Chương 17
Xe ba bánh chạy đến
giữa sườn núi thì không vào được nữa. Thạch Lỗi chủ động khiêng hết đồ nặng,
Hàn Trác Vũ cầm ba chiếc cần câu cùng rổ mồi, Thạch Hâm hai tay trống trơn đi
giữa hai anh.
Suối Tước Nhi chỉ rộng
chưa đầy năm mét, nước khá nông, có lẽ chỉ cao hơn mắt cá chân một chút; đá cuội
dưới suối tròn vo, đủ hình thù ngộ nghĩnh, cỏ nước mọc trong các kẽ hở cọ vào
chân, thú vị vô cùng.
Anh em nhà họ Thạch vừa
đến bên suối liền hò reo, vứt giầy xắn quần, chạy vào trong suối chơi. Tiếng cười
vang vọng khắp núi, hòa với tiếng chim hót râm ran khắp nơi.
Hàn Trác Vũ nhìn
trong chốc lát, dưới sự thúc giục của 9527, chậm rãi vào trong nước.
Mát quá! Ngón chân hồng
phấn của thiếu niên nhịn không được rụt rụt.
“Được rồi, không chơi
nữa, cẩn thận bị cảm!” Nghịch nước trong chốc lát, Thạch Lỗi xua hai người lên
bờ, “Vừa rồi chúng ta làm ầm ĩ, cá sợ chạy hết rồi, chắc phải vài phút nữa bọn
nó mới quay lại. Giờ câu tôm với cua trước đã.”
“Được ạ!” Thạch Hâm
chạy lên bờ, tìm trong bụi cỏ, hái mấy bông hoa nhỏ xíu màu xanh da trời cho
Hàn Trác Vũ, cười tủm tỉm nói, “Anh Tiểu Vũ cầm đi, nếu cua mà bò vào trong
khe, thì nhét hoa này vào đấy, chúng nó sẽ lấy kìm kẹp hoa, lúc đấy mình chỉ cần
kéo ra là bắt được rồi.”
Hàn Trác Vũ nhận hoa,
lật qua lật lại quan sát. Hoa này tuy nhỏ nhưng rất đẹp, nở từng đám trên đất,
nhìn xa mặt đất tựa như được phủ một tấm thảm hoa, xinh đẹp vô cùng.
“Đây là hoa gì?”
“Veronica Persica.
Thường nở vào tháng 6, nếu sinh trưởng ở trong núi sâu thì kỳ hoa nở có thể kéo
dài đến tháng 7, tháng 8.” Bách khoa toàn thư 9527 đáp lời.
“Tên đặc biệt thật.” Hàn
Trác Vũ gật gật đầu, bắt chước Thạch Hâm lật mấy viên đá bên dòng suối lên, tìm
kiếm cua ẩn núp ở dưới, nếu thấy cua chạy vào trong khe đá thì dùng hoa dụ dỗ
nó ra.
Thạch Lỗi mắc mồi câu
xong, tìm một chỗ đất trống râm mát, ra dấu với hai người.
Cơ thể Hàn Trác Vũ đã
được 9527 cải tạo, phản ứng nhạy bén vô cùng, cá chỉ vừa đụng vào mồi thôi, cậu
đã cảm nhận được rung động, sau đó lập tức kéo cần câu lên, kết quả trên chẳng
có gì. Anh em nhà họ Thạch phản ứng chậm hơn, bù lại kinh nghiệm phong phú, câu
được rất nhiều cá.
Chỉ vài phút, thiếu
niên đã không còn hứng thú với trò chơi này, đứng lên đi về phía rừng. Vì giao thông
đến huyện Phương Trung còn khá bất tiện, núi rừng ở đây chưa bị khai thác, phát
triển tươi tốt, tầng tầng lớp lớp lá cây che kín toàn bộ ánh mặt trời, khiến
ánh sáng trong rừng rất lờ mờ.
“Đừng đi sâu vào rừng
quá, đi dọc theo suối thôi, cẩn thận lạc đấy!” Thạch Lỗi lo lắng dặn dò.
Hàn Trác Vũ gật đầu,
chậm rãi tản bộ dọc theo con suối. Hơn 10 phút sau, cậu đang định quay về, lại
bị 9527 gọi lại, “Đợi một chút, kí chủ! Hệ thống nhận được tín hiệu cầu cứu rất
mãnh liệt, ngay 300m phía trước!”
“Mong kí chủ tăng tốc,
tín hiệu đang yếu ớt, điều này có nghĩa là người cầu cứu đang sắp mất mạng!”
Hàn Trác Vũ không do
dự nữa, dốc hết sức chạy, sau khi vượt qua một mỏm đá lớn, cậu sững sờ nhìn cảnh
tượng trước mắt. Chỉ thấy có một đứa trẻ nằm giữa dòng suối, nhìn thoáng qua chỉ
tầm bốn, năm tuổi. Vì bé đang cản dòng suối, nước dần dần phủ kín cơ thể bé, xộc
vào trong mũi, miệng bé. Cậu bé cố gắng nghển cổ lên thở, nhưng cơ thể sớm mất
đi cảm giác chỉ khẽ run rẩy, cuối cùng không thể nào nhúc nhích, đôi mắt xinh đẹp
dần dần chìm vào tuyệt vọng, tối sầm lại.
Nước suối lạnh lẽo chảy
qua mặt cậu bé, bé yếu ớt ho khan, mắt dần dần nhắm lại, dường như sắp chết,
nhưng Hàn Trác Vũ lại nghe rõ giọng nói non nớt quanh quẩn trong đầu cậu – Cứu
cháu! Cứu cháu với! Ai cứu cháu với…
Bước chân khẽ dừng lại
rồi đột nhiên tăng tốc. Hàn Trác Vũ lao vào trong nước, nhẹ nhàng nâng gáy đứa
bé lên, để cậu có thể hô hấp.
Mắt vốn đã khép lại
hơi mở ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, hai mắt đứa bé sáng lên.
Nhưng tia sáng này chỉ kéo dài vài giây rồi tắt ngóm, đứa trẻ đã hôn mê hoàn
toàn.
“Đinh ~ Nhận được 100
điểm giá trị cảm ơn từ người xin giúp đỡ!”
Đây là số giá trị cảm
ơn cao nhất mà cậu từng nhận được, nhưng giờ phút này cậu không còn tâm trạng để
ý nó, vì cậu phát hiện cổ đứa trẻ có vết bầm tím, nhìn hình dáng như hai bàn
tay người lớn, in trên làn da trắng nõn của đứa bé lại càng đáng thương, hơn nữa
hô hấp của đứa bé càng ngày càng yếu, nếu không cấp cứu thì không kịp nữa rồi!
Hàn Trác Vũ nhíu mày,
cẩn thận ôm đứa bé lên, đặt bé lên một tảng đá to mà bằng phẳng, đặt tay lên
trên trái tim sắp dừng đập của bé.
9527 phối hợp phát điện.
Năm phút sau, hô hấp
của đứa bé dần dần vững vàng. Quần áo Hàn Trác Vũ đã ướt đẫm mồ hôi, dính sát
vào người.
“Qua quét hình, cánh
tay trái của bé có vết kim tiêm, trên cổ có vết bầm, lưỡi bị xé rách, xương
quai hàm lệch vị trí, phải mau chóng đưa vào viện cấp cứu!” 9527 lo lắng nói.
Hàn Trác Vũ yên lặng
gật đầu, ôm đứa bé chạy về. May mắn hiện tại thể lực của cậu đã đạt tới 6 điểm,
dù bế đứa bé hơn 10kg cũng bước đi như bay, chỉ hai ba phút đã chạy lại chỗ của
anh em nhà họ Thạch.
Chỉ không để mắt vài
phút mà bạn tốt lại nhặt được một đứa trẻ về, hơn nữa rõ ràng là một đứa trẻ suýt
nữa bị người giết hại rồi vứt xác, Thạch Lỗi lại càng hoảng sợ, không để ý tới
đồ đạc, vội vàng bế đứa trẻ xuống núi, vào thẳng bệnh viện của huyện.