Chương 18.1
Phác Hữu Thiên hộ tống Tại Trung hồi cung, mà Trịnh Duẫn
Hạo và Thẩm Xương Mân tiếp tục ở lại thu thập chứng cứ tham ô của Kiều tri huyện.
Xe ngựa đi đường có chút chậm chạp, bởi vì tuyết rơi nên phu xe cũng không dám
chạy quá nhanh. Trong xe, Tại Trung hơi
nhàm chán nghịch móng tay mình, thỉnh thoảng còn vén rèm nhìn cảnh tuyết bên
ngoài. Hữu Thiên chú ý thấy cậu bất an, cẩn thận nhắc nhở: “Gió lớn, Hoàng phi hãy
đóng rèm lại.”
“Hữu Thiên, tốc độ như vậy bao lâu nữa thì trở về cung?” Tại
Trung rầu rĩ hỏi.
“Tuyết rơi nhiều thế này, e phải hơn ngày nữa. Hiện giờ
chúng ta không đi đường thị trấn.” Hữu Thiên nhàn nhạt trả lời, đôi mắt bị gió
buốt thổi có chút nghiêm nghị.
Tại Trung buông rèm, thở dài. Hồng Lăng lấy trong tay nải
một cái bánh đậu xanh, “Nếu Hoàng phi đói bụng thì ăn một chút, đến phía trước,
nếu có nhà trọ, nô tỳ sẽ mua ít đồ ăn nóng.”
“Không cần, ta ăn không vào.” Tại Trung khoát khoát tay,
ngồi trên giường êm ngẩn người.
Đạp Tuyết ở một bên đến giờ cũng không dám nói câu nào, thế
nhưng Tại Trung lại lên tiếng trước: “Đạp Tuyết, đầu gối của ngươi cũng bị
thương sao?”
“Cũng bị thương một chút, nhưng không có gì đáng ngại,
phiền Hoàng phi quan tâm rồi.” Nàng trả lời dè chừng, như e sợ làm cho Tại
Trung mất hứng. Nàng không ngốc, tất nhiên là biết Trịnh Duẫn Hạo có trách cứ Tại
Trung. Tuy nói Tại Trung tự dưng có thân phận Hoàng phi, nhưng dù sao cũng là
thân phận tôn quý, vì nàng là một tỳ nữ
nho nhỏ mà bị Duẫn Hạo trách móc đương nhiên trong lòng sẽ không vui, mứt hoa
quả để một bên, Tại Trung không ăn, nàng cũng không dám động.
Tại Trung híp mắt, dường như buồn ngủ, nhưng giọng nói vẫn
rõ ràng: “Thực xin lỗi.”
“Hoàng phi…”
“Nếu như ta không tuỳ hứng muốn đi chợ kia, ngươi cũng sẽ
không bị thương.” Giọng điệu của cậu như cảm thấy có chút may mắn, “May mà
ngươi không có việc gì, bằng không ta sẽ áy náy cả đời.”
Đạp Tuyết khẽ run lên, nhưng vẫn nói: “Bệ hạ tới kịp lúc,
nô tỳ hết thảy bình an.”
“Bệ hạ đối với ngươi rất tốt, nếu ngươi xảy ra chuyện, chỉ
e ta cũng không gánh được tội với hắn.” Nhắm mắt lại, tựa trên giường êm bên
trong có tẩm hương liệu an thần, ngoài miệng kêu Bệ hạ, trong lòng Tại Trung không
hiểu sao cảm thấy khó chịu. Tại Trung nghĩ nghĩ rồi chậm rãi nói: “Tuy ta cảm
thấy hắn thích ngươi, trong lòng ta rất khó chịu, nhưng dù sao hôm qua là lỗi của
ta, ta xin lỗi ngươi.”
“Hoàng phi nói quá lời, Bệ hạ toàn tâm toàn ý đối với Hoàng
phi, mong Hoàng phi đừng nghĩ ngợi nhiều. Nô tỳ chỉ là nhận được ân điển của Hoàng
phi…”
“Ngươi rốt cuộc…” Tại Trung do dự hồi lâu, mới ngồi dậy
nghiêm túc hỏi, “Là thích Thẩm Xương Mân hay là Bệ hạ?”
Bên ngoài bông tuyết phiêu rơi vào hư vô, trầm mặc một hồi
lâu, Đạp Tuyết ngẩng đầu, con ngươi ảm đạm. Đã mất đi phần tình cảm không rõ
ràng, nàng yên tĩnh như một bãi nước đọng: “Trong lòng nô tỳ, sớm đã không còn
ai rồi, nhưng nếu có người, tất nhiên không phải là Bệ hạ.” Nàng thảng nhiên
nói. “Hoàng phi không cần lo nhiều, bất luận thế nào, nô tỳ cũng không có ý muốn
có quan hệ không nên có với Bệ hạ. Nếu Hoàng phi không tin nô tỳ, như vậy…”
nàng từ trong lồng ngực rút ra một cây trâm hướng thẳng vào mặt mình.
“Dừng tay!” Hồng Lăng nhanh tay nhanh mắt ngăn cản nàng,
chỉ có điều cây trâm đã để lại trên lòng bàn tay Hồng Lăng một vết máu, “Ngươi
làm cái gì vậy?!”
“…Đạp Tuyết chỉ nghĩ đến một thứ an bình.”
“To gan! Đây là thái độ của ngươi đối với Hoàng phi sao?”
Hồng Lăng dùng sức bẻ gãy cây trâm ném trước mặt nàng ta, “Hoàng phi cũng không
phải ý tứ đó, ngươi như vậy chẳng phải muốn hãm hại Hoàng phi bất nhân bất
nghĩa sao?!”
Tại Trung bị một đoạn cảnh kia sợ tới mức kinh hồn bất định,
nửa ngày mới bối rối mở miệng: “Đạp Tuyết, ta không phải… Ta không phải ý đó,
nhưng … ta chỉ … ta chỉ…” Chỉ là quá quan tâm đến người tên Trịnh Duẫn Hạo kia.
Tại Trung cắn môi lắc đầu, một hồi lâu, “Tối hôm qua, nhất định đã xảy ra chuyện
gì đúng không? Đạp Tuyết ngươi nói cho ta biết được không? Để ta biết rõ ta đã
làm sai chuyện gì… Xin ngươi nói cho ta biết có được không?”
“Tối hôm qua không có bất cứ chuyện gì.” Đạp Tuyết ngập
ngừng một chút, trên mặt hơi xúc động: “Hoàng phi cũng không làm sai chuyện gì,
nô tỳ chỉ muốn chứng minh lòng mình thôi.”
“Thế nhưng mà Duẫn Hạo hắn tức giận…” Tại Trung hoảng loạn
rơi lệ, “Ta rất sợ hãi, sợ hãi hắn đối với ta chỉ là nhất thời cao hứng…” Một
ngày nào đó, khi không còn thích nữa, cậu sẽ bị vứt sang một bên. Như lúc trước,
cậu nhất định sẽ nghĩ đến lời thề son sắt của mình tự nhủ phải nghĩ cách trở về
thế giới hiện đại. Nhưng bây giờ, lòng của cậu như bị kiến cắn, rấm rức khó chịu.
Hồng Lăng nhíu mày, dùng khăn mặt giúp Tại Trung lau nước
mắt trên mặt.
Mà Đạp Tuyết, khi nhìn bộ dạng Tại Trung như vậy, kinh ngạc
cười nói: “Trái tim Bệ hạ đều đặt trên người Hoàng phi, xin Hoàng phi đừng lo lắng
những vấn đề này. Nếu tối hôm qua Bệ hạ vì nô tỳ mà trách cứ Hoàng phi, cũng chỉ
là vì mẫu thân nô tỳ…” Nàng cười rộ đến kinh tâm động phách, như là mất hồn, “Hoàng
phi có biết không, mẫu thân nô tỳ từng là tri kỷ của Bệ hạ, là ái nhân của Tư tế
Đại nhân… Mà nô tỳ, vốn là kẻ không nên có mặt trên đời này…”
Gió chưa bao giờ ngừng thổi luồn qua khe cửa, cơ hồ làm
đông cứng nước mắt của Đạp Tuyết.
Hồng Lăng kinh ngạc nhìn chằm cằm Đạp Tuyết, mà Đạp Tuyết
chỉ hờ hững cúi đầu. Tại Trung cầm chặt tay Đạp Tuyết, “Ta biết! Nhưng ta cảm
thấy ngươi cũng không sai! Đạp Tuyết, ta không nên hỏi ngươi những điều này…”
“Hoàng phi, là nô tỳ quá phận.”
Nhìn Đạp Tuyết càng lúc càng lạnh nhạt, Tại Trung chỉ cảm
thấy mình thật quá đáng. Rõ ràng đối phương không muốn nhắc lại những điều khiến
mình đau xót, mà cậu lại khơi ra. Cậu buông tay Đạp Tuyết ra, lại không biết
nói gì. Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Tại Trung không sợ hãi mà hiếu kỳ hỏi: “Hữu
Thiên, làm sao vậy?”
“Công tử vào xe
trong đi, phía trước có một tiểu hài tử bị té xỉu trong tuyết, Phác Công tử đã
đi đến xem trước.” Trả lời cậu chính là phu xe.
Hữu Thiên cưỡi ngựa tiến đến, nhìn gương mặt đứa bé đã bị
lạnh tím tái, lập tức xuống ngựa, ôm lấy đứa nhỏ. Sau đó vội vàng bế đứa nhỏ
vào trong xe ngựa sưởi ấm, Tại Trung hiển nhiên còn hoảng hốt hơn, nhưng khi
nhìn thấy bộ dạng đứa bé vẫn kinh hô lên: “Hi nhi?” Chỉ thấy trên người Hi nhi không
ít vết thương, quần áo rách nát hơn nửa, bộ dáng như bị roi đánh, miệng vết
thương vì giá lạnh mà huyết nhục mơ hồ. Bộ dạng như vậy, tựa như đã chết, nếu không
phải có hơi thở yếu ớt, Hữu Thiên cũng đã không đem nó lên xe ngựa rồi.
“Ta xuống xe đi nhóm lửa đun ít nước ấm.” Hữu Thiên nói
xong liền xuống xe ngựa, cùng phu xe đi tìm củi nhóm lửa.
Tại Trung đem Hi nhi ôm vào lòng, thân thể lạnh như băng ở
trên thân thể ấm áp của Tại Trung cũng không có phản ứng. Tại Trung xoa xoa tay đứa bé, “Mau mang lò sưởi đến đây.
Hồng Lăng lấy thuốc trị thương của ngươi ra đây, Đạp Tuyết ngươi mau đi tìm bộ
quần áo dày đi.” Cậu vội vàng phân phó, miệng hà hơi lên tay Hi nhi vốn đã đông
cứng, “Hi nhi, ngàn vạn đừng xảy ra chuyện…”
Vốn là lộ trình dài buồn chán cũng phải dừng lại, Hữu
Thiên làm tuyết tan thành nước, hôm nay trời quá lạnh, phải một lúc lâu nước mới
nóng lên. Hồng Lăng lấy một nửa nước lau
người cho Hi nhi, một nửa còn lại ngâm trà để Tại Trung cho nó uống. Vì miệng vết
thương bị tổn thương do giá rét, Đạp Tuyết bôi thuốc có chút khó khăn, nhưng vẫn
cẩn thận như cũ. Cũng may khi đi bọn họ cũng chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, chủ yếu là
Hồng Lăng sợ trời lạnh quá Tại Trung sẽ bị cảm, cho nên mang đi không ít đồ.
Hôm nay, Tại Trung còn chưa dùng, đồ đã để Hi nhi đứa nhỏ
này dùng trước.
“Tại sao lại như vậy?” Tại Trung trông sắc mặt có chút hồng
lại của Hi nhi, lo lắng hỏi, “Hữu Thiên, ngươi giữa đường nhìn thấy nó sao?”
“Ta vừa mới đi bên kia dò xét ven đường, nó hẳn là đi ra
từ phía rừng cây kia. Con đường kia khá kín, cũng không an toàn…” Còn chưa nói
xong, bất chợt Tại Trung ôm Hi nhi vào trong lòng nức nở nghẹn ngào. Tuy âm
thanh rất nhỏ nhưng vẫn khiến tất cả mọi người chú ý. Đôi mắt vốn nhắm chặt lúc
này mới hơi mở ra, như là đã cố hết sức. Phải một lúc lâu sau, Hi nhi mới thật
sự mở to mắt nhìn trước mắt. Tại Trung thử gọi tên nó, nhưng Hi nhi vẫn ngơ
ngác nhìn.
Cho đến khi con ngươi trống rỗng dần dần khôi phục sắc
thái, Hi nhi mới khàn khàn lên tiếng: “Ca ca?” Thanh âm nhỏ xíu, vô lực.
“Hi nhi, tỉnh rồi sao?” Tại Trung quấn đầy quần áo lên
người nó. Vì ở đây không có quần áo cho trẻ con, cho nên quần áo tạm thời của
Hi nhi đều là của Tại Trung, đối với một đứa nhỏ như vậy, quần áo thế này dễ
dàng thành chăn đệm.
Hi nhi giật giật môi, kinh ngạc nhìn Tại Trung một hồi
lâu, bỗng nhiên ôm chặt cậu: “Ca ca… Ca ca…”
“Làm sao vậy? Hi nhi đừng khóc, rốt cục là làm sao vậy?” Tại
Trung nhẹ giọng an ủi.
“Người xấu đem bắt tất cả rồi, còn đánh ta…” Hi nhi khóc
thút thít, vết thương trên người vì cậu bé không an phận mà vỡ ra, cảm giác đau
đớn càng khiến nó khóc to hơn.
Hữu Thiên nhíu mày, “Chúng ta vừa mới qua bên kia, liền
có chuyện như vậy. Chắc hẳn cái tên Kiều tri huyện đã phát hiện.”
Mà Tại Trung một bên vỗ vai Hi nhi, vừa nói với Hữu Thiên:
“Bây giờ lập tức quay lại, các ngươi nói tên huyện lệnh có chỗ chống lưng lớn,
mà lần này Duẫn Hạo cải trang. Nếu như hắn giấu diếm tốt, chỉ sợ Duẫn Hạo và Xương
Mân sẽ xảy ra chuyện.”
“Thế nhưng mà Bệ hạ đã lệnh cho ta…”
“Là mạng Trịnh Duẫn Hạo quan trọng hay là ta quan trọng?!”
Tại Trung chợt quát lớn, “Hắn là Thiên Đế của Viêm Thuấn này, tuyệt đối không thể
xảy ra chuyện! Phác Hữu Thiên, ngươi bây giờ lập tức thúc ngựa quay lại nói cho
bọn họ biết tình hình. Ta không cần ngươi ở đây!
“Hoàng phi!”
“Kiều tri huyện đã ra tay với nạn dân, ngươi nhanh đi!”
“Ta không thể để Hoàng phi đi một mình được!”
“Vậy được!” Tại Trung giao Hi nhi cho Hồng Lăng, sau đó
xuống xe ngựa, cắn răng chỉ vào con ngựa: “Ta không cưỡi ngựa một mình, ngươi để
ta lên đó, sau đó ngươi mang cả ta đi.”
“Xin Hoàng phi đừng tuỳ hứng.” Phác Hữu Thiên trầm giọng,
nhưng vẫn dáng vẻ cung kính.
Tại Trung thật muốn cho cái tên ngu trung này một cái
tát: “Nếu Duẫn Hạo có chuyện, ta cũng không muốn sống. Phác Hữu Thiên, ngươi là
thần tử, hiển nhiên phải đặt an toàn của Duẫn Hạo lên đầu, ta nói rồi, bất kể
như thế nào cũng muốn ở bên cạnh hắn. Hôm nay biết rõ hắn gặp nạn, ta sao có thể
mặc kệ hắn mà hồi cung đây?”
Lúc đó, gã đối với người kia đã từng nói như vậy —— bất kể
sau này như thế nào, ta đều ở bên cạnh ngươi.
Thế nhưng mà trong mắt người kia, Thượng thư Phác Đại
nhân vẫn là phụ bỏ người ta.
Phác Hữu Thiên quay lại, đạp ngựa xuống, “Đi lên.” Gã đưa
tay kéo Tại Trung lên.
“Hồng Lăng, Đạp Tuyết, chăm sóc cho Hi nhi. Nếu trở lại
nhà trọ có dị thường thì nhanh chóng rời đi!” Tại Trung nắm chặt tay Hữu Thiên,
thoáng cái đã ngồi trên lưng ngựa. Hữu Thiên cưỡi ngựa rất tốt, rất nhanh đặt Tại
Trung ngồi vững trên yên ngựa, một mạch lao về con đường lúc trước vừa đi qua.
Hi nhi lạnh run tựa trong lòng Hồng Lăng, không dám lên
tiếng, trên mặt còn có nước mắt chưa khô. Hồng Lăng buông rèm, thản nhiên phân
phó: “Xa phu, quay lại nhà trọ!”