Chapter 66
Có đôi lúc, những kẻ ngoài cuộc còn nhận được tin tức
nhanh hơn nhiều so với đương sự…
Khi Jaejoong cùng Changmin đến bệnh viện, phóng viên đã sớm
tụ tập bên ngoài do thám tình hình. Bọn họ vừa thấy Jaejoong xuất hiện, bao
nhiêu máy ảnh cùng micro đều chĩa vào người Jaejoong chụp lia lịa, chen lấn xô
đẩy nhau, ai cũng muốn có vị trí đẹp nhất để chụp được ảnh.
Nho nhã giơ tay che chắn ánh đèn flash chói mắt, Jaejoong
vẫn giữ vững sự bình tĩnh không thể ngờ được đối mặt với đám người hỗn loạn, có
khi nào lúc này Kang Minah thật sự đang ở trong bệnh viện cấp cứu, sẽ có người
cho rằng chính Jaejoong là người khiến vị hôn thê của mình phải vào bệnh viện?
Lợi dụng chiều cao ưu thế của mình, Changmin duỗi tay rẽ
đường cho Jaejoong đi. Dù Jaejoong bị chèn ép tứ phía vẫn có thể dễ dàng tiến
lên phía trước. Khi cậu đi được một đoạn đến trước cửa ra vào của bệnh viện, bỗng
nhiên Jaejoong quay người lại đối mặt với tất cả các phóng viên.
Mà Jaejoong vẫn trầm tĩnh như trước khiến lũ phóng viên
khi nãy nhao nhao giờ cũng cố gắng im lặng, vẫn luôn chĩa ống kính vào
Jaejoong, mong cậu nói một lời nào đó.
“Cám ơn mọi người đã quan tâm, vị hôn thê của tôi hiện giờ
đang trong bệnh viện cấp cứu, có thể là tai nạn nguy hiểm. Chuyện này với trách
nhiệm lấy tin tức của mọi người có lẽ có chút liên quan, nhưng tôi hi vọng mọi
người có thể tôn trọng tôi, dành cho tôi một chút không gian, ít nhất cũng đừng
quấy rầy làm ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác trong bệnh viện.”
Mỉm cười thân thiện, ánh mắt nhìn lướt qua toàn bộ các
phóng viên đứng trước mặt. Những kẻ vô cùng nóng nảy giờ lại im lặng, nhòm ngó
lẫn nhau, e dè hành động của đối thủ. Jaejoong thấy tình cảnh này đương nhiên
hiểu câu nói của cậu đã có tác dụng.
Đúng lúc Jaejoong xoay người, chuẩn bị cùng một y tá đã đứng
đón cậu dẫn đường vào trong bệnh viện thì từ đám người phía sao bỗng hỏi một
câu:
“Kim tổng giám đốc, có người nói vụ tai nạn của cô Kang
Minah lần này không phải ngoài ý muốn mà là có người cố ý dựng lên. Xin hỏi đối
với chuyện này cậu cảm thấy thế nào? Có phải những kẻ đối địch với cậu đã dựng
lên không?
Nghe nói?
Đối địch?
Changmin nhìn Jaejoong đã dừng bước, trên khuôn mặt không
có ý muốn dò hỏi nguyên nhân, chỉ im mặc cúp mắt xuống, cùng những kẻ phóng
viên kia… chờ đợi câu trả lời của cậu…
Nở nụ cười sâu xa, đối với câu hỏi này, Jaejoong không hề
có câu trả lời, mà tiếp tục rảo bước vào trong bệnh viện. Thân ảnh Jaejoong dần
biến mất trong phạm vi bệnh viện, có người phóng viên lại một lần nữa muốn quấy
nhiễu cậu, cố gắng lách vào trong cửa.
Cùng thoát khỏi đống người hỗn loạn, Jaejoong nhìn người
y tá bệnh viện có chút áy náy, nhưng cậu không hề đặt chuyện Kang Minah vào
trong đầu, không biết vì sao trong lòng Changmin bỗng nhiên có một dự cảm.
Chuyện ngoài ý muốn của Kang Minah, không thể không nghi
ngờ rằng nó có liên quan đến Jung Yunho.
Không biết Jaejoong có luận ra chuyện này hay không, hoặc
cảm thấy điều gì đó không phải nhưng Changmin cũng không dám nói bừa.
Nhưng biểu hiện của Jaejoong như thể muốn truyền đạt điều
gì đó, Changmin có thể cảm thấy…
“Đang nghĩ gì vậy?” Sau khi nói chuyện với y tá, Jaejoong
quay người, đứng trước mặt Changmin, nhếch miệng cười nhìn thẳng nó.
“Jaejoong hyung…” Changmin muốn nói rồi lại thôi rồi lại…
“Chuyện ngoài ý muốn của Kang Minah lần này không đơn giản như vậy.”
“Hyung biết rõ.” Vượt quá những đắn đo suy nghĩ của
Changmin, Jaejoong không hề giả ngốc hay phủ nhận, ngược lại khẳng định: “Vừa rồi
người kia nói, báo cáo của cảnh sát xe có dấu hiệu bị truy đuổi rồi gây tai nạn.”
“Vậy…” Đây là lý do Jaejoong không trả lời câu hỏi của kẻ
phóng viên kia, lý do cho sự im lặng lúc nãy sao?
“Em cảm thấy hyung như vậy rất đáng sợ sao? Rõ ràng hiểu
được bọn họ hỏi cái gì, lại ra vẻ đạo mạo hưởng ứng với họ.” Nhìn Changmin
chòng chọc, ánh mắt Jaejoong không hề có một chút áy náy, ngược lại giọng nói
vô cùng vô cảm, mạnh mẽ khiến người khác không nghĩ rằng cậu đang có một vị hôn
thê gặp tai nạn phải cấp cứu.
Dường như cậu muốn ám chỉ cho Changmin biết: Kim Jaejoong
này cũng có thể làm cho người ta sợ hãi…
Giữ vững sự bình tĩnh, Changmin vẫn không biết phải nói
gì với Jaejoong – Không phải là nó không muốn, mà Changmin biết rõ, dù nó có gì
cũng vô dụng, Jaejoong cũng sẽ không nghe, cũng không tin.
Từ trước giờ vẫn vậy.
Người có thể làm Jaejoong dao động, chỉ có duy nhất Jung
Yunho mà thôi…
Jaejoong từ tốn chờ y tá bệnh viện dẫn đến phòng cấp cứu
được ngăn bởi cửa kính trong suốt, cậu nhìn thấy Kang Minah đã được cấp cứu
xong, đang nằm im trên giường bệnh. Jaejoong hỏi y tá xem có thể được vào trong
phòng xem tình hình của cô ta hay không, cô y tá cho rằng cậu muốn vào chăm sóc
cô, cho nên không có lý do từ chối.
Jaejoong vào trong phòng bệnh vô cùng sạch sẽ, khử trùng,
Changmin chỉ đứng bên ngoài nhìn cậu qua lớp cửa kính. Jaejoong đi về phía giường
của Kang Minah, cô phải duy trì sự sống bằng ống thở, cậu đứng bên cạnh chậm
rãi cúi người xuống…
Miệng của Jaejoong có chút cử động như đang nói thầm gì
đó, có thể khiến người khác lầm tưởng Jaejoong đang cố đánh thức Kang Minah, chỉ
có Changmin xanh mặt, mở to mắt, dường như không thể tin được những gì nó đọc
được từ khẩu hình của Jaejoong…
Ngay sau đó, một âm thanh báo động tình huống nguy cấp
vang lên, người phụ trách theo dõi cho Kang Minah bối rối chạy vào phòng bệnh,
những vị bác sĩ khác cũng hối hả làm hô hấp cho cô ta, muốn kéo cô ta trở về từ
quỷ môn quan.
Vô cảm đứng một bên nhìn cảnh tượng đó, không hề có chút
dao động, Jaejoong chỉ nhăn mặt, sau đó đem ánh mắt chuyển ra ngoài cửa kính
trong suốt, cùng mắt của Changmin giao nhau… Jaejoong nở nụ cười như thể khẳng
định cho Changmin biết những lời lúc nãy cậu thì thầm với Kang Minah. Hơn nữa,
Jaejoong biết rõ Changmin sẽ hiểu khẩu hình của cậu.
Cắn chặt răng, Changmin không tự giác mà nắm tay thành đấm,
nó không phải đang tưởng tượng, nhưng đầu óc lại không thể nào khống chế. Mím
môi, Changmin cố gắng đi ra ngoài, tìm một không gian để thở sâu.
Nếu như Kang Minah cùng lắm cũng chỉ là một công cụ cho
Jaejoong sử dụng vậy nó là cái gì?
Những chuyện nó đã làm phải chăng Jaejoong cũng biết tất
cả?
Nếu như Jaejoong biết hết tại sao không biểu lộ điều gì,
cũng chẳng có phản ứng khác thường nào đó?
Nó suy cho cùng cũng chỉ là một quân cờ cho Jaejoong sao?
Không ngừng suy nghĩ, mặt Changmin càng lúc càng nhăn
nhó, đương nhiên sự cảnh giác cũng bị giảm đi đáng kể. Khi Changmin rẽ vào một
góc khuất, bất thình lình một người xông ra, trong nháy mắt đã tặng nó một cú đấm.
Chống đỡ đối phương chỉ có ý công kích, Changmin biết người
này không phải vì tức giận mà ra tay – nhưng nếu không hề có ý đồ gì đó thì hẳn
hắn không thể ra đòn chuẩn xác vào đúng chỗ hiểm của cậu.
Dò đoán tình trạng của đối phương, Changmin thừa dịp sơ
suất chế ngự đối phương, đè lên người hắn, hung hăng bóp chặt cần cổ trọng yếu,
chỉ cần nó dùng sức một chút sẽ đoạt được một mạng người.
Đúng lúc Changmin muốn tra hỏi đối phương là ai, là người
nào đã sai đến đối phó với nó, đột nhiên Changmin bị một vật cứng đập vào người
có chút tê liệt…
Kìm chặt cổ tay, Changmin tưởng rằng có thể ép được kẻ địch,
không ngờ bị nhận lại phản kích, choáng váng.
Đối phương đã đứng thẳng dậy, như đoán được suy nghĩ của
Changmin, ra tay trước đánh Changmin ngã xuống đất…
“Tao khuyên mày đừng có mà phản kháng, Shim thư ký, ngoan
ngoãn đi theo tao sẽ tốt hơn.”
Chỉ thẳng trước gậy gỗ vào mặt Changmin, Shindong răn đe
nó một câu đầy sát khí.