Part 43
Buổi
họp báo kết thúc, Kim Jaejoong ôm điện thoại ngồi trong xe lên weibo, vì lâu rồi
cậu không cập nhật, bể cá trên weibo của cậu đã chết vô số con, oan hồn lượn lờ
khắp nơi.
Kim
Jaejoong buồn bực cho cá ăn, mắt không tự chủ được đảo qua bạn Jung đang nhắm mắt
bên cạnh.
Kim
Jaejoong nhỏ giọng gọi:
“Jung
tổng?...”
“…”
Jung tổng hai mắt nhắm chặt, Kim Jaejoong rón rén lại gần, tiến sát vào anh
nhìn, nghe thấy đối phương thở vô cùng đều đặn.
Xem
ra là ngủ rồi!
Kim
Jaejoong cầm điện thoại chụp một bức ảnh, trên màn hình, Jung tổng ngay cả lúc
ngủ cũng lộ ra vài phần cấm dục, đủ để chị em hủ phải điên loạn.
Người
nào đó cười trộm, sau đó say sưa viết status.
Đột
nhiên có người hỏi cậu:
“Chụp
một bức là đủ rồi à?”
“Đủ
rồi, hức…” Chậm chạp quay mặt nhìn về phía người vừa rồi còn đang ngủ, “Jung tổng
em ——”
“Đã
có người trong lòng rồi mà còn chụp ảnh thủ trưởng tự tiêu khiển.” Jung tổng quả
thật rất phúc hắc, môi khẽ mấp máy nói vài câu thôi nhưng cũng đủ để giết người,
“Định làm hình mẫu cho người trong lòng học tập sao?”
Nghe
vậy, đau nhức trong lòng Kim Jaejoong vẫn chưa khỏi hẳn liền trỗi dậy, ngồi thẳng
người nói:
“Đương
nhiên không phải rồi! Em muốn bảo anh ấy ngàn vạn lần đừng học theo anh.”
Jung
Yunho hất cằm, nhìn cậu, đôi mắt kia đen đến đáng sợ, cơn thịnh nộ sắp tới, Kim
Jaejoong cảm thấy tính mạng của mình đang nhanh chóng trôi qua…
Chỉ
thấy anh mặt âm trầm như đang tuyên bố tận thế:
“Kim
Jaejoong, được lắm.”
⊙﹏⊙
...
Jung
băng sơn vẫn lãnh đạm với cậu như lúc trước, hơn nữa không biết vì sao, Kim
Jaejoong cảm thấy ngoài lãnh đạm ra còn có xa cách vô cùng.
“Tại
sao lại như vậy? Tớ mới nói có mấy câu mà đã chọc giận anh ta là sao?! Min à,
nói cho tớ biết đi!” Vừa đến nơi quay quảng cáo, bạn Kim liền lấy lý do muốn uống
cà phê, trốn đến cạnh máy bán hàng tự động mà gọi điện thoại cho bạn bè.
“Chỉ
chút việc cỏn con như vậy đừng có phí tiền điện thoại của ông đây, cút.” Rõ
ràng không kiên nhẫn chút nào.
“Sao
cậu có thể nói chuyện với một cường công như vậy?!”
“Ông
đây là nhược thụ đã được chưa?! Ông đây mãi mới nghĩ ra ý tưởng sáng tác để đi
gặp chủ biên, cậu lại định khiến tớ mất việc sao? Cậu nuôi được tớ không? Hả cường
công đại nhân thẻ tín dụng là con số âm phải đi gán nợ cả thể xác và tinh thần
cho thủ trưởng rồi hàng ngày chỉ có thể ăn mì tôm?”
Kim
Jaejoong nhắm mắt lại tắt di động.
Có
đôi khi, Kim Jaejoong thực sự cảm thấy, Shim Changmin cùng Jung băng sơn rất hợp
nhau, lời nói cả hai thật sự vô cùng cay độc nha.
Với
tư cách là người không thể chia cách trên cả công việc cùng cuộc sống hàng ngày
với hai người kia, Kim Jaejoong cảm thấy cậu sẽ là người đầu tiên trên đời này
bị lời nói của người khác làm cho tức chết.
“Kim
Jaejoong đâu? Gọi cậu ấy đến tập lời thoại!”
“Đến
đây đến đây!” Kim Jaejoong vội vàng lên tiếng, tiền xu trên tay rơi xuống đất,
leng keng lăn vào trong gầm máy bán hàng.
Kim
Jaejoong đơ người, nằm rạp xuống đất thò tay móc tiền xu, lúc cậu đang chổng
mông quỳ trên mặt đất lấy tiền xu thì Jung Yunho đi qua.
“Làm
sao vậy?” Jung băng sơn đi tới.
Bên
này, người kia đang mải cúi người, ra sức luồn móng vuốt vào trong gầm máy bán
hàng, miệng không ngừng ngâm nga:
“Ah…
Sâu hơn một chút… Sâu quá…”
Jung
Yunho đứng sau cậu, tay đưa ra định kéo cậu dậy liền cứng đờ.
Bạn
Kim cúi người nhìn lại vị trí của tiền xu, mệt đến không thở nổi, mặt đỏ bừng nhưng
vẫn cố gắng duỗi móng vuốt ra:
“Vào…
Vào sâu một chút… Ah…” Sau tiếng rên nhẹ này, chợt nghe trên đầu “Cạch” một tiếng.
“Hả?...”
Kim Jaejoong hồ nghi ngẩng mặt nhìn lại, Jung tổng lấy một cốc cà phê từ trong máy
ra cho cậu, sắc mặt rất khó nhìn, giọng nói lạnh lùng ——:
“Uống
cái này đi.”
Kim
Jaejoong vội vàng nhận lấy, đây là cà phê đắt tiền nhất đấy! Thật sự cảm động
quá, vừa định nói cảm ơn lại nghe thấy cạch một tiếng…
Kim
Jaejoong nhìn còng tay bằng da rất có hơi hướng SM trên cổ tay, lại thấy Jung
Yunho lấy đầu còn lại còng vào tay mình, cúc hoa của Kim Jaejoong không khỏi xiết
chặt, 囧
nói:
“Đây
là làm gì vậy…”
“Dùng
cho chụp ảnh.” Băng sơn giật một cái, Kim Jaejoong liền bị anh kéo tới trước mặt
thợ trang điểm.
“Chụp…
Ảnh gì?”
Jung
Yunho không để ý đến cậu, Kim hủ nam nhìn người nào đó, bắt đầu suy nghĩ linh
tinh, thấy Jung tổng đặt chìa khoá còng tay lên bàn trang điểm, mắt sáng ngời,
vung tay, làm bộ tựa trên bàn uống cà phê, giấu chìa khoá vào trong túi quần.
Từ
giờ sẽ được còng cùng một chỗ với người nào đó rồi, ha ha ha ha!
Người
nào đó trong lòng thầm sùng bái chính mình, xin hỏi nào có nhân vật chính nào
hăng hái như vậy không? Quả thật là rất giỏi nha!
Vì
vậy chỉ vì chụp quảng cáo, hai người phải mang theo còng tay mà hoạt động,
trang điểm, uống nước cũng như hình với bóng, đạo diễn đứng cạnh càng nhìn càng
tức giận:
“Thợ
trang điểm đâu! Sao cậu lại đánh má hồng cho cậu ta đậm thế này?” Ghét bỏ chỉ
chỉ Kim ngốc manh.
“Tôi
chưa đánh má cho cậu ta mà.”
“Sao
mặt cậu ta lại đỏ như quả sơn tra thế kia?”
“Biết
sao được!”
Hai
người đang đứng trước ống kính chuẩn bị kết thúc công việc, Lee Taemin ôm
laptop rất nghiêm túc ghi chép lại lời dặn dò công việc của Jung tổng —— Vì Kim Jaejoong đã
vinh dự trở thành người phát ngôn cho sản phẩm của công ty, tất cả các công việc
của cậu đều giao cho Lee Taemin làm, tuy vậy Lee Taemin không cần giống bạn Kim
khi trước lúc nào cũng phải theo sát Jung tổng, bia đỡ đạn dù sao thì cũng chỉ
là nhân vật phụ thôi.
Nhưng
mà bạn Kim không thèm để ý đến điều đó, bởi vì cậu đã phát hiện ra người đàn
ông đẹp trai nhất trên thế giới, chính là vị đang chăm chú làm việc, ngoại hình
xuất chúng, khí thế bức người – Jung tổng Jung Yunho kia kìa.
Người
đàn ông đang bị Kim Jaejoong nhìn chằm chằm không thèm liếc cậu lấy một cái, chỉ
tập trung dặn dò việc cần xử lý trong công ty, dặn dò xong thì mắt mới đảo một
vòng, cau mày nói:
“Chìa
khoá còng tay đâu rồi?”
Lee
Taemin cúi đầu nhìn xung quanh, cung kính nói:
“Không
thấy, Jung tổng.”
Jung
Yunho im lặng nhìn Kim ngốc manh từ đầu đến giờ không gây một rắc rối nào, suy
nghĩ một hồi liền nói với ngốc manh:
“Em
có nhìn thấy chìa khoá còng tay ở đâu không?”
“Không
thấy, không phải anh vừa cầm sao?” Giả ngu đến cùng.
“…”
Anh im lặng một lát, giọng điệu mang theo chút ám chỉ, nói, “Nếu như chúng ta cứ
còng tay như vậy thì sẽ rất bất tiện.”
Kim
ngốc manh hiểu chuyện gật đầu:
“Đúng
vậy, giờ làm sao đây?”
Jung
Yunho đầy thâm ý nhìn cậu, thở dài nói với Lee Taemin:
“Cậu
đi tìm tổ đạo cụ hỏi chìa khoá dự phòng khi nào thì có thể mang tới.”
Lee
Taemin bên này gọi điện thoại xong, ngẩng đầu dứt khoát trả lời:
“Đã
gọi, nói là sáng ngày mai, Jung tổng.”
“Đã
biết, cậu đi đi.” Jung Yunho nhấc tay lên nhìn còng tay trên cổ tay, lại nhìn
móng vuốt bị kéo theo, thấy hai vệt hồng rực như quả sơn tra trên mặt người nào
đó, “Xem ra phải cùng đi ăn cơm tối rồi.”
Jung
Yunho bước đi rất nhanh, đột nhiên dừng lại, nhìn Kim Jaejoong:
“Tôi
muốn đi vệ sinh.”
“Ah
được!” Kim Jaejoong cười tủm tỉm, không hề thấy có gì không ổn, nếu có điều gì không ổn ở đây thì chỉ là —— Jung tổng từ khi nào
ngay cả việc nhỏ nhặt như vậy cũng thông báo với mình thế? —— Ah! Còng tay! (⊙﹏⊙)
Quả
nhiên, Kim Jaejoong sững sờ nhìn tay hai người vẫn bị còng lại, lại nhìn Jung
boss vẻ mặt khó chịu.
Lúng
túng khó xử vô cùng.
Hai
người đàn ông, tay còng lại, đi vào WC… Kim Jaejoong lúc này đang cứng ngắc đứng
cạnh Jung Yunho, ánh mắt không biết đặt ở đâu trong không gian yên tĩnh chỉ có
tiếng nước chảy đáng xấu hổ kia…
Kim
Jaejoong “vô tình” liếc mắt nhìn cái kia của người nào đó, lập tức nhớ tới rất
nhiều hình ảnh phun máu mũi, giật mình một cái vội vàng “A di đà phật a di đà
phật…”, dường như tay lại va vào người nào đó, không biết là va phải tay hay
cái kia liền bị trách mắng:
“…
Đừng nhúc nhích.”
“Ah
được! Được…”
Người
nào đó xong việc nhìn cậu nhắm mắt niệm phật, cười vô cùng xấu xa:
“Cảm
thấy thế nào?”
“Cái
gì?!” To nhỏ? Hay là xúc cảm?
Người
nào đó đi đến bồn rửa tay, kéo theo Kim ngốc manh đi tới, ngốc manh đỏ mặt nói:
“Rất…
Rất lớn.”
Jung
boss cúi đầu rửa tay, cười nhạt nói:
“Tôi
hỏi em quảng cáo hôm nay cảm thấy như thế nào.”
…
(⊙﹏⊙)
Đến
trước xe Jung tổng, Kim Jaejoong vừa định ngồi xuống ghế lái đã bị người nào đó
túm trở về, quay đầu nhìn gương mặt lạnh băng kia, nghẹn lời:
“Jung
tổng, sao vậy?”
Jung
Yunho giơ tay lên, nói:
“Em
ngồi ghế lái phụ, tôi lái xe.”
Tay
phải Jung tổng bị còng, Kim Jaejoong lại là tay trái, cho nên chỉ có thể để cậu
ngồi vào ghế lái phụ trước, Jung tổng mới có thể ngồi vào ghế lái.
Quả
nhiên là rất bất tiện, Jung Yunho lên xe thì tay lái chính đương nhiên là tay
phải, lúc bẻ vô lăng còn kéo theo một chiếc móng vuốt trắng trắng ngoan ngoãn
chuyển động theo tay anh, bất tiện như vậy, trong lúc nhất thời Jung Yunho không
biết nên cười hay giận.
Người
nào đó giơ tay ân cần hỏi:
“Jung
tổng, nhà hàng chúng ta đến có xa không?”
Vì
tay Jung Yunho vẫn luôn đặt trên vô lăng, mà còng tay lại quá ngắn, tay Kim
Jaejoong không đặt xuống được nên chỉ có thể giơ như vậy.
“Với
tốc độ này thì phải 40 phút nữa mới đến nơi.”
“Sao
lại đến nhà hàng xa như vậy?!”
“Không
phải em muốn ăn bò bít tết sao.”
Một
dòng nước ấm áp chảy qua lòng Kim Jaejoong, cậu run run tay cười ha ha nói:
“Được
rồi! Vậy em sẽ đợi.”
Tay
phải đỡ lấy khuỷu tay trái tiếp tục giơ cao.
Jung
Yunho đột nhiên kéo móng vuốt kia đặt lên vô lăng, tay nắm lấy tay cậu, Kim
Jaejoong cắn môi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu có thể, cậu rất muốn mở cửa
sổ rồi bắt chước chó con, lè lưỡi ra để gió lạnh thổi cho hạ nhiệt độ cơ thể!
“Chúng
ta, nghe nhạc nhé?” Kim Jaejoong giả làm “thục nam”, rụt rè ấn radio trên xe.
“Why
do birds suddenly appear, every time you are near…”
Nghe
thấy bài hát này, bạn Kim trực tiếp biến thành ấm nước sôi rồi, có lẽ chỉ cần Jung
tổng mở miệng, lỗ mũi cậu sẽ phun ra hơi nước luôn…
Dường
như Jung boss cũng không quá thích nghe bài hát như vậy, đưa tay chọn kênh
khác, bài hát “Hoàng Hà đại hợp xướng” hùng hồn vang lên, khiến bầu không khí trong
xe lập tức dễ chịu hơn hẳn!
Quả
nhiên vẫn là ca nhạc xoa dịu lòng người nha.
Trong
lòng Kim hủ nam tình bĩnh hơn một chút, đợi xe chạy đến nơi, tay Jung Yunho vừa
rời khỏi vô lăng liền nắm lấy tay hủ nam mà kéo đi, tay nắm tay như vậy khiến
Kim hủ nam cảm nhận được bàn tay tổng công vô cùng mạnh mẽ ấm áp.
“Hoàng
hà đại hợp xướng” cứ quanh quẩn bên tai bạn Kim ——
Công
đang rống, sói đang hú, dưa leo đang gào, dưa leo đang gào!...