Chapter 24 —— Thảo nguyên bao la lập tức bay (1)
Chính
sảnh Lý gia theo kiến trúc điển hình của Tây Vực.
Không
giống Trung Nguyên có cánh cửa cao cao thể hiện thân phận cùng địa vị, cũng
không chú ý phong thủy bài trí, kiến trúc Tây Vực có khí chất dân tộc của riêng
mình, ít điêu khắc tinh tế nhưng lại tỏa ra vẻ tráng lệ phóng khoáng.
Jung
Yunho vốn là người thoạt nhìn cực nhã nhặn, nhưng lúc này áo trắng nhuộm bụi,
tay áo vì đi gấp mà kéo lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng, từ người
hắn toát ra khí thế dù đứng cạnh lão đương gia sinh trưởng trên Tây Vực cũng
không chút thua kém.
Không
thể không thừa nhận, người này thật sự trời sinh đã đẹp.
Chỉ
là, hắn hiện tại cười mà như không cười thế kia là sao?
“Ta
lại quên mất, hai người các ngươi quen biết lâu rồi.” Lý Huân vỗ trán một cái,
cười ha ha, gật đầu chào Kim Jaejoong, lại vỗ vai Jung Yunho nói, “Mấy ngày nay
chiêu đãi không chu toàn rồi, đều là bạn lâu năm của ta, vốn bảo năm sau mang
theo gia quyến đến gặp ta, kết quả đột nhiên tới sớm, ta phải đi vài trăm dặm mới
gặp được hắn.”
Jung
Yunho cùng Lý Huân quen nhau?
Chết
tiệt, sao Shim Changmin không điều tra được điều này?
“Lý
đại nhân lo lắng quá rồi, ta mấy ngày nay dù sao cũng rảnh rỗi, coi như là hưởng
thụ một phen, tất cả đều là nhờ phúc của ngài cả.” Kim Jaejoong ưu nhã cười cười,
nói lễ phép lại kiêu ngạo, quả nhiên khiến Lý Huân đối diện vuốt râu cười cười,
“Chỉ là, ta không hề biết ngài cùng Jung đương gia lại quen biết từ lâu nha.”
“Ha
ha, điều này Kim đương gia không biết cũng không kỳ lạ.” Lý Huân thoạt nhìn là
một người đàn ông Tây Vực hào sảng, ngũ quan thô kệch, tuy tuổi không còn trẻ
nhưng lúc cười lên lại vô cùng rạng rỡ mà phóng khoáng, là mẫu đàn ông khác hẳn
với Jung Yunho, chỉ có điều đều khiến người chú ý, “Khi đó hắn còn trẻ, lẻ loi
một mình tới Tây Vực, đúng lúc đó ta gặp chút phiền toái, hắn hào hiệp ra tay
giúp đỡ, lúc này mới kết thành bạn vong niên, chỉ chớp mắt,cũng đã bảy tám năm
không gặp rồi.”
Bảy
tám năm trước, vậy hẳn là lúc Jung Yunho mang tơ lụa đến Tây Vực rồi.
Kim
Jaejoong nheo mắt, trong lòng nhanh chóng tính toán, là sơ sót của cậu, vậy mà
quên Jung Yunho đã từng tới Tây Vực.
Từ
lúc cậu đào hôn đã biết rõ với tính cách của Jung Yunho nhất định sẽ đuổi theo,
cậu đặc biệt chọn Tây Vực vì nơi đây lộ trình xa xôi, mà lại là nơi không ai ngờ
tới, ý đồ giành được mối làm ăn này trước Jung Yunho, áp chế nhuệ khí của hắn,
lại không ngờ hắn chạy tới đây nhanh như vậy.
Điều
này thật kỳ lạ, sao Jung Yunho lại biết cậu chạy tới Lý gia ở Tây Vực?
Tên Jung Yunho âm hiểm giảo hoạt này, Kim
Jaejoong trừng hắn một cái, kết quả người nọ vẫn không nói một lời, thậm chí
ngoài cái liếc chứa đựng nụ cười mà như không kia, ngay cả một ánh mắt cũng
không cho cậu.
Miệng
nam mô, bụng một bồ dao găm, Jung Yunho quả thật là ví dụ chính xác nhất cho
câu này.
“Nhưng
mà tiểu tử ngươi không phải nói vừa cưới được vợ đẹp như hoa, định năm sau mới dẫn
đến cho ta xem à?” Kim Jaejoong đang buồn bực suy nghĩ sao Jung Yunho lại cư xử
kỳ lạ như vậy, Lý Huân đã ngồi xuống nói chuyện với Jung Yunho.
“Đường
xá xa xôi, lần này tới vội vàng lên để người lại ở nhà rồi.” Jung Yunho bình
tĩnh nói, không nhìn Kim Jaejoong, uống một chén rượu lại nói tiếp, “Lần sau có
cơ hội nhất định dẫn tới để lão ca gặp.”
Ở
nhà?
Kim
Jaejoong vừa gắp một cọng rau lên nhét vào miệng, lại bị mấy lời kia làm cho cả
kinh quên cả nhai.
Nếu
như vợ đẹp như hoa của Jung Yunho ở nhà, vậy cậu đang ngồi đây là ai?
“Jung
Yunho, ngươi…” Kim Jaejoong ngẩng đầu định hỏi cho rõ, Jung Yunho lại đúng lúc
này nâng chén kính Lý phu nhân, câu hỏi đang định nói liền bị nghẹn lại trong
miệng.
“Ca,
Jung Yunho lạ lạ kiểu gì ấy?” Shim Changmin cũng nhận ra bất thường, Jung Yunho
này bình thường vẫn chiều Kim Jaejoong vô cùng, chỉ bằng việc người khó hầu này
năm đó sinh bệnh, muốn ăn dưa hấu giữa trời đông rét buốt, người nào đó liền
ngàn dặm xa xôi tới phía đông ấm áp mang hai quả về, giờ mấy ngày không gặp,
sao lại không hỏi han mà mặt lạnh như tiền thế kia, thoạt nhìn không giống tác
phong của Jung đương gia chút nào, “Liệu hắn có cưới Phúc bá thật không, chậc chậc.”
“Câm
miệng.” Kim Jaejoong nghiến răng nghiến lợi, nhiều năm qua, từ trước đến nay chỉ
có cậu không để ý tới Jung Yunho, nào có đạo lý Jung Yunho làm mặt lạnh với cậu,
bởi vậy cậu lúc này đang nghẹn một bụng lửa giận, “Không có chuyện của ngươi,
tránh xa chút.”
Shim
Changmin quen biết Kim Jaejoong cũng không phải một hai năm, nhìn Kim Jaejoong
mặt đỏ bừng, nói chuyện gằn từng chữ, biết mọi việc không ổn, lập tức tay chân
lanh lẹ cầm bát gắp mấy đồ ăn ưa thích, nhanh như chớp chạy đến góc tường ngồi
ăn, mấy người khác nhìn mà khó hiểu vô cùng.
“Hì
hì, ta là hạ nhân, sao có thể ngồi cùng bàn với các vị đương gia, ta ăn ở đây
là được rồi.” Shim Changmin cười hì hì, lùi ra sau một chút, hoàn toàn không nhớ
tới mấy hôm trước là ai ngồi trên bàn ăn mà nước bọt bay tứ tung.
“Lại
nói, Yunho à, lúc ngươi viết thư tới nói chuẩn bị kết hôn, ta còn không tin.”
Vài chén rượu vào bụng, mặt Lý Huân đã hồng hồng, nói chuyện lại càng lớn tiếng,
“Ta nhớ lúc trước ngươi nói đã có người trong lòng, không phải người đó thì
không cưới, không nghĩ tới đã kết hôn nhanh như vậy, lấy được người kia rồi à?”
“Tạm
thời xem như thế đi?”
“Lời
này của ngươi chẳng rõ ràng chút nào, là lấy được hay chưa, sao có thể xem như
thế được?” Lý Huân quẳng đũa xuống, hào hứng bừng bừng hỏi Kim Jaejoong, “Kim
đương gia cùng hắn quen biết nhiều năm, chắc cũng biết a, lúc trước khi hắn tới
còn cố ý viết thư cho ta, bảo ta chiêu đãi ngươi cẩn thận, không biết ngươi đã
thấy phu nhân của hắn chưa?”
“Kim
đương gia là quý nhân, công việc bề bộn.” Jung Yunho châm chén rượu, nhấp một
ngụ, lại thản nhiên nói, “Ta đoán hắn ở chỗ này mới bảo lão ca để ý một chút,
dù sao cũng đều là người Kinh thành, cũng có chút tình cảm, giúp nhau là việc
nên làm.”
Jung
Yunho nói rất bình thản, Kim Jaejoong nghe mà khó chịu vô cùng, ngón tay xẹt
trên mặt bàn gỗ lim, tạo nên tiếng động chói tai, Shim Changmin nghe vậy lại
càng lui gọn vào một góc.
Sắp
bùng nổ rồi, sắp bùng nổ rồi!
Lúc
này, dù là Lý Huân là người thô lỗ như vậy cũng nhận ra Jung Yunho có chút
không đúng, người bình thường luôn ôn hòa hữu lễ, lúc nói chuyện lại vô cùng
khiêm tốn, để mặt mũi cho người khác, hôm nay lại hành xử kỳ lạ, khiến người
không sao hiểu được.
Kim
Jaejoong ném đũa, trừng lớn mắt nhìn Jung Yunho ngồi đối diện, bộc lộ bất mãn của
mình, cái gì gọi là có chút tình cảm, cái gì gọi là đoán, cái gì gọi là cùng là
người Kinh thành, tên này mắc bệnh gì vậy, thử hỏi có ai có chút tình cảm mà
còn lăn lên giường, còn thiếu chút nữa động phòng luôn không.
“Mau,
dùng bữa, dùng bữa đi, bánh ngọt này là đặc sản Tây Vực chúng ta, độc nhất vô
nhị đấy.” Lý Huân gượng cười hòa giải, gắp miếng bánh ngọt bỏ vào trong bát Kim
Jaejoong, trùng hợp sao trong đĩa chỉ còn một miếng, nhưng lại khách tới ngoài
Shim Changmin ở góc tường ra thì còn hai người, “Ta gọi hạ nhân mang thêm một
đĩa nữa.”
“Không
cần, miếng này để cho Yunho là được.” Dù sao chú rể ngày kết hôn cũng bị cho
leo cây, rất mất mặt, coi như Kim Jaejoong cậu đại nhân đại lượng, không so đo
với Jung Yunho.
“Không
cần, ta không thích ăn đồ ngọt.” Jung Yunho từ chối, tay Kim Jaejoong xấu hổ ngừng
giữa không trung, cả bàn ăn, nói đúng ra, cả chính sảnh đều an tĩnh lại.
Kim
Jaejoong từ nhỏ đến lớn đều là thiên chi kiêu tử, trong nhà chiều chuộng, dù là
đệ đệ như Changmin, Junsu hay cả người xa lạ cũng chưa từng lạnh lùng với cậu
như vậy, tuy Jung Yunho thích bắt nạt cậu, trêu chọc cậu, nhưng ở trước mặt mọi
người chưa bao giờ không cho cậu mặt mũi như vậy.
“Jung
Yunho! Ngươi có ý gì?” Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho dùng thái độ như người xa lạ
mà đối xử với mình thì trong lòng ê ẩm, tủi thân muốn rơi lệ, cộng thêm có nhiều
ánh mắt nhìn cậu như vậy lại càng thêm khổ sở, nhưng tính tình quật cường từ nhỏ
khiến cậu phải hỏi cho rõ ràng.
“Không
có gì.”
“Ta
biết vì ta đào hôn nên ngươi tức giận, nhưng ngươi như bây giờ là sao?” Kim
Jaejoong đập bàn một cái, miếng bánh ngọt trong bát bay ra ngoài, Shim Changmin
chớp đúng thời cơ, nhảy lên, chuẩn xác tiếp được, ngậm vào miệng, lại lui về
góc hẻo lánh xem cuộc vui.
“Không
có gì.” Tuy một nhà ba người Lý gia đều bị từ đào hôn kia làm cho chấn động,
Jung Yunho vẫn bất động như cũ bình thản ngồi cạnh bàn, ngay cả mắt cũng không
chớp lấy một cái, “Ngươi muốn thế nào thì cứ như vậy đi.”
Jung
Yunho nói mấy lời này vô cùng thê lương, trong giọng mang theo chút mệt mỏi người
khó có thể phát hiện, lại khiến người nghe mà tim run rẩy đau đớn.
“Cái
gì gọi là ta muốn thế nào thì cứ như vậy?” Kim Jaejoong chống bàn hỏi lại,
trong lòng đã có chút kinh hoảng, thật giống như một người vốn định đi thẳng, lại
vì một trận mưa lớn mà lạc giữa đường, không biết đi về đâu.
“Ta
nghĩ kĩ rồi.” Jung Yunho lúc này mới ngẩng đầu lên trong mắc mang theo quyết
tuyệt cùng cảm xúc không thể nói rõ, “Ta sẽ không ép ngươi nữa, ngươi tự do.”
Tự
do?
Kim
Jaejoong thầm thì từ này, sợ hãi mơ hồ cùng đau thương dâng lên, khiến cậu đứng
không vững, đầu choáng váng hoa mắt, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống ghế.
Đôi
mắt hờ hững kia của Jung Yunho đang giày vò trái tim cậu.
“Để
ta tự do? Để ta tự do?” Kim Jaejoong giận quá thành cười liên tục hỏi lại, giọng
mang theo châm chọc, khiến người nghe như có tuyệt vọng cùng điên cuồng, “Jung
Yunho, ngươi giờ mới nói mấy lời này không phải là hơi chậm sao?”
Mười
năm, một đời người có thể có mấy lần mười năm, cậu và Jung Yunho quen biết hai
mươi năm, đấu đá với nhau cũng mười năm, cũng đã dây dưa mười năm.
Jung
Yunho, ba chữ kia đã sớm trở thành một phần trong sinh hoạt hàng ngày của cậu,
là tồn tại không thể thiếu.
Mười
năm này, cậu và Jung Yunho trở thành tồn tại đặc biệt nhất trong cuộc sống của
nhau, trong mắt người ngoài thì bọn họ đấu đến nước lửa bất dung, một mất một
còn, nhưng có lẽ không ai biết, bọn họ chỉ là không tìm được cơ hội giảng hòa.
Kim
Jaejoong tự tôn quá mạnh mẽ, cho nên không chịu thua, Jung Yunho tâm tư quá sâu,
không chịu mở miệng đơn giản.
Kim
Jaejoong quá mức quật cường, không chịu cúi đầu, Jung Yunho chiều chuộng thái
quá, không muốn bức bách.
Kim
Jaejoong trong lòng còn sợ hãi, ngờ vực vô căn cứ, Jung Yunho lâm vào được
cùng, cố níu kéo cơ hội.
Kim
Jaejoong quá sĩ diện, không chịu thừa nhận, Jung Yunho đã từng tính sai, nên tạo
thành cục diện như vậy.
Vì
vậy, trận tranh đấu này, giằng co gần mười năm, có vài thứ cũng đã tồn tại gần
mười năm.
Vì
vậy, bọn họ đi tới tình trạng như thế.
“Jung
Yunho, ngươi bây giờ mới nói, không biết là đã quá muộn sao?” Kim Jaejoong thì
thào lặp lại một lần nữa, giọng nói như thể đã mất toàn bộ sức lực khiến người
nghe không khỏi đau lòng, như thể một giây sau cậu sẽ ngã xuống, Lý Sanh Phong
định an ủi, lại bị Shim Changmin tay mắt nhanh nhẹn bắt lấy, hơn nữa còn dùng sức
kéo tới một góc, còn không đợi vị thiếu gia này hỏi rõ thì đã hiểu ý Shim
Changmin, bởi vì Kim đại đương gia vừa rồi còn đau thương đến vô lực đột nhiên
nổi trận lôi đình, gần như gào thét mà rống lên, “A, mười năm rồi, suốt mười
năm, chúng ta kiềm chế lẫn nhau mười năm, mười năm này, trong cuộc sống của ta
chỉ có ngươi, ngươi bây giờ nói để ta tự do, vậy ngươi trước kia thì sao, tại
sao lại trêu chọc ta, tại sao lại kéo ta lên giường, tại sao lại chạy tới nhà
ta cầu hôn, tại sao lại để ta lo lắng một hồi, tại sao lại chờ ta hiểu ra, mới ở
đây làm một bộ thánh nhân, ra vẻ trách trời thương dân, Jung Yunho, ngươi đáng
chết!”
Kim
Jaejoong gần như là nổi trận lôi đình, lúc trước cậu vẫn luôn ôm thái độ hoài
nghi với từng lời nói hành động của Jung Yunho, về sau, cậu dần dần thấy rõ,
cũng chậm rãi mềm lòng.
Mười
năm, cậu và Jung Yunho rơi vào trong khốn cảnh tự mình tạo nên, quanh đi quẩn lại
mười năm, hôm nay cuối cùng cũng sắp thoát khỏi, Jung Yunho lại có suy nghĩ này.
Kim
đại đương gia từ trước đến nay cứ ở trước mặt Jung Yunho là lại không biết tỉnh
táo là thứ gì, càng nói càng tức giận, quên luôn mình đang ở nhà người khác, tiện
tay cầm đũa, bát, đãi, ném liên tục, trong lúc nhất thời hỗn loạn vô cùng, tiểu
tư thị nữ sợ tới mức co lại một đống, kêu than liên tục.
Lý
gia ba miệng ăn lúc này mới phát hiện Shim Changmin đã dự kiến trước điều này,
vội vàng bắt chước lui sát vào góc, nhìn Kim Jaejoong phẫn nộ giương nanh múa
vuốt như con mèo bị giẫm phải đuôi.
“Aizzz,
nồi bát xoong chảo cùng nhau bay, mặt đỏ gào lên tựa một màu.”
Shim
Changmin yên lặng cảm thán, sau đó dịch chỗ cho mấy người kia.
“Ta
còn có thể làm gì được nữa?” Jung Yunho rốt cuộc mở miệng, tràn đầy bất đắc dĩ,
“Ngươi có muốn vào cửa Jung gia đâu.”
“Ai
bảo ta không muốn!” Kim Jaejoong thốt lên, khắp nơi liền yên tĩnh lại, tất cả đều
nhìn xem Kim Jaejoong mặt đỏ tới mang tai, một bộ bừng tỉnh đại ngộ.
“Thật
sự?” Jung Yunho trên mặt có hiểu rõ mang theo vui sướng khi thực hiện được mưu
kế, bé hồ ly của hắn vẫn như trước không chịu nổi một chiêu.
Kim
Jaejoong thấy Jung Yunho lại biến thành người dịu dàng mang theo chút giảo hoạt,
lập tức hiểu rõ mình bị lừa.
Jung
Yunho chết tiệt, diễn thật quá tốt, hẳn là lúc nhỏ đã học ở phường kịch.
“Ta,
ta, ta nói là, ta…” Kim Jaejoong vừa mới nổi nóng, mấy lời buồn nôn đều phun ra
hết, nhưng lúc này tỉnh táo lại liền lắp bắp, tìm không thấy từ diễn đạt, ánh mắt
của Jung Yunho như mồi lửa thiêu đốt cậu, “Ta, ý của ta là…”
“Ta
không ngại dây dưa với ngươi thật lâu.” Ý cười bên khóe miệng Jung Yunho càng đậm,
khiến người như được tắm gió xuân, cái người lạnh lùng lúc trước đã biến mất
không thấy tăm hơi.
“Ý
của ta là, là, ngươi sắp thắng ta, ta mới… Uhmm, mới lo lắng.” Kim Jaejoong một
khi khôi phục bản tính lại bắt đầu biệt nữu, chỉ là giờ còn mang thêm chút xấu
hổ.
Jung
Yunho tràn đầy yêu chiều cười ra tiếng, Kim Jaejoong xùy một tiếng, không chịu
nhìn hắn, ngón tay xoắn lấy vạt áo, ngồi trên ghế, đưa lưng về phía Jung Yunho,
bĩu môi, lầm bầm nói gì đó.
“Ta
có thể tiếp tục ăn không?” Shim Changmin thấy chiến hỏa đã dẹp loạn, bưng bát tới,
nhìn số đĩa thứ ăn ít ỏi còn lại trên mặt bàn, chọn chọn lựa lựa.
“Lão
ca, thật ngại, mấy thứ này ta sẽ bồi thường.” Jung Yunho lại khôi phục hình tượng
quý công tử dịu dàng, áy náy cười cười, “Lúc trước có điều giấu diếm đều là có
nguyên nhân cả.”
“Ta
vẫn bảo ngươi hôm nay không bình thường mà.” Lý Huân dù sao cũng là đàn ông Tây
Vực, không câu nệ tiểu tiết, ha ha cười hỏi, “Giờ nói với lão ca được chưa?”
“Lão
ca chê cười rồi.” Jung Yunho đứng dậy, “Ta một lần nữa giới thiệu, Kim
Jaejoong, tân quân chưa về nhà chồng của ta, ta lần này tới đây một mặt là vì
việc chúng ta bàn lúc trước, một măt là đuổi theo hắn.”
“Đuổi
theo hắn.” Lý Huân kinh ngạc, lập tức nghĩ đến việc đào hôn Kim Jaejoong nhắc tới,
cười ha ha, “Tên nhóc này đào hôn hả?”
“Đúng
vậy.” Jung Yunho bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ một tiếng.
“Ha
ha ha, được được được.” Lý Huân quay đầu nhìn Kim Jaejoong cười, “Thật can đảm,
tay lần đầu tiên thấy Yunho lão đệ bó tay như vậy, cứ tưởng không chuyện gì làm
khó được hắn, không ngờ cũng có ngày hắn trở tay không kịp.”
“Lão
ca, ngươi đừng trêu ta nữa.” Jung Yunho lắc đầu, cười nói.
“Lý
đại nhân, vừa rồi ta thất lễ, thật sự rất…”
“Ai,
Lý đại nhân gì nữa, chỉ là hư danh thôi.” Lý Huân phất phất tay, “Ngươi cứ theo
Yunho gọi ta một tiếng đại ca đi.”
“Lý
đại ca.” Quan hệ đã được kéo gần, Kim Jaejoong lập tức khôn khéo rèn sắt khi
còn nóng, cười ưu nhã, “Ta có việc muốn bàn luận với người, không biết hiện tại
ngài có thời gian không.”
“Hiện
tại à…” Lý Huân trầm ngâm, thấy Jung Yunho liếc mắt nhìn mình một cái, pha trò
nói, “Bôn ba đường dài, nghì một chút rồi nói sau, có vội gì đâu, ngươi cùng
Yunho cũng đã mấy ngày không gặp, có lời gì, vợ chồng son các ngươi cứ tâm tình
trước đã.”
Kim
Jaejoong bị mấy chữ vợ chồng son làm cho xấu hổ đỏ bừng mặt, cậu từ trước đến
nay luôn cư xử nền nã, nhưng hôm nay vừa náo loạn một trận, da mặt còn mỏng, vừa
ngẩng đầu liền thấy Jung Yunho nhìn cậu, cười nhẹ nhàng lại càng thêm quẫn
bách, mấy lời kia gần như là nói ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng cậu, xấu hổ vô
cùng.
“Ta
cũng có chút mệt mỏi, ta về phòng trước.” Kim Jaejoong tùy tiện tìm một cái cớ,
làm ra vẻ ưu nhã bình tĩnh đi về phòng của mình, sau lưng ánh mắt của Jung
Yunho dính chặt trên người cậu, vừa rời khỏi tầm mắt của hắn, Kim Jaejoong lập
tức che mặt a một tiếng xông vào phòng của mình, để lại một đám hạ nhân đứng
trên hành lang không hiểu gì, cầm chổi ngơ ngác nhìn lá rụng vì cậu chạy qua mà
bay lên.