Chương 13
Ngày hôm sau, khi tỉnh
lại, Hàn Trác Vũ vẫn còn gục trên bàn máy tính, nhưng cơ thể cậu lại không đau
nhức chút nào. Cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện đồng hồ vẫn chỉ
như thường ngày, đúng vị trí 5:30, không lệch một phút nào.
“Kí chủ đã dậy rồi à?
Chào buổi sáng!” Không ngờ 9527 cũng dậy sớm như vậy, nịnh nọt chào hỏi.
Hàn Trác Vũ không để
ý tới nó, đi vào phòng tắm rửa mặt.
“Kí chủ không muốn
xem bài viết hôm qua của chúng ta nhận được phản ứng như thế nào sao?”
Hàn Trác Vũ yên lặng
nói không.
“Kỳ thật cũng chẳng
có gì để xem, tôi tin tưởng quần chúng nhân dân nhất định sẽ trả lại công bằng
cho chúng ta!” 9527 lại càng thêm nịnh nọt, “Ngày hôm qua tôi đã thêm hai điểm
độ thánh khiết cho kí chủ, kí chủ có cảm nhận được không?”
Hàn Trác Vũ đặt tuýp
thuốc kem đánh răng xuống, thừa lúc cầm ly nước, liếc nhìn mình trong gương.
9527 phấn chấn, giọng
nịnh nọt, “Kí chủ, cậu nhìn mái tóc đen mượt của cậu, nhìn làn da trắng mịn của
cậu, nhìn cơ thể mềm mại của cậu, cậu bây giờ quả thật là thiên sứ rơi xuống trần
gian! Đặc biệt là đôi mắt kia, đôi mắt ấy còn sáng hơn cả sao trên trời, nó chứa
đựng sức sống của cả thế gian này, mang theo linh hồn của tự nhiên, trên thế giới
này, không có ai đẹp hơn cậu! Nhìn khí chất của cậu xem, im lìm lặng lẽ biến
thành tràn đầy sức sống; tối tăm u ám biến thành u buồn; yếu ớt gầy gò biến
thành mong manh cần được bảo vệ. Từ nay về sau, sẽ không có ai nghi ngờ phẩm
tính của cậu, trong sáng tốt đẹp là tính từ dành riêng cho cậu, trước mặt cậu,
mọi người còn chẳng dám to tiếng…”
Chàng trai vốn không
muốn để ý tới hệ thống nhịn không được nữa, mở miệng, “Đủ rồi, làm ơn trật tự
đi!”
9527 câm như hến.
Hàn Trác Vũ xoa ngực,
cố nén cảm giác buồn nôn, bình tĩnh nhìn gương, nói, “Vết tát trên mặt biến mất,
mắt nhìn sáng hơn, còn lại chẳng thay đổi gì cả.”
9527 xấu hổ, ha ha cười,
“Không phải đâu kí chủ, vừa rồi tôi miêu tả sự thay đổi của kí chủ sau khi độ
thánh khiết đạt đến giá trị lớn nhất. Giá trị cảm ơn của 9527 không đủ, chỉ có
thể giúp kí chủ thêm hai điểm độ thánh khiết, nhưng mắt là cửa sổ tâm hồn, kí
chủ đã có một đôi mắt đẹp, khí chất đã hoàn toàn không giống lúc trước! Thật
mà, cậu cứ nhìn kỹ sẽ thấy.”
“Đừng có thêm độ
thánh khiết nữa!” Nghĩ tới đoạn miêu tả dài dòng lúc trước, cảm giác buồn nôn lại
ập tới. Cậu vội vàng vốc ít nước lạnh lên mặt.
“Kỳ thật, kỳ thật
9527 chỉ nói quá lên thôi!” 9527 cảm thấy mình hôm nay nói gì cũng không đúng,
yếu ớt khai thật, “Sau khi độ thánh khiết đạt giá trị lớn nhất, bề ngoài kí chủ
sẽ không thay đổi nhiều như vậy, cùng lắm là làn da đẹp hơn một chút, dáng người
cao hơn, thay đổi nhiều nhất là khí chất, khiến kí chủ chỉ nhìn thôi đã thấy là
người tốt, chính là kiểu ‘Mặt hiền như bụt’ ấy. Đến lúc đó, tất cả mọi người đều
sẽ sẵn lòng nhờ kí chủ giúp đỡ, không chút nghi ngờ phẩm hạnh của kí chủ, đây
là một thuộc tính hỗ trợ rất hữu dụng. 9527 vẫn đề nghị kí chủ mau chóng kiếm đủ
giá trị cảm ơn để tăng max điểm độ thánh khiết.”
Hàn Trác Vũ lau mặt, không
đáp lại. Đi ra khỏi phòng tắm, cậu theo thói quen mở tủ quần áo, vươn tay định
lấy bộ đồ thể thao, sau đó dừng lại.
“Từ nay về sau tôi sẽ
không làm chuyện tốt nữa.” Một lát sau, cậu từ từ nói ra. Cậu ít nói, phản ứng
chậm trước thế giới bên ngoài, nhưng cũng không có nghĩa là cậu không có cảm
giác, cậu cũng sẽ tức giận, thất vọng, đau lòng, buồn bã… Cậu ghét bị người can
thiệp vào cuộc sống của mình, cũng ghét sắc mặt ghê sợ của những người kia. Cậu
cảm thấy buồn nôn, thậm chí là phẫn nộ! Những cảm xúc kịch liệt này cậu chưa
bao giờ có, nó chiếm trọn trái tim cậu.
Rốt cuộc đã tới! 9527
cảm thấy trái tim thủy tinh của mình vừa mới đính lại được đã vỡ tan. Nhưng nó không
dám kích thích cậu vào lúc này, chỉ có thể dịu dàng trấn an, “Được rồi kí chủ,
hôm nay chúng ta không làm việc tốt nữa. Kí chủ muốn làm gì thì làm, nghịch điện
thoại, chơi game, ngồi xe riêng đến trường, ngẩn người trong lớp, không viết
bài, không làm bài tập, gì cũng được!”
Thiếu niên hoàn toàn không
để ý tới trạng từ ‘Hôm nay’, thỏa mãn gật đầu, cầm bộ quần áo thể thao mặc vào.
Tập thể dục buổi sáng không phải là việc tốt, có thể làm, hơn nữa nếu không tập,
cậu sẽ thấy toàn thân không thoải mái.
Bầu trời ảm đạm đã có
những tia nắng đầu tiên, hơi lạnh trong không khí thấm vào ruột gan. Thiếu niên
mở cửa, hít sâu một hơi, bắt đầu chạy ra ngoài.
“Tiểu Vũ, chào buổi
sáng!”
“Bé ngoan, bác biết cả
rồi, đừng đau lòng, ác giả ác báo!”
“Cháu ngốc quá, lần
sau đừng có xen vào việc của người khác nữa!”
“…”
“…”
Mấy cô bác đi tập thể
dục buổi sáng thấy cậu thì nhao nhao chạy tới an ủi, người xoa đầu người vỗ
vai, nếu không phải biết rõ cậu không thích tiếp xúc tứ chi, mấy cô bác này hận
không thể ôm cậu vào trong lòng mà an ủi. Người quen cậu ai mà không biết phẩm
tính của cậu? Họ từ đầu đến cuối không hề tin tưởng tin tức trên báo và trên
internet! Chưa kịp lo lắng cho đứa nhỏ này, tối hôm qua lại xuất hiện một bài
báo vạch trần chân tướng, quả nhiên là người tốt có hảo báo mà!
Từng ánh mắt tràn ngập
yêu thương, từng lời động viên dịu dàng, từng cái vỗ vai đầy thiện ý, Hàn Trác
Vũ không biết làm sao, ấp úng không nói gì, chỉ có thể vùi đầu chạy tiếp. Trong
lúc chạy, cảm xúc tiêu cực đã kìm nén một ngày đêm chậm rãi tiêu tan, cậu bỗng
nhiên không thấy khổ sở nữa.
Nhìn thấy ông Ngô
đang kiễng chân treo lồng chim, cậu còn chưa kịp phản ứng, chân đã tự động bước
tới, giơ tay treo vững vàng lồng chim lên cành cây.
“Là Tiểu Vũ à!” Ông
Ngô cười ha hả.
“Đinh ~ Nhận được 1
điểm giá trị cảm ơn!” Thông báo của hệ thống vang lên như thường lệ.
Hàn Trác Vũ ngẩn người,
gật gật đầu với ông lão, tiếp tục chạy bộ.
Kí chủ quả nhiên là một
đứa trẻ ngoan mạnh miệng mềm lòng! Hệ thống ta sao lại may mắn như vậy? Trong hàng
nghìn hàng vạn người lại chọn được kí chủ? Hệ thống ta quả nhiên là trí não xuất
sắc nhất, có một không hai! Trái tim thủy tinh của 9527 ngay lập tức được hàn gắn,
không còn vết rạn nứt nào. Nó quyết định sau này phải đối xử với kí chủ tốt một
chút.
Xe lăn của bà Triệu kẹt
phải viên đá, hộ sĩ của bà đang đứng cách đó không xa nói chuyện phiếm. Không đợi
bà Triệu nhờ vả, Hàn Trác Vũ đã chạy tới, thuận tay đẩy một cái.
“Cảm ơn Tiểu Vũ nhé!”
Bà Triệu thân mật vỗ vỗ mu bàn tay thiếu niên.
Hàn Trác Vũ gật đầu,
tiếp tục chạy, trong đôi mắt sáng hiện lên bối rối. Rõ ràng đã quyết định không
làm việc tốt nữa, nhưng ánh mắt không tự chủ được tìm người cần giúp đỡ, chân cũng
không kìm được đi tới, phải làm sao giờ?
“Đinh ~ Nhận được 1
điểm giá trị cảm ơn!” Thông báo của hệ thống lại tiếp tục vang lên.
9527 ha ha.
Ông Tào chuẩn bị tưới
cây, ống nhựa dài bị rối hết vào với nhau, gỡ mãi không ra, thành ra ông đang
ngồi xổm trên mặt đất, buồn rầu. Hàn Trác Vũ chạy tới, nhoáng cái đã gỡ xong, lại
yên lặng chạy tiếp.
“Tiểu Vũ, cảm ơn nhé!”
Ông Tào phất phất tay với cậu.
“Đinh ~ Nhận được 1
điểm giá trị cảm ơn!”
Bà Chu đi chợ mua rất
nhiều thức ăn về, đứng trước cửa khu thở hồng hộc. Thiếu niên rất tự nhiên chạy
tới, như thường ngày xách túi đồ cho bà, đưa bà lão về đến nhà.
“Đinh ~ Nhận được 1
điểm giá trị cảm ơn!”
“Tiểu Vũ, hôm nay bà
mua một con vịt, hai con cá, tối đến nhà bà ăn cơm đi. Mấy ngày nay khổ cho
cháu rồi.” Bà Chu đau lòng nói.
Thiếu niên yên lặng gật
đầu, cầm hai chiếc bánh bao trắng to đùng bà Chu cho mà về, biểu cảm lại càng bối
rối.
Rõ ràng đã bảo sẽ không
làm việc tốt, chỉ chạy một đoạn đường ngắn thôi đã thuận lợi nhận được nhiều giá
trị cảm ơn như vậy! 9527 không tiện khinh bỉ, chỉ có thể ngầm thở phào. Kí chủ tốt
như vậy còn tìm được ở đâu nữa chứ, nhất định phải quý trọng!
Về đến nhà tắm rửa
xong, thiếu niên xuống tầng ăn sáng. An Quốc Nhân vừa thấy con trai cả, sắc mặt
liền rất khó coi, gân xanh nổi lên tỏ rõ cơn giận của ông ta còn chưa tiêu tan.
Lôi Lệ Trân đang gọi
điện cho bố mình ở đế đô, xin ông bảo vệ chồng mình. Tuy nói bà họ Lôi, nhưng cũng
chỉ là bà con xa của Lôi gia – thế gia hiển hách đệ nhất cả hai giới quân
chính, quan hệ cũng không phải rất thân cận. Bố bà lại đang làm việc trong sở
xây dựng, chức vụ không cao không thấp, trong lúc nhất thời cũng không tìm được
cách nào giúp đỡ.
An Minh Hoài biểu cảm
rất phức tạp, mang theo lo lắng lại ẩn chứa vui vẻ. Trong hơn nửa năm qua, cậu
ta bị sự nổi tiếng của Hàn Trác Vũ ép tới không thở nổi, dù có học tập không biết
ngày đêm cũng không cách nào vượt qua. Cậu ta có thể thua bất kì kẻ nào, nhưng không
thể nào thua Hàn Trác Vũ! Có đôi khi, cậu ta thậm chí còn hi vọng bệnh tự kỷ của
Hàn Trác Vũ ngày càng nặng, cho đến khi biến thành một người tàn tật! An gia chỉ
cần một người thừa kế ưu tú mà thôi, không ai được tranh giành với cậu ta!
Ba người tâm phiền ý
loạn, không ai lên mạng xem tình hình, vậy nên cũng không biết chân tướng đã được
công bố, lúc này đang được dân mạng chia sẻ khắp nơi.
“Ngày mai tao sẽ đưa
mày đi khám tâm thần, về sau mày ở trong trại an dưỡng luôn đi, đừng có về.” An
Quốc Nhân cuối cùng cũng đồng ý với đề nghị của Lôi Lệ Trân, quyết định hi sinh
con trai để bảo vệ mình. Chỉ cần chứng minh con mình có bệnh, tuy không thể
hoàn toàn dập tắt việc này, nhưng ít nhất có thể nhận được sự thông cảm của
công chúng.
“Không được! Không thể
vào trại an dưỡng! Kí chủ sẽ mất đi tự do thân thể!” 9527 phẫn nộ hét lên.
Hàn Trác Vũ đã sớm thờ
ơ với sự lạnh lùng của bố. Sau khi mẹ mất, cậu vẫn cô đơn một mình, sớm đã quen
rồi. Nhưng cậu sẽ không vào trại an dưỡng, cũng sẽ không bỏ qua cho người hãm hại
mình. Cậu là con người, một người có tình cảm, có xúc giác, không phải đồ vật
có thể tiện tay vứt bỏ.
“Tôi muốn kiện Phùng
Cúc Hương.” Thiếu niên đi đến trước bàn ăn, chậm rãi ngồi xuống, nói rõ từng từ.
Phùng Cúc Hương chính là bà lão ngã bị thương kia, hiện tại bà rất nổi tiếng ở
thành phố H, ai ai cũng thông cảm cho bà. Đương nhiên, nhờ phúc của bà, Hàn
Trác Vũ cũng rất nổi, nổi đến bị ném đá thậm tệ!
An Quốc Nhân nhìn cậu
bằng ánh mắt “Quả nhiên mày có vấn đề về đầu óc”.
Thiếu niên lấy di động
ra, 9527 rất ăn ý mở ra topic đăng tối hôm qua.
An Quốc Nhân liếc
qua, lập tức bị tiêu đề đỏ rực thu hút, túm lấy điện thoại, tay kích động đến
run lên. Đã có người chuyên nghiệp chứng nhận video là thật, mọi người sau khi
đã tin tưởng liền chia sẻ khắp mọi nơi. Ngày hôm qua tin tức chỉ lưu truyền trong
hành phố H, nay chân tướng được công bố, sự việc này đã nổi khắp cả nước, chỉ
sau một đêm, tỉ lệ đọc bài đã vượt trên ngàn vạn, mà hiện tại còn không ngừng
tăng.
Những người tự cho là
thông minh nếu bị lừa, sự trả thù của họ rất đáng sợ. Có video có chân tướng,
khiến người muốn cãi lại cũng khó. Những người ngày hôm qua thóa mạ thiếu niên,
nay lại nâng thiếu niên lên tận mây xanh, ngày hôm qua cảm thấy Phùng Cúc Hương
đáng thương, nay nhìn thế nào cũng thấy bà ta miệng nam mô bụng một bồ dao găm!
Video bà ta khóc lóc
kêu oan trước tòa án lại được lan truyền rộng rãi, cư dân mạng tặng cho bà ta
tượng vàng Oscar, câu nói “Nếu cậu ta không đụng tôi sao còn tới đỡ tôi” được
đánh giá là câu nói cực phẩm nhất năm 201X.
Đây chính là phiên bản
hiện đại của câu chuyện bác nông dân và con rắn, nếu Phùng Cúc Hương không vu
cáo, có lẽ câu chuyện đã không nóng đến như vậy. Nhưng đáng tiếc Phùng Cúc
Hương đã gửi đơn kiện rồi, lại còn dưới sự chỉ huy của người khác làm lớn việc
này, giờ muốn rút cũng khó.
Càng khiến người không
thể tha thứ là bà ta đã hãm hại một đứa trẻ vị thành niên, một đứa trẻ mang
theo tấm lòng hết sức chân thành giúp đỡ bà ta. Có thể nghĩ tới, việc này sẽ để
lại bóng ma trầm trọng thế nào trong lòng đứa bé! Có lẽ từ nay về sau, cậu sẽ
trở nên lạnh lùng vô tình, dùng ánh mắt lạnh lùng đứng ngoài quan sát thế giới
này! Một tấm lòng nhiệt huyết đã bị bóp chết như vậy!
Không ngừng có người
đứng ra trách cứ xã hội, trách cứ truyền thông, trách cứ dân chúng vô tri, trách
cứ bọn họ có thành kiến với phú nhị đại, quan nhị đại, thóa mạ những đứa trẻ tốt
đẹp, phá vỡ thiện cùng mỹ trong lòng họ.
Lời kêu gọi trừng phạt
cậu bé hôm qua cao bao nhiêu, hôm nay đổi miệng càng lợi hại. Sự việc đã phát
triển ngược lại hoàn toàn với dự tính của người bày mưu, chỉ trong vòng một
đêm, mẹ con Phùng Cúc Hương đã tiếng xấu lan xa, bị người người mắng chửi.