Chương 93
Điểm danh xong, người đàn ông cao lớn kia tự
giới thiệu, “Tôi họ La, là Đại đội trưởng của mấy cậu, đồng thời cũng là huấn
luyện viên của mọi người. Cho các cậu nửa giờ sắp đặt lại nội vụ, sau đó mặc
quân phục ra thao trường tập trung. Trên thao trường đã ghi rõ tên lớp, sáu người
các cậu đều thuộc lớp 7 do tôi dạy, đã rõ chưa?”
“Rõ!” Những người khác đều chỉ gật đầu hoặc
tùy ý vâng một tiếng, chỉ mình Hàn Trác Vũ theo phản xạ ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn
tiếng đáp lại.
Tinh thần không tệ, chỉ là cơ thể hơi yếu ớt,
vẫn còn có thể cứu chữa. La đại đội trưởng nhìn thiếu niên một cái, sau đó ra
hiệu cho chiến hữu đứng cạnh mình.
“Chào các em, tôi họ Tiền, là chỉ đạo viên của
các em, sau này gặp vấn đề gì trong sinh hoạt có thể tìm tôi. Đây là thời gian
biểu của mọi người, hi vọng các em tuân thủ nghiêm ngặt.” Tiền chỉ đạo dán một
tờ thời gian biểu to đùng lên cửa.
Sáu thiếu niên xúm lại xem, ngoài Hàn Trác
Vũ ra, tất cả moi người đều thầm rên rỉ trong lòng, mặt đau khổ. Nhất là bạn
Cao mập, mặt nhăn hết cả lại.
Thức dậy – 06:00
Thể dục buổi sáng – 06:15-06:45
Rửa mặt, sắp xếp nội vụ - 06:45-07:15
Bữa sáng – 07:15-07:45
Huấn luyện – 8:00-10:00
Ăn trưa 11:50-12:50
Nghỉ trưa 13:00-15:40
Huấn luyện – 16:00-18:00
Ăn tối – 18:10-19:10
Huấn luyện tối – 19:30-21:00
Đi ngủ - 22:00
“Đừng có mà chửi thầm trong lòng, tôi còn phải
thông báo một số quy định nữa.” La đại đội trường cười rất đáng sợ, “Ngoài giờ
huấn luyện trên thời khóa biểu ra, tôi còn có thể báo động khẩn cấp, thường sẽ
vào buổi tối sau khi mấy cậu đi ngủ. Sau năm phút mà chưa có mặt thì sẽ bị phạt
chạy 10 vòng quanh thao trường.”
Bạn Cao mập lập tức giơ tay tính toán xem 10
vòng là bao nhiêu mét, há hốc mồm, im lặng gào lên trong lòng. Với một người chỉ
chạy 800m thôi cũng có thể ngất xỉu, 4000m chắc chắn là giết người! Làm sao giờ?
Chỉ muốn giờ bốc hơi luôn thôi!
Mấy người còn lại cũng mặt tái nhợt.
La đại đội trưởng nhìn Hàn Trác Vũ vẫn rất
bình tĩnh, tiếp tục nói, “Sau giờ thể dục buổi sáng, tôi sẽ đi kiểm tra nội vụ,
người không đạt tiêu chuẩn sẽ chạy 10 vòng quanh thao trường!”
Mọi người ủ rũ gật đầu.
“Trong kì quân sự không được ăn đồ ăn vặt,
không được dùng di động, không được dùng máy tính. Hiện tại, mấy cậu hãy nộp hết
đồ ăn vặt, máy tính, điện thoại đi. Hoa quả bánh ngọt và các loại đồ ăn dễ hỏng
coi như là các cậu hiếu kính cho huấn luyện viên, còn các loại thực phẩm đóng
gói, điện thoại, máy tính, các cậu hãy cho vào một túi, bên ngoài viết tên, lớp,
mã sinh viên, đợi khi hết kì quân sự sẽ trả lại. Yên tâm, chúng tôi sẽ thống kê
lại toàn bộ, thiếu 1 đền các cậu 10.”
Ký túc xá lại rên rỉ.
“Ầm ĩ cái gì hả? Còn kêu nữa thì xuống chạy mấy
vòng cho tôi! Trên giấy triệu tập đã ghi rõ yêu cầu khi học kì quân sự, các cậu
không có mắt à?! Bảo không cho mang theo lại còn cố tình cầm theo! Tưởng là nhiều
người cầm thì chúng tôi sẽ coi như không phát hiện à? Nói cho các cậu biết, cứ
mơ đi!” Đợi mọi người trật tự, anh nhìn về phía chiếc giường gần cửa sổ, giọng
nghiêm khắc, “Giường ai đây hả? Đồ ăn vặt để cả lên giường thế này, còn thể thống
gì nữa!”
Hàn Trác Vũ lập tức cầm mấy túi đồ ăn vặt đặt
xuống đất. Biết sao được, bàn học và tủ cậu đã chật cứng rồi, chẳng biết là ai
đặt lên giường, chưa kịp thu dọn thì huấn luyện viên đã đến rồi.
“Cậu đi học quân sự hay là đến du lịch hả?
Đàn ông con trai mà ăn lắm đồ ăn vặt thế này, thảo nào chẳng khác gì con gà giò
thế kia! Thói quen này phải bỏ!” La đại đội trưởng nhíu chặt mày. Sao lão đại
dung túng con nuôi vậy? Buổi tối phải gọi cho anh mới được. Đàn ông con trai
sao có thể nuông chiều thế này, nhìn làn da, nhìn gương mặt kia xem, chẳng khác
gì búp bê thủy tinh đụng cái là vỡ.
Hàn Trác Vũ lẳng lặng nghe mắng, không giải
thích một câu nào. Nhưng cậu không nói, bạn cùng phòng cũng biết, những thứ này
toàn là người khác tặng, chẳng liên quan gì tới cậu. Vậy mà cậu cứ lặng yên nhận,
đúng là rất đáng tin tưởng.
Thấy thiếu niên ngoan ngoãn nhận lỗi, La đại
đội trưởng rất hài lòng, chỉ chiếc chăn gấp vuông vắn trên giường, “Đây là cậu
gấp à?”
“Báo cáo huấn luyện viên, là chú em gấp.”
Thiếu niên chưa bao giờ biết nói dối.
La đại đội trưởng mặt đen sì. Lão đại còn gấp
cả chăn cho nữa, sao mà chiều thế! Nhớ ngày trước huấn luyện bọn họ thì máu lạnh
vô tình, lại so sánh với sự chăm sóc cẩn thận lúc này, đúng là không thể nhịn
được nữa!
“Mười tám mười chín tuổi rồi mà còn không biết
gập chăn, cậu sống ở hành tinh nào thế hả? Từ giờ phải học cho tôi! Giặt quần
áo, giặt vỏ chăn, quét dọn vệ sinh, tất cả đều phải tự làm!” Anh bước đến bên
giường, giũ tung chăn, giọng nghiêm khắc, “Nhìn cho kĩ vào, nội vụ mà không đạt
yêu cầu thì đừng trách tôi phạt các cậu..”
La đại đội trưởng vừa gấp vừa giải thích,
hai phút sau, một viên gạch vuông vắn ra lò.
Mấy thiếu niên còn chưa học được, nhưng ai nấy
đều ra vẻ hiểu, còn gật gật đầu.
“Cậu làm thử đi.” Giũ tung chăn ra, La đại đội
trưởng nhíu mày nhìn về phía thiếu niên được ‘Nuông chiều từ bé’.
Hàn Trác Vũ gật đầu, nhanh chóng gấp chiếc
chăn bị giũ tung thành hình dạng ban đầu, tất cả chỉ mất chừng nửa phút.
Phòng ngủ lập tức yên lặng.
“Không tệ! Mọi người phải học tập Hàn Trác
Vũ đấy.” La đại đội trưởng đưa tay lên che miệng, xấu hổ nói. Đâu chỉ không tệ,
quả thật là có thể làm mẫu rồi, vuông chằn chặn như dùng bìa chèn. Xem ra lão đại
cũng không quá nuông chiều, bình thường vẫn dạy dỗ cẩn thận.
“Nộp hết di động và máy tính của các cậu cho
tôi, tháo pin ra khỏi máy, cho vào túi, bên ngoài dán tên, lớp, mã sinh viên, nộp
cho chỉ đạo viên. Còn đống đồ ăn vặt này, thay quân phục rồi mang xuống thao
trường. Các cậu còn 15 phút, nhanh chân nhanh tay lên!” La đại đội trưởng nhìn
đồng hồ, nghiêm mặt ra khỏi phòng.
Chỉ đạo viên có vẻ hiền lành, dùng một chiếc
hộp có dán tên 2-511 đựng toàn bộ di động và máy tính, lại ghi rõ tên từng loại,
đưa cho các sinh viên ký tên xác nhận, phát phiếu thu, lại dặn dò vài câu rồi
cười tủm tỉm bước đi.
“Hàn Trác Vũ, thần tượng của tui! Mai dạy
tui gấp chăn với, vừa rồi tôi không nhìn rõ.” Bạn Cao mập nghiêm mặt xán lại gần.
Hàn Trác Vũ gật đầu, cởi áo phông và quần
dài, thay quân phục màu xanh, sau đó gom đống đồ ăn vặt mà mọi người tặng, nhíu
mày. Nhiều quá, xách túi lớn túi nhỏ cũng phải mất vài chuyến mới hết.
“Tui xách cùng cậu nhá? Tui có một túi pho
mát thôi.” Vương Tử Long cười ha hả nói.
“Không cần, cảm ơn.” Hàn Trác Vũ xua tay, lấy
vali không ra, xếp gọn đồ ăn vào. Vậy là được rồi, một chuyến là xong, lúc lấy
lại cũng tiện.
Bên kia, bạn Cao mập vẫn còn đang đau khổ đấu
tranh, bóc một túi thịt bò khô ra sức nhét vào mồm, nhận ra mình không thể nào
ăn hết được ngay, vò đầu bứt tai một hồi, cuối cùng gói mấy thứ mình thích nhất
lại, giấu dưới giường.
“Tớ khuyên cậu đừng làm vậy. Đây là bẫy mà
huấn luyện viên và chỉ đạo viên bày ra đấy, đợi lát kiểm tra nội vụ bị họ bắt được
thì cậu xong rồi.” Quách Thượng Nho lắc đầu bật cười. Cậu mập này đáng yêu thật.
“Nếu mà tui biết kì quân sự nghiêm khắc như
thế này, tôi đã xin nghỉ bệnh rồi!” Bạn Cao mập rất uể oải.
Thay quân phục xong, ngoài Quách Thượng Nho và
Trương Vĩ ra, ai nấy đều xách túi lớn túi nhỏ vội vã chạy ra thao trường. Mấy
phòng khác cũng trong tình trạng này, mọi người gặp nhau, nhìn tay đối phương,
sau đó cười khổ.
Tất nhiên Hàn Trác Vũ kéo một vali đồ ăn lớn
như vậy sẽ khiến rất nhiều người chú ý. Cậu vốn là trạng nguyên khoa học tự
nhiên năm nay, gia thế lại rất đặc thù, còn chưa phân lớp, phần lớn tân sinh đã
biết cậu.
“Ha ha ha, Hàn Trác Vũ, mày quả nhiên còn
chưa cai sữa! Mấy thứ này từ lúc tao sáu tuổi đã không ăn nữa rồi, mày còn kéo
cả vali, mở hàng tạp hóa à?” Vương Văn Hiên đội ngược mũ, áo không cài hết cúc,
cười nghiêng ngả, nhìn chẳng khác nào mấy gã du côn.
Ngoài miệng thì trào phúng, đáy mắt lại không
hề có ác ý. Khâu Vạn Ba đứng cạnh khẽ liếc bạn từ nhỏ của mình. Sức lôi cuốn của
thiếu niên quá lớn, dù đứng ở phe đối địch cũng không thể nào chán ghét cậu ta
sao?
Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình nộp vali cho
chỉ đạo viên, tai giấu dưới tóc đã đỏ bừng.
Chẳng bao lâu sau, mọi người đều biết đến việc
trạng nguyên khoa học tự nhiên rất thích ăn vặt.
Tập trung xong, huấn luyện viên từng lớp lại
thông báo lại quy định, đồng thời hướng dẫn sinh viên mặc quân phục cho chính
xác, sau đó để mọi người giải tán. Đồ ăn ở căn tin rất đa dạng, nhưng hương vị
lại rất bình thường. Trong lòng chan chứa đủ loại cảm xúc, từ hưng phấn, khẩn
trương, lo lắng đến bàng hoàng, chờ mong, rất nhiều người cũng không thấy đói lắm,
ăn qua loa vài miếng liền quay về ký túc xá.
“May mà tôi tính trước, chuẩn bị hai cái.” Tiết
Minh lấy một chiếc di động từ ngăn ngầm trong vali, đắc ý lắc lắc, sau đó ra
sân thượng gọi điện cho bố mẹ.
Hàn Trác Vũ nhìn cậu ta, trong mắt toát ra
hâm mộ.
“Sh*t! Không có tín hiệu! Sao lại thế!” Mấy
phút sau, Tiết Minh chạy vào, giơ điện thoại lên lắc lung tung, như thể làm vậy
sẽ bắt được tín hiệu trong không khí.
“Đừng phí công nữa, chắc ở đây lắp máy thu tín
hiệu, người ta tính cả việc cậu mang hai cái rồi.” Quách Thượng Nho buồn cười lắc
đầu. Huấn luyện viên biết hết mấy mưu ma chước quỷ này, sao lại không đề phòng
cơ chứ?
Hàn Trác Vũ đang suy nghĩ có nên mượn điện
thoại của Tiết Minh hay không, giờ thì hết hi vọng hoàn toàn, vào phòng tắm tắm
qua, đắp chăn đi ngủ.
Không điện thoại, không máy tính, không có
bài để chơi, chỉ có đọc đi đọc lại mấy quyển sách. Những người khác thấy chán cũng
đi ngủ sớm, người nào chẳng lo nghĩ thì đầu vừa chạm gối đã ngủ luôn, chẳng hạn
như bạn cao Mập; người mà còn tâm sự trong lòng thì trằn trọc đến nửa đêm mới
ngủ, chẳng hạn như Hàn Trác Vũ và Tiết Minh.
Mười một giờ tối, hai bố con Lôi Đình cũng chưa
ngủ.
“Đây là truyện thứ tám trong tối nay rồi,
con nằm xuống ngủ đi, nếu không bố mách Tiểu Vũ đấy!” Lôi Đình nhéo nhéo tai
con.
Lôi Sâm gật đầu, không phải bé không muốn ngủ
mà là không ngủ được! Trước kia toàn là anh Tiểu Vũ ôm mình, bố ôm anh Tiểu Vũ.
Giờ anh Tiểu Vũ không ở đây, người bố cứng lắm, bé không quen.
Truyện chẳng mấy chốc đã hết, Lôi Sâm ngáp một
cái, lấy chăn che kín đầu.
Lôi Đình ôm con vào trong lòng, nhắm mắt lại
đi ngủ. Nửa tiếng sau, anh kéo chăn ngồi dậy, giọng có chút bực bội, “Được rồi,
đừng giả bộ nữa, bố biết rõ con chưa ngủ. Bố cũng không ngủ được.”
Lôi Sâm mở to mắt, mắt trong trẻo, không hề
thấy mơ màng buồn ngủ.
Rót cốc sữa cho con, Lôi Đình ra ngoài ban
công hút thuốc, mắt nhìn về phía doanh trại, biểu cảm trống rỗng. Bảo bối giờ
đang làm gì? Chắc ngủ rồi đúng không? Có mơ về mình với con không?
“Bố ơi uống xong rồi!” Lôi Sâm giơ cốc không
lên.
Lôi Đình dập thuốc, mặc áo khoác cho con, ôm
con vào phòng làm việc, bật máy tính, mở video quay được lúc trước. Gương mặt thiếu
niên xuất hiện trên màn hình, đôi mắt đen láy khẽ cong lên, hai lúm đồng tiền
nho nhỏ ngọt ngào nở rộ, khiến lòng người mềm nhũn. Hai bố con đồng thời mê mẩn
xem, video nào cũng xem lại đến hai ba lượt.
“Giờ muốn đi ngủ chưa?” Một giờ sau, Lôi
Đình thấp giọng hỏi.
“Muốn ngủ rồi.” Lôi Sâm ngoan ngoãn gật đầu,
mắt ướt nhẹp ủ rũ.
“Vậy thì đi ngủ thôi.” Lôi Đình tắt máy
tính, ôm con vào phòng ngủ, đau khổ nói, “Một tháng tới bố con mình chỉ có thể
sống qua ngày bằng mấy video này thôi.”