Chapter 36 —— Ai bảo không nói không yêu
Mùa đông
năm Khánh Thụy thứ nhất lặng lẽ trôi qua.
Duệ Đức đế
băng hà đột ngột, vấn đề ai tiếp quản ngôi vị trở nên nóng bỏng, cuối cùng, với
sự nỗ lực của Changmin cùng mọi người, rốt cuộc mọi việc đã kết thúc, Tam hoàng
tử chết bất đắc kỳ tử, Nhị hoàng tử cùng băng đảng của mình bị cầm tù, người có
công được thưởng xứng đáng, vẽ lên một dấu chấm tròn viên mãn.
Tân đế
lên ngôi, cuộc vui qua đi, Kinh thành rốt cuộc khôi phục lại sự yên bình ngày
nào, vẫn là cảnh tượng bách tính an cư lạc nghiệp như trước.
Tựa hồ từ
xưa tới nay vẫn vậy, bất luận triều đại thay đổi thế nào, thời thế biến đổi ra
sao, đối với những dân chúng chỉ cầu bản thân no ấm, gia đình hòa thuận mà nói,
người ngồi trên ghế rồng cao cao là ai không quan trọng, quan trọng là, người
kia có thể cho họ một cuộc sống an ổn hay không.
Nếu có thể,
vậy là đế vương nghìn đời, nếu không thể, vậy chính là bạo quân tàn ác.
Shim
Changmin tuy không có nguyện vọng lên ngôi, nhưng thân phận hoàng tử đã trở
thành gông xiềng chắc chắn nhất, dù cả ngày hắn lăn lộn ngoài cung, tận lực xem
nhẹ, không đụng đến biểu tượng của quyền lợi này, nhưng một khi thật sự ngồi
lên vị trí kia, trách nhiệm liền đổ ập lên đầu hắn, khiến hắn không thể sống
phóng khoáng như trước.
Vì vậy, Đông
triều có thêm một vị Hoàng đế trẻ tuổi chăm chỉ cần cù, thiếu đi một vị Vương
gia nhàn tản cả ngày không có việc gì làm.
Kim phủ
nguy nga trong Kinh thành cũng thiếu đi một vị Shim tiên sinh mặt dày suốt ngày
tới ăn nhờ, còn Kim Jaejoong thiếu đi một đệ đệ để bắt nạt.
Kinh
thành vào đông vẫn náo nhiệt như trước, người bán hàng rong đi khắp hang cùng
ngõ hẻm mà rao, trên thúng tròn sau lưng sắp một loạt khoai lang đã nướng chín,
bốc hơi nghi ngút, hương thơm tỏa ra khiến người không khỏi nuốt nước bọt.
“Đợi một
chút.” Người bán khoai lang lúc đi ngang qua Kim phủ vàng son lộng lẫy liền bị
Phúc bá đúng lúc đi ra ngoài gọi lại, đại thiếu gia nhà hắn bình thường rất kén
ăn nhưng lại đặc biệt thích mấy thứ rẻ tiền này, “Chọn mấy củ ngon cho ta.”
“Được.”
Người bán hàng rong thấy là người Kim phủ, lại ăn mặc chỉnh tề, vội vàng buông
quang gánh, lấy mấy củ tốt nhất, dùng giấy dầu bao lại, đưa qua, “Khoai lang
nhà ta đảm bảo ngọt đến răng cũng rụng.”
Phúc bá
không đáp lời, người Kim gia, có lẽ vì chịu ảnh hưởng của Kim Jaejoong, trên
người luôn có vài phần cao ngạo, chỉ lặng yên để lại chút bạc vụn liền quay về.
Người bán
hàng rong nào đã gặp được vị khách trả tiền hào phóng như vậy, cười tít mắt,
cho bạc vào miệng cắn mạnh một cái, lúc này mới hớn hở cất kĩ, ngẩng đầu nhìn cửa
lớn đang chậm rãi khép kín, để lộ khung cảnh xa hoa quý khí trong Kim phủ, thở
dài, khẽ lẩm bẩm:
“Chẳng
khác gì nơi ở của thần tiên, không biết ở trong thì tuyệt đến mức nào.”
Phúc bá
không nghe thấy mấy lời cảm thán mang theo hâm mộ này, chỉ lo ôm khoai lang
nóng hổi, một đường vội vàng bước tới Nhất Ngôn đường.
Kim phủ
vào đông từ trước đến nay chưa hề mang đến cảm giác giản dị, càng không nói đến
Nhất Ngôn đường của Kim Jaejoong, tuy vào trời đông, nhưng vì có vài chục lư
hương đang được đốt, tỏa hơi nóng rực mà trên cây vẫn còn không ít lá vàng,
nhìn thoáng qua tựa như vẫn còn ở mùa thu. Làn hơi ấm áp bay lượn trong không
khí, trên mặt đất vẫn còn một tầng tuyết đọng hơi mỏng, hoa mai đỏ tươi rơi
phía trên, tựa như cánh môi mềm mại của người con gái, đỏ cùng trắng đối lập, xinh
đẹp tuyệt trần.
Jung
Yunho cùng Kim Jaejoong hai người khó được khi không ra ngoài, lúc này đều ở
trong Nhất Ngôn đường, Kim Jaejoong ngồi đu dây ở tiểu viện, hai chân khẽ đung
đưa, thích ý vô cùng, trong tay cầm sổ sách, hơi nghiêng đầu, tập trung nhìn,
trên mái tóc để xõa có không ít cánh hoa rơi, mặc một thân áo bông dày thuần trắng,
bên ngoài là áo khoác tím, ống tay áo cùng cổ áo đều đính thêm viền lông hồ ly
màu trắng, trên tay áo thêu đóa mai, vô cùng tinh xảo.
Mà Jung
Yunho thì nửa nằm trên ghế cách Kim Jaejoong vài bước, một thân áo xanh ngọc
bích, trên đùi đặt một quyển sách cũ, trang sách bị gió thổi lật liên tục, cuối
cùng gấp lại, hắn vẫn đặt hai tay gối sau ót, nhắm mắt, hoàn toàn không để ý tới,
bề ngoài tuấn lãng như vậy không hề giống một thương nhân nổi tiếng Kinh thành
mà có vài phần giống Thái phó mà Hoàng thất mời về dạy.
Hai người
từ sáng sớm đã ngồi trong nội viện, có nói chuyện cũng chỉ liên quan đến công
việc, không có biểu hiện đặc biệt thân mật, cũng không có lời ngon tiếng ngọt
như những gia đình bình thường, chỉ yên tĩnh ngồi đối diện nhau, thỉnh thoảng
hai mắt giao nhau lại khẽ cười, ấm áp vô cùng.
Phúc bá cả
đời này đều ở Kim gia, chưa từng đi xa, cũng chưa từng thử tư vị của tình yêu,
hắn không biết vợ chồng bình thường có giống hai vị chủ tử nhà mình không,
nhưng hắn chỉ biết, khung cảnh trước mắt này, đẹp đến khiến người phải rơi lệ.
Hồng mai
bay trong gió, người đẹp khẽ cười duyên.
Có lẽ là
chẳng có việc nào tốt đẹp hơn việc này nữa rồi.
“Đại thiếu
gia…” Phúc bá khẽ gọi, định mang khoai lang qua, chỉ là còn chưa nói hết, Kim
Jaejoong đã rón rén nhảy xuống khỏi xích đu, vừa đi vừa cởi áo khoác thêu hoa
trên người, đắp lên người Jung Yunho, cúi người, tóc dài buông xõa, mắt to nhìn
chằm chằm sườn mặt Jung Yunho, ánh mắt dịu dàng, hoàn toàn không có tác oai tác
quái ngày thường.
Gió ngày
mùa đông vô cùng thất thường, Phúc bá thấy tình cảnh này định quay người rời
đi, không ngờ cây mai ngay cạnh đó đột ngột rụng mất một cành, khiến tuyết đọng
trên cành rơi xuống ào ào, chui vào trong cổ áo hắn, hắn giật mình lùi một bước,
giẫm vào cành cây khô, rắc một tiếng khiến Kim Jaejoong giật mình.
Một già một
trẻ nhìn nhau, còn không đợi Phúc bá mở miệng, Kim Jaejoong đã như đứa trẻ bị
phát hiện đang làm chuyện xấu, đỏ mặt, mím môi một hồi rồi đột nhiên quay đầu bỏ
chạy, còn suýt nữa va phải lư hương gần đó, xấu hổ a một tiếng rồi vội vã chạy
đi, khiến người không khỏi bật cười.
Phúc bá mắt
thấy bóng người biến mất sau hành lang, bất đắc dĩ vuốt râu cười khẽ, mang mấy
củ khoai lang về phòng bếp hâm nóng, kết quả, mấy khắc sau, vừa ra khỏi phòng bếp,
hắn đã nhìn thấy Jung Yunho cầm chiếc áo màu tím, đứng khoanh tay tựa trên hành
lang, mái tóc chỉnh tề, xem chừng là đã tỉnh táo, vì vậy vội vàng chắp tay vấn
an: “Jung chủ tử, ngày lành.”
Lại nói đến
việc này, cả Phúc bá lẫn một đám hạ nhân, phần lớn vẫn gọi Jung Yunho một tiếng
Jung chủ tử, cũng không phải cố tình làm trái lời Kim Jaejoong, chỉ có điều, muốn
bọn họ gọi một người đàn ông anh tuấn cao lớn là Thiếu phu nhân, bọn họ thật sự
không gọi được.
“Phúc bá
à.” Jung Yunho sớm đã coi đây như phủ của mình, cười đáp lễ, đột nhiên nói, “Lần
này cảm ơn ngài.”
Phúc bá bị
một câu cảm ơn này làm cho giật mình, không hiểu gì cả, mãi đến khi nhìn thấy
Jung Yunho lắc lắc chiếc áo tím trong tay, mới bừng tỉnh đại ngộ nói: “Cũng
không phải công lao của lão nô, là đại thiếu gia nhà chúng ta…”
“Nhưng mà
Jae Jae nói với ta, ngài thấy ta ngủ mới đắp cho ta.” Jung Yunho nói vô cùng
bình tĩnh, tựa hồ đã sớm đoán được Phúc bá sẽ nói gì.
“Sao có
thể.” Phúc bá vội vàng khoát tay, hắn dù sao cũng là cáo già thành tinh, suy
nghĩ một hồi liền đoán ra, cười híp mắt, “Chủ tử, tính tình đại thiếu gia nhà
chúng ta, ngài cũng biết rồi đó, ngày bình thường luôn khiến người ta á khẩu
không nói gì được, nếu ngài muốn nghe hắn nói thật lòng, thì so với lên trời
còn khó hơn, cũng không biết cái tính kiêu ngạo này giống ai, lão đương gia nhà
ta năm đó theo đuổi lão phu nhân, mặt mũi đều vứt đi hết, toàn thành cả ngày
nghe thấy hắn đến trước cửa nhà phu nhân mà gào thét, ngay cả Nhị thiếu gia
chúng ta cũng hơn hắn, việc này mong ngươi tha thứ, đừng tức giận.”
Phúc bá
là người nhìn Kim Jaejoong lớn lên, nếu so với Jung Yunho thì còn hiểu rõ tính
không được tự nhiên của Kim đương gia hơn, vì vậy lúc nói lời này còn thêm vào
chút phàn nàn cùng bảo vệ.
“Ta biết
rõ.” Jung Yunho cong môi cười cười, gấp áo lại cẩn thận, vắt lên trên cánh tay,
“Cái tính không được tự nhiên kia, ta còn không biết sao, chỉ có điều, rồi cũng
sẽ có biện pháp thôi.”
“Ai, mặc
kệ dùng biện pháp gì, kính xin Jung chủ tử nể mặt lão già khọm này, đừng kéo ta
xuống nước!” Phúc bá thấy Jung Yunho thần sắc khác thường, giả bộ thở dài một
hơi, lo lắng không biết mình có bị vị chủ tử mặt ngoài thận trọng mà trung thực,
thực chất bên trong lại khôn khéo đến xảo trá này kéo vào cạm bẫy hay không.
“Phúc
bá…” Jung Yunho tao nhã cười cười, đang định mở miệng, Phúc bá đã cắt lời:
“Lần này
dù có nói gì, ta cũng không dám hợp tác với ngài đặt bẫy đại thiếu gia nữa, vì
chuyện lần trước mà hắn thiếu chút nữa ném ta cùng Lâm lão đầu vào trong kho củi
rồi.” Phúc bá không để ý ánh mắt Jung Yunho, tiếp tục nói, “Lần này mà còn làm
thế, đoán chừng lão già khọm này sẽ bị mang đi nấu canh mất.”
“Phúc
bá.” Jung Yunho lại một lần nữa gọi, đồng thời duỗi ngón tay chỉ chỉ phía sau hắn.
Phúc bá
lúc này mới im lặng, buồn bực quay đầu ra phía sau, sau đó đơ người, nửa ngày
không quay lại.
Bởi vì, ở
đầu kia hành lang, Kim Jaejoong đang đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nở nụ
cười đáng sợ, từng bước từng bước đi đến vô cùng ưu nhã nhưng lại như đang giẫm
nát tâm can Phúc bá.
“Phúc
bá.” Giọng của Kim Jaejoong vô cùng mềm mại, ngọt ngào, nhưng Phúc bá nghe thấy
lại như tiếng yêu ma quỷ quái đang gào rú, thiếu chút nữa thì ngã nhào, “Sao vậy?
Sao nhìn thấy ta lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ đang nói bậy sau lưng ta à?”
“Nào có,
nào có.” Trán Phúc bá đã ứa mồ hôi lạnh, không ngừng lấy tay áo lau, giọng nói
cũng bắt đầu run rẩy, “Lão nô chỉ là đang cùng Jung chủ tử, à không, Thiếu phu
nhân bàn chút việc nhà thôi.”
Đôi mày
thanh tú của Kim Jaejoong nhướn lên, giọng nói trong vắt vang lên: “Sao mãi
không nhớ được xưng hô này vậy, truyền mệnh lệnh của ta, lần sau còn có người gọi
sai, phạt bổng lộc nửa tháng.”
“Dạ dạ dạ,
lão nô đi thông báo.” Phúc bá mượn cớ này chạy trốn, nhưng Jung Yunho lại đứng
ngay trước mặt hắn, đành phải một lần nữa chắp tay nói, “Jung chủ… Thiếu phu
nhân, lão nô cáo lui trước.”
“Phúc bá,
nhớ đến chỗ kế toán trừ nửa tháng bổng lộc của mình đấy.” Kim Jaejoong đứng sau
hắn nói với theo, trong mắt xẹt qua chút buồn cười.
Phúc bá cứng
người lại, sau đó uể oải đáp lời: “Lão nô đã rõ.”
Ô ô, hiện
tại, hắn chỉ có thể đến Jung phủ vay tiền Lâm lão đầu mới có thể sống qua ngày
thôi, thật đáng thương.
“Jung
Yunho.” Thấy Phúc bá đi rồi, Kim Jaejoong mới đi lên chất vấn Jung Yunho,
“Thành thật khai báo đi, có phải ngươi lại âm mưu chuyện gì không?”
“Không
có.” Jung Yunho nở nụ cười lười biếng, nói, “Sao ta có thể lừa gạt Jae Jae được?”
“Nói
láo.” Kim Jaejoong tránh ánh mắt nóng rực lưu luyến của Jung Yunho, miệng lại
không chịu buông tha, vươn tay đâm đâm lồng ngực Jung Yunho nói, “Ngươi nói thật
đi, ngươi còn giấu ta điều gì không, cái tên âm hiểm xảo trá kia.”
“Không phải
ngươi đã gả cho ta rồi sao?” Jung Yunho khẽ cong khóe môi, nở nụ cười dịu dàng ấm
áp, “Hiện tại ngươi đã là của ta, ta còn lừa ngươi làm gì.”
“Đừng có
giả bộ, sớm muộn cũng có ngày ta lật tẩy ngươi.” Kim Jaejoong giả bộ ồn ào, có
chút không chống đỡ được trước những lời tâm tình càng ngày càng trôi chảy của
Jung Yunho, “Chẳng biết câu nào là thật, câu nào là giả.”
“Những lời
yêu ngươi đều là thật.”
Jung
Yunho nói xong, Kim Jaejoong chỉ cúi đầu nhìn mũi giày của mình, không đáp lời,
trong mắt Jung Yunho hiện lên tia sáng phức tạp, vươn tay nâng cằm Kim
Jaejoong, nhẹ nhàng hỏi lại:
“Vậy còn
ngươi?”
“Ta làm
sao?”
“Jae Jae
có yêu ta như ta yêu ngươi không?” Jung Yunho nhẹ nhàng hỏi, trong mắt lại nhiều
thêm vài phần chân thành tha thiết.
Dù hắn là
Jung Yunho thông minh tuyệt thế, dù hắn là Jung Yunho ngụy trang cực tốt không
ai nhìn thấu, dù hắn tâm cơ thâm trầm không người địch, nhưng cuối cùng cũng chạy
không thoát một chữ tình.
Thủ đoạn
cao siêu của hắn khiến hắn đoạt được hết thảy trên thế gian này, nhưng hết lần
này tới lần khác lại không thể nào bắt được Kim Jaejoong.
Jung
Yunho từ nhỏ đã hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng tuổi, lúc trưởng thành lại
xông pha chốn thương trường nên càng thêm thành thục, nhưng dù hắn nhìn ra được,
dù hắn cảm nhận được, dù hắn có thể nhận thấy yêu thương từ bộ dáng quật cường
mà kiêu ngạo kia, nhưng hắn muốn nghe thấy Kim Jaejoong chính miệng nói ra.
Chính miệng
nói ra điều hắn muốn nghe nhất.
Ý nghĩ
như vậy đã tồn tại trong lòng hắn hơn mười năm, vốn tưởng rằng có thể che giấu
cả đời, nhưng hiện tại, ý nghĩ này như măng mùa xuân sau cơn mưa, từ từ mọc
lên, dù tuyết có rơi nhiều thế nào cũng không che giấu được, đã bao lần hắn muốn
ôm Kim Jaejoong vào lòng, hung hăng hỏi cho ra đáp án, cuối cùng vẫn cố gắng khắc
chế.
Hóa ra,
dù hắn là Jung Yunho cũng có lúc xúc động như một tên nhóc chưa trưởng thành.
Kim
Jaejoong, ngươi quả nhiên là tiểu yêu tinh mà!
“Ai, ai
yêu ngươi chứ, đồ da mặt dày không biết xấu hổ.” Kim Jaejoong thấy Jung Yunho
đang nhìn chằm chằm mình, mặt đỏ bừng như lửa đốt, ai mà ngờ tới, Kim đương gia
tài giỏi lúc yêu đương lại dễ xấu hổ như vậy chứ, “Ta, ta chỉ yêu tiền thôi,
ngươi có phải là tiền đâu.”
“Jae
Jae…”
“Ah, ta
nhớ ra rồi, ta phải đến phố Cô Tô kiểm tra cửa hàng.” Kim Jaejoong tùy tiện tìm
một cớ, thấy Jung Yunho còn muốn nói gì, liền hấp tấp bỏ đi, “Tiểu Tả, Tiểu Hữu,
chuẩn bị xe cho ta, ta phải ra ngoài.”
“Jae
Jae…”
“Đừng nói
nữa, không thấy ta đang vội sao?”
“Jae
Jae…”
“Jung
Yunho, ngươi ồn thế!” Kim Jaejoong giả bộ bận rộn, xoay người chống nạnh quát
Jung Yunho.
“Ta chỉ
muốn nói…” Jung Yunho thu lại thần sắc phức tạp, ra vẻ vô tội nói, “Ngươi đi
ngược, cửa ở đằng kia mà.”
“Ta thích
đi đường vòng không được à.” Kim Jaejoong không nghĩ tới trong lúc bối rối lại
đi ngược hướng, quẫn bách cố níu kéo mặt mũi, quay người lại, lúc đi qua Jung
Yunho tựa hồ còn nghe thấy tiếng hắn cười khẽ, lại càng hận không thể tìm một lỗ
mà chui, nhưng mặt vẫn ngẩng cao, “Cái này gọi là rèn luyện thân thể.”
“Đại thiếu
gia, xe đã chuẩn bị xong rồi.” Tiểu Tả Tiểu Hữu thấy Kim Jaejoong giận dữ lao
ra khỏi phủ, vội vàng xốc màn kiệu, đỡ hắn lên.
“Đến phố
Cô Tô.” Kim Jaejoong cúi đầu đi vào, vừa ngồi xuống, một bóng đen liền chắn trước
mặt, tập trung nhìn hóa ra lại là Jung Yunho đang mặc áo tím của cậu, Jung
Yunho xưa nay thích mặc màu trắng, hôm nay lại mặc màu rực rỡ như vậy, chẳng những
không khó nhìn, ngược lại thêm vài phần nổi bật, khiến Kim Jaejoong nhìn đến
ngây người, mãi đến khi Jung Yunho ngồi xuống cạnh cậu, cảm nhận được hơi nóng
phun lên mặt mới giật mình quát, “Ngươi lên đây làm gì?”
“Ta vừa mới
nhớ ra, ta hôm nay vốn định đến phố Cô Tô kiểm tra, đúng lúc đi nhờ xe.” Jung
Yunho tự quyết định rót chén trà, xoa xoa tay nói, “Trời lạnh như vậy, ta không
muốn rèn luyện thân thể đâu.”
“Ngươi…”
Biết rõ Jung Yunho sẽ lấy cớ này trêu chọc cậu, Kim Jaejoong giận đến cầm chiếc
gối ôm bên cạnh mà ném hắn, cả người bổ nhào qua cấu véo, “Ngươi còn nói à…”
“Jae Jae.”
Jung Yunho không tránh né, chỉ tay ra ngoài, “Ngươi nhẹ tay thôi, lát nữa đi
qua phố Cô Tô, tất cả mọi người sẽ trông thấy cái xe ngựa này, ngươi nói xem, nếu
bọn họ thấy xe ngựa lắc lư mạnh như vậy sẽ nghĩ như thế nào?”
Mặc dù
Jung Yunho nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Kim Jaejoong lại nhất thời nghĩ đến mấy
việc khiến người ta xấu hổ tim đập buổi tối kia, không tình nguyện buông tay,
trở lại chỗ cũ ngồi, coi Jung Yunho như ôn dịch, hận không thể che kín cả mũi lẫn
miệng.
Cũng may
phố Cô Tô cách Kim gia không xa, trùng hợp sao cửa hàng của hai nhà Jung Kim lại
ngay đối diện, xe ngựa vừa dừng, Kim Jaejoong như có gấu đuổi theo sau, nhảy phắt
xuống xe, buồn bực lao vào trong cửa hàng của mình, Jung Yunho nhàn nhã bước xuống,
như chủ tâm muốn mọi người trên phố Cô Tô chứng khiến cảnh hắn và Kim Jaejoong
ngồi cùng một xe đến.
“Đương
gia, buổi trưa tốt lành.”
“Bái kiến
đương gia.”
“Đương
gia cát tường.”
…
Người trong
cửa hàng Kim gia thấy Kim Jaejoong đến liền vội vàng ngừng tay vấn an hành lễ, không
ít dân chúng trên phố cũng quay đầu lại nhìn đương gia Kim phủ mỹ danh lan xa.
“Cứ tiếp
tục làm việc đi, ta chỉ đi kiểm tra thôi, không cần phải ngại.” Kim Jaejoong một
khi ra ngoài liền bày ra bộ mặt ưu nhã mà cao quý, nhẹ nhàng vung tay lên nói.
“Vâng.”
Hạ nhân tản
đi, Kim Jaejoong cùng Tiểu Tả Tiểu Hữu lần lượt đi kiểm tra trong cửa hàng, tìm
ra mấy lỗi cần sửa, lại tự mình tính toán thu chi, lúc này mới vào trong nhã
gian trên lầu hai, thuận tiện hỏi thăm tình hình kinh doanh.
“Ngô chưởng
quỹ, vì sao tiền lời tháng này lại ít hơn tháng trước ba phần vậy?” Đôi mày
thanh tú của Kim Jaejoong nhíu chặt, đối với việc buôn bán, cậu khôn khéo vô
cùng, chưa bao giờ lười biếng.
“Cái này…”
“Ấp a ấp
úng cái gì, chẳng lẽ ta phải tự mình sai người đi thăm dò sao?” Kim Jaejoong từ
trước tới nay nói năng không bao giờ nể mặt, khiến mọi người ai cũng sợ hãi.
“Là vì Đại
hội Chúng thương lúc trước, đại cô gia giành được hạng nhất, hoàng gia giao quyền
kinh doanh lương thảo cho hắn, nên không ít dân chúng cũng thay đổi, sang cửa
hàng đối diện, cộng thêm bọn họ đã có quyền đại lý, nguồn hàng nhiều hơn, giá
bán ra cũng thấp hơn chúng ta, bởi vậy mới tạo thành cục diện thế này.”
Kim
Jaejoong cầm một miếng bánh ngọt im lặng lắng nghe, Ngô chưởng quỹ nói xong, không
dám thở mạnh, lặng yên nhìn hắn, mãi đến khi Kim Jaejoong nở nụ cười, hắn lại
càng thêm sợ hãi, đầu gần như sát xuống đất.
Người trong
giới kinh thương không ai không biết, một khi Kim Jaejoong cười, đặc biệt là
lúc cười cực kì đẹp, vậy có nghĩa là, cậu là có chủ ý cực kì khủng khiếp, đồng
nghĩa với việc có người sắp gặp xui xẻo.
“Đương
gia…”
“Không còn
việc của ngươi nữa, lui xuống đi.” Kim Jaejoong tùy ý vung tay, đứng lên nói, “Tiểu
Tả Tiểu Hữu, các ngươi chờ ở đây, ta sang cửa hàng đối diện, đi một lát sẽ về.”
“Vâng.”
Đôi song sinh còn chưa nói xong đã cảm thấy Kim Jaejoong lao vụt đi tựa như một
cơn gió, đến lúc nhìn lại thì đại thiếu gia nhà mình đã đứng trong cửa hàng đối
diện.
“Jung
Yunho.” Lúc Kim Jaejoong đi vào, Jung Yunho đang bàn luận công việc với mấy người
chưởng quỹ, thấy cậu đến liền ngạc nhiên nói, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Tìm
ngươi có việc.” Kim Jaejoong bất chấp ánh mắt như gặp quỷ của mấy vị chưởng quỹ
Jung gia, đi lên nắm tay áo Jung Yunho muốn kéo vào bên trong.
“Chuyện
gì mà vội vậy?” Jung Yunho cười áy náy với mấy vị chưởng quỹ, nói, “Jae Jae
ngoan, chờ ta một lát, ta làm xong việc thì đi với ngươi, được không?”
Lời trấn
an dịu dàng của Jung Yunho khiến Kim Jaejoong cảm thấy vô số người trong tiệm
đang dùng ánh mắt mập mờ nhìn cậu, vì vậy đành phải im lặng ngồi một bên, nghe Jung
Yunho cùng mấy chưởng quỹ tiếp tục tính toán.
“… Chủ tử,
đây là một trăm tám mươi lượng bạc cộng thêm ba phần tiền lời cùng với…”
“Tổng cộng
là một vạn bốn ngàn tám trăm năm mươi phẩy hai ba đồng.” Kim Jaejoong nghiêng
tai nghe một chút, sau đó tùy tiện nói ra một con số, khiến mấy vị chưởng quỹ kia
chăm chú nhìn cậu, cậu lại không thèm để ý tiếp tục uống trà.
“Chủ tử,
giá thành lương thảo lần này…”
“Sao phải
phiền toái như vậy, trực tiếp tính ra lời lãi có phải nhanh hơn không.”
“Đương
gia, đây là tháng này…”
“Chút việc
nhỏ này mà cũng phải xin chỉ thị của Jung Yunho à, ngươi là óc bã đậu sao.”
“Jung đương
gia, ngươi xem cái này…”
“Jung
Yunho, ngươi nhanh lên.”
….
Mấy vị
chưởng quỹ còn chưa báo cáo xong đã bị Kim Jaejoong làm cho á khẩu không nói
lên lời, hết lần này tới lần khác cậu lại là tân quân của chủ tử nhà mình, một
mặt khác lại là người không thể đắc tội trong giới kinh doanh, mấy người kia
đành phải biết điều, nhao nhao cáo từ.
“Được rồi,
lúc này có thể nghe ta nói rồi đúng không?” Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho, cười
tươi như hoa, khiến Jung Yunho sởn hết cả gai ốc, nửa ngày sau mới thấy cậu nói
tiếp, “Phân một nửa mối buôn bán lương thảo trên tay ngươi cho ta.”
“Không thể.”
Jung Yunho không ngờ bé hồ ly vậy mà lại muốn nhúng tay vào lương thảo hoàng
gia, vội vàng từ chối, “Cái gì cũng được chỉ riêng cái này không được.”
Jung
Yunho cự tuyệt quá nhanh, Kim Jaejoong nào đã từng bị đối xử như vậy, giận đến
muốn xông lên đá Jung Yunho một cái, miệng nói, “Nếu không phải ngươi giở trò trong
Đại hội Chúng thương, sao ta có thể tuột mất mối làm ăn này, nó vốn thuộc về
ta, hôm nay ta chỉ cần một nửa, ngươi vẫn không đồng ý, chết tiệt.”
Lương thảo
từ xưa đến nay đã là mối làm ăn mang lại món lợi kếch sù, giống với việc buôn
muối, lương thảo từ trước đến nay luôn bị hoàng gia độc quyền, mãi đến vài năm
gần đây mới buông lỏng, phân tán cho một số thương gia hàng đầu, mặc dù chỉ là
quyền đại lý hoặc quyền kinh doanh, nhưng cũng mang lại tiền lời khó lường, giờ
mới chỉ vừa nhận được quyền mà Jung Yunho đã đoạt mất ba phần tiền lời của cậu,
bảo sao Kim Jaejoong lại không đỏ mắt.
“Jae Jae…”
Jung Yunho giữ chặt Kim Jaejoong, có vài phần bối rối, không phải hắn keo kiệt,
chỉ là từ trước đến nay buôn bán móc nối với hoàng gia rất không an toàn, làm không
tốt là rơi đầu như chơi, đặc biệt là lương thảo còn có liên hệ với quân đội, không
nói đến trong triều, ngay cả Kinh thành cũng đang có biết bao ánh mắt nhìn chằm
chằm, đi sai một bước là vạn kiếp bất phục.
Hắn lúc
trước cố ý giành lấy danh hiệu đệ nhất Đại hội Chúng thương là vì không muốn Kim
Jaejoong mạo hiểm, hôm nay sao có thể ném củ khoai lang phỏng tay này cho Kim
Jaejoong.
“Jae Jae,
mối làm ăn này ngươi làm không được đâu…”
“Jung
Yunho, ngươi xem thường ta sao?” Mười năm tranh đấu khiến Kim Jaejoong đã sớm tạo
thành phản xạ có điều kiện, nghe xong lời này lập tức nhảy dựng lên, suýt nữa
thì va vào mũi Jung Yunho, giương nanh múa vuốt quát, “Dựa vào cái gì ngươi thì
làm được còn ta lại không, ta kém ngươi ở chỗ nào?”
Jung
Yunho nào biết mình đã nói sai, chọc phải lông xù của bé hồ ly này, vẻ mặt khó
hiểu nói: “Ta nào có nói ngươi không bằng ta, Jae Jae, ngươi nghe ta nói…”
“Ta không
nghe, ta chỉ hỏi ngươi một câu, mối làm ăn này ngươi có phân cho ta không?” Kim
Jaejoong chống nạnh, vẻ mặt vô cùng hiên ngang, so với lúc trước dùng mưu tính
toán, cậu lúc này chẳng khác gì thổ phỉ đang mạnh mẽ chiếm đoạt.
“Thật sự không
thể.” Jung Yunho thở dài một tiếng, còn đang định nói, Kim Jaejoong đã nổi giận,
Kim Jaejoong cậu đời này ghét nhất là nghe người khác nói cậu không bằng Jung
Yunho, hôm nay Jung Yunho lại bóng gió nói như vậy, chẳng khác nào đâm vào chỗ
đau của cậu, “Jae Jae, ngươi đòi tiền ta, ta còn có thể…”
“Ai cần
tiền của ngươi, ta chỉ muốn lợi nhuận của chính mình mà thôi!” Kim Jaejoong nổi
trận lôi đình, “Jung Yunho, ngươi là tên bụng dạ hẹp hòi.”
Rốt cuộc
ai mới là người bụng dạ hẹp hòi?
Jung
Yunho đôi lúc cũng sẽ đau đầu với tính tình nhõng nhẽo bị làm hư của Kim
Jaejoong, bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, mở miệng nói: “Jaejoong, tiền quan trọng như vậy
sao?”
“So với
ngươi còn quan trọng hơn.” Kim Jaejoong nói không suy nghĩ, Jung Yunho bị mấy lời
này làm cho sững sờ, trong mắt hiện lên vài tia phức tạp, Jung Yunho hắn từ lúc
nào mà ngay cả tiền cũng không bằng vậy, “Jung Yunho, ngươi cứ chờ đấy.”
“Jae Jae…”
Nếu là
thường ngày, Jung Yunho đã sớm đuổi theo, trêu chọc, dùng thủ đoạn, tóm lại kiểu
gì cũng phải dỗ người mang về, hôm nay lại ăn giấm chua với tiền, đi vài bước
liền quay trở lại trong tiệm, sắc mặt có vài phần âm trầm, khiến mấy tiểu nhị trong
cửa hàng không ai dám nói lời nào.
“Đi, về
phủ.” Hiện tại Kim Jaejoong cũng giận đến không còn minh mẫn, leo lên xe, thở
phì phì gọi Tiểu Tả Tiểu Hữu lái xe về phủ, cũng mặc kệ Phúc bá nhận được tin
đang truy hỏi, một đường về nhà, nhào lên giường, bịt kín chăn, đi ngủ, mặc cho
ai gọi cũng không chịu phản ứng.
Phúc bá rơi
vào đường cùng, đành phải bảo hạ nhân không được quấy rầy, lại tự mình đến Jung
phủ hỏi cho rõ, kết quả lại biết được Jung đương gia tối hôm qua cũng không về
nhà, đành phải ngồi thở dài thở ngắn với Lâm quản gia, người trẻ tuổi thật sự
là sức sống tràn đầy, không có việc gì liền ồn ào đến ngươi chết ta sống, gà
chó không yên, lát sau mới quay trở lại Kim phủ.
“Phúc bá,
tìm được Yunho ca rồi à?” Sáng hôm sau, Kim Junsu nhận được tin liền kéo Park
Yoochun qua xem náo nhiệt, thấy Phúc bá trở về lập tức kích động hỏi, hắn sáng
nay bị ca mắng cho một hồi, đang muốn tìm Yunho ca báo thù cho mình.
“Không.”
“Sao lại
vậy? Yunho ca không về phủ sao?”
Phúc bá lắc
đầu, cũng nhận ra có vài phần kỳ lạ, với mức độ chiều chuộng của Jung Yunho dành
cho Kim Jaejoong, dù việc lớn thế nào cũng sẽ không mặc kệ Kim Jaejoong, người trong
Kim phủ ai chẳng biết, Kim Jaejoong giận nhanh, hết giận cũng nhanh.
“Kỳ lạ thật.”
Kim Junsu quay đầu hỏi Park Yoochun, “Yoochun, ngươi nói xem Yunho ca đi đâu rồi?”
“Phúc bá,
đã cho người qua cửa hàng Jung phủ hỏi chưa?”
“Hỏi rồi,
bọn họ cũng không biết, chỉ nói là ngày hôm qua thấy Jung chủ tử nói chuyện với
mấy vị quan, sau đó không gặp nữa.”
“Vậy ư…” Park
Yoochun trầm ngâm, cảm thấy không ổn, đang định cáo từ Phúc bá, về nhà sai người
điều tra thêm, đột nhiên một hạ nhân Kim gia từ ngoài cửa vọt vào, không kịp thở
nói:
“Không hay
rồi, không hay rồi.”
“Sao lại không
có quy củ như vậy?” Phúc bá răn dạy.
“Phúc bá,
ta vừa nghe người ta nói, Jung chủ tử của chúng ta bị giam vào nhà tù rồi.”