Chương 4.2
Duẫn Hạo vừa tảo triều xong, trở về Ngự thư
phòng phê duyệt tấu chương. Thẩm Xương Mân nhấc chén trà, ngồi bên cạnh nhàn
nhã khiến Duẫn Hạo không vui, hắn mở miệng: “Ngươi nếu muốn đánh cờ, thì quay về
phủ ngươi đi.”
“Ngươi cũng không phải không biết tính tình mẫu
thân ta, ta vừa trở về liền bị an bài đi coi mắt con gái người ta.” Xương Mân lắc
đầu.
“Sao không cưới luôn một người đi, để nàng an
tâm.” Duẫn Hạo cười rộ lên.
Đặt chén trà xuống, Xương Mân giơ một quân cờ
lên, chậm rãi nói: “Chuyện nhân duyên, sao có thể cưỡng cầu.” Ngược lại y nói:
“Bệ hạ xem tấu chương của Bệ hạ, ta xem thế cờ của ta, Bệ hạ không cần lo lắng
ta sẽ cảm thấy nhàm chán. Tiện thể Bệ hạ có thể lệnh cho thái giám mang ít bánh
ngọt lên, Xương Mân rất biết ơn.”
Duẫn Hạo quả thực không có cách, phân phó cho
ngự thiện phòng chuẩn bị loại bánh ngọt Xương Mân thích ăn, sau đó một người
xem tấu chương, một người nhìn bàn cờ, trầm tĩnh một hồi lâu, Duẫn Hạo bỗng
nhiên mở miệng: “Ngươi còn chưa quên nàng.”
“Bệ hạ, Xương Mân quên không được mà cũng
không muốn quên.” Xương Mân trả lời, trong lòng phiêu phiêu đảo đảo, đắng chát
khó tả. Y bật cười: “Nếu không có ngày về, tại sao phải chờ đợi. Nhao nhác, loạn
lạc trốn hồng trần, bất đắc dĩ cũng đã là chuyện xưa. Bệ hạ, cũng là một chữ
tình, sao lại nói quên là có thể quên ngay được.” Xương Mân đứng dậy, cầm bánh hoa
quế thái giám mang đến, tinh tế cắn một miếng nhấm nháp, nheo mắt cười tán thưởng
tay nghề có tiến bộ của Ngự thiện phòng.
Duẫn Hạo nhìn y, cảm thấy bất đắc dĩ, thở
dài, tổn thương càng nhiều, yêu càng sâu.
“Đúng rồi, tối hôm qua ~~” Xương Mân nháy
nháy mắt giả bộ ngây thơ nhìn Duẫn Hạo, đĩa bánh hoa quế ngọt đã không còn lại
mấy miếng.
“Mới vào quy củ được vài ngày, ngươi lại định
phá vỡ nó sao?” Duẫn Hạo cùng Xương Mân từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, giống như
huynh đệ ruột thịt, giữa hai người không có một quy củ gì, chỉ là sau khi Duẫn
Hạo đăng cơ, Xương Mân cũng e dè hơn, nhưng đôi khi vẫn lộ nguyên hình, làm cho
Duẫn Hạo cảm thấy bất đắc dĩ.
Lau khoé miệng còn ăn chưa đủ, Xương Mân nói:
“Dạ dạ dạ, Bệ hạ, là Xương Mân quá phận. Thần đây chỉ muốn nói Bệ hạ thần sắc
như vậy có vẻ như đã gặp được chuyện tốt ~~”
“Hôm qua hắn nhiễm phong hàn nhẹ, trẫm chăm
sóc hắn một tối. Duẫn Hạo nhíu mày, lắc đầu: “Cũng chỉ là đứa nhỏ thôi.”
“Lúc trước, công chúa Liên Nhã đưa hắn đến chỗ
chúng ta, hắn đã ít tuổi hơn chúng ta rất nhiều, mấy ngày trước ta có xem niên
kỷ của Hoàng phi, cũng mới là thiếu niên mười bảy tuổi mà thôi.” Xương Mân nhếch
môi, “Còn kém ngươi hơn một nghìn năm tuổi, khó tránh khỏi tại sao hắn lại ngây
thơ như vậy. Bệ hạ tốt nhất là phải biết thông cảm, thấu hiểu.”
Duẫn Hạo không trả lời, chỉ đặt tấu chương xuống
bàn, “Duẫn Hiên lâm trọng bệnh, sợ là không lâu nữa sẽ đoản mệnh.”
“Bị giữ ở Hối Giới cung nhiều năm nơi âm u, ẩm
ướt, sức khoẻ hắn cũng không tốt như ta và ngươi. Cũng mấy trăm năm rồi, coi
như… Ai…” Xương Mân thở dài, “Nếu đã nghĩ đến hậu quả này, Thất Vương gia năm
đó đã không làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Lúc trước ngươi đã niệm tình
huynh đệ không giết hắn, không bằng lần này thả hắn đi, để hắn an tĩnh những
ngày cuối cùng.”
Suy nghĩ một lát, Duẫn Hạo gật đầu.
“Chuyện nào cứ giao cho ngươi vậy, trẫm không
tiện ra mặt, ngươi giúp trẫm mấy ngày tới chăm sóc cho hắn.”
“Xương Mân tuân chỉ.”
Năm tháng không chờ đợi ai, kể cả người có thể
sống lâu bao nhiêu đi chăng nữa.
Thất đệ, nếu như có thể, lúc trước trẫm đã
nhiều lần muốn ngăn cản ngươi, nhưng tội soán vị, thí huynh giết phụ, đã khiến
trẫm không còn cách nào cứu ngươi. Nghĩ đến đây cũng biết, ngươi tâm khí cao ngạo,
lại bị giam ở nơi tối tăm, hèn mọn nhất Hối Giới cung, e là đã muốn được giải
thoát. Cũng tốt, như vậy, cũng tốt… Hắn vô lực buông thõng tay, mắt đưa ra
ngoài cửa sổ, cảnh sắc dạt dào, lại không phải người đó, vật đó.
“Người đâu, đến bẩm báo với Thiên Hậu, Thất
Vương gia bệnh nặng, mong Người đến thăm.”
Vốn là huynh đệ, tại sao lại thành ra thế
này.
Cung nữ ở Bồng Lai cung vẫn vô cùng an nhàn,
buổi sáng Tại Trung bùng phát nóng giận, giờ phút này cũng không còn sức mà ồn
ào, ăn cơm xong liền đi nghỉ ngơi. Đến lúc Lam Yên được phái tới, cậu đã ngủ được
một lúc rồi. Hồng Lăng sai bảo Lam Yên rất nhiều chuyện, dường như muốn giao hết
tất cả việc cho nàng làm, Lam Yên đành phải mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ, đây là như
nào vậy?”
“Hoàng phi coi trọng ngươi, nhưng ngươi cũng
đừng cho rằng mình được lên mặt với ai. Sau này ta sẽ không trực tiếp hầu hạ
Hoàng phi, tất cả sẽ do ngươi chiếu cố, nhưng…” Nàng lườm Lam Yên, giọng điệu lạnh
lùng: “Nếu như ngươi hầu hạ Người không chu toàn ta sẽ biết rõ, không chỉ đơn
giản là trừ ba tháng lương bổng cùng giáng chức xuống phòng tạp dịch như vậy.
Ngươi phải nhớ kỹ, nịnh nọt Hoàng phi, nhưng Tổng quản toàn bộ nô tài, cung nữ
vẫn là ta. Phàm là chuyện gì, cũng phải bớt phóng túng.”
“Nô tỳ ghi nhớ lời tỷ tỷ dạy dỗ.”
“Hoàng phi sắp dậy rồi, mau đi chuẩn bị ít đồ
ăn.”
“Nô tỳ đã biết.” Lam Yên cung kính nói.
Hồng Lăng đi được một lúc, Tại Trung mới tỉnh,
Lam Yên đã đặt ít đồ ăn lên bàn, thấy cậu bộ dạng mông lung dụi mắt, trong lòng
Lam Yên mềm nhũn. Lam Yên mang khăn thấm nước ấm đến trước mặt Tại Trung, cậu
theo thói quen cầm lấy, lau mặt đang định nói gì, lại kinh ngạc há to miệng.
“Nô tỳ đã chuẩn bị đồ ăn, Hoàng phi đói bụng
thì mau ăn đi.”
“Lam Yên!” Tại Trung vui vẻ hô ầm lên: “Ngươi
thật sự đã đến rồi.”
Lam Yên cười nói: “Hầu hạ Hoàng phi là vinh hạnh
lớn lao của thần, Lam Yên sao có thể không tới, làm hỏng chuyện tốt như thế.”
“Ngươi đừng khách sáo với ta, ngồi đầy đi.”
Nhưng Lam Yên vẫn từ chối không theo yêu cầu của cậu, Tại Trung đành chịu, ngồi
xuống ăn hết, “Đúng rồi, người ta có phạt ngươi không? Có làm khó ngươi không?”
“Nhờ phúc Hoàng phi, nô tỳ hết thảy đều mạnh
khoẻ.” Lam Yên rót một chén trà đưa tới: “Chỉ là không biết Hoàng phi và Hồng
Lăng tỷ tỷ làm sao vậy?”
Tại Trung lập tức nhíu lông mày: “Ta vốn cho
là nàng là người theo hầu ta, nhưng nàng lại giúp cái tên Trịnh Duẫn Hạo đó…
Còn… Còn làm chuyện như vậy đối với ta!” Sắc mặt đỏ ửng, Lam Yên trong lòng
cũng biết được rõ nhiều. Nàng không nói lời nào, chỉ lặng yên cười cười, Tại
Trung thấy nàng như thế, cũng không nhắc lại chuyện này nữa, lẳng lặng bưng
chén trà uống một ngụm, rồi lại ăn một miếng bánh ngọt, không còn thấy đói nữa,
tâm tình cũng khá lên rất nhiều.
Lam Yên vốn là người cực kỳ cẩn thận, mà ngay
cả việc Hồng Lăng chuẩn bị quần áo cho Tại Trung như thế nào, nàng cũng có thể
nắm bắt nhanh chóng. Do Lam Yên hầu hạ cuộc sống hàng ngày của mình cũng không
có gì không tốt, nhưng Tại Trung lại cảm thấy có chút không quen.
Mặc dù có chút hối hận khi tự nhiên nổi giận
với Hồng Lăng, nhưng Tại Trung ngại ngùng không dám xin lỗi, dù sao chuyện này
cậu mới là người bị hại nhiều nhất, nhưng lại đổi người suốt ngày đi đi lại lại
trước mặt cậu, Tại Trung đâm ra không quen, dù cậu nói chuyện với Lam Yên rất
nhiều, nhưng Tại Trung vẫn có chút nhớ mong người hôm nay không hề xuất hiện, Hồng
Lăng. Một mình tắm rửa xong liền ngồi cạnh bệ cửa sổ than thở, Tại Trung lại
nghe thấy tiếng Lam Yên thông báo Duẫn Hạo tới.
Tại Trung nhướn mày, cái tên khốn kiếp này
làm chuyện quá phận với mình như vậy, rồi tự dưng biến mất vài ngày. Hiện giờ Tại
Trung giống hệt mấy phi tử chờ đợi Hoàng đế đến sủng hạnh như trong phim truyền,
thật khiến người ta đau đầu. Tại Trung lắc đầu: “Nói ta không muốn gặp, bảo hắn
đừng đến.”
“Chuyện này… Nô tỳ không thể xen vào, mà Bệ hạ
lại muốn tới…”
“Stop! Dừng! Ta chính
là không muốn gặp hắn, hắn có bản lĩnh thì giết ta đi!” Hiện giờ, ỷ vào sự yêu
quý của Thiên hậu, Tại Trung còn có gan đánh nhau nữa. Hơn nữa, cậu đã thăm dò
cả Hoàng cung này rồi, Hoàng phi không thể tuỳ tiện bị xử trảm hoặc dùng hình
a.
“Trẫm đích thật là
không thể tuỳ tiện đem Hoàng phi đi xử quyết rồi.”
Thanh âm trầm thấp
khiến Lam Yên sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất, Tại Trung mặc dù không tình nguyện
nhưng vẫn hành lễ.
“Ngươi lui xuống đi.”
Duẫn Hạo tuỳ tiện phất tay, Lam Yên khom người lui ra, Duẫn Hạo ngồi xuống, cầm
trà nóng cung nữ đã chuẩn bị sẵn, uống một ngụm nhỏ. Hắn giương mắt, trùng hợp
nhìn thấy Tại Trung vẻ mặt khó chịu, không khỏi cười cười: “Sao thế? Mất hứng?”
Dù gì Xương Mân cũng nói cậu còn nhỏ, hẳn là nên nhường nhịn một chút.
“Ngươi tới đây làm
gì?” Tại Trung khoanh tay đứng nhìn, bộ dáng tràn đầy khí phách.
“Mẫu hậu lệnh ta tới
tẩm cung của ngươi ngủ, để nàng an tâm, trẫm cũng chỉ dựa theo ý nàng.” Huống
chi ngươi chính là phi tử của ta.
Tại Trung nhíu mày:
“Dù sao ngươi cũng không thích ta, ta cũng không thích ngươi. Ngươi làm gì…”
“Làm gì? Ngươi là
Hoàng phi của trẫm, thân phận này đã không thay đổi được, Hoàng phi nên nhớ kỹ.”
Duẫn Hạo lạnh nhạt đứng dậy, tiến gần về phía Tại Trung.
Tại Trung liên tục
lùi ra phía sau vài bước, khẩn trương nói: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi đừng tới
đây. Lần trước do ta sinh bệnh mới để ngươi lợi dụng, hôm nay, ta, ta, ta rất tỉnh
táo đấy.” Vén tay áo lên, “Ta đã học thần công đấy! Như Lai thần chưởng biết
không? Hàng Long Thập Bát Chưởng biết không?” Tại Trung khẩn trương, nói năng lộn
xộn, quả thực khóc không ra nước mắt, nếu Trịnh Duẫn Hạo hành động thật, thì
Kim Tại Trung cũng không thể trốn thoát.
Nuốt một ngụm nước bọt,
dò xét Duẫn Hạo từ trên xuống dưới, hắn cường tráng hơn nhiều so với cậu a T T
“Xàm ngôn loạn ngữ.”
Duẫn Hạo nhíu mày, chắp tay ra sau lưng, im lặng đứng nhìn Tại Trung một lúc
lâu, sau đó, Tại Trung kinh ngạc thấy hắn xấu hổ: “Một lúc nữa, đợi Mẫu hậu về
tẩm cung, ta sẽ đi.” Ngươi sợ hãi, ta sẽ không vô tình ép ngươi.
“Lại… Nếu là diễn
trò.!” Tại Trung coi như cũng biết chuyện gì đang xảy ra, tức giận nói: “Vậy
sao lần trước ngươi phải làm như vậy?”
“Lần nào?”
“Chính là lần đó ! !”
“Ngươi không thể nói
rõ ra được sao?”
“Được, chính là làm
chuyện đó với ta! ! Ta dẫu gì cũng là nam, ngươi cũng không thích đàn ông đúng
không? Đã như vậy, sao còn làm chuyện đó với ta?” Tại Trung quát, lông mày
thanh tú nhíu chặt thành ba cái gạch.
Duẫn Hạo ngẫm nghĩ,
hiểu được ý tứ của Tại Trung, hắn nhướn mi: “Trẫm không vô tình cùng ngươi hoan
hảo, sẽ không lợi dụng người ta khi khó khăn. Đêm đó là ngươi hàm hồ ôm trẫm
không cho trẫm đi, trẫm liền ở lại chăm sóc ngươi một đêm. Lần này, ngươi còn
muốn trẫm làm như thế nữa?”
Ôm hắn không cho hắn
đi?! Tại Trung trợn mắt, há hốc mồm, bộ dạng ngốc lăng, chợt nghe Duẫn Hạo lạnh
lùng nói một câu: “Sau này, chỉ cần diễn cho Mẫu hậu xem. Trẫm không thích
ngươi, tự nhiên sẽ không làm chuyện như vậy với ngươi. Ngươi cứ yên tâm.”
Tại Trung rốt cục chậm
rãi gật đầu.
“Thật sao?”
“Vua không nói đùa.”
“Vậy, cảm ơn nha…” Tại
Trung xấu hổ cười hì hì, chạm chạm cánh tay Duẫn Hạo, “Vừa rồi vô duyên vô cớ tức
giận với ngươi, sẽ không có lần sau, ngươi giải thích rõ ràng rồi mà ~~ hì hì
hì hì ~~”
Mới vừa rồi còn tức
giận sôi sục, hiện giờ lại bộ dạng như vậy, Duẫn Hạo không biết làm gì, vừa
nghe cung nữ bên ngoài bẩm báo, Duẫn Hạo cũng không nhìn Tại Trung, trực tiếp
đi thẳng khỏi Bồng Lai cung. Chẳng biết tại sao sao, hắn lại có thái độ cùng
cách xử sự như vậy, thật là bất đắc dĩ cùng phiền muộn, Duẫn Hạo tự giễu cười
cười, xem ra gần đâu hắn đã quá mệt mỏi.
Trở về Ngự thư phòng
của mình, nhìn thấy Thượng thư Phác Hữu Thiên đứng đợi đã lâu.
Duẫn Hạo rất ngạc
nhiên không ngờ Hữu Thiên lại tìm đến mình, nhưng ngay lập tức, hắn lệnh cho Hữu
Thiên vào trong ngự thư phòng.
“Nghe nói Thượng thư
đại nhân bệnh đã lâu, nhiều năm chưa vào thiết triều, hôm nay sao lại rảnh rỗi
đến đây?” Duẫn Hạo không cho người dâng trà, ngược lại đối xử rất lạnh nhạt.
“Bệ hạ, thần tới là để
cáo từ.” Phác Hữu Thiên có đôi mắt hoa đào u ám, sắc mặt cũng không khoẻ, nhưng
không phải là bộ dạng của bệnh tật lâu ngày, nhưng thân thể hư nhược là sự thật,
gã chậm rãi lấy ra trong tay áo cuốn sổ nhỏ, đặt lên bàn sách, “Bệ hạ đối với
thần khoan hậu, chỉ có thần tuỳ tiện, mới dùng cách nào bày tỏ thành ý.”
Duẫn Hạo cầm quyển sổ
nhỏ, nửa ngày, liếc cũng không liếc lấy một lần.
“Ngươi nhiều năm
không xuất hiện, trẫm coi như ngươi bệnh tật không thể dậy. Ngươi không để ý tới
chính sự, trẫm coi như sức khoẻ ngươi không tốt, không thể vất vả. Ngươi ngày
ngày mượn rượu giải sầu, trẫm coi như ngươi tâm tình dồn nén uất ức, vẫn cho
ngươi thời gian. Nhưng Hữu Thiên à, trẫm coi trọng ngươi như thế, vì sao ngươi
lại…” Nói đến đây, Duẫn Hạo nhắm mắt lại, “Ngươi sao không thể học tập Xương
Mân một chút.”
Hữu Thiên ngẩng đầu,
thanh âm hững hờ: “Xương Mân ít nhất còn có được tình cảm của nàng, cả đời
không hối tiếc, nhưng thần không chỉ mất trái tim hắn, còn đánh mất cả tấm lòng
mình.”
“Ngươi…”
“Vi thần đã nghĩ rất
nhiều rồi, Bệ hạ. Nếu như lúc trước thần không tiến cung làm quan, như vậy hắn
và thần đã có kết cục khác.” Hữu Thiên ảm đạm, thần sắc cô đơn, “Cầu Bệ hạ
giáng chức, tước bỏ danh vị của thần, để thần chỉ còn là một thường dân.” Nếu
là thường dân, sẽ không thể sống đến mấy ngàn năm, chỉ có thể giống thường dân
sống vài thế kỷ, nhưng thời gian càng dài, xót thương càng sâu. Mỗi năm mỗi
tháng, đau đớn lại càng xoáy vào trong tim, tổn thương càng sâu.
Duẫn Hạo cơ hồ nín thở,
mà Hữu Thiên đã cầm quyển sổ lên lần nữa, cung kính nói: “Được Bệ hạ ưu ái, là
thần không xứng.”
“Nếu như trẫm nói là,
hắn không chết.”
Mấy chữ đơn giản,
thâm trầm cùng bất đắc dĩ.
“Là hắn cầu trẫm,
không nói cho ngươi biết, để ngươi quên hắn.”