Nov 25, 2013

[TN] Chapter 49

Chapter 49

Cũng không phải nói tin hay không tin, Jaejoong chỉ muốn hỏi hắn một vấn đề duy nhất.

Kỳ thật, chính Jaejoong cũng không rõ vì sao mình phải hỏi, hỏi thật rõ ràng, mặc dù Yunho giỏi nhất là nói gạt người khác, đối với hắn mà nói ngụy trang là chuyện thường ngày, vậy nếu cậu hỏi, sẽ có đáp án như thế nào đây?

Cậu có thể mong đợi, Yunho thành thật cho cậu biết tên người đó sao?

Nếu như Yunho nói, cậu có tin hay không?

Dường như cậu đang tự ép buộc bản thân, mỗi lần thủ đoạn mà Yunho sử dụng lại khác nhau hoàn toàn, nhưng lúc nào cũng có ích. Nhưng lúc này, hắn thản nhiên, cậu không hiểu nổi, phải chăng Yunho đã tính toán từ trước…

“Là Shim Taeha nói cho cậu sao? Cậu tin lời bà ấy?” Nhăn lông mày, trong câu nói của Yunho tản ra một sự nghi vấn với Jaejoong, như là đang hỏi cậu, tại sao lại dễ dàng tin một người bên ngoài như vậy.

“Bà ấy là mẹ anh.” Đưa ra lý do đơn giản nhất, cũng là nguyên nhân chính đáng khi Shim Taeha làm “chuyện tốt”, thì sự hoài nghi Yunho là điều không thể tránh khỏi.

Mặc kệ thân thiết hay không, loại tình cảm huyết thống này là trời sinh, là một sự ràng buộc, bất luận phát sinh chuyện gì đều không thể hóa trắng thay đen được.

“Cái đó chẳng có nghĩa lý gì. Từ khi tôi thành niên đã không dựa vào bà để tồn tại. Có lẽ chính bà ấy cũng chẳng hiểu được tôi.” Từ lúc nhỏ, chuyện hắn được sinh ra là bất đắc dĩ, sau khi thành niên, Yunho có thói quen trốn tránh sự thật đó của chính bản thân.

Không nói đến Shim Taeha, ngay cả Shindong là bạn tốt của hắn từ thời thiếu niên, cũng không cách nào phủ nhận lời hắn nói, dường như Yunho chỉ quan tâm đến những chuyện của Kim Jaejoong. Nếu nói Jaejoong là người có thể tới gần hắn nhất, sợ rằng chẳng ai có thể cho rằng hắn đang nói đùa…

Tâm của hắn, cho tới bây giờ cũng chỉ vì một mình Kim Jaejoong mà rung động.

“Cho nên anh muốn nói cho tôi biết, không được tin lời của bà ấy, cũng đừng nghĩ rằng người đó tồn tại phải không?” Cụp mắt, ánh mắt cậu hạ xuống bờ môi Yunho, nhịn không được, nhếch một nụ cười câu dẫn.

Là đang cười Yunho trốn tránh, hay là cậu đang phối hợp với hành động của Yunho? Thật khó nói. Nhưng Jaejoong rất rõ ràng, nếu Yunho khẳng định một câu trả lời cho cậu, cậu cũng không thể tiếp nhận.

“Tại sao cậu lại để ý lời của bà ta như vậy? Có hay không có người đó, đối với cậu rất quan trọng sao?” Nhích tới gần Jaejoong, khiến trong mắt cậu toàn bộ là khuôn mặt của hắn, khí thế hùng hổ có đôi chút dọa người.

Quả thực, dường như Yunho và Jaejoong đang đổi chỗ cho nhau. Hắn lại truy vấn ngược lại cậu.

Quan trọng sao?

Nói thật, ngay bản thân Jaejoong cũng không biết tại sao chính mình lại cố chấp với sự tồn tại của người kia như vậy.

Đó chẳng phải là chuyện của Jung Yunho không phải sao?

Hắn yêu ai, muốn tìm ai gây phiền phức, tất cả đều chẳng liên quan đến cậu. Nhưng tại sao trong lòng cậu vẫn có buồn bực, tức giận không chịu nổi, thậm chí là đố kị.

Loại cảm giác này quá mức mãnh liệt, khiến Jaejoong không cách nào ngăn được nó tràn lan khắp tâm trí của cậu, cho nên Jaejoong không thể nào không để ý đến lời của Shim Taeha.

Jaejoong hiểu rất rõ, cậu đồng ý những gì Yunho sắp xếp cho cậu, cũng có thể chọc giận khiến hắn quay lưng với bạn bè của chính mình. Nhưng so với những chuyện kia… Jaejoong càng muốn biết người Yunho thực sự yêu thích đó là ai?

Tại sao lại nghĩ mãi về chuyện này vậy? Hay là vì thuốc của Dong Taeyang khiến não bộ của cậu vẫn bị ảnh hưởng?

Không biết, thật sự một chút cũng không biết – Đem bàn tay nắm thành nắm đấm, Jaejoong nhìn thẳng mặt Yunho.

“Đừng dùng chiêu này trốn tránh câu hỏi của tôi. Jung Yunho, cuối cùng tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi: Người anh yêu là ai?”

Một câu ngăn cản tất cả đường lui của Yunho, Jaejoong mơ hồ có thể cảm nhận được trái tim cậu đang vì từng lời nói của chính mình mà rung chuyển, nhất là lúc chờ đợi câu trả lời từ Yunho. Không gian xung quanh vô cùng yên tĩnh, trái tim Jaejoong lại đập thình thịch ngay chính cậu đang thắc mắc liệu nó có nhảy ra khỏi lồng ngực cậu không.

Có lẽ những năm gần đây, Yunho đã dạy dỗ cậu, không riêng chuyện ứng phó với người đời, ngay cả chuyện cậu tồn tại như thế nào, chính cậu cũng cảm thấy mình rất lạ lẫm…

Nhìn kỹ gương mặt xinh đẹp của Jaejoong đang rất kiên định và nghiêm túc, Yunho rất rõ ràng, cậu đang đưa ra tối hậu thư cho hắn, không nói lời nào, Jaejoong giao quyền quyết định cho hắn lựa chọn.

Chỉ có thể chọn nói, nếu không nói ra, hậu quả như thế nào, có lẽ Jaejoong không nói ra miệng mà thôi.

Cười nheo mắt lại, nhìn Jaejoong trước mặt vô cùng kiêu ngạo, Yunho dùng ngón tay vẽ lại đôi mắt cùng lông mi của cậu bằng vệt nước chảy ra ở trên bàn, cảm xúc lập lòe trong con ngươi màu đen.

“Tôi nói, cậu sẽ tin sao?”

Hỏi xong câu này, lập tức Yunho hung hăng muốn đánh chính mình một trận vì đã xúc động.

 Khiến Jaejoong hiểu không nên dễ dàng tin tưởng người khác, chính là hắn. Cũng là hắn đã dạy Jaejoong, trong mọi tình huống, ngàn vạn lần đừng tin những thủ đoạn của kẻ khác, nhưng hiên tại chính hắn lại nói một câu thật ngu ngốc.

Ngay cả hắn cũng cảm thấy, nếu như Jaejoong nói không tin, như vậy mới là hợp lý đấy…

“Anh không dám nói sao? Hay là sợ nói ra, tôi sẽ làm những chuyện không hay với người kia?”

“Cậu sẽ gặp người kia sao?”

Kim Jaejoong, cậu đừng có ích kỷ như thế, muốn người khác thật lòng, trước hết phải đem sự chân thật của chính mình cho người khác xem mới được…

Đúng lúc Jaejoong muốn phản bác lời trốn tránh chất vấn của Yunho, đột nhiên trong đầu cậu vang lên lời Yoochun đã từng nói… Khi đó, cậu chỉ dùng sự khinh thường mà đáp lại Yoochun, giờ phút này, nó lại khiến Jaejoong đau nhói trong tâm.

Là Yunho đã dạy cậu hiểu nên ngụy trang như thế nào. Làm thế nào để dùng dối trá đối mặt với những người khác. Nếu cậu tháo xuống, vậy Yunho…?

Dường như cậu hoài nghi Yunho, cũng như Yunho biết cậu đang nghi ngờ hắn…

“Gặp.” Mím môi, Jaejoong nhẹ nhàng phun ra một chữ.

Nhìn lời nói thẳng không e dè của Jaejoong, đầu ngón tay Yunho lướt qua bờ môi của Jaejoong vì mím chặt mà trở lên trắng bệch. Hắn cúi đầu xuống, bật cười.

Nhìn nụ cười của hắn, Jaejoong cảm giác cậu đã gặp nụ cười này rồi, có một chút khác biệt những gì cậu biết về Yunho, nhưng ít nhất nụ cười kiểu này cũng khá quen thuộc.

Xoa nhẹ gương mặt Jaejoong, Yunho ôn nhu hôn nhẹ lên môi Jaejoong, giống như một con chuồn chuồn lướt nhẹ trên mặt nước, nhưng cũng khiến trong tâm Jaejoong như bị điện giật…

“Tôi không có người thương, Jaejoong, một người cũng không có…”

Một người…cũng không có?

Nhìn hắn rời khỏi môi cậu, Yunho dùng vẻ mặt ôn nhu nói ra lời này, Jaejoong nhíu lông mày, trong lòng đột nhiên quặn thắt ruột gan. Jaejoong phát hiện, hóa ra vì chờ đợi câu trả lời sau một lúc im lặng của Yunho, ngay cả hô hấp, chính cậu cũng quên mất…

Cậu đang chờ mong điều gì sao?

Cậu tột cùng cho rằng Yunho sẽ nói ra cái gì?

Là không muốn nói ra, vì muốn bảo vệ người kia mà tận lực giấu diếm cậu…

Bị một làn sương mù mơ hồ che mờ ánh mắt, vì che giấu bản thân, theo bản năng, Jaejoong tránh né ước muốn cùng Yunho đụng chạm. Như là nhìn ra Jaejoong có cái gì đó không đúng, Yunho mạnh mẽ ôm chặt Jaejoong, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng Jaejoong không chịu, mặc kệ cơ thể đang ốm yếu, vung tay đánh hắn.

Tránh được nắm đấm của Jaejoong, Yunho mới hô lên “Jaejoong” hai chữ đổi lại một cú thúc bằng cùi trỏ. Cậu không giống lúc đánh nhau trong sàn đấu, vô lực chống đỡ, cú đấm này của Jaejoong, mặc dù không thật sự mạnh mẽ nhưng cũng khiến khóe mắt Yunho bị đánh đến chảy máu.

Nhìn vết thương của Yunho chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi, Jaejoong cắn răng, muốn đấm cho hắn một phát nữa, lại bị Yunho ngăn cản, bắt lại cánh tay, vòng ra phía sau, ôm chặt Jaejoong vào lòng.

“Tại sao cậu lại vẫn giống hệt như năm đó, không chịu nghe hết lời tôi nói?”

Năm đó?

Đây là có ý gì?

Bị trói buộc trong lòng Yunho, sau đó lại nghe được câu nói bất đắc dĩ của Yunho, nước mắt của Jaejoong, phút chốc tràn đầy trong hốc mắt , lăn dài trên má.



[NKTMNN] Part 4 (End)

Part 4

Ngày x tháng x năm x: Yêu là cái gì? ~ Viết bởi Yoyo tròn tròn.

Tuy nói họa phúc không lường, nhưng ta kiên trì ý nghĩ tằng làm người phải chấp nhận bi kịch lúc nào cũng có thể ập tới. Vài ngày trước điện thoại của ta bị kẻ khốn nạn nào câu trộm rồi, hai ngày sau ta dùng số tiền riêng tiết kiệm hơn nửa năm để mua IP4, lại hai ngày sau nữa biết được thông tin Shinki xuất hiện ở trường quay, mà lúc này sổ tiết kiệm của ta chỉ vỏn vẹn còn mấy đồng…

Vì vậy, hiện tại ta chỉ có thể bi thương ngồi chổm hổm trong bụi cây nhỏ trước ký túc xá của các tình yêu, dùng di động vạch kế hoạch.

Thôi rồi! Jaejoong oppa hôm nay thật là đẹp kinh người! Áo sơ mi trắng với hàng khuy đen bó sát người, bên ngoài khoác áo vest, trên cổ tay đeo vòng bạc… Tất cả chỉ làm ta liên tưởng đến vị hoàng tử nào đó, đồng thời nhìn lại bản thân bần cùng mà muốn khóc cũng không ra nước mắt TT_TT

Hoàng tử Jaejoong hát thật ngọt ngào, đứng ở tư thế cục cưng yêu thích, hơi nắm nhẹ ngón út tay trái, như một đứa nhỏ hài hước.

Jaejoong ah, tại sao lúc cục cưng đứng trên sân khấu lại có thể đẹp như vậy?

Trong lúc lơ đãng, ta nhớ tới bài hát lần trước Jaejae hát ở đám cưới, khi đó cục cưng áp tay lên ngực trái, mà lúc này khi cục cưng đứng dưới ánh đèn sân khấu, ta muốn hỏi, Jaejoong ah, lần này oppa vẫn vì người đó mà hát sao? Hoặc hỏi một câu, mối một lần cất giọng, oppa đều hát vì người đó sao?

Những lời comment ở trên mạng đã đến hàng trăm trang rồi, tất cả mọi người đều không thể kiềm chế trước một Jaejae cục cưng quá hoàn hảo, máu mũi phun ngập trời đất, ta khinh, ai~~~ những bé “duy cơm” này không thể giữ nổi bình tĩnh ah…

Vừa oán thầm, ta vừa nhanh chóng đăng nhập vào tài khoản của mình, hoàn toàn không để ý bàn tay có chút run rẩy, gõ liền một mạch bài dài dằng dặc như thể Fanacc, cho ngón tay nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó up blog, thoáng chốc đã thấy mấy comment phía dưới biểu lộ đủ thứ cảm xúc, hầu hết là ý khích lệ “thân tuy tàn, nhưng ý chí phải kiên định!”

Ta ngất  :-( ]= =

Log out, cất điện thoại vào túi. Gió đêm có chút lạnh, ta kéo kín khóa áo, không biết anh già thân yêu của ta đang làm gì đấy? Đang trên đường về ký túc xá sao? Còn Jaejae cục cưng đang ngủ say sưa trên xe, miệng thì há hốc, còn phát ra tiếng ngáy yêu yêu, ngón út… Ngón út nghịch ngợm chín là đang dây dưa với ngón út của người khác sao, nha nha nha? Mà người kia có phải là người Jaejae cục cưng dành tặng bài hát không?

Suy nghĩ ta hỗn loạn rồi, một chiếc xe đến đậu trước cửa ký túc xá, quả là trời không phụ lòng người ah, oppa rốt cục tránh không nổi bàn tay ta! Ha ha ha! ! !

Jaejoong oppa xuống xe trước, đội cái mũ trùm đi đường kín đầu, rất phù hợp với thói quen thường ngày. Ta vui vẻ chờ đợi, sau đó nhất định là Yunho oppa, lúc nào chả dính với cục cưng như hình với bóng. Ài ôi chao, người này rất cao, hình như là Minmin, đội mũ lưỡi trai, chân sải bước thật dài, kế đến là Chun đại ca cùng Susu, trông các tình yêu rất mệt mỏi ah. Ôi má ơi, ta vừa nâng tầm mắt thì đúng lúc Minmin lại chuyển hướng nhìn, tưởng tượng thế nào cũng không thể ngờ ta lúp trong bụi câu này ah, út cưng cũng chẳng phải Tôn Ngộ Không. Thế tại sao ta giật mình thế này T_T

Jaejoong oppa có chút không kiên nhẫn, hình như cũng không thoải mái, thực không giống bình thường, không biết hôm nay bị ai làm cho tức giận đây?

Mấy người họ lẳng lặng vào trong nhà, cũng chẳng nói với nhau câu nào, thế như Chun đại ca, Susu cùng Minmin lại đánh ánh mắt trao đổi mập mờ với nhau, ách… Giống như có chuyện gì đó, bởi vì ta lại nghe được tiếng ho khan đáng động, ba người này ngoại trừ việc tiếp tục vào trong thì không còn hó hé gì nữa.

Bọn họ vào ký túc xá, ta cũng chẳng biết làm gì nữa. TT_TT Công lao chờ đợi mấy tiếng đồng hồ chỉ nhìn được cái lườm rực lửa của Jaejoong oppa, thật là thân tàn ma dại, chân tay run rẩy hết rồi…

Đứng dậy xoa xoa bắp chân mỏi nhừ, ngẩng đầu nhìn một lần nữa, tầng trệt đột nhiên có ánh đèn sáng, cảnh ban đêm càng tăng thêm phần yên tĩnh, khuya lắm rồi, ta cũng nên về nhà thôi…

Vô thức vẫy vẫy tay hướng cái cửa sổ, anh già thân yêu của ta, ngủ ngon, hẹn gặp lần sau ah~

“Cậu đừng đi theo tớ nữa!”

Tiếng của một người con trai đột nhiên vang lên, phá vỡ màn đêm yên tĩnh, ta giật mình ngồi thụp lại chỗ cũ, mắt chăm chú hướng về phía có âm thanh.

Cửa của ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra, người đầu tiên ra ngoài hẳn là Jaejoong oppa, ta đương nhiên đoán ra, giọng nói đó làm sao lẫn được chứ.

“Jaejoong!” Ngay sau đó, có một người khác, trời ah… là Yunho oppa!

Chẳng lẽ lần này lại có thu hoạch ngoài sức tưởng tưởng sao…

Anh già mạnh mẽ kéo lấy cánh tay Jaejoong oppa, giữ người đứng yên trước mặt, hạ giọng nói: “Cậu giận cái gì đây?”

Jaejoong nổi giận, bất cần quát nhỏ, “Tớ mới phải hỏi cậu đang làm trò gì? Cũng chỉ là một cái áo khoét lỗ thôi!”

Yunho nhướn mày, kéo Jaejoong trở vào: “Vào trong nhà rồi nói!”

“Tớ không vào!” Jaejoong vung tay, giãy khỏi Yunho, “Jung Yunho, tôi thề không nghe lời cậu nữa, cậu không cho tôi mặc cái áo đó, tôi càng muốn mặc. Cậu bảo tôi vào, tôi càng không muốn vào!”

Jaejoong nói xong, đùng đùng nổi giận bước ra bãi đỗ xe, chỉ trong chốc lát, trước xe Audi R8 màu bạc phóng như bay mất hút, chỉ còn lại ánh mắt chăm chăm nhìn của Yunho.

Trời ah, vừa mới xảy ra chuyện gì vậy… Tình huống này thật không thể kiểm soát được, mà ta cũng không thể khống chế được ý thức nữa rồi. Khi ta lấy lại được thần hồn, Jaejoong oppa đã đi  từ lúc nào, chỉ còn một mình Yunho oppa đứng cau mày nhìn theo hướng chiếc xe vừa rời đi. Ánh mắt đó khiến cho người khác phải cảm thấy đau lòng, ngượng ngùng mang theo chút bất đắc dĩ lẫn thương yêu. Cục cưng nói đi là đi luôn, không hề quay đầu lại nhìn anh già, nếu như Jaejoong oppa quay đầu lại, nhất định sẽ không nỡ mà bỏ đi như thế.

Ta đánh mất toàn bộ khả năng suy nghĩ, chỉ có thể bấm điện thoại, ta không biết tại sao lại nghĩ đến chuyện gọi bà chị Cải già, có lẽ tại chỉ có chị ấy hiểu ta, thật sự là tình cảm ấm áp lòng người a…

Độc giả Jojo tròn tròn reply: “Chậc chậc…chính là tình thú~”

Chủ thớt reply: “Hừ! Cần mi chỉ bảo sao!”

Độc già Jojo tròn tròn reply: “Đồ tay mơ, nói thật với chị đây đi, mi là nhược thụ a?”

Chủ thớt reply: “Bà newbie, nói thật với em gái nhỏ đi, mi là Tiểu Bạch thụ a?”

Độc giả Jojo tròn tròn reply: “Sời, nguyên lai là biệt nữu thụ, thật đáng yêu~”

Chủ thớt reply: “Ta phi! Chẳng lẽ mi không cảm nhận được ta là cường công khí thế ngút trời sao?!”

Độc giả Jojo tròn tròn reply: “Biến = = không thể ngửi nổi mi!”

Chủ thớt reply: “Ha ha~”

Ngày x tháng x năm x  thời tiết biến động không ngừng ~ viết bởi Bé Cải Jojo

Lê lết nghe giám đốc ca một bài ca công việc, khi buổi họp xong thì trời cũng đã tối, ta rút điện thoại đặt ở chế độ câm, không nhận điện thoại xem giờ. Hic, hàng chục cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là của con nhóc ngu ngơ kia, làm sao vậy ah, đã xảy ra chuyện gì sao?

Vừa bắt máy gọi lại, bên kia đã liến thoắng như gào vào tai ta vậy.

“Ah ah ah ah ah! Bà Newbie! Bà mau tới đây ah!”

“Làm sao vậy???”

“Mau tới ký túc xá Shinki! Mau lên! Đến đi!”

Nghe nhóc nhắc đến Shinki, ta nhíu mày một chút, rất nhanh hỏi lại.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Tóm lại là bà mau đến đây đi!”

Nói xong liền cúp điện thoại luôn, nghe giọng của con nhóc hơi nghèn nghẹn, chả lẽ là đang khóc? Ta đang nghĩ gì vậy, hẳn là không thể, nhóc đó có bao giờ biết sầu não ẩm ương đâu. Tuy thế ta cũng thấy nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng, nhóc ngu ngốc kia lại nói lấp lửng, chẳng biết có chuyện gì đây.

Thấy xe ta dừng lại, nhóc con vọt tới, mặt đỏ ửng vì lạnh, tràn đầy sự lo lắng.

“Ah! Bà Cải già @!%#@@...$^@$[%]”

Có chút chán nản đưa cho con nhóc tờ khăn giấy, ta ngẩng đầu nhìn ký túc xá Shinki, đèn vẫn đang bật ah.

“Làm sao vậy hả?

Con nhóc nuốt nước bọt ực một cái: “Jaejoong oppa lái xe đi rồi!”

Ta đầu đầy hắc tuyến, Jaejae cũng không phải phạm nhân, lái xe ra ngoài không phải là chuyện rất bình thường sao? Sao lại kích động như tận thế đến nơi rồi thế kia? Sau đó nhóc con rất tự nhiên nhảy lên ghế phụ xe ta, lại nuốt ực ngụm nước bọt.

“Đi thôi! Xuất phát đuổi theo Jaejoong oppa”

Ta liếc con nhóc một cái, đừng nói hiện tại đã không nhìn thấy bóng dáng Jaejoong đâu rồi, cho dù cục cưng vừa lái xe đi ta cũng không có đủ tự tin đuổi kịp.

“Này, mi là “duy cơm” của Yunho oppa, sao tự dưng quan tâm quá mức đến Jaejae oppa vậy?”

Ta lười biếng ngồi trên xe, Jaejoong đã đi được một lúc rồi, chẳng lẽ giờ lại nháo nhác truy đuổi y con ruồi? Thật là vớ vẩn, đồ ngốc kia trừng trừng mắt nhìn ta.

“Newbie, lần này Jaejoong oppa bỏ đi là vì giận dỗi với Yunho oppa.”

Nghe thế, ta lập tức cảm thấy hào hứng, ta phải tự kiểm điểm chính mình thôi T T Vừa nãy có một loạt biểu hiện ta để lộ ta đối với chuyện YunJae quá mức bình thường rồi…

“Xảy ra chuyện gì?’

Đồ ngốc quang quác nói một hồi, cái gì mà quần áo, sân khấu, Cody đấy, nói năng lộn xộn, ta nói thẳng vào ý chính.

“Vậy anh già sao lại không đuổi theo?”

Như một đứa trẻ chịu ủy khuất, đồ ngốc có chút buồn rầu, gãi gãi đầu.

“Hai người họ trông cực kỳ tức giận, chị Cải ngốc không nhìn thấy ah, lúc Jaejoong oppa lái xe đi, mặt khó coi vô cùng. Như thế này nè!”

Nhóc giơ ngón tay, véo véo mặt mình, ta , nhịn cười không được, haha, kỳ thật đứa ngốc này đôi khi cũng đáng yêu đấy chứ. Nói đến đây, con nhóc có chút ảo não:

“Nên Làm gì bây giờ a?”

“Đợi thôi, đến lúc Jaejae oppa trở về, làm gì được nữa chứ, nếu không Yunho oppa đã đuổi theo rồi.”

Nhưng mà, cả hai chúng ta đều suy đoán sai rồi, chỉ chốc lát xa, ở dưới lầu ký túc xá có một người, dáng cao cao, đội cái mũ lưỡi trai, thật giống một đứa trẻ đáng yêu.

Đúng vậy ah, là Minmin của chúng ta, lấy hai tay chỉnh lại mũ, giống như chú nai nhỏ cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó lên xe của mình, lái xe đi với tốc độ chậm rì rì.

Ta có chút do dự, đây là tình huống gì đây, Minmin đi ra ngoài? Đang tự hỏi bản thân thì đồ ngốc bên cạnh kéo kéo ống tay áo ta, chỉ chỉ lên gác, ta nhìn theo hướng đó, cạnh cửa sổ là một Yunho lông mày xoắn tít lại, vẻ mặt chi huy nhìn theo bóng xe Minmin, chẳng lẽ…

Ta cùng đồ ngốc không hẹn mà cùng quay lại nhìn đối phương, xem ra Minmin chín phần là bị điều động đi rồi.

Ngay lập tức, hình tượng Minmin trong lòng ta trở lên mạnh mẽ, cao lớn vô cùng. Vừa đáng yêu, vừa thông minh, thành thục lại ngây thơ, thật là Minmin tuyệt vời. Phải nói là cách làm việc của Minmin rất đáng tin cậy, ta cùng đồ ngốc bên cạnh cũng yên tâm khi Minmin đi đón Jaejae., ách… Được rồi, là hai tay mặt dày, quyết sách sáng suốt này là của Yunho oppa cơ mà T T

Trong thời gian ngắn, xe của Minmin đã quay trở lại, tốc độ chậm rãi, ở ghế phụ có người, không phải là Jaejae oppa thì còn là ai đây.

Minmin lái xe vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, đồ ngốc bên cạnh nhao nhao.

“Lái xe đi, vào bãi đi, bà Newbie!!!”

Đi cái gì ah, chỗ đó là bãi đỗ xe gia đình, phải có thẻ quẹt mới được vào, đứa nhỏ này sao lại có não mà chẳng nghĩ gì hết vậy. Muốn xem lén, đương nhiên phải đi bộ ah.

Kéo cô nhóc đi theo, lén lén lút lút đi sau xe của Minmin vào bão đõ xe, vừa đi qua đoạn cua đầu tiên, ta đã thấy một thân ảnh quen thuộc, là Yunho oppa! ! ! !

Ta vội vàng kéo nhóc con trốn đằng sau chiếc xe con, chứng kiến chiếc xe của Minmin còn chưa dừng lại hoàn toàn, cửa ghế phụ đã bật mở, Jaejoong có chút bất ổn xuống xe. Ai nha, hình như Jaejoong của chúng ta vừa uống chút rượu, bộ dạng hệt như con mèo nhỏ khả ái vậy. Bãi đỗ xe rất trống trải, ta dễ dàng nghe được lời càu nhàu của Jaejoong oppa.

“Changmin em làm gì thế, sao kéo hyung về. Hyung biết mà, là cậu ta bảo em đi!:”

Jaejoong hiển nhiên không thấy bọn ta, dường như cục cưng còn chóng mặt, càu nhàu với Changmin, Yunho từ đâu đi ra, kéo Jaejoong lại. Jaejoong oppa nghiêng đầu, thấy rõ Yunho oppa, ánh mắt trở nên kích động.

“Cậu buông ra! Cậu là ai ah, tôi không biết cậu!”

Ta cùng đồ ngốc cùng lâm vào tình trạng hóa đá, Jaejae ah, oppa nói rất buồn cười ah, oppa không biết Yunho oppa? Hơn mười năm rồi, hai người ở cùng nhau, so với người thân, thời gian đó thậm chí còn dài hơn.

Yunho cau màu, động tác cũng không giảm lực, thanh âm thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa.

“Về nhà với tớ đi.”

Ta thật sự phải khen ngợi Minmin của chúng ta ah, út cưng nhìn cảnh Yunho oppa đỡ Jaejoong oppa, miệng hơi nhếch lên cười, sau đó lại đội lại mũ, nhẹ nhàng rời đi, tựa hồ như đã hoàn thành nhiệm vụ nên rất đắc ý. Minmin, Minmin đáng yêu của ta, ta nhìn thân ảnh rời đi của Minmin, mắt ta lại sáng rực đúng vẻ mê trai rồi T T Đồ ngốc bên cạnh hung hăng véo ta một cái, kéo ta về đời thật, ta lập tức chuyển toàn bộ chú ý sang YunJae.

Jaejoong giãy dụa kịch liệt… gạt tay Yunho sang một bên, đẩy anh già lui hẳn về phía sau.

“Tôi không về! Cậu là ai? Dựa vào cái gì mà đòi quản tôi?”

Yunho tựa hồ rất buồn phiền. “Về nhà rồi nói, cậu đừng làm ồn nữa.”

Jaejoong mặc kệ anh già, đi lách sang một bên, làm bộ bỏ đi, Yunho lại kéo tay lại.

“Kim Jaejoong!”

Âm thanh không còn chút mềm mại nào lập tức khơi lên sự phẫn nộ của Jaejoong, oppa đẩy mạnh bả vai Yunho, vành mắt không biết bởi vì tức giận hay còn vì nguyên nhân nào khác mà có  chút hồng, thanh âm cũng tràn đầy ủy khuất cùng sự bất mãn.

“Jung Yunho, cậu dựa vào đâu mà bá đạo như vậy? Quần áo không được, giày cũng không được, cậu cảm thấy không tốt, cái gì với tôi cũng không hợp, vậy cậu thì sao? Ở chỗ của cậu, tôi không thấy thích, không thấy tốt đấy, sao cậu còn muốn?”

“Tớ làm cái gì?”

“Lần trước về Gwangju cậu làm cái gì hả?”

Nghe đến đó, lông mày Yunho tự dưng giật giật.

“Jaejoong…”

Âm điệu mềm nhũn ra, động tác cũng dịu xuống, cơ hồ ta trong nháy mắt ta cảm thấy muốn bênh vực Jaejae, muốn đá cho anh già vài phát. Yunho oppa đến gần Jaejoong oppa, cục cưng nói:

“Chuyện đó cậu cũng đâu thể làm được gì, đâu chỉ có cậu là bất đắc dĩ, còn tôi thì sao? Tôi thì không có việc gì sao? Cậu nói là tôi hồ nháo, là tôi điên. Kim Jaejoong tôi là thế đấy… là không thể không quan tâm, cậu thì biết cái gì?!”

“Jaejoong…”

“Cậu không biết! Cái gì cũng không biết! Cậu là đồ hỗn đản, Jung Yunho cậu là cái đồ hỗn đản!”

Âm thanh đột nhiên tắt ngóm, hành động của Jung Yunho khiến ta và đồ ngốc kia cùng lúc bị ngừng thở.

Hai người bọn họ áp đầu vào nhau, ah không là môi dính vào nhau, nụ hôn đó lấn át toàn bộ âm thanh của Jaejoong.

Jung Yunho hôn Kim Jaejoong.

Nụ hôn của hai người họ giằng co chừng năm, sáu giây, cả người ta từ ngón chân đến lọn tóc hoàn toàn đơ ra rồi.

Buông Jaejoong ra, mắt của cục cưng vẫn còn hơi hồng hồng đấy, trừng trừng nhìn Yunho, Yunho oppa nhỏ giọng nói, nhỏ đến mức ta cùng đồ ngốc kia không thể nghe thấy một chứ nào. Bọn ta chỉ thấy Yunho oppa lưu luyến, vuốt ve mặt Jaejae cục cưng đầy ôn nhu, chan chứa tình cảm.

Hai người nắm tay nhau, vẫn còn dịu dàng trấn an gì đó, ta hoàn toàn không nghe được chút nào, ta thấy ánh mắt đầy nước của Jaejoong oppa dịu lại, cúi đầu xuống sụt sịt mũi, rồi nắm chặt tay Yunho oppa, hai người đi vào thang máy. Cửa thang máy đóng lại, lập tức toàn bộ bãi đỗ xe chìm trong im lặng.

Ta cùng đồ ngốc kia ngồi xổm sau xe, không ai nhúc nhích, chân đã hoàn toàn cứng đờ, không biết bao lâu sau mới đứng dậy được. Ta cũng không phải vì quá khiếp sợ hay khó có thể tiếp nhận, vừa mới cứng ngắc tiêu hóa nụ hôn của Yunho và Jaejoong oppa, ta đơn giản chỉ là được không khí phấn hồng, tình yêu có chút giận hờn, điềm điềm, ngọt ngọt đã làm trái tim ta rung động mạnh mẽ.

Ta và đồ ngốc kia, lặng lẽ dắt tay nhau ra ngoài, không biết im lặng bao lâu, rốt cục cũng thấy con nhóc ngu ngơ kia mở lời.

“Newbie.”

“Uhm?”

“Em từ giờ rất bận, vừa phải đi học mà thời gian đi làm cũng dài hơn.”

“Uhm, công ty chị dạo gần đây cũng bận đến thê thảm ah.”

“Thế nên…”

“Thế nên…”

Hai người bọn ta lần đầu tiên ăn ý nhau như vậy, không nói câu nào nữa.

Cho nên, cho nên bọn ta không còn nhiều thời gian để theo sát họ, cho nên chúng ta muốn giành nhiều không gian riêng tư cho hai người kia, cho nên chuyện tình yêu và hạnh phúc của họ vẫn chỉ là của họ, bọn ta xen vào không được, mà hai người họ cũng không muốn từ bỏ. Ta tự thấy cứ yên lặng chúc phúc cho bọn họ cũng được rồi, để bọn họ dùng cách yêu của chính mình, cứ thế hạnh phúc đi.

Độc giả Yoyo tròn tròn reply: “Ta thấy hối hận.”

Chủ thớt reply: “Mi hối hận cái gì?”

Độc giả Yoyo tròn tròn reply: “Lúc hai người họ hôn nhau, tại sao ta không chụp ảnh cơ chứ????”

Chủ thớt reply: “Hừ, ta chẳng còn thấy mi hiểu chuyện chỗ nào nữa rồi!”

Độc giả Yoyo tròn tròn reply: “Ta không tin mi không có ý muốn chụp ảnh?!”

Chủ thớt reply: “… Hôm đó điện thoại ta hết pin rồi.”

Độc giả Yoyo tròn tròn reply: “Quả nhiên…”

Chủ thớt reply: “Quả quả cái giề…. Ngày kia đừng có đến muộn đấy!”




oOo Kết thúc oOo


Ngày x tháng x năm x
Địa điểm: Trường quay của DBSK
Viết bởi Bé cải Jojo và Yoyo tròn tròn

DBSK ah, cho đến bây giờ tất cả mọi chuyện đều là bất ngờ và tốt đẹp ah. Ta mang máy ảnh, vẫn loay hoay đi chụp ảnh như trước, chỉ có điều lúc này, nhân vật trung tâm không phải mỗi mình Jaejoong oppa như trước, ta muốn thấy ảnh của YunJae ah. Ở hội trường không khí high ngút trời, ta nhìn thấy hai tình yêu thân thân mật mật với nhau, nội tâm ta vẫn bình thản mà ấm áp vô cùng.

Điện thoại rung, ta bắt máy, lại là đứa nhóc ngu ngơ kia, hội trường quá ồn, ta căn bản không nghe thấy nhóc nói cái gì. Kết thúc cuộc gọi, trong lòng thầm oán nhóc con một chút, quên mất không hỏi nhóc đang đứng khu nào rồi, thế nhưng dùng trình độ phán đoán của ta, hẳn là nhóc đang lởn vởn bên phía Yunho oppa kia.

Sự kiện kết thúc, ta mang máy ảnh ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện cho nhóc, bây giờ thì nghe rõ rồi,  ở bên ngoài nhìn thấy một cô nhóc ủ rũ đứng một góc, suýt chút nữa ta cho rằng mình nhìn nhầm, xem kia, mặt mũi giọt ngắn giọt dài, hẳn là lại làm mất vé vào cổng rồi.

Người ah, ngu ngốc một lần chứ không phải đần đần cả đời như thế chứ, ta cảm thấy đầu óc nhóc này quả thực có vấn đề, đần chỉ một lần sau có thể lặp đi lặp lại đến N lần như thế???

Kéo con nhóc vào trong xe, điện thoại của hai chúng ta cùng lúc rung lên bần bật.

“Jojo, tìm được nơi Shinki tổ chức tiệc mừng ở đâu rồi, lần này bà có tới không?’’

“Yoyo, ta hỏi được tin Yunho oppa muốn đi xem phim, mi có đi theo không?’’

Khó có thể tin được, một lần nữa hai chúng ta lại ăn ý vô cùng “không đi”, hai chữ này sao cảm giác lạnh lùng đến thế.

Lái xe mang đứa nhỏ ngốc này đi ăn kem, nhóc mơ màng nhìn cảnh ngoài cửa xe, chậm rãi mở miệng:

“Bà chị, không đi theo bọn họ có thấy tiếc hay không?”

“Bọn họ đứng trên sân khấu, đã là DBSK hoàn hảo nhất rồi, không phải sao?”

Đúng vậy ah, trút bỏ danh vọng, bọn họ đơn giản là những chàng trai thanh niên, cũng cần không gian, cần tự do, cần yêu đương, cần hạnh phúc chứ.

Sẽ hạnh phúc sao?

Đương nhiên rồi, nhất định là vậy. Năm người họ nhất định sẽ hạnh phúc.

Lời hai tác giả: Lần đầu tiên viết thử kiểu văn nhẹ nhàng, có chút quái quái này, hai chúng tôi cũng không biết nói cái gì…

Chỉ hi vọng hai người họ mãi mãi hạnh phúc, tình cảm vẫn mãnh liệt như thế,.
Chúng ta không có cách nào khác ngoài chờ đợi
Chỉ hi vọng Jung Yunho, Kim Jaejoong mỗi người họ đều có được hạnh phúc riêng của mình.
Jung Yunho, Kim Jaejoong, Park Yoochun, Shim Changmin, Kim Junsu mãi mãi là DBSK, mãi mãi một gia đình.