Chương 36.1
Ngày mai đã là ngày dự đoán thiên mệnh, chỉ là trong
hoàng cung vẫn điêu tàn vô cùng. Tung tích Hoàng phi không rõ, người của cung Bồng
Lai, kể cả Yên Nhiễm đều bị Trịnh Duẫn Hạo tống vào trong lao ngục. Buổi tính
thiên mệnh vẫn phải tiến hành như thường lệ, nếu không mọi công sức chuẩn bị đều
trở nên uổng phí. Trịnh Duẫn Hạo giấu tin Hoàng phi mất tích, chỉ sai Kim Tuấn
Tú cùng Trịnh Viêm Hi dẫn người đi tìm, mà chính hắn cũng không ít lần cải trang
ra ngoài điều tra.
Cả hoàng cung đã bị lục tung mấy lần mà vẫn chưa tìm thấy.
Kim Tại Trung không thể nào không nói gì mà bỏ đi, trừ khi bị người bắt.
Lo lắng bao trùm khắp cả cung điện, Trịnh Duẫn Hạo gần
như sắp nổi điên rồi. Nếu bị bắt cóc, vậy Kim Tại Trung sẽ gặp phải điều gì, hắn
quả thật không thể nào tưởng tượng ra. Hắn vẫn luôn cẩn thận, muốn bảo vệ cậu,
cũng vẫn luôn dùng hết sức mình để bảo vệ. Sau lần trước bị Liên Dạ bắt cóc, từ
biệt mấy trăm năm, hắn không thể tiếp tục mất cậu. Dù tuổi hắn dài đằng đẵng,
cũng không thể chịu đựng được sự chia lìa đau đớn khiến người hít thở không
thông này. Tuy vậy, Trịnh Duẫn Hạo không biết rằng, Kim Tại Trung không hề rời
khỏi hoàng cung.
Hoàng cung Viêm Thuấn cũng coi như canh gác rất nghiêm ngặt,
một người vào rồi ra đã khó, huống chi nay còn mang thêm một Kim Tại Trung
không biết võ công.
Trong căn phòng nhỏ hẹp, Kim Tại Trung không biết đây là
nơi nào, chỉ biết nơi này lúc nào cũng tối tăm như giữa ban đêm. Quần áo trên
người đã dính bẩn, trâm ngọc trên tóc sắp rơi ra, hai tay Kim Tại Trung bị
trói, nhưng vẫn có thể lấy trâm trên đầu xuống, cất vào trong lòng. Tóc xõa xuống,
khiến cậu nhìn qua có chút yếu ớt. Bờ môi khô khốc lâu nắm rồi không có một giọt
nước nào, bóng đêm vô tận bao phủ lấy cậu.
“La Dã, ngươi đến cùng muốn làm gì.” Giọng Kim Tại Trung
khàn đục, rất khó nghe.
Cách đó không xa, một người cao lớn đang ngồi bệt trên đất.
Tay hắn còn cầm một thanh trường đao, mà mấy ngày nay, ngoài việc đi tìm chút
thức ăn, La Dã gần như giữ nguyên tư thế này, không động đậy. Hắn không nói
chuyện cùng Kim Tại Trung, cũng không tổn thương cậu, chỉ trói cậu lại rồi nhốt
ở đây. Nghe thấy cậu nói, ánh mắt đờ đẫn của La Dã mới chậm rãi di động, ánh mắt
của hắn không hẳn lạnh như băng, nó tràn ngập tuyệt vọng, đáng tiếc căn phòng tối
om này khiến Kim Tại Trung không thể nào nhìn rõ ánh mắt hắn.
“Ngươi đến cùng muốn làm gì…” Giọng Kim Tại Trung rất yếu
ớt, dù La Dã vẫn để cậu ăn, nhưng bị trói chặt ở nơi không thấy mặt trời này,
Kim Tại Trung tất nhiên là ăn chẳng được bao nhiêu, “Nhốt ta ở đây là muốn uy
hiếp Trịnh Duẫn Hạo sao… Nếu như vậy, ngươi sẽ không thực hiện được đâu.”
La Dã vẫn không trả lời, vết sẹo trên mặt hắn vẫn hút mắt
như trước, giờ phút này hắn ngồi trong ánh sáng yếu ớt, nhìn quả thật có vài phần
đáng sợ. Bước chân hắn nặng nề, ngồi xổm trước mặt Kim Tại Trung, để Kim Tại
Trung có thể nhìn rõ hắn. Giọng hắn già nua đến khiến người sởn gai ốc: “Các
ngươi đã giết Vương, vì sao còn không chịu buông tha A Sở?”
“Ca ca là tự sát…” Kim Tại Trung nhìn hắn, bình tĩnh đến
lạ kỳ.
“Ha ha…” La Dã cười rộ lên, như thể đang khóc, “Là Trịnh
Duẫn Hạo phái người giết vương, ngươi biết không? Vương chỉ là yêu ngươi mà
thôi, nhưng ngươi còn là người không hả? Ngay cả A Sở các ngươi cũng không
nương tay sao…”
Kim Tại Trung kinh ngạc, lần nữa mở miệng: “Chuyện A Sở
quả thật là do lỗi của ta, nhưng ca ca hắn… Sai cũng không phải do Duẫn Hạo.” Một
cái tát vung tới, trước mắt Kim Tại Trung tối om, cậu ngã rạp xuống mặt đât. La
Dã kéo tóc cậu, giọng thê lương: “Vương thật sự quá yêu ngươi… Vậy A Sở thì
sao?! Vì sao còn muốn lấy cả tro cốt của nàng?! Nàng đã chịu khổ nhiều năm như
vậy, sao còn không để nàng nghỉ ngơi?!” Khi Kim Tuấn Tú cầm lấy bình tro cốt
làm điều kiện để hắn thả Phác Hữu Thiên, hắn cảm giác tim mình như vỡ tan, đó
là tro cốt của Sở Trinh, là hồn phách của Sở Trinh. Rõ ràng đã thỏa hiệp, nhưng
cuối cùng vẫn bị Phác Hữu Thiên đánh lén, mà Kim Tuấn Tú thậm chí còn đập vỡ hũ
tro luôn.
Tro rơi đầy đất không chỉ là hồn phách Sở Trinh, mà còn cả
lòng hắn. Dưới bụng là một kiếm mà Phác Hữu Thiên đâm, tro cốt theo gió bay qua
người hắn, tựa như tiếng nỉ non của Sở Trinh.
“Năm đó Trịnh Duẫn Hạo lệnh A Sở tiến cung, ta đã hận hắn…
Mấy năm nay, hắn dùng mọi cách hành hạ A Sở, ta biết rõ A Sở đang khóc… Hàng
đêm đều khóc trong giấc mơ của ta…” Nước mắt La Dã nóng bỏng như ngọn lửa, hắn
cầm lấy tóc Kim Tại Trung, để cậu nhìn vết sẹo trên lồng ngực hắn, “Đúng vậy, A
Sở tự vào cung, nàng vốn định kết hôn với ta, ngươi biết không? A Sở nàng… Nàng
nói chiến tranh kéo dài, người chịu khổ là dân chúng vô tội, nàng không nỡ Nam
Cương sinh linh đồ thán, cũng không nỡ ta bị thương… Nhưng Trịnh Duẫn Hạo thì
sao?!”
Giọng gào lên đập thẳng vào tai Kim Tại Trung, khóe miệng
Kim Tại Trung là vết máu đã khô, cậu thở dốc.
“Hắn có buông tha chúng ta không?” La Dã như một con sư tử
bị thương, quằn quại trong đau đớn, “Vương làm hết thảy là vì ngươi, chỉ vì quá
yêu ngươi… Nhưng A Sở nàng, nàng nói ngươi vì lỗi của Vương mà chết, vậy nên tiến
cung để chuộc tội… Nàng cảm thấy có lỗi với ngươi, nhưng ngươi không chết, còn
hại chết nàng… Kim Tại Trung, ngươi thật sự rất nhẫn tâm…”
“La Dã… Trịnh Duẫn Hạo vì ta mới làm như vậy.” Kim Tại
Trung ấp úng, nhưng cuối cùng chỉ nức nở nói, “Xin lỗi… Lỗi của Duẫn Hạo, để ta
bù đắp…”
“Bù đắp? Làm vậy thì A Sở có thể sống lại sao…” La Dã giật
mình thất thần, mắt ngập nước, khuôn mặt sớm không còn thần thái của một người
sống, “Là sự xuất hiện của ngươi, hủy diệt Nam Cương.” Nam Cương xinh đẹp nở đầy
hoa bỉ ngạn đỏ, trời xanh mây trắng, gió thổi qua có thể ngửi thấy hương hoa
nhàn nhạt, thiếu nữ mang vòng bạc vui vẻ chơi đùa trên vùng đất rộng lớn, tiếng
chuông lục lạc trong veo như tiếng ca mùa xuân. Tốt đẹp như vậy, nay chỉ vĩnh
viễn xuất hiện trong mơ, ký ức buồn vui hòa với nước mắt, xẹt qua hai gò má hắn.
Ánh bình minh giờ đang ở đâu?
Ngay cả hi vọng cuối cùng cũng đã biến mất, cả thế giới
chỉ còn lại tuyệt vọng. Dù chỉ một lần thôi, chỉ một lần nữa được nhìn thấy nụ
cười của nàng, đẹp tựa như biển hoa Nam Cương.
Năm tháng trôi đi, quay đầu nhìn lại, người và vật chẳng
còn, không một ai chờ.
“Ngươi không phải Hoàng phi mệnh định của Viêm Thuấn, lại
phá hủy Nam Cương. Ngày mai, ngay ngày mai thôi, Trịnh Duẫn Hạo sẽ để Thẩm
Xương Mân giả xem thiên mệnh, lừa gạt thiên hạ này. Ta sẽ khiến hắn thân bại
danh liệt, cũng sẽ cho hắn biết cái gì gọi là không thể không mất đi…” La Dã
hung hăng nói, “Vì các ngươi mà ta phải chịu đựng bao đau đớn, giờ phút này, ta
sẽ trả lại hết cho các ngươi.”
Kim Tại Trung mở to hai mắt, lắc đầu.
“Ngươi sợ Trịnh Duẫn Hạo thân là Thiên Đế mà lại thân bại
danh liệt, mất dân tâm? Vậy khi ngươi biết vương chết thảm trong tay Trịnh Duẫn
Hạo, ngươi liệu có đau lòng không?”
“… Nhưng lỗi là ở ta, nếu không phải vì ta, Duẫn Hạo đã
không giết ca ca, A Sở cũng sẽ không chết… La Dã, tất cả đều do ta.” Khóe mắt
Kim Tại Trung ướt át, “Đừng chống đối Duẫn Hạo, hết thảy ân oán hãy để ta chấm
dứt.”
“Ta đã không còn ngày mai nữa rồi, kể từ ngày A Sở chết,
ta cũng đã mất đi sự sống của mình.” Hắn nói rất nhẹ, bước chân nặng nề dần dần
rời xa. Ở một góc hẻo lánh, La Dã cuộn người lại, yếu ớt tựa như một đứa trẻ
không tìm thấy đường về nhà. Trên mặt hắn vẫn là thần sắc lạnh như băng, nhưng
đây là lần đầu tiên, Kim Tại Trung nhìn thấy nước mắt của hắn không ngừng tuôn
rơi. Có lẽ hắn đã sớm chết rồi, lúc tro cốt Sở Trinh rơi vãi, hòa với nước mắt
của hắn cùng nhau xuống hoàng tuyền.
Cái tát ban nãy khiến Kim Tại Trung yếu ớt ngơ ngác hồi
lâu, má vẫn nóng rát, cậu nhìn La Dã nghẹn ngào trong bóng tối, giật giật đôi
môi khô khốc, không nói lên lời. Vết máu ở khóe miệng đã khô, trên áo trắng
dính đầy bụi đất, cậu đột nhiên cúi đầu xuống, bật cười, vừa mất mát lại vừa
đau thương.
Trịnh Viêm Hi trở lại phủ đã là chạng vạng tối. Thẩm
Xương Mân chữa khỏi vết thương trên chân hoẵng, y thấy Trịnh Viêm Hi có chút mệt
mỏi, hỏi: “Còn chưa tìm thấy sao?”
“Ngày mai có vấn đề gì không?” Trịnh Viêm Hi không trả lời.
“Nghi thức ngày mai chỉ cần có hoẵng xuất hiện là được,
chỉ mong hết thảy sẽ thuận lợi.” Thẩm Xương Mân dừng lại đôi chút, lại nói:
“Thái tử điện hạ đợi ngươi ở trong thư phòng từ trưa tới giờ, ngươi đi gặp hắn
một lần đi, đứa nhỏ này rất lo lắng cho ngươi.”
Trịnh Viêm Hi nhíu nhíu mày, không biết tại sao lại không
thấy phản cảm. Có điều khi còn chưa tìm được Kim Tại Trung, hắn thật sự không
muốn có việc khác làm phiền hắn. Đi thẳng đến thư phòng, chợt thấy cửa thư
phòng mở rộng, thiếu niên đang ghé lên bàn, ngủ rất ngon lành, bên dưới còn có
một quyển binh thư đang đọc dở. Trước đây vì muốn là một tướng quân tốt, hắn
cũng đọc không ít binh thư, nay nhìn thấy Trịnh Tử Hiên, không khỏi nhớ tới thời
niên thiếu của mình.
Lông mi dài khẽ run rẩy, Trịnh Tử Hiên ngủ rất ngoan. Trịnh
Viêm Hi kinh ngạc, cuối cùng vẫn tiến lên đánh thức hắn.
“Ưm… Kiêu… Dũng tướng quân…” Còn chưa tỉnh ngủ hẳn, Trịnh
Tử Hiên đã mơ màng gọi. Dụi dụi mắt, Trịnh Tử Hiên ngơ ngác nhìn Trịnh Viêm Hi,
sau đó nói khẽ, “Tìm được Tại Trung ca chưa?”
“Vẫn chưa, thái tử điện hạ có việc gì sao?” Trịnh Viêm Hi
ngồi xuống, rót chén nước uống một ngụm, cả ngày không ăn gì cũng không thấy
đói, trong lòng lo lắng suốt mấy ngày nay nên giọng điệu hắn không dễ nghe chút
nào. Thấy Trịnh Tử Hiên có chút ủy khuất, Trịnh Viêm Hi lại không đành lòng,
lúc này mới dịu giọng, “Không có việc gì thì về cung sớm đi, gần đây không yên ổn.
Hoàng phi đã mất tích, nếu ngươi cũng gặp chuyện, Bệ Hạ lại đau đầu.”
Trịnh Tử Hiên ngẩng đầu, nhìn hắn cẩn thận nói: “Ta biết
rõ, cái kia… Kiêu Dũng tướng quân, ta nghe nói mấy ngày nay, ngươi vẫn bận tìm
Tại Trung ca, vậy nên mang cái này đến…” Hắn lấy một bao lá trà từ trong lòng
ra, “Ta nghe cung nhân trong cung ta nói, trà này có tác dụng an thần.”
“Đa tạ thái tử điện hạ.”
“Còn có…” Trịnh Tử Hiên do dự một lát, “Ta biết rõ Bệ Hạ
đã phong tỏa tin Tại Trung ca mất tích, nhưng các ngươi cứ tìm như vậy, sớm muộn
gì cũng bị lộ.”
Trịnh Viêm Hi nhướn mày, mấy ngày nay bọn họ đều ra ngoài
tìm người, dù có cẩn thận nhưng vẫn sẽ bị người phát hiện. Trịnh Tử Hiên thấy hắn
không nói lời nào, còn tưởng mình nói sai cái gì, vội vàng lại nói: “Ta không
có ý nói Kiêu Dũng tướng quân làm không đúng! Ta chỉ là cảm thấy… Như vậy sẽ bị
người lợi dụng, ngươi cũng biết gần đây có rất nhiều người lan truyền lời đồn Tại
Trung ca không phải Hoàng phi mệnh định, đại thần cũng có rất nhiều người muốn
phế truất Tại Trung ca… Ta… Ta…”
“Vi thần đã biết, sẽ chú ý hơn. Sắc trời không còn sớm,
thỉnh thái tử điện hạ trở về.”
“… Ừ, trà… Nhớ phải uống đấy.” Đi vài bước đến bên cửa, lại
quay người, Trịnh Tử Hiên đột nhiên ấp úng hỏi: “Kiêu Dũng tướng quân, thích… Tại
Trung ca à?”
Trịnh Viêm Hi nhìn hắn, không phủ nhận, nhưng ánh mắt lạnh
băng lại khiến lòng hắn rét buốt.
“Quả nhiên là như vậy…” Hắn cúi đầu.
“Ngươi muốn làm gì?” Trịnh Viêm Hi chợt đóng cửa thư
phòng, đè hắn lên tường, bụi trên giá sách chợt bốc lên, Trịnh Tử Hiên kinh ngạc
nhìn gương mặt Trịnh Viêm Hi gần trong gang tấc, nhưng giọng nói lại lạnh lùng
tới tột cùng, “Thái tử điện hạ không cần phải mất công trù tính, Bệ Hạ sao lại
không biết tình cảm của thần chứ?”
Trịnh Tử Hiên trừng to mắt, đột nhiên nắm chặt góc áo Trịnh
Viêm Hi: “Bệ Hạ… Biết rõ?”
“Vậy nên việc này dù ai biết cũng chẳng sao cả, ta không
biết thái tử điện hạ muốn dùng cái này để uy hiếp ta làm gì, nhưng ngay cả Bệ Hạ
cũng bao dung cho tình cảm này của vi thần, vậy nên mời thái tử điện hạ hãy quản
tốt miệng của mình.”
Không biết vì sao, Trịnh Tử Hiên nghe hắn nói như vậy,
trái tim đột nhiên đau đớn vô cùng: “Ta không có…” Hắn vội vàng nói, “Vì… Vì
ánh mắt mỗi khi Kiêu Dũng tướng quân nhìn Tại Trung ca giống hệt ánh mắt ta
nhìn Kiêu Dũng tướng quân! Vậy nên! Vậy nên ta biết rõ…” Mắt hắn đỏ bừng, cắn
môi hồi lâu mới cúi đầu xuống. Trịnh Viêm Hi khiếp sợ nhìn hắn, Trịnh Tử Hiên
đang khẽ run lên: “Tại Trung ca mất tích, ngươi cùng Bệ Hạ đều lo lắng như vậy,
lúc nhìn thấy Bệ Hạ cùng Tại Trung ân ái, trên mặt Kiêu Dũng tướng quân cũng
không có chút vui vẻ nào. Ta biết rõ như vậy không đúng, nhưng ta nhìn thấy
bóng dáng của mình từ trên người tướng quân… Rõ ràng không chiếm được, nhưng vẫn
khát vọng…”
“Ngươi không nên nói ra.” Trịnh Viêm Hi hạ giọng, “Ngươi
là thái tử Viêm Thuấn, là thái tử mà Bệ Hạ cùng Hoàng phi rất kì vọng.”
“Nhưng tình cảm có thể ngăn cản sao?” Trịnh Tử Hiên lắc đầu,
“Ta đã rất kìm chế bản thân rồi, nhưng… Ta thích Kiêu Dũng tướng quân… Rất
thích…” Dù có bị ngươi ghét.
“A, thích ta?” Trịnh Viêm Hi giật giật khóe miệng, “Ngươi
thích thì sẽ ép ta tới tuyệt lộ sao, vậy nên đừng ích kỷ nói mình thích ta.”
Lòng như bị ai đó đảo loạn, từ nhỏ đã như vậy, dù mình
thích đến mức nào, cũng sẽ không thể nào có được. Nước mắt Trịnh Tử Hiên trong
suốt như giọt sương, đó là một cảm xúc rất nhẹ nhàng, không tức giận, không cười
giễu, chỉ đơn giản là đau lòng. “Từ lúc nhỏ ta đã biết đến Kiêu Dũng tướng
quân… Mẫu thân luôn kể cho ta nghe tin thắng trận của Kiêu Dũng tướng quân, từ
lúc đó… Kiêu Dũng tướng quân đã là anh hùng trong lòng Tử Hiên.” Giọng hắn rất
dịu dàng, “Nhưng ta cũng biết, nếu ta không trở thành Thái tử, tướng quân sẽ
không nhìn ta lấy một lần.” Ta cũng biết, cũng chính bởi vậy, khi phát hiện
ngươi thích Hoàng phi, ta mới cảm thấy mất mát như vậy.
Giống hệt như lúc ta nhận ra ta thích ngươi vậy. Vừa chờ
mong lại vừa bất an, vốn không thể nào đạt được, sao còn hy vọng xa vời làm gì?
Trịnh Viêm Hi hồi lâu không nói gì, tay đang giữ chặt Trịnh
Tử Hiên nhẹ nhàng buông lỏng. Định lau nước mắt của hắn đi, Trịnh Tử Hiên lại
tránh, quay đầu đi chỗ khác.
“Ta thật sự… Chưa từng nghĩ tới việc dùng điều này để uy
hiếp Kiêu Dũng tướng quân…” Cúi đầu, Trịnh Tử Hiên cười cười, “Không còn sớm nữa,
ta phải trở về… Nhớ uống trà đấy…” Đẩy Trịnh Viêm Hi ra, Trịnh Tử Hiên vội vàng
rời đi.
“Thái tử điện hạ!”
Trịnh Tử Hiên ngừng chân, nhưng không quay đầu lại: “Ta sẽ
không nói ra đâu!” Nói xong liền chạy đi.
Hắn cảm thấy như lòng như bị ai đó cắt mất một khoảng,
không chỉ vì lo lắng cho Kim Tại Trung mà còn cảm xúc gì khác nữa. Từ trước tới
nay, vẫn lưu luyến sự dịu dàng của Kim Tại Trung, vậy nên không nhìn rõ những
thứ khác. Dù đó là tình yêu mà kiếp này nên lựa chọn, là người chỉ thuộc về bản
thân.