Jan 14, 2018

[LPHT] Chương 86

Chương 86

Lôi Đình kéo thiếu niên nhét vào trong xe, thắt dây an toàn, phóng vụt xe đi.
Hàn Trác Vũ thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn sườn mặt anh, âm thầm nuốt nước bọt. Mày nhíu chặt, môi mím lại, hai mắt u ám tỏ rõ tâm trạng anh không bình tĩnh chút nào. Bầu không khí trong xe như đông lại, mỗi hơi thở đều nặng nề vô cùng.
Rẽ vào một bãi đỗ xe dưới mặt đất, Lôi Đình dừng xe ở góc xa xôi hẻo lánh nhất, lấy điếu thuốc ra châm lửa, hít một hơi. Anh có rất nhiều điều muốn nói với thiếu niên, nhưng vừa há miệng lại thấy cổ họng mình khô không khốc, không nói được một từ nào. Anh cần nicotin xoa dịu thần kinh căng thẳng đến cực hạn của mình.
Tôi đã từng muốn chết rất nhiều lần – Những lời này như con dao sắc bén đâm vào lòng anh, cắt nát trái tim anh, cảm giác đau đớn không thể nào át nổi này dường như sẽ trở thành một cơn ác mộng, bám lấy anh mãi mãi.
“Chú Lôi, chú sao vậy?” Im lặng nửa ngày, Hàn Trác Vũ cẩn thận hỏi.
Lôi Đình vứt điếu thuốc lá hút dở đi, quay sang nhìn cậu, bỗng vươn tay đè chặt ót cậu, ấn đôi môi mơn mởn mà anh đã thèm muốn từ lâu vào môi mình, mạnh mẽ mút mát, lại hùng dũng cạy miệng cậu, công thành đoạt đất bên trong.
Thiếu niên bị ép ngẩng đầu, mở miệng nghênh đón lưỡi anh, nước bọt tràn ra, theo khóe miệng chảy xuống, đôi mắt vì hoảng sợ mà sáng rực dần trở nên mơ màng, cuối cùng chậm rãi khép lại, lông mi cong dài run run bất an.
Hai người sa vào trong nụ hôn mang theo mùi thuốc lá nồng đậm này.
Hai tay ôm lấy mặt thiếu niên, Lôi Đình không ngừng hôn sâu hơn, đầu lưỡi thăm dò nhiều góc hơn, hành động rất mãnh liệt. Chỉ có nụ hôn mạnh mẽ này mới có thể xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng anh, mới có thể giúp anh cảm nhận được thiếu niên vẫn còn đang tồn tại.
Hàn Trác Vũ cảm thấy mình sắp không thở được nữa rồi, vội vàng đập đập lên vai anh, nước mắt tràn ra từ khóe mắt bị anh cuốn lẫn vào nụ hôn, vị mặn lan tỏa khắp miệng, như thể đó là dư vị mà nụ hôn này để lại.
Lôi Đình rốt cuộc buông thiếu niên ra, ngón cái thô ráp dùng sức xoa đôi môi sưng đỏ của thiếu niên, ánh mắt sa sầm. Làm sao bây giờ, anh không thể ngừng được, anh chỉ muốn nuốt chửng thiếu niên vào bụng ngay bây giờ thôi.
“Chú Lôi…” Giọng nói trong trẻo của thiếu niên nay bỗng khàn khàn, đôi mắt mờ mịt mang theo hoang mang và tủi thân.
“Chú Lôi? Ha ~” Lôi Đình cười khẽ, chậm rãi điều chỉnh lại khoảng cách giữa tay lái và ghế ngồi, sau đó ôm thiếu niên lên đùi mình, nắm chặt vòng eo cậu, kề vào tai cậu, gằn từng tiếng một, “Chú có thể làm chú của cháu, dạy bảo cháu, khuyên nhủ cháu, chăm sóc cháu; cũng có thể làm bạn của cháu, nói chuyện với cháu, đi chơi với cháu, tâm sự với cháu; còn có thể làm bố cháu, mang đến tình yêu bao la vô bờ bến của bố mà cháu chưa bao giờ được hưởng.”
Lôi Đình dừng lại, giọng trở nên trầm thấp hơn hẳn, “Cháu muốn chú sắm vai trò gì, chú sẽ nhận vai trò ấy. Nhưng điều chú muốn nhất là trở thành bạn đời của cháu, cùng cháu đón từng buổi bình minh, trải qua từng đêm dài. Cháu không cần ra ngoài, chú sẽ là cả thế giới của cháu. Cháu không thích cười thì không cần cười, không thích nói thì không cần nói, không thích xem thì không cần xem, tất cả những nguyện vọng của cháu, chú đều có thể giúp cháu hoàn thành, chỉ cần cháu mãi ở bên chú.”
Khi thiếu niên trèo lên lan can, đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, anh mới nhận ra, thế giới này quá thất thường, ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì? Quan trọng nhất là nắm lấy hiện tại, đừng có bỏ lỡ rồi lại hối tiếc. Cái gì mà ra ngoài! Cái gì mà hòa nhập xã hội! Không còn người nữa thì chẳng còn gì cả! Anh hiện tại chỉ muốn chiếm lấy toàn bộ thiếu niên, in lên người cậu dấu ấn của riêng mình!
“A a a a a!!!! Đồng chí Đại Chính tỏ tình rồi!” 9527 hét lên.
Hàn Trác Vũ choáng váng rồi, cánh môi sưng đỏ khẽ mở ra, ngơ ngác nhìn anh.
Lôi Đình híp mắt, nâng má cậu lên hôn tiếp, mãi đến khi phía dưới nóng bừng, sắp không kìm chế được mới lưu luyến buông cậu ra, thấp giọng hỏi, “Cháu còn nhớ chính cháu nói muốn ở bên chú mãi mãi không?”
Thiếu niên vừa thở hổn hển, vừa ngơ ngác gật đầu.
“Người như thế nào mới có thể ở bên cháu mãi mãi? Không phải bố mẹ, không phải anh chị em, không phải con cháu, mà là bạn đời của cháu. Cái gọi là sinh ra cùng nghiệp, chết cùng nơi chôn, cháu hiểu câu này mà.”
Thiếu niên lại ngơ ngác gật đầu.
“Vậy nên, làm bạn đời của chú đi. Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau!” Lôi Đình chạm nhẹ lên môi thiếu niên, cứ chạm một cái lại thôi, trong giọng nói mang theo dụ dỗ khuyên nhủ.
Thiếu niên đang định gật đầu, sau đó vội vàng dừng lại, hai má đỏ bừng, chần chờ nói, “Nhưng chúng ta đều là đàn ông mà!”
“Đàn ông thì làm sao? Đàn ông cũng có thể yêu nhau, đàn ông cũng có thể kết hôn, ở hành tinh của chúng tôi, đàn ông còn có thể có con. Kí chủ, cậu kì thị đồng tính!” 9527 giơ chân kháng nghị.
“Đàn ông thì làm sao? Ai quy định đàn ông không thể yêu nhau?” Lôi Đình nói y hệt, thấy trong mắt thiếu niên đầy giãy dụa thống khổ, khẽ thở dài nói, “Được rồi, chú cho cháu thời gian suy nghĩ.” Cuối cùng vẫn không đành lòng ép buộc cậu.
Anh dùng tay che khuất đôi mắt dần dần tỉnh táo của thiếu niên, ngậm lấy đôi môi cậu khẽ mút, mãi sau mới chưa thỏa mãn buông ra.
“Nghe nói Nhất trung có người nhảy lầu?” Nhìn thấy hai người bước vào nhà, Quách Anh Hà hiếu kỳ hỏi.
“Dạ, sau lại không có việc gì rồi.” Lôi Đình không muốn nhắc đến việc này, dẫn thiếu niên phòng rửa mặt qua, sau đó xuống ăn cơm.
Để ăn mừng, tối nay đồ ăn rất phong phú, Lôi Đình gắp đồ ăn liên tục cho con trai và thiếu niên, không hề có chỗ nào bất thường. Thiếu niên lại khác, cúi thấp đầu, tai đỏ bừng, mắt nhìn chằm chằm bát cơm, như thể nó là thứ gì đó quý báu vô cùng.
Người nhà họ Lôi nghe rõ chuyện nhảy lầu, tưởng cậu bị dọa, hoặc có lẽ bị khơi lại kí ức buồn, tất cả đều dùng ánh mắt yêu thương liên tục trộm nhìn cậu, không dám quấy rầy.
Thấy hai đứa nhỏ đã buông bát đũa, Lôi Đình chào hỏi người nhà còn chưa ăn xong, xách Lôi Sâm vào phòng làm việc, ném cho bé một quyển sách toán, ra lệnh, “Làm hết bài trong này, không làm xong thì không được về phòng ngủ.”
Nếu là trẻ con bình thường đã sớm la hét khóc nức lên, nhưng Lôi Sâm chỉ yên lặng cầm lấy quyển sách, yên lặng lấy bút, yên lặng điền đáp án.
Con trai mình có đôi lúc rất ngoan! Lôi Đình thỏa mãn xoa đầu bé, quay lại phòng ngủ.
Hàn Trác Vũ ngồi đối diện cửa sổ, ngẩn người, 9527 đang không ngừng hò hét trong đầu câu, “Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi…” Nghe thấy tiếng cạch một cái, cậu nhìn về phía cửa, sau đó lập tức cúi đầu, rụt vai, thu nhỏ sự tồn tại của mình.
Lôi Đình kéo một chiếc ghế qua, ngồi cạnh thiếu niên, thấp giọng hỏi, “Suy nghĩ sao rồi?”
Gì, gì vậy? Cái gọi là cho thời gian suy nghĩ là chỉ có một bữa cơm thôi à? Thiếu niên trợn to mắt, biểu cảm rất kinh ngạc.
“Vậy cháu nghĩ chú sẽ để cháu suy nghĩ bao lâu? Nghĩ càng nhiều lại càng loạn, câu trả lời của cháu cũng không còn chắc chắn nữa. Cháu chỉ cần hỏi lòng mình, có muốn ở bên chú không?” Lôi Đình chỉ vào ngực thiếu niên, giọng thận trọng vô cùng.
Im lặng vài phút, Hàn Trác Vũ gật đầu nhẹ đến không thể nhẹ hơn, khẽ phun ra hai từ, “Muốn ạ.”
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Kí chủ, lựa chọn của cậu không sai đâu, không người nào chân thành hơn đồng chí Đại Chính đâu!” 9527 xoay xoay tung hoa. Tổng giá trị cảm ơn cao nhất của một người lại phá kỉ lục rồi!
Gương mặt căng thẳng của Lôi Đình bỗng chốc thả lỏng, vừa cười nhẹ vừa ôm thiếu niên vào trong lòng, kéo tay cậu đặt lên ngực mình, để cậu cảm nhận nhịp tim dồn dập và niềm vui mừng của anh.
Trái tim nóng bỏng đang đập thình thịch dưới lòng bàn tay cậu, mạnh mẽ như vậy, mãnh liệt như vậy, có được nó như có được cả thế giới. Cảm giác kỳ diệu này chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của thiếu niên. Cậu nghiêng đầu, nhìn vào hai mắt sáng rực của anh ma xui quỷ khiến rướn người, hôn nhẹ lên môi anh, sau đó cẩn thận vươn lưỡi, bắt chước động tác lúc nãy của anh, liếm láp bên trong khoang miệng.
Hóa ra đã sớm yêu rồi, hóa ra rất muốn thân cận người này, không còn xa cách, không còn rào cản, mãi mãi… Bỗng nhiên hiểu ra lòng mình khiến thiếu niên như có thêm vô hạn dũng khí.
“Bố ơi, con làm xong bài rồi, con muốn đi ngủ!” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi tủi thân của Lôi Sâm. Bé đã gõ cửa lâu lắm rồi, bố với anh Tiểu Vũ vẫn không trả lời.
Một chậu nước lạnh dội xuống, Hàn Trác Vũ lập tức tỉnh táo lại, mặt đỏ bừng đẩy người đàn ông đang đè trên người mình ra.
Lôi Đình thấp giọng chửi thề, nghiêm mặt mặc quần áo cho thiếu niên, trầm giọng nói, “Mai chúng ta chuyển ra ngoài luôn. Trong nhà bất tiện. Sau này em ngủ với anh, Lôi Sâm ngủ một mình. Nó sắp năm tuổi rồi, phải học cách tự lập.” Cái thằng nhóc kia xuất hiện chẳng đúng lúc chút nào.
Hàn Trác Vũ gần như không thể nào suy nghĩ, nhìn thấy tiểu Lôi phấn chấn chào mình, vội vàng dùng hai tay che mặt.
“Đáng yêu quá!” Lôi Đình cười nhẹ, hôn lên trán thiếu niên, khàn giọng nói, “Lần này là anh xúc động quá, chờ em chuẩn bị tốt, chúng ta lại tiếp tục. Được không?”

Thiếu niên vô thức gật đầu, não cậu đã nhão hết ra, không thể xử lý thông tin nữa rồi.