Chapter 13
Hai người nói làm liền làm, tuyệt không do dự,
ngược lại Kim Junsu một lát sau mới kịp phản ứng. Cậu kéo tay Tiễn Chanh đi đến
chỗ đối diện với Jung Yunho, từ góc độ này có thể dễ dàng chứng kiến động tác
cùng biểu cảm của Jung Yunho.
Kim Jaejoong lại nói: “Em với Tiễn Chanh đổi
chỗ đi, em đứng đó không nhìn thấy anh đâu.”
Kim Junsu kinh ngạc liếc cậu một cái. Sao lại
phải nhìn thấy anh, rõ ràng Jung Yunho mới là người làm mẫu mà.
“Nhanh đi!” Kim Jaejoong thúc giục, lại hỏi
Tiễn Chanh: “Cảnh này cô không có vấn đề gì đúng không?” Tiễn Chanh gật gật đầu
nói không sao. Về phần rốt cuộc là có vấn đề hay không, cô cũng không biết được.
Kim Junsu chỉ chỉ Jung Yunho: “Em đứng đây
thì không nhìn thấy Yunho hyung.”
“Em không cần nhìn anh ta, chỉ cần nhìn anh
là được rồi.” Kim Jaejoong nói được một nửa đột nhiên hiểu ra ý Kim Junsu, cậu
giải thích: “Lần này đổi thành anh diễn mẫu cho em, nên hai người mau đổi chỗ
đi.”
Trường quay yên lặng hai giây, mọi người dường
như đều bất động.
Khoé miệng Jung Yunho giật giật hai cái, nở nụ
cười khó hiểu: “Cậu muốn diễn nhân vật của Junsu?” Anh rõ ràng đã nghĩ rằng
mình nghe lầm, “Vậy tớ diễn…” Lời kế tiếp, Jung Yunho không thể nào thốt lên.
Tuy anh là diễn viên rất chuyên nghiệp, nhưng bảo anh diễn con gái… Cũng không
phải không thể, chỉ là từ trước tới nay anh chưa từng diễn vai nữ.
Kim Jaejoong quay đầu nhìn anh, ôn hoà nhã nhặn
nói: “Cậu đương nhiên phải diễn Tự Cẩm rồi.”
Jung Yunho đơ rồi.
Kim Jaejoong kéo tay Jung Yunho xuống khỏi
người mình, sau đó vươn tay ôm cổ anh, dặn dò: “Cúi đầu xuống một chút, như vậy
tớ mới cao hơn cậu. Chân cũng hơi chùng một chút.”
Jung Yunho cứng đơ đứng đó, không nói lời
nào, cũng chẳng động đậy.
Kim Jaejoong nhíu mày, nghĩ thầm để anh diễn
vai nữ mà anh không vui như vậy, thế tôi từ lúc bấm máy đến giờ vẫn diễn mẫu
vai nữ thì sao! Kim Jaejoong trong lòng bắt đầu có chút bất bình, vì vậy cậu
dùng sức ấn vai Jung Yunho xuống, khiến hai chân anh phải đặt một trước một sau
mới không ngã, “Lời thoại biết rồi đúng không? Cậu nói “Em còn đang….” Sau đó tớ
hôn cậu, nhưng mà lát phải chờ tớ nói xong cậu mới đọc lời thoại.”
Thân thể Jung Yunho hơi thả lỏng ra đôi chút,
nhưng gương mặt anh vẫn còn trong trạng thái cứng đờ nghiêm trọng. Anh gật đầu
qua loa, toàn thân toả ra khí thế nhận mệnh.
Bên kia Kim Junsu và Tiễn Chanh cũng đã bày
xong tư thế, Kim Junsu lắc lắc đầu với Kim Jaejoong, trông đáng yêu vô cùng. Cậu
cố ý bán manh để giảm bớt sự xấu hổ của Jung Yunho, kết quả làm xong mới sực nhớ,
Jung Yunho đang đưa lưng về phía cậu, không nhìn thấy gì cả.
Tay phải Kim Jaejoong vịn trên vai trái Jung
Yunho, cậu nói với Kim Junsu: “Em dùng tay đặt lên vai cô ấy.” Sau đó nói, “Làm
giống anh ấy, nhìn thẳng vào mắt cô ấy sau đó ấn vai xuống… Đừng cúi đầu! Bây
giờ chỉ cúi người thôi, cúi đầu để đến lúc chuẩn bị hôn.”
“Vậy tôi thì sao?” Tiễn Chanh đột nhiên hỏi.
Kim Jaejoong thuận miệng nói: “Cô rất tự
nhiên rồi, cứ diễn như lúc nãy là được.”
Tiễn Chanh xoay đầu dùng ánh mắt ý bảo Kim
Jaejoong nhìn phía trước, trước mặt cậu chính là Jung Yunho, sau đó… Kim
Jaejoong giờ mới nhận ra, tư thế của Jung Yunho vặn vẹo như vậy, còn có nét mặt
của anh! Biểu cảm kia quả thực… So với tư thế của anh còn vặn vẹo hơn!
“Cậu đừng có dùng vẻ mặt đau khổ như vậy mà
nhìn tớ. Tuy không cần cậu diễn, nhưng cậu ít nhất cũng phải phối hợp với tớ chứ.”
Kim Jaejoong nhịn không được cười rộ lên, biểu cảm của Jung Yunho lúc này thật
sự rất hài hước. Gương mặt anh cứng đơ không nói, mắt trợn to như nhìn thấy thứ
gì đáng sợ. Kim Jaejoong quả thật rất ít khi thấy anh có phản ứng như vậy, vì vậy
tay xoa nhẹ vai anh, khó được khi dịu dàng nói: “Chỉ phối hợp một lát thôi, biểu
cảm tự nhiên một chút.”
Jung Yunho dĩ nhiên muốn bản thân tự nhiên,
nhưng mới điều chỉnh đôi chút, Kim Jaejoong lại nghiêng người tới gần anh… Cảm
giác này thật sự quá kỳ lạ. Anh không nói rõ đây là cảm xúc gì, tóm lại não anh
đã tạm dừng hoạt động, sau đó lại bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Kim Jaejoong
kích thích đến triệt để ngừng hoạt động.
Kim Jaejoong thong thả đề nghị: “Nếu không cậu
nhắm mắt lại đi.”
Nhắm mắt? Jung Yunho không phản ứng lại ngay,
anh còn thật sự suy nghĩ tính khả thi của việc này, nhưng vẫn cảm thấy không ổn.
Đã diễn thì phải diễn cho cẩn thận, vấn đề của anh, anh sẽ nghĩ biện pháp giải
quyết.
Jung Yunho hít một hơi thật sâu, “Làm lại
đi.” Anh điều chỉnh chân, tư thế chân liền thoải mái hơn hẳn lúc trước.
Kim Jaejoong một lần nữa cúi người. Dáng người
cậu tương tự Kim Junsu, hai người đều khiến người ta có ảo giác thân hình mềm mại
không xương.
Ánh sáng lúc này vẫn rất yếu, Kim Jaejoong
đưa lưng về phía nguồn sáng, làn da cậu dưới ánh sáng trắng đến gần như trong
suốt.
Kim Jaejoong nhìn thẳng vào mắt Jung Yunho,
trong mắt cậu loé lên ham muốn mê người, dưới ánh sáng lờ mờ, lại như độc được
thúc tình, kích thích dục vọng bí ẩn nhất dưới đáy mắt người khác.
Jung Yunho cảm nhận rõ ràng cơ thể khô nóng,
sự quyến rũ kỳ lạ này trực tiếp ập tới yết hầu, khiến anh miệng đắng lưỡi khô.
“Tốt, chuẩn bị đọc lời thoại. Tiễn Chanh, giọng
của cô đừng khẩn trương, phải thật quyến rũ; cô phải ngẩng mặt lên một chút, nhớ
rõ cô đang hùa theo ý anh ta.” Kim Jaejoong đột nhiên mở miệng, giọng nói
nghiêm túc tràn đầy tỉnh táo. Ánh mắt của cậu vẫn không rời khỏi Jung Yunho,
ngay cả đuôi mắt cũng không dịch chuyển, cậu nói với Jung Yunho: “Lời thoại.”
Jung Yunho đã không còn là thiếu niên chưa hiểu
sự đời, nhưng anh bị ánh mắt gần như quyến rũ của Kim Jaejoong kích thích mạnh
mẽ, dù có kinh nghiệm lão luyện thế nào cũng không thể chống cự lại sự hấp dẫn
mê người kia.
May mắn anh là Jung Yunho, anh vẫn nhớ rõ
mình đang làm gì.
“Em còn đang…” Giọng Jung Yunho khẽ rung
rung.
Kim Jaejoong cười cười, trong sự vui vẻ lại
khó có thể che giấu thái độ tự phụ như đang bố thí. Đây là dấu hiệu của một
playboy, dù khi yêu thì tình yêu vẫn xếp dưới tự phụ.
“Junsu.” Kim Jaejoong tiếp tục hướng dẫn:
“Lúc Tiễn Chanh đang nói, vì ngắt lời cô ấy, động tác của em phải nhanh, còn phải
mang theo chút liều lĩnh, như thế này này.” vừa nói xong, Kim Jaejoong cúi xuống
hôn, nhưng động tác không nhanh như lời cậu nói, mà tách rời từng cử động, vừa
làm vừa nói, “Lúc cô ấy nói “Em còn đang”, em phải chuẩn bị tốt rồi, sau khi cô
ấy nói xong sẽ có cảnh quay đặc tả gương mặt em, vậy nên em chỉ cần làm tốt động
tác là ổn.”
Kim Jaejoong đột nhiên dồn lực vào cổ tay,
kéo Jung Yunho nghiêng người về phía trước, “Dùng tay em nắm lấy tay Tiễn
Chanh, ôm lấy cô ấy, động tác phải vững vàng.” Kim Jaejoong liếc mắt nhìn Kim
Junsu, “Sau đó cúi đầu hôn.”
Kim Junsu đang đợi động tác của Kim Jaejoong,
lại thấy cậu chậm chạp không làm tiếp.
Kim Jaejoong chống lại ánh mắt của cậu, cười
mà như không cười hỏi: “Sao nào? Cúi đầu cũng không làm được à?”
Kim Junsu nhạy cảm nhận ra bầu không khí
không bình thường, cậu vội vàng thu lại ánh mắt, cúi đầu hôn.
Kim Jaejoong buông tay, trả tự do cho Jung
Yunho, cậu đi đến bên người Kim Junsu, lạnh nhạt bình luận: “Anh thấy nụ hôn
này của em rất dịu dàng, quả thật là có khả năng a!”
Một lời khen ngợi lành lạnh như vậy, Kim
Junsu nghe được lại thấy lạnh cả sống lưng. Thái độ của Kim Jaejoong rất không
bình thường, rõ ràng đang ngờ vực cái gì đó!
Kim Junsu vội vàng tách khỏi Tiễn Chanh, giữa
hai người giữ vững khoảng cách một bước rưỡi. Cậu cười ngây ngô hai tiếng, xấu
hổ cắn cắn môi: “Cái gì mà có khả năng! Hyung, anh đừng khen ngợi em như vậy,
em không quen đâu.”
“Không quen cái gì?” Jung Yunho đột nhiên từ
phía sau đi tới. Anh cao hơn Kim Junsu tám, chín xen-ti-mét, chiều cao như vậy
mang đến cảm giác áp bách, hơn nữa bên khoé miệng anh lúc này còn mang theo nụ
cười cực kỳ đáng sợ, “Anh cũng vừa mới nhận ra, em diễn cũng rất ổn, có khả
năng thật sự nha.”
Kim Junsu hối hận muốn chết, sao cậu lại giả
vờ không biết diễn như vậy! Giờ chỉ nhìn thái độ hai người cũng biết mình đã bị
lật tẩy, chỉ là sao Kim Jaejoong kinh khủng thế! Cậu đã nhìn ra, vì sao còn muốn
Jung Yunho diễn với cậu một đoạn như vậy!
Kim Junsu nghẹn một bụng, tuy vậy không dám
nói câu gì.
Kim Jaejoong xoay người về phía máy quay:
“Xong rồi, chuẩn bị quay đi. Nhân viên ánh sáng mở hết đèn lên, tổ hậu cần vào
dọn dẹp lại đôi chút, gọi tất cả diễn viên quần chúng vào, quay chính thức
luôn!”
Cậu ra lệnh xong, toàn bộ nhân viên liền bắt
đầu bận rộn, người người chạy tới chạy lui, không lâu sau liền chuẩn bị xong.
Sau đó, chính thức quay.
…
Có lẽ vì hợp tác thời gian dài nên tạo được sự
ăn ý, một tháng sau, Jung Yunho và Tiễn Chanh phối hợp càng ngày càng tốt.
Đương nhiên diễn xuất của Tiễn Chanh cũng tiến bộ kinh người, ngay cả chỉ đạo
hình ảnh không thích nói chuyện cũng nhịn không được khen ngợi khả năng của cô.
Kim Jaejoong rốt cuộc cảm nhận được chút an ủi.
Dù sao Tiễn Chanh là nữ chính tự cậu chọn, lúc mới bấm máy, diễn xuất của cô vẫn
luôn khiến người đau đầu. Hôm nay cô được mọi người khen ngợi, Kim Jaejoong thậm
chí còn có cảm giác tự hào.
Ngày đóng máy, Kim Jaejoong ngồi sau máy
quay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn màn hình. Đây là cảnh cuối cùng, chỉ cần thuận lợi
hoàn thành cảnh này, quá trình quay phim sẽ chấm dứt.
Lúc này, ngoài Tiễn Chanh ra, các diễn viên
khác đều đã hoàn thành vai diễn của mình, nhưng phần lớn đều không đi, một đống
người đứng sau lưng Kim Jaejoong, tập trung xem cảnh cuối cùng.
Trên màn hình, Tiễn Chanh mặc bộ sườn xám màu
xanh da trời đã bị giặt nhiều lần đến ố vàng, tóc được thợ trang điểm tạo kiểu,
tạo cảm giác khô héo, tuỳ ý buông sau tai.
Cô đi tới cuối phố, vào trong một hẻm nhỏ.
Ánh chiều tà tạo thành một chiếc bóng thật
dài dưới chân cô.
Tiễn Chanh đi đến hết con hẻm.
“Cut ——!”
Đây là lần “Cut” cuối cùng trong cả quá trình
quay phim. Lúc giọng Kim Jaejoong vang lên, cả trường quay tràn ngập tiếng hoan
hô.
“Đóng máy rồi!” Tiễn Chanh vui vẻ chạy ra khỏi
ngõ hẻm. Tuy cô vẫn mặc chiếc sườn xám cũ kĩ, nhưng mặt lại tràn đầy vẻ nhẹ
nhõm, hạnh phúc sau khi hoàn thành công việc.
Mấy diễn viên chính nhao nhao tập trung chụp ảnh
lưu niệm, Kim Jaejoong cũng bị kéo đến, chụp với họ mấy tấm.
Vì hôm nay là hoàn cảnh đặc biệt, vậy nên Kim
Jaejoong lần đầu tiên cho phép truyền thông phóng viên đến phỏng vấn, lúc này mọi
người vẫn chưa thay đồ diễn, phóng viên nhẫn nhịn hai tháng bắt đầu điên cuồng chụp
ảnh cùng phỏng vấn.
Lần trước chỉ có vài phóng viên nhắc tới tin
cũ mười năm trước, hôm nay mấy thành viên của DBSK đều là người nổi tiếng hàng
đầu, không có truyền thông nào muốn buông tha đề tài này, vì vậy ở trường quay,
Kim Jaejoong và Jung Yunho bị yêu cầu chụp ảnh chung.
Kim Jaejoong cũng không nói rõ được thái độ của
cậu với Jung Yunho là gì. Nói cho cùng bọn họ vẫn là anh em tốt, dù lúc trước từng
có tình cảm đặc biệt nhưng cũng không thể xoá bỏ hoàn toàn tình bạn của hai người.
Huống chi hơn hai tháng sớm chiều ở chung, sức hút lớn nhất của Jung Yunho
chính là sự tập trung của anh với công việc, những việc đó, Kim Jaejoong đều
nhìn thấy cả, dù sao chuyện tình cảm cũng không thể nói rõ ai đúng ai sai, nếu
cứ như vậy, chẳng lẽ hai người cả đời cũng không liên lạc sao?
Vài chục năm sống trong giới nghệ sĩ, mấy tên
nhóc hồi nào trải qua bao tang thương, nay đã rèn được trái tim mạnh mẽ, không
dễ rung động. Kim Jaejoong cảm thấy cậu hẳn nên tha thứ đôi chút, dù là lúc đối
mặt với tình yêu.
Vì vậy phóng viên hôm nay tới, ai cũng chụp
được ảnh chụp thân mật của hai cựu thành viên DBSK Jung Yunho và Kim Jaejoong.
Trong bức ảnh, nụ cười của hai người mười phần rung động, bọn họ nhìn nhau mỉm
cười, thân thiết nắm tay như nhiều năm trước.
Không quản bí mật của bọn họ, cũng không cần
biết bọn họ đã hoà hảo như lúc đầu hay chưa, những bức ảnh này cũng đủ để thoả
mãn lòng hiếu kỳ của mọi người rồi.
Trên sân khấu, thật thật giả giả, có khi ngay
cả người trong cuộc cũng không rõ ràng.