Chương 23.1
Ngày Xảo Nhi tự vẫn, bầu trời rất đẹp, trời quang vạn dặm,
còn có vài đám mây trắng trôi bồng bềnh giữa không trung màu xanh lam. Sáng Đạp
Tuyết dậy hồi lâu không thấy nàng đến, liền sai người đi gọi nàng, không ngờ lại
thấy cảnh này. Tuy nói quen biết mới vài tháng, nhưng dù sao cũng từng là chủ tớ,
Đạp Tuyết trong lòng đau đớn, lại sai người đưa di thể của nàng về. Mà nàng
không biết, cùng lúc đó, Hinh nhi cũng sai người đem một ít vàng bạc châu báu đến
gia đình bần hàn ngoài cung của Xảo Nhi.
Người trong nhà Xảo Nhi nhìn thấy châu báu và di thể được
đưa tới cùng lúc, lập tức khóc không thành tiếng, nhưng điều này vĩnh viễn sẽ
là một bí mật. Bởi phụ thân Xảo Nhi bệnh nặng, thật sự rất cần số tiền kia.
Hinh Nhi nhìn trời cao nắng đẹp, không khỏi cười nhạt. Thâm cung này, người nào
có thể hoàn chỉnh đi ra ngoài? Nàng cả đời này e rằng phải chôn ở trong này,
cùng với nữ tử là Thiên Hậu kia sống quãng đời còn lại trong yên tĩnh.
Người phái đến chỗ Đạp Tuyết là một cung nữ hầu hạ ở Ngự
Lân điện nhiều năm.
Mà Xảo Nhi, ngoài Đạp Tuyết ra, không còn một ai nhớ tới
nàng.
Kim Tại Trung ngày nào cũng phải uống một chén dược dưỡng
thân, Hồng Lăng cẩn thận, Trịnh Duẫn Hạo cũng sợ cơ thể cậu không khỏe, vậy nên
vẫn sai ngự y điều chế một liều thuốc bổ nhẹ nhàng để tu thân dưỡng tâm. Thẩm
Xương Mân cũng đã vào cung đưa thuốc thêm một lần nữa, trước lúc tìm ra người
nguyền rủa thì không thể ngừng thuốc vậy nên để Tại Trung không cần phải tiếp tục
uống thuốc, Thẩm Xương Mân cũng đành phải vào cung giúp đỡ Trịnh Duẫn Hạo tìm
người kia. Nhưng Thẩm Xương Mân cuối cùng vẫn có chút mâu thuẫn với Trịnh Duẫn
Hạo, Trịnh Duẫn Hạo trong lòng bất đắc dĩ, cũng không nói rõ. Phác Hữu Thiên
đang giúp Trịnh Duẫn Hạo quản lý việc ngoài triều, cũng rất ít tiến cung.
Lần này tới, trong tẩm cung chỉ có Tại Trung đang đợi Thẩm
Xương Mân xem tướng tay cùng vài cung nhân, Hồng Lăng đi Ngự thiện phòng còn
chưa về. Kim Tại Trung tựa trên gối mềm, nhìn khuôn mặt sa sầm của Thẩm Xương
Mân, nhẹ giọng nói: “Xương Mân.”
“Hoàng phi.” Thẩm Xương Mân giương mắt, “Xem tướng tay của
ngài, đường tình hiện giờ rất nhấp nhô.”
“Chuyện tướng tay không gấp, chỉ là…” Cậu dừng một chút,
nói, “Vì sao gần đây ta không mơ thấy gì cả?”
Những lời này cũng khiến cho Thẩm Xương Mân nhíu mày, y đứng
dậy, thản nhiên nói: “Ta nói rồi, một viên thì không đau đầu, hai viên mới chế
trụ được lời nguyền, không mơ gì nữa, Hoàng phi nhớ lầm sao?”
“Sao có thể, ta vẫn chỉ uống một viên thôi mà.” Kim Tại
Trung nghi hoặc nhìn y, nửa ngày sau lẩm bẩm nói, “Chẳng lẽ…” Thuốc rõ ràng đầy
một bình lớn, nhưng vì sao lại nhanh phải xin Thẩm Xương Mân thêm như vậy? Kim
Tại Trung cẩn thận suy nghĩ một phen, cuối cùng đứng dậy nói với Xương Mân,
“Ngươi đi về trước đi, ta gần đây mọi chuyện vẫn ổn, không có vấn đề gì, nếu có
việc, ta sẽ tìm ngươi.”
Thẩm Xương Mân cúi người, rời khỏi cung Bồng Lai.
Y vốn định xuất cung, do dự một hồi cuối cùng vẫn đến trà
uyển mà trước kia thường gặp Đạp Tuyết. Cung nhân ở đây nhận ra y, cung kính tiến
lên mời y vào trong chọn trà. Mà cung nữ phụng trà mới của Trịnh Duẫn Hạo thấy
y cũng chỉ hành lễ, không có người nào cẩn thận giới thiệu trà với y. Đã đến
lúc quên rồi, rõ ràng từ ban đầu là mình buông tay, nào có tư cách oán hận? Y
quay người, kiên định rời đi.
Thẩm Xương Mân đi rồi, Kim Tại Trung ngồi trước bàn suy
nghĩ hồi lâu, mãi đến khi Hồng Lăng bưng thuốc trở về mới ngẩng đầu cười nói:
“Ngày nào cũng uống cái này mãi, thật sự rất nhàm chán.”
“Đây là vì tốt cho sức khỏe của Hoàng phi thôi, hiện giờ
đang là cuối xuân đầu hè, đúng là mùa dễ cảm. Hoàng phi uống những thứ này, người
cũng khỏe khoắn hơn.” Hồng Lăng dùng thìa quấy quấy, đưa cho Tại Trung, “Nô tỳ
đã thổi nguội, Hoàng phi uống xong, nghỉ ngơi một lát là có thể dùng bữa tối.”
“Ta đã biết.” Kim Tại Trung bưng lên định uống, nhưng vừa
đưa đến bên miệng lại buông, chợt nghĩ đến cái gì, ra vẻ lo lắng nói, “Ta thiếu
chút nữa quên mất! Ngày hôm nay Duẫn Hạo nói muốn ăn bánh hoa quế, ta quên
không nói với ngươi. Bánh hoa quế giờ làm vẫn kịp hoàn thành trước bữa tối, Hồng
Lăng ngươi nhanh đi đi!” Cậu mặc dù đã đổi giọng từ ‘Bệ Hạ’ chuyển sang ‘Duẫn Hạo’
nhưng trong lòng vẫn còn vài phần bất an.
Hồng Lăng cũng không do dự, lập tức đi Ngự thiện phòng
chuẩn bị.
Kim Tại Trung thấy nàng rời đi, chậm rãi đổ chén thuốc
vào chậu hoa trong tẩm cung. Cậu buông chén, nằm xuống một hồi rốt cuộc nhắm mắt
lại, tiến vào mộng đẹp.
Quả nhiên, là Hồng Lăng bỏ thêm một viên thuốc vào trong
chén thuốc. Kim Tại Trung nhìn bốn phía xa xa, yên tĩnh vô cùng. Màu đen tựa
như màn sân khấu bao phủ bốn phía, sau đó chậm rãi kéo lên, để lộ cảnh sắc cây
cối xanh tươi. Kim Tại Trung kinh ngạc nhìn hoa cỏ quen thuộc như vậy hồi lâu,
mới nhớ ra đây chẳng phải là Ngự hoa viên trong hoàng cung sao? Cậu thấy xung
quanh không có một người, liền gọi vài tiếng, tiếng gọi vang vọng lại.
Kim Tại Trung bắt đầu bước đi theo trí nhớ, trong lòng buồn
bực, chẳng lẽ đây không phải là mơ mà là mình đang không tập trung thôi sao?
“Tỷ tỷ, đây là Dực ca ca cho ta đấy, hắn nói chờ ngày mai
hắn đăng cơ Thiên Đế sẽ lấy ta làm Hoàng phi ~” Giọng nói của nữ tử trong sáng
tựa như tiếng chuông lục lạc, tiếng bước chân tinh nghịch, nàng tựa như một cơn
gió, chạy vụt qua Tại Trung, đi đến trước mặt một nữ tử khác, cười tươi như
hoa. Kim Tại Trung sao có thể không nhận ra hai người, một người là đương kim
Thiên Hậu, mà người luôn miệng kêu “Dực ca ca” kia là mẹ mình, Liên Nhã.
“Dực ca ca” trong lời nàng lại là phụ thân của Trịnh Duẫn
Hạo, Kim Tại Trung ngơ ngẩn đứng đấy, đáng tiếc cậu như đang xem diễn mà thôi,
các nàng căn bản không thấy mình.
“Thật sao, vậy là tốt rồi, tâm nguyện nhiều năm của ngươi
đã viên mãn rồi.” Nữ tử nói chuyện nhìn như dịu dàng, nhưng trong lời nói tràn
ngập thương cảm. Nhưng Liên Nhã đang vui vẻ kia sao có thể nhận ra tâm tình của
Thiên Hậu Mặc Lan thời còn trẻ. Nàng đưa ngọc bội trong tay cho Mặc Lan, lại
nói, “Tỷ tỷ ngươi xem, ngọc bội đẹp chưa này.” Nàng rất hạnh phúc, niềm vui sướng
tràn ngập khắp cả khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Mặc Lan mấp máy môi, cười nhạt không nói gì. Liên Nhã cầm
tay nàng, cười nói, “Nếu không có tỷ tỷ, ta cũng sẽ không biết Dực ca ca. Đoạn
nhân duyên này là nhờ tỷ tỷ, tỷ tỷ, cám ơn ngươi.”
“Sao có thể, đây là duyên phận của ngươi và hắn, không
liên quan gì tới ta cả.” Mặc Lan lặng im đẩy tay nàng ra, “Ta phải về trước, nếu
không mẫu thân sẽ trách ta.” Không đợi Liên Nhã nói thêm gì, Mặc Lan đã xa xa bỏ
đi. Liên Nhã nghi ngờ một hồi, cuối cùng ánh mắt lại rơi xuống khối ngọc bội, dịu
dàng nhìn hồi lâu. Kim Tại Trung đi tới, đứng bên ngắm nhìn khối ngọc bội này,
lần đầu tiên lại gần mẹ đẻ như vậy, Kim Tại Trung cảm thấy vừa thân thiết lại vừa
xa lạ.
Rất muốn gọi ngươi một tiếng mẫu thân, rất muốn nói gì đó
với ngươi.
Kim Tại Trung ngơ ngác nhìn Liên Nhã, ánh nắng mặt trời ấm
áp phủ lên lông mi xinh đẹp của nàng. Trên mặt nàng là sự dịu dàng chưa từng
có, Kim Tại Trung đột nhiên cảm thấy rất may mắn, nàng rất hạnh phúc. Giờ phút
này, nàng xinh đẹp như vậy, nhưng vì sao, vì sao lại gả cho phụ thân? Cậu mở miệng:
“Mẫu thân…” Giọng nhẹ như đang thì thầm, cậu vươn tay, nhưng tay cậu xuyên thẳng
qua thân thể nàng, không chạm được bất kì thứ gì.
“Nhã Nhi.”
Nàng quay người, nhìn nam tử tuấn dật kia, cười nói: “Dực
ca ca.”
“Nhã Nhi, ta…” Trịnh Lăng Dực dừng lại, không tiến lên nữa.
“Dực ca ca?” Nàng nghĩ nghĩ, “Ngày mai ngươi đăng cơ nên
cảm thấy khẩn trương đúng không? Nhã Nhi nhất định sẽ luôn ở bên ngươi, vậy nên
ngươi không cần phải lo lắng. Ngươi đừng quên Nhã Nhi là truyền nhân xuất sắc
nhất của Tế tự.”
Trịnh Lăng Dực im lặng hồi đâu, biểu cảm bình tĩnh mà lạnh
lùng: “E là ngươi không làm Tế tự được rồi.”
“A? Không phải nói ta có thể vừa làm Hoàng phi, vừa làm Tế
tự sao…” Nàng do dự một lát, nhưng vẫn kiên định nói, “Dực ca ca không muốn, vậy
Nhã Nhi sẽ không làm. Chỉ cần có thể ở bên Dực ca ca, Nhã Nhi tình nguyện không
làm Tế Tự nữa.”
“Không phải như vậy.” Trịnh Lăng Dực xoay người đi, “Phụ
hoàng thoái vị cho ta là vì bất đắc dĩ, hơn nữa, lão Tế tự đã xem bói một quẻ mới.”
Liên Nhã đột nhiên không có biểu cảm, nàng dừng lại một
lát, đi tới bắt lấy tay hắn: “Chẳng lẽ Hoàng phi của ngươi đã do mệnh định rồi?!”
Kim Tại Trung cũng buồn bực, chẳng lẽ Thiên Hậu là Hoàng phi số mệnh đã định
sao? Nhưng Hồng Lăng rõ ràng nói với mình, mấy đời Viêm Thuấn hoàng triều đến
nay, chỉ có mình là hoàng phi mệnh định. Vậy vì sao… Cậu đứng cạnh Liên Nhã,
khó hiểu nhìn nam nhân ngay cả bề ngoài cũng không khác Trịnh Duẫn Hạo là bao.
Chỉ thấy mày hắn nhíu chặt, im lặng hồi lâu mới nói: “Con
của ngươi cùng Liên vương bây giờ, là Hoàng phi của con ta.”
Một câu nói kia như sấm sét giữa trời quang, Liên Nhã hồi
lâu không phản ứng, chỉ một lát sau, nàng cười nói: “Sao lại trêu ta như vậy?”
“Nhã Nhi, thật xin lỗi. Hơn nữa, Thiên Đế kế tiếp ta là
ai, mệnh đã định rồi. Hắn không phải là con của ta và ngươi, là con của ta cùng
Mặc Lan.” Trịnh Lăng Dực một lần nữa xoay người nhìn nàng, “Ngươi cũng biết,
thiên mệnh không thể trái, nếu xúc phạm, vậy Viêm Thuấn tất vong.”
“… Dực ca ca…” Nàng thì thào, “Ngươi rõ ràng đã nói với
ta, ngày mai đăng cơ xong sẽ phong ta làm Hoàng phi, ngươi đã nói cả đời này chỉ
yêu mình ta!” Nàng lắc đầu, tiến lên bắt lấy hai tay Trịnh Lăng Dực: “Nếu thật
như vậy, Dực ca ca không thể mang theo ta bỏ trốn sao? Rời khỏi Viêm Thuấn, đến
một nơi không ai biết chúng ta! Dực ca ca, Nhã Nhi cầu ngươi, nói cho ta biết tất
cả đều là giả dối đi… Đây không phải là sự thật…” Hai mắt nàng ửng đỏ, xúc động
mười phần.
Khối ngọc bội lúc trước rơi xuống đất, đụng phải tảng đá,
vỡ thành hai nửa.
“Thật xin lỗi.”
“Tỷ tỷ sẽ không gả cho ngươi!” Liên Nhã chợt hét lên, nước
mắt rơi như mưa, “Ta tin tỷ tỷ, cũng tin ngươi. Dực ca ca, sáng sớm mai ta đợi
ngươi ở bờ sông, chúng ta rời khỏi đây.”
Nàng không đợi Trịnh Lăng Dực nói gì thêm, bối rối nói:
“Ta sẽ chờ ngươi, ngươi nhất định phải tới!” Sau đó xoay người vội vàng rời đi,
e sợ nghe thấy một câu cự tuyệt.
Kim Tại Trung đứng yên tại chỗ, lá cây trên mặt đất vẫn
còn vương nước mắt của Liên Nhã, óng ánh xinh đẹp chẳng khác gì nàng. Kim Tại
Trung không khỏi cười khổ, hóa ra là vì vậy, mẫu thân mới gả cho phụ thân. Liên
Nhã vốn không yêu Liên vương, mình sinh ra chẳng qua chỉ vì một câu của Tế tự.
Đến cùng là vì sao…
“Xuất hiện đi, ta biết ngươi còn chưa đi.” Trịnh Lăng Dực
bình tĩnh mở miệng.
Mặc Lan trốn phía sau đại thụ trong hoa uyển, khuôn mặt
ngưng trọng, đôi mắt vương vấn tình đời. Nàng nhìn hắn, buồn bã rơi lệ: “Dực.”
“Ta biết rõ ngươi không muốn gả cho ta…”
“Không phải!” Nàng chợt tiến lên ôm lấy eo Trịnh Lăng Dực,
“Ta yêu ngươi, Dực, từ nhỏ ta đã yêu ngươi. Yêu không ít hơn Nhã Nhi chút nào,
thậm chí… Yêu càng sâu.”
Kim Tại Trung không thể tin được cảnh trước mắt, cậu mím
môi rời ánh mắt khỏi Mặc Lan, chuyển sang người đàn ông sắp trở thành Thiên Đế,
chỉ thấy môi hắn giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Hắn chỉ thở dài một
hơi, ôm lấy nữ tử sẽ sinh hạ Thiên Đế kế nhiệm cho hắn. Vì Viêm Thuấn, hắn cuối
cùng vẫn phải từ bỏ người mình yêu. Hôm nay hắn là Thái tử, ngày mai hắn liền
thành Thiên Đế. Kim Tại Trung thấy khung cảnh xung quanh mình vặn vẹo biến sắc,
cuối cùng, cậu thấy mình đang đứng trong triều đình.
Người đàn ông đã trở thành Thiên Đế nay phủ thêm long bào
trên người, uy nghiêm vô cùng. Mà nữ tử bên cạnh hắn, khuôn mặt tràn ngập mong
mỏi, trang phục màu đỏ trên người rực rỡ như lửa. Mẫu thân Liên Nhã của hắn cuối
cùng không đợi được nam nhân này, nàng ở bờ sông kia, đợi một mình suốt cả
ngày, trái tim nàng tất nhiên đã hóa thành tro. Sau đó, Kim Tại Trung nhìn thấy
Trịnh Lăng Dực sắc phong rất nhiều phi tử, củng cố triều đình, có lần uống say
sau liền cho rằng đấy là Liên Nhã, nhất thời sủng hạnh. Hậu cung trở nên càng rối
loạn.
Liên Nhã đang rơi lệ, Mặc Lan cũng đang khóc.
Kim Tại Trung nhìn thấy, cũng rơi lệ.
Rốt cuộc, Mặc Lan với tư cách là Hoàng phi sinh hạ đứa bé
đầu tiên Trịnh Duẫn Hạo. Thiên Đế Trịnh Lăng Dực ôm lấy đứa trẻ vẫn còn trong tã
lót, hồi sau mới nghẹn ngào lên tiếng. Mà Liên Nhã, tiến cung lần đầu tiên sau
nhiều năm, nàng vẫn cười chói mắt như trước. Lúc nàng đón nhận Trịnh Duẫn Hạo vẫn
còn là đứa trẻ từ tay Thiên Đế, si ngốc cười rộ lên: “Thật sự rất giống Bệ Hạ.”
“Nhã Nhi…” Mặc Lan lo lắng đứng dậy, Trịnh Lăng Dực từ
sau ôm lấy nàng, ra vẻ phu thê ân ái.
“Tháng sau ta kết hôn với ca ca.” Nàng bỗng nhiên nói,
ngón tay vuốt ve trán Trịnh Duẫn Hạo, “Hôm qua Bệ Hạ hạ chỉ, ta suy nghĩ hồi
lâu, cũng đã đến tuổi lấy chồng rồi.” Nam nhân mình yêu hạ chỉ tứ hôn, đây là
việc châm chọc cỡ nào chứ. Trong lòng biết Mặc Lan lo lắng đứa bé trong tay
nàng sẽ gặp chuyện không may, nhưng nàng thật sự không phải loại nữ tử ti bỉ
như vậy. Liên Nhã biết rõ Mặc Lan cũng vì thiên mệnh mới gả cho Thiên Đế, nàng
không oán nàng, một lúc sau, Liên Nhã trả lại đứa bé cho nàng, một mình rời
cung.
Vậy mà Kim Tại Trung vẫn nghe rõ tiếng trái tim nàng tan
nát.
Từng tiếng, từng tiếng.
Khiến người rơi lệ.
Giấc mộng vô thời gian, đợi khi Kim Tại Trung tỉnh lại đã
là hoàng hôn. Cậu vươn tay sờ mặt, trên mặt toàn là vệt nước mắt. Cậu đứng dậy,
trong tẩm cung không có ai, hẳn tất cả mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị đồ
ăn đêm nay. Từ lúc Trịnh Duẫn Hạo chuyển đến đây, đồ ăn lúc nào cũng được chuẩn
bị tỉ mỉ vô cùng. Hồng Lăng tự cho rằng phải hầu hạ Trịnh Duẫn Hạo thật cẩn thận,
nghĩ đến lúc hắn ở quen sẽ sủng ái Tại Trung thêm đôi chút. Nhưng sự thật là
trái tim một người nam nhân lúc nào rời đi, không ai có thể ngăn cản.
Kim Tại Trung lau mặt, thở dài.
Lúc này Trịnh Duẫn Hạo hẳn vẫn đang ở trong Ngự thư phòng
phê duyệt tấu chương, gần đây hắn rất bận rộn. Chỉ đến tối mới mang tấu chương
tới, sợ ở Ngự thư phòng phê xong tấu chương mới về sẽ lây hơi lạnh sang cho Tại
Trung. Hắn cẩn thận như vậy, Kim Tại Trung cảm động vô cùng, quên luôn đau xót.
Mệnh định sao?
Mỗi lần mơ về việc kia đều như lấy đi mệnh của mình. Tuy
có thuốc của Xương Mân giảm bớt đau đầu, nhưng cảm giác như đã trải qua rất nhiều
việc, cả người không chút sức lực.
“Hoàng phi ngươi làm sao vậy?” Hồng Lăng vừa vào liền thấy
Kim Tại Trung xoa trán tựa trên giường, sắc mặt cũng không quá tốt. Tiến lên thử
độ ấm trên trán mới phát hiện Kim Tại Trung phát sốt rồi, nàng vốn định đến nói
cho Kim Tại Trung biết, đêm nay Trịnh Duẫn Hạo không tới, trực tiếp ở Ngự thư
phòng xử lý chính vụ. Hiện giờ lại thấy Kim Tại Trung phát sốt, nàng sai người
đi truyền thái y, bản thân thì lau mồ hôi cho Tại Trung.
Kim Tại Trung cảm thấy đầu choáng váng vô lực, hẳn là lúc
ngủ mở cửa sổ nên trúng gió, lại vừa nằm mơ nên mới mệt như vậy. Hắn vỗ vỗ tay
Hồng Lăng: “Ta không sao, ngươi để ta nằm một hồi là tốt rồi.”
“Hoàng phi nóng đến hồ đồ rồi à? Như vậy sao có thể là
không có việc gì?!” Hồng Lăng đắp chăn cho cậu, “Trước nằm đã, nô tỳ đã sai người
đi truyền thái y rồi.”
“Đêm nay Duẫn Hạo đến lại lo lắng…” Cậu thì thào tự nói.
“Đêm nay Bệ Hạ phải ở lại Ngự thư phòng xử lý chính vụ, sẽ
không tới. Hoàng phi yên tâm đi.” Hồng Lăng nói khẽ, trong lòng tràn ngập yêu
thương, cầm chặt tay Kim Tại Trung, “Hoàng phi, đến bao giờ người mới bớt khiến
nô tỳ lo lắng đây?” Đối với Tại Trung, Hồng Lăng vừa như một người tỷ tỷ, lại
như mẫu thân. Nàng nhìn Tại Trung sinh ra, cũng bởi vậy giấu rất nhiều bí mật
không thể nói với cậu trong lòng. Những bí mật kia càng chôn sâu trong lòng, lại
càng khiến nàng cảm thấy phải yêu thương đứa bé này.
Những bí mật kia, tư dục của bản thân, nếu có thể,
nàng rất hi vọng Tại Trung cả đời đều không biết đến.