Part
38
Đúng
vậy, không biết bọn họ đến khi nào họ mới có thể bên nhau, như thời thơ ấu, cho
dù lại mệt mỏi hay khổ đau thì ít nhất đã có đối phương bên cạnh, không phải cô
độc một mình, Yunho cũng bức thiết tìm kiếm đáp án này.
Từ
ngày hôm qua bị giam vào đây, bản thân đã phải trải qua một lần thẩm vấn đầy bạo
lực, những người mặc cảnh phục, bên ngoài thì ra vẻ nhân danh chính nghĩa đấy,
chỉ khi bước vào căn phòng này, liền biến thành một đám khát máu ác ôn, hung ác
tra khảo, Yunho cẩn thận trả lời từng vấn đề của bọn họ, nhưng bất luận hắn nói
gì đều nhận lấy châm chọc khiêu khích cùng đấm đá. Một ngày ngắn ngủi nhưng đối
với Yunho lại dài dằng dặc, cho đến khi được gặp Jaejoong, hắn mới cảm nhận được
cái gì gọi là trải qua mấy kiếp nạn.
Yunho
không trả lời câu hỏi của Jaejoong, vì vậy lựa chọn trầm mặc.
Jaejoong
cũng không hỏi nữa, nặng nề thở một hơi dài, cúi đầu nhìn Yunho: “Anh, em có thể
đợi, em nhất định sẽ đợi đến ngày đó, vì thế anh đừng buông tay, nếu anh từ bỏ,
em liền biến mất.”
Cậu
sẽ chờ hắn, nghe được lời này từ Jaejoong khiến Yunho cảm thấy sự kiên cường bừng
bừng toàn thân, cuối cùng hắn có thể nghe được câu khiến hắn ấm lòng hơn kể từ
khi bước vào đây. Hắn có bàng hoàng, có bất an, chính là sợ Jaejoong bị tổn
thương, mệt mỏi sẽ không tiếp tục nắm chặt tay hắn nữa. Khi mà hắn bị giam
trong căn phòng tường đất, không có cửa sổ, không có ánh mặt trời, không còn đạo
lý, lo lắng bao trùm khắp nơi, hắn sợ rất nhiều, sẽ không ra khỏi đây được, hắn
càng sợ, Jaejoong trách hắn. Cái chết của Jang Hyo Shin không ngờ lại khiến cho
Jaejoong chịu đả kích lớn như vậy, hắn không biết Bong Ue Gon có nói chuyện Hyo
Shin đã chết cho cậu biết không, hắn cũng không dám… Không dám ở đây ngay tại
lúc này hỏi Jaejoong, hắn thật sự sợ, có một ngày Jaejoong sẽ dùng âm thanh lạnh
lẽo trái tim chết đuối nói với hắn, anh, em mệt rồi.
May
mà không phải vậy, một câu nói của Jaejoong, khiến nội tâm Yunho vừa bị hủy hoại
một lần nữa bốc cháy hừng hực, hắn muốn ra ngoài, hắn muốn chứng minh sự trong
sạch của mình, hắn không thể ngồi tù thay người khác, hắn không thể để bản thân
bị hủy diệt tại chốn này.
Bong
Ue Gon một mực lẳng lặng đứng cạnh cửa ra vào, nhìn hai người bọn họ nhìn nhau
cả buổi chỉ nói được ba câu, không khí trong phòng tràn ngập âm u cũng làm ảnh
hưởng đến tâm tình y, y không nói được tư vị hiện giờ trong lòng mình, theo
dòng hồi tưởng lại từ những ngày y quen biết hai anh em Yunho Jaejoong, y đã từng
nghĩ, không biết lúc nào mới có thể cùng hai anh em bọn họ nâng ly mừng hạnh
phúc.
Ue
Gon bước lên phía trước, vỗ nhẹ lên bả vai Jaejoong, nhìn về phía Yunho: “Thời
gian có hạn, tranh thủ nói chuyện chính đi.”
Jaejoong
và Yunho cùng nhìn y, gật đầu.
“Yunho,
cha Seo Chul là Seo Myung Sun mấy ngày nay đều đến tìm mày, nhất định là không
có thiện ý, nhưng Yunho, mày nhớ kỹ, dù thế nào cũng phải nhẫn, đừng chọc giận
ông ta, có một điều mày nhất định phải nói cho ông ấy biết, hung thủ khiến Seo
Chul phát điên là ai, là Lee Sung Tae, ông ta có lẽ không biết người này là ai,
nhưng mày nhất định phải nói ra cái tên này, ông ta sẽ hỏi mày đó là ai, mày liền
nói là Bong cục trưởng đã điều tra ra hắn.”
Yunho
đem nhớ kỹ những điều Ue Gon nói, hắn đối Ue Gon cảm kích không lời nào diễn tả
được, một người bạn thân, lại còn kiên trì giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn
này, hắn không có lý do gì để mình nản lòng, hắn cần phải kiên định, cần phải mạnh
mẽ, gánh vác mọi chuyện.
Vì
giúp đỡ Bong Ue Gon, lần này Bong Bum đã tiết lộ không ít chuyện nhà họ Seo,
cho nên Ue Gon cũng muốn nhân lúc này nói mọi chuyện cho cả hai anh em biết.
“Mẹ
Seo Chul bị tâm thần phân liệt từ sáu năm trước, lần đó cả nhà bọn họ đi du lịch
trên núi, mẹ nó đang đứng ở trên cao muốn xem tảng đá năm màu phía dưới, đột
nhiên bị bệnh, tinh thần hoảng hốt, về sau liền đột quỵ. Seo Myung Sun sau khi
làm xong đám tang cho vợ thì càng cưng chiều đứa con trai độc nhất của mình. Hiện
giờ Seo Chul bị như vậy, đoán chừng cả nhà họ Seo đã loạn tung trời, cho nên lúc
này Yunho mày càng không thể sợ, sơ sảy một câu đều có thể bị Seo Myung Sun nắm
thóp. Ông ta không quản ai phải, ai không phải, chuyện mày đánh Seo Chul là thật,
chỉ dựa vào điều này ông ta cũng có thể khiến mày đi tù cả đời. Cha tao quen biết
ông ta nhiều năm, ông ta cũng sẽ để cha tao chút mặt mũi, cho nên, chúng ta cần
phải bình tĩnh, Seo Myung Sun cũng không phải Thượng Đế, người luôn có nhược điểm,
bắt được nhược điểm của ông ta, chúng ta sẽ thắng!”
Nhìn
thời gian trôi vèo 20 phút, Ue Gon nhìn Jaejoong và Yunho cùng đang nhíu chặt
lông mày, trầm mặc không nói gì, liền đối với cả hai người: “Còn 10 phút, tao
nói xong rồi, cho hai người nói chuyện riêng, tao ra bên ngoài đợi.”
Ue
Gon vừa muốn quay người, Jaejoong liền kéo y lại, lúc này, khóe mắt thậm chí
ánh lên chút tươi tỉnh: “Ue Gon hyung, hyung cũng không phải người ngoài, không
cần phải tránh, em với anh em nói một chút, rồi chúng ta đi thôi.”
Ue
Gon nhìn Yunho, đối phương cũng nhìn y, bộ dáng thất thần chán nản lúc đầu của
Yunho đã mất hơn phân nửa, trong ánh mắt cũng có chút tươi tỉnh, một lần nữa
bùng lên ý chí chiến đấu nên có của thanh niên, bộ dạng bừng tỉnh khiến Ue Gon
rất mừng, Yunho kìm nén sự đau đớn của vết thương nơi khóe miệng, cho Ue Gon một
nụ cười cảm kích.
“Ue
Gon, giờ tao nói cái gì cũng lộ ra sự yếu đuối, cám ơn mày, thật sự cám ơn mày,
Jung Yunho tao có thể có người bạn như mày đúng là vận may của tao.”
“Ai
ai ai!” Ue Gon sợ nhất khi nghe lời cảm ơn từ Yunho và Jaejoong, kỳ thật da mặt
y rất mỏng, mỗi lần hai anh em bọn họ nói những lời này, y đều không biết trả lời
như thế nào. Ue Gon đương nhiên cũng không phải kẻ ngốc, ai là thật tâm, ai giả
tạo, y đương nhiên biết rõ, hai anh em nhà này lúc trước đối với y thật tốt,
hôm nay bọn họ gặp chuyện lẽ nào Ue Gon y lại không ra tay cứu giúp, hơn nữa Ue
Gon cũng là người trọng tình, trọng nghĩa, sẽ không làm những chuyện qua cầu
rút ván.
Ue
Gon đi đến cửa, tựa vào tường, nói với hai người: “Đừng có lãng phí thời gian,
nhanh lên, hai người…” Muốn nói vài từ buồn nôn, nhưng thật sự cảm thấy không
được tự nhiên, vì vậy lời nói đến miệng liền biến thành tiếng ho nhẹ che giấu
ngượng ngùng: “Khụ khụ, hai người tiếp tục, đừng để ý đến tao…”
Jaejoong
và Yunho nhìn nhau cười cười, Yunho cũng không lan man nữa, liền vội hỏi thăm:
“Jaejoong, đầu còn đau không? Chân thế nào rồi? Trên người còn chỗ nào không
thoải mái không? Còn ——”
“Anh
——” Jaejoong cảm thấy đau đầu cắt ngang lời hắn, bất đắc dĩ
bĩu môi: “Em không sao, rất tốt, em ở trong giai đoạn khôi phục, em xuất viện rồi,
nằm ở nhà tốt hơn ở viện nhiều.”
Yunho
cả kinh: “Em xuất viện? Hồ đồ! Tình trạng em bây giờ ai có thể cho phép em xuất
viện?!”
Jaejoong
cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Ngày hôm qua anh đột nhiên biến mất, còn nhắn tới một
tin như vậy, anh cảm thấy em còn có thể ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh sao?”
“…”
Yunho không phản bác được gì, đổi lại người biến mất là Jaejoong, dù hắn có bị
cụt hai chân cũng phải bò xuống giường tìm cho ra cậu, tâm tình như vậy, hắn có
thể hiểu được, vậy nên hắn cũng không gay gắt vấn đề này nữa, mím môi nói: “Được
rồi, thế nhưng em phải hứa với anh, ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng, không được
quên uống thuốc.”
Thấy
Yunho thỏa hiệp, mọi tối tăm phiền muộn trên mặt Jaejoong đều quét sạch, cười
nói: “Tuân mệnh!”
Yunho
nhìn Jaejoong cười lộ ra hàm răng trắng đều, lắc đầu cười khổ: “Thật không có
cách với em.”
Lúc
này một người cảnh sát vào phòng, mặt không cảm xúc nói với bọn họ: “Còn năm
phút, chú ý thời gian.!”
Trong
lòng Jaejoong căng lên như dây đàn, nắm lấy song sắt ngăn giữa nhìn mặt Yunho,
lo lắng nói: “Anh, bọn họ có cho anh ăn cơm không?”
Cho
ăn cơm? Ha ha, Yunho trong lòng cười khổ, vào đây thì làm gì có cơm ăn, ngay cả
nước cũng không có mà uống.
“Bọn
họ không phải cả nước cũng không cho anh uống chứ, nhìn môi anh kìa, đều nứt nẻ
hết rồi!” Jaejoong vẻ mặt tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn mặt người
dạ thú, lũ khốn nạn này! Án còn chưa điều tra rõ đã ngược đãi người như vậy!”
Yunho
cười cười an ủi, hắn cái gì cũng không cần nói Jaejoong cũng đoán được.
“Anh,
xin lỗi, sáng sớm đi gấp quá… Em cũng không có kinh nghiệm, cả nước cũng quên
mang cho anh rồi…”
Nhìn
vẻ mặt áy náy của Jaejoong, Yunho mỉm cười nhẹ, “Kinh nghiệm … ha ha thế này là
đủ rồi, yên tâm, anh sẽ ra ngoài nhanh thôi. Anh khỏe lắm, không chết đói, chết
khát được đâu!”
Lông
mày Jaejoong vẫn nhíu chặt, cậu nhìn Yunho từ trên xuống dưới: “Bọn họ toàn
đánh anh sao? Không nói vết thương ở khóe miệng, trên người cũng có! Bằng không
thì sao quần áo lại bẩn thế kia! Khốn kiếp!” Jaejoong nắm chặt tay, tức đến
phát run.
“Anh
không việc gì đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, so với những gì em đã chịu thì
có là gì.”
Yunho
rất muốn đưa tay xoa xoa đầu Jaejoong, nhưng hắn lại bị trói cả hai tay không
làm được, vì vậy chỉ thở dài.
Người
cảnh sát ban nãy lại đi vào, trừng mắt cao giọng: “Hết giờ, đi ra ngoài hết
đi!”
Ue
Gon vừa hướng đến cảnh sát: “Đã biết, đi giờ đây” vừa tiến lên giúp Jaejoong đứng
vững, Yunho nhìn chằm chằm Jaejoong ra đến cửa, Jaejoong dừng bước, nhìn hắn,
trên khuôn mặt trắng nõn ánh lên nụ cười vui vẻ, giống như tia nắng vậy, Yunho
cảm thấy nụ cười đó thật đẹp, rung động đến tận đáy lòng, đến mức hắn muốn ôm
chặt lấy người.
Jaejoong
vẫy tay với Yunho: “Anh, bọn em đi đây, anh phải tự chăm sóc bản thân.”
Yunho
gật đầu, Ue Gon đánh mắt đến chỗ hắn, ý bảo củng cố tinh thần, không nói gì, đỡ
Jaejoong ra ngoài.
Trên
đường về, Ue Gon vừa lái xe vừa cười nói: “Lần này chúng ta thật không uổng
công, tinh thần anh em cũng khá hơn rất nhiều.”
Jaejoong
đặt tay lên cửa sổ, chống cằm, gật đầu tỏ ra đồng ý. “Đúng vậy, thế nhưng bọn cảnh
sát, thật sự là súc sinh không bằng!”
Nghĩ
đến thứ khiến Jaejoong tức giận, Ue Gon vỗ vai cậu trấn an: “Những tiểu cảnh
sát đó bình thường chịu đủ thứ áp lực, cấp trên chèn ép, cho nên lấy phạm nhân
ra trút giận, hyung tin tưởng nhất định có thể cứu được anh em ra khỏi chỗ đó.”
“Vâng.”
Jaejoong thở dài: “Điều em lo chính là sức khỏe anh ấy.”
“Vậy
hyung làm gì đó cho em vui nhé?”
Trên
mặt Ue Gon hiện lên tia cười đắc ý, Jaejoong hiếu kỳ hỏi: “Cái gì?”
“Hyung
sẽ đưa em về nhà trước, sau đó hyung phải đến một chỗ, hẳn là rất quen thuộc với
em.”
“Ở
đâu?”
“Bar.”
Đưa
Jaejoong về nhà xong, Ue Gon đánh ô tô đến bar, đây là nơi y và Yunho đã ra tay
đánh Seo Chul, lúc ấy bọn họ đã kiểm tra kỹ trong phòng không có camera giám
sát, nhưng không có nghĩa là trên hành lang không có, lúc Seo Chul được xe cấp
cứu đưa đi, toàn bộ chuyện trong bar khẳng định đều được quay lại, nếu như xem
lại tình huống lúc đó, rất có thể sẽ tìm thấy chứng cứ thuyết phục.
Bar
này là do Bong Bum mở, nhưng từ khi khai trương Ue Gon chưa bao giờ đến đây, quản
lý hiện tại là một người đàn ông trung niên béo phì, gọi là quản lý Jin. Ue Gon
bước vào, trực tiếp bảo nhân viên tìm ông ta, quản lý Jin đương nhiên biết rõ
Bong Ue Gon là con trai của Bong Bum, vì vậy khi được thông báo thì vội vàng ra
ngoài, vẻ mặt nịnh nọt.
Ue
Gon nói đơn giản vài câu, quản lý Jin liền đem băng hình quay ngày hôm đó ra
cho y, Ue Gon muốn xem từng cái một, quản lý Jin không dám từ chối, nhất nhất
nghe theo.
Ue
Gon ngồi xem ở trong phòng, nhìn ba cuốn băng trước mặt, không khỏi nhíu mày:
“Chỉ có thế này thôi?”
Quản
lý Jin khom người khép nép: “Đúng vậy, một quán bar chỉ cần giám sát ba nơi, một
cái là hoạt động ở đại sảnh tầng một, một cái là hành lang tầng hai, còn lại ở
phòng tài chính.”
Ue
Gon híp mắt, đây là một quán bar, tuy quy mô không lớn, nhưng mỗi ngày vô cùng
náo nhiệt, xô bồ, lượng khách mỗi ngày rất đông, chỉ có ba cái camera, không khỏi
quá vô lý sao, tuyệt đối có vấn đề, quản lý Jin đưng bên cạnh rụt rè sợ phiền
phức, Ue Gon quyết định tra cho ra thì thôi.
Ue
Gon gõ gõ, ngón trỏ đều đặn từng nhịp mổ xuống mặt bàn, mắt chăm chú nhìn biểu
cảm của quản lý Jin, khóe miệng nhếch cười ý vị thâm trường: “Quản lý Jin, nơi
này là cha tôi mở, chuyện gì tôi cũng có quyền biết, giờ tôi hỏi ông, nếu ông
không thành thật trả lời, còn giấu diếm gì, đừng trách tôi không khách khí.”
Quản
lý Jin trán lấm tấm mồ hôi, động tác mất tự nhiên, khom lưng cúi đầu: “Đúng
đúng, cậu muốn biết cái gì, tôi nhất định sẽ thành thật trả lời.”
“Tôi
có một vấn đề, vì sao ở đây chỉ có 3 camera giám sát?”
Quản
lý Jin bị Ue Gon nhìn chằm chằm liền chột dạ, vì vậy dời tầm mắt mình, cố gắng
duy trì nụ cười trên mặt: “Chuyện này, cậu hẳn cũng biết, đây là quán bar, là
nơi mọi người uống rượu tìm thú vui, để nhiều camera, quay lại những hình ảnh xấu
hổ…. Cái này, ha ha, ——”
“Đừng
có nói hưu nói vượn với tôi!” Ue Gon đột nhiên rống một câu, quản lý Jin sợ tới
mức run cả người.
“Quản
lý Jin, tôi nói ông trả lời trung thực cho tôi.” Ue Gon đập bàn, “Đừng cmn tìm
mấy lý do ch* má ấy ứng phó với tôi, ông tránh nổi sao?!”
Ue
Gon đến nơi này vốn để xem băng camera tìm chứng cứ, thật không ngờ y lại phát
hiện ở bar có chuyện giấu đầu lòi đuôi, y rất muốn tra đến tận cùng, nhưng lại không
dám nghĩ nhiều, bởi vì biết rằng càng nghĩ thì càng sợ, y không khống chế nổi
mà không thể loại trừ khả năng đó là Bong Bum. Ue Gon đột nhiên bắt đầu hối hận,
hối hận vì đã xa cách cha mình, đến mức người làm con này không thể lý giải nổi
cha mình rồi, Bong Bum đang làm những gì, đang nghĩ gì, Ue Gon không hề biết.
Quản
lý Jin đột nhiên biến sắc, cả người nhũn ra, miệng ấp úng cả buổi, cuối cùng
nghẹn được một câu: “Cậu… Cậu đừng làm khó chúng tôi…”
Quản
lý Jin khúm núm nói, không hé nửa lời, Ue Gon nhất thời muốn trốn tránh, biết
rõ trong bar đến tột cùng tồn tại bao nhiêu bí mật không thể cho ai biết, đã biết
sự thật, y nhất định phải đối mặt, không biết chân tướng, y có thể tiếp tục giả
bộ hồ đồ, vì vậy Ue Gon không ép hỏi nữa, khoát tay, không vui nói: “Mở băng
lên, tôi muốn xem.”
Quản
lý Jin như được đại xá, vội vàng mở giúp Ue Gon.
Sau
khi xem xong cả ba đĩa băng, Ue Gon chống cằm thở dài, có thể nói là không thu
hoạch được gì.
Băng
quay ở đại sảnh cùng cầu thang đều có quay lúc Seo Chul được các nhân viên y tế
đưa đi và lúc sơ cứu tại chỗ cho Seo Chul, nhưng căn bản không phát hiện được gì,
dù là phóng đại hết màn hình, cũng chỉ là một mảng mơ hồ.
Ue
Gon thất vọng ra khỏi bar, Jaejoong đang tràn trề hi vọng chờ ở nhà, lại khiến
cậu phải thất vọng rồi.
Tình
huống này, trong tay bọn họ không hề có một bằng chứng có lợi nào, hôm đó có chứng
minh thời gian Ue Gon đi theo Seo Chul đến bệnh viện khi bác sĩ cấp cứu vết
thương ở đầu, nhưng vì Seo Chul đã có một lúc được cấp cứu ngay tại bar, có thể
bị ra tay sát hại ngay ở đó cho nên chứng cớ này hoàn toàn vô dụng.
Ue
Gon một tay lái xe, một tay bấu chặt bệ cửa kính, bọn họ không có chứng cớ nào
trong tay, chỉ dựa vào quan hệ của Bong Bum và Seo Myung Sun, Seo Myung Sun có
thể buông tha cho Yunho sao?
Ue Gon
cảm thấy mọi thứ trước mặt mù mịt, vừa nghĩ đến Bong Bum, mây đen lại dày đặc
trong lòng, y biết người có địa vị càng cao, càng đối mặt với nhiều thứ hấp dẫn,
muốn bản thân họ trong sạch, chuyện này rất khó. Đối với Ue Gon, có người cha
là cảnh sát, dù cho Bong Bum thường xuyên ở bên ngoài hàng đêm ăn chơi đàng điếm,
y cũng không để tâm quá nhiều đáng ngờ, nhưng bây giờ… đại khái là người bạn
quan trọng đang bên bờ vực, đối với chuyện gì thái độ suy nghĩ đều trở nên tiêu
cực.
Ue Gon
cảm thấy, y không nên suy nghĩ quá nhiều, nhiệm vụ quan trọng là làm thế nào để
Yunho bình an vô sự ra khỏi tù.