Oct 29, 2013

[TN] Chapter 47



Chapter 47

Nho nhã bước vào cửa yến tiệc, được những người đàn ông không ngớt lời khen ngợi, khuôn mặt không để lộ dấu vết của tuổi tác, phong thái của bà khiến người khác cảm thấy ngưỡng mộ.

Để nhiều người biết xuất thân của chính mình không phải chuyện tốt, bà biết rõ quy tắc sinh tồn ở thế giới này, cho nên cũng kết giao với nhiều người, phòng ngừa sau này nếu có chuyện còn có thể được giúp đỡ…

“Ngại quá, bà Fiona, có một vị muốn nói chuyện với bà.” Cắt giữa cuộc nói chuyện của Shim Taeha và một người khác, người phục vụ khó xử chuyển tin.

Shim Taeha nhíu lông mày xin lỗi người trước mặt, đi theo người phục vụ đến chỗ có người tìm bà. Đi ra bên ngoài nơi tổ chức tiệc, ở trong một căn nhà gỗ nhỏ, con trai của bà đang nhìn mẹ nó cười.

Bảo người phục vụ đi ra chỗ khác, thong thả đến gần Yunho, đến gần bậc thang vào nhà gỗ, Yunho phong độ đưa tay giúp bà bước lên, rất hòa hợp, khiến Shim Taeha cười càng mị hoặc.

“Mẹ đang nghĩ, tại sao con lại đến tìm mẹ?” Rút tay lại, giày cao gót giẫm lên sàn gỗ, Shim Taeha đi theo Yunho tới một vị trí đã được chuẩn bị sẵn.

“Nếu như bà nghĩ tới tôi, có thể nói, không cần dùng cách này ép tôi tìm đến.” Nhìn chòng chọc Shim Taeha đang sửa sang lại quần áo bị nhàu, giọng nói Yunho không chút dịu dàng, ngay cả ánh mắt, đều nguy hiểm đến chết người.

“Muốn nghĩ sao thì nghĩ… Con muốn nói như thế nào, mẹ cũng không phản đối.” Bị Yunho nhìn đến mức phải ngẩng đầu lên đối mặt, Yunho hiển nhiên là không vui, còn Shim Taeha thì cuộn cuộn lọn tóc của mình, không để ý đến Yunho đang tức giận.

Bà không phải là người mới ở trong cái xã hội này với vẻ ngây thơ như một thiếu nữ đang lớn, đối mặt với một người đang tức giận, bà sớm đã có các đối phó.

“Nếu không bà có thể giải thích thế nào? Bà cố ý làm như vậy là muốn tôi phải tức giận?” Đến gần Shim Taeha, trừng mắt nhìn mẹ mình, Yunho không phủ nhận, nguyên nhân chính bởi vì bà là mẹ hắn, làm hắn tức phát điên.

Biết được điểm yếu của hắn, cho nên nắm chặt lấy, chờ thời cơ ép hắn vào đường cùng…

“Con suy nghĩ quá nhiều rồi đấy, Yunho. Mẹ chỉ muốn làm trọn nhiệm vụ của một người mẹ thôi. Mà mẹ biết, không phải con đang muốn mảnh đất đó sao?” Ra vẻ vô tội, Shim Taeha chân thành nhìn Yunho.

Không giống như đang nói dối.

“Nếu lời này là lời của người khác, tôi sẽ tin, nhưng đây là bà…Có bao giờ bà nghĩ đến nghĩa vụ của một người mẹ, bà hiểu rõ còn hơn tôi đấy?” Cúi đầu xuống, khoảng cách giữa Yunho và Shim Taeha ngày càng ngắn lại.

Ánh mắt gay gắt đối chọi đối phương, Shim Taeha cùng Yunho đều minh bạch ánh mắt này có biết bao nhiêu dò hỏi, không muốn nói đến quan hệ máu mủ, từ nhỏ đến lớn, bọn họ đều phải học những thứ để sinh tồn.

“Con rốt cuộc muốn nói gì?” Tươi cười muốn làm giảm không khí lạnh băng giữa hai người, Shim Taeha thật muốn chuyển chủ đề.

“Là ai muốn bà làm chuyện đó, lấy danh nghĩa của tôi, muốn phá hoại quan hệ của tôi và Jaejoong sao?”

“Con cho rằng mẹ sẽ nói thật với con sao?” Nhìn hai mắt Yunho nóng lòng muốn biết sự thật, Shim Taeha nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt có nét hao hao giống cha hắn: “Về sau, cho dù không muốn thừa nhận chuyện chúng ta là mẹ con cũng không được. Chúng ta có thể đeo mặt nạ giả tạo với người khác, nhưng đối với người mà chúng ta quan tâm thì không thể. Cha con là điểm yếu của mẹ, cũng như đối với con là Kim Jaejoong…”

Nắm chặt cổ tay Shim Taeha, Yunho ngăn không cho bà nói tiếp, nếu là người khác, hẳn sẽ nghe theo lời mẹ mình đấy, nhưng mà…

“Thật đáng tiếc. Con và Kim Jaejoong nhìn rất xứng đôi. Nếu có thể sinh con, thì còn hoàn hảo hơn đấy.” Shim Taeha dường như không sợ chết, không để sự tức giận của Yunho vào mắt, nói một câu bâng quơ.

Cho đến khi Yunho bóp chặt tay bà, nụ cười trên môi vì đau đớn mà biến mất, vẻ mặt nghiêm túc của Shim Taeha mới trở lại. Bà biết rõ Yunho thật sự phát hỏa, giống như những bất đồng giữa hai người trong quá khứ, nhưng lần này, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Bởi vì chuyện lần này dính dáng đến không chỉ một mình hắn, mà còn liên quan tới Kim Jaejoong…

“Bà còn chưa trả lời tôi, ai đã bảo bà làm như vậy?” Âm thanh bị đè nén, Yunho càng khiến không khí giữa hai người trở nên căng thẳng.

“Vậy còn con, vì chuyện Kim Jaejoong đang hoài nghi, con đến cả hình tượng của mình cũng không đoái hoài đến sao?” Shim Taeha sao có thể quên, Yunho so với bà còn rõ ràng hơn, tầm quan trọng của ngụy trang.

Vì một người mà thậm chí mặt nạ còn quên đeo, phải chăng như vậy sẽ hết sức nguy hiểm?

“Nếu như bà không phải là người đã sinh ra tôi, tôi sớm đã không để bà giữ lại cái mạng này.” Chỉ cần là chuyện liên quan đến Kim Jaejoong, thì Yunho xử lý không chút lưu tình.

Giống như vì muốn cứu Kim Jaejoong khi đó, hắn đã không quan tâm đến cả sinh mệnh của người khác.

Mím môi, nhìn kỹ Yunho không hề giống nói đùa, ánh mắt hắn bà biết rõ, Yunho là con của bà, cho nên kỳ thật hắn cũng có chút giống bà.

Bà cũng không quan tâm đến sống chết của người khác, ngoại trừ cha của Yunho.

Đó là người quan trọng nhất, cũng chính là người bà yêu thương, một khi đã như vậy, thì mọi chuyện khác đều vô nghĩa, sau khi cha Yunho mất, bà đã khóc. Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất bà vì người khác mà khóc, mà khổ sở, mà bi thương. Loại cảm xúc này, thật sự rất đáng sợ. Không phải chính bà có thể điều khiển được, tựa như bản năng mà hành động, chỉ vì người ở trong lòng quá sâu, cho nên đã ăn mòn con người bà…

“Càng chia cắt thì người lại càng gần. Càng ở một nơi xa lại càng có thể uy hiếp kẻ thù.”  Kéo cánh tay Yunho đang nắm chặt cổ tay mình, đúng lúc Shim Taeha còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên bên tai bà có cảm giác lạnh toát.

Còn  không kịp phản ứng, một giây sau, viên đạn nhỏ xíu sượt qua má Yunho, cắt thành một vệt máu, nhìn Shim Taeha cũng bị chảy máu ở tai, Yunho đương nhiên hiểu được có ai đó đang muốn cảnh cáo hắn. Nếu người đó thực sự muốn giết hắn, thì viên đạn sẽ không chỉ sượt qua mặt như thế…

Đẩy Shim Taeha về phía sau, Yunho dùng tay lau đi vết máu trên mặt, không hề sợ hãi, ngược lại, hắn như hiểu điều gì đó, nở một nụ cười khiêu khích.

Hóa ra, quá mức hấp dẫn người khác cũng là có tội sao…

Jaejoong lại đang không thể hiểu nổi, trách hắn giấu người đó thật kỹ, không cho cậu biết sao?

Chuyện đó chỉ sợ cũng không ngăn cản được tình huống bây giờ…

“Không ai có thể khiến tôi buông cậu ấy, trừ khi tôi chết.” Bàn tay đập nhẹ vào ngực mình khẳng định mạnh mẽ, sau đó Yunho xoay người rời đi.

Lời là nói với ai đấy, Yunho cũng không nói rõ, nhưng Shim Taeha cũng không khiến Yunho phải để tâm hay lo lắng. Bà quay sang bên cạnh, ở chỗ khuất phía sau căn nhà gỗ, có một thân ảnh u ám đang lắc đầu, bà nhàn nhạt thở dài.

“Ông làm thế thật sao, muốn giết nó à?”

Ông không trả lời, chỉ thong thả đi ra từ chỗ trốn, bước lên mấy bậc thang, cúi người xuống giúp Shim Taeha chỉnh sửa nếp nhăn của váy…

Là hắn đoán được là ai làm nên mới nói như vậy sao?

Hoặc đây chỉ là một kiểu thăm dò?

Khóe miệng nhếch lên khinh miệt, để Shim Taeha khoác vào tay ông ta, đưa Shim Taeha vào trong bữa tiệc, điện thoại ông ta cũng đồng thời reo lên.

Cúp điện thoại, thấy Shim Taeha rất hiếu kỳ, ông ta cười nheo cả mắt.

“Em đã biết, Jaejoong hyung, em sẽ thông báo tin tức này ngay. Mà Jung Yunho mới rời khỏi bữa tiệc đó, hình như là gặp Shim Taeha đấy…”