Chapter 63
Trời mưa cuối thu lúc nào cũng rất lạnh, thỉnh
thoảngcó cơn gió nổi lên thậm chí còn khiến người ta tê buốt hơn cả mùa đông.
Chạng vạng, sắc trời đã tối đen hoàn toàn, hơi ẩm tràn ngập trong không khí báo
trước một cơn mưa to sắp ập đến.
“Nhân viên ánh sáng điều chỉnh đèn nhanh một
chút, tranh thủ quay xong cảnh cuối cùng hôm nay. Lát trời mưa lại phải hoãn.” Kim
Jaejoong vội vàng đi đến trường quay, chỉ đạo việc sắp xếp vị trí chiếu sáng, “Mau
lên mau lên, xong cảnh này là nghỉ.”
Nhân viên chạy tới chạy lui, tất cả đều tập
trung ở đây, trường quay bỗng nhiên trở nên rất đông đúc.
Tuy vẫn lấy cảnh ở bên ngoài, nhưng vì muốn
làm nổi bật bầu không khí của khung cảnh, Trương Ích Mông dồn rất nhiều công sức
vào cảnh này. Đặc biệt là khi thiết kế cảm giác không gian, dựa vào cách sắp xếp
ngọn đèn tạo độ sáng tối, từ đó làm nên khí chất nghệ thuật rất đặc biệt.
Hai mươi phút sau, bối cảnh đã chuẩn bị xong,
nhân viên tổ bối cảnh chạy tới thông báo với Kim Jaejoong: “Đạo diễn Kim, đã
chuẩn bị xong, đường ray máy quay đang được trải, anh có muốn qua xem không?”
Kim Jaejoong gật gật đầu, dặn trợ lý đi thông
báo Shim Changmin.
Cảnh tiếp theo chính là cảnh đầu tiên mà nhân
vật nam chính còn lại xuất hiện, nhân vật Lee Yoon Hyun của Shim Changmin sẽ gặp
lại nhân vật Han Hee của Park Yoochun sau nhiều năm xa cách. Han Hee chờ anh ở
trong quán café, từ xế chiều đến chạng vạng tối, mãi đến khi đèn đã lên hết, Lee
Yoon Hyun mới vội vàng chạy đến.
Đối thoại không nhiều lắm, chỉ có ba bốn câu,
nhưng có một cảnh rất quan trọng, chính là cảnh Lee Yoon Hyun đi vào quán café đối
mặt với Han Hee. Kim Jaejoong sớm đã nói qua với hai người về cách diễn cảnh
này, tổng cộng phải quay hơn mười giây, thuận tiện cho việc biên tập sau này.
Shim Changmin cởi áo khoác giữ ấm bên ngoài,
stylist đứng cạnh cậu chỉnh sửa lại quần áo. Đây là một trường quay ngoài trời,
rất nhiều nhân tố tự nhiên không thể ngăn cản, chẳng hạn như gió thu càng ngày
càng lớn cùng mặt trời đang lặn.
“Ok, đã xong.” Shim Changmin giơ tay lên với Kim
Jaejoong, sau đó lại ra hiệu với Park Yoochun đang ngồi ở trong quán café xa
xa.
Kim Jaejoong ngồi trở lại đằng sau màn hình,
gật đầu.
Chính thức quay.
Shim Changmin vội vã đi tới, khung cảnh đêm tối
cuối thu kết hợp với khuôn mặt sắc nét của cậu, lại thêm hiệu ứng ánh sáng từ
đèn, cuối cùng hình ảnh hiện lên trên màn hình cho người ta một cảm giác rất
thu hút.
Cậu hơi nghiêng đầu, như đang tìm kiếm gì đó.
Bốn giây sau, dường như cậu thấy Park Yoochun, ánh mắt dừng lại đôi chút, chân
lại bước nhanh hơn.
Cả quá trình đi đường, hai người quay phim lần
lượt đứng trước và bên cạnh Shim Changmin, mãi đến khi Shim Changmin đi đến trước
cửa quán café, Kim Jaejoong lại đột nhiên hô cut, “Cảnh này chia thành hai đoạn,
đoạn vừa rồi đã xong, đoạn tiếp theo quay luôn từ lúc cậu ấy đã vào quán café.
Hai máy quay, đằng sau và phía trước, lão A, anh đi vào bên trong.”
Lão A và lão B là hai biệt danh mà đoàn làm
phim đặt cho hai người quay phim, để thuận tiện cho việc gọi tên khi đang quay.
Cảnh quay tiếp tục.
Lão B đứng sau chủ yếu quay bóng lưng của Shim
Changmin, ngay khi cậu xoay người, lão B lập tức ghi lại được một tư thế rất đẹp.
Shim Changmin đi đến trước mặt Park Yoochun, không ngồi xuống ngay, mà lặng yên
nhìn hồi lâu.
“Cut ——!” Kim Jaejoong đột nhiên vung tay lên, cả
trường quay nhìn cậu.
Shim Changmin không rõ ý của cậu, vô thức
nhìn Park Yoochun, đúng lúc Park Yoochun cũng đang nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau.
Kim Jaejoong rời khỏi màn hình theo dõi, đứng
dậy đi tới chỗ Shim Changmin. Để tiện cho việc quay chụp, màn hình theo dõi
cách trường quay khá xa.
Lúc trước bởi vì xa quá, vậy nên nói bằng miệng
trên cơ bản là không nghe thấy. Đạo diễn bình thường đều thích dùng bộ đàm,
nhưng Kim Jaejoong lại không có đủ kiên nhẫn dùng thứ này, đôi lúc phải hét lên
để ra lệnh trong trường quay. Mọi người thấy cậu đi tới, tất cả đều nhao nhao
tiến lại gần. Dù sao cũng là đạo diễn quốc tế hướng dẫn trực tiếp, ngay cả những
diễn viên vừa tốt nghiệp đại học trong đoàn làm phim cũng đều rất muốn nghe cậu
giảng dạy để lấy kinh nghiệm.
Kim Jaejoong không nói ngay, cậu lấy kịch bản,
đặt lên bàn, mở ra.
“Chỗ này em đi tới, kỳ thật từ bên ngoài đã
nhìn thấy Han Hee rồi, nếu đã nhìn thấy thì không cần phải ra vẻ giật mình.” Kim
Jaejoong chỉ ra vấn đề trong diễn xuất của Shim Changmin, đồng thời bắt chước vẻ
mặt của cậu, “Chính là biểu cảm này, không cần phải làm như vậy, em chỉ cần tự
nhiên ngồi xuống là được.”
Park Yoochun mím môi, quay mặt đi.
“Đã không gặp nhiều năm rồi, giờ thấy sao có
thể tự nhiên như vậy?” Shim Changmin do dự hồi lâu, mới sắp xếp ngôn từ một
cách cẩn thận nhất để hỏi cậu.
Cậu đương nhiên là cảm thấy không có khả năng
mới phải hỏi như vậy, nhưng hiển nhiên Kim Jaejoong không nghĩ thế, cậu thậm
chí không cần suy nghĩ liền gật đầu: “Không thì thế nào? Em nghĩ phải diễn ra
sao?”
Diễn ra sao? Đôi tình nhân sau nhiều năm gặp
lại, đặc biệt là giờ phút này cả hai vẫn còn yêu đối phương, sao có thể tự
nhiên được. Tuy mới đầu Shim Changmin không muốn nhận vai diễn nay, nhưng đã nhận
thì phải làm cho cẩn thận, đây là nguyên tắc cơ bản của một diễn viên.
“Em cảm thấy chỗ này không nên diễn như vậy.
Người là sinh vật có cảm xúc, nếu quả thật đã từng thích, vậy không thể nào tự
nhiên được! Lee Yoon Hyun nhìn thấy Han Hee ở đây, nỗi nhớ bao nhiêu năm toàn bộ
bộc phát trong giây phút này, anh ta sẽ rất xúc động, đây là bản năng.” Shim
Changmin đặt tay lên ngực, vỗ hai cái: “Cho dù ngoài miệng không nói, trong lòng
cũng sẽ nghĩ như vậy.”
“Vậy em cứ nghĩ trong lòng đi, không cần phải
biểu hiện ra mặt.”
“Không biểu hiện ra thì làm sao người xem biết
được? Cứ để trong lòng thì chẳng ai biết cả, dù là muốn thể hiện mình đang che
giấu cảm xúc thì cũng phải để lộ chút ít qua biểu cảm chứ! Nếu mà diễn rất tự
nhiên thì người xem sẽ chỉ cho rằng Lee Yoon Hyun không còn thích Han Hee nữa.”
Kim Jaejoong lộ ra biểu cảm khen ngợi, thậm
chí còn nở nụ cười: “Em nói đúng, chính là như vậy.”
Shim Changmin đột nhiên cảm thấy nụ cười của Kim
Jaejoong rất lạnh lùng, thái độ của cậu như vậy khiến cho người ta chợt không biết
nên nói gì với cậu. Nếu như đang ở một nơi riêng tư, Shim Changmin nhất định sẽ
quay người rời đi, chờ cậu tỉnh táo lại rồi nói tiếp. Nhưng hiện giờ đang ở trường
quay, hơn chục người đều đang nhìn, cậu lại không thể không nể mặt Kim Jaejoong.
Bầu không khí bỗng chốc đông cứng, mọi người
vây xem càng không dám lên tiếng, ngay cả người đang gọi điện thoại cũng tận lực
tránh xa.
Park Yoochun rốt cuộc không ngồi được nữa, xoay
người cẩn thận rời đi từ sau lưng Shim Changmin, trở lại trong đám đông, để mặc
hai anh em kia đứng nhìn nhau, hơn nữa hai người kia cũng không để ý gã. Shim
Changmin cau mày, Kim Jaejoong lạnh lùng, hai mắt nhìn nhau dường như chỉ một
giây sau sẽ nổ tung.
Park Yoochun cho rằng bầu không khí bên ngoài
trường quay sẽ tốt hơn, vừa mới xoay người liền nhìn thấy Jung Yunho đứng một
mình ở đó. Hai tay anh đút túi, hơi quay đầu, nhìn chằm chằm phía trước, Park
Yoochun cũng không biết anh đang nhìn ai. Gã vốn không cảm thấy có vấn đề gì,
nhưng nghĩ lại, nguyên mẫu của nhân vật Shim Changmin diễn nói không chừng chính
là Jung Yunho. Ý nghĩ này dù chỉ là chợt lóe lên, nhưng ảnh hưởng mà nó đem lại
rất lớn. Đặc biệt là khi gã nghĩ tới diễn xuất “tự nhiên” của Kim Jaejoong liền
nhịn không được đổ mồ hôi.
Bầu không khí lạnh nhạt kéo dài hai ba phút,
cuối cùng vẫn là Shim Changmin mở miệng trước. Cậu dù sao cũng là diễn viên, không
nên tranh chấp với đạo diễn ở trường quay.
“Em nhớ kịch bản viết là, mười năm sau hai
bên vẫn còn thích nhau.” Lúc cậu nói những lời này còn cố ý nhìn thẳng vào mắt Kim
Jaejoong, chợt thấy Kim Jaejoong nhắm mắt rồi lại mở mắt, nhìn thẳng vào cậu.
“Đúng vậy, thích.”
“Vậy là một người bình thường, mười năm không
gặp người yêu, nay gặp lại, làm sao có thể không có phản ứng đặc biệt?” Shim
Changmin tận lực nói rõ ràng từng chữ, giọng rất chân thành.
So với cậu, thái độ Kim Jaejoong lại lạnh
lùng hơn rất nhiều. Hôm nay, cậu khiến người ta có cảm giác cậu đang hoảng hốt,
việc này cả đoàn làm phim đều đã nhìn ra, nhưng mà đại đa số mọi người cho là
vì hôm nay là ngày bấm máy, ai cũng cần một quá trình thích ứng.
Kim Jaejoong nhìn kịch bản trong tay, lại
nhìn Shim Changmin, thản nhiên nói: “Đây là cái nhìn của em, nhưng anh hiện tại
muốn em đóng vai Lee Yoon Hyun. Lee Yoon Hyun không phải Shim Changmin, anh ta
sẽ không suy nghĩ giống em.”
Shim Changmin nghe mà sững sờ.
“Đóng phim, không chỉ đơn thuần yêu cầu em diễn,
mà em phải biến thành người kia. Chỉ biết diễn thì chẳng có tác dụng gì cả, lăn
lộn trong ngành giải trí này, ai mà chẳng biết diễn?” Kim Jaejoong chỉ vị trí
mà Park Yoochun vừa ngồi, ý bảo Shim Changmin ngồi xuống: “Em ngồi đây đi, anh
diễn cho em xem.”
Cậu nói diễn liền diễn, dường như không cần
phải chuẩn bị cảm xúc, mọi người đứng xem vội vàng lùi lại, nhường chỗ cho cậu.
Kim Jaejoong đi đến cửa quán café, nhắm mắt lại
hít sâu một hơi, khi một lần nữa mở mắt ra, khí chất trên người cậu đã thay đổi
hoàn toàn.
Cách cậu đi đường, chỉ cần nhìn bóng lưng
cùng sườn mặt đã thể hiện toàn bộ sự trưởng thành mà một người đàn ông ba mươi
sáu, ba mươi bảy tuổi cần có. Trên đoạn đường ngắn từ cửa ra vào đến bàn, cậu không
lảng tránh ánh mắt Shim Changmin, cũng không quá để ý cậu. Vài giây đồng hồ ngắn
ngủn, lại khiến người cảm thấy bị thu hút lạ lùng.
Kim Jaejoong nở nụ cười với Shim Changmin,
đơn giản mà lễ phép, từng tư thế cậu đều nắm rất kĩ: “Xin lỗi, vừa rồi gặp tắc
đường, anh đến muộn.”
Shim Changmin vô thức tiếp lời: “Không sao,
em cũng vừa đến.”
“Gọi món chưa?” Kim Jaejoong vẫy tay gọi phục
vụ, sau đó đối mặt với không khí mà bày ra tư thế gọi món, thậm chí còn đối thoại
với không khí trong lúc gọi. Một lát sau, cậu mới quay lại nhìn Shim Changmin,
nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên độ cong như ban nãy, không chút thay đổi: “Gần
đây thế nào?”
“Không tệ lắm, anh thì sao?”
Nụ cười của Kim Jaejoong càng tươi hơn, chậm
rãi nói: “Cũng thế. Dạo này có đọc sách mới của em, cốt truyện thật sự rất ly kỳ,
quả thật là một tiểu thuyết xuất sắc.”
Kim Jaejoong đột nhiên vươn tay làm động tác “Cut”.
Lúc tay cậu xẹt qua, Shim Changmin mới giật mình thoát khỏi cảnh diễn. Tuy cậu
vẫn biết Kim Jaejoong diễn rất xuất sắc, nhưng cụ thể là giỏi thế nào thì cậu không
biết, nhưng ban nãy, cậu hoàn toàn bị diễn xuất của Kim Jaejoong dẫn dắt, mỗi
câu nói, mỗi ánh mắt, đều dưới sự chỉ dẫn của Kim Jaejoong mà tuôn ra một cách
tự nhiên nhất.
Có lẽ đây gọi là diễn xuất xuất thần, từng
hành động cử chỉ đều của nhân vật.
Kim Jaejoong khôi phục trạng thái, nghiêng
người dựa vào thành ghế nhìn Shim Changmin: “Tình yêu của đàn ông không cần phải
ra sức bộc lộ, đặc biệt là kiểu người như Lee Yoon Hyun. Thời gian mười năm sẽ
giúp anh ta học được cách che giấu bản thân, anh ta sẽ không ngốc đến mức ngay
lần đầu gặp mặt đã bộc lộ cho đối phương thấy. Càng là người yêu cũ, lại càng
phải lạnh lùng.”
“Cái này không có nghĩa là không yêu nữa, chỉ
là tình yêu với anh ta mà nói cũng không phải tất cả. Chính bản thân em, một
người đàn ông ngoài ba mươi, liệu có coi tình yêu là lẽ sống duy nhất không?”
Shim Changmin thừa nhận cậu nói rất đúng: “Nhưng
mà người xem thì sao? Cốt truyện như vậy liệu có…”
“Không, người xem nhất định sẽ thích.” Kim
Jaejoong nở nụ cười nhẹ: “Bởi vì đây mới là sự thật, càng chân thật, lại càng dễ
khiến người đồng cảm. Trên đời này, ngày nào mà chẳng có bao nhiêu người thất
tình, gặp mặt người yêu cũ, ngoài ngụy trang ra thì còn có thể làm gì được nữa?”
Giọng cậu không lớn, lại đủ để khiến cho tất
cả mọi người xung quanh nghe được.
Jung Yunho đột nhiên rời mắt khỏi Kim
Jaejoong, anh xoay người, một mình yên lặng bỏ đi.