Chương 39
Sáng sớm hôm sau, Lôi
Đình mỉm cười thức giấc, nhanh chóng rửa mặt, mặc đồ thể thao rồi vào phòng hai
đứa trẻ. 5h15’, trời vừa mới hửng sáng, tắt điều hòa, kéo rèm ra, không khí
tươi mới từ ngoài cửa sổ từ từ tràn vào, mát mẻ trong lành.
“Dậy thôi, dù có đến
nhà trẻ cũng không thể bỏ tập thể dục buổi sáng.” Anh đứng bên giường, vỗ tay gọi.
Hai đứa trẻ xoay người,
vùi đầu vào trong chăn, động tác thống nhất vô cùng.
“Còn 15 phút nữa là đến
5h30’ rồi.” Lôi Đình giơ đồng hồ lên nhìn.
Hàn Trác Vũ nghe vậy
lập tức hất chăn, mắt nhắm mắt mở. Lôi Sâm thấy anh trai đã dậy, cũng ngồi dậy
theo, dùng tay dụi mắt.
“Chào buổi sáng!” Lôi
Đình ôm mặt con, hôn một cái lên trán bé, cười tủm tỉm nói, “Hôm qua là hôn
chúc ngủ ngon, hôm nay là hôn chào buổi sáng, sau này ngày nào bố cũng hôn con
ít nhất hai lần, đã nhớ chưa? Đương nhiên, nếu con muốn, lúc nào con cũng có thể
hôn bố. Hôn là cách để biểu đạt tình yêu, mỗi lần bố hôn con là mỗi lần bố muốn
nói cho con biết – Bố yêu con.”
Lôi Sâm tỉnh táo hẳn,
cái hiểu cái không nhìn anh, trong lòng lại nhớ kỹ lời anh nói. Tuy không thể
hiểu hết hàm nghĩa của từ ‘yêu’, nhưng chỉ nghe từ này thôi cũng đã cảm thấy
tuyệt vời rồi.
Xoa xoa đầu con, Lôi
Đình vươn tay về phía thiếu niên.
Hàn Trác Vũ theo phản
xạ ngửa ra sau, định tránh né, hai gò má đỏ bừng, nhìn thấy ánh mắt mất mát của
người đàn ông thì cậu khựng lại, hạ mắt bối rối xoắn ngón tay.
Chỉ cần bước được một
bước, vậy có thể bước bước thứ hai, bước thứ ba, bước thứ tư… Rồi đến đích. Lôi
Đình không thích chờ đợi, chăm chỉ tiến lên phía trước là bản tính của anh. Tuy
nhìn ra thiếu niên có chút kháng cự anh, nhưng anh không muốn lùi bước, mà chậm
rãi, thử lại gần cậu, sau đó dừng lại khi chỉ cách cậu vài xen-ti-mét.
Thiếu niên rụt bả
vai, lông mi như cánh bướm, khẽ rung động, rõ ràng đang sợ hãi bất an, lại cứ
thích giả bộ bình tĩnh.
Lôi Đình trong lòng
buồn cười vô cùng, khi thiếu niên ngước mắt lên nhìn, anh nhanh chóng hôn lên
trán cậu, dịu dàng nói, “Chào buổi sáng, Tiểu Vũ.”
“Mỗi lần hôn cậu là mỗi
lần muốn nói cho cậu biết, Đại Chính yêu cậu, ha ha ha ~” 9527 vừa mới tỉnh lại
đã cười đáng khinh. Sáng sớm đã ngọt ngào như vậy, thiếu chút nữa chói mù mắt
nó. Mắt của nó làm bằng hợp kim rất đắt đấy, biết không hả!
Tim đập thình thịch
chậm rãi ổn định lại, Hàn Trác Vũ xoa xoa trán, nhét rung động giờ phút này xuống
tận đáy lòng.
Lôi Sâm nhảy vào giữa
anh trai và bố, không chịu cô đơn chỉ chỉ trán mình.
Hàn Trác Vũ khẽ cong
môi, học chú Lôi hôn một cái lên trán bé. Lôi Sâm lập tức cười tươi như hoa.
“Được rồi, mau dậy rửa
mặt, tập thể dục, đi nhà trẻ!” Lôi Đình vỗ tay thúc giục.
20 phút sau, một nhà
ba người mặc đồ thể thao chạy ra thao trường, Lôi Đình nghiêm túc hỏi, “Hôm nay
chạy ba vòng quanh thao trường, có làm được không?”
Hai đứa nhỏ gật đầu.
“Tốt lắm, nghe lệnh
nào, bên trái quay, chạy đều chạy, một hai một hai một hai…”
Lục Bân nấu đồ ăn sáng
xong cũng vừa lúc một nhà ba người đầu đầy mồ hôi ra về, vội vàng giục họ tắm rửa
rồi ăn sáng. Tắm táp sạch sẽ, đến khi vào bếp, ba người đã thay cùng một kiểu
quần áo, chỉ có màu sắc là khác nhau, làm Lục Bân cứ nhìn mãi. Anh cảm thấy nhị
thiếu gia hôm nay rất vui, tuy mấy ngày gần đây hôm nào anh cũng vui, nhưng hôm
nay cảm giác rất khác, có lẽ là còn chưa hết mừng sau việc hôm qua.
Lôi Sâm đã sớm quen với
bữa sáng dinh dưỡng đủ chay mặn, ăn xong ngửa đầu, để anh trai lau miệng cho
mình.
Lôi Đình nhanh chóng
uống hết cháo, lấy cặp sách của con ra, bỏ vào đó mấy chiếc khăn tay, một bình
sữa, một gói sữa bột, hai bộ quần áo sạch. Sau đó khoác lên vai mình.
Lôi Sâm túm góc áo bố,
mở to mắt nhìn cặp sách.
“Con muốn tự đeo à?” Lôi
Đình xoay người hỏi.
Lôi Sâm gật gật đầu.
Dưới sự ảnh hưởng của anh trai, bé càng ngày càng giỏi biểu đạt suy nghĩ của
mình, đồng thời cũng sẵn lòng thân cận bố hơn.
“Được lắm, đàn ông
con trai thì phải biết tự gánh vác.” Lôi Đình đeo cặp cho con, nhìn bé người bé
xíu đeo chiếc cặp xinh xinh, lòng mềm nhũn, nhịn không được nâng mặt bé lên,
hôn chụt một cái.
Lôi Sâm không phản
kháng, chỉ là ghét bỏ lau nước miếng dính trên mặt, kiễng chân mở cửa.
Lôi Đình cười nhẹ,
thuận thế ôm lấy mặt thiếu niên, hôn nhẹ lên mắt cậu.
Lục Bân vẫn còn ngậm
đũa trong miệng, nhìn mà choáng váng. Ngày hôm qua xoa đầu còn hưng phấn không thôi,
hôm nay nhị thiếu gia đã tiến bộ đến hôn trán rồi à? Sao tiến triển nhanh thế?
Còn có, vì sao hai nụ hôn này khác nhau vậy? Cái trước thì vui vẻ, hạnh phúc,
trân trọng; cái sau nhìn thế nào cũng có bao dung, dịu dàng, quyến luyến. Nhất
định là do mình nhìn nhầm.
“Ăn mau lên, bọn tôi
chờ cậu trên xe.” Thấy Lục Bân ngơ ngác, Lôi Đình cau mày.
“A, tôi xong ngay!” Lục
Bân lập tức hoàn hồn, ngửa đầu tu hết bát cháo.
Mái ấm Vũ Nhân đã hoạt
động bảy tám năm, tự sáng tạo ra phương thức giáo dục rất đặc biệt. Ngày nào họ
cũng tổ chức hoạt động cho các bé và phụ huynh, ba ngày lại tổ chức giao lưu phụ
huynh một lần, không chỉ giáo dục trong phòng học, thỉnh thoảng nhà trẻ còn dẫn
bọn nhỏ đi vườn bách thú, ra công viên chơi, tiếp xúc với thiên nhiên nhiều
hơn. Thỉnh thoảng còn mở lớp học đặc biệt, để bọn nhỏ biểu diễn theo kịch bản
có sẵn hoặc tự sáng tác, dùng đủ cách thức khác nhau để các bé mở lòng.
Hôm nay là lớp học đặc
biệt, viện trưởng đến một trung tâm cứu giúp vật nuôi, nhờ bên đó mang vài chú
cún con đã được huấn luyện đến chơi với bọn nhỏ. Những con vật nhỏ ngoan ngoãn
rất dễ kích thích lòng hiếu kỳ của trẻ nhỏ, dù là những đứa trẻ tự kỷ rụt rè nhất
cũng lặng lẽ tới gần, dùng ngón tay thử chạm vào bộ lông mềm mại của cún con.
Lôi Sâm chơi rất vui,
ngay cả việc bố và anh Tiểu Vũ đã đi cũng không phát hiện.
“Đừng qua đấy, xem đến
khi nào thì thằng bé phát hiện ra không thấy chúng ta.” Lôi Đình kéo thiếu niên
ra khỏi phòng học, trốn sau cánh cửa, trên mặt nở nụ cười xấu xa.
Hàn Trác Vũ thuận
theo đứng cạnh anh.
“Cháu bảo thằng bé có
khóc không?” Lôi Đình ghé vào tai thiếu niên, nhỏ giọng hỏi, hơi thở ấm áp phả
vào vành tai cậu.
Thiếu niên nghiêng đầu,
mắt to chớp chớp nhìn đối phương, ánh mặt trời rực rỡ phủ khắp người cậu, khiến
cậu lại càng thêm thần bí. Không cần bất luận ngôn từ nào, cũng không cần biểu
cảm nào, chỉ cần đôi mắt kia đã có thể biểu đạt tất cả những cảm xúc trong lòng
cậu. Mỗi lần cậu nháy mắt đều khiến người đối diện cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ,
như thể đang nói: Chắc sẽ khóc đấy ~
Lôi Đình ngơ ngác vài
giây, lúc hoàn hồn lại thì vội vàng quay mặt đi, giọng khàn khàn nói, “Chúng ta
đợi xem thằng bé sẽ có phản ứng như thế nào. Nói thật, chú rất muốn nhìn bé gấp
đến phát khóc.”
Trò chơi trốn tìm như
thế này hồi xưa mẹ rất thích chơi, bà thích trốn trong góc, vụng trộm nhìn mình
ngơ ngác không cảm xúc, sau đó đột nhiên xuất hiện, ôm chầm lấy cậu hoặc hôn một
cái. Hàn Trác Vũ nhìn người đàn ông, trong đôi mắt hạ xuống tràn đầy hoài niệm.
“Cháu bảo chú có xấu không?
Chỉ thích nhìn con khóc thôi?” Im lặng vài giây, Lôi Đình thấp giọng nói.
Đương nhiên không rồi!
Hàn Trác Vũ khẽ lắc đầu. Năm đó cậu không biết gì, cho rằng mẹ rất hư, rất đáng
ghét. Nhưng giờ nghĩ lại, bà chỉ muốn kích thích tình cảm giấu kín trong lòng
mình, sau đó hi vọng cậu đáp lại mà thôi. Đây cũng là một phương thức biểu đạt
tình yêu của bố mẹ, mặc dù có chút tinh nghịch.
Lôi Đình bình tĩnh
nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của thiếu niên, cố kiềm nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng,
một lát sau thì khẽ cười. Thảo nào con thích ở bên đối phương như vậy, lúc ở cạnh
cậu, không cần trao đổi bằng ngôn từ vẫn có thể cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Anh hình như cũng nghiện rồi.
Trong phòng, Lôi Sâm vẫn
chơi đến mê mẩn, phía sau hai chú cháu lại vang lên tiếng bước chân.
“Hai người đang làm
gì vậy?” Viện trưởng tò mò hỏi.
“Không có gì, ra
ngoài hít thở không khí thôi.” Lôi Đình đứng thẳng dậy, mỉm cười khoát tay.
Hàn Trác Vũ nghiêng đầu
nhìn về phía viện trưởng, tín hiệu xin giúp đỡ của bà vẫn vang lên suốt mấy
ngày qua, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt. Rõ ràng cần trợ giúp như vậy, nhưng
lại giả vờ như không có buồn phiền gì.
“Viện trưởng, sắp được
nửa tháng rồi, nếu chị cần giúp đỡ, xin hãy nói cho chúng tôi biết.” Lôi Đình nghiêm
túc nói. Mái ấm Vũ Nhân rất chuyên nghiệp, vì những đứa trẻ kia, nhà trẻ này
nên tiếp tục hoạt động.
“Không không không,
chúng tôi sẽ tự nghĩ cách vượt qua khó khăn này, chúng tôi sẽ cố hết sức để Mái
ấm Vũ Nhân tiếp tục hoạt động.” Viện trưởng vội vàng khoát tay.
Trên thế giới này có
hai kiểu người: Một kiểu người thì rõ ràng nhận được rất nhiều lại cảm thấy đó
là đương nhiên, chỉ trả giá đôi chút đã cảm thấy cả thế giới nợ mình; một kiểu
người khác thì rõ ràng bỏ ra rất nhiều lại cảm thấy không đủ, chỉ nhận đôi chút
đã cảm thấy lo sợ. Viện trưởng hiển nhiên là kiểu người thứ hai.
Lôi Đình không hỏi nữa,
nếu viện trưởng không muốn nhờ cậy, anh sẽ dùng cách của riêng mình để giải quyết
vấn đề.
“Kí chủ, tôi đã điều
tra rồi, toàn bộ kinh phí để Mái ấm Vũ Nhân hoạt động đều trích ra từ lợi nhuận
của siêu thị điện gia dụng do chồng viện trưởng làm chủ. Nhưng hai tháng trước,
đối tác của siêu thị điện máy gia dụng ôm tiền hàng bỏ trốn, hơn nữa những mặt hàng
mà đối tác gửi tới lúc trước đều là hàng đã qua sử dụng rồi đóng gói lại, đã có
vài vị khách đến khiếu nại đòi bồi thường, ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của
siêu thị. Hiện giờ, hai vợ chồng viện trường đã nhập không đủ xuất rồi.” 9527 hợp
thời cung cấp thông tin.
“Vậy làm sao giờ? Mái
ấm Vũ Nhân rất nên hoạt động tiếp, bọn nhỏ rất thích nơi này.” Hàn Trác Vũ nghiêng
đầu nhìn mấy đứa trẻ trong phòng học. Tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng
ánh mắt của các bé lại lóe lên niềm vui.
“Trừ phi chúng ta
quyên tiền cho Mái ấm Vũ Nhân, nhưng khoản tiền này sẽ rất lớn, tiền thuê nhà mỗi
tháng là 5 vạn, tiền điện nước là 3 ngàn, lương cho nhân viên là 8 vạn… Tổng cộng
cần khoảng 47 vạn, nhưng đây chỉ đủ để nhà trẻ hoạt động một thời gian ngắn
thôi.” 9527 liệt kê một loạt con số.
“Tôi có tài sản mẹ để
lại.” Hàn Trác Vũ tính toán một lúc liền nói.
Rốt cuộc tiến vào chủ
đề chính, 9527 nhanh chóng nói, “Đây là điều tôi muốn nói với cậu. Lôi Lệ Trân cấu
kết với người đại diện quản lý tài sản của cậu, tự tiện tham ô tiền mẹ cậu để lại,
hiện tại tôi đã có bằng chứng cho thấy bọn họ tham ô. Căn cứ theo di chúc của mẹ
cậu, khi cậu đủ mười sáu tuổi, cậu có toàn quyền quản lý tài sản của mình, người
đại diện không có quyền can thiệp, chỉ có thể giúp đỡ cậu. Vậy nên đúng ra cậu
sớm phải nhận được số tài sản đó, nhưng với tư cách là người giám hộ của cậu, An
Quốc Nhân và Lôi Lệ Trân lại không hề nhắc tới việc này. Tuy tôi có thể hack
tài khoản của họ, lấy lại tiền, nhưng từ nay về sau cậu không thể nào quang
minh chính đại tiêu tiền của mình, vậy nên tôi đề nghị cậu dùng luật pháp,
chính thức khởi tố bọn họ.”
Hàn Trác Vũ im lặng hồi
lâu, như thể rất khó tiếp nhận việc này.
“Kí chủ, cậu nghĩ như
thế nào?” 9527 cẩn thận hỏi.
“Được rồi, khởi tố
đi.”
“Được, kí chủ! Vì cậu
mắc bệnh từ nhỏ, Lôi Lệ Trân cùng người đại diện không quan tâm đến việc xóa bỏ
chứng cứ phạm tội, có lẽ bọn họ nghĩ cậu không biết, cũng sẽ không hỏi. Tôi đã
hack máy tính của họ, sao chép lại giấy tờ có liên quan. Chỉ cần thuê luật sư
chuyên nghiệp, chúng ta nhất định có thể thuận lợi lấy lại được tài sản.” 9527
nhẹ nhàng an ủi thiếu niên.
“Cám ơn.” Hàn Trác Vũ
rất chân thành nói. Nếu không có 9527, cậu có thể tưởng tượng ra tương lai của
mình. Vì số tiền kia, Lôi Lệ Trân nhất định sẽ nghĩ mọi cách biến cậu thành cái
xác không hồn, đáng sợ hơn còn có thể khiến cậu vĩnh viễn biến mất khỏi trái đất
này. Kết cục đó khiến người không rét mà run.
“Đinh ~ Nhận được 100
điểm giá trị cảm ơn từ Hàn Trác Vũ!” 9527 bắt chước thông báo của hệ thống, khiến
thiếu niên khẽ cong môi lên.