Chapter 65
Gió từng đợt thổi qua, lá vàng trên mặt đất
liên tục bị thổi bay lên giữa không trung, không khí ẩm thấp dưới bầu trời tối
tăm u ám lại càng thêm đè nén. Trong khung cảnh ấy, Kim Jaejoong cùng Jung
Yunho lại như hai pho tượng, cả thế giới như yên lặng.
Jung Yunho cứ ôm cậu như vậy, nhắm mắt cảm nhận
người trong lòng hồi lâu cũng không mở mắt ra. Cái ôm này anh đã đợi 5 năm, thời
gian 5 năm không ngắn không dài, nhưng lại khiến Jung Yunho gần như nổi điên. Mỗi
lần anh nghĩ tới Kim Jaejoong cô đơn, ngồi một góc gặm nhấm vết thương, liền hận
không thể lấy dao đâm vào ngực mình.
Kim Jaejoong chôn mặt vào cổ Jung Yunho, bờ môi
dính nước mắt va chạm vào cổ cùng tai anh, nước mắt nóng hổi như đang truyền đạt
nỗi nhớ dâng trào của Kim Jaejoong.
Giờ phút này, cậu không muốn nghĩ gì cả. Như thể
chưa từng có 5 năm kia, cậu vẫn là Kim Jaejoong, anh vẫn là Jung Yunho. Hai người
vẫn ở bên nhau, chưa bao giờ tách rời.
*****
Bầu trời bị đè nén đến cực hạn, mưa đột nhiên
trút xuống, từng hạt mưa to lộp bộp rơi xuống đất.
Kim Jaejoong ra khỏi lòng Jung Yunho, lui ra
sau một bước, hai mắt hồng hồng nhìn anh: “Cậu vì sao… Vì sao lại xuất hiện trước
mặt tớ? Cậu tìm tớ làm gì?”
Jung Yunho vẫn muốn ôm cậu, bàn tay vươn ra một
nửa lại bị ánh mắt của Kim Jaejoong ngăn lại, chỉ có thể xấu hổ thu tay lại: “Tớ…”
Lúc này, dường như nói cái gì cũng không ổn.
Anh quả thật không nên xuất hiện, anh không có tư cách ở bên Kim Jaejoong. Jung
Yunho im lặng giây lát, mới nói: “Tớ không buông tay được…”
Kim Jaejoong sửng sốt, mờ mịt nói: “Nhưng mà, cậu
đã buông tay 5 năm rồi.”
“…” Jung Yunho nhắm hai mắt lại, hai tay không
biết nên để đâu, “Cho tớ thêm một cơ hội nữa được không?”
Kim Jaejoong vẫn dùng ánh mắt mờ mịt, thậm chí
còn có chút bối rối nhìn anh, nửa ngày sau mới nói: “Kỳ thật những lời cậu nói
rất đúng, đã có lúc tớ không hiểu cậu… Là vì tớ quá để ý mối tình này. Nhưng hiện
giờ, tớ đã suy nghĩ cẩn thận rồi, cuộc sống quả thật không chỉ có tình yêu.
Chúng ta đều không muốn trở thành gánh nặng của đối phương.” Nói đến đây, cậu đột
nhiên ngẩng đầu lên nhìn trời, giọt mưa không chút thương tiếc nào rơi xuống mặt
cậu, hòa với nước mắt chảy dọc theo gương mặt. Cậu há miệng, nói những lời mà
ngay chính bản thân cậu cũng không biết là gì: “Cậu đã từng buông tay, vậy thì
đừng nhặt lại, cần gì phải để quá khứ giằng xé cậu, cần gì giống tớ… Nhưng rồi
tớ cũng sẽ biết cách buông tay, rồi tớ sẽ học được thôi.”
Cậu dùng tay lau nước mắt, mưa càng lúc càng lớn,
cả người Kim Jaejoong đều ướt đẫm.
Jung Yunho như bị đóng đinh tại chỗ, không cách
nào nhúc nhích. Anh vươn tay bắt lấy tay Kim Jaejoong, bắt được rồi lại không
biết làm gì, lại không nỡ buông.
Mưa hòa tan đau đớn trên mặt anh, vô tình lại
tăng thêm khoảng cách giữa hai người. Tuy anh và Kim Jaejoong đứng đối diện, lại
như thể càng ngày càng xa.
Anh không biết phải đối mặt với Kim Jaejoong
như thế nào. Khi anh không còn ngụy trang nữa, rộng mở lòng mình, lại được cho
biết hóa ra anh đã sớm không còn hi vọng. Dù anh bắt lấy tay cậu, dù anh có thể
cảm nhận rõ ràng độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay.
Trong mưa to, hết thảy đều trở nên mơ hồ, Kim
Jaejoong như được ánh sáng dịu dàng bao phủ, khuôn mặt cậu mơ hồ, lông mi dài
vương vài giọt mưa, toàn thân bắt đầu run lên trước cơn mưa thu lạnh lẽo.
“Vậy nên… Vậy nên chúng ta tiếp tục làm bạn
đi.” Kim Jaejoong chậm rãi nói, “Kỳ thật… Kỳ thật tốt nhất chúng ta cũng đừng
làm bạn. Yunho, cậu đừng xuất hiện trước mặt tớ nữa, được không?” Cậu càng nói
càng thêm kích động, cơ thể vốn đang phát run rốt cuộc không thể nào kiềm chế,
giọng nói đứt quãng: “Được không?”
Kim Jaejoong lắc lắc Jung Yunho, bắt lấy tay
anh, gần như khẩn cầu: “Tớ không muốn tiếp tục diễn kịch với cậu, dù là phim
cũng phải kết thúc, không bằng cứ như vậy chấm dứt, được không? Kỳ thật… Kỳ thật
kết thúc như vậy đã rất tốt rồi, như cậu nói ấy, chúng ta chỉ là kết thúc một mối
tình, cuộc sống giờ mới bắt đầu.”
Cổ tay Jung Yunho bị móng tay cậu cọ xước da.
Anh cúi đầu nhìn vết thương, lại đột nhiên bình tĩnh trở lại. Một lát sau khi
anh ngẩng đầu nhìn Kim Jaejoong, ánh mắt đã sâu hun hút tựa như một đầm nước
sâu, đen nhánh không thấy đáy.
“Đã không buông được, vậy đừng có buông.” Jung
Yunho dịu dàng tới gần cậu, gỡ từng ngón tay cậu ra. Kim Jaejoong mờ mịt mặc
anh gỡ ngón tay cậu, sau đó bị anh kéo vào trong lòng, “Không phải nói cậu vẫn
chưa buông tay sao? Vậy thì đừng có buông.”
Giọng nói dịu dàng ấy, vang lên bên tai Kim
Jaejoong. Lúc này cậu đã rất lạnh, bờ môi cũng đang run rẩy, độ ấm bên tai tựa
như dòng nước ấm, chảy thẳng vào ngực.
“Jaejoong… Tớ đã trở về.” Jung Yunho nắm chặt
tay, vuốt mái tóc ướt sũng của Kim Jaejoong, như dùng hết sức lực mới có thể
nói tiếp: “Tớ sai rồi, cậu không nên chia tay với tớ, tớ thật sự biết mình sai
rồi, tớ về sau sẽ không dám phạm sai lầm nữa đâu… Đừng bảo tớ về nhà…”
“Không được, Yunho… Thật sự không được.” Hai
tay Kim Jaejoong chậm rãi ôm lấy lưng Jung Yunho, “Tớ vĩnh viễn không thể nào
quên được ngày đó, cậu chia tay với tớ, dù nhiều năm qua đi, ngày hôm nay tớ vẫn
nhớ như in… Đó là ngày tớ đau đớn nhất trong suốt cả cuộc đời, tớ nhớ ngày đó tớ
nợ cậu một câu trả lời, vậy hôm nay tớ trả lời cậu… Yunho, chúng ta chia tay
đi.”
Kim Jaejoong run rẩy nhắm mắt lại, chôn mặt vào
cổ Jung Yunho: “Chúng ta đừng gặp lại nữa. Tình cảm dù vẫn còn, nhưng rồi cũng
sẽ dần dần biết mất. Cậu tin tớ đi, cậu có thể quên tớ.”
Jung Yunho đột nhiên kéo cậu ra khỏi lòng mình,
giọng run rẩy không cách nào che giấu được: “Không… Không được, tớ không đồng
ý!” Hai người bọn họ đã hoàn toàn bị mưa bao phủ, tiếng mưa rơi ào ào tràn ngập
không gian, Jung Yunho bắt đầu hét lên, “Tớ biết rõ tớ không có tư cách không đồng
ý, tớ biết rõ mọi thứ đều là lỗi của tớ, dù không thể làm lại một lần, cậu cũng
đừng từ chối tớ như vậy… Tớ biết cậu rất đau, nhưng tớ cũng đau như vậy, nhiều
năm qua đi, tớ chưa một ngày nào sống vui vẻ, tớ đã hiểu ra có vài người mình
không thể nào sống thiếu được, là cậu khiến tớ hiểu ra.”
“Nhưng cậu cũng khiến tớ hiểu ra, dù không muốn
mất đi, cũng phải mất đi.”
Tiếng mưa rơi rất lớn, những lời này của Kim
Jaejoong gần như không thể nghe thấy. Tóc mái của cậu đã bị gạt lên, gió lớn thổi
tung vạt áo cậu, nước mắt cũng như bị thổi bay.
“Dù cậu đã quay lại, tớ cũng sẽ không đứng tại
chỗ chờ cậu.” Kim Jaejoong vừa nói, vừa ngẩng đầu, dùng tay vuốt ve gương mặt
Jung Yunho, “Cậu còn nhớ hôm thử trang phục cho《Khúc chuyện xưa》không? Tớ đứng ở cửa
nhìn cậu chụp ảnh, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ lát cậu sẽ nói gì với tớ. Sau cậu
đi tới chỗ tớ, nói với tớ: “Xin chào, Jaejoong, đã lâu không gặp. Cậu có khỏe
không?” “
“Đó là vì…”
Kim Jaejoong cắt ngang anh: “Cậu đừng nói, nghe
tớ nói hết đã. Kỳ thật tớ không khỏe chút nào, lúc nhập ngũ, tớ không thể nào
tiếp nhận sự thật ấy, về sau lúc đi Mĩ, tớ cũng vẫn không buông tay được. Lúc cậu
lần đầu tiên nhận được giải diễn viên xuất sắc nhất, tớ nhìn cậu trên tivi, tớ
uống rất nhiều rượu, sau đó tớ bắt đầu run lên, tớ nghĩ rằng ngủ một giấc sẽ
không sao, lúc Yoochun bay đến Mĩ, tớ đã hôn mê ba ngày… Sau khi tỉnh lại, bác
sĩ nói cho tớ biết, tớ mắc chứng nghiện rượu. Không phải cậu từng nghi ngờ tớ cắn
thuốc sao? Tớ đã từng dùng thuốc lắc, tớ đã thử mọi phương pháp mà mình nghĩ tới
để khiến bản thân quên cậu.”
“Tớ đã thật sự cho rằng mình có thể quên cậu, tớ
đã thật sự tin tưởng lời cậu nói, tớ cố gắng đi thích ứng cuộc sống mà cậu đem
tới cho tớ… Bởi vì tớ biết rõ, buông tay tớ, cậu sẽ còn khó chịu hơn tớ.”
Kim Jaejoong dừng đôi chút, dường như còn rất
nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại thôi, nhẹ nhàng hôn lên môi Jung Yunho.
“Yunho, chúng ta chia tay đi.”
Cậu chỉ chạm môi một cái rồi rời khỏi, lại bị
Jung Yunho đột nhiên vươn tay giữ chặt gáy cậu. Jung Yunho cắn mạnh môi cậu,
dùng sức nói: “Không chia tay!”
Kim Jaejoong vừa định lui về phía sau, chân lại
lảo đảo, Jung Yunho đột nhiên vươn tay ôm lấy cậu, khiến người cậu lại càng
thêm gần anh.
“Không chia tay! Vĩnh viễn không chia tay!”
Jung Yunho tái nhợt nhìn cậu, mu bàn tay anh nổi gân xanh. Người đàn ông này giờ
không còn là vị thần trong mắt người ngoài nữa, lúc này nước mắt anh rơi liên
tiếp, anh khóc như đứa trẻ.
Anh bắt đầu hôn lên bờ môi Kim Jaejoong, từ bên
ngoài đến bên trong, từng chút cảm nhận đắng chát trong miệng Kim Jaejoong. Cảm
giác đau đớn như có thể lan tỏa, không ngừng bao phủ lấy anh.
Không thể chia tay, không muốn chia tay. Nước mắt
Jung Yunho như từng câu thổ lộ, nước mắt Kim Jaejoong cũng chậm rãi rơi xuống.
Không biết bao lâu sau, trời đã tối hẳn, đèn đường
bật lên, giọt mưa dưới ánh đèn màu cam cũng không còn trong suốt nữa.
Kim Jaejoong giãy khỏi cái ôm của Jung Yunho,
dùng sức hô hấp. Trước mắt là trời mưa to, theo ánh sáng mơ hồ nhìn ra phía trước
là con đường chạy dài tít tắp. Cậu cảm thấy mình chỉ có thể mờ mịt bối rối tiếp
tục đi về phía trước, không biết dừng lại ở đâu, cũng không biết đâu là đích.
Jung Yunho vẫn ôm cậu, tuy cả người đã ướt đẫm
nhưng vẫn có thể cảm nhận được độ ấm truyền đến từ cơ thể anh. Kim Jaejoong đột
nhiên mờ mịt, khi được người khác ôm như vậy, dường như sau lưng mình đang có một
chỗ dựa vững chắc. Như cậu cũng biết, dù bọn họ đã chia tay, nhưng Jung Yunho vẫn
sẽ yên lặng chú ý cậu, bởi vì cậu cũng làm như vậy.
Con đường này, cậu thật sự muốn tiếp tục đi một
mình sao?
Con đường trước mắt đã bị cơn mưa to cọ rửa sạch
sẽ, không nhìn thấy đích, chẳng ai biết bước tiếp theo mình sẽ gặp cái gì.
Đi một mình, hay là hai người cùng đi, cậu thật
sự có thể không cần tình yêu sao?
Mặt Kim Jaejoong càng thêm tái nhợt. Cậu đẩy Jung
Yunho, bước lên một bước, sau đó đứng yên. Ba bốn giây sau, cậu mới bước thêm một
bước. Bước đi cậu chậm chạp, từng bước đều rất nặng nề, như thế dưới chân gắn đầy
chì, không cách nào di chuyển.
Jung Yunho vẫn đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn cậu,
không biết tại sao anh không dám tiến lên. Nụ hôn vừa rồi như một lời tạm biệt,
hạnh phúc không gì sánh được, sau đó là đau khổ đến tột cùng.
Kim Jaejoong không bước nữa, cậu quay người về
phía sau nhìn Jung Yunho, trong ánh mắt tràn ngập kiên định: “Cậu thật sự không
chia tay với tớ sao?”
Jung Yunho đau đớn che mặt lại, im lặng lắc đầu.
“Tớ không nghe thấy.”
Jung Yunho sững sờ, mờ mịt ngẩng đầu. Anh nhìn
vào mắt Kim Jaejoong, ánh mắt lại mơ hồ, không nhìn rõ gì cả.
Kim Jaejoong có chút thiếu kiên nhẫn, giục anh:
“Nói đi, cậu không nói là tớ đi đấy.”
Nói cái gì? Trong đầu Jung Yunho đột nhiên trống
rỗng, anh nhanh chóng nhớ lại những lời Kim Jaejoong vừa nói, đột nhiên nhận ra
điều gì, lại không dám tin: “Chúng ta, chúng ta đừng chia tay.”
Kim Jaejoong đi đến trước mặt anh, vươn tay ra,
ôm lấy anh: “Tớ sẽ không cho cậu thêm cơ hội nào nữa đâu, cậu phải nhớ kỹ.”
Sau đó cậu tựa cả người vào người Jung Yunho. Không
phải chống đỡ cơ thể, người cậu nhẹ hơn hẳn.
Jung Yunho ôm lấy cậu, nước mắt lại rơi nhiều
hơn hẳn lúc trước.
Anh, một người đàn ông trưởng thành ngoài ba
mươi tuổi, vốn khí thế rất mạnh mẽ đủ để đè ép bao nhiêu người, nay dưới cơn
mưa to lại khóc thành như vậy, dù xung quanh không có người, anh cũng vẫn thấy
rất mất mặt.
Nhưng trong lòng anh lại hết sức thỏa mãn, người
trong lòng là người anh nhớ mong ngày đêm, nào còn sức đi suy nghĩ những việc
khác. Chỉ là người trong lòng càng lúc càng nhẹ, cơ thể chậm rãi trượt xuống.
Jung Yunho bất an nhìn mặt cậu, mới nhận ra, Kim
Jaejoong đã hôn mê.