Chapter 73
Jung Yunho đi vào phòng ngủ, Kim Jaejoong đang
ngồi bên cửa sổ nghịch điện thoại. Ánh mặt trời cuối thu tuy vẫn vàng óng rực rỡ,
nhưng khi chiếu lên người Kim Jaejoong vẫn khiến cậu tăng thêm vài phần đa sầu
đa cảm.
Kim Jaejoong không phải người thích thở vắn
than dài, thường khi có chuyện phiền lòng, cậu đều giấu trong lòng, tự mình xử
lý, tự mình nhẫn nhịn, người bên ngoài nhìn lại tưởng cậu sống rất phóng
khoáng. Khi còn chưa hiểu rõ cậu, Jung Yunho đã từng hâm mộ tính cách của cậu,
nhưng từ khi thân thiết về sau mới biết, đây chẳng qua là khiên chắn của cậu
khi thiếu cảm giác an toàn.
Đối mặt với nguy hiểm, tuyệt đối không được
nghe theo lời cậu. Thường khi cậu nói không cần, trong lòng lại đang vô cùng
khao khát.
“Ba đứa kia đi rồi.” Jung Yunho không tới gần,
đứng cách cậu chừng hai ba mét, thấp giọng hỏi; “Trong phòng bức bối thế này, cậu
ra ngoài đi dạo với tớ được không?”
“Không, tạm thời chúng ta đừng ra ngoài một
mình.” Kim Jaejoong nhẹ nhàng nói.
“Vậy xuống quán cà phê trong khách sạn uống gì
đi?”
Kim Jaejoong rời mắt khỏi cửa sổ, hai mắt không
mang kính sát tròng vậy nên để lộ ra tơ máu cùng tình cảm phức tạp. Cậu nhảy xuống
khỏi bệ cửa sổ, đi đến bên giường, vén chăn lên, không nhìn Jung Yunho lấy một
lần: “Cậu đi một mình đi, tớ hơi buồn ngủ, muốn ngủ một lát.”
Nói xong liền nằm xuống, áo lông trên người còn
chưa cởi, chăn kéo lên che khuất hơn nửa khuôn mặt.
Jung Yunho đứng sững tại chỗ, hồi lâu mới đi tới
ngồi xuống cạnh giường, vươn tay vuốt mái tóc để lộ ngoài chăn của Kim Jaejoong:
“Cởi áo ra rồi hãy ngủ, nằm thế này khó chịu lắm.”
Anh yên lặng chờ, tay vẫn tiếp tục vuốt tóc Kim
Jaejoong.
Không biết bao lâu sau, Kim Jaejoong mới nói: “Tớ
ngủ một lát rồi dậy thôi.”
“Được rồi, vậy tớ ở đây với cậu.”
Jung Yunho không nhấc chăn lên, trực tiếp nằm
xuống bên người Kim Jaejoong, ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng.
Thời tiết mặc dù lạnh, nhưng trong phòng bật điều
hòa, Kim Jaejoong vốn đã mặc áo lông, nay lại thêm một tầng chăn bông cùng một
tầng chăn hình người, chẳng mấy chốc đã nóng đến đổ mồ hôi.
Trong lòng đã đủ bức bối, giờ ngay cả người
cũng khô nóng khó chịu. Kim Jaejoong dứt khoát ngồi dậy, ném chăn lên người Jung
Yunho. Ai ngờ cậu vừa mới chuẩn bị xuống giường, bên hông đột nhiên bị hai cánh
tay ôm lấy, dùng sức kéo cậu quay trở lại trong lòng Jung Yunho.
“Tỉnh ngủ rồi hả?” Jung Yunho xoay người cậu lại,
vuốt vuốt tóc cậu, lại khẽ vuốt hai má.
Kim Jaejoong vẻ mặt phức tạp nhìn anh, không ngăn
cản động tác của anh trên mặt mình.
“Tớ dẫn cậu đi dạo phố.”
“Không đi.”
“Tớ biết một cửa hàng bán đồ mỹ nghệ cổ, có rất
nhiều thứ cậu thích.”
“Nói không đi mà.”
“Jaejoong.” Jung Yunho nhìn vào mắt cậu, “Cậu
đã nói, hai chúng ta ở bên nhau vậy phải cùng nhau đối mặt mọi vấn đề. Cậu không
định tuân theo lời này sao?”
Kim Jaejoong giãy dụa muốn ngồi dậy, mang theo
chút muốn trốn tránh, hiện thực luôn không giống với lý tưởng, cậu cũng không muốn
làm như vậy, nhưng khi vấn đề xảy ra, mỗi người vẫn hành xử theo bản năng của
mình.
Cậu chỉ là tùy hứng đôi chút thôi, không muốn
khiến Jung Yunho vì cậu mà phải chịu liên lụy.
Thái độ của ngành giải trí với đạo diễn và diễn
viên lúc nào cũng khác nhau. Vì mang theo danh hiệu đạo diễn nổi tiếng quốc tế,
vậy nên sự công kích của truyền thông với cậu nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhưng Jung Yunho thì khác, anh vừa mới đi tới đỉnh cao của sự nghiệp. Bởi vì hiểu
rõ lý tưởng của Jung Yunho, vậy nên mới càng hy vọng anh có thể thành công.
Mỗi người đều có phương thức riêng của mình khi
đối mặt với tình yêu, Kim Jaejoong hi vọng tình yêu của mình phải cao cả vĩ đại,
không muốn nó ích kỉ nhỏ nhen.
Jung Yunho càng dùng sức ôm chặt: “Nếu như cậu
vẫn cố ý muốn làm như vậy, tớ cũng sẽ theo. Tớ sẽ dùng cách của riêng mình xử
lý chuyện này.”
Kim Jaejoong nghe vậy khẽ giật mình, rốt cuộc
chịu nhìn thẳng vào mắt Jung Yunho.
“Nếu hai chúng ta cùng thẳng thắn trước truyền
thông, truyền thông sẽ tin tớ hơn. Quy tắc trong giới này, cậu còn rõ ràng hơn
tớ, phải không?”
Lời Jung Yunho nói tựa như một tiếng chuông,
đâm thẳng vào trái tim Kim Jaejoong.
Cậu đương nhiên hiểu rõ lời Jung Yunho. Đến bây
giờ, dù vẫn có nghi ngờ, nhưng cậu vẫn sẵn sàng tin tưởng Jung Yunho sẽ không tiếp
tục đưa ra lựa chọn khiến cả hai người phải đau đớn. Nhưng khi mọi chuyện ập tới,
khi Jung Yunho dùng giọng nghiêm túc nói với cậu những lời kia, toàn bộ sự
phòng bị trong lòng cậu một lần nữa lại sụp đổ.
Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho, đột nhiên không biết
trả lời anh như thế nào, hồi lâu sau mới nói: “Cậu đang ở thời kì rất quan trọng,
đừng có tùy hứng như vậy.”
Jung Yunho vốn còn chuẩn bị vô số lời để thuyết
phục cậu, không nghĩ tới còn chưa bắt đầu nói, Kim Jaejoong đã mềm lòng, trong lòng
đắc ý, tình yêu với Kim Jaejoong trong nháy mắt tràn ngập đầu anh. Anh nhẹ
nhàng dùng trán cọ trán Kim Jaejoong, làm nũng: “Chẳng lẽ chỉ mình cậu được tùy
hứng, tớ không được phép sao?”
Kim Jaejoong yên lặng nhìn anh chu miệng. Không
thể ngờ tới hai mươi năm sau, Jung Yunho vẫn có thể làm được vẻ mặt ngây thơ
như vậy, đáng tiếc làn da đã không còn mềm mại như năm đó, râu ria trên mép dù
mỗi ngày đều cạo cũng vẫn để lại một tầng màu xanh nhạt.
Hình ảnh này có chút buồn cười, nhưng cậu lại
thấy được bản thân trong hai mắt Jung Yunho. Kim Jaejoong đột nhiên rất vui vẻ,
Jung Yunho như vậy chỉ xuất hiện trước mặt cậu, chỉ thuộc về cậu.
.
Ngày đoàn làm phim《Cô đơn nửa đời》về nước, lối ra của sân
bay quốc tế bị vây kín, không chỉ có phóng viên truyền thông, còn có vài nghìn
fan đã tụ tập sẵn.
Nếu không phải vì scandal của Jung Yunho và Kim
Jaejoong bị tung ra, đoàn làm phim vẫn đang trong quá trình quay sẽ không bị
đưa tin công khai như vậy. Chỉ là vài ngày trước khi bọn họ trở về, truyền
thông khắp châu Á đã nổ tung rồi. Ở nước ngoài dù sao cũng không dễ dàng lấy được
tin tức, hiện tại vừa về nước, tất cả các công ty đều tranh nhau, muốn có được
tin tức độc nhất vô nhị. Trên đường từ sân bay cho đến phim trường Hoành Điếm,
có ít nhất vài chục chiếc ô tô đi theo phía sau.
Khi đoàn làm phim vào khách sạn, bọn họ liền cắm
chốt ở bên ngoài.
Lần này nhân viên trong đoàn làm phim đều là bạn
thân của Kim Jaejoong, lời gì nên nói không nên nói đều rõ cả, tất cả mọi người
đều giữ kín như bưng, cả đoàn làm phim gần như chẳng nghe thấy tiếng nghị luận
gì.
Nhưng chuyện gì nên đến thì sẽ phải đến, ngày
thứ ba quay phim, hơn mười công ty truyền thông nổi tiếng châu Á đột nhiên cùng
nhau tìm tới cửa, lấy danh nghĩa tham ban 《Cô đơn nửa đời》,
yêu cầu tiến hành lần phỏng vấn chính thức đầu tiên với đoàn làm phim.
Kim Jaejoong đang quay phim thương nghiệp, dù có
gắn mác nghệ thuật đến thế nào thì cũng vẫn phải kinh doanh. Mục đích của phim
thương nghiệp là để kiếm tiền, dù theo góc độ chuyên nghiệp hay theo đạo đức nghề
nghiệp, trong quá trình quay chụp, cung cấp một ít tin tức để gây sự chú ý là
điều không thể tránh khỏi.
Hơn nữa Kim Jaejoong không hề có ý định trốn
tránh, Jung Yunho cũng vậy.
Phỏng vấn diễn ra ngay ở bên ngoài trường quay.
Hôm nay đang quay ngoại cảnh, phần lớn diễn viên không có cảnh quay cùng nhân
viên công tác đều ngồi trong lều dựng tạm thời ở bên ngoài, ôm túi sưởi.
Vì Kim Jaejoong còn đang chỉ đạo quay phim,
truyền thông chỉ bắt được Kim Junsu đang ngồi xem kịch bản bên ngoài.
Kim Junsu đương nhiên biết rõ mục đích hôm nay
của bọn họ, trên mặt vẫn nở nụ cười thân thiện chào hỏi mọi người, sau đó đi đến
một chỗ tương đối yên lặng, bắt đầu đối mặt với sự oanh tạc tập thể của hơn mười
công ty truyền thông.
“Kim Junsu-ssi, đây là lần đầu tiên anh chính
thức tham gia điện ảnh phải không? Cảm thấy thế nào?” Phóng viên cũng coi như
biết nể mặt, không trực tiếp hỏi cậu Jung Yunho và Kim Jaejoong có đang hẹn hò
hay không.
“Tất nhiên là rất kích động rồi, bởi vì kịch bản
rất hay, đạo diễn lại giỏi, trong quá trình quay phim tôi đã học hỏi được rất
nhiều điều.
“Mọi người đều biết lần này diễn viên chính của
《Cô đơn nửa đời》đều là thành viên của
DBSK, xa cách nhiều năm như vậy lại có thể cùng nhau quay phim, vậy có điều gì
khác biệt so với việc tham gia những bộ phim khác không?”
Kim Junsu nở nụ cười thật tươi, rất nghiêm túc
trả lời: “Đương nhiên là có rồi, bạn tốt làm việc với nhau thì sẽ trợ giúp giảm
bớt áp lực, hơn nữa mọi người đều hiểu rõ tính cách của nhau, hợp tác với nhau
cũng dễ dàng hơn.”
Sau ba bốn vấn đề, rốt cuộc có một phóng viên mở
đầu.
“Gần đây trên mạng xuất hiện rất nhiều ảnh thân
mật của đạo diễn Kim Jaejoong và Jung Yunho-ssi, hai người họ có thật sự hẹn hò
như trên mạng nói không?”
“Ảnh thân mật?” Kim Junsu giả bộ như không rõ lắm,
sau đó tránh nặng tìm nhẹ nói: “Tôi biết mọi người đang nói cái gì. Những bức ảnh
thân mật kiểu vậy có nhiều lắm, không chỉ riêng Yunho hyung và Jaejoong hyung,
tôi và Jaejoong hyung cũng có rất nhiều. Còn có cả ảnh của tôi và Yoochun, Yoochun
và Jaejoong hyung nữa…” Kim Junsu cười ha ha, “Ảnh kiểu đấy nhiều lắm, hơn nữa
mấy người chúng tôi vẫn luôn bị đồn là đang hẹn hò, từ lúc ra mắt đến tận bây
giờ.”
“Nhưng còn có cả ảnh hôn môi trong quán bar, chụp
được ở Mĩ vài hôm trước.”
“Hai anh ấy vì sao bị chụp được, tôi cũng không
rõ lắm, cái này mọi người phải đi hỏi họ. Nhưng lúc cùng nhau đi uống rượu, đôi
lúc tôi cũng ôm hôn Jaejoong hyung, vậy nên tôi không rõ ý mọi người lắm. Tôi cảm
thấy mọi người nên đi hỏi người trong cuộc thì hơn.”
Người trong cuộc rất nhanh bị phóng viên bắt được.
Khi biết phóng viên tới, Jung Yunho liền chuẩn
bị đi ra. Từ xa, anh đã nhìn thấy Kim Junsu bị vây công, anh đợi một lát, thấy
thời cơ không sai biệt lắm mới đi qua.
Đối mặt với Jung Yunho, dù đã cố kìm nén nhưng
cũng không thể nào nhẫn nại nữa, toàn bộ phóng viên cơ hồ là nhất trí hỏi thẳng
vào trọng tâm.
“Quan hệ của anh và đạo diễn Kim Jaejoong là
như thế nào vậy? Trên mạng có lời đồn hai người đang yêu nhau, đây có phải là sự
thật không?”
Kim Junsu đứng một bên, lúc nghe được câu hỏi
này vô thức nhìn Jung Yunho, thấy vẻ mặt anh như thường, bình tĩnh nghe phóng
viên nói xong, nghiêm túc trả lời: “Quan hệ của chúng tôi à?... Quan hệ của chúng
tôi rất tốt, cực kì tốt.”
Nói xong liền quay mặt đi, nhìn phóng viên
khác.
“Vậy hai người có đang hẹn hò không? Có người
chụp được ảnh hai người hôn môi trong quán bar ở Mĩ, ảnh này có thật không vậy?”
“Ảnh chụp đương nhiên là thật, chúng tôi vẫn
thường xuyên gặp mặt như vậy, cùng nhau ăn cơm, cùng đi uống rượu. Vậy nên chỉ
cần để tâm thì muốn chụp được ảnh như vậy tuyệt không khó.”
Anh trả lời xong liền quay mặt đi, không cho đối
phương cơ hội hỏi tiếp.
Những câu hỏi liên tiếp ập tới, kỳ thật nội
dung đều tương tự nhau, chỉ là thay đổi cách nói mà thôi. Jung Yunho vẫn nở nụ
cười nhẹ, trả lời từng câu.