Dec 1, 2016

[RLYJ10Y] Extra 1.4

Extra 1: White Day – Đêm Thất tịch
Part 4
Jung Yunho chậm rãi buông tay, anh trả lại sân khấu chính cho Hà Quýnh cùng Chu Đồng, bản thân thì quay trở lại vị trí lúc trước của mình.
Hà Quýnh nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, anh đổi giọng vui vẻ, tiếp tục nói.
“Được rồi, được rồi, tất cả mọi người phải nghe lời đấy! Các bạn làm theo sự hướng dẫn của chúng tôi, được không?” Sự thân thiết của Hà Quýnh rất nhanh xây dựng lại bầu không khí, “Tôi rất hiểu tâm trạng của các bạn, nhưng giờ chưa đến lúc các bạn la hét cổ vũ, đợi lát nữa có dịp, các bạn cứ hét thoải mái!”
Chu Đồng cười nói: “Lát tôi cũng muốn hét cùng các bạn.”
“Vừa rồi tôi nói đến đâu rồi nhỉ? À, đúng rồi! Tôi nói có một việc chắc chắn các bạn không biết, các bạn nhìn đi, hiện tại trên sân khấu, ngoài tôi ra còn mấy chàng trai nữa?” Hà Quýnh đi đến bên cạnh Kim Junsu, tiện tay chỉ, “Là ba người! Ba người họ đều là thành viên của DBSK đúng không?”
“Đúng ——!” Dưới khán đài trả lời vang dội.
Hà Quýnh đột nhiên đổi chủ đề: “Nhưng chủ đề hôm nay của chúng ta làKhúc chuyện xưamà! Nào, chúng ta hãy cùng quay trở lại bộ phim này, vừa rồi nam chính vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, khi anh hợp tác với đạo diễn Kim Jaejoong, có chuyện gì thú vị xảy ra không?”
Chiêu lạt mềm buộc chặt này của Hà Quýnh quả thật rất có sức sát thương, mọi người trong trường quay đang lơ lửng trên không lại rơi luôn xuống đất, quả thật là vừa yêu vừa hận, giận đến cắn răng.
Jung Yunho nhìn Hà Quýnh trêu chọc fan của họ, cố nén ý cười, trả lời: “Chuyện thú vị kỳ thật có rất nhiều, vì hai chúng tôi rất thân thiết, lúc trước khi còn là ca sĩ thì thường xuyên ở cùng nhau, vậy nên cả hai chúng tôi đều hiểu rõ nhau. Nhưng giờ không còn giống lúc trước, Jaejoong là đạo diễn, tôi là diễn viên, vậy nên nhiều lúc, tôi cũng cần cậu ấy chỉ đạo và trợ giúp vài điều, thay đổi thân phận quả thật rất mới lạ, có đôi lúc cậu ấy nói nặng một chút, phản ứng đầu tiên của tôi là khó chịu, sau này mới dần dần quen.”
“Vậy ở trường quay, đạo diễn Kim có khó tính không?”
Jung Yunho không trả lời ngay, anh thoáng nghiêng người như đang nhìn Kim Jaejoong, Kim Jaejoong ra sức quay đầu đi, như thể vấn đề này không liên quan tới cậu.
Jung Yunho cười mỉm: “Không thể nói là khó tính, đây chỉ là biểu hiện cho sự nghiêm túc của cậu ấy thôi, các diễn viên có thể có cảnh NG, nhưng đạo diễn lại không được như vậy, trong toàn bộ quá trình quay phim, cậu ấy là người vất vả nhất.”
Hà Quýnh gật gật đầu, rất ủng hộ cái nhìn của anh, “Lời này quả thật rất đúng, vì nhiều khi, mọi người chỉ nhìn thấy được sự vất vả cùng cố gắng của diễn viên, kỳ thật người phía sau họ mới là giỏi nhất, đó chính là đạo diễn.” Hà Quýnh nói xong liền dẫn đầu vỗ tay, “Nào, chúng ta hãy tặng cho anh Kim Jaejoong một tràng pháo tay được không!”
Tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, Jung Yunho hơi cúi đầu, không ai thấy rõ nét mặt của anh, nhưng tiếng vỗ tay của anh lại rất vang dội.
Giới thiệu xong mấy nhân vật chính, Kim Jaejoong lại được mời ra chính giữa.
“Ngoài nội dung phim rất lôi cuốn ra,Khúc chuyện xưacòn có một điều rất hấp dẫn người xem!” Hà Quýnh quay sang Kim Jaejoong: “Chúng ta đều biết bộ phim này về đề tài tình yêu, mà tình yêu không thể nào thiếu những bản tình ca lãng mạn, bài hát cuối phimKhúc chuyện xưalà do đạo diễn Kim tự mình sáng tác đúng không?”
Kim Jaejoong gật đầu, có chút ngượng ngùng: “Không chỉ mình tôi, tôi viết bài này cùng với một người bạn nữa.”
Hai chữ người bạn còn chưa dứt, cả trường quay đã sôi trào, không ai còn lạ lẫm gì với người bạn này, thậm chí bài hát này cũng đã được chia sẻ rộng khắp cộng đồng mạng.
Kim Jaejoong đưa ngón trỏ lên bên môi, quay xuống khán giả: “Suỵt!”
Quả nhiên lời của thần tượng là có trọng lượng nhất, Hà Quýnh tiếp tục theo kịch bản: “Hôm nay chúng tôi nhất định phải nghe ca khúc này một lần, hình như là có mấy phiên bản khác nhau đúng không? Tôi thấy trên mạng có rất nhiều người nói về việc này.”
“Đúng vậy, có ba phiên bản.” Kim Jaejoong giải thích, “Vì bộ phim này sẽ công chiếu ở cả châu Á và châu Mỹ, vì vậy tôi đã sáng tác ra ba phiên bản, tiếng Trung, Tiếng Hàn và tiếng Anh.” Cậu nói xong liền chỉ Tiễn Chanh cùng Kim Junsu, “Tiễn Chanh hát tiếng Trung, Junsu hát bản Hàn, bản Anh là…”
“Được rồi! Chúng ta không bàn đến việc này nữa, chúng ta chỉ cần nghe luôn thôi đúng không.” Hà Quýnh vội vàng cắt ngang lời cậu, “Ngay bây giờ, chúng ta sẽ được thưởng thức phiên bản tiếng AnhLove Song.”
Nhạc dạo vang lên, ngọn đèn trong trường quay chuyển sang tối màu, màn sân khấu màu xanh nhạt hạ xuống, cả sân khấu liền biến thành biển xanh u ám.
Hà Quýnh cùng Chu Đồng dẫn Kim Jaejoong cùng mọi người đến trong góc sân khấu nghỉ ngơi, chỗ này rất gần hàng ghế khán giả, ba người liền phất tay chào hỏi những khán giả ngồi gần đó.
Cửa trên sân khấu dần dần mở rộng, Park Yoochun mặc vest trắng, chậm rãi bước ra, lúc xuống sân khấu, gã còn theo thói quen khẽ liếm môi dưới, khí chất lười biếng của riêng gã tỏa ra đến từng góc của trường quay.
Mắt Park Yoochun lúc nào cũng như đang cười, mắt hoa đào như gió xuân, quyến rũ lại say lòng người.
Đại khái đã đoán được Park Yoochun sẽ xuất hiện, khán giả bên dưới ít nhiều đều đã có sự chuẩn bị tâm lỹ, vậy nên khi Park Yoochun đi ra, tất cả mọi người đều cố gắng kiềm chế, không gây ầm ĩ, tránh ảnh hưởng đến màn trình diễn.
Park Yoochun chậm rãi đi ra giữa sân khấu, nhiều năm trôi qua, giọng gã vẫn trầm ấm như trước, thậm chí ngay cả giọng mũi cũng không chút thay đổi.
Kim Junsu cười cười bới lỗi sai trong giọng hát của Park Yoochun với Kim Jaejoong, Kim Jaejoong cũng không còn ngụy trang như trên sân khấu, vui vẻ phối hợp với Kim Junsu.
Đến phần điệp khúc, Park Yoochun ngầm thở phào, lúc đến nốt cao, gã đột nhiên ngừng lại, buông micro.
Một giọng cao chót vót vững vàng nối tiếp âm cuối của Park Yoochun, nó lưng chừng trên không vài giây, cuối cùng lên tới nốt cao nhất.
Giọng nam cao nổi bật thế này, còn cần giới thiệu nữa sao? Tất cả mọi người, kể cả Kim Jaejoong cùng Jung Yunho đều mở to hai mắt, bọn họ không thể tin vào tai mình, bởi vì giọng hát này quá quen thuộc! Đây là giọng của Shim Changmin, người có thể lên tới nốt cao không ai bằng – Shim Changmin của DBSK!
Giọng của cậu xuất hiện! Như vậy cậu chắc chắn đang ở trong trường quay!
Trường quay lại một lần nữa xôn xao, lúc này ngay cả Jung Yunho cùng Kim Jaejoong cũng chẳng buồn trấn an các cô, Kim Jaejoong kéo Kim Junsu, thấp giọng hỏi: “Changmin đến thật à? Đang ở đâu rồi?”
Kim Junsu chỉ chỉ cửa thông lên sân khấu phía đối diện: “Lát em ấy sẽ ra thôi, em cũng không biết biên kịch chương trình thuyết phục Changmin như thế nào, không ngờ em ấy lại đồng ý đến.”
Kim Jaejoong không kìm nổi mím môi, “Anh năn nỉ mãi mà cậu nhóc không chịu hát bài này, sao biên kịch người ta mới nói mấy câu đã đồng ý rồi.”
Kim Junsu thấy cậu ghen tị lại tủi thân, vươn tay vỗ vỗ Jung Yunho đang ngồi cạnh Kim Jaejoong, sau đó chỉ chỉ Jaejoong hyung của cậu, rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài này với cậu.
Jung Yunho ghé vào tai Kim Jaejoong, nói nhỏ: “Hôm công chiếu lần đầu, Yoochun bị vỡ âm đó thôi.”
Kim Jaejoong hiểu ra, dùng sức gật đầu, thì ra là thế.
Nhạc nền kết thúc, sân khấu một lần nữa rực sáng, Park Yoochun lễ phép, mỉm cười chào hỏi khán giả, “Chào mọi người, tôi là Park Yoochun.” Nói xong lại đột nhiên cười rất đáng yêu, “Vừa rồi có một người bạn bí mật cùng tôi thể hiện bài hát này, giờ tôi sẽ mời cậu ấy ra nhé.”
Tiếng thét chói tai lại vang lên, Park Yoochun đi đến cửa bên phải sân khấu đón một người, người này mặc áo sơ mi vàng nhạt, bên ngoài là chiếc áo vest màu cà phê, khi dáng người cao gầy đó vừa lộ ra, cả trường quay liền bị tiếng hét vang dội bao phủ, la hét như phát cuồng có lẽ cũng không đủ để miêu tả cảm xúc kích động của khán giả lúc này.
Người này, cậu nói cậu đã rời khỏi giới giải trí. Người này, vẫn luôn không chút sợ hãi đối mặt với biến cố cuộc đời. Cậu là Shim Changmin, cậu là linh hồn của DBSK, khi mọi người đang cảm động, rơi nước mắt, cậu sẽ mím nhẹ môi, vui mừng nhìn fan – những người đã dành tất cả tình yêu của mình cho họ.
Cậu lại một lần nữa xuất hiện trên sân khấu, hơn nữa, cậu không đi một mình.
Kim Jaejoong, Jung Yunho, Kim Junsu đi ra giữa sân khấu, Park Yoochun cười như hoa đào nở rộ, đứng cạnh Shim Changmin đợi ba người chậm rãi đi tới.
Mười năm sau, họ lại đứng bên nhau, không còn là trái ba phải hai, không còn là một người lẻ loi trơ trọi, họ trở lại vị trí của mình, một hàng năm người, giống như sân khấu mà họ đứng cạnh nhau lần cuối mười năm trước, cũng tại Trung Quốc.
Lần này, ánh đèn rực rỡ đã bật lên, always keep the faith, chúng em tin tưởng các anh.
Camera chính giữa bắt đầu quét một vòng từ bên trái, lần lượt quay cận cảnh từng người, trong màn ảnh, mắt cả năm người đều đang ướt nước.
Đây không phải là một buổi tụ hội bí mật, cũng không phải ngẫu nhiên gặp ở nơi làm việc, đây là sân khấu của thời đại ấy, thời đại DBSK.
Rất nhiều kí ức tràn ngập trong đầu họ, Kim Jaejoong cắn chặt môi dưới, cậu vô thức ngẩng đầu lên nhìn trần nhà. Shim Changmin từ lúc đi ra vẫn không nói gì, sững sờ nhìn khán giả, lúc này mới cầm lấy micro, ân cần chào hỏi: “Chào mọi người, tôi là Shim Changmin, tôi rất bất ngờ khi còn có cơ hội đứng trên sân khấu hát, rất cảm ơn mọi người.”
Khán giả bên dưới vỗ tay vang dội, rất nhiều người đang im lặng rơi nước mắt.
Jung Yunho dùng sức vỗ vai Shim Changmin, sau đó nở nụ cười, Shim Changmin cũng bật cười theo.
Hà Quýnh vô cùng cảm động trước hình ảnh này, tuy không phải cảnh sinh ly tử biệt, nhưng lại bị tình cảm trong mắt họ chạm tới tận tâm can. Anh thấy Chu Đồng vụng trộn lau nước mắt, hiểu rõ, vì vậy anh tiến lên giữa sân khấu, tiếp tục công việc còn dang dở của mình.
“Hình ảnh này thật sự rất ý nghĩa, tôi thấy các bạn khán giả trong trường quay đã khóc rồi, tôi nghĩ hẳn rất nhiều bạn không thể nào bình tĩnh lại được, nhưng tôi hi vọng mọi người có thể nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, bởi vì đêm nay thuộc về các bạn…” Hà Quýnh lại đưa tay về phía năm người, “Cùng với họ!”
Chu Đồng lau khô nước mắt, cũng quay lại sân khấu, Hà Quýnh trao cho cô một ánh mắt an ủi.
Chu Đồng nói: “Trước hết, chúng ta hãy để họ gửi lời chào đến các bạn khán giả trong trường quay và cả các khán giả đang ngồi trước TV nhé.”
Hà Quýnh ủng hộ: “Vậy năm người cùng nhau chào đi, chào giống trước đây nhé.”
Anh nói xong liền dùng ánh mắt trao đổi với mấy người, cuối cùng Jung Yunho dẫn đầu cầm lấy micro, anh hít sâu một hơi, sau đó nói: “1, 2, 3.”
Năm người đồng thanh: “Xin chào, chúng tôi là DBSK.”
Một câu chào đơn giản, nhưng lại là giấc mơ tuyệt vời nhất của chúng ta thời niên thiếu.
Nếu đây chỉ là giấc mộng, vậy chẳng muốn tỉnh lại, cũng đừng có tỉnh lại.
< End >
Bonus
Chương trình quay xong, mọi người nhao nhao chụp ảnh kỉ niệm trong phòng nghỉ, Chu Đồng bối rối đứng phía xa xa, dường như rất do dự.
Kim Jaejoong theo ánh mắt của cô nhìn sang, quả nhiên thấy Shim Changmin đang nói chuyện với Hà Quýnh, không thể không nói sự tự kiềm chế của Shim Changmin rất tốt, lại có nhiều năm kinh nghiệm trên sàn catwalk, dù hiện tại cậu không còn trong giới giải trí nhưng vẫn giữ vững được dáng người của mình.
Kim Jaejoong dùng tay huých Park Yoochun bên cạnh mình, Park Yoochun đang dùng tiếng Anh nói chuyện với cô nàng stylist xinh đẹp, vì vậy khi Kim Jaejoong huých gã, gã tùy ý đáp lời: “Sao vậy?”
“Em nhìn bên kia kìa.” Kim Jaejoong dùng tiếng Hàn, lại dùng tay huých gã vài cái, “Nhìn đi!”
Park Yoochun đành phải xoay người lại, không chút hứng thú liếc nhìn một cái: “Nhìn cái gì?”
Kim Jaejoong đè đầu gã xuống, ghé vào tai gã nhỏ giọng nói: “MC nữ kia kìa, cô ấy nhất định là fan của Changmin!”
Park Yoochun hoàn toàn không có hứng thú với mấy chuyện này, đành phải gật đầu cho qua.
“Vừa rồi cô ấy còn nói mình là Cassiopeia đấy! Em xem cô ấy còn chẳng dám đến nói chuyện với Changmin, em nhìn đi!” Kim Jaejoong phát hiện Park Yoochun không tập trung, vì vậy nhéo lấy tay gã, giọng hung dữ hơn hẳn: “Mau nhìn đi!”
“Em đang nhìn mà!”
“Anh thấy em có nhìn đâu!” Kim Jaejoong lật tẩy gã, “Em mau nhìn đi, cô ấy sắp đi tới rồi kìa!”
Park Yoochun bị tinh thần hóng chuyện nhiệt tình của cậu khiến cho rất bực bội, nhưng tính của Kim Jaejoong, mọi người đều biết cả, mỗi lần Park Yoochun ở cạnh cậu đều cảm thấy, càng ngày khả năng hóng chuyện của cậu càng cao!
Chu Đồng ngượng ngùng đi đến trước mặt Shim Changmin, cô còn không dám nhìn Changmin, cũng may Hà Quýnh biết rõ tâm tư của cô, giới thiệu hai bên với nhau nhằm giảm bớt sự gượng gạo.
“Em xem! Anh đoán đúng rồi kìa!” Kim Jaejoong rất vui, cậu dùng ánh mắt đắc ý nhìn Park Yoochun, “So với bạn gái em, ai quyến rũ hơn?”
Park Yoochun quả thật là phục cậu luôn, chuyện này mà cũng dám nói công khai thế này à!
“Em không có bạn gái.”
Kim Jaejoong cười xấu xa nhìn gã: “Cô nàng mang thai ấy.”
“Hyung, anh đừng có như vậy nữa được không? Có chuyện gì thì nói sau, ở đây nhiều người như vậy…”
“Anh chỉ hỏi em là có xinh không thôi mà, anh có nói gì đâu!” Kim Jaejoong đột nhiên cao giọng, nhưng mà bản thân cậu không nhận ra.
Park Yoochun chỉ dám trợn mắt trong lòng, lúc mắt quét một vòng, chợt thấy Kim Junsu đang đứng phía đối diện, cậu đang nghịch điện thoại, cảm nhận được ánh mắt của Park Yoochun, cậu đột nhiên dùng ngón trỏ chỉ chỉ phía bên trái.
Bên trái? Park Yoochun dùng đuôi mắt liếc xéo qua, lập tức trong lòng cười tươi như hoa.
Một phút sau.
Park Yoochun cùng Kim Junsu đứng cạnh nhau, hai người cùng cúi đầu nghịch điện thoại, nhưng đuôi mắt thỉnh thoảng lại đảo qua lại, nhìn nhau, sau đó lại cùng nhìn về phía trước.
Mà phía trước họ là —— Jung Yunho đang dựa vào bàn trang điểm, một tay chống lên bàn, một tay cầm điện thoại, thỉnh thoảng lại ấn chụp.
Đúng vậy, anh đang chụp ảnh.
“Bức này xóa đi, xấu quá!” Kim Jaejoong không vui nói, ngón tay chỉ chỉ trên màn hình di động, “Cậu hơi nghiêng điện thoại đi, đừng chụp đầu tớ to như vậy!”
Jung Yunho phối hợp nghiêng di động, cố gắng tìm kiếm góc đẹp nhất của Kim Jaejoong.
“Xóa xóa xóa, đừng nghiêng nữa! Như thế sẽ không chụp được Chu Đồng.” Kim Jaejoong nhíu mày tự hỏi phải chụp thế nào mới không bị góc chết, cuối cùng ra yêu cầu, “Cậu vẫn chụp như lúc nãy đi, nhớ chụp sao cho đầu tớ nhỏ một chút!”
Jung Yunho cười dịu dàng: “Ừ.”
“Cái này cũng không được…”
“…”
“…”
“…”
Kim Junsu cuối cùng rời mắt khỏi điện thoại, cậu nhìn Kim Jaejoong vẫn đang tự sướng, không hiểu gì hỏi Park Yoochun: “Anh ấy đang làm gì vậy? Vì sao nhất định phải lấy được Changmin và MC kia vào khung hình?”
Park Yoochun nở nụ cười cao thâm: “Anh ấy đang bị cuồng mạng xã hội.”
Kim Junsu há mồm, “A” một tiếng.
Đêm đó, Kim Jaejoong cập nhật twitter.

Tên Shim Changmin cùng Chu Đồng xuất hiện top trend của twitter.