Chapter 2 —— Đao quang kiếm ảnh lại tương phùng
Part 1
Thành
nguy nga phồn hoa, kinh đô tráng lệ sung túc.
Ngoài
hoàng cung đồ sộ ở trung tâm, trong kinh thành còn có hai phủ đệ khí phái vô
cùng của Jung gia phía bắc cùng Kim gia phía nam.
Phiên chợ
nổi danh nhất Kinh thành —— Phố Cô Tô còn lưu truyền một câu ca dao: Đến phố Cô
Tô một lần, Jung bắc thanh tịnh, Kim nam tráng lệ, đến không muốn về, cực lạc
nhân gian.
Jung gia
xuất thân là môn đệ thư hương, tuy tài lực hùng hậu nhưng bày biện bố trí trong
phủ không xa hoa như Kim phủ vàng son lộng lẫy, cả tòa chạm khắc đại bàng, ngay
cả đèn lồng trong hành lang cũng dùng dạ minh châu to như long nhãn thay thế.
Từng cành
cây ngọn cỏ trong Jung phủ đều toát lên phong độ của người trí thức, không hề
xa hoa lộng lẫy một cách tầm thường như những dòng dõi có chút tiền, ngược lại
khắp nơi đều biểu lộ rõ một sự thanh nhã.
Phòng ngủ
Jung Yunho cùng thư phòng cạnh nhau, đi qua cổng vòm bán nguyệt trước sân liền
có thể trông thấy kiến trúc mái cong vòm của cựu triều, cửa lớn cửa nhỏ đều là
tranh điêu khắc lưu hành một thời, phía dưới hòn non bộ tạc những dòng chữ cổ kỳ
lạ, đá cuội lót thành một đường mòn nho nhỏ dẫn vào phòng, hai bên cỏ cây xanh
um, hoa lạ khoe sắc.
Nhìn rộng
ra, lấy hòn non bộ làm trung tâm, tất cả đều lộ ra vẻ quý phái, nhà lâu đình
hiên chằng chịt, thấp thoáng nghe thấy tiếng nước róc rách chảy, vòng lên hòn
non bộ, tạo thành dòng suối nho nhỏ, cùng với tiếng hót thấp thoáng của chim tước,
có núi có non, từng cành cây ngọn cỏ đều đậm tình thơ ý họa.
Kim
Jaejoong không có tâm tình đi ngắm bố cục xinh đẹp, lịch sự mà tao nhã này,
hùng hổ xông thẳng vào hành lang, hoàn toàn không quan tâm tới những bút tích
danh họa nổi tiếng, trực tiếp đi tới trước cửa phòng đóng chặt.
“Đại thiếu
gia.” Hai thị nữ đứng trước cửa phòng Jung Yunho thấy Kim Jaejoong tới lập tức
cúi đầu hành lễ.
“Jung
Yunho đâu?” Người trong kinh thành thấy Jung Yunho phần lớn đều gọi “Jung đương
gia”, chỉ có Kim Jaejoong từ trước tới nay luôn gọi thẳng tên thật.
“Chủ tử
đang…” Hai thị nữ nhìn nhau, ấp úng nửa ngày, “Chúng ta không biết...”
“Các
ngươi đi xuống trước đi, ta tự mình tìm.” Kim Jaejoong ôm cả một bụng tức, sớm
không còn kiên nhẫn, phân phó thị nữ lui xuống, “Đợi chút, mang một bát canh hạt
sen đường phèn lên cho ta.”
“Vâng.”
Hai thị nữ
như bị quỷ đuổi, lùi tới nơi Kim Jaejoong không thấy, nhanh chân chạy tới phòng
bếp, đối với việc Kim Jaejoong ra lệnh trong Jung phủ, mọi người đã sớm tập
thành thói quen.
Kim
Jaejoong bĩu môi, không chút khách khí vươn tay đẩy cửa phòng Jung Yunho, tiện
tay ném áo khoác lên chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ, đánh giá phòng Jung Yunho.
Giống hệt
với cảm giác đầu tiên ngươi kia mang lại cho người khác, căn phòng bố trí sạch
sẽ mà nhã nhặn, ba gian dùng bình phong làm từ tranh chữ của danh gia để ngăn
cách, gian ngoài đặt chiếc bàn bằng đá cẩm thạch trang nhã, bên trên đặt sổ
sách chỉnh tề cùng bảng hán tự, trên tường treo mấy tấm tranh chữ cùng câu đối,
tường phía nam đặt một giá sách cao hơn đầu người, bên trong đều là sách vở mà
Kim Jaejoong cảm thấy rất không thú vị.
“Thật là
vẫn nhàm chán như trước.” Kim Jaejoong thì thào, so với phòng cậu bày lục bình
bằng sứ trắng mịn, giường lớn bằng gỗ lệ chi khắc hoa, cùng với bàn tính làm từ
vàng ròng, căn phòng này thật sự không thú vị đến đơn điệu, “Ra vẻ chính nhân
quân tử cho ai nhìn chứ.”
Kim
Jaejoong cẩn thận đi vào bên trong, phòng ngừa giống lần trước, vừa vào đã bị
Jung Yunho trốn sau cửa bắt lấy, chẳng những bị ăn đậu hủ còn thiếu chút nữa bị
hạ nhân nhìn thấy.
“Jung
đương gia? Jung đại công tử? Jung Yunho?” Kim Jaejoong từ tận đáy lòng không
tin Jung Yunho không ở trong phủ, tin tức của Shim Changmin truyền về, rõ ràng
chứng minh người đàn ông này đã nắm được quyền làm đại lý của tơ lụa Giang Nam,
toàn thắng trở về.
Đi đến
trước bàn, Kim Jaejoong tinh mắt nhìn sổ sách đang mở, đôi mắt đẹp quét qua,
đúng là sổ thu chi về việc buôn bán trà của Jung gia, cậu và Jung Yunho tranh đấu
gay gắt hơn mười năm, lớn lớn nhỏ nhỏ có thua có thắng, lần trước buôn bán tơ lụa
cậu tổn thất nghiêm trọng, hiện tại cơ hội tốt như vậy bày ngay trước mặt, chỉ
cần biết giá bán của Jung gia, cậu hạ giá thấp hơn một chút là đủ để Jung Yunho
lỗ.
Kim
Jaejoong giảo hoạt cười cười, nhìn bốn phía, rón ra rón rén đến gần bàn cẩn thận
ghi nhớ mấy con số, kết quả càng xem càng kinh hãi, buôn bán trà vốn là mối làm
ăn gia truyền của Shim gia phía đông, Jung Yunho năm đó cùng cậu cạnh tranh, kết
quả cậu thua cáo già Jung Yunho này, không nghĩ tới, buôn bán trà mang lại lời
nhuận lớn đến như vậy, Kim Jaejoong nhịn không được cầm bút lông ghi ghi vẽ vẽ
lên giấy Tuyên Thành bên cạnh, rất tập trung.
Cho nên,
cậu không thấy người đàn ông đang nghiêng người tựa lên bình phong, khoanh tay
trước ngực, vẻ mặt vui vẻ nhìn cậu chăm chú.
“Kim đại
thiếu gia, xem đủ chưa?” Đang lúc Kim Jaejoong hoàn toàn đắm chìm trong thế giới
ngân lượng, giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, mang theo chút trêu chọc,
khiến cậu giật mình xoay người, bút lông dính mực vung lên, vạch một đường trên
áo khoác màu trắng của cậu.
“Jung
Yunho, sao ngươi lại im hơi lặng tiếng đứng sau lưng người ta.” Kim Jaejoong
xoay người che sổ sách đặt trên mặt bàn, ngẩng đầu trách Jung Yunho.
“Nói như
vậy, là tiểu sinh sai rồi.” Jung Yunho cười dịu dàng, chậm rãi mở miệng, “Ta
đây nhận lỗi với Kim công tử vậy.”
Jung
Yunho ngày thường vô cùng ôn hòa, không giống Kim Jaejoong xinh đẹp kiêu ngạo,
Jung Yunho từ đầu đến chân đều lộ ra khí chất dịu dàng nho nhã, giơ chân nhấc
tay đều mang theo phong độ cùng thanh nhã của người đọc sách, mày kiếm mắt ưng,
thân hình cao to hơn so với người bình thường ẩn dưới chiếc áo trắng tỏ rõ sự
trầm ổn.
Kim
Jaejoong nhíu mày lui ra sau hai bước, cậu rất không thích Jung Yunho dùng giọng
điệu này để nói chuyện, trong mắt người khác thì là ôn hòa hữu lễ, thư sinh
khiêm tốn, nhưng trong mắt cậu, giọng điệu này của Jung Yunho luôn mang theo
đùa giỡn không chút hảo ý, khiến cậu không hiểu sao lại thấy rất nguy hiểm.
“Không phải
ngươi không ở trong phủ sao?” Kim Jaejoong đáp lời, nhìn Jung Yunho rõ ràng vừa
tắm xong, tóc ẩm ướt rủ xuống trước ngực, làm ướt áo tắm màu trắng mỏng manh,
mơ hồ có thể trông thấy làn da màu đồng cùng cơ bắp rõ ràng, cảnh có chút ướt
át khiến Kim Jaejoong không khỏi rời mắt, lại nhịn không được khiêu khích,
“Jung phủ từ lúc nào lại khó khăn đến mức đương gia chỉ có thể mặc quần áo quê
mùa như vậy?”
“Jaejoong
cảm thấy bộ y phục này rất khó coi sao?” Jung Yunho nhướn mày, vẫn ôn hòa như
cũ, “Ta thay nó là được chứ gì?”
Kim
Jaejoong muốn tiếp tục châm chọc, ngẩng đầu lại thấy Jung Yunho ưu nhã bỏ đi bộ
quần áo duy nhất che đậy thân thể, không còn quần áo ngăn cách, dáng người hoàn
mỹ càng thêm kích thích thị giác của cậu.
Giật
mình!
Kim
Jaejoong quen biết Jung Yunho từ nhỏ, những năm này lại tiếp xúc càng nhiều
nhưng đây là lần đầu tiên thấy Jung Yunho lõa thể, chỉ cảm thấy trong mũi hơi
nóng nhưng vẫn không chịu thua mạnh miệng:
“Sao ta lại
không biết Jung công tử có ham mê trần như nhộng nhỉ.”
“Biết sao
được, quần áo mới làm gần đây của Jung phủ đều là tơ lụa Giang Nam, mặc quần áo
tú nương Kim gia làm, tự dưng thay đổi thành ra không quen.” Tâm tình Jung
Yunho tựa hồ rất tốt, cũng không để ý Kim Jaejoong trêu chọc, tiện tay cầm một
chiếc áo khoác choàng lên người.
“Ta đã
quên chúc mừng Jung công tử lần này đại thắng, nắm được quyền đại lý của Giang
Nam, từ nay về sau thật sự là tiền vào như nước rồi.” Kim Jaejoong ngồi đối diện
hắn, gác chân lên giường nhỏ, không hề để ý Jung Yunho sau khi nhìn vòng eo nhỏ
bị lộ ra vì quần áo xộc xệch mà ánh mắt sâu thêm vài phần, nở nụ cười mê người,
duy trì phong thái của kẻ thua cuộc nhưng rất rộng lượng, từng từ đều mang theo
ý châm biếm, “Nhưng mà với giao tình nhiều năm qua, ta vẫn phải nhắc nhở Jung
công tử, nếu dạ dày không lớn thì đừng ăn một lần quá no, nuốt không được nhổ
ra không xong, nghẹn chết đấy, ta đây lại phải tốn nước mắt.”
“Tốn công
Kim thiếu gia rồi.” Jung Yunho cũng ngồi xuống, bưng trà xanh nhấp một ngụm, nụ
cười trên mặt không hề bị nguyền rủa công khai của Kim Jaejoong ảnh hưởng, vẫn ấm
áp như gió xuân, “Có Kim thiếu gia quan tâm, ta sao nhẫn tâm đi trước, huống
chi ta còn đặc biệt bảo hạ nhân làm mấy bộ theo kiểu dáng ưu thích của Kim thiếu
gia, kính xin Kim công tử vui lòng nhận cho.”
“Không
dám không dám.” Kim Jaejoong nắm chặt tay hai bên quần áo, trên mặt vẫn duy trì
biểu tình ưu nhã trước sau như một như trên thương trường, “Jung công tử hảo
tâm tặng quần áo, ta không trả lễ thì thật phí ý tốt của Jung công tử.”
Jung
Yunho cười yếu ớt, hắn rất muốn biết Kim Jaejoong có thể duy trì mặt nạ ưu nhã
lạnh nhạt này bao lâu, trong trí nhớ, mỗi lần Kim Jaejoong đến chỗ hắn đều làm ầm
ĩ một hồi, huống chi lần này, bé hồ ly còn chịu thiệt thòi lớn như vậy, không
rút gân lột da hắn thì thật sự có chút kỳ quái.
“Gì vậy?”
“Jung
công tử cũng biết, tiểu đệ ta bất tài, hồi trước bàn mối làm ăn với nước phương
Tây, mấy hôm trước mới trở về, mang theo một đồ vật quý báu, ta nghĩ Jung công
tử chắc chưa thấy qua, cố ý mang tới đưa ngươi.”
Trong giọng
nói của Kim Jaejoong tràn ngập đắc ý không giấu được, ống tay áo thêu hoa sen nửa
kín nửa hở che mặt, để lộ nụ cười khuynh quốc khuynh thành, trong mắt to lộ ra
vài phần giảo hoạt cùng khiêu khích, Jung Yunho vừa nhìn đã biết, Kim Jaejoong
cười như vậy thật sự giống một con hồ ly, mang theo chút mềm mại đáng yêu, người
như vậy lại là người có khả năng đả thương người nhất.
Bé hồ ly
của hắn lại đang bày trò gì vậy?
“Vậy thì
thật chúc mừng Kim thiếu gia rồi.” Jung Yunho vẫn lấy bất biến ứng vạn biến, nụ
cười trên miệng không hề giảm, “Vừa nghe Kim thiếu gia nói, Jung mỗ cũng thấy xấu
hổ, Kim thiếu gia quả nhiên là tuổi trẻ tài cao.”
“Jung
công tử thật sự quá lời rồi.” Kim Jaejoong nở nụ cười tươi vỗ vỗ tay, gọi hạ
nhân bên ngoài mang thứ gì đó vào, mình thì bày bộ mặt xem kịch vui nhìn Jung
Yunho.
Kim
Jaejoong hôm nay mặc áo khoác trắng, bên trong là chiếc áo xanh ngọc bích, giống
hệt như cảnh xuân Jung Yunho nhìn thấy ở Giang Nam, dịu dàng mà thanh tịnh xâm
nhập thẳng vào trong lòng, nụ cười kia mang theo chút giảo hoạt cùng đắc ý, như
đang trêu chọc lòng hắn, bé hồ ly này, chẳng lẽ không biết mình như vậy rất dễ
khiến người phạm tội sao?
“Yunho
ca.” Kim Junsu đi vào, kỳ thật cậu đã sớm đến nhưng không dám vào, chỉ có thể đứng
ngoài cửa nghe hai ca ca móc mỉa toàn những câu có gai sắc nhọn, đao quang kiếm
ảnh vụt tới vụt đi, giết người không thấy máu.
“Junsu
cũng tới?” Jung Yunho xoay mặt cười ôn hòa, vẫy vẫy tay với Junsu đứng cạnh cửa,
“Nửa tháng không thấy, hình như cao hơn đúng không?”
“Hì hì, vậy
sao? Phúc bá cũng nói ta cao hơn.” Kim Junsu cười tủm tỉm chạy tới, so với ca
ca nhà cậu luôn ép cậu học việc buôn bán, cậu ngược lại càng thích Yunho ca
nhìn thấy cậu lại cười ôn hòa, nói chuyện thì bình tĩnh, so với Jaejoong ca suốt
ngày rống như sư tử Hà Đông, Yunho ca thật sự càng giống ca ca hơn, “Nhưng mà
Yunho ca gầy hơn thì phải, đồ Giang Nam ăn không vào sao?”
“Đúng vậy,
không uống thuốc bổ của Junsu, Yunho ca thật sự là ăn không vào.” Jung Yunho
vươn tay xoa đầu Kim Junsu, cười thân mật.
“Vậy à,
lát ta gọi người mang tới.”
“Được.”
Jung Yunho cười sang sảng, “Đúng rồi, lát ngươi đi gặp Lâm quản gia đi, dược liệu
ngươi muốn ta đã bảo người đến Miêu Cương mang cho ngươi rồi, ngươi xem có đúng
loại không.”
“Yunho ca
tốt nhất.”
Kim Junsu
tuy sinh ra trong nhà thương nhân nhưng từ nhỏ đã không thích kinh thương, cộng
thêm đã từng bị bệnh nặng, sinh hoạt vài năm trong chùa nên càng thêm yêu thích
dược liệu. Đáng tiếc đại ca Kim Jaejoong lại rất không ủng hộ, chẳng những tìm
mọi cách cản trở còn luôn buộc cậu xem sổ sách, may mắn Yunho luôn ngầm trợ
giúp cậu.
Này, cái
hình ảnh anh hòa em thuận hiện tại là cái gì vậy?
Kim
Jaejoong đứng bên nhìn hai huynh đệ kia, nheo mắt lại, tên Jung Yunho hỗn đản
kia, hiện tại ngay cả đệ đệ duy nhất của cậu cũng muốn cướp, định qua mặt cậu
à?
“Kim
Junsu.” Giọng Kim Jaejoong lạnh lùng khiến Kim Junsu lạnh sống lưng, lập tức chạy
tới, cười nhìn ca ca nhà mình.
Kim
Jaejoong lườm đệ đệ, thi lễ với Jung Yunho, sau đó lại nở nụ cười: “Phiền toái
Jung công tử hao tâm tổn trí vì xá đệ, thật sự rất ngượng ngùng.”
“Kim thiếu
gia quá khen.”
Kim Junsu
chỉ thấy hai nụ cười giả bộ kia thật khiến người ta sợ hãi, rõ ràng là quen biết
chẳng kém gì hai bà bán vịt nướng ở đầu phố lại còn bày ra bộ mặt lần đầu gặp,
xin chiếu cố nhiều hơn, thật sự rất… Buồn nôn.
“Ta giúp
Junsu, cũng là vì nể tình…” Jung Yunho bình tĩnh nhìn ánh mắt đề phòng của Kim
Jaejoong, cười khẽ nói tiếp, “Nể tình ta và ngươi là thanh mai trúc mã.”
“Ai thanh
mai trúc mã với ngươi!” Kim Jaejoong bị nụ cười mang theo thâm ý của Jung Yunho
chọc giận, mấy hạ nhân bê đồ tới đã sớm đóng cửa đi ra ngoài, Kim Junsu yên lặng
rút về góc tường, nhìn ca ca mình phát rồ.
“Đương
nhiên là ta và ngươi, chẳng lẽ Jae Jae không nhớ năm rõ, trong cơn mưa, ta và
ngươi ở nhà kho cũ…”
“Jung
Yunho, ngươi câm miệng.” Kim Jaejoong vươn tay che miệng Jung Yunho, đạp mạnh
vào chân hắn, hung dữ uy hiếp, “Ngươi dám nói ta sẽ giết ngươi.”
Kim Junsu
nghiêng tai muốn hóng chuyện cũ khiến cho ca cậu cùng Yunho ca kết thù oán, kết
quả chỉ nhận được ánh mắt sắc như dao của ca nhà mình, lập tức nhấc tay đầu
hàng, chổng mông lên chạy ra ngoài.
“Jae Jae
nhiệt tình như vậy, tiểu sinh sao chịu nổi.”
Trong
phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Kim Jaejoong đã sớm vứt bỏ bộ dạng cao quý
ung dung trước mặt người ngoài, hung hăng càn quấy giương nanh múa vuốt, Jung
Yunho cũng lười cùng cậu người tới ta đi, nụ cười trở thành trêu tức, chỉ là lời
nói vẫn dịu dàng như cũ.
“Buông
tay chó của ngươi ra.” Kim Jaejoong đứng trước mặt Jung Yunho chưa bao giờ duy
trì được sự ung dung bình tĩnh của mình, người đàn ông này luôn có khả năng chọc
tức cậu, “Ta và ngươi không quen thuộc như vậy.”
“Chó
sao.” Jung Yunho vươn tay xoa mặt Kim Jaejoong, lại bị hất ra, không chút để ý
cười cười, lúc này mới nói, “Jae Jae có lẽ không biết, chó thích nhất là cắn
người.”
“Ngươi…”