Feb 25, 2015

[LK] Chương 5.1

Chương 5.1

Xương Mân đi đến một hành lang tĩnh mịch, đèn lồng hai bên lung lay mang theo làn gió lạnh lẽo. Tên thái giám cầm đèn cho y đã không nhịn được rùng mình, nhưng e ngại Xương Mân, cho nên đành phải kiên trì dẫn đường. Hối Giới cung từ năm đó chỉ còn mấy tên nô tài dọn dẹp, khó tránh khỏi lạnh lẽo, chỉ cần là những nô tài trẻ tuổi, không ai muốn đến nơi này, thông thường cũng chỉ có người nào vi phạm lỗi lầm mới bị giáng chức đến đây.

Hành lang cuối cùng dài vô tận, đen mù mịt, giờ đang là sáng sớm nhưng trong Hối Giới cung không có một tia ánh sáng, yên lặng như buổi đêm, âm u có cảm giác ớn lạnh, khiến người ta không rét mà run. Xương Mân lệnh cho thái giám dừng lại, tự mình cầm chiếc đèn cầy sáng yếu ớt, một mình đi về hướng không ai đến, từng bước chìm sâu vào bóng tối.

Đẩy cửa gỗ đã quấn đầy tơ nhện, Xương Mân nghiêng người đi vào. Ánh nến yếu ớt không thể nào chiếu sáng cả gian phòng đã u tối từ lâu như thế này.

“Ngươi tới làm gì…” Tiếng nói khàn khàn chứng tỏ người trên giường đã lâu rồi không nói chuyện, thanh âm lạnh nhạt lại quen thuộc: “Xương Mân, ngươi phụng mệnh hắn đến xem ta thê thảm thế nào sao… Khụ khụ…”

“Thất Vương gia.” Xương Mân khẽ giọng gọi: “Ngươi vẫn cho là Bệ hạ lại keo kiệt đến mức đấy sao?”

“A… Khụ khụ… Hắn có được thiên hạ, sao có thể thả ta? Khụ khụ…” Duẫn Hiên cố gắng cầm cự, trong bóng đêm cặp mắt vô thần kia lại như con báo nhe nanh giơ vuốt, “Ta sắp chết… Rốt cuộc cũng không tranh giành thiên hạ này với hắn được… Xương Mân, ta sắp chết…” Cuối cùng, chỉ còn lời thì thào tự nói.

 Xương Mân nhíu mày, cuối cùng lại gần.

Ánh nến chiếu rõ gương mặt quá mức tái nhợt của Trịnh Duẫn Hiên, hai tròng mắt sâu hoắm, giống như đã vô vọng. Xương Mân nhìn Duẫn Hiên, hồi lâu mới nói: “Bệ hạ cho phép ta đỡ ngươi trở về.”

Giống như hành lang cô quạnh, khổ cực sầu tư, hoa rơi nhao nhác, nước chảy vô tình, nhoáng một cái đã qua nhiều lăm.
Hối hận không kịp, cảnh không đổi, người không quay lại.

Hôm nay Tại Trung dậy rất sớm, một mình thay quần áo tránh được Lam Yên phiền phức chuẩn bị mọi thứ trước, bước nhanh đến ngự thiện phòng. Vì lần trước đã từng đến đây, các cung nữ cũng nhận ra cậu, cho nên vô cùng sốt sắng chuẩn bị nguyên liệu cho cậu. Nhiều ngày chưa động đến, lần trước học cách làm bánh hoa sen cũng quên không ít, khi làm liền lúng túng, càng làm càng xấu, chỉ là mùi vị kia vẫn như vậy, không ngon không dở. Tại Trung nhìn sắc trời, giờ phút này cũng đến lúc đám nô tài chuẩn bị cho chủ tử của mình.

Chắc hẳn, Hồng Lăng cũng đã dậy.

Đem bánh hoa sen cất vào cặp lồng, Tại Trung chạy một mạch đến đoạn đường mỗi ngày Hồng Lăng phải đi qua, lẻ loi trơ trọi đứng đó, bộ dáng thật đáng thương. Khi Hồng Lăng thấy cậu, lập tức nhíu mày.

“Hoàng phi sao sáng sớm đã ở đây? Trời vẫn còn tù mù tối, Lam Yên rốt cuộc là chiếu cố Hoàng phi thế nào vậy?”

“Hồng Lăng, ngươi đừng trách Lam Yên! Là ta tự mình ra đây, nàng không biết!” Tại Trung vội vàng giải thích cho Lam Yên, với tính tình của Hồng Lăng nếu không giải thích rõ ràng, sợ là Lam Yên sẽ bị phạt vô cớ.

Lòng Hồng Lăng nhói đau: “Nô tỳ đã hiểu, sau này sẽ không tuỳ tiện trách phạt Lam Yên. Trời lạnh thế này, để nô tài đưa Hoàng phi hồi cung.”

Còn chưa đi được một bước, tay đã bị Tại Trung giữ chặt, cậu đưa cho Lam Yên cái cặp lồng, khẽ nói: “Xin lỗi.”

“Hoàng phi…”

“Hồng Lăng, ta không nên trách oan ngươi, là tai sai rồi, thực xin lỗi.” Cậu cau mày, “Còn nữa, dù có Lam Yên, nhưng ta vẫn nhớ còn ngươi. Nàng không làm bánh sen ngọt, cũng không nói cho ta biết những chuyện gì không thể làm, cho dù là nàng không kém ngươi. Hồng Lăng, ta sai rồi, ngươi đừng tức giận.”

Hồng Lăng kinh ngạc, lập tức nói: “Người là Hoàng phi, là chủ tử của Hồng Lăng. Sai cũng là Hồng Lăng, không phải Hoàng phi.”

Cho là Hồng Lăng vẫn còn tức giận, Tại Trung vẻ mặt đau khổ, bộ dạng không biết làm sao, cúi đầu nói: “Vô duyên vô cớ giận ngươi là ta không tốt, ta cam đoan sẽ không có lần sau. Ngươi đừng tức giận nữa, được không?”

“Nô tỳ không tức giận.” Hồng Lăng cười nhạt, “Sau này tốt nhất vẫn để nô tỳ chiếu cố hàng ngày cho Hoàng phi được không?”

“Được… Này, ngươi đừng bắt Lam Yên về phòng tạp dịch được không? Chuyện lần trước là ta không đúng, nếu không có nàng kéo tay ta, ta đã sớm chết đuối rồi!” Tại Trung nghiêm túc nói.

“Nếu Hoàng phi thích, vậy để Lam Yên cùng hầu hạ Người.” Hồng Lăng cũng coi như rộng lượng, huống hồ có nàng ở đây, Lam Yên chắc sẽ không làm chuyện gì quá phận. Nàng đỡ cặp lồng, “Hoàng phi làm bánh hoa sen cho nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ ăn ngon.” Khoé mắt hơi đỏ, cậu không giống với tất cả các chủ tử khác, duy chỉ có chuyện tương tự, mẹ cậu là công chúa Liên Nhã.

Cuối cùng Tại Trung thở phào nhẹ nhõm, Hồng Lăng đối với cậu, liền nghĩ mình như một tỷ tỷ. E dè nghĩ đến, mấy ngày trước đây nàng nghĩ cũng không dám nghĩ. Từ nhỏ, ở phương diện này, cha mẹ cậu đã dạy bảo rất tốt, nhà cậu cũng là nhà gia giáo, cho nên Tại Trung hiểu khái niệm làm sai đương nhiên phải xin lỗi.

Nghĩ đến đây, Tại Trung nhớ ra cậu mấy ngày chưa sang thăm Thiên Hậu, Tại Trung liền đề nghị Hồng Lăng cùng đi gặp nàng, không ngờ Hồng Lăng lại ngăn cản.

“Hôm nay, Thất Vương gia bệnh nặng từ Hối Giới cung đi ra, chắc hẳn trong lòng Thiên Hậu không mấy dễ chịu, hay là Hoàng phi để ngày khác đến đi.”

“Thất Vương gia?”

Hồng Lăng thở dài: “Là đệ đệ ruột của Bệ hạ. Chỉ là trăm năm trước tạo phản, liền bị Thái tử Bệ hạ nhốt vào Hối Giới cung.” Lại cảm thấy Tại Trung không biết Hối Giới cung là nơi như thế nào, Hồng Lăng liền giải thích: “Hối Giới cung dành cho những hoàng thân quốc thích phạm sai lầm, nhưng không thể giết được, cho nên mới dựng nơi đó. Nhiều năm lạnh lẽo, ngay cả đám nô tài cũng không dám đi vào trong đó. Nghĩ đến Thất Vương gia đã ở đó suốt 300 năm, thân thể hẳn là không chịu được rồi.”

“Đó là đệ đệ hắn, sao hắn có thể đối xử như vậy?” Tại Trung trong lòng lạnh lẽo, không khỏi nhớ tới Thiên Hậu, cả hai đều là nhi tử của mình, nàng dùng cách nào để tiếp thu sự thật đây.

“Bệ hạ đã đủ khoan dung rồi, nếu là người khác, sớm đã hạ lệnh xử trảm. Hành vi cử chỉ của Bệ hạ sẽ bị người trong thiên hạ nhìn vào, nếu không bắt Thất Vương gia vào Hối Giới cung, Thất Vương gia nhất định phải chết. Những chuyện sau này, có rất nhiều chuyện Bệ hạ cũng không thể làm gì được.” Hồng Lăng thở dài: “Hoàng phi, hoàng cung này có quá nhiều bất đắc dĩ, chỉ cần làm sai một lần, cả đời sẽ hối hận.”

Tại Trung lúc này nhăn mày, nhăn mặt: “Thế mới nói mấy người cổ xưa không hiểu thấu.” Vì một cái ngôi vị Hoàng đế mà tranh đoại ngươi chết ta sống.

“Thất Vương gia không niệm tình phụ tử, suýt chút nữa giết Thái Thượng Hoàng, lại không nể tình huynh đệ, muốn đoạt ngôi vị của Thái tử Bệ hạ…” Nói đến đây, Hồng Lăng lạnh lùng nói: “Tội này đáng ra phải xử trảm, nếu không phải năm đó Bệ hạ cầu xin Tiên Đế, hôm nay ai còn nhớ rõ có Thất Vương gia.”

Nghĩ Thất Vương gia cũng đã quá đáng rồi, giờ phút này Tại Trung không khỏi vì Duẫn Hạo mà thở dài một hơi, tâm Đế vương, ai có thể đoán trước.

Lắc đầu, Tại Trung cầm tay Hồng Lăng: “Không nói nữa, chúng ta về thôi.” Nghĩ lúc này, đoán chừng Lam Yên ở tẩm cung lo lắng không thôi, tốt nhất là nhanh trở về, để cho nàng an tâm. Hồng Lăng gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Trịnh Duẫn Hiên được sắp xếp ở chỗ cũ, chốn xưa phồn hoa, giờ phút này lại quạnh quẽ như vậy. Tẩm cung to lớn nhưng cũng không có nhiều thái giám, chỉ có vài người mới phái tới. Tuy là so với Hối Giới cung thì tốt hơn nhiều, nhưng cảm giác xót xa lại ùa tới, Duẫn Hiên vô lực ngồi trên giường. Hồi lâu, gã chậm rãi xuống giường, mở cửa tẩm cung, chỉ thấy mấy tên thái giám hướng gã hành lễ, gã phất tay để các nàng lui xuống, một mình ngồi trong sân.

Vào thu khí trời hơi se lạnh, nhưng gã không quan tâm. Cũng không còn sống lâu nữa, còn gì phải băn khoăn sao.

Đằng sau có người khoác áo choàng cho gã, Duẫn Hiên không quay đầu lại, gã biết là ai, cười khô khốc: “Long bào trân quý như thế, sao ngươi có thể choàng trên loại người như ta?”

“Gió lớn, mau vào nhà đi.” Duẫn Hạo thản nhiên nói, hắn tự mình đi đến đây, không có người đi theo.

“Không cần, ta muốn ngắm cảnh thu một chút.” Duẫn Hiên ho khan vài tiếng, “Nghe nói ngươi đã cưới Liên Khuynh?”

“Uhm.”

“Hắn phù hợp.”

Duẫn Hạo nhìn Duẫn Hiên, lạnh lùng trả lời : “Tốt.”

“Thời điểm ta gặp hắn, hắn mới có hơn một tuổi, khi đó ta liền nghĩ, nếu như người lấy hắn là ta thì thật là tốt.” Gã cười khổ: “Bây giờ nghĩ lại, kỳ thật cũng bởi vì muốn vị trí Thái tử kia mới như vậy, chỉ là, ta không nghĩ được, phụ hoàng truyền ngôi cho ngươi.” Dù cái gì, gã tuyệt đối không thua Trịnh Duẫn Hạo, gã lại được Phụ hoàng sủng ái hơn, chỉ là không nghĩ tới, cuối cùng ngồi trên ngôi vị Hoàng đế lại là Trịnh Duẫn Hạo.

“Phụ hoàng có lý do của người.” Đáy mắt Duẫn Hạo có một tia chấn động.

Duẫn Hiên lắc đầu, cười nói: “Đại ca, ngươi đến tột cùng là tài giỏi cỡ nào…”

“Duẫn Hiên…”

“Ta phản nghịch, không còn lời muốn nói. Ta hỏi ngươi, lúc trước khi ta mưu phản, ngươi đã sớm biết đúng không? Bố trí hết thảy, chỉ để cho Phụ hoàng nhìn thấy ta, sau đó ngươi bắt ta lập công cho hắn xem! !” Duẫn Hiên ho khan vài tiếng, trong cổ họng như có gì mắc kẹt: “Mặc ngươi đem ta giam ở Hối Giới cung trăm năm không giết ta, người bên ngoài lại cho rằng ngươi niệm tình huynh đệ, là ca ca tốt, ta là loại súc sinh! Đại ca, mưu kế ngươi thật hay a.”

“Nhiều lời vô ích.”

“Đúng vậy a, còn có cái gì để nói đâu… Ta chỉ hận, đại ca, ta thật sự hận…” Hốc mắt khô khốc, rơi lệ, hai má gầy tái nhợt mất đi huyết sắc, dứt khoát chỉ có hận, “Ngươi đi đi, đừng có đến đây nữa, để cho ta trước khi chết còn có chút tôn nghiêm…”

Duẫn Hạo đứng lặng, đáy mắt sâu không rõ sắc, chỉ chứa đầy tối tăm phiền muộn, sâu thăm thẳm, sóng đánh mãnh liệt lại nhìn không ra một tia gợn sóng. Hắn không có nói gì nữa, lúc rời đi, hắn thoáng nhìn bóng lưng Duẫn Hiên, trong lòng như bị ngàn vạn dao cắt, nặng nề bước ra khỏi sân, thấy Thiên Hậu vẫn đứng bên ngoài không hề vào, “Mẫu hậu.”

Thiên Hậu im lặng một lát: “Ngươi không cần phải nói nữa, vừa rồi ta nghe được.”

“Nhi thần đi trước, Mẫu hậu vào thăm Thất đệ.”

“Vì sao…” Thiên Hậu thanh âm run rẩy, “Vì sao ngươi không nói cho hắn, hết thảy đều là ta làm, là ta biết âm mưu của hắn, nhưng không kịp ngăn cản, ngươi bị lừa gạt, tại sao không nói cho hắn biết?”

Duẫn Hạo dừng chân, chậm rãi nói: “Hôm nay chắc hẳn cũng chỉ còn Mẫu hậu vẫn coi Thất đệ như thuở ban đầu, Mẫu hậu, người đừng huỷ nốt hi vọng xa vời cuối cùng của Thất đệ, vào thăm hắn đi.” Quân vương nhất định là rất cô tịch, nếu đã như thế, vì sao khó giữ được trong lòng một ít ánh sáng, để bản thân một mình cô tịch?

Hắn rời đi.
Bóng lưng rộng lớn lại kiên cường.

Lần này, là xa thật sự.