Jan 28, 2015

[NGC] Phiên ngoại 1 (Hạ)

Phiên ngoại 1 —— Hoa nở thành biển, có phượng Nam đến (Hạ)
3
Lần giam lỏng này vì điên cuồng không tin được của ta, cùng với suy nghĩ không rõ ràng của hắn, kéo dài suốt ba năm.
Ta một mình sống trong Phượng nghi các không lớn, trải qua biết bao đêm đen như mực, biết bao ngày tháng cô đơn, không có Shim Shin Hee, không có những ánh mắt hâm mộ hay oán hận kia, càng không có lời ngọt ngào bên tai…
Không có hắn, mọi thứ liền không còn được như lúc trước.
Ta hờn giận mà tuyệt vọng, không muốn biện bạch lấy nửa câu, tựa như hắn nửa bước cũng không đặt chân vào đây.
Trong những ngày tháng đó, ta suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, chẳng hạn như Shim Shin Hee chưa bao giờ nói yêu ta, chẳng hạn như, hắn đối với ta rất tốt, luôn mang theo ý tứ đền bù tổn thất, chẳng hạn như, ta chỉ là một thế thân, một thế thân không ngoan ngoãn chút nào.
Giống như trong lúc miệng khô nhất mà một ngụm nuốt cả chiếc bánh bao chay, nghẹn đến nước mắt sắp rơi ra, nhưng vẫn không muốn vứt bỏ thứ đồ ăn để kéo dài cuộc sống này.
Ta chưa bao giờ là người ngu dốt, nhưng khi đó, cứ cố chấp không chịu tin tưởng, không chịu cầu xin tha thứ, không chịu nói một câu mềm mỏng, giằng co như vậy.
Mãi đến ngày xuân năm thứ bốn mươi chín, tộc Đồ Đồ ở Tây Vực khai chiến, trong nước đúng lúc đang ở thời kỳ đói kém, nhất thời không thể đánh lại, hắn liền lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả hậu cung xưa nay không được nhúng tay vào triều chính cũng nghe thấy tiếng gió.
Hành quân chiến tranh, lo lắng khôn nguôi.
Không ai có thể hiểu những thứ này hơn ta, một người xuất thân từ nhà tướng, vì nghiệp lớn phục hưng của gia tộc ta, ta từ nhỏ đã bị ép buộc phải học, mà hôm nay, ta lại vì người đàn ông đã khiến gia tộc ta bị diệt, dốc hết sức tương trợ.
Trận chiến này lúc đầu chỉ diễn ra trong phạm vi nhỏ, ta nghĩ hẳn sẽ có cách giải quyết.
Cuối mùa xuân năm thứ bốn mươi chín, ta thuê một tiểu thái giám trông coi nghi các, thăm dò thế cục trong triều, dốc hết tâm huyết thức bao nhiêu đêm, rốt cuộc nghĩ ra sách lược vẹn toàn.
Ngày đông chí năm thứ năm mươi, ta mặc bộ áo trắng, luyện kiếm trong viện, mùa đông ở Đông triều rất lạnh, ta sớm đã không đủ tư cách để nhận than sưởi, chỉ đành dùng phương pháp ngốc nghếch như vậy để sưởi ấm.
Cho nên, ta đưa lưng về phía cửa nghi các đã đóng ba năm, không để ý tới chiếc cửa lớn chậm rãi mở ra, không để ý tới một bóng dáng màu vàng chạy đến, đón thế kiếm, một tay ôm lấy ta.
Tuyết rơi rất nhiều, cơ thể ta lạnh buốt được ôm vào trong lòng, thanh kiếm sớm đã gỉ trong tay rơi xuống đất, “Keng” một tiếng, hoà với tiếng cảm ơn chan chứa vui vẻ của hắn.
Ba năm, ba năm không gặp.
Shim Shin Hee đã già rồi, trên đầu đã có thể thấy được tóc bạc rõ ràng, khoé mắt cũng có nếp nhăn, thậm chí hai tay ôm ta cũng không còn mạnh mẽ như ngày thường.
Nhưng mà, ta lại rơi lệ, thân hình kia mang đến cho ta một tình cảm ấm áp, là cổ độc ta đời này không thể nào trốn thoát.
Lời hắn nói có chút rời rạc, ta nghe không rõ lắm, nhưng lại biết hắn vui mừng từ tận đáy lòng, giống hệt như những ngày tháng trước ở bên sườn núi nhỏ, hắn kể cho ta kinh nghiệm sống từ khi làm Thái tử.
Ta cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn phả ra bên tai, cuối cùng vẫn nâng hai tay bị lạnh đến cứng ngắc lên, nhẹ nhàng ôm lại hắn.
Thôi bỏ đi, hắn không yêu ta, như vậy, ta đành phải yêu hắn hơn một chút, vậy mới không lãng phí cuộc đời này.
Năm Duệ Đức thứ năm mươi, ta được miễn giam lỏng, rời khỏi Phượng Nghi các, Phượng Nghi các sửa chữa đổi mới hoàn toàn, đổi tên thành cung Phượng Nghi, ta cũng được tấn phong làm Phượng quân, từ nay về sau dưới một người, trên vạn người.
Năm đó, ta hai mươi tư tuổi, hắn năm mươi chín tuổi.
4
Sự thoả hiệp cùng tài năng của ta, sự ngầm hiểu và thuận theo của hắn, tựa hồ chúng ta đã tìm ra được sự ăn ý kỳ lạ khi ở chung.
Shim Shin Hee càng ngày càng sủng ta, gần như đã đến mức chuyên sủng, không ít thần tử còn khuyên hắn rời xa nam sắc, gán cho ta tội danh hoạ thuỷ mị quốc.
Ta hoàn toàn không quan tâm, càng không để người ngoài vào trong mắt, lại nhiều lần trở mặt với không ít phi tần trong hậu cung, thậm chí còn mượn cớ giúp hắn bày mưu tính kế mà công khai ra vào triều, khiến người phải ghé mắt nhìn, tiếng nghị luận càng ngày càng huyên náo, cơ hồ đã coi ta là yêu nghiệt hại nước hại dân.
Shim Shin Hee mỗi lần nhìn tấu chương như vậy luôn cười đưa cho ta, búng mũi ta bảo bớt phóng túng đi một chút, ta liền không thuận theo làm ầm ĩ, bầu không khí dịu dàng mà hài hoà như vậy luôn nhắc nhở ta rằng, giữa chúng ta thật sự có một tình yêu không liên quan một chút nào tới quá khứ và tương lai.
Nửa đêm tỉnh mộng, nằm trong màn lụa đỏ, ta nhìn người đàn ông ngủ bên cạnh mình, chính thức vứt bỏ lo âu vẫn đang mắc ngang cổ họng.
Thế thân cũng được, bóng dáng cũng thế, chỉ cần người ở bên hắn hiện tại, là ta là tốt rồi, chỉ có ta là tốt rồi.
Chỉ tiếc, trời cao tựa hồ muốn gây khó dễ ta, trong ba năm ta bị giam lỏng, Jung Yun Mi xuất hiện, trở thành một thanh kiếm sắc bén chia cắt chúng ta.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy một cô gái trầm tĩnh như vậy, sự xa lánh của ta, sự lạnh lùng của ta, gây khó dễ của ta, nàng đều cười cười cho qua, trên người cô gái xuất thân nhà thương nhân này có khí chất rất đặc biệt, đó là bình tĩnh, đây là lý do khiến Shim Shin Hee để mắt đến nàng.
Năm thứ năm mươi mốt, Jung Yun Mi được phong làm Đức phi, trở thành phi tử duy nhất có thể sánh vai với ta trong cung.
Ta tự an ủi mình, ta tự nói với mình, Shim Shin Hee là vì muốn lôi kéo Jung Yunho – thương nhân tài ba trong giới kinh doanh chỉ giậm chân một phát cũng đủ để Kinh thành rung động, vậy nên mới coi trọng Jung Yun Mi.
Sự thật cũng quả thực như vậy, dù Jung Yun Mi trở thành Đức phi, Shim Shin Hee vẫn ở bên ta mỗi ngày như trước, thậm chí nhiều lần bỏ tảo triều, người ngoài nói là ta dùng thủ đoạn quyến rũ mê hoặc hắn, nhưng mà, ngoài ta và hắn, nào có ai biết, trong những ngày tháng sống chung kia, hầu như chỉ toàn hắn cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà phê duyệt tấu chương, xử lý những việc quan trọng không muốn người biết đến, mà ta cũng chỉ ngồi cạnh nến đỏ, nghiên cứu binh thư, thỉnh thoảng, nhờ ánh sáng yếu ớt kia mà ngắm nhìn sườn mặt hắn.
Thị nữ phục thị bên người thỉnh thoảng lại truyền đến tin tức ngoài cung, hoá ra ngoài kia đã lan truyền một câu nói, “Sinh con phải sinh người như Phượng quân”, ai cũng hâm mộ ta chuyên sủng, hâm mộ ta nhận được tình yêu của đế vương.
Bọn họ nói, Duệ Đức đế chuyên sủng Phượng quân, bọn họ nói, hiện giờ trong hậu cung, chỉ có Phượng quân được vua quan tâm, bọn họ nói, Phượng quân là tu phúc khí tám đời mới nhận được ân sủng kia.
Bọn họ nói, bọn họ nói, bọn họ nói…
Rất nhiều lời đồn đãi về chuyện xưa của ta và hắn, thậm chí còn tưởng tượng ra đủ loại chuyện như thể thần tiên quyến lữ, tốt đẹp đến mức chỉ có thể thấy trong mấy tiểu thuyết nơi phố phường.
Năm Duệ Đức thứ 52, tình yêu của ta và hắn, qua lời đồn của mọi người dần dần trở thành huyền thoại.
Ta hưởng thụ những ánh mắt đó, lại lo lắng mất đi, dù những thứ này vốn không thuộc về ta, vì vậy trong cung, ta càng thêm ương ngạnh độc chiếm Shim Shin Hee, chỉ cần hắn rời khỏi cung Phượng Nghi, ta lại nghĩ ra đủ loại biện pháp gọi hắn về.
Những phi tử khác kêu ca một thời gian, dưới thủ đoạn của ta thì dần dần ngậm miệng lại, chỉ có Jung Yun Mi, cô gái thông minh kia, cẩn thận tính toán, không hề để lại sơ hở gì cho ta nắm bắt.
Trong cung, dần dần chỉ có ta cùng Đức phi, hai người hình thành thế chân vạc.
Hắn già rồi, xã giao ngày càng nhiều, ta cùng Đức phi đều được dẫn theo, chăm sóc sức khoẻ hắn, cũng giúp đỡ tiếp chuyện.
Năm đó, ta hai mươi bảy tuổi, hắn sáu mươi mốt tuổi.
5
Năm thứ năm mươi bốn, năm thứ chín ta vào cung.
Phượng quân, hai chữ này đã trở thành phong hào vang dội nhất trong hậu cung, những phi tử quanh năm không được gặp Shim Shin Hee bắt đầu nghĩ cách tìm quan hệ muốn hối lộ ta, chỉ cầu một đêm được thị tẩm.
Ta sai thị nữ đóng chặt cửa cung Phượng Nghi, hoàn toàn không quan tâm.
Dù cho, Shim Shin Hee không yêu ta, ta tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ những người khác chia sẻ.
Vì vậy, những người phụ nữ kia chuyển hướng sang Jung Yun Mi, giao thừa năm thứ năm mươi ba, trước đề nghị của chúng phi trong hậu cung, Jung Yun Mi được tiến phong làm Đức quý phi, tạm thời chịu trách nhiệm công việc trong hậu cung.
Ta theo lệ cùng Shim Shin Hee tới cung của nàng chúc mừng, cô gái dù đã tiến cung nhiều năm vẫn nở nụ cười trong veo như trước, ta lại thấy chướng mắt, tìm cơ hội châm chọc nàng.
Ta nói, ngươi không yêu hắn.
Cô gái sắp quyền nghiêng hậu cung vẫn cười nhẹ nhàng như trước, trả lời ta sáu chữ, đến chết ta cũng khó lòng quên được:
———— Đó là vận may của ta.
Vận may của nàng.
Jung Yun Mi là người thông minh nên nàng không yêu Shim Shin Hee, không yêu thì không tổn thương, lại càng không đau.
Ta yêu Shim Shin Hee, nên ta tổn thương, ta đau đớn, ta cũng điên rồi.
Sức khoẻ hắn ngày càng kém, dù trước nay vẫn dùng đồ tốt nhất, nhưng dù sao cũng là thân đế vương, việc phải lo lắng rất nhiều, ta nhìn thấy tóc bạc của hắn ngày càng nhiều, không ức chế được đau lòng, chỉ đành hao hết thời gian, ra sức chuẩn bị tốt hết thảy giúp hắn.
Cứ như vậy, trong hậu cung, Đức quý phi quản việc, ta chỉ phụ trách ở bên hắn. Dường như, đã lâu lắm rồi ta không nghĩ đến việc hắn có yêu ta hay không.
Chỉ cần như bây giờ là tốt rồi.
Đêm trước giao thừa năm thứ năm mươi bốn, trong cung Phượng Nghi, ta vẫn như ngày trước giúp hắn sửa sang tấu chương, lại nhìn thấy tấu chương Nhị hoàng tử đưa lên, một tấu chương hành văn lưu loát, tóm lại là đang khuyên hắn tìm cớ, giết Jung Yunho.
Jung Yunho, Jung Yunho, cái tên này như sấm bên tai.
Phú hộ số một số hai của Kinh thành, đệ đệ ruột của Đức quý phi, người nắm giữ mạch máu Kinh thành.
Sĩ nông công thương, thương xếp dưới cùng, nhìn như không hề có lực uy hiếp, nhưng kỳ thật, sự tồn tại của Jung Yunho đã sớm uy hiếp địa vị Hoàng thất.
Tiền, từ xưa đến nay đều có thể động đến tận trời cao.
Lực ảnh hưởng của Jung Yunho trong Kinh thành, tuyệt không thua gì Shim Shin Hee.
Quan chỉ biết Hoàng đế, những dân chúng kia, lại chỉ biết tiền, chỉ biết đến làm sao để sinh tồn.
Shim Shin Hee hiển nhiên cũng nghĩ đến việc này, hắn cầm tấu chương, đọc hồi lâu, trong đó còn kẹp một bức thư mật, ta không được quyền đọc, nhưng ở bên nhau chín năm, sao ta lại không hiểu ánh mắt của hắn.
Hắn động tâm.
Vương triều này, là điều quan trọng nhất đối với hắn.
Hắn muốn giết Jung Yunho, dù Jung Yunho là đệ đệ của Jung Yun Mi.
Trong lòng ta sảng khoái vô cùng, Shim Shin Hee không yêu Jung Yun Mi, nhưng mà, ta lại chợt nhớ đến ngày ấy trên đại điện, gặp đôi tình nhân như ngọc kia.
Jung Yunho cao lớn mà trầm ổn cùng với Kim Jaejoong từng cái nhăn mày, từng nụ cười đều mang theo khéo léo trong sáng, bọn họ giúp đỡ nhau trên đại điện, không chút sợ hãi.
Người ngoài phố phường đều nói hai người này là một đôi oan gia, ta lại nhìn ra, Jung Yunho yêu Kim Jaejoong, vậy nên không sợ hãi, Kim Jaejoong nhận lấy sự yêu chiều kia, vậy nên dũng cảm tiến tới.
Đó là tình yêu ta muốn, nhưng lại không thể nào có được.
Có lẽ chính bởi cái thoáng nhìn trên điện hôm đó, khiến ta xúc động đưa ra quyết định.
Ta cầu xin cho Jung Yunho, đưa ra đủ loại lý do, chỉ mong Shim Shin Hee vứt bỏ lòng nghi ngờ.
Sự cầu xin xúc động mà không có lý do như vậy, khiến hắn sinh lòng nghi ngờ, ta cùng Jung Yun Mi không hợp nhau, mọi người đều biết, hôm nay lại giúp đỡ Jung Yunho như thế, thật sự không hề có lý do nào.
Hắn hoài nghi, ta lại không nhượng bộ.
Cuối cùng, tan rã trong không vui.
Ta giật lấy thư mật, giận dữ nói ———— Nếu thật sự giải quyết Jung Yunho, ta cùng hắn vĩnh viễn không gặp lại.
Đó là một cuộc tranh cãi không có bất kỳ đường lui nào, ta không biết mình đang hờn dỗi gì, không phải đã sớm biết rõ, đế vương không có tình yêu, Duệ Đức đế này, có lẽ chỉ yêu một mình Mẫn phi mà thôi.
Ta chỉ là, một thế thân không chút nổi bật,
Tại sao, lại thích làm những việc như thiêu thân khiến người ta chê cười.
Shim Shin Hee không đuổi theo ta, ta đã sớm ngờ tới, chín năm nhẫn nhịn cùng đau xót đột ngột bùng phát, ta đóng cửa cung Phượng Nghi, mặc cho ai đến gọi đều không lên tiếng.
Mấy ngày liên tiếp, ầm ĩ bên ngoài rốt cuộc được dẹp.
Ta một mình đón năm mới cô đơn, nhìn trăng tròn lại khuyết, nhìn trời sáng lại tối.
Năm thứ năm mươi lăm, tin tức Shim Shin Hee bị bệnh nặng truyền đến, hắn cuối cùng vẫn đè ép việc Jung Yunho xuống, thậm chí cho mấy vị hoàng tử, ngoài Ngũ hoàng tử ra, tất cả đều ra ngoài rèn luyện.
Khi biết được tin tức này, ta gần như không thể tin vào tai mình, một mạch chạy đến tẩm cung của hắn, lại trông thấy Jung Yun Mi canh giữ bên giường hắn.
Mới mấy ngày ngắn ngủn, người đàn ông đã từng ôm trọn lấy ta đã gầy đi rất nhiều, ta thiếu chút nữa không nhận ra, người đàn ông được áo gấm bao phủ nằm trên giường kia, là Shim Shin Hee ta đã yêu gần mười năm.
Jung Yun Mi cười lui ra, ta si ngốc ngồi bên giường nhìn hắn, nắm tay hắn thật chặt, nhìn hắn mơ màng ngủ, trong lòng lại có chút vui mừng nho nhỏ.
Hắn, có lẽ cũng yêu thích ta vài phần.
Cho nên, mới buông tha Jung Yunho.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng lụa ma sát khi gió thổi, ta ngồi một bên không thể kiềm nén được sự vui mừng, nghe thấy hắn mơ hồ gọi:
Won Mi, Won Mi…
Won Mi, là tên của Mẫn phi mất sớm.
Hoá ra, hoá ra mười năm nay, mười năm ta làm bạn bên hắn, không so đo bất kì cái gì, cuối cùng cũng không bì được với năm năm ngắn ngủn mà người kia tồn tại.
Ta như bị vứt trong hầm băng, không cách nào khống chế được run rẩy, cuối cùng tông cửa xông ra, trở về cung Phượng Nghi, không chịu đi ra.
Năm đó, ta gần hai mươi chín tuổi, hắn sáu mươi bốn tuổi.
6
Tiết thu năm thứ năm mươi lăm, bệnh của Shim Shin Hee càng ngày càng nặng.
Phi tần trong cung tất cả đều đi miếu cầu phúc, mà ta nản lòng thoái chí một mình lưu lại trong cung Phượng nghi.
Jung Yun Mi ba phen mấy bận sai người truyền lời bảo ta tới, ta đều mặc kệ.
Không muốn nghe, không muốn hỏi, không muốn nhìn, cũng không muốn biết
Mười năm, mười năm này, tình yêu của ta, đổi lấy hai chữ Won Mi trong miệng hắn.
Ta, cuối cùng cũng sẽ mệt mỏi.
Ngày thu sắp hết, tiểu thái giám truyền tin tức tới, thái y không làm gì được nữa, hắn, sợ là không còn nhiều thời gian nữa.
Ta chỉ cười cười, lại không chịu tin tưởng.
Người đàn ông đã từng rong ruổi trên lưng ngựa kia, sao có thể chết dễ dàng như vậy.
Sao có thể, nhất định là Jung Yun Mi bày kế để lừa ta đi ra ngoài.
Ta đuổi hết hạ nhân, tự giam mình ở tẩm điện trong cung Phượng Nghi, tưởng tượng như hắn vẫn đang ở đây.
Mãi đến khi, Jung Yun Mi xông vào, mang theo khí lạnh bên ngoài, đứng trước mặt ta, từng chữ từng chữ nói:
———— Hắn sắp không được rồi.
———— Sợ là ngày hôm nay…
———— Hắn vẫn luôn gọi Nguyễn Nguyễn.
Nguyễn Nguyễn!
Đó là cái tên ta tuỳ tiện bịa ra lần đầu gặp hắn.
Nguyễn, là dòng họ ta đã quên từ lâu.
Hắn đang gọi ta, hắn đang gọi ta, hắn đang gọi ta.
Ta nhảy bật lên như điên, đẩy Jung Yun Mi ra, chân trần chạy vội trên con đường quanh co trong cung, bất chấp ánh mắt của mọi người.
Ta muốn gặp hắn, ta muốn gặp hắn.
Còn mười bước.
Còn năm bước.
Còn…
Tiếng chuông tang trong cung đột nhiên vang lên, tiếng chuông xa xa, dài ngắn đan xen, kéo dài không dứt truyền đến, đâm vào lòng ta.
Tẩm điện gần trong gang tấc truyền đến tiếng khóc thảm thương, trong lúc nhất thời, cơ hồ ngất trời.
Ta xụi lơ trước cửa, chân đã bị đá nhọn đâm tạo thành vô số vết thương, lại không thể nào bước thêm một bước, chỉ có thể cố vươn dài tay, muốn đẩy cánh cửa sơn đỏ kia ra.
Shin Hee, ta đã đến.
Nhưng mà, thật xin lỗi, ta đến muộn.
Người duy nhất ta yêu trong cuộc đời này, ta lại không thể gặp hắn lần cuối cùng.
Không thể nữa rồi.
Có giọt nước mắt rơi xuống sàn đá cẩm thạch bóng loáng, tan ra tựa như bông tuyết.
Bầu trời của ta, đã sụp đổ.
Khi ta tỉnh lại thì đã là rạng sáng ba ngày sau, Jung Yun Mi đứng trước giường ta, thấy ta tỉnh lại, chỉ đưa ta một bộ quần áo trắng, im lặng rời đi.
Đúng rồi, hôm nay, là ngày hắn phát tang.
Ta đờ đẫn đi theo đội ngũ đưa ma đến Thái Lăng, đờ đẫn nhìn hành vi hoang đường của Nhị hoàng tử, đờ đẫn nhìn hết thảy xung quanh mình, trong lòng ta chỉ có những kỷ niệm giữa ta và Shim Shin Hee.
Ta yêu hắn.
Nhưng mà, chúng ta giờ đây đã âm dương cách biệt.
Ta không làm được gì cả, cũng không thể làm được gì, nhưng ta có thể bảo vệ vương triều của hắn, bảo vệ con trai của hắn với Won Mi.
Những điều Shim Shin Hee hắn yêu, ta sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ.
Mười năm không hề hoang phế võ công của ta, một kích tuyệt sát Nhị hoàng tử, trong giây phút cuối cùng, ta khép hờ mắt nhìn bầu trời xanh thăm thẳm ngoài cửa, không quay đầu lại mà đâm thẳng đầu vào quan tài.
Đời dù có tốt đến mấy, không có ngươi, cũng chỉ uổng phí.
Shin Hee, ngươi xem, lời thề của ta, rốt cuộc ta đã nhận được báo ứng.
Đâm đầu vào quan tài mà chết, mãi mãi không được nhập tông miếu, nhưng không phải là chết không yên lành.
Chỉ là, trên con đường tới suối vàng kia, ta cuối cùng cũng có thể ở bên ngươi, cũng không tính là phụ lòng.
Shin Hee, năm đó tuyết rơi như đan, nếu ta không gặp ngươi thì tốt biết bao, nhưng như vậy, thế gian này cũng không còn Phượng quân nữa rồi.
Shin Hee, ngươi nhìn xem.
Hoa nở thành biển, có phượng Nam đến.

Có tai hoạ đến.