Part 40
Kim
Jaejoong ngồi trong phòng, Shim Changmin ngồi khoanh chân, khoanh tay đối diện
người nào đó, người nào đó cúi đầu, ngoan ngoãn quỳ trên sàn, dù là ai nhìn thấy
tư thế của hai người đều cho rằng —— Đây là cảnh một ông bố nghiêm khắc đang dạy dỗ con trai
của mình.
Shim
Changmin dùng tư thế tự cho là rất oai hùng, đứng lên đắc chí nhìn người nào
đó:
“Bạn
Kim, cậu có thể giải thích vì sao người ta lúc giật mình nhận ra tình cảm của
mình thì sẽ chạy đi tỏ tình, còn cậu lại chạy tới nhà tớ không?”
“Tớ
cần cậu chỉ giáo!” Bạn Kim cúi sấp mặt xuống đất nói.
“Được
được được, vậy tớ hỏi cậu một chút! Cậu —— Thật sự thích anh ta à?” Shim Changmin hứng
thú lại gần cậu.
“Thân
là hủ nam đã đọc qua vô số tình huống cẩu huyết, lại ghét nhất là gặp phải tiểu
công dù nhận ra tình cảm của mình nhưng vẫn cố lừa mình dối người! Vì vậy tớ
quyết định nghiêm túc trả lời cậu, đúng! Tớ thích Jungie rồi!” Vị họ Kim nào đó
tỏa ra khí thế như anh hùng chuẩn bị hi sinh.
Shim
Changmin vuốt vuốt “Chòm râu” tưởng tượng, hỏi:
“Cậu
yêu anh ta à?”
Kim
Jaejoong hít sâu một hơi, thâm tình dùng tiếng Nhật:
“Aishiteru…”
“Như
vậy cậu chọn yên lặng yêu anh ta, hay nói cho anh ta biết sự thật?”
Mắt
Kim Jaejoong liền ươn ướt nước:
“Tớ
chọn yên lặng…”
Shim
Changmin gật gật đầu, không lật tẩy cũng không phản đối, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
“Vậy
nếu anh ta yêu người phụ nữ khác thì sao?”
“Yamete!”
“Vậy
nếu như, nếu như… Trợ lý Lưu theo đuổi anh ta, cậu có chịu không??”
“…
Cậu có thể đổi người khác không?” Con chị Lưu lên tiểu học rồi đó!
“Vậy
nếu là cái cậu trong cuộc thi Judo thoát y hôm trước thì sao! Nếu cậu Lee
Taemin ấy theo đuổi Jungie nhà cậu thì thế nào?”
Kim
Jaejoong “Vụt” một cái đứng dậy, xắn tay áo nói:
“Tớ
sẽ đi diệt trừ hậu họa ngay lập tức!”
Shim
Changmin nhìn chằm chằm người nào đó đang nổi giận, cười càng xấu xa:
“Tớ
thấy cậu vẫn nên mau chóng tìm Jung băng sơn ngả bài đi! Soi gương mà xem, cả
người cậu toàn dấm chua thôi kìa. Không phải tớ không ủng hộ cậu, nhưng với
tính cách của Jung băng sơn, nếu ngày nào đó thực sự hết hy vọng với cậu rồi
đâm ra chán ghét, đảm bảo cậu đến hài cốt cũng không còn!”
Kim
Jaejoong đương nhiên tin, nuốt nước miếng nức nở nói:
“Jungie
à, Jungie của em! Ngày mai em sẽ nói rõ với anh…”
Bởi
vậy ngày hôm sau, Kim Jaejoong đến công ty sớm nửa tiếng, theo lời vị họ Jung
nào đó vào phòng họp số một ngồi đợi, thầm nghĩ xem nên nói với anh như thế nào…
Kiểu
cường cường?
【Jung
Yunho, em yêu anh.】
【A,
nói đùa gì vậy? Không phải em nói mình không phải gay sao?】
(Túm
lấy cổ áo cưỡng hôn…)
【Em
nói lại lần nữa, em yêu anh.】
【Em
thật là… (Ra sức hôn lại)】
Kim
Jaejoong xoa mặt, hưng phấn uốn éo trên ghế.
Nếu
không, kiểu trong sáng?
【Jung
tổng, em… Em hình như thích anh rồi.】
【(Khiếp
sợ) Thật sao?】
【(Xấu
hổ) Đúng vậy! ~ ?_?】
【Anh
sẽ đối xử với em thật tốt. (Ôm nhau)】
Kim
Jaejoong hai má đỏ bừng, dùng tay quạt quạt hạ nhiệt, mắt đảo một vòng, một bộ
mê zai.
Còn
có một kiểu nữa, kiểu vừa cường vừa dụ.
【Jung
tổng dạo này thật lạnh lùng với người ta nha, quả nhiên là không còn kiên nhẫn
nữa rồi.】
【Em
nói mặt nào?】
【Em
nói… Mặt kia ấy.】
【Ha
ha, trợ lý Kim thích anh rồi sao?】
【Sai!
(Ngồi lên đùi người nào đó, ôm lấy cổ anh) Em yêu anh rồi…】
“Ah
ha ha ha! Ah ha ha ha!...” Kim Jaejoong ngửa mặt lên trời cười dài, nhìn bên
ngoài, thang máy đang lên kìa! Xem ra người nào đó sắp tới rồi.
Jung
Yunho hôm nay ăn mặc đặc biệt lịch sự nhã nhặn, khuôn mặt lộ ra chút mệt mỏi
nhưng khí thế đế vương vẫn vô cùng rõ ràng. Kim Jaejoong theo bản năng rụt rụt
cổ, cảm thấy người nào đó vẫn còn tức giận, bởi vì anh một lần nữa mặc kệ cậu
đang ân cần mời mọc mà trực tiếp vào phòng họp.
Jung
Yunho không mang tư liệu, không mang laptop, được rồi, anh chẳng mang cái gì cả,
chỉ mặc một thân âu phục hoa lệ như hoàng đế chuẩn bị lên ngôi nhưng không hề
dung tục, đẹp trai đến khiến người hít thở không thông.
Kim
Jaejoong đóng cửa lại, tim đập thình thịch, run rẩy nói:
“Jung
tổng, em muốn nói với anh một việc.”
Jung
tổng thấy cậu ngồi bên cạnh mình, lạnh lùng nói:
“Cậu
nên ngồi đối diện.”
“Nha.”
Kim Jaejoong thầm lè lưỡi, Jung nữ vương có vẻ đang khó chịu, được rồi, ngồi chỗ
nào cũng vậy thôi.
Nhưng
mà kỳ lạ thật, băng sơn không ngồi vị trí chủ tọa của bàn họp mà ngồi đối diện
với cậu, đây là ý gì? Kim Jaejoong vẫn chưa biết nội dung cuộc họp nhịn không được
nói:
“Cái
kia, kỳ thật em ——”
Ánh
mắt Jung Yunho lướt qua cậu, thấy người nào đó đến liền đứng lên, mang theo
cung kính nhẹ gật đầu:
“Chủ
tịch, ngài đã tới.”
Kim
Jaejoong tắt điện, chủ… tịch… Đại đại boss của tập đoàn Khải Việt đến đây họp?!
Lại còn họp cùng Jung băng sơn?! Một ý nghĩ xẹt qua đầu cậu —— Chẳng lẽ vị họ Jung
nào đó là con riêng của ông?? Anh ta đã kể việc bị mình cự tuyệt cho bố anh ta
nên bố anh ta tới tìm mình tính sổ sao?
Kim
Jaejoong cứng đờ như robot, quay người lại nhìn chủ tịch sau lưng. Vừa nhìn thấy
ông, suy đoán kia của cậu liền vỡ tan.
Vị
trước mắt này béo lùn y hệt huấn luyện viên Anzai trong Slam Dunk, so với vị họ
Jung nào đó quả thực là hai cực trái ngược nhau hoàn toàn…
Nhưng
mà, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?
Kim
Jaejoong cứng đờ gập người 90 độ:
“Chào
chủ tịch!”
Huấn
luyện viên Anzai, à không, chủ tịch nhẹ gật đầu, mắt nhìn Jung boss:
“Cậu
Jung à, vất vả cho cậu rồi, dự án lần này của công ty do trợ lý Kim đảm nhiệm
sao? Ha ha ha.”
Jung
Yunho cười nhạt nói:
“Lập
kế hoạch để sản phẩm đạt doanh thu cao là nhiệm vụ của tôi mà.”
“Ừ.”
Chủ tịch thỏa mãn gật đầu, ý bảo bọn họ ngồi xuống, cười nói với vị họ Kim nào
đó vẻ mặt còn mờ mịt:
“Cậu
tên Kim Jaejoong đúng không?”
“Dạ,
dạ vâng.” Người nào đó cuống quít trả lời, lườm Jung Yunho vẫn đang thong dong:
Chẳng lẽ vì em làm rơi laptop của anh, làm mất tư liệu nên anh đi tìm chủ tịch
khóc lóc kể lể sao?... Là tư liệu quan trọng đến mức nào mới khiến chủ tịch xuất
hiện đây, chết rồi! Sao anh không đuổi việc em luôn đi?!... T_T
Chủ
tịch đánh giá Kim Jaejoong, cuối cùng gật đầu nói:
“Trợ
lý Kim, chúc mừng cậu, với tư cách là người phát ngôn cho sản phẩm mới của công
đi, từ hôm nay, cậu Jung và cậu sẽ trở thành tiêu điểm trên TV, tạo scandal
tình cảm giữa hai người đàn ông để thu hút sự chú ý, đạt chỉ tiêu về lượng tiêu
thụ sản phẩm, bởi vì đây là kế hoạch hoàn toàn mới, công ty đã cử cậu Jung thăm
dò nhân phẩm, khả năng cùng hướng giới tính của cậu và đưa ra kết luận, cậu có
đủ khả năng đảm nhận chức vụ này.” Nói đến đây, chủ tịch vui mừng nhìn người
đàn ông ngồi bên cạnh, “Đương nhiên, để chứng minh khả năng cùng nhân phẩm cậu không
có vấn đề, tính hướng cũng hoàn toàn bình thường, cậu Jung đã phải vất vả rồi!”
Người
nào đó:
“Chủ
tịch quá khen.” Dứt lời, ánh mắt lạnh băng lại tập trung trên người Kim
Jaejoong, lạnh lùng kia, xa cách kia…
Như
thể anh chưa từng nắm tay cậu, chưa từng hôn cậu, chưa từng nói nửa câu tâm
tình với cậu.
“…”
Kim Jaejoong kinh ngạc nhìn người đàn ông đối diện, chậm rãi hạ mắt.
【Công
ty đã cử cậu Jung thăm dò nhân phẩm, khả năng cùng hướng giới tính của cậu và
đưa ra kết luận, cậu có đủ khả năng đảm nhận chức vụ này】
【Đương
nhiên, để chứng minh khả năng cùng nhân phẩm cậu không có vấn đề, tính hướng
cũng hoàn toàn bình thường, cậu Jung đã phải vất vả rồi!】
“Ah!
Hóa ra là như vậy ha ha ha… Tôi hiểu rồi, kỳ thật Jung tổng không hề có tình cảm
với tôi, cũng không hề muốn cùng tôi giúp nhau trong lúc hoạn nạn, càng không định
ở bên tôi cả đời đúng không??” Kim Jaejoong cười ha ha, chỉ vào Jung Yunho sắc
mặt vô cùng khó coi mà cười đến đau bụng, đau đến nước mắt cũng chảy ra, thất vọng
nhìn khuôn mặt đen sì kia, nói cái gì mà thích em?... Thật là quá hài hước nha.
Jung
Yunho cùng chủ tịch đều im lặng nhìn Kim Jaejoong, bầu không khí có chút đi xuống.
Kim
Jaejoong lau nước mắt, cúi đầu với chủ tịch:
“Chủ
tịch ngài yên tâm! Tôi nhất định sẽ diễn tốt scandal này với Jung tổng! Cảm ơn
ngài tin tưởng, cảm ơn Jung tổng chăm chỉ thăm dò! Tôi còn có việc đi trước,
hai người cứ nói chuyện…”
“Kim
Jaejoong.” Jung Yunho nhíu mày, trước mặt chủ tịch giữ chặt lấy vị họ Kim nào
đó đang tức giận, “Cậu có biết cậu đang làm gì không? Thật vất vả mới kiếm được
cơ hội mà không biết tốt xấu gì cả!”
Đối
phương ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt bị tổn thương kia khiến anh đơ người, tay
buông thõng, Kim ngốc manh lặng nhìn anh, nói:
“Biết
em vừa rồi muốn nói gì với anh không?...”
Ánh
mắt Jung Yunho lóe lên một cái:
“Nói
gì?”
Kim
Jaejoong mắt nhìn chủ tịch ngồi bên cạnh, cắn môi dưới, lại nhìn về phía Jung
Yunho, nở nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời:
“Em
muốn nói với anh, em có người yêu rồi…” Đôi mắt sáng ngời hơi rũ xuống lại nâng
lên, “Không phải anh.”
Jung
Yunho nhíu mày, im lặng nhìn Kim Jaejoong, không nói được lời nào.