Chương 24.1
Kim Tại Trung càng ngày càng yếu ớt, người mỏng manh như
sắp biến mất. Môi tái nhợt, quầng thâm dưới mắt cũng càng ngày càng đậm. Cậu không
cách nào nhắm mắt, vừa nhắm mắt lại sẽ chứng kiến cảnh Liên Nhã bị Mặc Lan cùng
Liên vương lừa gạt phản bội, còn có cảnh nàng nghẹn ngào khóc rống vì Trịnh
Lăng Dực tuyệt tình. Thị nữ mới tới làm việc gì cũng không bằng Hồng Lăng, có lẽ
là vì đã quen Hồng Lăng hầu hạ, thoáng cái thay người, rất nhiều chuyện đều phiền
phức hơn hẳn. May mắn tính Kim Tại Trung khá dịu dàng, không làm khó người.
Nhưng cậu lại như biến thành một người khác vậy.
Trịnh Duẫn Hạo ngày nào cũng đến cung Bồng Lai, nhưng Kim
Tại Trung đều không nói với hắn lấy một câu. Còn cả Thiên Hậu, Kim Tại Trung
càng không biết nên đối mặt như thế nào. Liên Nhã cùng hắn, đều là cá chậu chim
lồng.
Cậu nghĩ, cậu rốt cuộc biết vì sao Hồng Lăng lại bỏ thêm
một viên thuốc vào trong chén thuốc. Vì sự thật quá mức đau lòng, vậy nên hiện
giờ Tại Trung vẫn có thể cảm nhận được cổ đau nhói vì bị bóp, đau đến tận tim
gan. Dưới sự thỉnh cầu của Trịnh Duẫn Hạo, Liên vương từng tiến cung thăm cậu,
nhưng lúc Tại Trung nhìn thấy Liên vương ngày càng già nua cũng không nói được
một câu nào. Người nam nhân này cả đời vẫn yêu mẫu thân, tuy nhiên lại dùng
phương thức như vậy, khiến cho mẫu thân đến chết vẫn hận hắn.
Liên Nhã dùng thuật pháp cấm kị của Tế tự đưa cậu đi
xong, liền tự vẫn với ba thước lụa trắng.
Ngày ấy, cậu sai người mang Hi Nhi tới, nói khẽ với Liên
vương: “Phụ thân, Tại Trung rốt cuộc không còn gì để mất, người mang Hi Nhi về
Liên vương phủ đi. Trong cung này, nếu phạm sai lần, Tại Trung khó có thể lo
cho hắn được.” Cậu không thể chịu đựng mất đi thêm bất kì ai nữa, mà Hi Nhi đã
sinh lòng oán giận với Trịnh Duẫn Hạo và Đạp Tuyết, sớm muộn sẽ gây tai họa.
Kim Tại Trung sao có thể cam lòng để cho hắn rơi vào một kết cục giống Hồng
Lăng, chỉ có thể cầu Liên vương dẫn hắn xuất cung.
Hi Nhi ra sức khóc lóc thỉnh cầu lưu lại, Kim Tại Trung đều
giả bộ như không quan tâm, nhưng lòng lại đau nhức như bị cắt làm đôi.
Nếu đã sai, vậy phải tiếp tục sai. Bí mật cuối cùng vẫn
là bí mật, mà Kim Tại Trung cậu không phải Hoàng phi mệnh định của Trịnh Duẫn Hạo.
Lời nói dối một ngày nào đó sẽ bị vạch trần, đến lúc đó, hết thảy sẽ trở nên yếu
ớt vô cùng, kể cả tình yêu thực lòng giờ phút này.
Thẩm Xương Mân có thể thấy rõ qua mạch của Kim Tại Trung,
người nguyền rủa đã rút lại lời nguyền, nghĩ đến hẳn đã nói cho Kim Tại Trung
biết chuyện hắn muốn nói. Nhưng dù Thẩm Xương Mân hỏi thế nào, Kim Tại Trung đều
không để lộ ra những điều cậu biết. Cuối cùng, Thẩm Xương Mân cũng không hỏi nữa.
“Lúc trước, Liên Nhã mẫu thân ta, dùng phương pháp gì đưa
ta đi?” Một ngày nọ, cậu nhìn Thẩm Xương Mân đang bắt mạch cho mình, chậm rãi
nói, “Ngươi cùng nàng đều là Tế tự, ngươi cũng biết.”
Nhưng Thẩm Xương Mân không trả lời ngay, chỉ bình tĩnh hỏi
ngược lại: “Vậy Hoàng phi sao lại biết Liên Nhã công chúa là Tế tự?” Nếu hắn nhớ
không lầm, căn bản không có người nào nói với Kim Tại Trung. Ngay cả Trịnh Duẫn
Hạo cũng không rõ lắm lực lượng cường đại của Liên Nhã với tư cách là Tế tự,
Thiên Hậu tất nhiên cũng sẽ không đề cập đến việc này một lần nào cả.
“Hết thảy bí mật đều không còn là bí mật, Xương Mân,
ngươi không cần phải giấu ta.” Kim Tại Trung thở dài, vô lực nói, “Ta mệt mỏi
quá.”
“Ta không thể nói cho ngươi biết, vì ngươi không phải Tế
tự vậy nên căn bản sẽ không hiểu, mà nếu ngươi muốn rời đi, ta cũng sẽ không
giúp ngươi, vì ta không muốn chết.” Thẩm Xương Mân nhếch khóe môi, ánh mắt trầm
ổn mà xa xăm, “Ta nghĩ ta biết ai nguyền rủa Hoàng phi rồi.” Thế gian này chỉ
mình hắn có khả năng làm việc này, sao bản thân lại quên cơ chứ. Sau khi Liên
Nhã chết, hắn cũng bị nhốt vào một nơi không thấy mặt trời, chỉ sợ ngay cả
Thiên Hậu cũng quên mất hắn rồi chăng?
Nếu không phải năm đó sư phụ từng nói với y, chắc y cũng
sẽ không biết.
Nhưng, y chỉ biết hắn cũng tham dự âm mưu năm đó, mà bí mật
hắn muốn nói cho Kim Tại Trung, chỉ sợ chỉ có mình Kim Tại Trung biết.
“Có thể dẫn ta đi gặp hắn không?” Kim Tại Trung cười nhẹ,
“Ta có một lý do tất yếu phải gặp hắn, còn có, đừng nói việc này cho Trịnh Duẫn
Hạo, xem như ta nhờ ngươi.”
“Ngươi cùng Bệ Hạ… Là vì Đạp Tuyết sao?” Thẩm Xương Mân
kinh ngạc hỏi.
Kim Tại Trung lắc đầu: “Sao có thể vì nàng, dù không có Đạp
Tuyết, cũng sẽ có những nữ tử khác xuất hiện. Ta dù sao cũng không phải là người
trong lòng của hắn, nếu không hắn đã tin tưởng ta, sẽ không xử tử… Hồng Lăng.”
Cậu rủ tầm mắt, “Xương Mân, ta rất sợ hãi, ta sợ nếu ta nói ra bí mật dưới đáy
lòng này, hắn sẽ không thèm liếc nhìn ta lấy một cái.”
Thẩm Xương Mân không trả lời, chỉ nghe Kim Tại Trung nói:
“Hoa trong gương, trăng trong nước một hồi, là ta quá mức lưu luyến giấc mộng
này.”
Bàng hoàng cùng tuyệt vọng trong lòng, nào có ai biết được.
Thẩm Xương Mân biết Kim Tại Trung có nỗi lòng, cũng không khó xử. Đêm đó liền lặng
yên vào cung, mang Kim Tại Trung xuất cung, y tất nhiên đã sắp xếp chu toàn,
không để người trong cung phát hiện bất kì động tĩnh nào. Xe ngựa xóc nảy một
đường không ngừng đi về phía trước, Kim Tại Trung xốc rèm lên, hoàng cung phía
sau càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng xa, như một giấc mộng hư vô, vĩnh viễn
không tồn tại.
Trên đường đi, ngoài tiếng móng ngựa dồn dập, gần như
không nghe được chút tạp âm nào, yên tĩnh đến dọa người.
Kim Tại Trung che miệng ho khan, Thẩm Xương Mân lập tức cởi
áo ngoài của mình ra, khoác lên vai hắn: “Đừng khiến ta hối hận mang ngươi ra
ngoài.”
“A, tất nhiên phải trở về, Viêm Thuấn này sao có thể
không có người ngồi ở vị trí Hoàng phi.” Cậu mở miệng, tự giễu, “Yên tâm đi, ta
không có việc gì.”
“Ta thực sự không có ý đó.” Thẩm Xương Mân xấu hổ quay đầu
đi chỗ khác.
Mà Kim Tại Trung chỉ đột nhiên hỏi: “Hận hắn không?”
“… Ta không hiểu Hoàng phi nói gì.”
“Ngươi rõ ràng thích Đạp Tuyết như vậy, mà hắn từ nhỏ đã ở
bên ngươi, thân như huynh đệ.”
“… Là Đạp Tuyết tự mình chọn lựa, trách không được người
khác. Còn nữa, quân thần có khác, sao có thể nói thân như huynh đệ.” Y mấp máy
môi, bật cười nói, “Hắn là quân vương, mọi mặt đều tốt hơn ta, nào có nữ tử nào
không muốn theo hắn. Còn Hoàng phi, đã từng hận sao?”
Câu hỏi này thật sự hỏi khó Kim Tại Trung. Dưới đáy mắt cậu
tràn ngập cảm xúc không tên, gió đêm mát lạnh khiến cậu không khỏi kéo chặt áo
khoác bên ngoài. Nhưng cậu không dám hi vọng xa vời. Cậu mở miệng, không khỏi
cười ngơ ngác: “Nhưng mà yêu còn nhiều hơn hận.” Ba năm si mê chỉ hủy hoại
trong chốc lát. Cái chết của Hồng Lăng gần như phá hủy tất cả sự kiên trì của cậu,
nếu hắn tin tưởng mình hơn một chút, nếu hắn nghe mình giải thích.
Vậy, phải chẳng Hồng Lăng sẽ không chết?
“Hoàng phi, ngươi vì Hồng Lăng mà không muốn tha thứ Bệ Hạ,
nhưng ngươi có từng nghĩ tới. Nếu Hồng Lăng ngày ấy không gánh tội thay cho
ngươi, chỉ sợ hôm nay, ngươi đang ở lãnh cung không thấy mặt trời rồi.” Thẩm
Xương Mân thở dài, “Dù sao là long tử mất, đại thần cả triều liên tục dâng tấu…”
“Nhưng Hồng Lăng làm gì sai?!” Kim Tại Trung hỏi lại, “Vì
sao không đợi Đạp Tuyết tỉnh lại hãy tra rõ ràng?! Hồng Lăng làm gì sai, từ trước
đến nay, tất cả những điều nàng làm đều vì ta… Hết thảy là vì ta…” Cắn môi, đáy
mắt ngập tràn tuyệt vọng.
“Trong cung này, có quá nhiều bất đắc dĩ…” Cuối cùng,
Xương Mân chỉ bình tĩnh nói vậy.
Khi hai người đến một nơi nhìn như địa lao, Kim Tại Trung
chần chờ đôi chút, nhưng vẫn đi vào. Bên trong trống rỗng không ai, u ám tối
tăm, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến trong tay Thẩm Xương Mân. Thềm đá ướt
sũng mỗi khi bước qua lại phát ra tiếng như giẫm lên bùn, Kim Tại Trung bám vào
tường, lại bị đám rêu xanh kia cọ vào tay gây khó chịu. Thẩm Xương Mân mở một
cánh cửa, thăm dò gọi một tiếng: “Tự Trần sư thúc?”
Bên trong có tiếng xích sắt vang lên, xen lẫn với bầu
không khí lạnh lẽo.
Hơi thở già nua kia như theo từ lòng đất lên, tựa như quỉ
mị ẩm ướt. Quá lâu, ở đây đã hơn một nghìn năm, thật sự là quá lâu, “Là đại đệ
tử Xương Mân của sư đệ à?”
“Sư thúc vẫn còn nhớ rõ ta?” Thẩm Xương Mân kéo tay Kim Tại
Trung, nhẹ giọng hỏi: “Đi vào cùng ta hay ở lại bên ngoài?” “Ta vào với ngươi.”
Thẩm Xương Mân còn chưa kịp nói gì, bên kia lại truyền đến
giọng nói vang vọng, “Xương Mân ở lại bên ngoài, Liên Khuynh Hoàng phi mời
vào.”
Kim Tại Trung bối rối nuốt nước bọt, nhưng cuối cùng vẫn
nói với Thẩm Xương Mân: “Yên tâm đi.” Cậu một mình đi vào trong bóng tối, bên
trong gần như không thấy rõ bất kì vật gì. Đột nhiên, người nọ đốt đèn lên,
khuôn mặt tuấn dật mà tái nhợt khiến Kim Tại Trung không khỏi liên tưởng tới quỷ
hút máu trong phim ảnh. Vốn tưởng giọng nói này phát ra từ một lão già, không
ngờ lại là một nam tử nhìn rất giống quỷ. Hai mắt hắn ửng đỏ, trong bóng đêm cẩn
thận quan sát Kim Tại Trung.
“Có vài phần giống mẫu thân ngươi.”
Kim Tại Trung lui ra phía sau một bước, không lại gần hắn:
“Vì sao lại nguyền rủa ta?”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết bí mật thân thế ngươi
sao?” Tự Trần ho khan ngồi xuống, trên bàn là đồ ăn đã lạnh thấu, “Ta ở đây hơn
một nghìn năm, đều là nhờ ngươi ban tặng. Cũng không đúng, hẳn là Thiên Hậu,
còn có Liên Vương, cả Liên Nhã ban tặng.”
“Ngươi đến tột cùng muốn nói gì?” Kim Tại Trung không
kiên nhẫn nói, hô hấp dồn dập.
“Ta muốn nói, không phải ngươi lần này tới tìm ta là muốn
biết thêm vài chuyện sao?” Tự Trần không nhanh không chậm nói, “Liên Nhã đến tột
cùng là dùng cách nào đưa ngươi đi, còn có, vì sao ta phải nói cho ngươi những
bí mật kia, ngươi muốn biết nên mới tới tìm ta mà, đúng không?” Hắn cười càn rỡ,
như quỷ mị giữa ban đêm. Kim Tại Trung nhịn không được lui ra sau vài bước, ngẩng
đầu nhìn đã thấy hắn cười như sắp phát điên. Tự Trần cầm một chiếc ly, ném về
phía Kim Tại Trung, giây lát sau, ly vỡ đầy đất.
Thẩm Xương Mân từ bên ngoài chạy vào, che chở Kim Tại
Trung phía sau lưng.
“Nếu không phải Liên Nhã uy hiếp ta nói ra chân tướng, ta
cũng sẽ không bị Thiên Hậu đầy tới đây, cuộc đời này đều không được đi ra
ngoài! Ta hẳn là Tế tự xuất sắc nhất, Thiên Hậu đã hứa sẽ cho ta tiền đồ tốt nhất,
đều là vì mẫu thân Liên Nhã của ngươi! Nếu không phải vì ngươi lúc mới sinh ra
không có ấn ký Hồng Liên, ta đã không như thế này! Ta đã không như thế này!!!”
Hắn nổi điên hất bàn, mọi thứ rơi đầy xuống đất, bí mật dần dần tuôn ra, “Đúng
là đứa bé do ** sinh ra, ngay cả ấn ký hồng liên của Hoàng phi cũng không có!!
Đều vì ngươi, Liên Nhã mới phát hiện hết thảy đều là lời nói dối! Một người
không có ấn ký Hồng Liên, sao có thể là Hoàng phi?!”
Người Liên tộc vừa ra đời đã có ấn ký Hồng Liên, sau đó
khi tuổi lớn dần sẽ từ từ biến mất, nhưng Kim Tại Trung vừa ra đời đã không có.
Mà Viêm Thuấn có quy định, người không có ấn ký Hồng Liên, bất luận nam nữ đều
không được tiến cung. Cũng bởi vậy, Liên Nhã mới nghi ngờ, tra lại chuyện năm
đó, thì ra tất cả là âm mưu của Thiên Hậu, Liên Vương và cả Tự Trần trước mắt
này.
Kim Tại Trung lắc đầu, “Ngươi nói bậy, mẫu thân của ta rõ
ràng…”
“A?! Được nhận nuôi sao?!” Giọng Tự Trần ngày càng sắc
bén, the thé, “Đây cũng là một bí mật, để ta nói cho ngươi biết, mẫu thân ngươi
cùng phụ thân ngươi, là thân huynh muội cùng cha khác mẹ! Chỉ là gia gia ngươi
không dám nói ra mẫu thân ngươi là con của hắn và một nữ tử thanh lâu, vậy nên
mới nói dối như vậy!”
Từng lời đáng sợ tuôn ra, ngay cả Xương Mân chỉ biết ít
chuyện cũng nhịn không được nói: “Câm miệng!!” Sau lưng Kim Tại Trung đã toàn
thân run rẩy, không nói được một lời. Trách không được, trách không được mẫu
thân muốn bóp chết hắn… Thân phận dơ bẩn cỡ nào a… “Vì sao phải câm miệng?
Xương Mân, ngươi chẳng lẽ không biết, hắn vì muốn biết những điều này mới tới
tìm ta sao?” Tự Trần nhướn mày, “Hậu đại của kỹ nữ, sao có thể là Hoàng phi… Thật
buồn nôn. Nếu Thiên Đế biết, nên dùng biểu cảm gì nhìn Hoàng phi đây? Ha ha
ha!!”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Thẩm Xương Mân rút kiếm trên
người, một kiếm đâm tới.
Tự Trần nhìn màu đỏ lan khắp ngực mình, xinh đẹp như hoa,
hắn cười ha ha nói: “Ta bị nhốt ở đây, cả đời này không được bước ra một bước,
ngay cả chết cũng không được… Tất cả đều không được…” Đây là nguyên nhân vì sao
ở đây không có người trông giữ, hắn vẫn ở yên, vì nơi này hắn không thể nào bước
ra ngoài một bước. Đây là lời nguyền Thiên Hậu dành cho hắn năm đó, đời này khó
mà giải được. Giờ được giải thoát cũng tốt.
Thở hổn hển, Thẩm Xương Mân rút kiếm ra, còn chưa kịp
quay lại xem Kim Tại Trung kinh hồn chưa định liền phát hiện trên giường đầy
máu. Hóa ra là như vậy, y bừng tỉnh. Nơi này cách hoàng cung xa như vậy, muốn
nguyền rủa người trong cung chỉ có thể dùng tính mạng mình để trả giá. Mà dược
của mình kéo dài đến ngày hôm nay, nghĩ đến Tự Trần cũng đã hấp hối. Hắn vì cái
gì, chỉ là muốn chết thôi sao? Nếu bị nguyền rủa giam cầm ở đây, muốn tự sát
cũng không được.
Nghĩ đến, nguyên nhân chân chính của hắn, chỉ là vì muốn
chết mà thôi…
Kim Tại Trung bị mùi máu tươi làm cho buồn nôn, lảo đảo
chạy ra ngoài địa lao. Thẩm Xương Mân một mạch đuổi theo, không dám rời cậu một
bước. Ánh trăng thê lương, Kim Tại Trung như thể đã mất đi sức lực, bả vai
không ngừng run rẩy, không biết là bất an hay sợ hãi.
“Đừng nói cho Duẫn Hạo… Van ngươi… Đừng nói cho Duẫn Hạo…”
Giọng cậu yếu ớt như thú nhỏ bị thương. Cậu nghẹn ngào
che mặt, “Xương Mân, xin ngươi… Đừng nói cho hắn biết…”