Chapter 80
Chuông điện
thoại vang lên liên hồi, Jung Yunho đi đến bãi đỗ xe, mở cửa xe ngồi vào. Ánh
sáng trong xe không tốt, ngọn đèn vốn đã mờ mờ trong bãi đỗ xe cũng không chiếu
tới.
Jung Yunho cảm
thấy giờ phút này, dãy số này là thứ anh không muốn đối mặt nhất trong suốt ba
mươi sáu năm qua. Nhìn dãy số quen thuộc, trong lòng anh chỉ có buồn phiền và
buồn bực.
Điện thoại vừa
kết nối, giọng bà Jung cao vút đập thẳng vào tai Jung Yunho.
“Yunho… Jung
Yunho! Con đến cùng muốn làm cái gì? Con nói cho mẹ biết con đến cùng muốn làm
gì!“ Bà nói đến đây đột nhiên dừng lại, cơn giận bộc phát trong nháy mắt lại đột
nhiên yên tĩnh.
Hai mẹ con cầm
hai đầu điện thoại, lại không ai nói gì, bên tai có thể nghe thấy tiếng thở dốc
của đối phương, Jung Yunho biết rõ ba mẹ mình bên kia nhất định rất kích động.
“… Mẹ.” Anh
không biết, hóa ra khó khăn lớn nhất không phải là đối mặt với ba mẹ, mà là đối
mặt với lương tâm của chính mình. Anh không cách nào phụ lòng Kim Jaejoong,
cũng không cách nào phụ lòng ba mẹ đã dưỡng dục mình.
Kỳ thật mấy
năm nay, gia đình anh đã khoan dung với anh hơn rất nhiều, lúc anh hai mươi mấy
tuổi, trong nhà lúc nào cũng giục anh kết hôn, giờ đã ngoài ba mươi, ba mẹ cũng
không nhắc lại nữa. Jung Yunho biết rõ, đây đã là giới hạn trong việc dung túng
của ba mẹ, đến tuổi này, không có ba mẹ nào không muốn ôm cháu.
Những suy
nghĩ này khiến lương tâm anh cắn rứt, không ngừng nện vào trái tim anh, không
gian kín mít trong xe dần dần khiến anh không thể hô hấp được. Anh thuận tay mở
cửa xe, đột nhiên xa xa có đèn xe lập lòe, Jung Yunho lại vội vàng đóng cửa sổ
lại.
“Con trai,
khi nào con về nhà?”
Bà Jung rõ
ràng vừa mới khóc, giọng nghẹn ngào khàn khàn.
“Mấy ngày nữa
con sẽ về, giờ con đang bận việc.”
“Thế giờ có
phải con đang ở cùng cậu ta không?”
Jung Yunho
nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ : “Vâng.”
Bà Jung đột
nhiên kích động, nói: “Vậy con để cậu ta nghe đi!”
Không biết vì
sao những lời này khiến cho Jung Yunho không khỏi bực bội, dường như có thể tưởng
tượng ra nếu Kim Jaejoong gặp ba mẹ mình sẽ bị đối xử như thế nào. Anh biết mắt
Kim Jaejoong sẽ đỏ bừng, dùng sức cắn chặt môi, chịu đựng toàn bộ khiển trách của
bề trên.
Kỳ thật không
phải lỗi của cậu.
Jung Yunho cảm
thấy mắt chua xót. Là mình thích cậu ấy, có liên quan gì đến cậu ấy đâu.
Kim Jaejoong
lại không bắt ép anh thích cậu, là anh tự nguyện chui đầu vào, nhưng Kim
Jaejoong lại phải chịu uất ức.
Tay anh cầm
di động đổ rất nhiều mồ hôi, thật vất vả trấn định lại, mới chậm rãi nói những
lời đã chuẩn bị trước : “Mẹ, là con của mẹ thích người ta, là con mẹ mặt
dày mày dạn đợi nhiều năm mới đổi lấy cơ hội này. May mắn cậu ấy không từ chối
con… Mẹ, con hiện tại rất vui, mỗi ngày đều cảm thấy rất hạnh phúc. Tuy con biết
con nói như thế rất bất hiếu, nhưng cuộc sống này mới là mong muốn của con, con
không muốn mất đi.”
“Yunho!”
Bà Jung chưa
bao giờ ngờ tới, con trai hiểu chuyện nhất sẽ nói với mình như vậy. Dù bà đã biết
rõ kết quả sẽ ra sao, nhưng Jung Yunho thẳng thắn như vậy vẫn là đả kích không
nhỏ với bà.
“Con biết rõ,
con làm như vậy, ba mẹ đều không thể tiếp nhận. Nhưng con sống hơn ba mươi năm
mới hiểu ra, đến cùng tại sao con người lại sống trên đời này, mấy năm nay con
sống thật sự rất mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn thoải mái một chút thôi.”
“Mẹ yên tâm,
con với cậu ấy sẽ không công khai, vĩnh viễn sẽ không. Nếu mẹ cảm thấy xấu hổ,
người khác hỏi mẹ, mẹ cứ nói không phải, dù sao scandal sẽ chẳng biến thành tin
thật đâu, trong giới giải trí, đàn ông đến tuổi con mà không kết hôn cũng có rất
nhiều.”
Bà Jung lúc
này đã không thể nào bình tĩnh được, run run hỏi: “Vậy con của con thì sao? Con
không định sinh cháu cho ba mẹ sao?”
Nhắc đến trẻ
con, Jung Yunho liền im lặng.
“Con trai à,
không phải mẹ ép con, nhưng không có con thì sao này con làm sao? Ai rồi cũng sẽ
già, đến lúc đó ba mẹ đều đi rồi, bên cạnh con chẳng có lấy một người thân
thích. Con bây giờ còn trẻ, có lẽ không cảm thấy, nhưng con không thể để mẹ với
ba con ngay cả chết đi cũng không yên lòng. Bây giờ con thích ai, muốn ở cùng
ai, mẹ đều mặc kệ con. Nhưng mà con phải kết hôn, phải có một đứa bé, được
không ? Mẹ van con, ba con cũng van con, con đừng tổn thương lòng ba mẹ
như vậy. Ba mẹ chỉ có một đứa con trai như con, con không kết hôn vậy con bảo
ba mẹ biết trông cậy vào cái gì? Đến tuổi này rồi vậy mà ba mẹ ngay cả một chút
hi vọng cũng không có, con bảo ba mẹ sống thế nào!”
Đúng vậy,
ngay cả một đứa bé cũng không có, già rồi biết làm sao bây giờ ?
Jung Yunho
trong đầu hiện ra hình ảnh bản thân tóc trắng xóa, cùng Kim Jaejoong ngồi trong
công viên.
Kỳ thật anh rất
thích trẻ con, lúc trẻ nhìn thấy trẻ con liền chỉ muốn ôm. Hiện tại tuổi lớn hơn
lại càng muốn có con của mình. Nhưng con và Kim Jaejoong không thể cùng tồn tại,
huống hồ anh đã sớm đưa ra lựa chọn.
Muốn làm ba,
phải có trách nhiệm cho đứa bé một gia đình đầy đủ. Anh đời này nhất định không
thể cho bé một tình yêu trọn vẹn, chi bằng không có con nữa.
“Mẹ, con còn
có việc, mấy việc này đợi mấy ngày nữa con về nhà rồi nói sau.”
Nước mắt bà
Jung tuôn trào. Bà nắm điện thoại, nghẹn ngào cả buổi mới kìm nén được cơn xức
động.
Bà hiện tại rất
muốn lao tới trước mặt Kim Jaejoong, bà không làm ầm ĩ cũng không chửi rủa, bà
chỉ muốn cầu cậu buông tha con mình. Hai người đàn ông ở bên nhau thì có thể có
được tương lai gì chứ, đều là những người có tiền đồ rạng ngời, vì sao nhất định
phải khăng khăng không chịu tỉnh ngộ.
Jung Ji Hye vẫn
ngồi bên cạnh mẹ, nhìn mẹ khóc đến nói không lên lời, đột nhiên túm lấy điện
thoại hét lên: “Jung Yunho, có phải anh điên rồi không! Mẹ sắp bị anh tức chết
rồi biết không! Hiện tại cả thế giới đều biết nhà chúng ta có một người là đồng
tính luyến ái, anh có muốn để cả nhà sống nữa không!”
Jung Ji Hye
không cách nào hình dung tâm trạng lúc này của mình. Nhiều năm như vậy, cô
không cách nào thản nhiên tiếp nhận tên Kim Jaejoong xuất hiện thế giới của
mình, huống chi cậu còn có scandal với anh trai mình.
Đúng, trong mắt
cô, scandal này khiến cô không thể nào gặp người.
“Em không cần
biết anh có xấu hổ hay không, nhưng mà ba mẹ vẫn còn muốn gặp người, anh đến
cùng có phải người nhà chúng ta không vậy! Sao anh có thể làm như vậy! Sao anh
có thể nói việc đó trước mặt nhiều người như vậy, anh đến cùng đang nghĩ gì thế
hả!”
Jung Yunho nhẫn
nhịn mặc em gái ruột chỉ trích, vốn định cứ im lặng mãi, cuối cùng vẫn phải mở
miệng: “Ji Hye, ở trong tình huống này, đó là câu trả lời tốt nhất.”
“Vậy sao? Anh
hoàn toàn có thể nói đây là hiểu lầm, anh và Kim Jaejoong hoàn toàn không có
quan hệ gì cả! Vì sao anh không nói như vậy? Sao anh không tìm một người bạn
gái rồi chiêu cáo thiên hạ anh không phải đồng tính!”
“Ji Hye, đừng
có nói năng không suy nghĩ như vậy. Cái gì gọi là đồng tính luyến ái? Anh chỉ
thích mình cậu ấy thôi.”
Jung Ji Hye
cười lạnh nói: “Biến thái.”
“Jung Ji Hye!”
“Anh quát em
cũng vẫn vậy thôi, biến thái! Biến thái!!”
Điện thoại đột
nhiên bị cướp đi, ông Jung từ đầu đến giờ vẫn không nói gì rõ ràng đã kiềm chế
cảm xúc tốt hơn hai mẹ con. Vốn hôm nay là ngày vui, con trai nhận được giải
thưởng, sự nghiệp tươi sáng, kết quả lại xảy ra việc này.
Ông Jung lúc
trẻ là một người cực kỳ nghiêm túc, quản giáo Jung Yunho rất nghiêm, nhưng đến
khi già thì lại trở lên dịu dàng hơn rất nhiều. Nghe giọng ông có thể nhận ra sự
bất đắc dĩ cùng thở dài ngao ngán, ông không giống vợ khóc cầu, cũng không giống
con gái chửi ầm lên, ngược lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
Ông bình tĩnh
như một hồ nước, yên lặng đến không có một gợn sóng.
“Trước lúc về
nhớ gọi điện, để mẹ con chuẩn bị những món con thích.”
Mũi Jung
Yunho đột nhiên chua xót, anh gần như chưa bao giờ khóc, giờ phút này nước mắt
lại tích đầy hai hốc mắt, chỉ trực tuôn trào.
“Mấy hôm nay
con cũng đừng nghĩ nhiều, công việc quan trọng hơn. ”
“Thôi, cúp
máy đi.”
Jung Yunho từ
đầu đến cuối không nói câu gì, hơi thở dồn dập qua điện thoại truyền đến tai ba
anh.
Sự lạnh lẽo
trong bãi đỗ xe dường như có thể xuyên qua thủy tinh chen vào trong xe, Jung
Yunho ngửa người tựa vào thành ghế, ngẩn người nhìn chằm chằm trần xe.
Chuyện vừa xảy
ra như thể một bộ phim, cực kì không chân thật. Anh đã thật sự ngả bài với ba mẹ
rồi. Nhiều năm qua, tuy anh vẫn không kết hôn, trong nhà ít nhiều cũng nhận ra
điều gì đó, nhưng anh chưa từng nghĩ tới có một ngày, mình sẽ nói thật với họ.
Lời nói thật quá mức tổn thương người, không nói thì lại tiếc nuối.
Nếu như… Anh nói là nếu như, nếu như không gặp lại Kim
Jaejoong, có lẽ một ngày nào đó, anh thật sự sẽ kết hôn với một người phụ nữ,
sinh một đứa bé, sẽ bước vào cánh cửa gia đình trong ánh mắt chúc phúc của tất
cả mọi người.
Jung Yunho ngồi
trong xe hồi lâu, sau đó lên tầng về nhà. Lúc anh đổi giày ở trước cửa, đột
nhiên nghĩ đến mình còn chưa mua đồ ăn khuya, đang định quay lại đi mua, đột
nhiên nghe thấy Kim Jaejoong gọi anh.
Anh đi theo
tiếng gọi. Đèn phòng khách vẫn bật, đèn phòng bếp cũng sáng. Kim Jaejoong đã tắm
xong, một tay cầm khăn mặt lau tóc, một tay cầm muôi quấy nồi.
“Đi tắm trước
rồi ra ăn.”
Kim Jaejoong
không quay đầu lại, rất nghiêm túc nhìn nồi của mình. Jung Yunho đi qua, cầm
khăn mặt trong tay cậu, tiếp tục thay cậu lau tóc.
“Ăn cái gì vậy?”
“Lúc ở Hồng
Kông học được cách nấu chè, có khoai lang, nấm tuyết, còn có trứng gà.” Nấu
xong, Kim Jaejoong tắt bếp, múc chè ra bát để nguội.
Trên mặt Jung
Yunho vẫn còn có vệt nước mắt, Kim Jaejoong không muốn nhìn, cậu sợ mình nhìn
xong sẽ mềm lòng.
Dù cậu biết
rõ Jung Yunho đối mặt với gia đình sẽ rất đau khổ, cậu vẫn không cách nào buông
tay. Cậu không thể tiếp tục mất đi Jung Yunho, làm người đôi khi phải ích kỉ một
chút, vậy nên cậu không nhìn.
“Nhanh đi tắm
đi, không tắm thì không cho ăn.” Kim Jaejoong làm nũng dùng tay xoa xoa ngực
Jung Yunho, nhẹ nhàng huých, “Còn không mau đi!”
Jung Yunho từ
phía sau ôm lấy cậu, ôm rất chặt. Anh vùi đầu vào cổ Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong
đột nhiên nhắm mắt lại, cậu biết rõ người đàn ông này phải dùng bao nhiêu dũng
khí mới có thể tiếp tục ôm mình như vậy. Đây là lần đầu tiên, cậu cảm nhận được
vị trí của mình trong lòng Jung Yunho, lại nhận ra đáy lòng tự dưng chua xót. Thứ
cậu cố chấp muốn hơn hai mươi năm, hôm nay rốt cuộc lấy được bằng một cái giá lớn,
nhưng lại khiến người cậu yêu đau đớn như vậy.
“Jaejoong?”
“Hử?”
“Jaejoong.”
Kim Jaejoong
thở dài một hơi: “Ừ.”
“Tớ đói bụng.”
Kim Jaejoong
như cõng em bé trên lưng kéo Jung Yunho tới bàn ăn, ngồi xuống, bưng một bát
chè tới, dùng thìa múc một thìa đưa đến bên miệng anh: “A.”
Jung Yunho ăn
hết một ngụm, Kim Jaejoong lại đưa tới một thìa, Jung Yunho nhịn không được bật
cười, há to miệng ăn.