ý của anh, mắt mở to hơn: “Sao vậy?”
Trong đầu cậu vẫn còn lưu giữ hình ảnh đêm qua, Jung Yunho dây dưa cùng cậu trên giường, lại nhìn thẳng vào ánh mắt Jung Yunho lúc này, Kim Jaejoong có chút xấu hổ, vội vàng đưa tay lên che miệng, sợ để người khác nhìn thấy nụ cười ngại ngùng lúc này của mình.
Hai tay Jung Yunho ôm lấy gương mặt Kim Jaejoong, dịu dàng vuốt ve.
“Cậu làm gì đấy?”
“Jaejoong của chúng ta thật đáng yêu.”
Kim Jaejoong bó tay, nhưng lại không kìm lòng nổi bị sự dịu dàng ngây thơ này khiến cho cảm động vô cùng.
Rõ ràng đều đã là đàn ông ngoài ba mươi rồi, nhưng lúc Jung Yunho nói những lời này, cậu vẫn cảm nhận rõ niềm hạnh phúc giữa hai người yêu nhau.
Kim Jaejoong cố ý ra vẻ không vui, miệng chu ra, vuốt tay Jung Yunho: “Cậu có biết không, giờ đang ở bên ngoài. Jung Yunho, lá gan cậu càng lúc càng lớn đấy.”
“Gan của tớ đương nhiên lớn rồi.” Jung Yunho đột nhiên nở nụ cười, kéo tay Kim Jaejoong cầm chặt, nửa ngày sau mới nói: “Nếu không sao dám thích cậu?” Nói xong đánh nhẹ vào lòng lòng bàn tay Kim Jaejoong, “Chẳng bao giờ trưởng thành, bướng bỉnh, bé hư.” Lúc đầu anh còn cố ý nghiêm mặt, nhưng về sau đã không giấu được nụ cười. Jung Yunho càng nói, càng thấy trong lòng ngọt ngào, cuối cùng thừa dịp mọi người không chú ý, hôn một cái lên tay Kim Jaejoong.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ, chạm vào cái liền rời đi ngay.
Kim Jaejoong đột nhiên đứng dậy, cầm kịch bản che khuất mặt, một tay quạt quạt lấy gió.
Sao lúc trước cậu không nhận ra, Jung Yunho căn bản chính là một lão sói xám mặt dày, thích ngậm thỏ trong miệng, vừa hù dọa muốn ăn tươi cậu, lại vừa dùng biểu cảm ngọt ngào đến phát ngấy kia hôn hôn.
Cậu chỉ tay vào Jung Yunho, cảnh cáo: “Đủ rồi đấy, cậu nhìn xem giờ đang ở đâu.”
Rõ ràng giờ đã tới mức cậu phải nhắc nhở Jung Yunho chú ý hình tượng công chúng, kết quả Jung Yunho lại không thèm để ý, bắt chéo hai chân, vươn tay kéo cậu: “Sợ cái gì? Là thật là giả cứ để bọn họ chậm rãi đoán.”
“Đoán cái gì nữa, rõ ràng có người miệng không chặt đã khai ra rồi còn đâu.”
Chuyện này Kim Jaejoong đã nhẫn nhịn rất lâu, từ ngày đó đọc được một bài báo phân tích trên tờ tạp chí nào đó, cậu liền đoán được có người cố ý khơi chuyện sau lưng.
Kim Jaejoong vẫn luôn chịu đựng, đơn giản là vì Jung Yunho.
Thân phận của đối phương là một trong những điều khiến Kim Jaejoong không thể không nhìn tới, cậu biết rõ người thân chiếm vị trí không thể dao động trong lòng Jung Yunho, dù là cậu, cũng không dám nhảy ra khiêu chiến quan hệ huyết thống này.
Jung Yunho nhìn cậu, im lặng không nói.
Một khi nhắc tới chủ đề này, vậy không thể cười cho qua được.
Kim Jaejoong không nói gì, dứt khoát ngồi xuống, yên lặng đợi câu trả lời của anh.
Chừng hơn phút sau, Jung Yunho rốt cuộc mở miệng nói với cậu: “Chuyện này tớ nhất định sẽ xử l ý, mấy ngày nữa tớ về nhà một chuyến.” Nói xong, lại sợ Kim Jaejoong cảm giác mình không đủ chân thành, bổ sung: “Cậu yên tâm, lần này không ai có thể ngăn cản tớ, tớ nhất định phải ở bên cậu.”
Nếu là người khác nói như vậy, có lẽ chỉ là lời hứa suông.
Nhưng, người nói những lời này lại là Jung Yunho.
Kim Jaejoong không biết nên nói gì, chỉ là đáy lòng sôi trào, như thể đây là lời thề lãng mạn nhất trên đời.
Dù anh đã từng buông tay cậu, nhưng cậu vẫn sẵn lòng tin tưởng anh.

Bởi vì anh đã nói, vậy nhất định sẽ làm được.