Chapter 2
Ba ngày sau, Kim Jaejoong mời một loạt chủ đầu
tư phim ảnh tại Thượng Hải đến cử hành nghi thức khởi động máy đơn giản. Tuy
lúc trước không làm nhiều hoạt động tuyên truyền, nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt của
tất cả các tạp chí lớn trong và ngoài nước. Dù sao thì Kim Jaejoong cũng là
chiêu bài dát vàng, đặc biệt là mấy năm nay ở nước ngoài liên tiếp có những bộ
phim lớn trên thị trường điện ảnh châu Á, lại có phong cách phim điện ảnh văn
nghệ lãng mạn vô cùng đặc biệt, coi như là cũng được mọi người yêu thích.
Phim văn nghệ, nói đúng ra thì chỉ đơn giản là
có mỹ cảm hơn phim điện ảnh thương mại. Nội dung cùng diễn viên đều không quan
trọng, quan trọng là xem bạn quay phim như thế nào. Có lẽ là người xem đã chán
ngán với loại phim văn nghệ truyền thống sướt mướt uỷ mị, vì vậy trên diễn đàn
điện ảnh quốc tế nổi lên trào lưu những đạo diễn trẻ tuổi có tư tưởng mới, Kim
Jaejoong chính là tiêu biểu nhất cho trào lưu đó.
Nhưng nói đến sáng tạo cái mới, kịch bản Kim
Jaejoong lựa chọn lại thiên về những câu chuyện cũ đã được dựng phim nhiều lần.
Cậu lợi dụng sự quen thuộc của công chúng, phối hợp với phương pháp quay phim đặc
biệt của mình, vì vậy khắp nơi đều ca ngợi phim văn nghệ của đạo diễn Kim.
Cũng như vậy, kịch bản phim lần này vẫn theo
khuôn sáo cũ. Câu chuyện xảy ra ở Thượng Hải Trung Quốc vào đầu thế kỷ trước,
nam chính có hai thân phận phức tạp – nhà tư bản và quân nhân, đã yêu một hoa
đán[1]
quyến rũ phong tình trên sân khấu. Đáng tiếc sinh không hợp thời, trong những
năm tháng rối ren đó, tình yêu vốn là thứ xa xỉ. Một câu chuyện đơn điệu, bình
thường, lại được đạo diễn Kim biên tập, chỉnh sửa thành bộ phim tình yêu lãng mạn
cực giàu sắc thái mỹ cảm.
Kim Jaejoong dùng kẹp tóc kẹp phần mái qua một
bên, trong tay cầm kịch bản, tay áo sơ mi vén lên tận cùi chỏ. Để tiện cho cậu
nghỉ ngơi, trợ lý đã sớm chuẩn bị một chiếc ghế dựa lót đệm mềm mại, Kim
Jaejoong đi dép lê ngồi trên ghế, đôi mày rậm hơi nhíu, mím môi nghiêm túc nhìn
màn hình.
Hôm nay phải quay cảnh nam nữ chính phát sinh
tranh chấp ở hậu trường sân khấu. Nữ chính đang ngồi ở bàn trang điểm trước giờ
lên sân khấu, cầm cọ điểm tô, cô nhìn chính mình trong gương, cười thoải mái mà
ngây thơ. Một cô bé đứng cạnh cô đang chuẩn bị đồ lát phải mặc cho cô, hai người
ai làm việc người nấy, không nói câu gì.
Cảnh ngày qua vô cùng thuận lợi, Kim Jaejoong
hô “Cut”, mọi người liền tản ra, bắt đầu chuẩn bị cho cảnh kế tiếp.
Nữ chính Tiễn Chanh là một ca sĩ nổi danh
trong nước, khác với những ca sĩ nhỏ tuổi suốt ngày lên tivi nhưng lại không có
tên tuổi mấy, cô rất ít khi đóng phim hay quảng cáo. Kim Jaejoong vốn định tìm
cô hát bài hát chủ đề cho phim, kết quả âm kém dương sai thế nào lại trở thành
nữ chính của bộ phim này.
Cô là người Kim Jaejoong tự mình lựa chọn, mặc
dù mọi người đều rất tin tưởng ánh mắt của đạo diễn Kim nhưng khả năng diễn xuất
lại là một vấn đề lớn.
Về việc này, không chỉ người bên ngoài lo lắng,
trong lòng Tiễn Chanh cũng bất ổn vô cùng.
Kim Jaejoong xem lại hai lần cảnh quay vừa rồi,
sau đó khoát tay với Tiễn Chanh đang xem kịch bản, lưu loát dùng tiếng Anh gọi
cô: “Tiễn Chanh, cô qua đây một lát.” Tiếng Trung của cậu không tốt, tiếng Anh
lại được rèn luyện ở nước Mĩ nên tương đối thông thạo.
Tiễn Chanh đang mặc áo sườn xám màu xanh nhạt
thêu hoa mai, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm của hoa đán. Nghe thấy Kim
Jaejoong gọi cô liền vội vàng chạy tới, có chút bất an hỏi: “Đạo diễn, có phải
cảnh vừa rồi tôi diễn chưa tốt không?”
Kim Jaejoong bị lớp trang điểm trên mặt cô
khiến cho cười to, theo thói quen dùng tay phải che miệng, thật vất vả mới nhịn
được cười: “Khởi đầu thế này cũng không tệ lắm, hẳn có thể qua.” Sau đó mở kịch
bản ra, chỉ vào đoạn đối thoại thứ hai nói: “Chỗ này, lúc cô nói thì động tác
phải tuỳ tiện, nhưng ánh mắt phải trong sáng. Như tôi đã nói với cô lúc trước,
cô gái này tuy là đào kép, nhưng cô ấy vẫn rất hồn nhiên.”
“Tuỳ tiện lại hồn nhiên.” Tiễn Chanh cái hiểu
cái không gật đầu, tự mình nghĩ một hồi thấy vẫn không hiểu rõ: “Cô ấy là đào
kép nên tuỳ tiện thì tôi hiểu. Nhưng hồn nhiên…”
Đôi mắt to xinh đẹp của Kim Jaejoong đảo qua
mặt Tiễn Chanh, khoé miệng cong lên nhưng vô cùng nghiêm túc giải thích với cô:
“Dù cô ấy là thân phận gì thì trong tình yêu đều trở nên rất hồn nhiên, khờ khạo.”
Cậu chỉ tay vào ngực mình, khoa tay múa chân một hồi: “Cô ấy quyến rũ phong
tình là vì nghề nghiệp của mình, nhưng đây chỉ là khí chất bên ngoài. Tình yêu
là do chỗ này sinh ra, cô ấy đã động lòng, sau đó lại không ngừng nhớ đến anh
ta, muốn gặp anh ta. Dù đã rất nhiều năm không gặp, nhưng nó vẫn luôn tồn tại
trong tim. Cho nên lần này khi gặp lại lần nữa, cô ấy không khống chế được hạnh
phúc trong lòng. Chính là cảm giác này, cô phải biểu hiện được nó.”
Lúc Kim Jaejoong nói, Tiễn Chanh vốn ban đầu
lắng nghe rất chăm chú, sau lại bị thần thái của cậu hấp dẫn. Lúc cậu nói tình
yêu xuất phát từ tim, cả người cậu bỗng trở nên khác hẳn. Tiễn Chanh không nói
được loại cảm giác này là gì, nhưng theo trực giác của phụ nữ, cô có thể khẳng
định Kim Jaejoong đang nhớ tới người nào đó, nếu không mắt cậu đã không sáng
lên như vậy.
“Cô cứ chậm rãi lĩnh hội đi, cái này cũng cần
hai bên phối hợp.” Kim Jaejoong vỗ vỗ vai cô, cổ vũ.
Tiễn Chanh đi tới một chỗ không người, tuỳ tiện
tìm góc tường ngồi xổm xuống, bắt đầu chuẩn bị cảm xúc. Dù sao cô không phải diễn
viên chính quy, cảnh diễn yêu cầu cao như vậy đối với cô quả thật có chút khó.
Khung cảnh trong cảnh thứ hai tương tự với cảnh
thứ nhất, chỉ là có thêm cảnh nam chính đóng sập cửa. Để tăng hiệu quả cho việc
quay phim, nhân viên bối cảnh còn chồng mấy tảng đá lớn bên ngoài tường cạnh cửa,
đề phòng nam chính dùng sức đóng cửa quá mức sẽ khiến vách tường lắc lư.
Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, Jung Yunho cũng
bước ra khỏi phòng nghỉ. Anh mặc áo sơ mi sáng màu cùng áo khoác ngoài màu xám,
tóc chỉnh tề chải qua một bên khiến cho toàn bộ đường cong trên khuôn mặt đều hiện
lên rõ nét.
Lúc Kim Jaejoong nhìn thấy bóng lưng Jung
Yunho trên màn hình, ánh mắt dừng lại đôi chút, sau đó kịp phản ứng, liền
nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Quay cảnh mở cửa vào trước đã, lát đóng cửa động tác
phải mạnh một chút.”
Câu này cậu nói bằng tiếng Hàn, ở đây chỉ có
một số người nghe hiểu. Jung Yunho trực tiếp đi tới ngoài cửa, trong lúc đóng cửa
lại, anh hơi liếc qua Kim Jaejoong, nở nụ cười kín đáo.
Chính thức quay.
Jung Yunho điều chỉnh cảm xúc, để mình tiến
vào trong thế giới của nam chính. Anh thầm đếm đến ba trong lòng, sau đó dùng sức
mở cửa, lúc đi vào trong thì mạnh tay đóng sầm cửa lại.
“Cut --!”
Máy quay đã bắt kịp hình ảnh Jung Yunho vung
tay đóng cửa lúc cuối. Kim Jaejoong dời mắt ra khỏi màn hình, lại cố ý không
nhìn Jung Yunho. Cậu nhận đồ uống Trương Tuyết đưa tới, ngửa đầu uống một hớp lớn:
“Chuẩn bị cảnh tiếp theo, hoá trang của nữ chính có vấn đề gì không, nhân viên
trang điểm tới xem đi, máy quay di chuyển đến vị trí bên kia.” Cậu đi tới chỗ đặt
bàn trang điểm, lui về phía sau mấy bước: “Chính là ở đây, lát sẽ quay chính diện
hai người, nhân viên ánh sáng chiếu từ phía trước, cố gắng cách xa một chút.”
Trợ lý Tiễn Chanh cùng nhân viên trang điểm
đi tới bên tường gọi cô. Tiễn Chanh vẫn chưa thể cảm nhận được nhân vật hoàn
toàn, nhân viên trang điểm cầm cọ dặm lại vài chỗ trên mặt cô, thấy cô không
che giấu được mất mát thì mở miệng an ủi vài câu: “Đừng khẩn trương, cảm giác cứ
từ từ mà tìm, lát nữa cô diễn trước với Yunho, nói không chừng lại tìm được.”
Cô vừa rồi vẫn ở trong phòng nghỉ trang điểm cho Jung Yunho, lúc đó tránh không
khỏi trò chuyện vài câu. Người như Jung Yunho, dù trong lòng anh nghĩ thế nào
thì biểu hiện ra ngoài vẫn khiến người cảm thấy rất thân thiện. Hơn nữa anh lại
đẹp trai, nhân viên trang điểm đã bắt đầu đầu thân thiết, gọi anh là Yunho rồi.
Tiễn Chanh gật gật đầu, cầm kịch bản đi tới
chỗ Jung Yunho. Jung Yunho đang ở trong khu nghỉ ngơi của mình lẩm nhẩm kịch bản,
thấy Tiễn Chanh đi tới lập tức nở nụ cười thân thiết chào hỏi cô.
Kỳ thật anh đã tiếp xúc với tiếng Trung từ rất
sớm, lúc trước khi còn là ca sĩ thì có học qua đôi chút, chỉ là hai năm qua vì
quay phim, khó tránh khỏi lơ là. Nhưng mà phát âm của anh không tệ lắm, vài câu
ngắn có thể nói vô cùng trôi chảy.
Tiễn Chanh rất bất ngờ khi thấy Jung Yunho
dùng tiếng Trung trao đổi với cô, ý ca ngợi đều hiện lên trên mặt: “Phát âm của
anh rất tốt.”
Jung Yunho cười giơ kịch bản trong tay lên, hỏi:
“Khớp lời thoại không?”
“Bắt đầu từ chỗ anh vào cửa đi.” Tiễn Chanh
lui ra sau hai bước, gật đầu với Jung Yunho.
Bầu không khí hai người khớp lời rất tốt, chỉ
là thời gian quá gấp, họ còn chưa nói được vài câu thì Kim Jaejoong đã sai người
đến gọi.
Trường quay hết thảy đã sẵn sàng.
Chính thức quay.
Jung Yunho đứng ở cửa ra vào, biểu cảm trên mặt
vô cùng âm trầm, ánh mắt nhìn Tiễn Chanh như một con báo hung mãnh đang chuẩn bị
đi săn mồi. Ánh mắt của anh dò xét qua lại trên người Tiễn Chanh, đột nhiên ra
lệnh: “Tẩy trang đi.”
Tiễn Chanh cố gắng không để ánh mắt của mình
bị ảnh hưởng bởi động tác cơ thể. Cô dùng ánh mắt mến mộ nhìn Jung Yunho, nghe
thấy anh nói, tựa vào bàn trang điểm đáp lời: “Em không tẩy.”
“Cut ---!”
Kim Jaejoong đột nhiên hô ngừng, sắc mặt
không dễ nhìn chút nào, mím chặt môi. Cậu đặt tay lên máy quay, nhẹ nhàng cau
mày nói: “Hai người là người yêu, phải có tình yêu.” Cậu chỉ vào mắt mình, nhìn
Tiễn Chanh: “Ở đây, trong mắt cô phải có tình yêu. Cô trước hết phải khiến mình
yêu anh ta, hiểu không?”
Tiễn Chanh do dự gật đầu nhưng trong lòng lại
loạn vô cùng. Sao có thể yêu người trước mặt ngay được, cô cảm thấy mình làm
không được.
Kim Jaejoong nhìn biểu cảm của cô liền biết
cô không hiểu ý mình. Tiễn Chanh chưa từng học diễn xuất, giờ nói với cô những
điều này trên cơ bản không có tác dụng gì. Mới đầu cậu vừa ý giọng Tiễn Chanh,
cảm thấy muốn tìm một ca sĩ chuyên nghiệp đến diễn, hơn nữa bản thân nhân vật
này là một thiếu nữ trẻ trung ngây thơ, những nữ diễn viên có thực lực thường
không diễn được cảm giác mà cậu muốn.
Nhưng mà thế này thì ngây ngô quá rồi… Nữ
chính lúc quay phim vậy mà không thể yêu được nam chính, Kim Jaejoong quả thật
là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
“Vậy cô thử tưởng tượng anh ta là người cô
thích đi. Bạn trai hay đối tượng thầm mến cũng được, cô thử xem.”
Tiễn Chanh lúc này đã rất khẩn trương. Trong
bầu không khí xấu hổ thế này, trước không nói đến vấn đề mất mặt, hơn hết là cô
không muốn làm chậm trễ thời gian của mọi người. Chỉ là đối với một diễn viên
không hề có kinh nghiệm mà nói, muốn có cảm xúc chân thật ngay từ khi bắt đầu
quay phim quả thật có chút khó khăn. Cô và Jung Yunho cũng là lần đầu gặp mặt,
đừng nói đến yêu, ngay cả nói chuyện cô cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Tôi…” Tiễn Chanh cắn môi dưới, bối rối ngẩng
đầu nhìn trần nhà, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại. “Tôi thử lại một lần.”
“Tốt.” Kim Jaejoong ngồi trở lại trước màn
hình, đập Clapperboard, nói, “Quay lại lần nữa.”
Chính thức quay.
Jung Yunho sắc mặt âm trầm, như đang cố nhịn
lại như đang tức giận, ánh mắt mạnh mẽ dừng trên người Tiễn Chanh vài giây, ra
lệnh: “Tẩy trang đi.”
Tiễn Chanh có chút cứng ngắc tựa trên bàn
trang điểm. Cô ra sức nghĩ tới người mình từng thích nhưng đầu cô trống rỗng;
lúc này cô phải nói lời thoại, nhưng miệng vừa hé mở lại khẽ run lên. Cô quên mất
mình phải nói gì rồi.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, làm phiền mọi
người rồi.” Không đợi Kim Jaejoong hô cut, Tiễn Chanh đã xin lỗi mọi người trước.
Nhân viên của đoàn làm phim cơ bản đều là lão luyện ở trường quay, việc diễn
viên không tìm được cảm xúc, NG liên tục kỳ thật rất phổ biến, nhưng tình huống
hôm nay lại khác. Tiễn Chanh đã trực tiếp biểu hiện với mọi người, cô căn bản không
hiểu cái gì gọi là đóng phim.
Đóng phim chính là mô tả lại, đầu tiên phải
biến mình thành nhân vật đó, nếu không chỉ là diễn lại chính mình.
Tiễn Chanh thật sự không hiểu điều này, vì vậy
Kim Jaejoong lặng yên ngồi một chỗ. Cậu đang suy nghĩ nên làm như thế nào để Tiễn
Chanh hoà mình vào bộ phim.
Trường quay kỳ thật luôn buồn tẻ như vậy. Một
khi xảy ra vấn đề trong quá trình quay sẽ rơi vào thời gian chờ đợi dài đằng đẵng.
Tiễn Chanh cầm kịch bàn tìm ghế ngồi vào một góc, biểu cảm trên mặt cô vô cùng
đau khổ, hiển nhiên là bị diễn xuất của mình giày vò. Vốn lúc bảo quay phim, cô
còn cảm thấy đóng phim không khó, hôm nay bắt đầu mới biết được, biến mình
thành một người khác trước ống kính là chuyện không dễ dàng chút nào.
Ước chừng 10 phút sau, Kim Jaejoong đột nhiên
đứng lên đi tới chỗ Tiễn Chanh. Sắc mặt cậu không tính là tệ, chỉ là mang theo
nghiêm túc khi cậu đang làm việc: “Đừng giày vò bản thân nữa, tôi sẽ dạy cô
cách diễn.”
Tiễn Chanh vội vàng đứng lên, nhận bình giữ
nhiệt từ tay trợ lý, phất tay ý bảo cô đi trước.
Kim Jaejoong bảo cô ngồi xuống, sau đó mình
ngồi xổm bên cạnh cô: “Chúng ta nhìn vào nhân vật Tự Cẩm trước đã —— Cô chính là Tự Cẩm.”
Cậu nói xong vươn tay chỉ vào Tiễn Chanh, mắt nhìn chằm chằm cô, tiếp tục: “Cô là
cô nhi, từ nhỏ đã học diễn hí khúc. Sau đó cô phải biểu hiện được khí chất của
đào kép, nhưng mà cô không chỉ là đào kép, cô còn là một người con gái. Cô
thích Tống Lam ——
Chính là anh ta.”
“Anh ta chính là Tống Lam, cô phải tự nhủ rằng
người này chính là Tống Lam.” Kim Jaejoong nghiêng người nhìn Jung Yunho, ngón
tay chỉ vào anh mà nói với Tiễn Chanh: “Cô là Tự Cẩm, anh ta là Tống Lam. Cô
yêu anh ta, chỉ cần cô là Tự Cẩm, cô phải yêu anh ta.”
Tiễn Chanh cúi người xuống, để tầm mắt của
mình thẳng với tầm mắt của Kim Jaejoong. Theo góc độ của Kim Jaejoong, Jung
Yunho đang đứng cạnh hòm đạo cụ đọc kịch bản, toàn thân đều toả ra khí chất người
lạ chớ lại gần.
“Tôi… Tôi không tìm được cảm giác.” Tiễn Chanh
đấu tranh một hồi rồi nói ra. Chủ yếu là cảm giác Jung Yunho mang đến cho cô tựa
như hai người thuộc về hai thế giới khác nhau.
Kim Jaejoong kinh ngạc mở to hai mắt: “Vậy cô
có hoà mình vào trong thế giới của nhân vật không? Hiện tại, cô là Tự Cẩm, cô
có cảm giác này không?”
“Có.”
“Vậy bây giờ cô đã nhìn thấu thế giới này,
cũng đã quen với việc cùng người gặp dịp thì chơi. Đột nhiên một người như vậy
xuất hiện, cô nhìn anh ta, nhìn cẩn thận vào, cô cảm thấy anh ta là người như
thế nào?”
Tiễn Chanh cẩn thận nhìn một lát, ăn ngay nói
thật: “Rất tốt, nhưng mà cảm thấy không dễ tiếp cận.”
“Nhưng mà anh ta yêu cô, yêu cô như điên như
dại, cô không động lòng sao?” Kim Jaejoong cố gắng dẫn dắt cô, “Một người đàn
ông xuất sắc như vậy, tốt như vậy lại chỉ yêu cô, hai người yêu nhau đấy. Cô nhắm
mắt lại cảm nhận một lát, sau đó lại nhìn anh ta.”
Tiễn Chanh nghe lời nhắm mắt lại, trong đầu
hiện lên khuôn mặt cuốn hút của Jung Yunho. Lời Kim Jaejoong nói văng vẳng bên
tai cô: Anh ta yêu cô, anh ta chỉ yêu cô, yêu cô như điên như dại.
Kỳ thật Tiễn Chanh biết rõ Jung Yunho có sức
cuốn hút, cô cũng sẽ không tự chủ được bị anh hấp dẫn. Nhưng trên người này như
có một bình phong ngăn cách, anh căn bản cự tuyệt người khác tới gần.
“Đạo diễn, tôi…”
Thấy Tiễn Chanh dùng ánh mắt bất lực nhìn
mình, Kim Jaejoong cảm thấy mình thật sự thất bại. Cậu vẫn cho rằng mình là
chuyên gia thuyết phục, kết quả nói lâu như vậy nhưng chẳng mang lại chút hiệu
quả nào.
Vì vậy cậu buông tha cho việc dùng ngôn ngữ dẫn
dắt cảm xúc. Vào lúc này, ngôn ngữ thật sự rất vô dụng.
“Được, vậy giờ cô nhìn tôi, tôi diễn cho cô
xem.” Kim Jaejoong đi đến bên tường ngồi xổm xuống, cúi đầu chuẩn bị cảm xúc.
Quá trình này rất nhanh, dường như chỉ một
phút sau, Tiễn Chanh liền thấy Kim Jaejoong mở to mắt đi đến bên cạnh mình.
Hai chân thon dài của cậu đan chéo, hai tay
khoanh lại, khoé miệng nở nụ cười khiêu khích lại ngây thơ hồn nhiên.
Cậu nhìn Tiễn Chanh, sau đó nghiêng mặt nhìn Jung
Yunho đối diện. Trong nháy mắt, đôi mắt linh động xinh đẹp kia tựa như viên
minh châu giữa màn đêm, toả ra hào quang động lòng người.
“Tôi yêu anh ấy.” Lúc nói những lời này, khoé
miệng Kim Jaejoong khẽ nhúc nhích, chậm rãi thu lại nụ cười, nhưng tình yêu ấm
áp trong ánh mắt lại càng rõ nét.
[1]
“Hoa” là rực rỡ, xinh đẹp. “Đán” là vai người phụ nữ trong tuồng ngày trước.
Ngày nay “hoa đán” thường dùng để gọi các nữ diễn viên, siêu sao điện ảnh, truyền
hình.