Chương 35.2
Yên Nhiễm điều chế hương liệu mới, cho vào trong bánh hoa
sen, vừa ra nồi đã thơm ngào ngạt. Đưa một đĩa đi điện Kỳ Lân, lúc này Kim Tại
Trung mới tự mình mang một đĩa cho Trịnh Duẫn Hạo, còn thừa toàn bộ đặt ở trong
cung Bồng Lai. Đàn hương nhạt mùi, trong tẩm cung lại tràn ngập vị ngọt ngào của
bánh hoa sen. Mùa hè ở Viêm Thuấn không quá nóng, nơi này không giống như cuộc
sống ở hiện đại của Kim Tại Trung, ngày nào cũng nóng đến mồ hôi đầm đìa, nói
là mùa hè, chẳng bằng nói mùa thu nhưng thời tiết ấm hơn.
Bởi vậy, dù mặc áo dài cũng không thấy oi bức, cậu tựa
trên giường, cầm một tập thơ. Bên cạnh có cung nhân nhẹ nhàng đong đưa quạt,
gió nhẹ phơ phất, dần dà có chút buồn ngủ. Kim Tại Trung lầm bầm rồi xoay người,
lông mi dài rũ xuống, tập thơ rơi xuống đất. Yên Nhiễm thấy Kim Tại Trung ngủ,
bất đắc dĩ lắc đầu, nhặt tập thơ trên mặt đất lên, có lẽ là cậu đang đọc mấy
câu thơ, cuối cùng vừa nằm xuống lại ngủ luôn.
Nàng quay người, chợt thấy Trịnh Duẫn Hạo đang nhẹ bước lại
gần.
Yên Nhiễm thông minh, trong lòng biết Trịnh Duẫn Hạo
không muốn đánh thức Kim Tại Trung, liền khom cười cẩn thận lui ra ngoài.
Ánh nắng xiên vào, hô hấp Kim Tại Trung rất đều đặn. Trịnh
Duẫn Hạo ngồi cạnh giường, một tay khẽ lướt qua lông mi cậu, sau đó cúi người
nhẹ nhàng hôn lên môi, dịu dàng như trân bảo. Hắn cong khóe môi, “Tại Trung của
trẫm thật sự còn là một đứa trẻ…” Lời còn chưa dứt, cổ đã bị một đôi tay mảnh
khảnh ôm lấy, Kim Tại Trung híp mắt cười vui vẻ. Trịnh Duẫn Hạo một tay chống
giường, một tay ôm lấy Kim Tại Trung, nói nhỏ, “Đánh thức ngươi à?”
“Vốn ngủ không sâu, ngươi lại hôn trộm ta, tất nhiên phải
tỉnh rồi.” Kim Tại Trung mở to mắt sáng ngời, nói khẽ, “Sao lại tới sớm vậy?”
“Vậy ngươi muốn trẫm ở ngự thư phòng cả ngày, không đến
đây sao?” Trịnh Duẫn Hạo hỏi lại, tay dùng sức ôm chặt eo Kim Tại Trung, “Ngươi
gần đây có ăn uống đầy đủ không? Sao gầy thế này…” Giọng tràn đầy trách cứ.
Kim Tại Trung nháy mắt mấy cái, hai má đỏ bừng: “Có một
tên không biết xấu hổ nào đó, buổi tối không chịu để ta ngủ…” Còn chưa nói
xong, Trịnh Duẫn Hạo đã dùng sức cắn môi cậu, nuốt hết nửa câu sau của cậu. Kim
Tại Trung không từ chối, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc Trịnh Duẫn Hạo cướp đoạt.
Ngọt ngào đến khiến người hít thở không thông.
“Tại Trung, ở bên trẫm có hạnh phúc không?” Hắn thì thào.
“Chỉ cần ở cùng ngươi, ta đã thấy hạnh phúc rồi. Duẫn Hạo,
che chở ta cả đời, được không?” Kim Tại Trung cười rộ lên, “Ta muốn được ngươi
sủng ái, yêu chiều cả đời.”
“Trẫm yêu ngươi.”
“Nếu ta không yêu ngươi, ta đã không quay trở lại.” Kim Tại
Trung chăm chú nhìn hắn, ngửa đầu hôn lên môi hắn, “Ngươi biết không, lúc tạm
biệt mẫu thân ở bên kia của ta, lòng ta như vỡ nát, ba mẹ dù không phải ruột thịt
của ta nhưng lại đối xử với ta rất tốt, coi ta như trân bảo…”
Trịnh Duẫn Hạo im lặng lắng nghe, buông thõng tầm mắt, một
câu ‘Xin lỗi’ của hắn còn chưa thốt ra, Kim Tại Trung đã lấy một ngón tay đặt
lên mỗi hắn, nói: “Nhưng ta thật vất vả mới biết được ngươi yêu ta như vậy, trong
lòng ngươi có ta, sao ta có thể cam lòng rời khỏi ngươi? Các ngươi trải qua mấy
trăm năm, ta tuy chỉ có bốn năm, nhưng lại cảm thấy cô đơn như thể xa cách cả đời.
Bốn năm không có ngươi, ta thấy mình rất đau khổ, ta không thể từ bỏ ngươi. Vì
ta yêu ngươi, lúc trở về, quyết tâm của ta cũng cháy rực chẳng khác nào lúc ta
chắn tên cho ngươi, ta quyết định… Cả đời này sẽ ở bên người, bất chấp thân phận,
bất chấp tư cách. Ta yêu ngươi…”
Quần áo của cậu khẽ buông lỏng, Kim Tại Trung kéo vạt áo
trước ngực, chỉ chỉ vết sẹo ở vị trí trái tim: “Ta đã nghĩ mình sẽ chết, nhưng
ta lại không chết. Nhưng tính mạng ta, còn cả trái tim đang đập này, đều là của
ngươi… Duẫn Hạo… Đều là của ngươi.” Cậu kéo cánh tay Trịnh Duẫn Hạo đang ôm lấy
mình ra, bản thân thì chậm rãi nằm xuống giường, cậu để tay Trịnh Duẫn Hạo xoa
nhẹ miệng vết thương của mình, “Đây không phải vết thương, mà là bằng chứng ta
là của ngươi. Vết sẹo này là minh chứng để ta biết rõ ta yêu ngươi, ngươi cũng yêu
ta…”
Tay Trịnh Duẫn Hạo run run, cẩn thận vuốt ve vết sẹo. Nó
đã khép lại rồi, nhưng nó sẽ không bao giờ biến mất, tựa như tình yêu của họ vậy.
Mỗi lần hắn ôm Kim Tại Trung đều cảm thấy vết sẹo kia chướng
mắt, khiến tim hắn đau đớn, vì đây là vết thương của Kim Tại Trung. Nhưng hôm
nay, nhìn thấy nó, nó lại trở thành dấu ấn đời đời kiếp kiếp. Mắt Trịnh Duẫn Hạo
ướt át, “Vào tâm của quân, sinh tử chẳng màng.”
“Dù ta không phải mệnh định, ta cũng không muốn rời khỏi
ngươi.” Kim Tại Trung nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Không ai có thể khiến ta
rời khỏi ngươi, trừ khi ta chết…”
Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu hôn cậu: “Đừng nói bậy!”
“Vì ngươi, ta cam nguyện sống ở đây.” Hoàng cung này, từ
trước tới nay chưa bao giờ ta yêu nó, nhưng chỉ cần ngươi còn ở đây, ta sẽ hãm
sâu ở chỗ này, không rời đi, “Vậy nên, đừng giấu ta chuyện gì, được không?”
“Tại Trung…”
“Ta cũng không muốn nói ra, nhưng… Thật sự phải vì ta mà
lừa gạt con dân Viêm Thuấn sao?” Kim Tại Trung cười khổ, “Ta không phải cố ý đứng
ngoài ngự thư phòng nghe lén ngươi nói chuyện cùng Xương Mân, chỉ là… Ta chỉ là…”
Cậu nhíu mày.
Trịnh Duẫn Hạo mấp máy môi: “Sớm muộn gì cũng nói cho
ngươi, chỉ là sợ ngươi lo lắng nên muốn chuẩn bị xong hết thảy mới nói. Đừng lo
lắng quá, trẫm sẽ xử lý mọi chuyện, ngày đó, ngươi chỉ cần đứng đấy tiếp nhận
thiên mệnh là được. Trẫm đã từng nói rồi, không ai có thể đẩy ngươi ra xa trẫm,
dù có phải phá hủy Viêm Thuấn này.”
“Nhưng Viêm Thuấn quan trọng với ngươi như vậy, ngươi lừa
gạt thiên hạ…”
“Nhưng ngươi mới là người trẫm cần nhất.” Giang sơn mỹ
nhân đều muốn cả, nhưng không có ngươi, cung điện lạnh như băng này còn gì?
Kim Tại Trung cảm động, dùng sức ôm lấy Trịnh Duẫn Hạo: “Mỗi
câu ngươi nói, ta đều ghi tạc vào trong lòng.”
Ngày kia càng ngày càng gần.
Thẩm Xương Mân kéo ống tay áo, tự mình bôi thuốc lên chân
cho từng con hoẵng. Lúc thợ săn bắt chúng đã bắn bị thương chân để chúng không chạy,
hàng ngày, Thẩm Xương Mân đều bôi thuốc cho chúng, nếu không ngày dự đoán thiên
mệnh mà xảy ra chuyện gì thì rất phiền phức. Trịnh Viêm Hi tất nhiên biết rõ Thẩm
Xương Mân ngày ngày làm những việc này, Thẩm Xương Mân cũng không định lừa hắn.
“Lời đồn… Là thật sao?” Trịnh Viêm Hi tựa vào cửa, ngẩng
đầu ngắm trăng.
“Ngươi nghĩ nó là thật thì là thật, nghĩ là giả thì là giả.”
Thẩm Xương Mân rửa sạch tay trong chậu nước, con hoẵng đã được bôi thuốc ngoan
ngoãn nằm trong lồng. Trong phòng này toàn những hoẵng con, Thẩm Xương Mân thấy
chúng đáng thương, nhỏ như vậy đã bị thợ săn bắt đến. Y vươn tay xoa đầu hoẵng,
cười nói, “Bé con, chân ngươi phải mau khỏi đấy.”
“Nếu ngày đó xảy ra chuyện gì, không chỉ Bệ Hạ không được
thiên hạ tin tưởng, Xương Mân thúc ngươi…”
“Tế tự của Viêm Thuấn không ít, có ta hay không cũng vẫn
vậy.” Thẩm Xương Mân không ngẩng đầu, tiếp tục đùa với con hoẵng, “Hi Nhi,
ngươi có từng nghĩ không, nếu lúc trước Hoàng phi không mang ngươi về, ngươi sẽ
ở đâu?”
Trịnh Viêm Hi kinh ngạc, sau đó nói: “Ta không biết.”
“Viêm Thuấn thật sự không phải một quốc gia thái bình, mặt
ngoài của nó tuy phồn hoa, nhưng bên trong lại mục ruỗng. Đây là điều mà bất luận
một vị quân chủ nào đều không thể thay đổi, ngay cả Duẫn Hạo hôm nay. Vậy nên,
lúc trước Hoàng phi mang ngươi về là cứu ngươi một mạng.” Quả thật như vậy, một
đứa trẻ không có người thân, tay trói gà không chặt, ở trong thế đạo này, có thể
tồn tại hay không là một vấn đề. Thẩm Xương Mân thản nhiên nói, “Vậy nên, dù sự
tồn tại của Hoàng phi có ảnh hưởng đến Viêm Thuấn như thế nào, chỉ cần hắn muốn
ở đây, ngươi phải gánh trách nhiệm giữ vững bí mật này. Một khi ngươi nói bí mật
này ra, ngươi có lẽ sẽ vĩnh viễn mất Hoàng phi, mà không phải như bây giờ, dõi
theo hắn từ xa…”
“Xương Mân thúc?!” Trịnh Viêm Hi đứng thẳng người.
Thẩm Xương Mân lắc đầu: “Tình yêu trong mắt ngươi quá mức
mãnh liệt, đừng tưởng rằng Bệ Hạ không nhìn ra. Chỉ là nay Hoàng phi đã mất quá
nhiều, thể xác và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi, nếu không, Bệ Hạ có thể xuống
tay với Liên Dạ, vậy cũng có thể xuống tay với ngươi.”
“Liên Dạ là do Bệ Hạ…”
“Có chút bí mật, nói ra cũng chỉ nên nghe rồi quên đi. Ta
chỉ nhắc ngươi một lần, nếu ngươi không che giấu tình cảm của mình, sớm muộn
gì, Bệ Hạ cũng sẽ không giữ ngươi lại.” Thẩm Xương Mân là người hiểu tâm tư của
Trịnh Duẫn Hạo nhất trong tất cả thần tử, là người biết Trịnh Duẫn Hạo muốn làm
gì nhất. Y biết rõ Trịnh Duẫn Hạo không thể mất đi Kim Tại Trung một lần nữa, vậy
nên hắn có thể làm mọi việc điên cuồng để giữ lại cậu. Liên Dạ chết như thế
nào, y biết rõ, chắc hẳn bởi vậy, nay La Dã mới hận Viêm Thuấn như thế.
Trịnh Viêm Hi đột nhiên cảm thấy ánh trăng Viêm Thuấn lạnh
lùng vô cùng.
“Xương Mân thúc, ta biết rõ ta không đúng, vậy nên…”
“Vậy nên ngươi thầm nghĩ dõi theo Hoàng phi từ xa, nhưng Hi
Nhi à…” Thẩm Xương Mân nhìn hắn, “Ngươi cũng biết, ban đầu, Liên Dạ cũng giống
ngươi, chỉ là hắn có dã tâm mà hắn không nên có, mà một ngày kia, ngươi cũng sẽ
có dã tâm như vậy. Dã tâm mong muốn buộc chặt người mình yêu vào mình.”
Chính vì nuôi dưỡng ngươi từ nhỏ, vậy nên không hy vọng
ngươi bước vào con đường ấy.
Trịnh Viêm Hi phủ nhận: “Ta sẽ không làm vậy! Hắn suýt nữa
hại chết Tại Trung ca ca, sao ta có thể làm thế…” Hắn quay đầu đi.
“Dù ngươi có làm hay không, Bệ Hạ cũng sẽ không cho phép
bất luận kẻ nào có suy nghĩ không an phận với Hoàng phi ở lại Viêm Thuấn này.” Thẩm
Xương Mân thở dài, “Nếu lòng của ngươi không thể từ bỏ, vậy cũng mặc ngươi thôi.
Sắc trời không còn sớm, đi ngủ đi.” Con hoẵng trong lồng đã nhắm mắt ngủ say.
Yêu đấy, cũng sợ đấy.
Không phải vì không dám
yêu, mà vì sợ tổn thương hắn.
Kim Tại Trung rời khỏi bồn tắm, buổi chiều túng dục quá độ
khiến eo cậu đến giờ vẫn còn đau nhức. Trịnh Duẫn Hạo đi ngự thư phòng phê duyệt
tấu chương, cậu biết lần này hắn phải ở lại đó đến muộn, liền để lại một ngọn
đèn trong tẩm cung chờ hắn. Đêm nào cũng vậy, dù trễ thế nào, Kim Tại Trung đều
giữ lại đèn cho Trịnh Duẫn Hạo, nếu nghe được tiếng bước chân, cậu sẽ cầm đèn lồng,
đứng cạnh phiến đá trước cửa tẩm cung, đợi hắn. Vì cậu biết cảm giác có người
chờ ấm áp vô cùng, vậy nên cậu muốn đem lại sự ấm áp này cho Trịnh Duẫn Hạo.
Cậu vừa tắm xong, bên ngoài lại có gió mát, thoải mái vô
cùng. Mái tóc dài đen nhánh của Kim Tại Trung xõa ra, đẹp đến say lòng người, Yên
Nhiễm đã không ít lần nói như vậy. Kim Tại Trung ngồi trước gương đồng, cẩn thận
quan sát chiếc trâm hoa sen kia.
“Ngày nào Hoàng phi cũng ngắm chiếc trâm này, trâm cũng sắp
bị ánh mắt của ngài đốt cháy rồi ~” Yên Nhiễm cười chải đầu cho cậu, “Lần trước
Bệ Hạ chải đầu cho Hoàng phi, ánh mắt dịu dàng như sắp tan thành nước. Hoàng
phi thật sự rất may mắn…”
“Trước kia hắn không như vậy đâu.” Kim Tại Trung cười lắc
đầu.
“Trước kia?”
“Bá đạo, lại khó tính, còn hay lạnh mặt với ta. Ta thích
hắn, nhưng hắn lại không thích ta.” Nói thì nói như vậy, nhưng Kim Tại Trung như
đang nhớ lại ký ức tốt đẹp, khuôn mặt dịu dàng vô cùng, “Nhưng chính vì một Trịnh
Duẫn Hạo như vậy, hắn tựa như một vùng trời mới xa lạ với ta. Ta tò mò, cũng bị
hấp dẫn…”
“Nhưng giờ Bệ Hạ đối xử với Hoàng phi rất tốt.” Yên Nhiễm
mím môi, buông lược, búi một búi tóc đơn giản cho Kim Tại Trung, “Được rồi, để
thế này, khi Hoàng phi đọc sách, tóc sẽ không rủ xuống che mắt.”
Kim Tại Trung nhìn mình trong gương đồng, sau đó cắm chiếc
trâm ngọc vào trong tóc. Thật sự là không nỡ buông nó ra dù chỉ một khắc, đây
là chiếc trâm do chính Trịnh Duẫn Hạo tự tay khắc cho cậu.
Bên ngoài có tiếng động rất nhỏ, Kim Tại Trung kinh ngạc
đứng dậy: “Đêm nay sao về sớm vậy?” Nói xong, cậu như thường lệ bảo Yên Nhiễm đưa
cho cậu một chiếc đèn lồng. Mở cửa, Kim Tại Trung đi ra ngoài, nhưng lại không thấy
chút ánh sáng nào. Là mình nghe nhầm sao? Cậu đang định trở lại, gáy đột nhiên
bị đánh mạnh một cái, trước mắt tối sầm, ngất đi.
Đèn lồng rơi xuống đất, bắt đầu cháy bùng lên.