Oct 16, 2014

[NGC] Chapter 36

Chapter 36 —— Ai bảo không nói không yêu
Mùa đông năm Khánh Thụy thứ nhất lặng lẽ trôi qua.
Duệ Đức đế băng hà đột ngột, vấn đề ai tiếp quản ngôi vị trở nên nóng bỏng, cuối cùng, với sự nỗ lực của Changmin cùng mọi người, rốt cuộc mọi việc đã kết thúc, Tam hoàng tử chết bất đắc kỳ tử, Nhị hoàng tử cùng băng đảng của mình bị cầm tù, người có công được thưởng xứng đáng, vẽ lên một dấu chấm tròn viên mãn.
Tân đế lên ngôi, cuộc vui qua đi, Kinh thành rốt cuộc khôi phục lại sự yên bình ngày nào, vẫn là cảnh tượng bách tính an cư lạc nghiệp như trước.
Tựa hồ từ xưa tới nay vẫn vậy, bất luận triều đại thay đổi thế nào, thời thế biến đổi ra sao, đối với những dân chúng chỉ cầu bản thân no ấm, gia đình hòa thuận mà nói, người ngồi trên ghế rồng cao cao là ai không quan trọng, quan trọng là, người kia có thể cho họ một cuộc sống an ổn hay không.
Nếu có thể, vậy là đế vương nghìn đời, nếu không thể, vậy chính là bạo quân tàn ác.
Shim Changmin tuy không có nguyện vọng lên ngôi, nhưng thân phận hoàng tử đã trở thành gông xiềng chắc chắn nhất, dù cả ngày hắn lăn lộn ngoài cung, tận lực xem nhẹ, không đụng đến biểu tượng của quyền lợi này, nhưng một khi thật sự ngồi lên vị trí kia, trách nhiệm liền đổ ập lên đầu hắn, khiến hắn không thể sống phóng khoáng như trước.
Vì vậy, Đông triều có thêm một vị Hoàng đế trẻ tuổi chăm chỉ cần cù, thiếu đi một vị Vương gia nhàn tản cả ngày không có việc gì làm.
Kim phủ nguy nga trong Kinh thành cũng thiếu đi một vị Shim tiên sinh mặt dày suốt ngày tới ăn nhờ, còn Kim Jaejoong thiếu đi một đệ đệ để bắt nạt.
Kinh thành vào đông vẫn náo nhiệt như trước, người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm mà rao, trên thúng tròn sau lưng sắp một loạt khoai lang đã nướng chín, bốc hơi nghi ngút, hương thơm tỏa ra khiến người không khỏi nuốt nước bọt.
“Đợi một chút.” Người bán khoai lang lúc đi ngang qua Kim phủ vàng son lộng lẫy liền bị Phúc bá đúng lúc đi ra ngoài gọi lại, đại thiếu gia nhà hắn bình thường rất kén ăn nhưng lại đặc biệt thích mấy thứ rẻ tiền này, “Chọn mấy củ ngon cho ta.”
“Được.” Người bán hàng rong thấy là người Kim phủ, lại ăn mặc chỉnh tề, vội vàng buông quang gánh, lấy mấy củ tốt nhất, dùng giấy dầu bao lại, đưa qua, “Khoai lang nhà ta đảm bảo ngọt đến răng cũng rụng.”
Phúc bá không đáp lời, người Kim gia, có lẽ vì chịu ảnh hưởng của Kim Jaejoong, trên người luôn có vài phần cao ngạo, chỉ lặng yên để lại chút bạc vụn liền quay về.
Người bán hàng rong nào đã gặp được vị khách trả tiền hào phóng như vậy, cười tít mắt, cho bạc vào miệng cắn mạnh một cái, lúc này mới hớn hở cất kĩ, ngẩng đầu nhìn cửa lớn đang chậm rãi khép kín, để lộ khung cảnh xa hoa quý khí trong Kim phủ, thở dài, khẽ lẩm bẩm:
“Chẳng khác gì nơi ở của thần tiên, không biết ở trong thì tuyệt đến mức nào.”
Phúc bá không nghe thấy mấy lời cảm thán mang theo hâm mộ này, chỉ lo ôm khoai lang nóng hổi, một đường vội vàng bước tới Nhất Ngôn đường.
Kim phủ vào đông từ trước đến nay chưa hề mang đến cảm giác giản dị, càng không nói đến Nhất Ngôn đường của Kim Jaejoong, tuy vào trời đông, nhưng vì có vài chục lư hương đang được đốt, tỏa hơi nóng rực mà trên cây vẫn còn không ít lá vàng, nhìn thoáng qua tựa như vẫn còn ở mùa thu. Làn hơi ấm áp bay lượn trong không khí, trên mặt đất vẫn còn một tầng tuyết đọng hơi mỏng, hoa mai đỏ tươi rơi phía trên, tựa như cánh môi mềm mại của người con gái, đỏ cùng trắng đối lập, xinh đẹp tuyệt trần.
Jung Yunho cùng Kim Jaejoong hai người khó được khi không ra ngoài, lúc này đều ở trong Nhất Ngôn đường, Kim Jaejoong ngồi đu dây ở tiểu viện, hai chân khẽ đung đưa, thích ý vô cùng, trong tay cầm sổ sách, hơi nghiêng đầu, tập trung nhìn, trên mái tóc để xõa có không ít cánh hoa rơi, mặc một thân áo bông dày thuần trắng, bên ngoài là áo khoác tím, ống tay áo cùng cổ áo đều đính thêm viền lông hồ ly màu trắng, trên tay áo thêu đóa mai, vô cùng tinh xảo.
Mà Jung Yunho thì nửa nằm trên ghế cách Kim Jaejoong vài bước, một thân áo xanh ngọc bích, trên đùi đặt một quyển sách cũ, trang sách bị gió thổi lật liên tục, cuối cùng gấp lại, hắn vẫn đặt hai tay gối sau ót, nhắm mắt, hoàn toàn không để ý tới, bề ngoài tuấn lãng như vậy không hề giống một thương nhân nổi tiếng Kinh thành mà có vài phần giống Thái phó mà Hoàng thất mời về dạy.
Hai người từ sáng sớm đã ngồi trong nội viện, có nói chuyện cũng chỉ liên quan đến công việc, không có biểu hiện đặc biệt thân mật, cũng không có lời ngon tiếng ngọt như những gia đình bình thường, chỉ yên tĩnh ngồi đối diện nhau, thỉnh thoảng hai mắt giao nhau lại khẽ cười, ấm áp vô cùng.
Phúc bá cả đời này đều ở Kim gia, chưa từng đi xa, cũng chưa từng thử tư vị của tình yêu, hắn không biết vợ chồng bình thường có giống hai vị chủ tử nhà mình không, nhưng hắn chỉ biết, khung cảnh trước mắt này, đẹp đến khiến người phải rơi lệ.
Hồng mai bay trong gió, người đẹp khẽ cười duyên.
Có lẽ là chẳng có việc nào tốt đẹp hơn việc này nữa rồi.
“Đại thiếu gia…” Phúc bá khẽ gọi, định mang khoai lang qua, chỉ là còn chưa nói hết, Kim Jaejoong đã rón rén nhảy xuống khỏi xích đu, vừa đi vừa cởi áo khoác thêu hoa trên người, đắp lên người Jung Yunho, cúi người, tóc dài buông xõa, mắt to nhìn chằm chằm sườn mặt Jung Yunho, ánh mắt dịu dàng, hoàn toàn không có tác oai tác quái ngày thường.
Gió ngày mùa đông vô cùng thất thường, Phúc bá thấy tình cảnh này định quay người rời đi, không ngờ cây mai ngay cạnh đó đột ngột rụng mất một cành, khiến tuyết đọng trên cành rơi xuống ào ào, chui vào trong cổ áo hắn, hắn giật mình lùi một bước, giẫm vào cành cây khô, rắc một tiếng khiến Kim Jaejoong giật mình.
Một già một trẻ nhìn nhau, còn không đợi Phúc bá mở miệng, Kim Jaejoong đã như đứa trẻ bị phát hiện đang làm chuyện xấu, đỏ mặt, mím môi một hồi rồi đột nhiên quay đầu bỏ chạy, còn suýt nữa va phải lư hương gần đó, xấu hổ a một tiếng rồi vội vã chạy đi, khiến người không khỏi bật cười.
Phúc bá mắt thấy bóng người biến mất sau hành lang, bất đắc dĩ vuốt râu cười khẽ, mang mấy củ khoai lang về phòng bếp hâm nóng, kết quả, mấy khắc sau, vừa ra khỏi phòng bếp, hắn đã nhìn thấy Jung Yunho cầm chiếc áo màu tím, đứng khoanh tay tựa trên hành lang, mái tóc chỉnh tề, xem chừng là đã tỉnh táo, vì vậy vội vàng chắp tay vấn an: “Jung chủ tử, ngày lành.”
Lại nói đến việc này, cả Phúc bá lẫn một đám hạ nhân, phần lớn vẫn gọi Jung Yunho một tiếng Jung chủ tử, cũng không phải cố tình làm trái lời Kim Jaejoong, chỉ có điều, muốn bọn họ gọi một người đàn ông anh tuấn cao lớn là Thiếu phu nhân, bọn họ thật sự không gọi được.
“Phúc bá à.” Jung Yunho sớm đã coi đây như phủ của mình, cười đáp lễ, đột nhiên nói, “Lần này cảm ơn ngài.”
Phúc bá bị một câu cảm ơn này làm cho giật mình, không hiểu gì cả, mãi đến khi nhìn thấy Jung Yunho lắc lắc chiếc áo tím trong tay, mới bừng tỉnh đại ngộ nói: “Cũng không phải công lao của lão nô, là đại thiếu gia nhà chúng ta…”
“Nhưng mà Jae Jae nói với ta, ngài thấy ta ngủ mới đắp cho ta.” Jung Yunho nói vô cùng bình tĩnh, tựa hồ đã sớm đoán được Phúc bá sẽ nói gì.
“Sao có thể.” Phúc bá vội vàng khoát tay, hắn dù sao cũng là cáo già thành tinh, suy nghĩ một hồi liền đoán ra, cười híp mắt, “Chủ tử, tính tình đại thiếu gia nhà chúng ta, ngài cũng biết rồi đó, ngày bình thường luôn khiến người ta á khẩu không nói gì được, nếu ngài muốn nghe hắn nói thật lòng, thì so với lên trời còn khó hơn, cũng không biết cái tính kiêu ngạo này giống ai, lão đương gia nhà ta năm đó theo đuổi lão phu nhân, mặt mũi đều vứt đi hết, toàn thành cả ngày nghe thấy hắn đến trước cửa nhà phu nhân mà gào thét, ngay cả Nhị thiếu gia chúng ta cũng hơn hắn, việc này mong ngươi tha thứ, đừng tức giận.”
Phúc bá là người nhìn Kim Jaejoong lớn lên, nếu so với Jung Yunho thì còn hiểu rõ tính không được tự nhiên của Kim đương gia hơn, vì vậy lúc nói lời này còn thêm vào chút phàn nàn cùng bảo vệ.
“Ta biết rõ.” Jung Yunho cong môi cười cười, gấp áo lại cẩn thận, vắt lên trên cánh tay, “Cái tính không được tự nhiên kia, ta còn không biết sao, chỉ có điều, rồi cũng sẽ có biện pháp thôi.”
“Ai, mặc kệ dùng biện pháp gì, kính xin Jung chủ tử nể mặt lão già khọm này, đừng kéo ta xuống nước!” Phúc bá thấy Jung Yunho thần sắc khác thường, giả bộ thở dài một hơi, lo lắng không biết mình có bị vị chủ tử mặt ngoài thận trọng mà trung thực, thực chất bên trong lại khôn khéo đến xảo trá này kéo vào cạm bẫy hay không.
“Phúc bá…” Jung Yunho tao nhã cười cười, đang định mở miệng, Phúc bá đã cắt lời:
“Lần này dù có nói gì, ta cũng không dám hợp tác với ngài đặt bẫy đại thiếu gia nữa, vì chuyện lần trước mà hắn thiếu chút nữa ném ta cùng Lâm lão đầu vào trong kho củi rồi.” Phúc bá không để ý ánh mắt Jung Yunho, tiếp tục nói, “Lần này mà còn làm thế, đoán chừng lão già khọm này sẽ bị mang đi nấu canh mất.”
“Phúc bá.” Jung Yunho lại một lần nữa gọi, đồng thời duỗi ngón tay chỉ chỉ phía sau hắn.
Phúc bá lúc này mới im lặng, buồn bực quay đầu ra phía sau, sau đó đơ người, nửa ngày không quay lại.
Bởi vì, ở đầu kia hành lang, Kim Jaejoong đang đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nở nụ cười đáng sợ, từng bước từng bước đi đến vô cùng ưu nhã nhưng lại như đang giẫm nát tâm can Phúc bá.
“Phúc bá.” Giọng của Kim Jaejoong vô cùng mềm mại, ngọt ngào, nhưng Phúc bá nghe thấy lại như tiếng yêu ma quỷ quái đang gào rú, thiếu chút nữa thì ngã nhào, “Sao vậy? Sao nhìn thấy ta lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ đang nói bậy sau lưng ta à?”
“Nào có, nào có.” Trán Phúc bá đã ứa mồ hôi lạnh, không ngừng lấy tay áo lau, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy, “Lão nô chỉ là đang cùng Jung chủ tử, à không, Thiếu phu nhân bàn chút việc nhà thôi.”
Đôi mày thanh tú của Kim Jaejoong nhướn lên, giọng nói trong vắt vang lên: “Sao mãi không nhớ được xưng hô này vậy, truyền mệnh lệnh của ta, lần sau còn có người gọi sai, phạt bổng lộc nửa tháng.”
“Dạ dạ dạ, lão nô đi thông báo.” Phúc bá mượn cớ này chạy trốn, nhưng Jung Yunho lại đứng ngay trước mặt hắn, đành phải một lần nữa chắp tay nói, “Jung chủ… Thiếu phu nhân, lão nô cáo lui trước.”
“Phúc bá, nhớ đến chỗ kế toán trừ nửa tháng bổng lộc của mình đấy.” Kim Jaejoong đứng sau hắn nói với theo, trong mắt xẹt qua chút buồn cười.
Phúc bá cứng người lại, sau đó uể oải đáp lời: “Lão nô đã rõ.”
Ô ô, hiện tại, hắn chỉ có thể đến Jung phủ vay tiền Lâm lão đầu mới có thể sống qua ngày thôi, thật đáng thương.
“Jung Yunho.” Thấy Phúc bá đi rồi, Kim Jaejoong mới đi lên chất vấn Jung Yunho, “Thành thật khai báo đi, có phải ngươi lại âm mưu chuyện gì không?”
“Không có.” Jung Yunho nở nụ cười lười biếng, nói, “Sao ta có thể lừa gạt Jae Jae được?”
“Nói láo.” Kim Jaejoong tránh ánh mắt nóng rực lưu luyến của Jung Yunho, miệng lại không chịu buông tha, vươn tay đâm đâm lồng ngực Jung Yunho nói, “Ngươi nói thật đi, ngươi còn giấu ta điều gì không, cái tên âm hiểm xảo trá kia.”
“Không phải ngươi đã gả cho ta rồi sao?” Jung Yunho khẽ cong khóe môi, nở nụ cười dịu dàng ấm áp, “Hiện tại ngươi đã là của ta, ta còn lừa ngươi làm gì.”
“Đừng có giả bộ, sớm muộn cũng có ngày ta lật tẩy ngươi.” Kim Jaejoong giả bộ ồn ào, có chút không chống đỡ được trước những lời tâm tình càng ngày càng trôi chảy của Jung Yunho, “Chẳng biết câu nào là thật, câu nào là giả.”
“Những lời yêu ngươi đều là thật.”
Jung Yunho nói xong, Kim Jaejoong chỉ cúi đầu nhìn mũi giày của mình, không đáp lời, trong mắt Jung Yunho hiện lên tia sáng phức tạp, vươn tay nâng cằm Kim Jaejoong, nhẹ nhàng hỏi lại:
“Vậy còn ngươi?”
“Ta làm sao?”
“Jae Jae có yêu ta như ta yêu ngươi không?” Jung Yunho nhẹ nhàng hỏi, trong mắt lại nhiều thêm vài phần chân thành tha thiết.
Dù hắn là Jung Yunho thông minh tuyệt thế, dù hắn là Jung Yunho ngụy trang cực tốt không ai nhìn thấu, dù hắn tâm cơ thâm trầm không người địch, nhưng cuối cùng cũng chạy không thoát một chữ tình.
Thủ đoạn cao siêu của hắn khiến hắn đoạt được hết thảy trên thế gian này, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể nào bắt được Kim Jaejoong.
Jung Yunho từ nhỏ đã hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng tuổi, lúc trưởng thành lại xông pha chốn thương trường nên càng thêm thành thục, nhưng dù hắn nhìn ra được, dù hắn cảm nhận được, dù hắn có thể nhận thấy yêu thương từ bộ dáng quật cường mà kiêu ngạo kia, nhưng hắn muốn nghe thấy Kim Jaejoong chính miệng nói ra.
Chính miệng nói ra điều hắn muốn nghe nhất.
Ý nghĩ như vậy đã tồn tại trong lòng hắn hơn mười năm, vốn tưởng rằng có thể che giấu cả đời, nhưng hiện tại, ý nghĩ này như măng mùa xuân sau cơn mưa, từ từ mọc lên, dù tuyết có rơi nhiều thế nào cũng không che giấu được, đã bao lần hắn muốn ôm Kim Jaejoong vào lòng, hung hăng hỏi cho ra đáp án, cuối cùng vẫn cố gắng khắc chế.
Hóa ra, dù hắn là Jung Yunho cũng có lúc xúc động như một tên nhóc chưa trưởng thành.
Kim Jaejoong, ngươi quả nhiên là tiểu yêu tinh mà!
“Ai, ai yêu ngươi chứ, đồ da mặt dày không biết xấu hổ.” Kim Jaejoong thấy Jung Yunho đang nhìn chằm chằm mình, mặt đỏ bừng như lửa đốt, ai mà ngờ tới, Kim đương gia tài giỏi lúc yêu đương lại dễ xấu hổ như vậy chứ, “Ta, ta chỉ yêu tiền thôi, ngươi có phải là tiền đâu.”
“Jae Jae…”
“Ah, ta nhớ ra rồi, ta phải đến phố Cô Tô kiểm tra cửa hàng.” Kim Jaejoong tùy tiện tìm một cớ, thấy Jung Yunho còn muốn nói gì, liền hấp tấp bỏ đi, “Tiểu Tả, Tiểu Hữu, chuẩn bị xe cho ta, ta phải ra ngoài.”
“Jae Jae…”
“Đừng nói nữa, không thấy ta đang vội sao?”
“Jae Jae…”
“Jung Yunho, ngươi ồn thế!” Kim Jaejoong giả bộ bận rộn, xoay người chống nạnh quát Jung Yunho.
“Ta chỉ muốn nói…” Jung Yunho thu lại thần sắc phức tạp, ra vẻ vô tội nói, “Ngươi đi ngược, cửa ở đằng kia mà.”
“Ta thích đi đường vòng không được à.” Kim Jaejoong không nghĩ tới trong lúc bối rối lại đi ngược hướng, quẫn bách cố níu kéo mặt mũi, quay người lại, lúc đi qua Jung Yunho tựa hồ còn nghe thấy tiếng hắn cười khẽ, lại càng hận không thể tìm một lỗ mà chui, nhưng mặt vẫn ngẩng cao, “Cái này gọi là rèn luyện thân thể.”
“Đại thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong rồi.” Tiểu Tả Tiểu Hữu thấy Kim Jaejoong giận dữ lao ra khỏi phủ, vội vàng xốc màn kiệu, đỡ hắn lên.
“Đến phố Cô Tô.” Kim Jaejoong cúi đầu đi vào, vừa ngồi xuống, một bóng đen liền chắn trước mặt, tập trung nhìn hóa ra lại là Jung Yunho đang mặc áo tím của cậu, Jung Yunho xưa nay thích mặc màu trắng, hôm nay lại mặc màu rực rỡ như vậy, chẳng những không khó nhìn, ngược lại thêm vài phần nổi bật, khiến Kim Jaejoong nhìn đến ngây người, mãi đến khi Jung Yunho ngồi xuống cạnh cậu, cảm nhận được hơi nóng phun lên mặt mới giật mình quát, “Ngươi lên đây làm gì?”
“Ta vừa mới nhớ ra, ta hôm nay vốn định đến phố Cô Tô kiểm tra, đúng lúc đi nhờ xe.” Jung Yunho tự quyết định rót chén trà, xoa xoa tay nói, “Trời lạnh như vậy, ta không muốn rèn luyện thân thể đâu.”
“Ngươi…” Biết rõ Jung Yunho sẽ lấy cớ này trêu chọc cậu, Kim Jaejoong giận đến cầm chiếc gối ôm bên cạnh mà ném hắn, cả người bổ nhào qua cấu véo, “Ngươi còn nói à…”
“Jae Jae.” Jung Yunho không tránh né, chỉ tay ra ngoài, “Ngươi nhẹ tay thôi, lát nữa đi qua phố Cô Tô, tất cả mọi người sẽ trông thấy cái xe ngựa này, ngươi nói xem, nếu bọn họ thấy xe ngựa lắc lư mạnh như vậy sẽ nghĩ như thế nào?”
Mặc dù Jung Yunho nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Kim Jaejoong lại nhất thời nghĩ đến mấy việc khiến người ta xấu hổ tim đập buổi tối kia, không tình nguyện buông tay, trở lại chỗ cũ ngồi, coi Jung Yunho như ôn dịch, hận không thể che kín cả mũi lẫn miệng.
Cũng may phố Cô Tô cách Kim gia không xa, trùng hợp sao cửa hàng của hai nhà Jung Kim lại ngay đối diện, xe ngựa vừa dừng, Kim Jaejoong như có gấu đuổi theo sau, nhảy phắt xuống xe, buồn bực lao vào trong cửa hàng của mình, Jung Yunho nhàn nhã bước xuống, như chủ tâm muốn mọi người trên phố Cô Tô chứng khiến cảnh hắn và Kim Jaejoong ngồi cùng một xe đến.
“Đương gia, buổi trưa tốt lành.”
“Bái kiến đương gia.”
“Đương gia cát tường.”
Người trong cửa hàng Kim gia thấy Kim Jaejoong đến liền vội vàng ngừng tay vấn an hành lễ, không ít dân chúng trên phố cũng quay đầu lại nhìn đương gia Kim phủ mỹ danh lan xa.
“Cứ tiếp tục làm việc đi, ta chỉ đi kiểm tra thôi, không cần phải ngại.” Kim Jaejoong một khi ra ngoài liền bày ra bộ mặt ưu nhã mà cao quý, nhẹ nhàng vung tay lên nói.
“Vâng.”
Hạ nhân tản đi, Kim Jaejoong cùng Tiểu Tả Tiểu Hữu lần lượt đi kiểm tra trong cửa hàng, tìm ra mấy lỗi cần sửa, lại tự mình tính toán thu chi, lúc này mới vào trong nhã gian trên lầu hai, thuận tiện hỏi thăm tình hình kinh doanh.
“Ngô chưởng quỹ, vì sao tiền lời tháng này lại ít hơn tháng trước ba phần vậy?” Đôi mày thanh tú của Kim Jaejoong nhíu chặt, đối với việc buôn bán, cậu khôn khéo vô cùng, chưa bao giờ lười biếng.
“Cái này…”
“Ấp a ấp úng cái gì, chẳng lẽ ta phải tự mình sai người đi thăm dò sao?” Kim Jaejoong từ trước tới nay nói năng không bao giờ nể mặt, khiến mọi người ai cũng sợ hãi.
“Là vì Đại hội Chúng thương lúc trước, đại cô gia giành được hạng nhất, hoàng gia giao quyền kinh doanh lương thảo cho hắn, nên không ít dân chúng cũng thay đổi, sang cửa hàng đối diện, cộng thêm bọn họ đã có quyền đại lý, nguồn hàng nhiều hơn, giá bán ra cũng thấp hơn chúng ta, bởi vậy mới tạo thành cục diện thế này.”
Kim Jaejoong cầm một miếng bánh ngọt im lặng lắng nghe, Ngô chưởng quỹ nói xong, không dám thở mạnh, lặng yên nhìn hắn, mãi đến khi Kim Jaejoong nở nụ cười, hắn lại càng thêm sợ hãi, đầu gần như sát xuống đất.
Người trong giới kinh thương không ai không biết, một khi Kim Jaejoong cười, đặc biệt là lúc cười cực kì đẹp, vậy có nghĩa là, cậu là có chủ ý cực kì khủng khiếp, đồng nghĩa với việc có người sắp gặp xui xẻo.
“Đương gia…”
“Không còn việc của ngươi nữa, lui xuống đi.” Kim Jaejoong tùy ý vung tay, đứng lên nói, “Tiểu Tả Tiểu Hữu, các ngươi chờ ở đây, ta sang cửa hàng đối diện, đi một lát sẽ về.”
“Vâng.” Đôi song sinh còn chưa nói xong đã cảm thấy Kim Jaejoong lao vụt đi tựa như một cơn gió, đến lúc nhìn lại thì đại thiếu gia nhà mình đã đứng trong cửa hàng đối diện.
“Jung Yunho.” Lúc Kim Jaejoong đi vào, Jung Yunho đang bàn luận công việc với mấy người chưởng quỹ, thấy cậu đến liền ngạc nhiên nói, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Tìm ngươi có việc.” Kim Jaejoong bất chấp ánh mắt như gặp quỷ của mấy vị chưởng quỹ Jung gia, đi lên nắm tay áo Jung Yunho muốn kéo vào bên trong.
“Chuyện gì mà vội vậy?” Jung Yunho cười áy náy với mấy vị chưởng quỹ, nói, “Jae Jae ngoan, chờ ta một lát, ta làm xong việc thì đi với ngươi, được không?”
Lời trấn an dịu dàng của Jung Yunho khiến Kim Jaejoong cảm thấy vô số người trong tiệm đang dùng ánh mắt mập mờ nhìn cậu, vì vậy đành phải im lặng ngồi một bên, nghe Jung Yunho cùng mấy chưởng quỹ tiếp tục tính toán.
“… Chủ tử, đây là một trăm tám mươi lượng bạc cộng thêm ba phần tiền lời cùng với…”
“Tổng cộng là một vạn bốn ngàn tám trăm năm mươi phẩy hai ba đồng.” Kim Jaejoong nghiêng tai nghe một chút, sau đó tùy tiện nói ra một con số, khiến mấy vị chưởng quỹ kia chăm chú nhìn cậu, cậu lại không thèm để ý tiếp tục uống trà.
“Chủ tử, giá thành lương thảo lần này…”
“Sao phải phiền toái như vậy, trực tiếp tính ra lời lãi có phải nhanh hơn không.”
“Đương gia, đây là tháng này…”
“Chút việc nhỏ này mà cũng phải xin chỉ thị của Jung Yunho à, ngươi là óc bã đậu sao.”
“Jung đương gia, ngươi xem cái này…”
“Jung Yunho, ngươi nhanh lên.”
….
Mấy vị chưởng quỹ còn chưa báo cáo xong đã bị Kim Jaejoong làm cho á khẩu không nói lên lời, hết lần này tới lần khác cậu lại là tân quân của chủ tử nhà mình, một mặt khác lại là người không thể đắc tội trong giới kinh doanh, mấy người kia đành phải biết điều, nhao nhao cáo từ.
“Được rồi, lúc này có thể nghe ta nói rồi đúng không?” Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho, cười tươi như hoa, khiến Jung Yunho sởn hết cả gai ốc, nửa ngày sau mới thấy cậu nói tiếp, “Phân một nửa mối buôn bán lương thảo trên tay ngươi cho ta.”
“Không thể.” Jung Yunho không ngờ bé hồ ly vậy mà lại muốn nhúng tay vào lương thảo hoàng gia, vội vàng từ chối, “Cái gì cũng được chỉ riêng cái này không được.”
Jung Yunho cự tuyệt quá nhanh, Kim Jaejoong nào đã từng bị đối xử như vậy, giận đến muốn xông lên đá Jung Yunho một cái, miệng nói, “Nếu không phải ngươi giở trò trong Đại hội Chúng thương, sao ta có thể tuột mất mối làm ăn này, nó vốn thuộc về ta, hôm nay ta chỉ cần một nửa, ngươi vẫn không đồng ý, chết tiệt.”
Lương thảo từ xưa đến nay đã là mối làm ăn mang lại món lợi kếch sù, giống với việc buôn muối, lương thảo từ trước đến nay luôn bị hoàng gia độc quyền, mãi đến vài năm gần đây mới buông lỏng, phân tán cho một số thương gia hàng đầu, mặc dù chỉ là quyền đại lý hoặc quyền kinh doanh, nhưng cũng mang lại tiền lời khó lường, giờ mới chỉ vừa nhận được quyền mà Jung Yunho đã đoạt mất ba phần tiền lời của cậu, bảo sao Kim Jaejoong lại không đỏ mắt.
“Jae Jae…” Jung Yunho giữ chặt Kim Jaejoong, có vài phần bối rối, không phải hắn keo kiệt, chỉ là từ trước đến nay buôn bán móc nối với hoàng gia rất không an toàn, làm không tốt là rơi đầu như chơi, đặc biệt là lương thảo còn có liên hệ với quân đội, không nói đến trong triều, ngay cả Kinh thành cũng đang có biết bao ánh mắt nhìn chằm chằm, đi sai một bước là vạn kiếp bất phục.
Hắn lúc trước cố ý giành lấy danh hiệu đệ nhất Đại hội Chúng thương là vì không muốn Kim Jaejoong mạo hiểm, hôm nay sao có thể ném củ khoai lang phỏng tay này cho Kim Jaejoong.
“Jae Jae, mối làm ăn này ngươi làm không được đâu…”
“Jung Yunho, ngươi xem thường ta sao?” Mười năm tranh đấu khiến Kim Jaejoong đã sớm tạo thành phản xạ có điều kiện, nghe xong lời này lập tức nhảy dựng lên, suýt nữa thì va vào mũi Jung Yunho, giương nanh múa vuốt quát, “Dựa vào cái gì ngươi thì làm được còn ta lại không, ta kém ngươi ở chỗ nào?”
Jung Yunho nào biết mình đã nói sai, chọc phải lông xù của bé hồ ly này, vẻ mặt khó hiểu nói: “Ta nào có nói ngươi không bằng ta, Jae Jae, ngươi nghe ta nói…”
“Ta không nghe, ta chỉ hỏi ngươi một câu, mối làm ăn này ngươi có phân cho ta không?” Kim Jaejoong chống nạnh, vẻ mặt vô cùng hiên ngang, so với lúc trước dùng mưu tính toán, cậu lúc này chẳng khác gì thổ phỉ đang mạnh mẽ chiếm đoạt.
“Thật sự không thể.” Jung Yunho thở dài một tiếng, còn đang định nói, Kim Jaejoong đã nổi giận, Kim Jaejoong cậu đời này ghét nhất là nghe người khác nói cậu không bằng Jung Yunho, hôm nay Jung Yunho lại bóng gió nói như vậy, chẳng khác nào đâm vào chỗ đau của cậu, “Jae Jae, ngươi đòi tiền ta, ta còn có thể…”
“Ai cần tiền của ngươi, ta chỉ muốn lợi nhuận của chính mình mà thôi!” Kim Jaejoong nổi trận lôi đình, “Jung Yunho, ngươi là tên bụng dạ hẹp hòi.”
Rốt cuộc ai mới là người bụng dạ hẹp hòi?
Jung Yunho đôi lúc cũng sẽ đau đầu với tính tình nhõng nhẽo bị làm hư của Kim Jaejoong, bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, mở miệng nói: “Jaejoong, tiền quan trọng như vậy sao?”
“So với ngươi còn quan trọng hơn.” Kim Jaejoong nói không suy nghĩ, Jung Yunho bị mấy lời này làm cho sững sờ, trong mắt hiện lên vài tia phức tạp, Jung Yunho hắn từ lúc nào mà ngay cả tiền cũng không bằng vậy, “Jung Yunho, ngươi cứ chờ đấy.”
“Jae Jae…”
Nếu là thường ngày, Jung Yunho đã sớm đuổi theo, trêu chọc, dùng thủ đoạn, tóm lại kiểu gì cũng phải dỗ người mang về, hôm nay lại ăn giấm chua với tiền, đi vài bước liền quay trở lại trong tiệm, sắc mặt có vài phần âm trầm, khiến mấy tiểu nhị trong cửa hàng không ai dám nói lời nào.
“Đi, về phủ.” Hiện tại Kim Jaejoong cũng giận đến không còn minh mẫn, leo lên xe, thở phì phì gọi Tiểu Tả Tiểu Hữu lái xe về phủ, cũng mặc kệ Phúc bá nhận được tin đang truy hỏi, một đường về nhà, nhào lên giường, bịt kín chăn, đi ngủ, mặc cho ai gọi cũng không chịu phản ứng.
Phúc bá rơi vào đường cùng, đành phải bảo hạ nhân không được quấy rầy, lại tự mình đến Jung phủ hỏi cho rõ, kết quả lại biết được Jung đương gia tối hôm qua cũng không về nhà, đành phải ngồi thở dài thở ngắn với Lâm quản gia, người trẻ tuổi thật sự là sức sống tràn đầy, không có việc gì liền ồn ào đến ngươi chết ta sống, gà chó không yên, lát sau mới quay trở lại Kim phủ.
“Phúc bá, tìm được Yunho ca rồi à?” Sáng hôm sau, Kim Junsu nhận được tin liền kéo Park Yoochun qua xem náo nhiệt, thấy Phúc bá trở về lập tức kích động hỏi, hắn sáng nay bị ca mắng cho một hồi, đang muốn tìm Yunho ca báo thù cho mình.
“Không.”
“Sao lại vậy? Yunho ca không về phủ sao?”
Phúc bá lắc đầu, cũng nhận ra có vài phần kỳ lạ, với mức độ chiều chuộng của Jung Yunho dành cho Kim Jaejoong, dù việc lớn thế nào cũng sẽ không mặc kệ Kim Jaejoong, người trong Kim phủ ai chẳng biết, Kim Jaejoong giận nhanh, hết giận cũng nhanh.
“Kỳ lạ thật.” Kim Junsu quay đầu hỏi Park Yoochun, “Yoochun, ngươi nói xem Yunho ca đi đâu rồi?”
“Phúc bá, đã cho người qua cửa hàng Jung phủ hỏi chưa?”
“Hỏi rồi, bọn họ cũng không biết, chỉ nói là ngày hôm qua thấy Jung chủ tử nói chuyện với mấy vị quan, sau đó không gặp nữa.”
“Vậy ư…” Park Yoochun trầm ngâm, cảm thấy không ổn, đang định cáo từ Phúc bá, về nhà sai người điều tra thêm, đột nhiên một hạ nhân Kim gia từ ngoài cửa vọt vào, không kịp thở nói:
“Không hay rồi, không hay rồi.”
“Sao lại không có quy củ như vậy?” Phúc bá răn dạy.

“Phúc bá, ta vừa nghe người ta nói, Jung chủ tử của chúng ta bị giam vào nhà tù rồi.”

[NDNKKĐD] Part 33

Part 33

Yunho đẩy cửa phòng bệnh, Jaejoong nhìn chằm chằm hắn: “Anh, anh gọi điện thoại lâu thế?”

Yunho bước đến, cười nói: “Em còn nhớ Ue Gon hyung không? Thằng bạn anh về nước rồi, vừa rồi là nó gọi cho anh.”

“À.” Jaejoong gật đầu: “Lâu lắm rồi không gặp Ue Gon hyung nha! Hồi trước hay tới nhà chúng ta nhỉ, vậy anh đã gặp anh ấy rồi sao?”

“Rồi, còn đi ăn cơm nữa, hai ngày nữa nó sẽ đến thăm em đấy.”

“Vâng.” Jaejoong chuyển ánh mắt xuống túi quần Yunho, “Anh, điện thoại anh lại rung kìa.”

Yunho lấy điện thoại ra, là tin nhắn đến.

Hậu sự của Jang Hyo Shin tao sẽ cho người đến xử lý, mày đừng lộ diện ----- Ue Gon

Yunho suýt thì quên chuyện này, liền nhắn lại tin “cảm ơn”, cất điện thoại, Yunho cười nói: “Tốt rồi, sẽ không còn ai quấy rầy chúng ta nữa.”

Jaejoong lè lưỡi khẽ liếm môi nói: “Bây giờ em có thể hỏi một vấn đề không?”

“Hả?” Yunho khẽ giật mình.

“Hừ, thôi đi, anh thật giảo hoạt.”

Jaejoong liếc mắt, oán giận nói: “Lúc nãy rõ ràng là em hỏi anh, kết quả là anh vặn hỏi lại em một lốc câu hỏi, ngay cả bí mật cũng bị anh hỏi ra.”

Yunho bất đắc dĩ nói: “Được, hỏi đi.”

Đôi mắt đen láy của Jaejoong đảo một vòng, chăm chú nhìn hắn hỏi: “Anh, rốt cuộc vì sao anh đột nhiên tiếp nhận em?”

Yunho đáp: “Là anh không thể lừa mình dối người cả đời nha, lúc trước trốn tránh cự tuyệt đã làm tổn thương em rất nhiều rồi, anh không thể khốn nạn như thế, anh thật không đành lòng.”

“Vậy anh làm sao phát hiện được tình cảm này chứ?”

“Anh cũng có dục vọng chứ, lần nghỉ hè khi em lên cấp ba hôn anh, anh suýt chút nữa không nhịn được mà đáp trả rồi, về sau anh càng nghĩ càng sợ, cho nên đi tìm …..”

Jaejoong mở to hai mắt, “Cho nên anh đi tìm Kai Shiny?”

Yunho cười khổ, gật đầu “ừ”.

Jaejoong thần sắc có chút mờ mịt: “Đột nhiên em cảm thấy chị ấy có chút đáng thương.”

“Đều là lỗi của anh, là anh quá ích kỷ.”

“Vậy, anh ơi.” Jaejoong lại hỏi “Hyo Shin đi đâu rồi?”

Nụ cười trên khóe miệng Yunho cứng đờ, vội vàng lấp liếm: “Nó bị Seo Chul mang đi rồi!”

Jaejoong nhìn nhìn cũng không hoài nghi gì, ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp: “Chả lẽ là Seo Chul thương hại cậu ấy?”

Yunho kiềm chế cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng, lắc đầu: “Không phải, trước đây em nói đúng, Seo Chul thật sự không tổn thương nó.”

“Vậy Hyo Shin có đến thăm em không?”

“…”

“Anh?”

“Không, Seo Chul đâu có thả Hyo Shin ra.”

“Thật vậy chăng?”

Đối mặt với ánh mắt nhạy cảm đen nháy của Jaejoong, Yunho sắp không nói dối được nữa rồi, hắn kiệt lực duy trì nụ cười đáp: “Thật mà!”

Jaejoong “a” một tiếng, chuyển ánh mắt, nhìn trần nhà chằm chằm, lẩm bẩm: “Sao lại có cảm giác Hyo Shin gặp chuyện không may nhỉ?”

Yunho vội vàng cắt ngang: “Jaejoong, em vừa tỉnh, đừng nghĩ quá nhiều, sẽ mệt lắm, có đói bụng không? Muốn ăn gì để anh đi mua.” Nói xong lại kéo chăn lên đắp cho Jaejoong.

Jaejoong cười hì hì, nuốt nước miếng: “Em muốn ăn thịt.”

Thần sắc sáng người khiến cho Yunho cảm thấy mình lại nhìn thấy gương mặt ngây thơ của Jaejoong hơn mười năm về trước, hình ảnh gương mặt nhỏ nhắn với cái miệng chu lên, ngậm bàn tay của hắn, giọng bi bô như đứa trẻ đang ngậm núm cao su, gọi anh, em muốn ăn thịt, cho em ăn thịt.

Thời gian không chờ đợi ai, đảo mắt cái mười năm đã qua, Yunho dịch chăn cho Jaejoong, ánh mắt Jaejoong một mực theo sát sườn mặt Yunho.

“Anh, sao mắt anh lại đỏ lên thế kia?”

Yunho cười: “Vậy sao, là hạt cát rơi vào mắt ấy mà.”

Jaejoong oán thầm, cửa sổ không mở, trong phòng bệnh sao có thể có cát rơi vào chứ?

“Anh, em muốn ăn thịt vịt nướng, ăn cháo trứng muối thịt nạc, anh nhanh đi mua cho em đi!”

Yunho không ngớt lời đáp ứng: “Được, được, được.”

Yunho khi mua đồ ăn về thì Jaejoong đã ngủ rồi, trên người vẫn còn vết thương, mới tỉnh lại nói chuyện một lúc hẳn là tốn sức, chắc là mệt ngủ thiếp luôn, nhưng đồ ăn phải ăn khi còn nóng, Yunho đánh thức Jaejoong, Jaejoong mới đầu vẫn còn mơ màng, vừa ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn thì tinh thần lập tức tỉnh táo, Yunho xúc một thìa cháo cho cậu, Jaejoong nói: “Anh, em muốn ngồi dậy, nằm trên giường nhiều ngày thế người em sắp mốc lên rồi.”

Yunho không muốn trái ý Jaejoong, đặt bát cháo trong tay xuống, hỏi: “Không sợ đau?”

Jaejoong lắc đầu, “Không sợ!”

Yunho đứng dậy, một tay cầm cánh tay Jaejoong, một tay đỡ lấy thắt lưng cậu: “Dậy, hơi dùng sức đi, cẩn thận một chút, đừng làm rách miệng vết thương chỗ xương hông.”

Cuối cùng Jaejoong vẫn đau đến nhe răng nhếch miệng, Yunho dựng cái gối mềm để Jaejoong dựa vào, Jaejoong ổn định vững rồi, hít một hơi thật sâu, nhe răng cười với Yunho: “Không đau, ngồi dậy vẫn thoải mái hơn.”

Yunho cầm bát cháo lên, đưa tới miệng Jaejoong: “Ngoan, há miệng.”

Jaejoong thuận theo từng thìa nuốt xuống, Yunho xé thịt vịt cho cậu ăn, Jaejoong ăn rất hăng hái, khi Yunho lo lắng thịt quá nhiều mỡ thì Jaejoong lại không quan tâm, miếng thịt thơm ngào ngạt nhai trong miệng: “Thật là thơm! Em thấy mình cũng đỡ rồi, không cần phải ở bệnh viện hai tháng đâu!”

Yunho nghĩ, cũng thế cả thôi, đợi các vết thương của Jaejoong khép miệng lại, về nhà chăm cũng vậy, dù sao ở đâu cũng có hắn chăm sóc, ở bệnh viện còn mất tiền viện phí, kỳ thật Yunho cũng có ý, hiện giờ hai người ở bệnh viện, người ra người vào rất đông, về nhà, cũng chỉ có hai người, hắn không mở cửa, không ai có thể tới quấy rầy bọn họ, như Tôn Ngộ Không dùng Kim Cô bổng vẽ vòng tròn ai cũng không vào được đấy.

Yunho định thần lại mới ý thức được, hắn đối với Jaejoong có dục vọng độc chiếm quá mãnh liệt.

Nằm cùng giường với Yunho một đêm, Jaejoong ngủ mà đầu nặng trịch, lúc ngủ lúc tỉnh, sáng sớm hôm sau, khi Yunho vừa rửa mặt đi ra đã thấy Kim YongCheng mang bữa sáng đẩy cửa đi vào, Yunho kêu một tiếng “Cha.”

Kim YongCheng sắc mặt không tốt lắm, nhẹ gật đầu, đặt bữa sáng lên trên tủ bàn, nhìn Jaejoong vẫn còn đang ngủ, sắc mặt so với lúc hôn mê đã hồng hào hơn chút, thở hắt một hơi, lẩm bẩm: “Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.” Ngày hôm qua nhận được tin Yunho báo Jaejoong tỉnh, rốt cuộc tảng đá nặng trịch trong lòng YongCheng cũng rơi xuống.

Yunho đem cái ghế đến sau lưng ông, nói: “Cha ngồi đi.”

YongCheng quay đầu lại: “Không được.” Bộ dạng muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Yunho hỏi: “Làm sao vậy?”

Kim YongCheng hơi nhíu mày, vẻ mặt khó xử, thở dài nói: “Cha và dì có nói chuyện Jaejoong đã tỉnh lại, bà ấy…không ngừng thúc cha về, sáng nay gọi tới nói trong nhà có chuyện quan trọng muốn cha về…”

Yunho đã hiểu, cũng không phải chuyện gì khiến hắn giật mình, hắn bực bội vì chuyện của Kim YongCheng, một người đàn ông đã từng này tuổi rồi còn suốt ngày bị một người đàn bà trói buộc điều khiển, trong ấn tượng lúc còn nhỏ của Yunho, YongCheng vẫn là một ngườ đàn ông tính tình nóng nảy, gia trưởng, nếu không thì đã không cùng HyangJoong mẹ hắn ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn, vậy mà bây giờ lòng tự trọng của một đàn ông đã bị vỡ tan dưới tay một người đàn bà khác.

Đây có thể dùng từ “tự làm tự chịu” để hình dung sao?

Làm chuyện có lỗi với người khác, sớm muộn gì cũng phải trả giá, không phải là không có, mà chưa đến lúc mà thôi, cái này đối với ai cũng đúng…

Nhìn Kim YongCheng bộ dạng ấm ức như một thằng đàn ông hèn hạ, Yunho cười nói không sao cả: “Không có chuyện gì đâu, cha về đi, dù sao Jaejoong cũng tỉnh rồi, một mình con là đủ rồi.”

Kim YongCheng quay đầu ngó Jaejoong, còn nói: “Cha mua vé tàu chiều, chờ khi em con tỉnh lại rồi cha đi.”

Vé tàu cũng mua rồi ha…

Yunho trong lòng cười lạnh, cười vì ma lực của tiền tài, cười vì một chút hư vinh lấn át tất cả.

YongCheng kéo Yunho nói: “Yunho à, ra ngoài với cha, cha có chuyện muốn nói với con.”

Hai người ra khỏi phòng bệnh, ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện, YongCheng cũng không vòng vèo, nói thẳng: “Yunho, về chuyện của ông nội con…”

Yunho hơi giật mình, ông nội đã mất mười năm rồi, còn có chuyện gì để nói sao?

YongCheng nhìn ra nghi vấn trong mắt Yunho, thở dài một tiếng: “Ông nội con khi còn sống không phải dù nói thế nào cũng không chịu đi bệnh viện sao?”

Yunho cả người cứng ngắc, trừng mắt nhìn YongCheng: “Có ý gì?”

Đây là vấn đề trong lòng hắn không lý giải nổi, vì hắn không nghĩ ra, ông nội có bệnh tại sao không chịu đi bệnh viện, nếu như đi bệnh viện có bác sĩ kiểm tra, ông sẽ không qua đời sớm như vậy.

YongCheng cong lưng, cúi đầu không dám nhìn Yunho, nói đứt quãng: “Từ khi bà nội cùng chú út của con qua đời trong bệnh viện, bệnh viện là nơi ông kiêng kị nhất, cho nên nói thế nào cũng không chịu đến…”

Trong đầu Yunho ong ong, chút út? Là ai? Sao hắn nghe không hiểu.

“Con làm gì có chú út?”

“Trước kia cha chỉ nói cho các con biết là bà nội bệnh qua đời, kỳ thật sau khi sinh cha, bà nội các con lại mang thai lần thứ hai, cũng chính là chú út, nhưng không may, chú út lại chết non từ khi chưa sinh ra, bà nội con bị xuất huyết… Cấp cứu không được…”

“…”

“Từ đó về sau, ông nội con không bao giờ chịu đến bệnh viện nữa, nói là ở bệnh viện sẽ nhìn thấy linh hồn bà nội dẫn chú út của con quanh quẩn ở hành lang bệnh viện, có gọi bọn họ cũng không được, cho nên…”

Yunho hốc mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm YongCheng, nghiến răng từng chữ một: “Cha vì sao từ mười năm trước không nói cho con biết?”

Kim YongCheng: “…”

“Mười năm qua, nghĩ tới ông nội tôi liền tự trách mình sao không đưa ông đi bệnh viện chữa bệnh, tại sao giờ cha mới nói cho tôi biết, hả?”

YongCheng dùng tay ôm mặt, đầu dán đầu gối, thổn thức nghẹn ngào.

Yunho quả thực muốn nổi giận, hắn bị nỗi niềm áy náy tự trách tra tấn suốt mười năm. Là mười năm! Cuộc đời này có thể có mấy lần mười năm đây?!

“Sau khi ông nội chết, ông vừa nhìn thấy đã cho tôi một cái tát, ông nói xem, lúc đó ông dựa vào cái gì mà đánh tôi?!”

“Ông biết rõ nguyên nhân ông nội không đi bệnh viện còn không nói cho tôi! Để tôi ôm khúc mắc suốt mười năm! Còn ông thì sao, cái gì cũng biết, nhưng cái gì cũng không nói! Xem con ông bị tra tấn như vậy ông rất vui sao?! Nhìn Jaejoong nằm không nhúc nhích trên giường bệnh ông rất thỏa mãn sao? Ông là cha chúng tôi sao? Khi còn bé tôi đã tự nhủ với chính mình, lần sau gặp lại ông sẽ không bao giờ gọi ông là cha, nhưng mà khi gặp lại tôi vẫn gọi ông là cha, ít nhất ông vẫn là người dưỡng dục tôi gần chín năm. Tôi cũng nghĩ rằng tôi và ông có cùng huyết thống, nhưng tôi sai rồi! Kim YongCheng, ông tại sao lại độc ác như vậy? Tôi và Jaejoong đã làm sai cái gì? Vì sao ông lại đối với chúng tôi như vậy? Từ khi Jaejoong còn nhỏ chúng tôi đã muốn đi để không làm ông và Jung HyangJoong vướng víu, vì cớ gì mà ông lại làm ra những chuyện như thế để ép chúng tôi?”

YongCheng như là đang khóc, nửa người tựa trên đùi, bả vai run run, run không ngừng nổi, nhìn bộ dạng bức bách của YongCheng, không hiểu sao lửa giận trong lòng Yunho càng bốc, lần nào cũng vậy! Lần Jaejoong còn bé bị ngã xuống sườn núi đập phải khóe mắt, YongCheng cũng bộ dạng hối hận, mỗi lần như vậy cho rằng ông sẽ ý thức được sai lầm của mình để hối cải, kết quả là Yunho tự mình đa tình, Kim YongCheng quả thực là diễn viên giỏi, đem lòng nhân đạo của người khác ra đùa giỡn, còn mình thì nhởn nhơ ở bên ngoài quan sát đùa cợt, như thể ông vừa với buông lỏng tự tôn quỳ gối trước mặt người khác, một giây sau có thể sẽ vung bàn tay tàn nhẫn đối đãi với họ.

Yunho không biết nên đối mặt thế nào với người cha như vậy, hắn rất muốn lôi Kim YongCheng ra đánh một trận, nhưng ai có thể xuống tay với người cha tuổi quá năm mươi, mặt mũi tràn đầy nước mắt chứ? Hắn muốn mắng chửi YongCheng, để ông không bao giờ xuất hiện trước mặt rồi lại nuốt không trôi nộ khí không cam lòng.

Kim YongCheng vẻ mặt đầy nước mắt cầm vào tay Yunho, Yunho làm bộ đẩy ra rồi gào thét: “Đừng có chạm vào tôi.”

Sáng sớm hành lang bệnh viện cực kỳ ít người, thi thoảng chỉ có y tá đi kiểm tra các phòng, chứng kiến Yunho và YongCheng cũng chỉ nhíu mày, chuyển ánh mắt bỏ đi nhanh.

YongCheng dùng tay lau khóe mắt, miệng lẩm bẩm không ngừng: “Yunho à, Yunho à, nghe cha nói…” Yunho chỉ cảm thấy buồn cười, nghiêng đầu cười hỏi ông: “Ông muốn nói gì?”

YongCheng nói: “Khi đó cha bị chuyện của ông nội con làm cho choáng váng, liền… Liền quên nói cho con biết…”

“Ông đừng ngụy biện mấy lời thừa thãi đi.”

Yunho đứng dậy, nhìn Kim YongCheng, kiên quyết nói: “Ông đi đi, không cần chờ đến khi Jaejoong tỉnh, giờ đi luôn đi. Sau này coi như ông không có hai đứa con trai là tôi và Jaejoong nữa, chúng tôi cũng không có người cha như ông, từ hôm nay trở đi, không cần ông gửi tiền cho chúng tôi, chúng tôi có thể tự lực cánh sinh rồi, ông đi đi!”

Kim YongCheng nước mắt giàn giụa, vịn tường run rẩy đứng dậy, thở dài nói: “Viện phí của Jaejoong cha đã thanh toán rồi… Vậy cha đi đây.”

Yunho giơ cánh tay, chỉ về phía trước: “Đi!”

YongCheng nhìn Yunho, lau nước mắt trên mặt, quay người bỏ đi.

Yunho chỉ cảm thấy có gì đó đang không ngừng tuôn ra từ hốc mắt, cái gì đó không khống chế được, lại hận, máu trong người cũng ứ đọng lại một chỗ.

“Kim YongCheng!” Người vừa đi phía trước thoáng dừng lại, Yunho ngẩng cao đầu không muốn để chất lỏng đáng ghét kia chảy xuống, ổn định lại giọng nói: “Ông có biết không, đời này mặc kệ chúng ta yêu nhau thế nào hoặc hận đối phương cỡ nào, kiếp sau chúng ta sẽ không gặp lại, bởi vì đời này chúng ta có duyên làm cha con, cho nên kiếp sau chúng ta sẽ không có duyên phận như vậy.”

Kim YongCheng cả người sững sờ run rẩy, Yunho biết ông đang khóc.

“Chúng ta đã hết duyên phận, dừng ở đây được rồi, ông đi đi… Vĩnh biệt…”

Đây chính là lần từ biệt cuối cùng, quả thật phải gọi là vĩnh biệt, Yunho biết rõ, lần từ biệt này đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ giữa hắn và Jaejoong với Kim YongCheng kể cả mọi gút mắt cũng không còn.


Yunho tựa ở khung cửa, che gương mặt khóc không kiềm chế nổi, không biết lưu luyến cái gì, cũng biết vì sao lại khóc, khi bình phục hết cảm xúc, Yunho ngẩng đầu, người ban nãy đứng ở hành lang đã biến mất không thấy dạng.